Chương 33
Mùa xuân của tòa soạn báo
Tin tức về chứng rối loạn tâm thần của Linde Brandon truyền ra từ bệnh viện.
Đây là đòn rất nặng đánh gục Công ty vận tải biển Brandon.
Bầy lang sói thèm muốn lợi nhuận nóng lòng muốn phân chia công ty vận tải biển lâu năm này ra mà nuốt chửng. Những người đầu tiên tìm đến cửa đòi nợ là các hãng buôn từng hợp tác, sau đó là ngân hàng, cuối cùng là chủ tàu và thủy thủ.
Theo tin đăng trên báo, Công ty vận tải biển Brandon sẽ sớm tuyên bố phá sản, bán bớt tài sản để trả nợ. Vụ tranh chấp thừa kế của gia tộc Brandon kéo dài hai năm cũng sẽ không còn nữa, bởi vì những họ hàng của gia đình Brandon đều mong muốn tránh khỏi mớ hỗn độn này càng xa càng tốt, tranh giành quyền thừa kế gì chứ, cuối cùng chỉ lãng về một đống nợ thôi.
Điều mà những nhà phê bình này không ngờ tới là vào thời điểm tháng 2 năm 1928, vụ tranh chấp thừa kế này lại có diễn biến mới.
Một người phụ nữ tên Caroline Brandon. Còn được gọi là phu nhân Josie, bà ta là con gái của Brandon Lớn, một góa phụ. Bà ta không có nhiều tài sản, có hai người con, đã rút lui khỏi giới xã giao Luân Đôn nhiều năm, khiến nhiều người đã quên mất sự tồn tại của người này.
Giờ đây, phu nhân Josie này không biết đã lấy tiền từ đâu mà thuê một loạt các kế toán và luật sư nổi tiếng châu Âu, thành lập một đội cố vấn khiến các nhà phê bình của The Times phải kinh ngạc.
Đội cố vấn này ngay lập tức bắt đầu kiểm kê tài sản của gia đình Brandon, chủ yếu là Công ty vận tải biển. Họ thu thập nhiều tài liệu pháp lý có giá trị, bao gồm chứng thư giao dịch, hợp đồng vay vốn, biên lai nộp thuế, v.v., trong đó quan trọng nhất là tình hình tài chính của Công ty vận tải biển Brandon.
Có thể thấy, điều kiện hoạt động của công ty rất tốt, một số khoản nợ chưa đến hạn trả, nhiều khoản nợ thực chất là do con người gây ra.
Ví dụ như những quản lý đã biển thủ tiền và chuẩn bị chuyển sang đầu quân cho các công ty vận tải biển khác, hoặc ví dụ như các công ty hợp tác giữ lại khoản thanh toán hàng hóa, cộng với chủ tàu muốn giải quyết các khoản tiền thuê tàu do bị kích động bởi những kẻ ác ý, và các ngân hàng đóng băng vốn lưu động của Công ty vận tải biển Brandon…
Công ty nhà nào có thể chịu được một trận đấm đá liên tục như vậy? Không phá sản thật thì cũng phải phá sản.
Vụ việc này đã gây náo loạn rất lớn. Những đứa trẻ bán báo xách theo túi vải chạy khắp đường, chỉ mong có thêm tin tức về gia đình Brandon để không phải lo không bán được báo mỗi ngày. Mong ước của chúng trở thành hiện thực rất nhanh chóng.
Bởi vì một nửa số thành viên trong đội cố vấn này không phải là người Anh, còn lại các luật sư và kế toán nổi tiếng nước Anh thì muốn tận dụng cơ hội này để càng thêm nổi tiếng… chỉ cần Công ty vận tải biển Brandon không bị phá sản, gia đình Brandon được kéo trở về từ bờ vực thẳm, thì các quý tộc và thương nhân lớn trên khắp châu Âu sẽ xếp hàng để thuê họ, ai quan tâm đến việc làm mất lòng những “ông lớn” đang tìm cách xé xác nhà Brandon?
Còn nếu thực sự lo lắng thì hãy đào ra vài thứ gì đó, để những nhân vật lớn này không còn chỗ đứng ở Luân Đôn nữa. Dẫu sao thì, phu nhân Josie đã trả cho họ một khoản thù lao cao đến mức họ chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Tất cả người dân Luân Đôn, kể cả đội cố vấn, đều tò mò tiền của phu nhân Josie đến từ đâu.
Brandon Lớn có sở thích tài trợ cho các cuộc thám hiểm, người ta tin rằng đoàn thám hiểm của Brandon Lớn đã phát hiện ra kho báu tàu đắm trên biển, và biến kho báu đó thành một khối tài sản lớn, tuy nhiên gia đình Brandon vẫn chưa sử dụng số tiền đó, cho đến hôm nay.
Theo luật nước Anh, một nửa số tiền thu được từ các cuộc thám hiểm và thậm chí cướp bóc trên biển sẽ thuộc về hoàng gia. Vì vậy phu nhân Josie bị nhắm đến, tài khoản ngân hàng và tài sản của bà ta bị kiểm tra nhiều lần nhưng không tìm thấy bằng chứng. Khoản tiền này cứ như từ trên trời rơi xuống, hay từ dưới đất mọc lên.
Phu nhân Josie lên tiếng rằng nó đến từ một nhà hảo tâm.
Ngay cả lũ chuột trên đường phố Luân Đôn cũng không tin!
Vâng, không ai tin, nhưng không ai có thể tìm ra nguồn gốc của số tiền.
Hầu gái và đầu bếp của phu nhân Josie lấy Kinh Thánh ra thề rằng nếu phu nhân giàu có thì họ sẽ không sống khốn khổ như vậy, thậm chí còn không đủ tiền cho con trai phu nhân Josie học ở Oxford.
Đến tháng 3, phu nhân Josie giải quyết được vụ buôn lậu trước. Bà ta đã trả tiền phạt của hải quan, nhưng trách nhiệm lại thuộc về Linde Brandon đã phát điên rồ, và những người quản lý công ty, một phần trong số họ lại bị phu nhân Josie truy cứu trách nhiệm về tội biển thủ công quỹ.
Sau khi những con sâu mọt trong nội bộ được quét sạch, những thế lực muốn chia phần Công ty vận tải biển Brandon ở phía sau cũng bị đánh bại, các luật sư và người đại diện mà họ thuê thua đến nỗi lòng tự tin tan nát.
Người không muốn thừa nhận chiến thắng của phu nhân Josie lên tiếng cho rằng họ đã thua sức mạnh tội ác của đồng tiền.
(John: Nếu tiền không giải quyết được vấn đề thì hãy tìm tà thần đòi thêm tiền.)
Chủ tàu và thủy thủ đã nhận tiền thì không tiếp tục gây rối, các đối tác cũng không dám giữ lại tiền hàng, nếu không ngày hôm sau sẽ nhận được đơn khởi kiện.
Ngân hàng có quyền đóng băng vốn lưu động, đội cố vấn không thể kiện những kẻ này, nhưng giờ phu nhân Josie cũng không cần dùng đến số tiền trong tài khoản đó!
Bà ta phớt lờ những ngân hàng này, khi hoạt động của Công ty vận tải biển Brandon trở lại bình thường, ngân hàng có lý do gì mà phải tiếp tục phong tỏa tài khoản? Nếu vẫn tiếp tục, vậy gửi một đơn khởi kiện nữa!
Tòa án cũng sứt đầu mẻ trán, họ đã nhận hàng trăm đơn kiện từ phu nhân Josie.
À mà nhân tiện, thật ra không thể gọi phu nhân Josie nữa mà phải gọi là phu nhân Caroline.
Vì phu nhân Josie đã công chứng việc từ bỏ quyền thừa kế của gia đình Josie và trở về gia đình Brandon vào tháng 1 năm 1928, các con của bà ta cũng sẽ đổi họ về theo mẹ. Những người đặt câu hỏi rằng phu nhân Josie không có quyền khởi kiện thay cho gia đình Brandon đều ngu người.
Quyết định này không bị cản trở vào thời điểm đó, vì ban đầu mọi người đều cho rằng gia đình Brandon đã trở thành một mớ hỗn độn, nợ nần chồng chất. Đến khi phát hiện ra phu nhân Caroline đã lật ngược tình thế, những người họ hàng muốn quay lại tranh giành tài sản của gia tộc Brandon đã không kịp trở tay.
Tất nhiên, dưới ảnh hưởng của luật thừa kế Salic* hàng ngàn năm qua, các thẩm phán và bồi thẩm đoàn vui lòng trao tài sản cho người thừa kế là nam giới hơn, trừ khi không có người họ hàng nam giới cùng một ông nội còn sống. Gia đình Brandon có nhiều họ hàng, chắc chắn không đến lượt phu nhân Caroline được thừa kế.
* Luật Salic, hay Luật Salia, là bộ luật dân sự Salian Frankish cổ được Vua Frankish đầu tiên, Clovis biên soạn vào khoảng năm 500. Nó vẫn là nền tảng của luật Frankish trong suốt thời kỳ đầu Trung cổ, và ảnh hưởng đến các hệ thống pháp luật châu Âu trong tương lai. Nguyên lý nổi tiếng nhất của luật cũ là nguyên tắc loại trừ phụ nữ khỏi quyền thừa kế ngai vàng, thừa kế lãnh địa và tài sản khác.
Nhưng khi đội cố vấn của phu nhân Caroline xuất hiện trên tòa, ngay cả thư ký tòa cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thôi, hãy để chuyện này kết thúc đi. Tất cả nhân viên tòa án thay phiên nhau làm thêm giờ, ngày nào cũng đi làm, ngày nào cũng nghe tiếng cãi vã, ngày nào cũng làm việc đến 6 giờ tối, vậy là quá đủ rồi!
Nhất là vị chánh án luôn kiên trì đàn áp Công ty vận tải biển Brandon kia. Thật không may cho ông ta, vụ bê bối về cái chết của cháu trai ở kỹ viện đã bị vạch trần trên báo chí, và tin đồn rằng chính ông ta đã mua tài sản cho những đứa con ngoài giá thú cũng lan truyền khắp nơi.
Nhà quý tộc được cho là rất đáng kính này đã phải gửi thư từ chức cho nhà vua trong một tràng những âm thanh chỉ trích. Không có gì lạ khi rất nhiều quý tộc có con ngoài giá thú, nhưng muốn ngồi an toàn vào vị trí chánh án thì không được để các đối thủ chính trị bắt thóp.
Mọi người đều nghi ngờ rằng vụ tiết lộ này có liên quan đến đội cố vấn của phu nhân Caroline.
Chẳng bao lâu sau, sự tồn tại của John Doe bị vạch trần.
John tìm được bí mật của chánh án tại Văn phòng đăng ký giao dịch tài sản Luân Đôn, nghe nói thám tử này cũng tìm được rất nhiều thứ hữu ích cho phu nhân Caroline, trong đó có vụ kiện cuối cùng của phu nhân Caroline vào tháng 3. Về việc Linde Brandon sát hại anh trai mình, người thừa kế thực sự của gia đình Brandon.
Vụ án xảy ra đã hai mươi năm trước, trên thực tế cho dù có bằng chứng thuyết phục cũng vô ích, ngay cả nội bộ đội cố vấn cũng không ủng hộ vụ kiện vì Linde Brandon đã được xác định mắc bệnh tâm thần, và đương nhiên mất đi quyền thừa kế.
Ngay sau đó đội cố vấn phát hiện ra rằng quyết định này khá đúng đắn, vì Linde Brandon đã biến mất.
***
“Khoảng ba ngày trước, có người dùng thủ đoạn nào đó thay thế Linde, sau đó cứu ông ta đi.”
Johnson nhìn mặt dây chuyền kim loại trong tay, mặt dây chuyền là một biểu tượng kỳ lạ.
John có ấn tượng nhất định về biểu tượng này, hình như anh đã nhìn thấy nó trong bút ký của mục sư Cornell.
“Học giả huyền bí học?”
“Nó cũng có thể liên quan đến Giáo hội Bướm Xám, sẽ không bao giờ có hai nhóm học giả huyền bí học ở Luân Đôn cùng một lúc.”
Johnson nhặt vật thứ hai mà John mang đến lên.
Bức thư đó. Mặt dây chuyền kim loại được đặt trên bức thư, sau đó cả hai thứ được giấu dưới chăn bông, trên tấm ván giường. Mối liên hệ được thiết lập thông qua bức thư này, hiện đã bị cắt đứt.
“Ta không muốn Linde chết nhanh như vậy, vậy là lại cho những tên này một cơ hội.” Johnson bóp nát mặt dây chuyền kim loại.
Cùng lúc đó, lá thư tự động cháy thành tro.
“Tôi đi tìm Linde?” Thám tử cau mày hỏi.
Anh thực sự không muốn thêm vụ ủy thác mới.
Nhưng việc Linde trốn thoát cũng là do anh sơ suất, những vệ sĩ và người canh gác mà anh thuê đã bị lừa bằng thủ đoạn đơn giản như vậy, và anh thì đang bận điều tra chánh án, ba ngày sau mới biết được chuyện đó.
“Không cần tìm đâu, học giả huyền bí học rất giỏi ẩn nấp, bọn họ có thể đang ẩn náu ở bất cứ ngóc ngách nào trong thành phố này, hiện tại anh cũng đang bị theo dõi.”
Johnson quay đầu nhìn về phía đám đông ngoài bệnh viện, có phóng viên cầm máy ảnh đen trông như mấy cái kèn, cũng có phóng viên đang tìm mọi cách đặt câu hỏi cho bác sĩ và y tá.
John là người đàn ông nổi bật trên các tờ báo vào cuối tháng 3.
Những nhà phê bình đó dường như đã mất đi trí nhớ tập thể, hết lời khen ngợi vị thám tử này sở hữu những phẩm chất đẹp đẽ của hiệp sĩ thời trung cổ trong tiểu thuyết là “dũng cảm” và “yêu công lý”. Sau khi phát hiện ra bộ mặt đạo đức giả của Linde Brandon và cuộc đời bất hạnh của phu nhân Caroline, anh ta đã làm việc cho phu nhân, chính anh ta là người đã liên lạc với mọi thành viên của đội cố vấn, đích thân góp phần tạo nên tình hình ngày nay.
Người ta tin rằng John yêu phu nhân Caroline, các tờ báo lá cải thi nhau thêu dệt nên nhiều chuyện tình lãng mạn. Thậm chí, có người còn nghi ngờ số tiền không rõ nguồn gốc của phu nhân Caroline là do John bỏ ra.
John hoàn toàn không phải là một tên nghèo, anh là một quý tộc Viễn Đông đã che giấu danh tính đến Nước Anh để làm thám tử sau khi đọc tiểu thuyết trinh thám của Sir Doyle, vì say mê Sherlock Holmes, mà không chừng anh còn là một hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ hay hoàng thân Ấn Độ nào đó, vàng bạc châu báu chất thành núi trong nhà.
Đặc biệt hơn, có một nhà giám định đá quý của ngân hàng và một nhân viên nhà đấu giá bất ngờ nhận phỏng vấn, giành lấy phần thưởng tin tức của tờ báo, tiết lộ rằng họ đã cung cấp dịch vụ cho một quý ông có lấy tên giả là John Doe.
John ngu cả người khi đọc số báo này. Đừng nói gì cả, khi chuyện của gia đình Brandon kết thúc, anh phải lấy tiền rồi đi nghỉ để trốn tránh những con mắt soi mói đó.
“Nhưng Linde còn sống, với phu nhân Caroline thì…”
“Chỉ cần tòa án kết án tội giết người, gã sẽ không thể quay lại Luân Đôn dù điên hay tỉnh.” Johnson bình tĩnh nói: “Còn tùy học giả huyền bí học có nhiều thủ đoạn hơn hay ảnh hưởng của ta lớn hơn. Theo phán đoán của ta, Linde có thể sống nhiều nhất là hai năm.”
John thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ tà thần giao phó cuối cùng đã được hoàn thành sau năm tháng.
John tin rằng tòa án Luân Đôn chắc chắn muốn chấm dứt những rắc rối này càng sớm càng tốt, đồng thời không ủng hộ doanh số bán của các tờ báo ở Luân Đôn phá kỷ lục hàng ngày.
“Ngài đã chi tổng cộng bao nhiêu?” John không nhịn được hỏi.
Đây cũng là chủ đề nóng trên mặt báo, các nhà phê bình phân tích rằng phu nhân Caroline đã bỏ ra số tài sản ít nhất gấp hai mươi lần để đòi lại tài sản của gia đình Brandon. Nếu không thì tại sao cách giải thích hoàng thân Ấn Độ bỏ tiền gì đó lại được lan truyền rộng rãi đến vậy? Suy cho cùng, ngoại trừ những hoàng thân đó ra, chẳng có ai giàu đến thế, còn trực tiếp thanh toán thù lao bằng đá quý.
“Ta đã nói, tiền chẳng có ý nghĩa gì với ta, nhưng buổi biểu diễn khá hay.” Johnson nhìn đám phóng viên đang điên cuồng chen vào, sau đó cầm lấy tờ báo hôm nay, vừa xem qua các tiêu đề vừa thản nhiên nói: “Gymir cũng thích nó, nó cho phép bọn ta nâng cao hiểu biết về con người.”
Vấn đề này liên quan đến rất nhiều kiến thức.
Tranh chấp tài sản, quy định pháp luật, buôn lậu, kiến thức giám định đá quý của con người. Ghé thăm Luân Đôn mỗi ngày, đọc sách, nghe opera, thử các chất tạo mùi khác nhau của con người. Rồi cùng xem những nhà phê bình trên báo đang ra sức biểu diễn, hoặc lẻn vào tòa nghe xử án, thú vị biết bao!
Gymir cuối cùng cũng trải nghiệm được niềm vui khi xem lũ kiến đánh nhau. Theo thần Biển, dù là nô lệ giác đấu hay con người vật lộn với sư tử đều nhàm chán, hắn không hiểu tại sao có tà thần lại thích xem lũ kiến đánh nhau, giờ Gymir đã hiểu.
Nơi thích hợp để kiến chiến đấu là tòa án của con người. Theo dõi phiên tòa, Gymir có cảm giác như đang chứng kiến một đàn kiến đang cố sức nhảy nhót, lũ kiến dùng đủ mọi kỹ thuật, thủ đoạn để giết nhau. Cảm xúc của đôi bên đều dữ dội, bồi thẩm đoàn và khán giả phía sau đều la lối phụ họa, cộng thêm những màn kịch tính lật mặt rồi lại lật mặt, thế này chẳng phải thú vị hơn cầm vũ khí lên mà chém nhau sao?
“…Một phần số tiền là của Gymir bỏ ra, thù lao thưởng thêm cho đội cố vấn, còn chỉ đích danh người nhận.” Johnson nhìn John, nói.
John chắc chắn biết thành tích xuất sắc của những luật sư và người đại diện đó trước tòa. Trên thực tế, chính vì “ông chủ bí ẩn” liên tục thêm tiền, đội cố vấn đã không ngần ngại đánh cho các thế lực muốn ăn chia Công ty vận tải biển Brandon tan tác.
Những kẻ đó chẳng những không được lợi ích gì mà còn bị vạch trần rất nhiều vấn đề, kẻ xui xẻo nhất đã phá sản, không còn cách nào khác là phải rời khỏi Luân Đôn về quê, tương lai chỉ có thể dựa vào sản lượng của đất đai để duy trì thể diện của giới quý tộc.
Đội cố vấn càng làm việc chăm chỉ trên tòa thì càng nhận được nhiều thù lao. Khi có đủ tiền mua một trang trại rộng lớn ở Mỹ, mua một biệt thự ở Pháp, có thể ăn uống vui chơi cho đến cuối đời, ai mà thèm quan tâm đến những quy định bất thành văn của ngành, hay là sợ làm mất lòng giới thượng lưu Luân Đôn rồi tương lai không có việc làm?
Điều quan trọng nhất là không chỉ kiếm được tiền mà còn rất sướng tay! Đến sau cùng, các thành viên đội cố vấn nói rằng không cần phải thêm tiền nữa, vì chuyện hay ho như vậy sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu.
“Chỉ cần các ngài vui là được.” John yếu ớt nói.
Lúc này thám tử lại nói câu này với Johnson.
“Nhiệm vụ của tôi gần như đã hoàn thành, đã đến lúc tôi phải rời đi.” John ngả mũ chào Johnson rồi nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.
John quyết định rời Luân Đôn ngay trong đêm nay.
“Khoan đã…”
Johnson câm nín, phân nửa thù lao còn chưa thanh toán.
Nhưng thám tử nghe thấy y gọi liền chạy nhanh hơn.
Johnson búng tay một cái.
Một túi tiền vàng Tây Ban Nha xuất hiện trên bàn trong ngôi biệt thự nông thôn dưới tên John, bên cạnh bàn có một chiếc vali đã thu xếp xong xuôi.
“Đã đến lúc phải rời đi rồi.” Johnson thì thầm.
Sau khi tham quan thành phố này, đã đến lúc chuyển sang một thành phố khác của con người.
——————–
Tác giả nói thế này:
Johnson: Ta sẽ trả tiền, anh đi tìm những luật sư và kế toán nổi tiếng nhất.
John: Thành lập đội cố vấn không sợ trời không sợ đất.
Gymir: Con kiến đó có thành tích xuất sắc, ta sẽ thêm tiền, động viên nó.
Đội cố vấn liều mạng chiến đấu như vừa nhận được buff.
Tòa soạn báo: Đánh đi, đánh mạnh vào.
Thu nhập của những đứa trẻ bán báo phá kỷ lục mỗi ngày.
John: Chạy trốn thôi.