Dạ Hành

Chương 4 - Nam Nhân A (2)

Khác với vẻ mặt hiền hòa, lễ độ khi cùng phụ thân với đệ tử trong gia tộc dù không thể hiện nhiều nhưng sự cao ngạo, khí chất hơn người thì không thiếu.

“Ngươi nhìn kìa.”

“Chẳng phải Ngô Thiên công tử sao.”

“Đệ nhất thiên tài của Ngô Gia.”

“Nam nhân của ta các ngươi chớ có động.”

…..

Sự xuất hiện của hắn đem lại náo nhiệt không ít. Với bọn họ hắn là kẻ tiên phong, người đi đầu là hình bóng mà họ muốn theo đuổi.

Nhưng ở vị trí của hắn cái danh thiên tài cũng thật mệt mỏi làm sao.

Nực cười a, kẻ không muốn người lại thèm.

Có lẽ chính vì thế nên ta mới gọi là cuộc đời.

Vẫn giữ đúng chuẩn mực, nói những lời có phần sáo rỗng bởi nó vốn dĩ là một trong những điều cần học khi trở thành trụ cột của gia tộc.

Nhìn những thiếu nam thiếu nữ từng ngày trưởng thành, từng ngày bước trên con đường của chính mình hắn cũng có chút cảm khái.

Dù sao đều cùng trưởng thành trong chiếc nôi lớn mang tên Ngô Gia thấy mỗi người đều từng bước trưởng thành nói không có tình cảm là nói dối.

Mỗi người lớn mạnh trở thành lực lượng cho gia tộc, góp phần cho gia tộc vững mạnh người quen trên lầu cao như hắn cũng thấy phấn khích khó tả.

Sắp phải đối mặt với sự kiện trọng đại của cuộc đời chính hắn dù rất tự tin nhưng chắng thiếu lo lắng. Nếu coi trời với đất là ranh giới dài nhất thì nó cũng chính là khoảng cách giữa phàm nhân và người tu tiên.

Nên sự kiện sắp tới có vai trò vô cùng quan trọng cho cuộc đời bất kì ai ở đây.

Cá chép vượt vũ môn vút lên trời cao thẳm thăm hay vẫn mãi nhỏ bé chẳng đáng nhắc.

Tất cả đều sẽ được quyết định vào ngày đó.

Nên bản chất thế giới này nào có công bằng chỉ đơn thuần là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé. Không muốn làm cá con bị người ăn thì phải trở thành cá lớn để nuốt chửng kẻ khác.

Nó tàn nhẫn nhưng vốn là sự tất yếu của tạo hóa dù muốn trốn tránh cũng khó thoát khỏi quy luật của chọn lọc tự nhiên.

Dễ hiểu khi những thiếu nam, thiếu nữ vốn đôi mươi đây thôi đã không còn giữ được sự ngây thơ của chính mình, trong mỗi người chỉ còn khát vọng to lớn về lực lượng. Bởi nó là chìa khóa để làm chủ cuộc đời.

Tuổi xuân có thể vô vị nhưng cuộc đời không vô ích. Thế là quá đủ.

Kết thúc cuộc thuyết giảng vốn chính hắn còn không muốn, Ngô Thiên đến một vách núi bên cạnh nơi đã là chốn quen thuộc mọi ngày của hắn.

“Nay tới muộn thế.”

Một nam tử xuất hiện khuôn mặt hình chữ điền, lông mày rậm, da dẻ có phần ngăm đen, nổi bật nhất là đôi mắt to sáng rất có thần. Hắn là Ngô Kỳ bằng hữu thân thiết nhất của hắn.

“Cha ta bảo xuống núi.”

Ngô Thiên phàn nàn.

“Lại đóng vai trưởng bối.”

Ngô Kỳ mặt dửng dưng như thể đã quá quen.

“Ta cũng không muốn a.”

“Giao lưu chút không.”

“Ngươi chỉ chờ có thế.”

Khuôn mặt vốn luôn ra vẻ nghiêm nghị đã dãn ra hết thảy.

Ngô Kỳ không nói không rằng ném thẳng một cây thương về phía hắn.

Nhẹ nhàng đón đỡ hắn thủ thể hai chân dang rộng, hai tay nắm chắc cây thương chuẩn bị ra đòn.

“Nếu ta thắng, ngươi nhường chức tộc trưởng cho ta a.”

Ngô Kỳ trêu trọc nói.

“Chức tộc trưởng này ta không dám nhận.”

Ngô Thiên mỉm cười đáp.

Trong Ngô Gia một trận đấu thương cũng đủ quyết định vị trí tộc trưởng bởi công pháp lập tộc của bọn hắn là thương pháp.

Và cái danh thiên tài của Ngô Thiên cũng từ thương pháp mà ra.

Hai bên đều bước tới va chạm với nhau.

Cả hai đều khởi động đầy phóng khoáng, thế công quyết liệt táo bạo.

“Oanh, oanh, oanh.”

Ngoài đời là bằng hữu chí cốt nhưng trong đấu luyện hai bên đều không chút khoan nhượng. Không cường giả nào mong cầu sự nhân từ và bọn hắn cũng vậy.

Chỉ có chiến đấu khốc liệt mới tiến bộ, mới đi xa về phía trước.

Nếu tốc độ là thế mạnh của Ngô Thiên thì sức mạnh lại là thế mạnh của Ngô Kỳ hắn.

“Cheng..ggg.”

Tiếng rít chói tai khi lưỡi thương cọ xát nhau, bằng ưu thế sức mạnh Ngô Kỳ chính thức chiếm lợi thế.

Đối diện Ngô Thiên buộc lòng lui về sau né tránh.

“Phi thương loạn vũ.”

Ngô Kỳ quyết đoán đâm mũi thương cực nhanh về phía trước.

Không bất ngờ, Ngô Thiên nhẹ nhõm né khỏi nó.

Nhưng chiêu này đâu chỉ có thế, tổng cộng 7 đòn thương được vung tới với tốc độ xé gió không cho đối phương cơ hội tránh thoát.

Đáng tiếc trong đó không có Ngô Thiên.

“Di Ảnh Cước Bộ.”

Thân ảnh Ngô Thiên dần biến dạng.

Trên, sang , xuống, trái, phải, phải. Hắn bình tĩnh né tránh không trượt phát nào.

Tiếp chắc sẽ là trái, hắn đinh ninh trong đầu.

“Là phải.”

Hắn thốt lên đầy bất ngờ.

Tấm áo mới mua của hắn đã bị rách một đường dài.

Sự tự tin thái quá của hắn đã để lại hậu quả nhãn tiền.

Bây giờ hắn không nghiêm túc thì người thua cuộc sẽ là hắn. Sự tự tin có phần tự cao này xuất phát từ những chiến thắng nhẹ nhàng trước đây làm hắn quên đi phép thận trọng tối thiểu.

Đây mong là lần tự cao cuối cùng của hắn. Nếu trên giang hồ hiểm ác có lẽ năm sau mộ hắn đã xanh rồi.

Tiếp tục dùng Di Ảnh Cước Bộ thân ảnh hắn nhanh nhẹn tấn công vào góc chết của Ngô Kỳ.

Đối mặt với thế công của hắn, Ngô Kỳ vẫn thể hiện được sự kinh nghiệm của mình.

Dù sao hắn và Ngô Kỳ cũng quen nhau từ bé đối chiến đã ngàn trận có hơn nên Ngô Kỳ cũng không quá ngợp trước lối đánh khó chịu của hắn.

“Ngô Kỳ, ngươi lại tiến bộ a.”

“Tiếp chiêu.”

Không dài dòng Ngô Kỳ đánh vào điểm hờ trong đòn đánh của hắn.

Ngô Kỳ vội vàng lách sang bên sau đó lui về sau.

Cảm thấy thế trận không ổn Ngô Kỳ quyết đoán xuất chiêu.

“La Thiểm Thương.”

Nhất kích tất sát, cường hành bá đạo.

Đây cũng là sát chiêu của Ngô Kỳ hắn.

Biết là không thể né tránh Ngô Thiên liền vung thương lên.

Thương kĩ vốn nhanh như điện chớp nếu đón đỡ vô cùng khó khăn, nhất là đòn đâm.

Hai tay Ngô Thiên vốn rắn chắc nay gồng lên để lộ những bó cơ chằng chịt như dây điện.

Hắn phải tiếp được đòn này.

“Oanh!”

Tiếng va chạm xé nát cả rừng cây.

Ngô Thiên lúc này chẳng còn giữ được khí chất của thiên tài tuyệt thế nữa. Lúc này trông hắn chật vật khó coi, áo quần rách tả tơi, cả người ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phòng đầy mệt mỏi.

Nếu không phải hắn tung người làm tản bớt lực của đòn đánh thì người thua sẽ là hắn.

Đáng tiếc La Thiểm Thương Ngô Kỳ còn chưa tinh.

Nhưng tiếc cũng thể thay đổi thực tại xảy ra.

Ngô Thiên bứt tốc về phía trước, thương đến thương đi tập trung vào góc độ khó đối phó.

Cũng không mất thời gian Ngô Kỳ rơi vào lúng túng để lộ sơ hở đế hắn trừng phạt bằng đòn nhanh như chớp.

“Cheng..ggg!”

Tiếng thương rơi xuống báo hiệu sự kết thúc của trận đấu.

“Ta vẫn không thắng được ngươi.”

Ngô Kỳ mặt buồn thiu.

“Ngươi đã tiến bộ nhiều rồi, ta cũng suýt thua mà.”

Ngô Thiên an ủi.

“...”

Thấy Ngô Kỳ mặt chán nản chả buồn nói, hắn liền đổi chủ đề khác.

“Hôm nay ta thấy nàng.”

“Thật sao.”

Đôi mắt u buồn bỗng rung động đến lạ.

“Ngươi đây, trọng sắc khinh bạn a.”

Ngô Kỳ mặt đầy lúng túng.

“Ta đùa thôi, nàng nay có đeo bím tóc.”

“Sao nữa.”

…..

Thế là đôi bạn tri kỉ lại tán dóc cả buổi về một cô gái.

“Ngươi thích nàng như thế, sao không thổ lộ.”

Ngô Thiên tò mò.

“Ta sợ nàng..nàng không thích ta.”

Ngô Kỳ lúng túng.

Ngô Thiên lại thấy Ngô Kỳ bên ngoài đường đường là đấng nam nhân vai rộng thước cao, hùng hổ khí thế, vậy mà đối diện với một nữ nhân còn không nổi.

“Ngươi a, Vu n ta thấy tuổi như nàng thích nhất nam nhân mạnh mẽ như ngươi. Ngươi chỉ cần tiếp xúc với nàng nhiều một chút chẳng bao lâu nàng cũng mến mộ ngươi thôi.”

“Ta thấy còn sớm..từ từ cũng được.”

“Từ từ, đợi nàng làm nữ nhân của tên khác sao.”

“Rắc!”

Hòn đá bên cạnh bị Ngô Kỳ tức giận mà bóp nát.

“Đừng nói điều ấy trước mặt ta.”

Thấy tình huống biến căng thẳng Ngô Thiên liền chữa cháy.

“Ta chỉ muốn cho ngươi thôi a bạn hiền.”

“...”

Thấy Ngô Kỳ im lặng hắn nói tiếp.

“Nàng vốn không có chỗ dựa trong gia tộc, cha mẹ cũng chỉ là hộ pháp thôi. Lớn lên lại xinh đẹp như hoa bảo không kẻ nào có ý cũng khó.”

“Ngươi tính thế nào?” Ngô Kỳ dịu giọng hỏi.

Chống hai tay xuống đất, Ngô Thiên từ từ đứng dậy mắt hướng thẳng ánh trăng đã sắp tới đỉnh đầu.

“Được rồi, lần tới gặp ta sẽ giới thiệu nàng với ngươi.”

Không đợi Ngô Kỳ phản ứng hắn tức tốc chạy đi với nụ cười tràn đầy thích ý trên môi.

Bình Luận (0)
Comment