Văn phòng tiêu thụ ở khu phố cổ thành phố Đàm, hai tấm cửa kính dày cộm ngăn cách làn sóng nhiệt nóng bỏng ngoài đường.
Cây cối ven đường đều héo rũ dưới nắng, người đi bộ bước đi trong vội vã, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi con đường không có bóng râm này. Tuy nhiên, khi đi ngang qua văn phòng tiêu thụ cao cấp, luồng khí lạnh phả ra từ khe cửa kính khiến họ giật mình. Nhìn những cô nhân viên bán nhà đất đi giày cao gót, ngồi trong văn phòng được lắp đặt máy điều hòa mát mẻ, ai nấy đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Là nhân viên tiêu thụ lâu năm nhất trong văn phòng, Vương Giảo lại chẳng vui chút nào, bởi gần đây văn phòng liên tiếp xảy ra những chuyện khó chịu. Trước hết là vụ giám đốc ngoại tình với một nhân viên tiêu thụ mới, bị chồng đối phương phát hiện. Người đàn ông kia vác túi đến văn phòng, gặp giám đốc thì lập tức rút rìu ra chém, khiến giám đốc bị thương.
Chồng cô nhân viên đó nhanh chóng bị bắt, còn cô ta thì mất tích không rõ tung tích, giám đốc vẫn đang nằm viện.
Ban đầu họ có sáu nhân viên tiêu thụ, giờ đã thiếu một người. Giám đốc phụ trách dự án cũng nằm viện, toàn bộ văn phòng tiêu thụ rối ren như tơ vò.
Việc lớn này khiến dự án vốn không được chú ý trong tập đoàn tại khu phố cổ thành phố Đàm bỗng nhiên nổi tiếng, thậm chí còn khiến ông chủ tập đoàn thường không hay xuất hiện phải quan tâm.
Không hề có bất cứ thông báo trước nào, sáng nay ông chủ Thẩm An Ngô đột ngột đến văn phòng tiêu thụ cùng vài cấp dưới, trùng hợp gặp phải vợ của giám đốc bị thương đến gây sự.
Thẩm An Ngô tàn tật ở chân do từng bị bắt cóc cách đây nhiều năm, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe lăn. Nếu không nhờ cô gái đi theo phản ứng nhanh thì bà điên kia đã xô ngã xe lăn của ông chủ rồi. Các cô nhân viên tiêu thụ mặc váy bút chì đi giày cao gót xoắn cả lên, cô này kéo người, cô kia gọi công an.
Sau đó, đồn công an đến bắt bà điên đó đi. Tài xế của ngài Thẩm đưa cô gái kia đi bệnh viện để băng bó vết thương.
Lúc này, ngài Thẩm vẫn còn ở văn phòng tiêu thụ, ngồi trong phòng làm việc của giám đốc. Vương Giảo và vài nhân viên tiêu thụ đang rất hồi hộp, lo lắng chờ đợi quyết định. Các cửa hàng ở khu phố cũ vẫn chưa bán hết, hẳn văn phòng tiêu thụ sẽ không bị giải tán nhưng ai sẽ thay thế vị trí giám đốc trở thành lãnh đạo mới là điều các cô ấy quan tâm nhất.
Ngoài nhân viên tiêu thụ đang tiếp khách, những cô gái khác đang đứng bên cạnh bảng mô hình trò chuyện với nhau, không ai có tâm trạng để làm việc lúc này.
"Nghe nói cô gái đó là nhân viên bộ phận tiếp thị của trụ sở chính đấy, lúc nãy tiến lên ngăn cản thì bị vợ giám đốc Thiệu đẩy ngã, đập đầu vào khung cửa, máu chảy đầy mặt."
"Kinh khủng lắm! Nhìn máu chảy như vậy thôi cũng thấy đau rồi!"
Một nhân viên tiêu thụ không đến sáng nay, chỉ nghe miêu tả đã thấy rùng mình.
Những cô gái ở đây đều rất hồi hộp, một người nhỏ giọng nói: "Bà điên đó khỏe như trâu ấy, tôi nắm được áo cô ta rồi mà vẫn vùng ra được, hại tôi suýt té ngã, giờ mắt cá chân vẫn còn xanh tím đây này."
Vương Giảo cúi đầu nhìn mắt cá chân, đã sưng lên. Sáng nay khi vợ giám đốc Thiệu đến gây chuyện, cô ấy bận gọi công an nên không để ý, giờ nhớ đến gương mặt đầy máu của cô gái kia vẫn thấy run sợ. Cô gái ấy xinh đẹp như vậy, mặt bị thương thì thật đáng tiếc.
"Thôi đừng nói chuyện nữa! Tài xế của ngài Thẩm tới rồi!" Ai đó vừa lên tiếng, mấy cô nhân viên tiêu thụ vừa nãy còn líu lo lập tức tản ra.
Trương Dã dừng xe trước văn phòng tiêu thụ, vừa bước xuống đã thấy da cổ bỏng rát dưới nắng, chỉ trong chốc lát mà anh ta đã ướt đẫm từ trong ra ngoài.
Mở cửa bước vào, thấy những nhân viên tiêu thụ vừa rồi còn tụ tập giờ đã tản ra rồi giả vờ bận rộn, Trương Dã mặc kệ họ, đi thẳng đến phòng làm việc cuối cùng.
…
"Đã chụp x quang chưa? Cô ấy không sao chứ?" Vừa mở cửa, Trương Dã chưa kịp lau mồ hôi đã nghe ông chủ hỏi.
Anh ta vội trả lời: "Đã chụp rồi ạ, khâu hai mũi, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng. Trên đường về, Tiểu Hứa nói hơi chóng mặt nên về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi."
Khâu hai mũi tức là vết thương không nhỏ, không có gì nghiêm trọng có nghĩa là không vấn đề gì với não.
Thẩm An Ngô nhíu mày: "Không có gì nghiêm trọng sao lại chóng mặt?"
"Chắc chắn không phải tại cú đẩy sáng nay đâu." Chương Hành ngồi trên chiếc ghế sô pha lên tiếng, cái văn phòng tiêu thụ tồi tàn này, ngay cả ghế cũng kêu cót két. Anh ta cúi đầu nhìn chân ghế, xác nhận lại cân nặng của bản thân không đủ để làm chiếc ghế sập.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của ngài Thẩm đang nhìn mình, Chương Hành đã nói được nửa câu chỉ đành kiên trì nói hết: "Có khi nào là Hứa Thanh Lăng không muốn ở lại đây làm giám đốc dự án không? Chắc cô ấy không muốn xa cách với giám đốc Tiểu Thẩm..."
Trước khi đến đây, ngài Thẩm đã nói với anh ta rằng anh ta sẽ thay thế Thiệu Ba làm giám đốc quản lý dự án khu phố cổ thành phố Đàm. Nhưng không hiểu vì lý do gì, hôm qua ông chủ lại thông báo Hứa Thanh Lăng sẽ thay thế anh ta đảm nhiệm vị trí đó.
Chương Hành rất ngạc nhiên, bởi vì ai trong tập đoàn cũng biết Hứa Thanh Lăng là bạn gái của giám đốc Tiểu Thẩm. Cặp đôi bình thường có ai muốn sống xa nhau chứ? Ngài Thẩm còn là chú của giám đốc Tiểu Thẩm đấy, lại điều cô bạn gái của cháu trai đến thành phố Đàm làm giám đốc dự án. Giờ đây Hứa Thanh Lăng và giám đốc Tiểu Thẩm không thể gặp nhau hàng ngày nữa. Chẳng trách sáng sớm cô đã xụ mặt, thấy anh ta cũng không vui vẻ gì mấy.
Thẩm An Ngô im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Cứ làm nhân viên tiêu thụ đến một lúc nào đó cũng phải tiến lên. Nếu không trải nghiệm ở dự án, chẳng lẽ định làm nhân viên tiêu thụ cả đời à?"
Chương Hành gật đầu lia lịa, ngoài miệng thì "phải phải" nhưng trong lòng lại nghĩ thầm. Nếu người ta kết hôn với giám đốc Tiểu Thẩm, cả đời không lo ăn mặc, làm bà chủ nhà giàu rồi thì cần gì đến nơi khỉ ho cò gáy như thành phố Đàm này để trải nghiệm?
Dự án phố cổ thành phố Đàm là dự án trọng điểm của địa phương, chính quyền thành phố muốn cải tạo con phố cổ thành một con phố ẩm thực phong cách cổ. Viễn Tinh đã nhận dự án này, giờ đây con phố ẩm thực đã được xây dựng gần như hoàn chỉnh, các cửa hàng cũng bắt đầu được bán rồi.
Thành phố Đàm chỉ là một thành phố cấp bốn nhỏ bé, lại là dự án thương mại nên độ khó không hề nhỏ. Một cô gái trẻ đến nơi xa lạ rồi tiếp quản một dự án đang trong tình trạng rối ren như vậy, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Mặc dù Chương Hành không biết tại sao ngài Thẩm đột nhiên thay đổi ý định nhưng với việc Hứa Thanh Lăng đã thay mình nhận nhiệm vụ này, anh ta vẫn rất biết ơn cô.
Cả ba người trong phòng đều không nói gì thêm, Thẩm An Ngô ngẩng lên, bảo Trương Dã: "Gọi cô nhân viên tiêu thụ họ Vương vào đây."
...
Trước mặt Thẩm An Ngô là một chồng sổ sách và bảng báo cáo tiêu thụ. Anh lấy quyển ở trên cùng, nhân viên tiêu thụ tên Điền Lệ mới đến chưa đầy sáu tháng nhưng số lượng và diện tích các cửa hàng đã bán được đã vượt xa một nhân viên kỳ cựu như Vương Giảo.
Văn phòng được ngăn ra chỉ vài mét vuông, ngồi bốn người nhưng lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sổ sách lành lạnh.
"Ban đầu chúng tôi luân phiên tiếp khách nhưng từ khi Điền Lệ đến, giám đốc Thiệu liên tục bỏ qua những người khác để để cô ấy tiếp khách. Khi cô ấy tiếp khách, giám đốc Thiệu còn thường xuyên đến giúp đỡ..."
Mặt Vương Giảo đỏ bừng, da đầu tê dại, vừa nói vừa lén quan sát người đối diện. Mặc dù đã biết ngài Thẩm bị tàn tật ở chân từ lâu nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, cô ấy vẫn rất choáng váng.
Quả nhiên đúng như lời đồn, ngài Thẩm lạnh như tiền, không hay cười, ánh mắt khi nhìn người khác rất buốt giá, nhìn qua chỉ hơn ba mươi, chắc chưa tới đầu bốn.
Rất khó đoán tuổi một người đàn ông như vậy.
Vương Giảo là nhân viên tiêu thụ lâu năm nhất trong văn phòng, trước đây nhiều nhất cũng chỉ báo cáo công việc với Thiệu Ba thôi. Giờ đây đối mặt với ông chủ tập đoàn, cô ấy căng thẳng đến mức không ngừng nuốt nước bọt, tiếng phổ thông vốn khá chuẩn giờ đây lại lộ ra giọng địa phương thành phố Đàm.
May thay ngài Thẩm không nói gì, chỉ cúi đầu lật sổ sách của văn phòng, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Vương Giảo đều trả lời rất trung thực.
"Dự án này sẽ bổ sung một vị trí quản lý, do cô đảm nhiệm. Giám đốc dự án mới sắp nhậm chức, yêu cầu cô phối hợp làm tốt công tác tiêu thụ."
Vương Giảo lo lắng cả ngày trời, không ngờ mình lại được thăng chức? Cô ấy ngơ ra một lát, sau đó lấy lại tinh thần, cố nén vui vẻ trong lòng, gật đầu chào ông chủ trong tiếng "vâng".
Khi ra khỏi phòng, Vương Giảo nghe tiếng gọi phía sau, là thư ký của ngài Thẩm.
"Quản lý Vương, tối nay ngài Thẩm có bữa tiệc với lãnh đạo thành phố để bàn về dự án trường tiểu học số 3. Cô cũng đến tham dự."
Mặc dù ngài Thẩm vừa mới nói chuyện thăng chức nhưng vẫn chưa được công bố chính thức. Chẳng qua khi nghe từ "quản lý Vương" từ miệng thư ký của ngài Thẩm, Vương Giảo bỗng nở một nụ cười rạng rỡ.
…
Hứa Thanh Lăng lại soi gương một lần nữa trước khi ra ngoài, chỉnh lại miếng gạc hơi lệch ở góc trán. Cô đã xem vết thương dưới lớp gạc, chỉ là một vết rạch nhỏ, đã được khâu lại.
Lần này cô không hốt hoảng nữa, bởi vì cô biết sau nửa năm sẽ không còn dấu vết gì.
Ánh mắt trượt từ miếng gạc xuống, Hứa Thanh Lăng cúi đầu nhìn bộ quần áo mình, một chiếc áo phông và quần jean tẻ nhạt. Suy nghĩ một lát, cô vẫn quyết định cởi ra, lục tung vali, thế mà lại tìm được một chiếc váy.
Mặc chiếc váy sơ mi không tay màu xanh có dây buộc vào, cô mới nhớ ra mình mới mặc chiếc váy này đúng một lần. Chỉ vì Thẩm Loan nói cô mặc vào trông ngực to ra nên từ đó cô không bao giờ mặc nữa. Chiếc váy không phù hợp bị cô nhét xuống đáy chiếc vali lâu không dùng đến, lần này đi công tác mới mang theo.
Vừa thay xong váy, điện thoại trên bàn reo, Thẩm Loan gửi tin nhắn: [Mình tổ chức đám cưới vào kỳ nghỉ Quốc Khánh năm sau được không em? Mẹ anh nói Quốc Khánh năm nay nhiều người kết hôn quá, không đặt được khách sạn.]
Hứa Thanh Lăng nhìn thoáng qua, tiện tay thêm số của Thẩm Loan vào danh sách chặn.
...
Thành phố Đàm nổi tiếng với tôm hùm, bữa tiệc tối được đặt tại một nhà hàng tôm hùm cao cấp ở trung tâm thành phố.
Trường tiểu học số 3 là dự án trọng điểm của thành phố Đàm trong năm tới, nhiều doanh nghiệp bất động sản rất quan tâm. Các lãnh đạo ủy ban thành phố và lãnh đạo đơn vị chức năng đều có mặt, có người đã từng gặp, cũng có người chưa từng gặp.
Những quan chức này lần đầu làm việc với Thẩm An Ngô, dù nghiêm túc hay ngạo mạn đến đâu, khi thấy anh ngồi trên xe lăn, nét mặt không khỏi hơi xao động, lộ ra vẻ ngạc nhiên hoặc thương hại.
Thẩm An Ngô đã quen với những biểu cảm này từ lâu rồi, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng đùa giỡn khi đối phương bày tỏ sự tiếc thương, nhằm kéo gần khoảng cách. Khi thấy anh trò chuyện vui vẻ như vậy, sự e dè của đối phương lập tức buông lỏng.
Trên thương trường, mánh khóe này luôn hiệu quả.
Dự án vẫn chưa được khởi động, mục đích chính của bữa tiệc này là để giao lưu, thể hiện ý định Viễn Tinh muốn tiếp tục đóng góp vào việc xây dựng thành phố Đàm. Nể mặt lãnh đạo ủy ban thành phố, các lãnh đạo đơn vị chức năng cũng rất hòa nhã. Bầu không khí tại bàn ăn rất vui vẻ, Chương Hành và Vương Giảo luân phiên tiếp rượu với các vị lãnh đạo, Thẩm An Ngô cũng cùng uống vài ly.
Vương Giảo vẫn luôn nghĩ về cô gái bị thương sáng nay. Cô gái ấy quá xinh đẹp, để lại ấn tượng sâu sắc nhưng suốt bữa tiệc tối chẳng thấy bóng dáng đâu, dường như vết thương khá nghiêm trọng. Vương Giảo muốn hỏi nhưng không tiện mở lời trước mặt nhiều người.
Giữa bữa tiệc, sau khi một số lãnh đạo lần lượt rời đi, cuối cùng cũng thấy cô gái ấy đến.
Trông đối phương khác hoàn toàn hình ảnh giản dị buổi sáng. Cô đã thay sang một chiếc váy liền thân không tay màu xanh, tóc dài buông xõa, đôi môi hơi ửng hồng, vòng eo thon gọn, chỉ tiếc miếng gạc trắng ở góc trán kia không được hài hòa lắm.
Cô vừa bước vào, mọi người đều dừng lại nhìn. Quả nhiên, một cô gái xinh đẹp đi đến đâu cũng luôn là tâm điểm chú ý.
Thẩm An Ngô hơi nghiêng người trò chuyện với một vị lãnh đạo bên phải, nghe tiếng động ở cửa, anh giương mắt nhìn qua. Ánh mắt dừng lại trên góc trán của Hứa Thanh Lăng, ý cười trong ấy chợt vụt tắt.
Thẩm An Ngô nhìn cô, chỉ vào chỗ trống bên phải: "Lại đây."
Chương Hành vừa định vẫy Hứa Thanh Lăng tới ngồi cạnh mình thì nghe ông chủ lên tiếng, bàn tay đang giơ lên lập tức rụt lại.
Anh ta biết đêm qua cô cãi nhau với ông chủ vì việc phải làm việc ở nơi xa, sợ cô bối rối nên mới gắng sức ra hiệu cho cô ngồi cạnh mình.
Ai ngờ Hứa Thanh Lăng chỉ nháy mắt với anh ta rồi bước thẳng đến ngồi bên cạnh Thẩm An Ngô.
Thấy cô ngồi bên cạnh ông chủ không chút ngại ngùng, Chương Hành thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không hiểu tại sao ông chủ thay đổi quyết định nhưng anh ta luôn có cảm giác rằng Hứa Thanh Lăng thay mình bị đày đi xa, trong lòng hơi ray rứt.
Thẩm An Ngô dặn Trương Dã: "Đi gọi thêm một đĩa tôm hùm mười ba loại gia vị, bảo đầu bếp đừng thêm nước tương."
Hứa Thanh Lăng treo túi lên thành ghế, quay sang cười với anh: "Cảm ơn chú."
Thẩm An Ngô nhìn cô chăm chú: "Cháu đỡ chóng mặt chưa?"
Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Đỡ rồi ạ, giờ cháu đói đến mức có thể ăn luôn cả một con bò."
Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc đen rũ xuống cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết. Vừa ngồi xuống, cô đã vén mái tóc dài ra sau, quay sang nhìn anh, đôi mắt long lanh.
Thẩm An Ngô cảm thấy ở cô có gì đó khang khác nhưng lại không nói được là điều gì.
Anh dời mắt, thản nhiên nói: "Đói thì ăn nhiều vào."
"Cháu không chỉ đói meo mà còn khát cháy cổ." Hứa Thanh Lăng cầm cốc nước trên bàn lên, ngửa đầu uống ừng ực.
Đứng phía sau Thẩm An Ngô, thấy Hứa Thanh Lăng uống nước trong cốc của ông chủ, tim Trương Dã như muốn nhảy ra khỏi miệng. Anh ta vừa định tiến lên nhắc nhở thì Thẩm An Ngô quay lại nhìn, bèn hạ luôn bàn chân vừa nhấc lên.
Theo ông chủ nhiều năm như vậy, chỉ một ánh mắt đã đủ để anh ta hiểu ý.
Cũng đúng, con gái dễ xấu hổ, Tiểu Hứa vì bị thương vì ông chủ, chắc chắn ông chủ không muốn làm cô xấu hổ trước mặt mọi người.
Nghĩ vậy, Trương Dã lại đứng yên như cũ.
Hứa Thanh Lăng đến muộn, bữa tiệc gần kết thúc rồi. Các lãnh đạo ủy ban thành phố đã rời đi từ giữa tiệc, còn lại toàn phó trưởng phòng và nhân viên của các đơn vị chức năng. Đã quen biết nhau nhiều lần, không khí bữa tiệc lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vương Giảo cầm ly rượu đến gần cô: "Cô không sao chứ? Sáng nay tôi thấy cô chảy khá nhiều máu."
Hứa Thanh Lăng đứng lên, tuy không có ấn tượng gì về cô gái này nhưng cô hiểu được sự quan tâm trong mắt cô ấy, cười đáp: "Tôi không sao."
Uống một ly rượu xong, Hứa Thanh Lăng lại ngồi xuống, lén nhìn Thẩm An Ngô. Khóe miệng anh cứng đơ như miếng thịt bò cô vừa ăn.
Đã bên nhau nhiều năm như vậy, cô quá quen thuộc với từng đường nét trên gương mặt anh rồi. Vì vậy Hứa Thanh Lăng cười hì hì, ghé sát vào tai anh thủ thỉ: "Cháu chỉ uống một ly thôi mà."
Nụ cười xán lạn trên mặt cô khiến Thẩm An Ngô chợt ngẩn ra. Hôm qua vì anh cô làm giám đốc dự án ở thành phố Đàm, cô không đồng ý nên đã cãi nhau với anh một trận, thậm chí còn khóc lóc thảm thiết.
Anh vốn là người không bao giờ hối hận nhưng lúc đó lại chợt hơi hối tiếc.
Buổi sáng vẫn còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ đôi mắt long lanh và nụ cười ranh mãnh bên khóe môi khiến anh càng thấy có gì đó không thích hợp.
Không biết cô đang toan tính chuyện gì, Thẩm An Ngô chỉ đành cứng nhắc đáp: "Cháu biết là được."
Bị thương mà vẫn uống rượu, chẳng để đến sức khỏe của mình gì hết.