Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 34

Chương 34

Chủ ngân hàng kỳ lạ

Calais, nước Pháp, năm 1930.

Cơn bão dữ dội ngoài biển bỗng ập vào thành phố.

Những chiếc dù bị bỏ lại trên bãi biển chưa kịp thu dọn đã hòa vào đội diễu hành của cơn bão, nhảy múa cùng chúng còn có những chiếc lá cọ khổng lồ và mái che của các cửa hàng trên đường phố.

Rầm.

Mái che đập xuống sân lộ thiên ở tầng ba của một khách sạn sang trọng, rồi làm sập tường của một căn phòng gần đó. Cơn gió dữ dội cuốn bay mọi thứ trong phòng trong thoáng chốc, ngay cả rèm trên chiếc giường bốn cọc cũng bị thổi đi.

Rồi cơn mưa lớn trút thẳng xuống, như súng phun nước trong khu vườn thượng uyển, đảm bảo mọi thứ ướt sũng từ đầu đến chân, không nơi nào thoát khỏi.

Johnson mặt đầy nước, nằm trên chiếc giường ướt thở dài. Y mò dậy đẩy chiếc tủ quần áo lớn vào khoảng trống trên tường, ngăn gió mưa làm hư hỏng thêm đồ đạc trong phòng.

Cộc cộc cộc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dữ dội, sau đó là câu hỏi hoảng loạn: “Thưa ngài? Thưa ngài!”

Sau đó cửa bị đá văng ra, quản lý khách sạn Mark cùng hai người phục vụ hoảng sợ lao vào.

Quản lý khách sạn hít một hơi thật mạnh khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong phòng, đến khi thấy Johnson hoàn toàn nguyên vẹn, không có vẻ gì bị thương, ông ta vừa mừng vừa sợ hãi nói: “Ôi Chúa ơi, trí nhớ của tôi chắc chắn đã bị con quỷ nhỏ nào đó gặm đi mất một mẩu, sao tôi có thể quên mất rằng có một vị khách ở tầng ba. Nếu tôi không đọc sổ đăng ký ở quầy lễ tân thì tôi đã phạm sai lầm lớn! Ngài Johnson, ngài có sao không?”

Khi quản lý khách sạn đang nói, hai nhân viên phục vụ đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này. Mãi cho đến khi quản lý khách sạn nhắc đến cái tên Johnson, họ mới sửng sốt như thể bất ngờ nhìn thấy y. Đúng thế, đây hẳn là một quý ông nước Anh đã thuê phòng từ hai ngày trước, có vẻ là một thương nhân, hay là một người thích du lịch. Dù thế nào đi nữa đều quá phổ biến, nên không gây ấn tượng gì đặc biệt.

Sáng hôm qua gió bắt đầu thổi mạnh khiến nhiều du khách mắc kẹt, đến chiều, nhiều khách đổ xô đến nhận phòng. Những người phục vụ bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, thậm chí không nhớ được họ của một số khách. Nếu người trong phòng không bấm chuông gọi, họ thậm chí sẽ không nghĩ đến việc đến việc đưa đồ ăn lên.

“Chất lượng giấc ngủ của ngài tốt quá.” Quản lý khách sạn Mark thăm dò: “Ngài không nghe thấy tiếng gió bên ngoài sao? Âm thanh đó giống như tiếng r*n r* của nữ thần biển trong truyền thuyết, những vị khách khác trong khách sạn sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được!”

Johnson: “…” Y có nghe thấy, nhưng không coi trọng nó.

Khi Johnson đang lênh đênh trên biển, y đã gặp phải nhiều cơn bão lớn hơn thế này rất nhiều. Dù con tàu ma được ghép lại bằng những tấm gỗ vụn, nhưng bên trong lại có một tà thần đang ở đấy, một cơn bão có thể thổi bay những xúc tu đang cuốn chặt lấy ván gỗ đó không? Tất nhiên là không.

Cơn bão có liên quan gì đến việc y ngủ? Y chỉ bất cẩn đánh giá quá cao sức bền của kiến trúc của con người. Ngôi nhà này nhìn rất to cũng rất đẹp, khác hẳn những ngôi nhà tồi tàn ở thị trấn Đá Ngầm Đen, nhưng sao mà không vững chãi thế chứ?

Johnson tiếc nuối liếc nhìn chiếc giường. Giường và gối ở khách sạn này rất tốt, mềm mại khô ráo, và được phơi đủ nắng cho bông lên.

Đặc biệt là trong đêm qua, ngôi nhà rung chuyển nhẹ trước gió mạnh, cộng thêm âm thanh của cơn bão, khiến y có cảm giác như được trở lại trên biển, được tận hưởng cảm giác của hai kiểu thời tiết khác nhau là trời giông và trời nắng trong cùng một lúc.

Quản lý khách sạn lớn tiếng ra lệnh cho người phục vụ giúp thu dọn hành lý.

“Không cần, ta đã cất tất cả đồ đạc và tài liệu quan trọng của mình vào két sắt của ngân hàng, quần áo đã thấm nước mưa, cứ vứt đi.” Johnson thản nhiên nói.

Két sắt ngân hàng tất nhiên là cái cớ, Johnson chỉ không muốn người phục vụ nhận ra rằng y chẳng có vali gì cả.

Quản lý khách sạn lo lắng xoa hai tay vào nhau, ông ta sợ vị khách này sẽ đòi bồi thường. Đặc biệt là những bộ quần áo bị hư hỏng. Những chiếc găng tay da cừu và những chiếc áo khoác len cashmere đắt tiền đó thực sự sẽ đi tong nếu bị ướt.

“Tôi đã sống ở Calais hơn 30 năm, chưa bao giờ thấy thời tiết xấu như vậy…” Quản lý khách sạn nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc, mong xoa dịu cơn giận của khách, cơn bão này đã gây thiệt hại nặng nề cho khách sạn rồi.

“Xin mời đi lối này. Chúng tôi có một hầm rượu trữ rượu vang hảo hạng, bình thường dùng cho mục đích tham quan. Hiện nay tất cả các vị khách quý trong khách sạn đều được mời đến đó, nó nằm dưới lòng đất và cách âm rất tốt, và không cần lo cửa sổ và tường gặp vấn đề.”

Johnson khẽ cau mày.

Bằng việc ký tên, y cho phép nhân viên khách sạn tạm thời nhìn thấy mình, mối liên hệ này sẽ chấm dứt sau khi y thanh toán chi phí và rời khỏi khách sạn. Nhưng những vị khách khác trong khách sạn thì không giống vậy. Lẽ nào lại để họ nhìn thấy quản lý khách sạn đứng nói chuyện một mình và cúi đầu xin lỗi không khí?

“Mark! Tôi nghe thấy một tiếng động lớn, chuyện gì đã xảy ra?”

Một người đàn ông đầu hói đứng trước cầu thang dẫn vào hầm rượu. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc áo ngủ bằng lụa, râu được cắt tỉa cẩn thận, trên tay cầm một chiếc tẩu thuốc. Trông có vẻ như rời khỏi hầm rượu để đi hút thuốc.

Quản lý khách sạn Mark vội nói: “Thưa ông Ball, tầng ba có một vấn đề nhỏ, nhưng đừng lo lắng, cơn bão sẽ sớm qua thôi.”

Ball hói đầu nhìn chòng chọc vào Johnson. Kiểu nhìn này rất ghê tởm, người ta thường gọi là mắt kền kền. Nếu có thể, một con kền kền sẽ không bỏ qua cả những mảnh xương vụn.

Johnson cũng đang mặc đồ ngủ. Khi sống ở thế giới loài người, y luôn chú ý đến thói quen của con người.

“Đây là hàng của Paris.” Ball hói đầu nhỏ giọng thì thầm, ông ta nở nụ cười, chủ động vươn tay về phía Johnson và nói: “Xin chào ngài, có lẽ chúng ta nên làm quen. Tôi là Lrent Ball, một chủ ngân hàng đến từ Thụy Sĩ. Chọn cùng một khách sạn tồi tàn trong thời tiết tồi tệ như vậy, tôi đoán đó là ý của Chúa phải không?”

Johnson phớt lờ bàn tay của ông ta, thờ ơ liếc nhìn Ball rồi đi ngang qua ông ta.

Quản lý khách sạn rất lúng túng, còn tay chủ ngân hàng kia lại không coi trọng chuyện đó, tiếp tục nhìn chòng chọc vào Johnson trong khi hút thuốc.

Cửa hầm rượu mở ra, phòng ngoài cùng là phòng thử rượu, có ghế sô pha và bàn ghế thoải mái. Có khoảng chục vị khách ở bên trong, bao gồm cả người hầu của họ. Mọi người đang thảo luận sôi nổi về thời tiết và hành trình.

Sự xuất hiện của quản lý khách sạn càng khiến họ kích động hơn. Người đàn ông tội nghiệp giống hệt như một con heo rừng rơi tõm xuống đầm lầy, tuy có thân hình mập mạp và đồ sộ nhưng chỉ có thể đổ mồ hôi đầm đìa, khua khoắng chân tay, cố sức vùng vẫy.

“Tôi hứa hôm nay cơn bão sẽ tan! Thưa quý ông và quý bà, nếu là vé xe lửa hoặc tàu thủy vào buổi chiều và buổi tối thì tạm thời không cần đổi. Đường dây điện thoại của khách sạn bị đứt, chúng tôi không thể liên lạc được với ga xe lửa hay công ty tàu thủy.”

Trong khi đám người đang tìm quản lý khách sạn thì Johnson chọn một chiếc ghế sô pha trống trong góc. Quản lý khách sạn và các phục vụ nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Johnson, những người khác cũng phớt lờ góc này.

Khi Johnson chuẩn bị chợp mắt, đột nhiên xung quanh y có thêm một hơi thở nguy hiểm.

Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén mái tóc đen của Johnson sang một bên, sau đó luồng hơi nóng hổi pha lẫn mùi lưu huỳnh chạm vào làn da lạnh lẽo của y… ở ngay sau gáy.

“Em đoán anh sẽ đến sau khi cơn bão dịu đi, tiếng gió bên ngoài nghe cũng hay, phải không?” Johnson đè tay Gymir lại.

“Nhưng nghĩ rằng em đang đợi ta, ta lại nóng lòng muốn trở về bờ, chỉ mới chia cách mười ngày, ta đã rất mong chờ một chuyến đi mới.” Gymir không buông tay ra, giọng nói của hắn trầm thấp và tuyệt diệu.

Tay của cả hai đều đặt trên cổ Johnson.

Những móng tay sắc nhọn và trong suốt như thứ vũ khí đáng sợ, khi các ngón tay xòe rộng ra, đầu ngón tay chạm vào má, tai và xương đòn trái của Johnson. Không có máu chảy ra. Làn da nhợt nhạt chỉ hơi lõm xuống dưới sức ép của những chiếc móng tay trong suốt như pha lê.

Ánh sáng mờ ảo trong hầm rượu khiến cả hai được nhuộm thêm một sắc màu mập mờ.

Gymir ẩn mình trong bóng tối, hắn xuất hiện sau lưng Johnson như một bóng ma và thì thầm: “Có một con người đang nhìn chằm chằm vào em, ta không thích ánh mắt của hắn.”

“Đừng cử động.” Johnson cảm thấy sau gáy hơi khó chịu, nụ hôn vừa rồi quá nóng bỏng. Dạo gần đây Gymir học thêm rất nhiều trò vặt, nhưng Johnson vẫn chưa quen. “Người này hơi kỳ quái.”

Johnson nói đừng cử động vì muốn Gymir không giết chủ ngân hàng ngồi đối diện ghế sô pha. Giết chóc quá dễ dàng với tà thần, hắn thậm chí không cần phải làm gì cả, chỉ cần thôi kìm nén sức mạnh của mình và “nhìn” con người một cái. Nếu Johnson không phản ứng nhanh, con kiến nọ ​​đã bị đè chết.

“Hắn thấy em, nhưng không thể nhìn thấy anh.” Johnson buông tay ra, Gymir rời khỏi bóng tối.

Vẫn là bộ trang phục phù thủy Ả Rập có mũ trùm đầu, tua rua màu đỏ vàng rủ xuống che kín cả khuôn mặt. Lưng hắn tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, trọng lượng cơ thể dồn lên cánh tay phải, hắn hơi dựa vào đó, tư thế thoải mái và lười biếng.

“Thực vậy, ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào em, hoàn toàn không nhìn thấy ta.” Gymir nói theo kinh nghiệm.

Johnson: “…”

Y có nên tức giận không?

Người cá này rõ ràng đang dụ dỗ con mồi một cách bừa bãi, và dường như đã học được vài thứ lung tung nhờ chuyến tham quan các thành phố của con người.

Chủ ngân hàng Ball hói đầu đang nói chuyện với người phục vụ, đồng thời nhìn chằm chằm vào Johnson. Đột nhiên, ông ta trở nên mất tập trung, mắt tối sầm.

“Ông Ball?” Người phục vụ giật bắn.

Căn phòng rối tung lên, có người mượn lọ muối ngửi* của phụ nữ cho hít, chủ ngân hàng cuối cùng cũng tỉnh dậy.

* Muối ngửi hay còn gọi là thuốc hít amoniac, là những hợp chất hóa học được sử dụng làm chất k*ch th*ch để phục hồi ý thức sau khi ngất xỉu. Muối ngửi thường được sử dụng cho các vận động viên (đặc biệt là võ sĩ quyền Anh) bị choáng váng hoặc bất tỉnh để phục hồi ý thức và tỉnh táo. Muối ngửi hiện nay bị cấm trong hầu hết các cuộc thi đấu quyền anh.

“Đầu của tôi… ôi, có lẽ do ngủ không ngon, lẽ ra tôi phải sớm khỏi đi cái nơi chết tiệt này.” Chủ ngân hàng r*n r* đau đớn.

Johnson lẳng lặng nhìn chủ ngân hàng được khiêng ra xa để nghỉ ngơi.

Quản lý khách sạn đứng trước mặt chủ ngân hàng, liên tục giải thích.

Ball vẫn càm ràm: “Không, tôi không cần bác sĩ, và tôi cũng không cần thuốc an thần.”

Thư ký của chủ ngân hàng cuối cùng cũng đến, anh ta xin lỗi mọi người, chen vào đám đông, lấy ra tấm vé và bức điện rồi thì thầm điều gì đó với Ball.

Gymir nhìn chằm chằm vào tấm vé. Dù ở rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ từng chữ trên đó. Là tiếng Pháp.

Gymir không hoàn toàn chắc chắn nên hỏi Johnson: “Có vẻ là nhà ga chúng ta muốn đến phải không?”

“Và chính là chuyến tàu mà chúng ta sắp đi.” Johnson đáp: “Khởi hành 9 giờ tối nay, Tàu tốc hành Phương Đông Simplon, từ Calais của Pháp đến Venice của Ý.”

——————–

Tác giả nói thế này:

Tàu tốc hành Phương Đông là một chuyến tàu sang trọng có thực của châu Âu, nói chung là tuyến tàu xuyên Châu Âu đến Viễn Đông. Cụ thể là từ Paris của Pháp tới Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ. Sau này, các tuyến tàu dần dần tăng lên và được mở rộng, không nhất thiết phải đi đến vùng Viễn Đông.

Tàu tốc hành Phương Đông không phải chỉ đích danh chuyến tàu nào, mà là mã hiệu hoặc tên gọi chung, đại diện cho tuyến tàu cao tốc xuyên quốc gia đường dài ở châu Âu.

Tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng Án mạng trên tàu tốc hành Phương Đông được xuất bản năm 1934, xảy ra trên tuyến Istanbul – Calais, còn chuyến tàu trong truyện này thì khác, nó là tuyến phía nam Calais – Venice, không phải tuyến Viễn Đông kinh điển nhất.

Vậy Calais ở đâu và tại sao nó lại là ga cuối hoặc ga xuất phát của chuyến xe lửa này?

Thực chất, đây là tuyến mở rộng được cung cấp cho người Anh tiêu dùng, điểm dừng ban đầu là ở Paris, nhưng sau đó đã được mở rộng sang Calais.

Khi trời trong, bạn có thể nhìn thấy bãi biển Anh ở đối diện khi đứng trên bãi biển Calais của Pháp. Vì vậy, tuyến đường dài thực sự của chuyến tàu này nên được gọi là Luân Đôn đến Istanbul, từ ga xe lửa Victoria ở Luân Đôn, sau đó đến bờ biển, bắt phà vượt biển, đến Calais rồi đổi sang Tàu tốc hành Phương Đông chân chính.

Bình Luận (0)
Comment