Dạ Hành

Chương 5 - Đại Điển Bắt Đầu

Tuyết rơi, rơi mãi trên mái hiên đã trắng xóa từ lúc nào. Trên cành cây khô cằn còn đọng lại những giọt nước đã đóng băng chằng chịt thay thế vị trí của những chiếc lá đã phai mờ ngày nào.

“Thiên nhi, nay ngươi nghỉ ngơi sớm chuẩn bị cho ngày mai.”

Lữ Linh lo lắng nói.

“Mẫu thân, hài nhi xong rồi đây.”

Ngô Thiên đáp đồng thời tập nốt bài quyền.

Trong tiểu viện bề ngoài khang trang, khí thế khắc những rồng phượng là nơi gia đình Ngô Thiên hắn tề tựu dùng bữa.

Dù đi xa đến đâu, ngang dọc tứ phương khắp trốn thì mái nhà vẫn luôn mang ý nghĩa quan trọng đối với mỗi người. Nhà là nơi để trở về để quây quần, thực hiện những việc giản đơn nhưng thật ý nghĩa đó là nhà.

Bữa ăn vẫn xoay quanh i nhiều món mỹ thực như mọi ngày do mẫu thân hắn tự tay làm, so với ngày thường thì có phần xum xuê hơn bởi mai là một ngày trọng đại không chỉ với hắn mà với cả gia tộc. Đặc biệt là thế nhưng với hắn mỗi bữa cơm đều quan trọng chỉ khác là hôm nay mẫu thân gắp cho hắn hơi nhiều. Đôi mắt trìu mến đầy yêu thương dù hắn đã là trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất nhưng với mẹ hắn hắn vẫn mãi bé nhỏ vậy thôi.

Hắn tự nhủ lòng mình sẽ không để người phụ nữ phải thất vọng lần nào vì hắn.

Hắn quyết!

Kết thúc bữa ăn có phần quá đủ đầy mẹ hắn ân cần hỏi thăm.

“Thiên nhi, ngươi có lo lắng không.”

“Mẫu thân, ta lo lắng thì chẳng ai bình tĩnh cả.” Ngô Thiên nửa đùa nửa thật đáp.

“Dù sao cũng nên cẩn thận, ta tin ngươi sẽ làm được.”

Mẫu thân hắn cười nói đồng thời lườm nguýt nam nhân ngồi cạnh bên.

“Khụ, khụ! Ngô Thiên không chỉ ta tin ngươi mà cả gia tộc tin ngươi chắc chắn phóng phong quang soi rọi hết thảy.”

Ngô Chính Bác mặt hơi khó coi nói.

“Nhưng vẫn phải cân nhắc mọi điều, sai một li đi một dặm.” hắn cũng không quên nhắc nhở.

“Phụ thân, mẫu thân yên tâm ta nhất định không để người thất vọng.”

Ngô Thiên đầy tự tin.

....

Ngô Gia dù sáng tấp nập là vậy nhưng khi vào đêm sự tĩnh lặng lại bao trùm mọi nơi. Sau một ngày mệt mỏi thì việc yên giấc là điều không thể thiếu.

Chỉ khác lạ là đêm nay ánh đèn mỗi căn phòng cũng nhiều hơn mọi ngày. Mai có thể là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời bọn hắn muốn chợp mắt cũng thật khó a.

Không tránh khỏi mất ngủ Ngô Thiên ngửa cổ liếc nhìn trần nhà vốn phủ một màu đen tối. Hôm nay những đám mây cứ lưu luyến hồng trần khiến ánh trăng chẳng thể ló rạng.

Ở một căn phòngỉ khác một thiếu niên mày rậm, mặt chữ điền đang chống một tay nâng cả cơ thể chồng cây chuối chống đẩy.

“Ngô Thiên nếu mai ta thua ngươi ta sẽ chạy lò cò quanh tông môn 1000 lần.”

Ngô Kỳ nói đầy quyết tâm.

Ở một tiểu viện khác cũng khang trang chẳng kém trưởng lão Ngô Chính Thiên hai nam nhân đang nói chuyện. Một trung niên tóc đã hoa râm, hai mặt quầng thâm lộ vẻ mệt nhọc.

“Ngô Phương đại điển này ngươi đừng để ta thất vọng.”

Người là Ngô Văn cũng là một trưởng lão quyền lực của gia tộc.

“Phụ thân ta sẽ cố hết sức.”

Đối diện Ngô Phương có phần e sợ nói.

“Ngươi hết sức cũng không đủ, đây ta có bất ngờ cho ngươi.”

Nói đoạn hắn liền lấy trong áo một la bàn bằng ngọc bên trong ẩn chứa sinh cơ dồi dào.

Thấy Ngô Phương còn ngây ngốc không hiểu hắn nói.

“Đây là Thiên Tinh Võng, bên trong chứa thứ ta đã dành cả đời để đánh đổi. Hài nhi ngươi đừng làm thất vọng ta.”

“Phụ thân người..”

“Nhận lấy.”

Ngô Phương cầm miếng la bàn mà hai tay run rẩy. Cảm xúc hắn lúc này rối bời khó tả giống như ánh sao đêm nay lúc sáng lúc mờ.

…..

Cái giá rét thấu xương cũng chẳng lưu tình bất cứ đâu để những cuốn lịch cũng chỉ còn vài tờ báo hiệu năm cũ sắp qua. Cả Ngô Gia hiện tại đều ngập trong sắc trắng của bông tuyết từ những ngọn núi xa xa đến cả những con đường chân đi, từ những bụi cây bên đường đến cả tấm áo của lũ trẻ nghịch ngợm.

Khác những đứa trẻ vẫn còn vô lo vô nghĩ cả gia tộc đều hướng đến sự kiện quan trọng thập niên mới có một lần.

Thu Tinh Kết Lộ.

Hay nói một cách dân dã hơn là hái sao trên trời, chuyện tưởng như đùa đó tuyệt ở đây không ai không biết từ trẻ lên ba đến lão giả răng long.

Tất cả ánh mắt đều hướng đến đại điện nơi sẽ diễn ra sự kiện này.

Đại điển Ngô Gia.

Đệ tử trong gia tộc đã tập hợp từ sớm đứng trước cửa đại điện. Không lâu các trưởng lão tới giới thiệu qua về đại điện về các nghi thức.

Vốn là những chuyện nghe nhiều đến phát chán nhưng trong ngày trọng đại này nào có kẻ sao nhãn.

“Thập thiên đã qua đại điển sắp tới. Lúc này thiên địa thần khí tụ hội phóng chiếu soi màn đêm u tối. lưu tinh trên trời tụ họp sáng rực cả đất trời.”

“Trong bảy ngày bảy đêm mặt trời không thể ló rạng, lu mờ trước quang ảnh của lưu tinh.”

“Phàm kẻ nào hội tụ thể chất hơn người, lòng dạ sắt thép, trí tuệ vượt bể đều có cơ hội được lưu tinh dẫn dắt đến tiên lộ thênh thang.”

Giọng vị tộc trưởng hào hùng mãnh liệt.

Tộc nhân phía dưới nghe lời này cũng phấn khích không thôi.

Ý chí phải cần tháng năm mới có thể đúc rèn, trí tuệ không phải ai sinh ra đã hơn người nên việc tu luyện thân thể từ sớm mới là cách thực dụng nhất để hái được tiên lộ.

Và tộc nhân dưới đây đã dành cả thanh xuân để đánh đổi nó, đánh đổi thời khắc thăng thiên sắp tới.

Kết thúc bài diễn thuyết đầy hào hùng, khí thế, hi vọng tràn trề.

Lễ đại điển chính thức bắt đầu!

Đúng thủ tục phần lễ nghi được tổ chức trước với phần cúng bái tổ tiên, lịch sử gia tộc được kể sơ qua.

Mọi tộc nhân phía dưới đều nghiêm trang đứng thành bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên.

“Tới giờ rồi.”

Một trưởng lão thốt lên.

Mọi người ngước lên phía trên lúc này tuy đã vào đông nhưng giờ vần là giữa trưa ánh sáng vẫn chan hòa khắp nơi.

Vậy mà chưa đầy hơi thở tiếng gió chợt ngưng, bầu trời cũng tối dần. Không biết từ lúc nào mây trên trời đã biến mất để lộ khoảng không trống rỗng lạ thường.

Trong lúc này có thể nghe tiếng thở dốc của những tộc nhân trẻ tuổi đang hoàn toàn khẩn trương trước cảnh tượng hiện tại.

“Tất cả chuẩn bị.”

Mỗi tộc nhân được cầm trên tay một vật thon dài thân nhỏ dần về cuối, phần đỉnh gắn một sợi dây gần như trong suốt.

Đoán không sai đâu, bọn hắn chuẩn bị dùng cần câu để hái tiên lộ.

Thế giới nhiệm màu muôn hình muôn vẻ, chẳng thiếu cái lạ.

Nhưng với người ở đây tất cả rất bình thường, nếu khác thì là do nhận thức mỗi người thôi.

Nói qua về chiếc cần câu vốn nó cũng không phải vật phàm, phần cán được tạo bởi Linh Mộc là loài cây thân gỗ có thể hấp thu linh khí; dây câu đặc biệt hơn được lấy sợi từ những đám mây trên trời sau mỗi lần mưa xuống.

Nhưng cần câu chỉ là điều kiện đủ mà thôi, điều kiện cần là mồi câu phải đủ hấp dẫn lưu tinh trên trời, lúc đó những năm tháng rèn luyện trước đây mới thật sự thể hiện giá trị của nó.

Nói đơn giản nếu coi bầu trời là một hồ cá thì những lưu tinh chính là những chú cá trong hồ mỗi kẻ dưới đây chẳng khác những ngư phu đang dùng mọi cách đánh bắt những con cá to nhất. Nhưng nếu mồi không đủ tốt thì chẳng có con cá nào thèm cắn câu mà ngộ nhỡ nó cắn câu nếu không có khí lực thì khó lòng bắt nó được. Vậy nên việc luyện thể lúc này quan trọng biết bao.

Khi sắc trời đã tối đen như mực những lưu tinh đầy đủ màu sắc lần lượt xuất hiện rực rỡ cả khoảng trời.

Lúc này mỗi người ngư phu bất đắc dĩ dưới đây đều rạo rực sự phấn khích trộn lẫn niềm mong đợi, ước vọng dào dạt.

Cuộc đánh bắt chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment