Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 109

Vì sức khỏe của Thẩm An Ngô, bữa tiệc kết thúc lúc hơn chín giờ, Trương Dã lái xe đưa anh về khách sạn.

Xe của Thẩm An Ngô là hàng đặt riêng, không gian bên trong rất rộng. Hứa Thanh Lăng và Chương Hành cũng lên xe, ba người im lặng suốt đường về khách sạn.

Khi thang máy đến tầng khách sạn, Chương Hành về phòng trước. Trương Dã đẩy Thẩm An Ngô vào phòng, thấy Hứa Thanh Lăng vẫn đứng đó, biết cô có điều muốn nói với tổng giám đốc Thẩm nên đóng cửa rời đi.

Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, dưới chân là tấm thảm lông cừu sẫm màu, căn phòng tĩnh lặng đến mức Hứa Thanh Lăng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Trương Dã chỉ bật đèn ngủ cạnh bàn làm việc, Thẩm An Ngô ngồi trong bóng tối, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn, nhìn cô: "Hành động sáng nay của cháu rất nguy hiểm có biết không? Tôi đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải tự bảo vệ mình trước."

Anh nói được nửa câu thì thấy cô cúi gằm mặt, nhận ra mình có hơi nặng lời, anh hít sâu một hơi, dịu giọng: "Có Trương Dã ở đó, cháu sợ gì chứ?"

Trương Dã là lính xuất ngũ, rất giỏi võ. Mấy năm nay anh ta đi theo Thẩm An Ngô, ngoài mặt là thư ký nhưng thực chất lại là vệ sĩ riêng của anh.

Nếu là trước đây, nghe anh nói vậy thì Hứa Thanh Lăng đã tủi thân rồi. Còn bây giờ cô không hề giận, trái lại còn hơi hưng phấn vì hơi men trong người, tiến lên đứng trước mặt anh: "Cháu đứng gần chú nhất, thấy người phụ nữ kia xông lên giật xe lăn của chú, cháu không được phép phản ứng ạ?"

Thẩm An Ngô nghẹn họng trước câu hỏi đầy đương nhiên của cô gái nhỏ. Cô rũ mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy ngậm nước, thêm vài nét quyến rũ so với ngày thường, chất chứa những cảm xúc mà anh không thể hiểu được.

Cô đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé mười mấy tuổi ngây ngô năm nào nữa.

Thẩm An Ngô ép mình dời mắt đi.

Mấy ngày trước cô cùng anh tham gia một sự kiện, vì thấy anh bị nhân viên sự kiện đối xử chậm trễ mà cãi nhau với họ một trận. Khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra mình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường có đủ mọi cung bậc cảm xúc, sao có thể cưỡng lại sự bảo vệ đầy nhiệt huyết của một cô gái trẻ?

Ở một góc khuất nào đó trong lòng, Thẩm An Ngô phát hiện mình có hơi nghiện cảm giác được Hứa Thanh Lăng bảo vệ.

Thế nhưng, anh vừa hưởng thụ sự ngưỡng mộ của cô vừa ra vẻ đạo mạo chỉ trích cô.

Cứ như chỉ trích cô thôi là anh đã có thể rũ bỏ trách nhiệm của một người lớn, để có thể ăn nói với người đã đưa cô đến bên anh.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có ánh đèn bên cạnh sô pha hắt xuống, nửa gương mặt Thẩm An Ngô chìm trong bóng tối.

Hứa Thanh Lăng nghe thấy một tiếng thở dài như có như không.

"Cháu lại đây, để chú xem vết thương."

Giọng anh đã mềm mỏng hơn, còn thoáng chút bất lực.

Cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh, cô thả lỏng người: "Vết thương không lớn lắm, bác sĩ khâu hai mũi để nó nhanh lành thôi ạ."

Cô vừa nói vừa cúi người, ghé sát mặt lại gần anh.

Cuối cùng cô cũng có thể thoải mái ngắm nhìn anh. Hai mí mắt mỏng, đôi môi mím chặt, khóe môi hơi nhạt toát ra vẻ cấm dục, vài nếp nhăn mờ trên trán khiến anh trông lạnh lùng và nghiêm nghị hơn.

Từ khi gả cho anh, ngày nào cô cũng cảm nhận được cơ thể cường tráng của anh, đến mức suýt quên mất dáng vẻ u ám ngồi trên xe lăn của anh ở kiếp trước.

Ánh mắt Hứa Thanh Lăng dừng lại trên sống mũi cao của anh nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh xấu hổ, gương mặt vô thức đỏ lên. Dáng vẻ này của anh quá quyến rũ.

Thẩm An Ngô không nhận thấy ánh mắt của cô, sự chú ý của anh dồn hết vào vết thương trên trán cô. Anh đưa tay vén miếng gạc trên trán cô lên, trên làn da trắng nõn hiện rõ hai đường chỉ đen.

Mặt Hứa Thanh Lăng nóng bừng, những ngón tay lạnh lẽo của anh lướt qua trán, cô ngửi thấy mùi hương gỗ trên tay áo anh. Cảm giác quen thuộc khiến cô hơi xao xuyến, cố nén thôi thúc muốn nhào vào lòng anh.

"Hôm qua Thẩm Loan mới cầu hôn cháu, hôm nay cháu đã bị thương rồi. Lỡ anh ta thấy cháu thế này rồi hối hận thì sao nhỉ?"

Cô ngồi xổm trước mặt anh, hơi ngẩng đầu, ngập ngừng nói, có vẻ rất lo lắng lễ cưới với Thẩm Loan sẽ gặp trục trặc.

Vẻ xót xa trong mắt Thẩm An Ngô vẫn còn nhưng nét mặt anh dần trở nên lạnh lùng. Anh thật sự không hiểu nổi tâm tư của các cô gái trẻ. Thẩm Loan tốt đến vậy à? Đến mức sau khi bị thương, người cô lo lắng nhất không phải là bản thân mà là Thẩm Loan sẽ vì vết sẹo này mà không muốn cưới cô nữa?

Tâm trạng anh phức tạp đến mức không thể kiểm soát được biểu cảm, cuối cùng anh vẫn không thể giữ được vẻ mặt bình thản: "Tôi sẽ bảo người mua loại thuốc trị sẹo tốt nhất ở Hồng Kông về cho cháu. Nếu thuốc không hiệu quả thì giờ có cả phẫu thuật thẩm mỹ. Có tôi ở đây, Thẩm Loan sẽ không hối hận vì đã cầu hôn cháu..."

Hứa Thanh Lăng cắn môi, nhìn anh chằm chằm: "Chú Thẩm, có phải chú không muốn cháu kết hôn với Thẩm Loan không? Cháu vừa mới nói với chú chuyện Thẩm Loan cầu hôn cháu, ngay sau đó chú đã muốn cháu ở lại đây làm quản lý dự án. Cháu biết dự án khu phố cổ này vốn do Chương Hành phụ trách, sao chú lại đột ngột đổi ý?"

Đã rất nhiều năm rồi cô không gọi anh là "chú Thẩm", ở công ty, cô luôn khách sáo gọi anh là "tổng giám đốc Thẩm".

Mái tóc xõa dài của cô chạm vào mu bàn tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của anh, Thẩm An Ngô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong hơi thở của cô gái, chợt giật mình nhận ra mặt cô đang ở rất gần anh, n** m*m m** của cô gần như chạm vào đầu gối anh.

Thẩm An Ngô cố gắng lờ đi cảm giác kỳ lạ trên đầu gối. Anh chỉ bị liệt hai chân chứ không mất cảm giác ở những bộ phận khác trên cơ thể. Chẳng lẽ trong mắt cô, một người tàn tật như anh không phải là một người đàn ông bình thường?

Hôm qua khi vừa nghe tin cô sắp kết hôn, anh đã có chút phản ứng thái quá vì quá bất ngờ. Bây giờ khi đã bình tĩnh lại, anh quyết định nói rõ với cô về những dự định của mình cho tương lai của cô.

"Cháu kết hôn với ai là chuyện của cháu, không ai có quyền phán xét cả. Chẳng qua cô cháu đã giao cháu cho tôi, tôi có trách nhiệm với cháu. Ý tôi là chuyện kết hôn không cần phải vội. Cháu cứ làm dự án thành phố Đàm một thời gian, rèn luyện ở cơ sở một hai năm, đến lúc đó tôi sẽ điều cháu về tập đoàn, cho cháu quản lý một chi nhánh. Chức vụ giám đốc chi nhánh cũng tương đương với Thẩm Loan, khi ấy cháu kết hôn với nó thì sẽ không ai nói cháu dựa hơi nó nữa..."

Anh hiểu rất rõ tính cách của chị dâu Phó Cần, chị ta vô cùng khắt khe với con dâu. Nếu Hứa Thanh Lăng gả vào nhà họ Thẩm với gia thế của mình thì chắc chắn sẽ bị chị ta soi mói đủ điều, anh chỉ muốn cho cô thêm chút vốn liếng để tự tin mà thôi.

Cô ngồi xổm bên chân anh, cúi đầu không nói gì, cánh tay thon thả dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng như ngọc, chiếc váy hai dây ôm sát người tôn lên những đường cong trên cơ thể cô. Dường như cô hoàn toàn không hề phòng bị gì với anh, nửa người trên áp sát vào xe lăn của anh, cọ vào chân anh như một bé mèo con.

Thẩm An Ngô rất ít khi đối xử chân thành với ai như vậy, bao nhiêu năm nay anh đã coi cô như con cháu trong nhà. Anh nói nãy giờ mà vẫn không chắc cô có nghe lọt tai không, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bực bội. Anh xoay người lấy bao thuốc lá trên bàn, đẩy xe lăn sang một bên để đầu gối không còn chạm vào n** m*m m** kia nữa.

Hứa Thanh Lăng không ngờ anh lại nghĩ cho mình nhiều đến vậy, sống mũi hơi cay cay, cô buột miệng hỏi: "Chú để ý đến những gì người khác nói về cháu như thế à? Vậy nếu họ nói cháu dựa hơi chú thì sao?"

Thẩm An Ngô không cho là đúng hừ lạnh: "Cháu nghĩ dễ dựa hơi tôi lắm à? Cháu cũng phải có năng lực thì tôi mới dẫn cháu theo chứ."

Nghe vậy, Hứa Thanh Lăng thật sự rất cảm động, cô nhìn anh với ánh mắt rực lửa: "Vậy nếu cháu muốn dựa hơi chú cả đời thì sao?"

Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt trong veo của cô tràn đầy sự tin tưởng và quyến luyến, tha thiết nhìn anh.

Thẩm An Ngô cảm thấy chắc chắn là do mình nghĩ quá nhiều rồi, nhưng làn da nơi ánh mắt cô lướt qua vẫn vô thức run lên, nhịp thở của anh cũng bắt đầu rối loạn.

"Hôm đó chú nói cháu và Thẩm Loan không hợp nhau, cháu cứ tưởng ý chú là cháu rất tệ, không xứng với anh ta. Chú biết đấy, cháu rất quan tâm đến ý kiến của chú nên mới cố tình gây sự với chú. Cháu chỉ muốn nói với chú là cháu không định kết hôn với Thẩm Loan, người anh ta thích là một bạn học cũ thời cấp ba của cháu, bản thân cháu cũng có người mình thích ở Viễn Tinh rồi. Vì thích anh ấy nên cháu rất để ý đến suy nghĩ của anh ấy, rất muốn ở bên cạnh anh ấy, rất ghét việc người khác đối xử không tốt với anh ấy!"

Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng gió thổi khe khẽ, những lời nói chất chứa cảm xúc của cô cứ thế vang vọng bên tai anh. Đôi mắt Thẩm An Ngô ánh lên một gương mặt ửng hồng.

Anh cứng đờ người, quên cả việc châm điếu thuốc đang kẹp trên tay. Đúng là anh đã vô sỉ mong chờ điều này nhưng khi cô thật sự nói ra, anh mới giật mình nhận ra sự hoang đường trong đó.

Hóa ra anh cũng chẳng khác gì những người đàn ông ti tiện kia, ti tiện đến mức dù đã đoán trước được những lời cô sắp nói nhưng vẫn không ngăn cản, thậm chí còn mong chờ nó đến một cách mãnh liệt.

Nhưng cô nên ở bên những người cùng trang lứa khỏe mạnh như Thẩm Loan, chứ không phải một người tàn tật lớn hơn cô rất nhiều tuổi như anh.

Có lẽ Hứa Thanh Lăng đã đoán được anh đang nghĩ gì. Nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn vòng vo nữa mà muốn đi thẳng vào vấn đề luôn. Cô từ từ đan những ngón tay của mình vào bàn tay thon dài của anh, rồi nâng tay anh lên, áp mặt vào đó.

Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son bóng, mồ hôi rịn ra trên trán thấm ướt những ngón tay anh.

"Em không thích Thẩm Loan, cũng không muốn kết hôn với anh ta. Người em quan tâm và thích nhất luôn là anh. Em chỉ muốn nói với anh là em đã chia tay với Thẩm Loan rồi, anh đừng hòng đuổi em đến thành phố Đàm một mình. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi. Nếu anh không cho em đi theo anh thì em sẽ từ chức!"

Cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thẩm An Ngô. Cả người anh căng cứng, nét mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Thanh Lăng vội nói trước khi anh kịp mở miệng: "Em rất tỉnh táo và biết mình đang nói gì."

Thẩm An Ngô im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Tốt nhất là em nên biết."

Anh ép mình rút tay ra, chống tay ngồi dậy trên ghế sô pha, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Hứa Thanh Lăng nhận thấy vai và cánh tay của anh rộng hơn so với cơ thể mà cô quen thuộc.

Sau vụ bắt cóc anh đã từng suy sụp một thời gian dài, sau đó dần chấp nhận việc mình bị liệt hai chân và bắt đầu tập luyện phần thân trên. Vì vậy, thể lực của anh bây giờ vượt xa trước khi bị liệt, anh có thể tự di chuyển mà không cần Trương Dã giúp đỡ.

Thẩm An Ngô bật lửa châm điếu thuốc đang kẹp trên tay, hút liền ba hơi mới bình tĩnh lại: "Tôi biết em nói vậy là vì không muốn đến thành phố Đàm thôi, nhưng em không cần phải làm thế..."

Hứa Thanh Lăng dịu dàng ngắt lời anh: "Anh đừng có hung dữ như vậy được không? Em sợ anh xót nên mới không cho anh xem đấy, ngoài vết khâu trên trán ra thì đùi em còn bị bầm một mảng lớn nữa."

Hôm nay cô mặc một chiếc váy sát nách có hàng cúc phía trước và đường xẻ tà bên dưới. Cô vừa nói vừa vén váy lên cho anh xem: "Nếu chỉ vì không muốn đến thành phố Đàm thì em có cần phải làm đến thế không? Anh đừng dùng những lời đó để dò xét em nữa, dù anh là Thẩm An Ngô, chú Thẩm hay tổng giám đốc Thẩm thì em vẫn thích anh thôi."

Những lời tỏ tình chân thành và nhiệt huyết cứ thế dội thẳng vào tim anh, Thẩm An Ngô thấy b*p đ** tr*ng n*n của cô bị bầm tím một mảng lớn. Cả người anh hoàn toàn rối bời, điếu thuốc kẹp trên tay cũng quên hút từ lâu.

Cô thật sự không coi anh là người ngoài, cứ thế vén váy lên cho anh xem.

"Chỉ cần anh nói một câu là anh không thích em thì em sẽ đi ngay, sau này sẽ không làm phiền anh nữa!"

Cô gái trước mặt bướng bỉnh nhìn anh bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng như muốn hòa tan cả núi băng, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được ánh mắt ấy.

Anh cũng vậy.

Thẩm An Ngô thật sự hết cách với cô, khẽ thở dài: "Em có biết mình đang nói gì không..."

Anh còn chưa nói hết câu đã bị cô nhào vào lòng đến mức ngã ngửa ra sau, theo phản xạ đưa tay ôm lấy cô. Cô gái nhỏ vừa mới tỏ tình với anh đang ngồi trên người anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh, đôi mắt xinh đẹp ấy tràn ngập sự dịu dàng và quyến luyến: "Chú Thẩm ơi, em biết anh cũng thích em mà. Sau này anh đi đâu thì em đi đó, anh đừng hòng bỏ em lại cái nơi quỷ quái này một mình."

Mùi hương ngọt ngào và ẩm ướt tràn ngập khoang mũi anh, Thẩm An Ngô cảm thấy như mình đang ôm một trái cam khổng lồ mọng nước. Rõ ràng anh chưa từng mơ tưởng đến điều này nhưng dường như nó đã được diễn tập vô số lần trong đầu, anh không thể chống cự, cũng không thể đẩy cô ra.

***

Chương Hành không biết Hứa Thanh Lăng đã nói gì với tổng giám đốc Thẩm, nhưng ngày hôm sau tổng giám đốc Thẩm đã đổi ý, để anh ta tiếp tục ở lại thành phố Đàm phụ trách dự án khu phố cổ.

Hứa Thanh Lăng cười tươi vẫy tay tạm biệt anh ta, rồi lên xe của tổng giám đốc Thẩm trở về thành phố Cửu Giang.

Lần này Hứa Thanh Lăng không ngồi ghế phụ mà ngồi ở hàng ghế sau cùng Thẩm An Ngô. Cô hoàn toàn không để ý đến Trương Dã đang lái xe phía trước, lúc thì tựa đầu vào vai Thẩm An Ngô, lúc thì ôm eo anh, lúc thì ngẩn ngơ nhìn môi anh, trong mắt không hề che giấu sự khao khát.

Cuối cùng Thẩm An Ngô đành phải nâng tấm chắn ở hàng ghế sau lên và kéo cô vào lòng thì cô mới chịu yên.

Khi trở lại trụ sở chính của tập đoàn Viễn Tinh, Hứa Thanh Lăng xuống xe trước, tình cờ gặp Thẩm Loan ở cổng công ty.

Mấy ngày nay Thẩm Loan phát hiện mình bị cô chặn số nên đang rất tức giận, vừa thấy cô đã bắt đầu chất vấn: "Hứa Thanh Lăng, tôi vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ tôi, bà ấy đã đồng ý chuyện chúng ta kết hôn rồi, cô còn gì không hài lòng nữa hả? Tôi đã nói là năm nay không đặt được khách sạn, cô không thể đợi thêm một năm à? Nếu cô không muốn kết hôn thì cứ nói thẳng ra đi, chặn số tôi là có ý gì?"

Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói rõ, Hứa Thanh Lăng không kiên nhẫn nghe thêm nữa mà ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chúng ta chia tay đi, tôi có người mình thích rồi. Tôi chặn số anh không phải vì giận dỗi mà vì tôi nghĩ sau này chúng ta không nên qua lại nữa. Tôi biết anh vẫn luôn thích Uyển Nguyệt. Chẳng bao lâu nữa Uyển Nguyệt sẽ ly hôn thôi, anh cứ đợi thêm đi."

Hứa Thanh Lăng đang rất vui, trước khi đi còn gật đầu chào Thẩm Loan đang tái mét mặt mày, không quên chúc anh ta "người có tình rồi cũng thành đôi".

Văn phòng của Thẩm An Ngô nằm ở tầng 8 của tòa nhà Viễn Tinh, bức tường kính khổng lồ phía sau bàn làm việc đối diện với thành phố Cửu Giang. Anh đang ngồi trên xe lăn, nhìn xuống qua lớp kính.

Mười phút trôi qua mà hai người kia vẫn còn ở dưới lầu. Thẩm An Ngô lạnh lùng cau mày, không hiểu tại sao họ đã chia tay rồi mà cô vẫn còn nhiều chuyện để nói đến vậy.

Có lẽ Thẩm Loan lại nói gì đó khiến cô đổi ý rồi.

...

Khi Hứa Thanh Lăng đẩy cửa bước vào, Thẩm An Ngô đang ngồi trên ghế làm việc, quay lưng về phía cửa, bóng lưng trông có vẻ cô đơn.

Trong lòng cô trào dâng một sự dịu dàng vô hạn, cô rón rén bước đến ôm lấy anh từ phía sau, ghé sát vào tai anh nũng nịu: "Em đã nói rõ ràng với Thẩm Loan rồi. Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời em, em làm bạn gái anh nhé, được không?"

Khoảnh khắc ấy, Thẩm An Ngô đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã già rồi. Mấy ngày nay trái tim anh cứ trồi lên tụt xuống, hoàn toàn bị một cô gái nhỏ hơn cả chục tuổi nắm giữ.

Nhưng bất kể thế nào, anh không thể buông lời từ chối và cũng không nỡ để cô phải chờ đợi, anh khẽ "ừ" một tiếng, đồng ý ở bên cô.

Lời tác giả: Hy vọng chú Thẩm và Thanh Lăng vẫn luôn hạnh phúc bên nhau ở thế giới song song này~

Hết truyện.

Bình Luận (0)
Comment