Đàn Đứt Người Vong

Chương 6

Khách sạn Bích Thiên hôm nay vô cùng náo nhiệt, thiếu gia tiểu thư thế gia có tên trên trấn S đều tụ tập ở đây, cũng không có đại sự gì, đơn giản chính là khai thông cảm tình một chút, tùy tiện chơi một chút. Nói thế nào, ừm, giai cấp tư sản rất nhỏ

Tô Tiêu Hi một bộ lễ phục màu đỏ, nổi bật lên màu da càng ngày càng trắng nõn hồng hào của nàng. Một đôi giày cao gót trên chân đạp vang vọng ở trên sàn nhà "cộc cộc", khiến người ta không khỏi liếc mắt

Mà Lý Nhàn Trạch một thân âu phục màu đen phối áo sơ mi trắng, đi theo phía sau cách xa nàng hai bước, theo bản năng đánh giá hoàn cảnh chung quanh

Chân của Tô Tiêu Hi mới vừa bước vào phòng khách, liền lập tức có người tiến lên chào hỏi với nàng. Tô Tiêu Hi xa cách lại lễ phép đáp lại, cử chỉ thở mạnh tao nhã

"Ô, đây không phải đại tiểu thư Tô gia sao?" Người đến là trưởng tử Cố gia Cố Huân, lãng tử nổi danh, theo phía sau hắn hai vệ sĩ, nhìn Tô Tiêu Hi trong ánh mắt đều là ánh sáng d*c vọng

Cố Huân này luôn đều đối với Tô Tiêu Hi ôm ấp ảo tưởng, lại mỗi lần bị Tô Tiềm Vũ xảo diệu chuyển hướng. Đáng tiếc, hôm nay Tô Tiêu Hi đến trước Tô Tiềm Vũ một bước, không có che chở của Tô Tiềm Vũ, Tô Tiêu Hi có chút lo lắng

Nhìn theo Cố Huân trước mặt đi tới, Tô Tiêu Hi cố nén kích động quay đầu đi mất, ngậm lấy nụ cười lễ phép không có nhiệt độ gì, lạnh nhạt nói: "Cố đại công tử, đã lâu không gặp"

"Tiêu Hi, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp rồi. Em xưng hô tôi như vậy, không khỏi có vẻ quá mức khách khí chứ? Gọi tôi Cố Huân không tốt sao?"

Tô Tiêu Hi cười đến càng ngày càng lễ phép nói: "Ta mặc dù cùng ngươi không phải lần đầu tiên gặp, nhưng không có quá nhiều qua lại, vẫn là quy tắc tốt hơn"

"Tiêu Hi, em nói như vậy, thật sự là tổn thương lòng tôi" Cố Huân vừa nói vừa đưa tay ra, Tô Tiêu Hi theo bản năng trốn một chút, cùng lúc đó Lý Nhàn Trạch cất bước đi qua, gắt gao chắn giữa hai người

"Cố tiên sinh, mời ngài tôn trọng chút"

Cố Huân lạnh mặt xuống, bất mãn mà ném Lý Nhàn Trạch một cái liếc, quát lớn nói: "Cút ra, ngươi là cái thá gì?"

Thấy Lý Nhàn Trạch kiên trì ở nơi đó, Cố Huân mặc kệ cô, đưa tay ra trực tiếp lướt qua Lý Nhàn Trạch liền muốn kéo tay của Tô Tiêu Hi, trên mặt vẫn là một bộ nụ cười khiếm nhã làm người ta buồn nôn

Lý Nhàn Trạch giơ tay nắm chặt tay phải duỗi ra của Cố Huân, "răng rắc" một tiếng, trực tiếp đem tay phải của hắn bẻ gẫy

Cố Huân "ai ya" một tiếng gào lên đau đớn, vệ sĩ phía sau hắn lập tức tiến lên, một cái liền tóm lấy cổ áo của Lý Nhàn Trạch, trừng hai mắt hận không thể một cái dáng dấp hung ác đem cô ăn đi

Mà Lý Nhàn Trạch một mặt bình tĩnh, mấy cái lâu la này chẳng qua phô trương thanh thế, cô vẫn đúng là không để vào mắt

Lý Nhàn Trạch đưa tay chụp lấy cái tay lôi lấy cổ áo chính mình kia, sau đó đột nhiên uốn một cái về phía sau, người kia bị đau khom lưng, Lý Nhàn Trạch nhấc chân mạnh mẽ một cước đá vào trên bụng hắn, sau đó nhấc chân, quay về đá chéo về phía nam nhân đang xông lên, thẳng tắp đem họ đá ngã lăn trên mặt đất

Một phen rối loạn, chọc đến tất cả mọi người không khỏi dồn dập nghỉ chân mà đứng, ánh mắt đều mang theo chút nghi hoặc trên dưới đánh giá Lý Nhàn Trạch

Một cô gái thân mặc váy lễ ngắn màu đen cười khanh khách mà nhìn Lý Nhàn Trạch, nhấc tay giơ giơ, một nam nhân cúi người ở bên mặt cô ta

"Cô ấy là ai?"

"Nghe nói là vệ sĩ của tiểu thư Tô gia"

"Vệ sĩ nhà Tô bá bá? Có chút có ý nghĩa"

Đang khi nói chuyện, vệ sĩ của Cố Gia đã cả đàn cả lũ đi qua, rất nhiều tư thế đem họ hoàn toàn vây quanh. Lý Nhàn Trạch theo bản năng mà kề gần Tô Tiêu Hi, đem nàng vững vàng bảo hộ ở phía sau, toàn thân đề phòng, đang chuẩn bị đại chiến một trận

"Tiêu Hi" Tô Tiềm Vũ vừa chậm rãi đi qua vừa kêu tên của Tô Tiêu Hi, theo phía sau hắn bảy tám mươi người, trận thế lớn đến khiến người ta không khỏi mà hít vào một ngụm khí lạnh

Tô Tiềm Vũ mỉm cười đi tới bên người Tô Tiêu Hi, nhìn nhìn Cố Huân không cần nhiều lời cũng biết xảy ra chuyện gì. Hắn giơ tay cản qua Tô Tiêu Hi, vững vàng mà đứng trước mặt Cố Huân lạnh nhạt nói: "Cố thiếu gia, lần này tựa hồ ầm ĩ đánh chút rồi chứ?"

"Ngươi tới đúng lúc" Cố Huân kích động tiến lên hai bước, đem tay phải vặn vẹo biến hình của chính mình đặt ở trước mặt tô Tiềm Vũ, hét lên: "Tiểu tử này cũng quá lớn lối rồi đó, nhìn cô ta đánh ta. Ngươi chính là quản giáo thủ hạ ngươi như vậy? Truyền ra ngoài, không khỏi sẽ làm chuyện cười cho thiên hạ, nói 'Tô gia thực sự là ghê gớm rồi, cả hạ nhân cũng kêu căng ngạo mạn' "

Tô Tiềm Vũ chọt chọt tay duỗi ra của hắn, nhìn hắn đau đến nhe răng trợn mắt, một mặt vô tội nhìn hắn nói "Bị thương nghiêm trọng như thế a" Sau đó, hướng về một đám người phía sau hắn quát lớn: "Thiếu gia nhà ngươi đều bị thương thành như vậy, còn không mau dìu hắn đi vào nghỉ ngơi, là làm sao làm việc thế?"

Tô Tiềm Vũ thét như thế, grừ đến một đám người phía sau Cố Huân choáng váng, làm sao? Trách chúng ta?

Sau đó ôm bờ vai của Cố Huân, một bộ dáng dấp anh hai tốt: "Cố huynh, mọi người rất không dễ dàng ra ngoài chơi, đừng bởi vì đồ vật như vậy thứ gì mất vui. Ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước, một lúc ta chắc chắn bàn giao cho ngươi"

Cố Huân tức giận nói: "Tô Tiềm Vũ, ngươi ít lừa gạt tiểu gia, hôm nay nếu như ngươi không cho ta bàn giao hài lòng, ta ngay lập tức sẽ cáo trạng cùng Tô bá bá"

"Được được được" Tô Tiềm Vũ một bộ dáng dấp dụ dỗ đứa nhỏ hai tuổi, nụ cười bên môi vẫn khéo léo treo ở trên mặt, "Cố huynh, yên tâm"

Đuổi Cố Huân đi rồi, Tô Tiềm Vũ mang theo Tô Tiêu Hi trở về phòng nghỉ ngơi, cũng dặn dò Lương Thiên dẫn Lý Nhàn Trạch ra ngoài

Trong phòng giờ khắc này chỉ còn dư lại hai huynh muội

Thấy Tô Tiêu Hi một mặt lo âu nhìn chằm chằm ngoài cửa, Tô Tiềm Vũ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Tiêu Hi, em có bị thương không?"

Thấy Tô Tiêu Hi nửa ngày không có trả lời, Tô Tiềm Vũ vuốt v e đầu nàng, cúi đầu nhìn theo Tô Tiêu Hi ngẩng đầu nói với mình: "Đang nhìn cái gì? Xuất thần như vậy."

"Anh để Lương Thiên mang cô ấy đi đâu?"

TôTiềm Vũ không có trả lời, chỉ là kéo qua Tô Tiêu Hi ngồi ở trên ghế sofa, nụ cười có chút cay đắng nói: "Cho anh xem thử, em có có bị thương hay không"

"Anh, em không sao. Anh rốt cuộc để Lương Thiên đem cô ấy dẫn đi đâu?"

"Em rất lo lắng cho cô ấy?"

Tô Tiêu Hi nhìn Tô Tiềm Vũ, rất nghiêm túc gật đầu nói: "Vâng.""

Tô Tiềm Vũ hồi lâu cũng không có nói ra, chỉ là bất an trong lòng dần dần khuếch tán, nhìn theo gương mặt của Tô Tiêu Hi gấp sắp khóc, cuối cùng không đành lòng dụ dỗ: "Yên tâm, bây giờ cô ấy dù sao cũng là người của Tô gia"

Một bên khác, Lương Thiên đem Lý Nhàn Trạch dẫn tới trong một phòng khác, nhìn sắc mặt cô không thiện nói: "Hai tay ôm đầu, đứng thẳng"

Lý Nhàn Trạch quy tắc nghe theo. Hai tay mới vừa đặt ở trên đầu, phía sau liền đã trúng một gậy, cô hơi mím môi, cúi đầu. Lương Thiên khó chịu đánh 10 gậy, mới mở miệng khiển trách: "Vừa rồi thì gây sự? Quy tắc muốn ta từng chuyện từng chuyện dạy sao?"

Lý Nhàn Trạch mở miệng trầm giọng nói: "Xin lỗi, Lương ca"

Lương Thiên giơ tay lại một gậy nện ở phía sau cô, nói tiếp: "Nhớ kỹ, chức trách của ngươi là bảo vệ tiểu thư, không phải thêm phiền phức cho tiểu thư. Ít phô anh hùng, đem khí thế lão đại ngươi thu lại một chút, Lý gia đã bại rồi, nếu ngươi còn cảm giác mình là tiểu thư Lý gia, đều có thể nhấc chân đi, Lương Thiên ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng nếu ngươi còn muốn ở chỗ này, thì cút đi xin lỗi Cố thiếu gia Cố cho ta. Nghe rõ rồi chưa?"

"Nhàn Trạch, hiểu rõ"

Hết chương 6

Bình Luận (0)
Comment