Đàn Đứt Người Vong

Chương 7

Khi Lý Nhàn Trạch đứng ở bên trong gian phòng Cố Huân, Cố Huân ngồi xếp bằng ở trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, một nữ nhân phía sau hắn yểu điệu xoa vai cho hắn

Lương Thiên dẫn theo Lý Nhàn Trạch đứng ở trước mặt Cố Huân, chính mình hơi cúi đầu đồng thời đem đầu của Lý Nhàn Trạch cũng cùng ấn xuống, trầm giọng nói: "Cố thiếu gia, nha đầu này mới đến không hiểu quy tắc, đắc tội ngài rồi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cô ấy lần này đi"

Thấy Cố Huân cả con mắt đều không có mở, Lương Thiên tiện tay một cái tát vỗ vào sau gáy của cô nói: "Xin lỗi"

Lý Nhàn Trạch cúi đầu đứng trước mặt Cố Huân, một mặt bình tĩnh nói: "Xin lỗi"

Nghe được Lý Nhàn Trạch nói như thế, Cố Huân mới hơi mở mắt ra, liếc cô một chút sau lại nhắm lại, lười biếng mở miệng nói: "Ta không thích nhìn lên, quỳ xuống"

Lý Nhàn Trạch bất động, Lương Thiên nhấc chân đạp ở nơi đầu gối cô, cô lảo đảo một bước lùi đứng thẳng

Lương Thiên thấy cô vẫn là một dáng dấp quật cường, có chút tức giận thấp giọng: "Lý Nhàn Trạch, ngươi đã quên lời của ta nói sao??"

Lý Nhàn Trạch nghe lời thân thể dừng lại, sau đó uốn gối thẳng tắp quỳ ở trước mặt Cố Huân

Thấy Lý Nhàn Trạch quỳ xuống, Cố Huân mới chậm rãi mở mắt ra, cơ thể hơi hướn lên trước, thuận tay cầm lên dép lê trên đất của mình, để sát vào Lý Nhàn Trạch một ít, sau đó dùng đế giày đánh cô một bạt tai nói: "Ngươi đúng là rất kiên cường a"

"Bốp!" Lại đánh cô một bạt tai, Cố Huân nói tiếp: "Tay ta cũng gãy rồi, ngươi một câu xin lỗi thì xong rồi?"

"Bốp!"

Cố Huân nhìn cô lạnh nhạt nói: "Biết sai rồi sao?"

Lý Nhàn Trạch lạnh lùng nhìn lại hắn, trong ánh mắt càng không có nửa phần hoang mang, một thân khí thế lạnh lẽo này nhìn thế nào cũng không phải vệ sĩ nhỏ có

Cố Huân nhìn cô chỉ cảm thấy rất mới mẻ, khóe miệng kéo ra một nụ cười âm lãnh, giơ tay cầm dép lê trong tay giao cho người ở bên cạnh, lạnh lùng mở miệng nói: "Đánh cho ta, đánh tới cô ta chịu nhận sai mới thôi"

Người kia tiếp nhận dép lê trong tay Cố Huân, không nói hai lời, giơ tay thì. Đế giày căng gió mà xuống, bốp bốp tiếng bạt tay đặc biệt vang dội

Lương Thiên mắt nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lý Nhàn Trạch, giờ khắc này dưới da tụ huyết, xanh tím một mảnh. Đế giày kia là nhựa, cũng không bằng bàn tay, không mấy lần liền chảy ra máu, âm thanh cũng từ đó trở nên nặng nề

Lý Nhàn Trạch chỉ cảm thấy màng nhĩ đau đớn, tanh mặn nồng đậm đầy miệng tản không ra

Khi Tô Tiêu Hi đẩy cửa tiến vào, thấy được chính là một nam nhân đang giơ dép lê đánh ở trên mặt Lý Nhàn Trạch, Lý Nhàn Trạch quỳ gối trước mặt Cố Huân, máu đầy mặt dọc theo gò má nhỏ xuống

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kì tê rần, người còn chưa đi đến trước mặt, liền mở miệng kêu: "Dừng tay cho ta"

Tất cả mọi người sững sờ, nghe tiếng quay đầu, thấy được Tô Tiêu Hi hai mắt đỏ đậm, một mặt phẫn hận đi tới

Lý Nhàn Trạch nghe được thanh âm của Tô Tiêu Hi, hơi quay đầu, vốn định an ủi cười một cái, nhưng mà hai gò má tê dại, căn bản không nhúc nhích được

Nam nhân kia giơ dép lê, cúi đầu nhìn Cố Huân một chút, sau khi nghe được Cố Huân nói: "Đánh tiếp", liền không chút do dự mà đem bạt tay rơi xuống

Tô Tiêu Hi thấy hắn như thế, giơ tay quơ qua chai rượu trên bàn, "Ầm" một tiếng nện ở trên bàn, bình rượu nát một nửa, Tô Tiêu Hi cầm nửa kia, thẳng tắp chống ở chỗ mi tâm của Cố Huân từng chữ từng câu nói: "Dừng tay cho ta"

Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, mảnh vỡ rạch thương tay của Tô Tiêu Hi, giờ khắc này nàng siết chặt lấy bình rượu, máu tươi theo khe hở lách tách rơi xuống, mà Tô Tiêu Hi không hề hay biết, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Cố Huân, một bộ dáng dấp muốn liều mạng với hắn

Cố Huân ngẩng đầu nhìn nàng một chút, sau đó giơ tay dặn dò người dừng lại

Tô Tiêu Hi ném xuống bình rượu trong tay, ngồi xổm người xuống đỡ lấy Lý Nhàn Trạch quỳ trên mặt đất. Nâng dậy Lý Nhàn Trạch, Tô Tiêu Hi kéo lấy tay của cô liền hướng ra cửa mà đi. Người phía sau của Cố Huân lập tức xông tới, Lý Nhàn Trạch theo bản năng che ở trước mặt Tô Tiêu Hi, ánh mắt hơi lộ ra ánh sáng khát máu

Cố Huân khoát tay áo một cái, nói: "Để cho bọn họ đi đi"

Cố Huân mắt thấy Tô Tiêu Hi sốt sắng mà lôi kéo Lý Nhàn Trạch ra khỏi phòng, có chút nghiền ngẫm cười cười

Tô Tiêu Hi nhìn mũi, khóe miệng trên mặt của Lý Nhàn Trạch tựa ở bờ vai chính mình đều là vết máu. Tuy Tô bá Ngôn là lăn lộn hắc đạo, nhưng thân là con gái hắn, Tô Tiêu Hi luôn được bảo vệ rất tốt, nàng sống gần hai mươi năm chưa từng thấy nhiều máu như vậy

Lệ châu lớn chừng hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, một khắc đó Tô Tiêu Hi đều quên nên trước tiên tìm bác sĩ gúp cô xử lý vết thương, nàng chỉ là sợ bị ai cướp đi ôm lấy Lý Nhàn Trạch, không tiếng động mà rơi lệ. Lý Nhàn Trạch thấy nàng khóc, trong lòng rất là không nỡ, giơ tay thay nàng lau nước mắt trên mặt. Sau đó thoáng nhìn vết thương thấm trên tay nàng, không khỏi mà cau mày

Cô nhẹ nhàng kéo qua tay nàng, giương mắt quét một vòng, thấy được một bình Whisky, đưa tay cầm tới, chính mình ực một hớp, sau đó dùng đầu lưỡi từng chút từng chút mềm nhẹ li3m đi tới vết máu lòng bàn tay Tô Tiêu Hi

Tô Tiêu Hi sững sờ mà nhìn động tác của cô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói lại có chút ngứa ngứa, thấy cô cẩn thận mà li3m láp vết máu lòng bàn tay chính mình, lại kéo xuống một góc trên áo sơ mi trên áo sơ mi chính mình, sau khi dùng Whisky thấm ướt từng vòng từng vòng quấn ở trên tay của chính mình. Động tác của cô rất mềm rất nhẹ, tựa hồ đang đối xử một cái tác phẩm nghệ thuật, chỉ lo làm đau nàng. Đồng thời, động tác của cô lại rất thành thục, thành thục đến Tô Tiêu Hi cảm thấy cô thường thường làm như vậy

Cho đến khi tay của chính mình được cô băng bó cẩn thận, Tô Tiêu Hi mới ý thức được, so với chính mình, cô mới phải bị thương nặng nhất. Thế là, nàng học dáng vẻ của Lý Nhàn Trạch, dùng Whisky thấm ướt khăn, nhẹ nhàng chà xát một chút, thấy được lông mi cô run nhẹ, tay dừng một chút, tựa hồ chính mình cùng với cô đau lên. Nàng càng ngày càng cẩn thận, cẩn thận tới tay cũng không kiềm được run rẫy

Lý Nhàn Trạch thấy trên trán nàng đều hiện đầy giọt mồ hôi nhỏ lít nha lít nhít, lập tức giơ lên tay phải, nắm chặt tay nàng, tùy ý ở trên mặt lau mấy cái, sau đó mặt mày mang nụ cười nhìn nàng

Tô Tiêu Hi cúi đầu liếc nhìn chiếc khăn nhuộm đỏ, lại lúc ngẩng đầu nước mắt ngậm trong mắt, vẻ mặt rất là khó coi. Lý Nhàn Trạch sững sờ, không khỏi mà thẳng lưng người, ánh mắt có chút vô tội về nhìn nàng

Tô Tiêu Hi nản lòng đem chiếc khăn để ở một bên, nhìn gương mặt vẫn là sưng không thể tả của Lý Nhàn Trạch, không khỏi mà nhíu lại lông mày, trong giọng nói tràn đầy áy náy: "Lý Nhàn Trạch, xin lỗi. Là tôi hại cô bị thương"

Lý Nhàn Trạch giơ tay vuốt v e giữa lông mày của nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu

Sau lần đó thời gian gần hai tháng, mặt của Lý Nhàn Trạch đều mang theo mảnh xanh tím này, mà Tô Tiêu Hi mỗi khi thấy được, sẽ không tự chủ đau lòng

Hết chương 7

Bình Luận (0)
Comment