Lấy con dao nhỏ bên hông hắn xử lí cái xác lưu loát, gọn gàng. Dù nguy hiểm là vậy nhưng mọi sự liều lĩnh đều có cái giá xứng đáng của nó, riêng phần da thú giá đã ngót nghét cũng 10 lượng vàng đủ để một gia đình nông phu sống ba năm đầy đủ. Đấy là chưa kể phần xương và nanh có thể nung thành cao dùng làm thuốc rất tốt, đặc biệt thịt của nó còn được coi là một thứ mỹ vị hiếm có phục vụ ở nhiều nhà hàng nổi tiếng mà những người thôn quê này chắc cả đời cũng dám mơ tới.
Hiện tại nếu như suy đoán hắn sẽ có một khoản tiền kha khá đủ để ăn chơi hết màu đông này. Nói không ngoa con ma thú này chẳng khác gì kho báu quý giá và hắn là kẻ có kho báu mà bao kẻ khao khát. Cũng vì vậy hằng năm chẳng thiếu những kẻ vì món lợi lớn mà bỏ quên mạng chốn rừng thiêng nước độc này.
Sắp xếp cẩn thận chiến lợi phẩm, hắn không lựa chọn việc tiếp tục săn mồi mà trở về thanh lý cái xác này. Không biết có phải tình cờ không khi hắn trở về cũng là lúc thương lái đến mua những chiến lợi phẩm nên không khí mua bán cũng khá náo nhiệt.
“Con lợn này được 40 xu.”
“Sao lại thế bình thường phả 50 xu chứ!”
Một thợ săn lớn tiếng thắc mắc.
“Thúc thúc a, da thú bị hư hại thế này bán không được giá.”
“Ta với thúc chỗ làm ăn thân quen ta nói thách thúc làm gì.”
“Chhh, thế đi.”
Lão nói trong vẻ không đành lòng.
Ở thế giới này 100 xu bằng một lượng vàng, về cơ bản giá một con lợn rừng cũng không thấp nhưng đi săn con thú to như vậy nào có phải mình lão. Mỗi nhóm đi săn ở đây thường khoảng 3 đến 5 phù hợp việc săn bắt nguy hiểm đồng thời dễ dàng di chuyển nơi núi rừng hoang vu. Con người vốn vậy khi sức mạnh cá nhân quá nhỏ bé thì tập thể lại là thứ sức mạnh to lớn giải quyết mọi vấn đề khó khăn.Đi đôi với sức mạnh tập thể thì tiền nong cũng phải chia đều.
Chưa kể trong chiến đấu sao tránh được hư hại nhẹ thì trang bị hỏng không thì có người bị thương phải tiền thang tiền thuốc.
Mỗi lần đi săn có khi đòi hỏi phải đánh đổi cả tính mạng mình nhưng họ vẫn làm vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, vì sau lưng mỗi người đều có gia đình có gánh nặng trên vai. Vì vậy được thêm xu lẻ ngày nào thì bớt lo bữa đói ngày đó.
Dù ở thế giới nào tiền tệ luôn nắm vai trò vô cùng quan trọng nó chi phối mọi hoạt động sống đôi lúc chính con người ta dần trở thành nô lệ của đồng tiền lúc nào không hay, nhất là những tầng lớp dưới cùng những kẻ tối ngày chỉ duy nhất nỗi lo : cơm ăn áo mặc.
Chính hắn cũng từng phải chật vật vì vấn đề muôn thuở này.
Cũng không nghĩ nhiều hắn tiến về phía trước, không bao lâu mọi người xung quanh đều để ý đến vật bị hắn kéo lê.
“Bạch.. Bạch Ma Hổ.”
“Ta có nhìn nhầm không.”
“Ha ha, Ngô tiểu tử làm thì có gì lạ.”
“Thật là thiếu niên kiệt xuất.”
Mặc kệ những tiếng huyên náo xung quanh hắn đứng trước một lão giả thân thể có chút bầu bĩnh, mặt mày phúc hậu, ăn mặc sang trọng cũng là đối tác quen thuộc của hắn - Từ Bá.
“Ngô Thiên không lúc nào cậu để tôi thất vọng.”
“Ông xem giá thế nào.”
“Con ma thú này riêng phần lông da vẫn toàn vẹn giá 12 lạng vàng.”
“Giá cao vậy sao.”
Hắn cũng có chút bất ngờ.
“Mùa đông cũng sắp đến lông thú may áo là vật liệu phổ biến nhất .”
“Giá bây giờ vẫn chưa đạt đỉnh đâu.”
Ông chủ Từ tay vuốt ria mép khinh khỉnh nói.
“Nếu đạt đỉnh thì bao nhiêu.”
Hắn có chút tò mò.
“Thấp thì 13 cao cũng 15 lượng.”
“Thế nào có bán không.”
…..
Chưa để hắn nghĩ kĩ hắn nói tiếp.
“Đông năm nay là đại hàn không bán cho ta sớm cũng chẳng ai đến đây mua đâu, chưa kể giá như vậy là hữu nghị rồi.”
“13 lượng 70 xu .”
Hắn đưa giá.
“13 lượng 20 xu .”
“13 lượng 60 xu.”
“13 lượng 35 xu.”
“Giá cuối rồi.”
Mặt lão nghiêm nghị nói.
“13 lượng 50 xu.”
“Giá cuối của ta.”
Ông chủ Từ nhấc mép cười.
“Ngươi càng ngày càng chắc.”
“Ai bảo ông nhiều lời.”
“Haha ta đồng ý.”
“Còn phần thịt và cốt cho người cân đi.”
“Tiểu tử ta không đáng tin thế sao.”
Từ Bá vẫn vui vẻ nói.
“Ngươi đâu! Cân chỗ này cho ta.”
Mọi việc sau cùng đều được ông chủ Từ xử lí nhanh chóng, tiền trao cháo múc, thuận lợi khỏi bàn.
Hắn chuẩn bị ra về, thấy ông chủ Từ thất thanh.
“Tiểu tử ngươi năm nay cũng đến tuổi thành thân a.”
“Mắc mớ gì đến lão.”
“Haha chuyện là ta có đứa con gái năm nay cũng xuân xanh, xinh đẹp, nết na, hiền dịu chưa kể cầm kì thi họa đủ mùi ca ngâm…”
“Ta không xứng.”
Hắn ngắt lời.
“Tiểu tử làm người cũng không cần khiêm tốn quá.”
Mặc lão lảm nhảm cước bộ rời đi.
“Này làm con rể ta ăn tiêu không thiếu, có gì không tốt.”
“Từ lão! Ta không xứng.”
Dứt lời hắn rời khỏi tầm mắt mọi người.
“Haha là ta cũng không lấy tiểu mập mạp nhà lão.”
“Cầm kì thi họa cơ đấy!”
“Ta nay mới ngũ thập, nhạc phụ đại nhân nhận ta đi, ta không để ngươi thất vọng.”
“Haha không để ngươi thất vọng!”
“Ai nhận các ngươi xéo đi.”
Từ Bá bực dọc mắng.
Lạc Viên thôn.
“Vương thúc ta có quà cho ngươi.”
“Ngô Thiên ta bảo bao lần rồi quà cáp gì, lại đây uống rượu.”
“Ngươi xem.”
Hắn mang một cái đùi ma thú được hắn để lại cho lúc này.
“Ngô Thiên chỉ có ngươi hiểu ta, nướng nó uống rượu thì còn gì bằng.”
“Ngươi về lâu chưa.”
“Ngươi xem, mùi máu còn nồng nặc đây này.”
“Đi săn thế nào.”
“Vẫn được.”
“Đủ mua rượu cho ta không.”
“Ngươi kiếm bộn còn gì !”
“Hôm nay lượt ngươi.”
“Ngươi không tha lão già nghèo khổ này sao.”
. . . . .
Trên xe ngựa của đoàn thương buôn.
“Đại nhân sao ngài lại châm chước cho hắn như vậy.”
Trước mặt hắn là thân hình to tròn của Từ Bá.
“Thiếu niên như hắn tuổi này hiếm ai có được.”
“Thưa đại nhân ta nghe không hiểu.”
“Nếu nói thực lực tuổi này ta thấy cũng không thiếu nhưng tâm tính trầm ổn, nhanh nhẹn đó không phải thứ mà thiếu niên tuổi này có được. Hai điều trên gộp lại bảo hắn không phải kỳ tài cũng khó. Chỉ tiếc…”
“Tiếc gì ạ?”
“Tiên lộ trập trùng, nhân sinh khó qua,...”
“Tiên lộ đứt gãy có trời mới vá được.”
“Tiếc thay.”
Bên cạnh đốm lửa nhỏ.
Cuộc trò chuyện vui vẻ của hắn với Vương lão cứ thế cho đến khi miếng thịt tỏa hương ngào ngạt khắp không gian.
Tiếp theo thì chắc ai cũng biết hắn và lão Vương đánh chén một bữa no say.
“Đúng là mỹ vị.”
Ngô Thiên gật đầu đồng tình tiếp đó nhấc lên chén rượu của mình.
Vị cay nồng nhưng thấm thía của rượu như xua tan cái lạnh giá của ngày đông sang. Loại rượu thơm mùi nếp quyện hương vị núi rừng là chắt lọc những gì tinh túy nhất thôn Lạc Viên, một mùi vị đặc trưng mà không nơi nào có được.
“Tuyết rơi rồi.”
Tiếng ai đó thất thanh khắp thôn.
Ngô Thiên ngửa đầu nhìn những hạt hoa tuyết chầm chậm rơi trên nền trời trắng vô ngần.
Vậy là đông chính thức đã về mang theo nỗi lo của biết bao người, nỗi niềm thấm đượm vào cảnh vật làm tạo tác tuyệt đẹp của thiên nhiên cũng mang vẻ âu sầu, bi thương làm sao.
Trong thời điểm đặc biệt này gương mặt vốn bình tĩnh, trầm ổn của Ngô Thiên cũng không giấu nổi nỗi buồn thiên cổ.
“ Một lời đã được mấy đông,Thuyền quyên sầu một, anh hùng sầu hai.”(*)
Hắn dần chìm vào dòng chảy của quá khứ, của những ngày xưa cũ khi mùa đông đối với hắn tràn trề hi vọng.
Bất giác hắn buột miệng thốt lên.
“Tuyết rơi rồi.”
------------------------------------------------
chú thích :
(*): ca dao vn