Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 107

Hứa Thanh Lăng gói chặt chiếc cúp bằng áo, nhét xuống đáy vali rồi lên máy bay trở về Cửu Giang.

Vừa bước ra khỏi sân bay, cô lập tức nhìn thấy Thẩm An Ngô đứng đợi. Đã vài ngày không gặp, anh trông có vẻ gầy đi, khuôn mặt thoáng hiện nét mệt mỏi.

Hứa Thanh Lăng đẩy vali đến trước mặt anh, cố ý làm mặt nghiêm: “Sao lại đến đón em khi anh đang bị bệnh chứ?”

Thẩm An Ngô nhìn cô chằm chằm, trong mắt ánh lên ý cười: “Có vài chuyện anh muốn hỏi em.”

Hứa Thanh Lăng nhìn thấy nụ cười có chút kỳ lạ trên môi anh, cảnh giác hỏi: “Chuyện gì?”

Lúc này dòng người tấp nập tại sân bay, Thẩm An Ngô khẽ nắm chặt tay, che khuất nụ cười nơi khóe miệng. Anh dùng một tay nhận lấy hành lý từ cô: “Về rồi nói.”

Mới vừa rời khỏi sân bay thì Hứa Thanh Lăng đã nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng: “Thanh Lăng, cậu đang ở đâu? Về chưa?”

“Mình đã về rồi, tối nay sẽ về trường.”

Lớp trưởng nghe xong cô đã về thì lo lắng vô cùng: “Trường vừa ra thông báo, ai từ Thâm Quyến về đều phải cách ly bảy ngày ở khách sạn trường mới được vào trường!”

Lớp trưởng bị giao cho nhiệm vụ khó khăn này nên đành nghiêm trang chấp hành. Lớp chỉ có sáu cô gái, ai cũng khó đối phó, lớp trưởng tưởng Hứa Thanh Lăng sẽ rất tức giận nên còn chuẩn bị sẵn một đống lời an ủi, không ngờ Hứa Thanh Lăng chỉ trả lời một câu: “Biết rồi.”

Lớp trưởng thấy cô bình tĩnh đến vậy thì vội vã cảm ơn: “Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi, có chuyện gì cứ gọi cho mình.”

Cúp máy xong, Hứa Thanh Lăng nói cho Thẩm An Ngô về việc phải cách ly: “Anh đưa em đến khách sạn trường gần đó là được.”

Thẩm An Ngô đang lái xe, hai tay đặt trên vô lăng, hướng mắt nhìn con đường vắng vẻ phía trước.

Mùa xuân ở Cửu Giang luôn ấm áp nhưng cũng lạnh giá bất ngờ, hôm qua như có chút khí xuân mà hôm nay lại là gió lạnh cắt da, người đi trên phố đều quấn chặt áo khoác rồi vội vã về nhà.

Sau một lúc, anh quay sang nhìn cô: “Nếu em bị nhiễm thì anh cũng không tránh được. Nếu cần cách ly, chúng ta sẽ cùng cách ly.”

Hứa Thanh Lăng ngớ người, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không cần phải ở cùng em đâu, bảy ngày qua nhanh thôi mà. Hơn nữa không phải đã có điện thoại rồi sao, chúng ta có thể gọi cho nhau...”

Cô khuyên hết nước hết cái nhưng Thẩm An Ngô đã quyết định rồi, anh quay về nhà lấy vài bộ quần áo và đồ dùng rồi lái xe đến khách sạn trường.

Hứa Thanh Lăng ngồi trong xe, cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có bao phủ lấy mình. Lúc này cô nhận ra mình và những người phụ nữ khác chẳng có gì khác biệt, dù trong lòng nghĩ rằng cách ly một mình không phải chuyện lớn nhưng khi Thẩm An Ngô kiên quyết muốn tới ở cùng, cô vẫn cảm thấy rất vui.

Cuộc sống cách ly tẻ nhạt bỗng chốc trở nên không còn nhàm chán nữa.

Trước khi xuống xe, Hứa Thanh Lăng lấy ra hai cái khẩu trang từ trong túi, một cái cho mình, một cái cho Thẩm An Ngô.

Thật ra khách sạn trường là nhà khách của trường đại học Cửu Giang. Quầy lễ tân đông nghịt các sinh viên từ ngoài thành phố trở về, trong đó có nhiều cặp đôi, ai nấy đều than vãn ầm ĩ.

Phục vụ bị làm ồn đến đau đầu, không kiên nhẫn nói: “Các bạn thật là may mắn, phí cách ly sẽ do trường thanh toán. Từ hôm nay trở đi, nếu tự ý rời khỏi phòng thì tự đi mà trả mọi chi phí.”

Nghe vậy, những tiếng than thở dần im bặt, mọi người lần lượt đưa giấy tờ và xếp hàng đăng ký. Hứa Thanh Lăng hỏi thăm một chút và biết rằng khách sạn trường chỉ nhận sinh viên đại học Cửu Giang cách ly, không nhận người ngoài.

Phục vụ liếc cô rồi nhìn Thẩm An Ngô: “Hai người là một đôi hả? Anh ấy muốn ở lại cách ly cùng em à?”

Hứa Thanh Lăng đỏ mặt đáp: “Dạ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Vẻ mặt phục vụ dịu lại, nếu là người khác, có lẽ cô ấy sẽ không vui vẻ nhưng cặp đôi này quá dễ nhìn, cô ấy chỉ tay về phía đối diện: “Bên chúng tôi không cho phép các cặp đôi cách ly cùng nhau. Hai người có thể qua khách sạn Cửu Giang ở đối diện, trường cũng chấp nhận, chỉ có điều phải tự trả phí cách ly bảy ngày.”

Khách sạn Cửu Giang là một khách sạn khá nổi tiếng ở địa phương, điều kiện tốt hơn nhiều. Thẩm An Ngô nghe vậy thì kéo Hứa Thanh Lăng qua đó.

Vì là tự túc chi phí nên thái độ của lễ tân ở khách sạn Cửu Giang cũng tốt hơn. Thẩm An Ngô thuê căn phòng lớn nhất ở tầng trên cùng, quyết định chọn đó làm nơi cách ly cùng cô. Sau khi vào phòng, anh bắt đầu gọi điện cho Trương Dã và Cao Hàn để bàn giao vài công việc. Hứa Thanh Lăng dùng cồn do khách sạn cung cấp lau qua vali rồi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Khi bước ra từ phòng tắm, Thẩm An Ngô vẫn còn đang gọi điện, cô ngồi bên giường gọi điện cho phòng ký túc xá, là Tiêu Đình Đình nhận máy.

Tiêu Đình Đình nghe cô đã về nhưng phải cách ly bảy ngày mới được vào trường thì kêu lên: “Vậy chẳng phải bảy ngày nữa chị mới được gặp em hả? Nhưng mà về trường cũng chẳng có gì vui, trường sắp phong tỏa rồi, không cho phép ra ngoài. Em cứ tận hưởng nốt mấy ngày cuối cùng bên ngoài đi.”

Hứa Thanh Lăng nói thêm vài câu với cô ấy, vừa cúp máy thì đột nhiên cảm thấy đệm giường phía sau mình lún xuống.

Thẩm An Ngô chịu đựng suốt chặng đường, anh quay người Hứa Thanh Lăng đối diện với mình, nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Em lừa anh.”

Hứa Thanh Lăng ngẩn người, không hiểu ngay được: “Em lừa anh cái gì cơ?”

Thẩm An Ngô nhìn thấy vẻ ngây ngô hiếm thấy trên mặt cô, cố nhịn cười: “Em nói ngày ấy chỉ tình cờ đi qua nhà máy lọc dầu là nói dối. Cảnh sát đã tìm được tài xế taxi hôm đó rồi, tài xế nói em đã gần về đến nhà nhưng lại van xin ông ấy quay lại nhà máy lọc dầu.”

Khuôn mặt Hứa Thanh Lăng trắng bệch, cô biết lời khai hôm đó của mình có rất nhiều lỗ hổng nhưng không ngờ cảnh sát lại tìm được tài xế của chiếc taxi hôm đó.

Cô bối rối không biết phải nói gì nhưng Thẩm An Ngô đã ôm chặt cô: “Tối hôm đó, anh như nghe thấy ai đó gọi tên mình, xen kẽ tiếng khóc của một cô gái. Có phải em đã biết anh từ trước, đã để ý anh từ trước, sau lại nghe được hai chữ Thẩm Loan nên mới vội vã đến cứu anh, đúng không?”

Những ngày qua Thẩm An Ngô đã suy nghĩ rất nhiều, quá nhiều điều không khớp, sau khi suy đi nghĩ lại chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.

Trong lòng Hứa Thanh Lăng cảm thấy hoang mang, Thẩm An Ngô đoán đúng một nửa nhưng nửa còn lại có lẽ anh sẽ không bao giờ đoán được. Cô cảm thấy nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu em nói em mơ thấy anh bị chôn dưới đất ở khu vực nhà máy lọc dầu thì anh có tin không?”

Đôi mắt trong veo của cô chứa đựng nước mắt, mang theo cảm xúc giấu kín, tất cả vô tình lọt vào mắt Thẩm An Ngô.

Thẩm An Ngô là một người kiên định với chủ nghĩa vô thần nhưng lúc này, có một số lời lại tuôn ra khỏi miệng anh tự nhiên như nước chảy: “Anh tin. Lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy cảm giác quen thuộc kỳ lạ, biết đâu chúng ta có duyên phận rất sâu trong kiếp trước.”

Nếu câu nói này là của người khác, Hứa Thanh Lăng sẽ thấy thật ghê tởm nhưng nói ra từ miệng Thẩm An Ngô lại khiến cô không kiềm chế được mà ôm chặt anh vào lòng.

Trong bảy ngày cách ly ở khách sạn Cửu Giang, bọn họ đã làm tất cả những việc mà các cặp đôi thường làm, chỉ trừ một bước cuối cùng. Không phải Hứa Thanh Lăng không muốn mà là Thẩm An Ngô đã dừng lại.

Bảy ngày nhanh chóng trôi qua, đến ngày cuối cùng thì Thẩm An Ngô phát sốt. Hứa Thanh Lăng phải đưa anh đến bệnh viện quan sát thêm hai ngày, may mà chẩn đoán cuối cùng không phải viêm phổi, chỉ là cảm cúm gây viêm amidan và sốt.

Đại học Cửu Giang đã bị phong tỏa, Triệu Tịnh gọi điện cho Hứa Thanh Lăng nhờ cô mua giúp đôi dép đi trong nhà.

Hóa ra chỉ vì một đôi dép đi trong nhà bị hỏng mà cuộc sống lúc phong tỏa của Triệu Tịnh hoàn toàn đảo lộn. Cô ấy không còn cách nào, đành phải mượn dép của Giang Bồng Bồng để đi tắm.

Thẩm An Ngô bị bệnh, Hứa Thanh Lăng không muốn về trường quá sớm mà muốn ở lại thêm vài ngày để chăm sóc anh, cô hẹn Triệu Tịnh gặp nhau ở bức tường khu ký túc xá.

Trong những ngày cô ở Thâm Quyến, Diệp Tư Văn đã chuyển đến ký túc xá khác, một giường trong phòng 202 bị bỏ trống.

Tiêu Đình Đình, Triệu Tịnh, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na đưa cô một chuỗi danh sách cần mua, từ đồ ăn uống đến đồ dùng, phải nói là đủ thứ.

Thẩm An Ngô xem qua danh sách rồi bảo Trương Dã đi mua sắm. Trương Dã mua xong mang về từng túi lớn túi nhỏ.

Thấy Trương Dã mồ hôi nhễ nhại, Hứa Thanh Lăng lại nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy kiếp trước, lại hơi ngượng ngùng khi nghĩ đến việc mình gián tiếp sai khiến anh ấy.

Trái lại là Trương Dã rất khách sáo: “Cô Hứa, nếu có chuyện gì không tiện làm thì cứ gọi cho tôi.”

Đương nhiên Hứa Thanh Lăng sẽ không gọi, nhưng vẫn lịch sự cảm ơn anh ấy.

Những túi đồ bị ném qua bức tường khu ký túc xá của trường đại học Cửu Giang. Hứa Thanh Lăng nghe thấy tiếng cười và lời cảm ơn vọng lại từ phía bên kia bức tường.

Quách Lệ Na: “Thanh Lăng, cảm ơn cậu đã mua nhiều đồ ăn cho bọn mình! Cứ thế này thì bọn mình có đủ đồ ăn trong một thời gian rồi!”

Tiêu Đình Đình: “Em đừng lêu lổng ngoài đó nữa, mau về đi!”

Triệu Tịnh: “Đúng đấy! Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu! Cậu không ở đây, giờ muốn chơi bài cũng không đủ người.”

Giang Bồng Bồng: “Đừng nghe Triệu Tịnh nói linh tinh! Cô ấy chẳng có thời gian chơi game đâu, suốt ngày trò chuyện với các bạn học ở Bắc Kinh trên mạng.”

Mấy cô gái bên kia bức tường cười nói ầm ĩ, chẳng bao lâu sau nhân viên tuần tra đeo băng tay đã đến đuổi bọn họ đi.

Hứa Thanh Lăng đợi một lúc cho đến khi bên kia bức tường hoàn toàn im lặng mới vòng tay qua cánh tay Thẩm An Ngô, cùng anh rời đi.

Mùa xuân cuối cùng cũng đến với thành phố Cửu Giang, cây nhãn thơm bừng tỉnh sau một mùa đông u ám. Những tán lá dày đặc vươn lên trời, từ xa nhìn lại sẽ thấy màu xanh đậm hòa cùng xanh non tạo thành khung cảnh tươi mới. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lá mới và lá già va vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Vì dịch SARS mà các cửa hàng sách và cửa hàng đĩa nhạc bên đường đều vắng vẻ, trên đường cũng không thấy bóng dáng sinh viên.

Tuy nhiên Hứa Thanh Lăng biết chỉ trong hai ba tháng nữa là nơi đây sẽ lại trở nên nhộn nhịp.

Sống lại một lần nữa, ký ức và hiện thực đan xen khiến cô thường có cảm giác mơ màng. Cô kéo Thẩm An Ngô: “Anh đã từng gian lận trong kỳ thi chưa?”

Thẩm An Ngô liếc cô, biểu cảm hơi bất lực. Hứa Thanh Lăng chợt nhận ra: “Trông anh như học sinh xuất sắc thế này, chắc chắn là chưa gian lận bao giờ.”

Cô cười nói tiếp: “Lúc em học cấp 2, có lần thi tiếng Anh, em ghi tất cả những từ vựng mình không nhớ vào một tờ giấy rồi mang vào phòng thi, nhét dưới tờ đề. Thật ra lần thi đó, hầu như từ nào em cũng biết nhưng vì có tờ giấy đó, em cứ không kìm được mà nhìn lén nó, cuối cùng bị thầy phát hiện rồi phải nộp bài thi sớm. Đợt ấy em chỉ làm được nửa bài, cuối cùng chỉ được bốn mươi điểm. Nếu không gian lận, chắc chắn em có thể làm tốt hơn.”

“Kể từ lần đó, mỗi kỳ thi em đều làm bài nghiêm túc, không bao giờ gian lận nữa.”

Thẩm An Ngô mỉm cười lắng nghe cô kể lại những chuyện dở khóc dở cười thời học sinh. Có lẽ vì vừa về trường, cô lại nhớ đến những kỷ niệm thời học tập.

Cửa hàng đĩa nhạc vẫn đang phát bài hát chủ đề của “Vườn sao băng”, trong giai điệu quen thuộc đó, Hứa Thanh Lăng lại nhận được điện thoại của Dương Hủ.

“Thầy và Trương Đạt sắp hết cách ly rồi! Em không biết đâu, suốt những ngày cách ly, điện thoại của thầy gần như bị gọi nổ tung, toàn là người lạ muốn thầy thiết kế biệt thự cho bọn họ. Giành được hai giải thưởng, công ty thiết kế XYZ của chúng ta nổi thật rồi! Đợi dịch SARS qua, chắc chắn sẽ có nhiều việc cho chúng ta làm lắm đấy, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần chưa?”

Hứa Thanh Lăng cười: “Em chuẩn bị xong rồi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy chuyện sống cứ như cơ hội gian lận mà cô được ông trời ban cho.

Cô đã làm bài thi cuộc đời này một lần, làm rất tệ, nhưng trong lần thứ hai, cô tin chắc mình sẽ nỗ lực hoàn thành bài thi này thật hoàn hảo.

Dù sao thì cô vẫn còn trẻ mà đúng không?

Hoàn cốt truyện chính.

Bình Luận (0)
Comment