Dạ Hành

Chương 1 - Tay Không Đánh Hổ

Tiêu Dao Đại Lục

Xuân sang hạ đến thu đi cuối cùng đông cũng về. Tuyết chưa rơi nhưng những cơn gió lạnh thấu xương đã về hội ngộ với làn hơi có phần ẩm ướt báo hiệu tháng giá ngày đông sắp về.

Trên bầu trời có phần trong xanh đó chẳng thiếu những đàn chim ríu rít bay về phương nam tránh rét.

“ Đông nay về sớm quá ! “

Có lẽ đây là câu cửa miệng của thôn dân lúc này, vừa là nỗi bất an lo lắng khi cái lạnh kéo tới vừa là lời thúc dục làm lụng chăm chỉ hơn để mùa đông năm nay thật ấm áp.

Mọi nơi những người nông phu không nề hà sớm trưa làm quần quật cả ngày để thu hoạch những mớ rau tươi ngon hay những củ khoai ngọt nhất kịp đem ra chợ nơi tấp nập bậc nhất hiện nay. Tại đây chỉ cần có ngân phiếu thứ gì cũng có từ lương thực thực phẩm đến vải vóc áo quần, từ bó củi sưởi ấm đến tách trà ấm pha đặc. Ai ai cũng tất bật với công việc của mình tạo nên bức tranh phong cảnh ấm lòng đến lạ.

Hòa chung với không khí vội vã đó cạnh rừng âm u ngày nào cũng không bớt tiếng người. Thường họ được chia làm hai nhóm: một là những kẻ chỉ săn bắt nơi bìa rừng mục tiêu là những sinh vật thường vô hại,nhỏ yếu; nhóm thứ hai nơi tập trung của những kẻ sừng sỏi, lành nghề và đặc biệt là sự gan dạ trước hiểm nguy để thoát khỏi móng vuốt của lũ cọp, những cú đớp chết người của lang thú.

Nhưng đáng sợ hơn hết là lũ ma thú - chúa tể thực sự của khu rừng. Không một tên sợ săn nào muốn một cuộc chiến trực diện với chúng bởi sự chênh lệch to lớn về sức mạnh, đặc biệt là tốc độ, chỉ cần một cái chớp mắt thiếu cảnh giác là các mạng này đã thì tấm thân này đã thành mồi ngon cho dã thú.

Tên là ma thú nhưng nó chẳng phải ma quỷ gì, ma ở đây là ma pháp lá sức mạnh vượt chuẩn mực thông thường vươn tới sự phi thường mà những con người thôn dân nơi đây khó mà với tới.

Trong đám thợ săn vào sâu trong rừng phần lớn gồm những gương mặt già dặn, cốt cán ngoài ra còn có một chàng trai trẻ vẫn tuổi xuân xanh. Nhưng chẳng kẻ nào có chút nghi kị hắn cả bởi hắn được mệnh danh “đồ tể của khu rừng”. Nói không ngoa chứ trong cánh rừng này không có sinh vật nào mà hắn không bắt được. Nghe nói đám thú khi thấy hắn đều chạy loạn, đến cả ma thú cũng phải e dè khi gặp với hắn, người này mang tên Ngô Thiên.

Chàng trai trẻ với thân hình rắn chắc sau lớp áo dày, da nâu đen lộ vẻ khỏe khoắn, mái tóc dài được búi gọn để chuẩn bị đi săn, quần áo trên người đều được làm từ lông thú của bạch lang - ma thú có tiếng trong khu rừng. Hắn đã ở đây được gần sáu năm rồi, không ai biết hắn từ đâu đến nhưng mọi người đều thán phục trước tài săn bắn của hắn. Không lạ gì khi danh tiếng của hắn lan xa khắp vùng trở thành mục tiêu của những tên trai làng và cũng là bóng hình trong mơ của biết bao thiếu nữ.

“ Ngô Thiên, ngươi đi săn thành công .”

Một trung niên mặt sẹo quay sang cười nói với hắn:

“ Vương thúc, ngươi cũng vậy .”

Dù không thân quen với trai tráng trong vùng nhưng với thợ săn nơi đây hắn là một bằng hữu đáng tin cậy, trong số đó thân quen nhất phải kể đến người trung niên này - Vương Bác. Nhà hắn từng bị ma thú tấn công vợ chết, đến vết sẹo trên mặt cũng do nó gây ra, hoàn cảnh đáng thương giờ vẫn cui cút một mình vì vậy hắn hay đến chơi, uống rượu giải sầu với lão.

Sắp tới giờ thìn hắn chia tay lão bắt đầu chuyến đi săn của mình.

Những bước chân có phần vội vã nhanh như gió qua từng góc cây có phần trụi lá. Trong tiếng gió lạnh buốt là tiếng nhai thật nhẹ của đám bạch thố - loài thỏ phổ biến nơi đây. Nhưng nó không phải mục tiêu của hắn. Hắn đi sâu vào trong rừng nơi những điều bí ẩn đang đợi hắn tìm hiểu, nội tâm hắn dần cảm thấy phấn khích khó tả.

Không để hắn phải chờ lâu những dấu chân còn mới và vết tích còn sót lại báo hiệu một chuyến đi săn thành công. Trước mặt hắn, gốc cây to còn in rõ móng vuốt của loài họ hổ bởi vậy hắn đi chậm lại, bình tĩnh quan sát dấu chân và những vết tích xung quanh. Ngay bên cánh tả của hắn xuất hiện những giọt máu sẫm có vét tích không lâu, đi sâu hơn mùi huyết tinh càng đậm đặc. Lại gần hơn nữa không bất ngờ xung quanh là những mảnh xương tung tóe trên mặt đất.

Hắn lấy mọi sự tập trung có thể có quan sát xung quanh, tạm thời không thấy mục tiêu nhưng chính vì vậy mới làm hắn lo lắng. Có 3 nơi được hắn cho là lí tưởng được con thú này trú ẩn gồm tảng đá lớn trước mặt, cái hang ở gần đó và bụi cây lớn ở bên phải.

Nếu lựa chọn sai lầm thì từ thợ săn hắn có nguy cơ trở thành con mồi. Cũng may thay hắn không còn là thiếu niên sáu năm trước nữa, ném từ tốn từng viên đá vào vị trí khả nghi đến nỗi hơi thở hắn cũng chậm lại như chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Quả nhiên khi ném vào bụi cây một bóng đen to lớn vọt ra.

Không quá bất ngờ đây là một con Bạch Ma Hổ, ma thú họ hổ lông trắng muốt nổi bật với mắt đen tuyền và răng nanh dài thòng. Ma thú họ hổ duy nhất tồn tại trong mảnh rừng này nhưng cũng chỉ là loại yếu nhất mà thôi. Không chút chủ quản mắt chăm chú vào con mồi, tay ở thế thủ làm lộ những bó cơ rắn chắc.

Không chút chần chừ Ma Hổ vồ lấy hắn, Ngô Thiên bĩnh tình lách người, tung một quyền vào chân nó. Bạch Ma Hổ gầm lên đau đớn sau đó xoay người giữ thăng bằng. Sau đòn vừa rồi chân nó đã gãy tốc độ con ma thú này cũng giảm đi đáng kể, hắn dễ dàng né tránh và gây thêm thương tích trên mình con Ma Hổ.

Trong chiến đấu hắn luôn giữ khoảng cách giữa hai bên chủ động lùi về sau nhưng luôn tìm sơ hở và trừng phạt nó bằng quyền pháp chết người. Sau một khắc trận đấu tốc độ dần chuyển sang sức bền vời ưu thế nghiêng về Ngô Thiên nhờ cách chiến đấu đầy kinh nghiệm của mình, mặt khác trên người Ma Hổ hiện giờ không thiếu thương tích.

Nhìn bên ngoài thì tưởng hắn đang chiếm ưu thế khi gây hàng tá vết thương cho Ma Hổ nhưng hắn biết vì sao nó được gọi là ma thú. Để vượt trên những loài thú khác điều kiên quyết chúng phải có là sức mạnh vượt trội thứ đủ để nó thống trị cả khu rừng - ma kĩ .

Không làm hắn phải chờ lâu cơ thể con ma thú này bắt đầu bành trướng, mắt đen nay đã rực đỏ lộ đầy phẫn nộ.

“ Cuồng bạo .” ma kỹ duy nhất của bạch ma hổ và cũng là ma ký phổ biến của giống ma thú loài hổ. Ở trạng thái “ Cuồng Bạo” sức mạnh và tốc độ của nó đều tăng thêm ba thành đồng thời trong thời gian này cảm giác đau đớn lúc trước tạm thời lắng lại.

Nói không ngoa con Ma Hổ này đã được thoát thai hoán cốt, vượt khỏi giới hạn ban đầu trở thành một đối thủ khó chơi hơn cả. Nhưng hắn đã quá quen thuộc mọi thứ nơi đây chút này có gì bất ngờ, không do dự hắn sử dụng át chủ bài của mình nhìn thẳng vào mắt Ma Hổ đầy khí thế sau đó quay đầu bỏ chạy.

Hắn ngu gì phải cứng đối cứng với nó trong khi có đầy cách an toàn và kinh nghiệm hơn ví dụ như chạy. Nếu chạy như thường thì chắc chắn hắn không phải đối thử của nó. Hắn vươn tay lên cành cây trước mặt sau đó đu người nhảy lên bên cạnh, việc hắn cần làm lúc này là nhảy lên trên những cành cây trước mặt .

Mọi bước nhảy của hắn đều hết sức thuần thục đến con bạch hổ ở trạng thái “ cuồng bạo “ cũng khó lòng đuổi theo. Đó là một những kết quả lớn nhất của hắn trong sáu năm “ ăn nằm” với cánh rừng này.

Đúng như hắn dự đoán chưa đến hai phút tốc độ của chú mèo đã chậm lại, đôi mắt nó giờ chỉ chứa mệt mỏi, đây là cơ hội tốt để hắn tấn công.

Không cho ma thú cơ hội lấy sức , hắn trực diện một quyền vào chính giữa đầu nó, bạch hổ choảng váng lùi về phía sau nhưng những đòn đánh liên tiếp đang đợi nó mỗi đòn sau đều nhanh, mạnh hơn đòn trước khiến ma hổ cũng chỉ biết bất lực. Phần sau là một màn tra tấn không thương tiếc đến từ Ngô Thiên không chút trở ngại, một chiến thắng toàn diện cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment