Khi Thẩm An Ngô đến Ngự Viên, Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã cãi xong nhưng sắc mặt cả hai đều không tốt.
Thượng Huệ Lan hiếm khi gây gỗ với Thẩm Hưng Bang trước mặt con trai, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen. Nhìn thấy con trai đến, bà ấy cầm túi đứng dậy, bảo con trai lái xe đưa bà ấy đến khách sạn.
Sắc mặt Thẩm Hưng Bang tái xanh, hơi thở phì phò chống gậy lẽo đẽo theo sau. Bản thân lão đi đứng không tiện, xuống lầu vội vàng nên trượt ngã làm chân bị thương.
Thượng Huệ Lan yêu cầu Thẩm An Ngô đưa bà ấy đến khách sạn, còn Thẩm Hưng Bang thì lớn tiếng bảo Thẩm An Ngô đưa lão đến bệnh viện. Vừa nãy còn đập bàn mắng nhau, giờ lại cùng nhau tranh giành con trai.
Từ nhỏ Thẩm An Ngô đã biết rằng khi bố mẹ cãi nhau thì tuyệt đối không được xen vào. Hai ngày hai đêm không ngủ, lúc này thái dương anh đau nhức như bị kim châm, anh đành đứng qua một bên chờ bọn họ cãi xong.
Thượng Huệ Lan không hề nể mặt Thẩm Hưng Bang trước con trai và người giúp việc, lạnh lùng nói: “Lúc này mới nhớ Thẩm An Ngô là con trai của ông à? Người nhà họ Thẩm vu oan nói nó không phải con ruột của ông, sao không thấy ông phản ứng gì hết vậy?”
Làm sao Thẩm Hưng Bang cãi lại được bà ấy, lúc còn trẻ, lần nào cãi nhau lão cũng thua, dù có thắng thì Thượng Huệ Lan vẫn có cách khiến lão không vui.
Lúc này chân đau đến khó chịu, khí thế cũng yếu đi: “Sao bà biết tôi không có phản ứng gì? Tôi với con trai đã sớm bàn xong kế hoạch, là bà ngang ngược chen vào!”
Nhiều năm qua trong lòng Thẩm Hưng Bang vẫn luôn mang chút áy náy với con trai út, dù sao Thẩm Nhạc Hiền cũng là con ruột của lão. Vừa rồi Thượng Huệ Lan không chỉ tát Từ Thiên Lan mà còn yêu cầu bà ta dẫn Thẩm Nhạc Hiền rời khỏi Ngự Viên trong vòng ba ngày, từ nay không được động tới Viễn Tinh nữa.
Đương nhiên Thẩm Hưng Bang không vui, lão vẫn luôn mong con trai thứ hai có thể dìu dắt con út để sau này con út cũng có thể giống con cả, có chỗ đứng ở Viễn Tinh, nhưng Thượng Huệ Lan đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của lão.
Lão miễn cưỡng đồng ý để Từ Thiên Lan dẫn con út rời đi, còn về em gái lão là Thẩm Bội Hương, Thượng Huệ Lan vậy mà đòi tống bà ta vào tù, điều này lão tuyệt đối không đồng ý!
Trong lòng Thẩm Hưng Bang nén không ít bực bội, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cũng không tốt, đau đến mức rõ ràng là bị tổn thương xương.
Thẩm An Ngô nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của bố cũng không quan tâm được nhiều nữa, việc chính lúc này là đưa lão đi bệnh viện. Anh lái chiếc xe tám chỗ từ gara đến cổng, vài người giúp việc lúng túng đỡ Thẩm Hưng Bang lên xe.
Thượng Huệ Lan cũng nhìn ra Thẩm Hưng Bang đang gắng gượng, dù bà ấy ghét lão nhưng cũng không muốn lão bị tàn phế. Nếu lão mà tàn phế thì người chịu khổ vẫn là con trai bà ấy. Bà ấy bảo chị Đào đi cùng xe, lát nữa để con trai đưa Thẩm Hưng Bang đến bệnh viện trước rồi mới đưa bà ấy về khách sạn.
Đến bệnh viện chụp X-quang mới biết đầu gối Thẩm Hưng Bang bị vỡ cần phải phẫu thuật. Thẩm Hưng Bang tuổi cao nên càng sợ đụng dao kéo, vừa nghe nói phải đóng đinh xương đã ầm ĩ đòi chuyển sang bệnh viện khác.
Thượng Huệ Lan nhìn dáng vẻ của lão, không nhịn được chế giễu: “Ông chỉ té cầu thang mà ra nông nỗi này, nghĩ thử xem lúc trước con trai bị chôn trong cái hố sâu như thế đã đau khổ cỡ nào?”
Nói đến đoạn sau, giọng bà ấy cũng nghẹn lại. Lần đó sự việc xảy ra quá đột ngột, mãi đến khi con trai xuất viện bà ấy mới mua được vé máy bay về. Lúc bà ấy đến Cửu Giang, con trai đã đứng trước mặt bà ấy như không có chuyện gì xảy ra. Bà ấy chỉ biết chuyện nguy hiểm thế nào sau khi nghe Trương Dã kể lại.
"Ý bà là tôi còn không bằng con trai hả?" Thẩm Hưng Bang cúi đầu ngồi đó, hai tay chống trên gậy, đau đớn khó chịu nhưng vẫn phải tranh cãi với Thượng Huệ Lan.
Thượng Huệ Lan lạnh lùng hừ nói: “Để ông nếm thử nỗi khổ mà con trai từng chịu! Đỡ phải suốt ngày giúp người ngoài bắt nạt con trai mình!”
Hai người cãi nhau từ Ngự Viên đến bệnh viện, Thẩm Hưng Bang không cãi lại nổi, lúc này mới nhận ra lão chỉ có thể trông cậy vào con trai nên bảo Thẩm An Ngô chuyển lão đến bệnh viện Y học cổ truyền, lão không muốn động dao kéo.
Thẩm An Ngô không đồng ý chuyển viện. Chính anh cũng từng phẫu thuật tại bệnh viện này, khoa chỉnh hình ở đây thuộc hàng đầu trong tỉnh Ninh. Chuyển sang bệnh viện khác chưa chắc đã bằng bệnh viện này.
Dưới sự thuyết phục của viện trưởng và trưởng khoa chỉnh hình, Thẩm Hưng Bang miễn cưỡng đồng ý phẫu thuật. Bệnh viện bắt đầu sắp xếp các kiểm tra trước mổ, Thẩm Hưng Bang được đưa vào phòng VIP mà trước đây con trai lão từng ở.
Mọi việc được dàn xếp ổn thỏa, Thẩm An Ngô lái xe đưa mẹ về khách sạn. Trên đường đi, Thượng Huệ Lan không ngừng trách mắng con trai là “lòng dạ đàn bà”: “Con nhìn cái tính này của mình xem, còn chẳng quyết liệt bằng một nữa lão ta lúc trẻ!”
Thẩm An Ngô hờ hững đáp: “Mẹ đuổi Từ Thiên Lan và Thẩm Nhạc Hiền ra khỏi Ngự Viên cũng được thôi nhưng đợi mẹ về Canada, bố sống một mình cô đơn, kiểu gì cũng lại đón mẹ con bà ta về thôi, không đúng sao? Hay mẹ tính không đi nữa, ở lại Cửu Giang canh chừng ông ấy luôn?”
Thượng Huệ Lan nghiến răng: “Lúc ly hôn, lẽ ra mẹ nên lấy lại Ngự Viên! Ban đầu miếng đất đó là mẹ chọn, vậy mà để mẹ con bà ta ở suốt bao năm!”
Thẩm An Ngô biết mẹ đang giận nên mới nói vậy. Nếu bà ấy thật sự để ý đến chuyện này thì sao năm xưa Từ Thiên Lan có cơ hội đặt chân vào Ngự Viên chứ?
Thượng Huệ Lan nhìn dáng vẻ hững hờ của con trai, tức đến nổi điên: “Thẩm Bội Hương tham ô của Viễn Tinh nhiều tiền như vậy, con định bỏ qua cho bà ta thật à?”
Thẩm An Ngô thở dài: “Mẹ, con đâu định bỏ qua cho bà ta, con đã bảo kế toán chuẩn bị xong sổ sách, kiểu gì bà ta cũng phải nhả số tiền bà ta tham ô đó ra.”
Rõ ràng là Thượng Huệ Lan không hài lòng, nghiến răng nói: “Trả tiền là xong à? Dám đụng đến mẹ, lần này nhất định phải để bà ta ngồi tù vài năm!”
Thẩm An Ngô mệt mỏi không muốn nói gì thêm. Huống hồ mẹ anh đang trong cơn giận, có nói gì cũng không nghe vào.
Bố anh chỉ có một người em gái, sao có thể để bà ta vào tù? Dù sao chuyện tìm một người chịu tội thay cũng chẳng có gì khó, không phải hả?
Có vài chuyện chưa chắc phải ra tay từ chỗ Thẩm Bội Hương. Anh đã sớm cho người theo dõi con rể bà ta, cũng đủ kiên nhẫn làm từng bước một.
***
Rời khỏi khách sạn, Thẩm An Ngô đứng trong bãi đậu xe ngầm hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện cho Hứa Thanh Lăng.
“Có thể hôm nay anh không về được. Bố anh bị ngã gãy đầu gối cần phẫu thuật. Anh vừa đưa mẹ đến khách sạn, lát nữa còn phải đến bệnh viện.”
Hứa Thanh Lăng ngồi trên cái ghế xoay lớn trong phòng làm việc của anh, dùng máy tính của anh để xử lý ảnh mình chụp ở biệt thự Long Não. Máy tính của Thẩm An Ngô có cấu hình rất tốt, làm bài thuyết trình trên máy tính của anh vô cùng mượt mà, dù nhập ảnh dung lượng lớn cũng không bị đứng, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.
Hứa Thanh Lăng vốn nghĩ anh về nhà để giải quyết mâu thuẫn giữa bố mẹ, không ngờ lại vào cả bệnh viện: “Sao ngã vậy anh?”
“Là ông ấy không cẩn thận, xuống cầu thang thì bước hụt chân.”
Hai ngày hai đêm không ngủ, giọng của Thẩm An Ngô nghe có vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Vừa rồi trên đường về lại bị mẹ mắng thêm một trận, thái dương vốn đã đau nhức vì thiếu ngủ mà giờ như có kim châm vào, nhưng khi nghe thấy giọng của Hứa Thanh Lăng, anh lại cảm thấy dễ chịu hơn.
“Xin lỗi.”
“Hả?”
“Để em ở nhà anh mà không thể về ở bên em.” Thẩm An Ngô có chút bất lực.
Giọng anh dịu dàng đến mức khiến Hứa Thanh Lăng hơi ngượng ngùng: “Ở nhà anh, em còn không nỡ đi ngủ.”
Thẩm An Ngô đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng cười của cô gái đầu dây bên kia: “Máy tính của anh dùng sướng quá! Làm bài nhanh kinh khủng! Em phải tranh thủ đêm nay làm xong hết việc ở đây!”
Thẩm An Ngô ngồi trong chiếc xe tối om, không nhận ra khóe môi mình đã cong lên.
***
Thẩm Hưng Bang nửa tỉnh nửa mê nằm trong bệnh viện, nhìn thấy con trai đứng trước mặt mình thì khó nhọc nói: “Tuổi già rồi, không muốn thừa nhận cũng không được. Những điều mẹ con nói hôm nay bố đều đồng ý cả. Chỉ có một chuyện, con giúp bố thuyết phục mẹ con đừng để cô con phải ngồi tù.”
Thẩm Hưng Bang mở to đôi mắt mờ đục nhìn con trai, lần đầu cúi đầu trước con mình.
Thẩm An Ngô đứng đó: “Con biết rồi, bố nghỉ ngơi đi.”
Từ bệnh viện về đến nhà thì Hứa Thanh Lăng đã rời đi. Quần áo vứt lung tung trên ghế sô pha đã được gấp gọn, hộp cơm ngoài mua hôm qua cũng được dọn đi.
Thẩm An Ngô muốn gọi điện cho cô nhưng nhìn đồng hồ thì anh đã kìm lại.
Anh tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại vang lên, là cảnh sát Trương ở sở cảnh sát gọi tới.
“Anh Thẩm, dù vụ án đã kết thúc nhưng có một chuyện tôi vẫn muốn nói với anh.”
Thẩm An Ngô vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Hôm đó trong lời khai của cô Hứa có một chi tiết không đúng sự thật.”
Động tác của Thẩm An Ngô dừng lại: “Chi tiết nào?”
“Cô Hứa nói hôm đó rời khỏi nhà chú mình, trên đường về nhà thì đi ngang qua nhà máy lọc dầu. Đột nhiên nhớ ra có một người bạn học sống ở ký túc xá của nhà máy đó nên ghé thăm mượn sách, vì thế mới chứng kiến vụ bắt cóc anh. Nhưng lần trước, sau khi tìm tới người tài xế taxi hôm đó, chúng tôi mới phát hiện không phải vậy. Theo lời khai của tài xế, cô Hứa gần đến nhà thì đột ngột yêu cầu quay xe trở lại nhà máy lọc dầu, hơn nữa lúc đó cô ấy trông rất hoảng hốt gấp gáp…”
Thẩm An Ngô ngắt lời: “Ý ông là cô ấy biết trước chuyện tôi bị bắt cóc hả?”
Cảnh sát Trương cười: “Tôi không hề nói vậy nhưng dựa theo lời tài xế, hành vi của cô Hứa tối hôm đó thật sự rất đáng ngờ. Dù là mượn tạp chí bạn học thì cũng không thể nào gần đến nhà rồi còn quay lại chứ?”
Thẩm An Ngô cau mày: “Nhưng cũng đâu thể loại trừ khả năng này.”
Cảnh sát Trương nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng anh, đáp lại: “Anh nói đúng. Tôi chỉ muốn thông báo cho anh. Theo tôi được biết, cô Hứa và cháu trai anh học cùng lớp, hơn nữa thím của cô ấy là dì của cháu anh. Theo kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi, chắc chắn tối hôm đó cô Hứa không tình cờ đi ngang qua, đương nhiên quan hệ xã hội của cô Hứa rất đơn giản, không hề dính líu đến vụ bắt cóc này. Tôi chỉ muốn chia sẻ thêm thông tin tôi biết với anh.”
Giọng điệu của Thẩm An Ngô rất hờ hững: “Được. Tôi biết rồi.”
***
Dương Hủ chi mạnh tay mua ba vé máy bay đến Thâm Quyến, dẫn theo hai người học trò tham gia buổi bình chọn giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương.
Trên máy bay, Dương Hủ và Trương Đạt đều đang chợp mắt. Phía sau có hành khách liên tục ho khan khiến Hứa Thanh Lăng không ngủ được, đành lấy tài liệu ra xem.
Từ Cửu Giang lạnh đến run cầm cập, đến Thâm Quyến ấm áp hơn hai mươi độ, Trương Đạt vốn là người miền Bắc, lần đầu đến miền Nam bốn mùa như xuân nên nhìn đâu cũng thấy mới mẻ. Thâm Quyến gần cảng, cách ăn mặc của người đi đường rõ ràng thời trang hơn nhiều so với Cửu Giang.
Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Quần áo mang từ Cửu Giang sang không phù hợp với nơi này, Dương Hủ dẫn hai đồ đệ lao ngay vào khu chợ quần áo để mua trang phục mặc trong ngày tham gia bình chọn. Trong ba người, Trương Đạt là người chú trọng ngoại hình nhất, vào khu chợ quần áo chẳng khác chuột sa hũ gạo. Cuối cùng Dương Hủ và Hứa Thanh Lăng chỉ mua mỗi người một bộ, nhưng Trương Đạt lại quất tận hai bao lớn.
Buổi bình chọn giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương được tổ chức tại trung tâm hội nghị ở Thâm Quyến. Khách sạn mà Dương Hủ đặt nằm ngay cạnh trung tâm, ba người ăn tối qua loa rồi về phòng nghỉ ngơi. Dương Hủ và Trương Đạt ở chung một phòng, Hứa Thanh Lăng ở một mình một phòng.
Sáng hôm sau Dương Hủ thường ngày xuề xòa nay lại mặc áo sơ mi trắng tinh và giày da đen bóng loáng, còn Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt cũng ăn diện chỉnh tề, ba người đi chung trông rất ra dáng.
Lần đầu đến trung tâm hội nghị lớn như vậy, nhìn các nhà thiết kế ăn mặc chỉnh chu đi qua đi lại, tim Trương Đạt đập thình thịch, thầm mừng vì lần này mình không phải thi, nếu không lúc đứng trên sân khấu chắc sẽ lắp bắp không nói nên lời.
Giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương lần này có tổng cộng hai mươi dự án lọt vào vòng chung kết. Mỗi ngày sẽ thuyết trình mười dự án, kết quả cuối cùng được công bố vào ngày thứ ba sau hội nghị ngành.
Hứa Thanh Lăng bốc thăm trúng chiều ngày đầu tiên nhưng cả nhóm đã đến từ sáng để học hỏi các dự án khác.
Thời đó điện thoại di động vẫn chưa có chức năng chụp ảnh, mọi người cũng không quen chụp hình. Thường họ sẽ ghi chú những điểm chính của các dự án vào giấy, chỉ có một số ít là dùng máy tính xách tay để ghi lại. Hứa Thanh Lăng mang máy ảnh đi khắp nơi chụp hình, với các dự án mình thích, cô không chỉ chụp một đống lớn mà còn mặt dày đi xin tài liệu và danh thiếp từ nhà thiết kế.
Hứa Thanh Lăng cảm giác mình như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thụ tinh hoa từ những ví dụ xuất sắc. Không thể phủ nhận rằng các cuộc thi là cơ hội học hỏi tốt nhất, dù cuối cùng không giành được giải thưởng thì chuyến đi này cũng rất đáng giá.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ lên sân khấu thuyết trình. Phần trình bày dự án bắt đầu bằng tiếng Trung và sau đó là tiếng Anh, Hứa Thanh Lăng lên trước. Những người trình bày trước cô đều là các nhà thiết kế có kinh nghiệm lâu năm, cách họ thuyết trình chuyên nghiệp, nhưng vì thời gian kéo dài nên khán giả dưới khán đài dần mất kiên nhẫn, bắt đầu di chuyển và nói chuyện rì rầm.
Buổi chiều các giám khảo cũng thoải mái hơn, không còn căng thẳng như buổi sáng, không khí hội trường trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Dưới ánh mắt động viên của Dương Hủ và Trương Đạt, Hứa Thanh Lăng bước lên sân khấu. Hội trường vừa ồn ào trở nên yên lặng, các giám khảo cũng nghiêm túc nhìn lên sân khấu.
Trên mặt Hứa Thanh Lăng nở nụ cười nhưng răng hàm lại cắn chặt. Sao vậy trời? Đến lượt cô thì mọi người nghiêm túc quá chừng!
Sau lưng là màn chiếu khổng lồ, phía trước là biển người đen kịt. Ánh sáng từ các loại đèn chiếu vào người cô khiến lưng và trán cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Các giám khảo tò mò nhìn cô, một cô gái trông chưa đến hai mươi tuổi, trong sáng đến mức như có thể vắt ra nước, trông cô càng thêm non nớt giữa những nhà thiết kế ba bốn mươi tuổi.
Hứa Thanh Lăng cầm micro, trên màn chiếu phía sau là trang bìa dự án của cô - bức tranh toàn cảnh biệt thự Long Não được vẽ tay.
Trong thoáng chốc đầu óc cô trống rỗng nhưng những lời mở đầu đã tập luyện hàng trăm lần lại thốt ra mà không cần suy nghĩ: “Chủ nhân của biệt thự Long Não là một chàng trai trẻ, từng dành trọn tuổi thơ ở đây…”
Những người thuyết trình khác đều bắt đầu bằng phần giới thiệu dự án, chỉ có Hứa Thanh Lăng bắt đầu bằng câu chuyện của khách hàng nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của khán giả.
Quả nhiên kể chuyện là cách tốt nhất để gây ra sự chú ý. Hứa Thanh Lăng vừa điều khiển chuột vừa cầm micro. Bài thuyết trình hơn chục trang, mỗi trang đều là tâm huyết của cô, từ nội dung, hình ảnh đến bố cục, cô đều cân nhắc kỹ lưỡng từng chi tiết.
Có thể chuyên môn của cô không phải mạnh nhất trong số các nhà thiết kế hôm nay nhưng tình yêu của cô dành cho thiết kế, cho biệt thự Long Não và sự cẩn trọng với hiệu quả thi công chắc chắn vượt xa nhiều người. Cô nghĩ vậy thì lưng cũng thẳng hơn, lòng hiếu thắng cũng được khơi dậy, càng nói càng nhập tâm. Khi kể về việc do kỹ thuật ghép mosaic quá phức tạp mà vài công nhân đã bỏ việc, cô đành phải tự làm, giám khảo và các nhà thiết kế bên dưới đều cười lớn. Nhiều nhà thiết kế nhìn cô với ánh mắt sáng rực, cứ như cô vừa nói trúng tâm tư của bọn họ.
Thế là cô kết thúc bài thuyết trình trong không khí thoải mái, sau đó đến lượt Dương Hủ lên sân khấu thuyết trình bằng tiếng Anh. Ông ấy tập trung vào ý tưởng và khung tổng thể, ít nói về phần thi công chi tiết.
Cả hai hoàn thành bài trình bày trong thời gian quy định của ban tổ chức. Trong năm phút hỏi đáp, phần lớn là Dương Hủ trả lời. Đến khi gần kết thúc, một nhà thiết kế dưới khán đài giơ tay đặt câu hỏi.
“Các bạn vừa nói từ khi tiếp nhận dự án thì các bạn đã bắt đầu trồng cây trên sườn đồi gần khu vực dự án. Có phải điều này quá lãng phí chi phí rồi không? Hay nói cách khác, dự án này đạt được hiệu quả như hiện tại là nhờ gặp được khách hàng có năng lực và thẩm mỹ cao nên khó có ý nghĩa tham khảo cho các nhà thiết kế khác?”
Người hỏi là một nhà thiết kế trẻ, trông như vừa vào nghề không lâu nhưng câu hỏi lại rất sắc sảo. Hội trường vốn đang thoải mái trở nên im lặng, nụ cười trên mặt các giám khảo cũng biến mất, tất cả đều ngẩng lên nhìn hai người trên sân khấu.
“Câu hỏi của cậu thật hóc búa.” Dương Hủ mỉm cười, quay sang nhìn Hứa Thanh Lăng với ánh mắt đầy hàm ý: “Câu hỏi hóc búa như thế này nên để cô ấy trả lời nhé.”
Hội trường vang lên tiếng cười rộn rã. Nhà thiết kế đặt câu hỏi đang chờ câu trả lời từ Dương Hủ, lại thấy ông ấy không để ý lắm mà giao cho nữ thiết kế trẻ bên cạnh, không khỏi có chút khó chịu.
Hứa Thanh Lăng nhớ rõ nhà thiết kế đặt câu hỏi, dự án của bọn họ là một trong hai dự án xuất sắc nhất trong số các dự án buổi sáng.
Hứa Thanh Lăng mỉm cười nhìn anh ta: “Chúng tôi không nghĩ việc trồng cây ở sườn núi đối diện là lãng phí chi phí. Chúng tôi muốn sống trong một ngôi nhà đẹp như biệt thự Long Não, từ bất kỳ vị trí nào trong nhà nhìn ra ngoài đều phải là cảnh đẹp. May mà khách hàng của chúng tôi cũng có sự cầu toàn về thẩm mỹ, không cho phép có bất cứ thứ gì xấu xí trong tầm nhìn, vì vậy chúng tôi rất hợp nhau.”
Khi cụm từ “cầu toàn thẩm mỹ” vừa được nhắc đến, các giám khảo dưới khán đài cảm thấy mới mẻ nên bắt đầu xì xào bàn tán.
“Lúc đầu nhiều ý tưởng của dự án này đã gặp phải khó khăn trong quá trình thi công nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn kiên trì. Chúng tôi tin rằng tính ứng dụng và thẩm mỹ không hề mâu thuẫn với nhau...”
Cô gái trên sân khấu trả lời bình tĩnh tự tin, thỉnh thoảng còn pha một vài câu đùa, rõ ràng là cô rất yêu thích và tự tin vào tác phẩm của mình. Cảm xúc nhiệt huyết ấy đã lây lan sang tất cả mọi người có mặt, ngay cả các giám khảo cũng mỉm cười nhìn cô.
Dương Hủ và Hứa Thanh Lăng bước xuống sân khấu dưới những tràng pháo tay. Trương Đạt dưới khán đài vỗ tay đến mức gần như vỡ tay, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Thanh Lăng, anh ấy không khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi.
Sau khi buổi bình chọn kết thúc, ba thầy trò đều rất phấn khích. Dương Hủ đặt phòng riêng tại nhà hàng sang trọng ở Thâm Quyến để mời hai học trò ăn tối. Thời gian qua, vì chuẩn bị tài liệu và slide cho cuộc thi mà ba người đã thức khuya rất nhiều, vất vả suốt một thời gian dài, giờ đây cuối cùng cũng có thể thư giãn thật sự.
Phòng riêng trong nhà hàng cao cấp thật sự không giống với những nơi khác, có cả TV và dàn âm thanh để vừa ăn vừa hát karaoke. Dương Hủ gọi một bàn đầy những món ăn đặc sản địa phương, lâu rồi Hứa Thanh Lăng mới có dịp ăn uống thoải mái như vậy.
Trên TV đối diện, người dẫn chương trình đang phát tin tức bằng phương ngữ. Ba người không ai hiểu tiếng Thâm Quyến, may mà có phụ đề nên vừa ăn vừa xem TV, không khí vô cùng thoải mái.
Tin tức địa phương chuyển sang cảnh một bệnh viện, một phóng viên đang cầm micro đứng trước ống kính nói: “Từ tháng 11, số bệnh nhân bị viêm phổi ở các bệnh viện trong thành phố liên tục tăng cao. Bệnh nhân thường có triệu chứng sốt, ho, nhiễm trùng phổi, các phương pháp điều trị thông thường không mang lại hiệu quả khả quan...”
Đôi đũa của Hứa Thanh Lăng đang hướng về đĩa ngỗng luộc, nghe đến hai từ “viêm phổi” khiến cô bất chợt rùng mình, tay cũng cứng đờ. Những ký ức sâu trong trí óc cô chợt ùa về, SARS ư?
Dạo gần đây cô chỉ chú tâm học hành và chuẩn bị cho cuộc thi, mỗi ngày trôi qua dần dần khiến nhiều chuyện trong đời trước cũng bị quên mất, cô đã quên mất chuyện quan trọng như vậy, SARS đã đến rồi!
Hứa Thanh Lăng không còn tâm trạng ăn uống nữa mà bắt đầu cố gắng nhớ lại. Trong ký ức của cô, tình hình SARS ở Cửu Giang không nghiêm trọng lắm, trường Đại học Cửu Giang chỉ đóng cửa hai tháng. Trong hai tháng ấy, theo lời của Thẩm Loan thì mỗi ngày chỉ ăn, ngủ và chơi game. Khi trường mở cửa lại, bước ra khỏi khuôn viên trường, cảm giác giống như một con chim vừa thoát khỏi lồng.
Cửu Giang không nghiêm trọng, nơi nghiêm trọng là Thâm Quyến và vùng lân cận Quảng Châu, tức là hiện giờ cô đang ở thành phố bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi SARS!
Đĩa ngỗng luộc không còn ngon nữa, Hứa Thanh Lăng buồn bã đặt đũa xuống. Trương Đạt nhìn trên tivi nói về viêm phổi, bất chợt nhớ ra một chuyện: “Lúc chúng ta đến, trên máy bay có một người đàn ông ho liên tục, mọi người có nhớ không? Anh ta sẽ không mắc viêm phổi đấy chứ?”
Dương Hủ nghe thấy hai từ “viêm phổi” là lại không rét mà run, năm ngoái con gái ông ấy bị viêm phổi phải nhập viện bảy ngày, suýt nữa làm ông ấy kiệt sức. Ông ấy liếc Trương Đạt: “Em đừng có nói mấy lời xui xẻo ấy. Người ta bị là chuyện của bọn họ, còn ba người chúng ta chắc chắn không sao đâu.”
Ăn xong ra khỏi nhà hàng, ba người đúng lúc đi qua một siêu thị. Hứa Thanh Lăng vừa nhìn thấy siêu thị đã vội vã chạy vào trong, Dương Hủ và Trương Đạt còn tưởng cô sẽ mua ít đặc sản mang về, ai ngờ cô lại lấy ra ba bịch khẩu trang.
Hứa Thanh Lăng đưa cho mỗi người một bịch khẩu trang: “Ra ngoài thì vẫn phải che chắn bảo vệ, đừng mang virus về.”
Lúc đầu Dương Hủ không nghĩ gì nhiều nhưng tối về khách sạn, ông ấy nhận được điện thoại từ hiệu trưởng trường yêu cầu ông ấy quay về gấp, tỉnh đã ra thông báo vì tình hình viêm phổi nặng ở miền Nam nên không loại trừ khả năng tất cả các trường đại học trong tỉnh sẽ bị phong tỏa.
Trương Đạt nghe nói có khả năng phong tỏa trường thì thầm vui mừng vì mình đã tốt nghiệp.
Dương Hủ suy nghĩ một lúc rồi gọi Hứa Thanh Lăng qua, tổ chức một cuộc họp nhỏ và thông báo cho cô về tình hình: “Ngày mai thầy và Trương Đạt sẽ đến Phúc Châu tham dự buổi bình chọn giải thưởng trong nước. Với tình hình hiện tại ở Thâm Quyến, em muốn ở lại tham gia thêm các hoạt động diễn ra trong hai ngày tới hay là về Cửu Giang?”
Hứa Thanh Lăng không chút do dự: “Thầy Dương, nếu đã đến rồi, em muốn ở lại tham gia nốt hai ngày còn lại.”
Dương Hủ nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô nên gật đầu: “Được rồi! Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Em nhớ chú ý bảo vệ an toàn.”
Hứa Thanh Lăng đã dần quên đi ký ức về SARS, cô chỉ nhớ rằng Cửu Giang không có ca nhiễm nào, xung quanh cô cũng không có ai bị nhiễm. Dù vậy cô vẫn gọi điện về nhà, nhắc nhở Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân chuẩn bị nhiệt kế, dung dịch sát khuẩn và khẩu trang. Dặn bố mẹ chú ý phòng tránh khi mở cửa hàng, tốt nhất là nên đeo khẩu trang.
Hai vợ chồng Hứa Đức Mậu cũng nghe nói nhiều người ở Thâm Quyến bị viêm phổi, dù bọn họ không coi trọng việc đeo khẩu trang nhưng cửa hàng của bọn họ gần bệnh viện, thế nên chuẩn bị trước nhiệt kế, dung dịch sát khuẩn và khẩu trang cũng không phải là chuyện xấu. Vậy là Hứa Đức Mậu đã đi nhập hàng.
Hứa Hồng Giao nhận được điện thoại của em gái, nghe nói em gái đang ở Thâm Quyến thì không khỏi trách bản thân: “Nhìn chị kìa, ngày nào cũng đi làm rồi lo chăm sóc con mà bỏ quên chuyện quan trọng như vậy. Chồng chị ở trong cơ quan nên có tin tức chính xác nhất, nghe nói tình hình bên đó khá nghiêm trọng. Nếu sớm biết em sẽ đi Thâm Quyến thì chị nhất định sẽ không cho em đi đâu.”
“Chị à không sao đâu. Em sẽ bảo vệ mình thật tốt. Chị cũng phải chú ý an toàn nhé. Còn bé Mầm Đậu thì cố gắng đừng để con bé ra ngoài.”
Hai chị em dặn dò nhau phải chú ý an toàn, trò chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
***
Tình hình SARS ở Quảng Châu và Thâm Quyến ngày càng nghiêm trọng. Tháng 12 vẫn chưa có biến động lớn, người làm công vẫn đi làm, học sinh thì vẫn đi học, mọi thứ trông có vẻ bình thường. Đến tháng 1, dịch viêm phổi bắt đầu lan rộng và lây nhiễm mạnh, khắp cả nước xuất hiện nhiều ca bệnh tương tự. Vì diễn biến của dịch bệnh mà cuộc họp cuối cùng của Giải thưởng Thiết kế Nội thất khu vực Châu Á - Thái Bình Dương đã bị rút ngắn chỉ còn nửa ngày, kết quả giải thưởng được công bố vào buổi chiều.
Dự án biệt thự Long Não đã giành giải Vàng, còn nhóm của nhà thiết kế đã đặt câu hỏi hôm đó giành giải Bạc. Một mình Hứa Thanh Lăng đứng trên sân khấu, tay cầm cúp mỉm cười rạng rỡ trước các phóng viên đang giơ máy ảnh chụp cô.
Chiếc cúp trong tay cô nặng trĩu, nghĩ đến đây là giải thưởng đầu tiên cô giành được, khóe môi cô không thể ngừng cong lên.
Dù không phải là người thiết kế chính nhưng dự án có tên của cô, cô đã bỏ ra rất nhiều và cũng nhận lại rất nhiều.
Vừa xuống sân khấu thì cô đã nhận được cuộc gọi từ Thẩm An Ngô. Hứa Thanh Lăng vui vẻ nói: “Sao anh biết bọn em giành giải Vàng vậy?”
Thẩm An Ngô: “Anh có tay trong.”
Hứa Thanh Lăng nhìn quanh: “Tay trong? Ai vậy?”
Thẩm An Ngô không trả lời mà lại hỏi cô: “Khi nào em về?”
Hứa Thanh Lăng đáp: “Ngày mai.”
Thẩm An Ngô: “Gửi cho anh số chuyến bay, anh đi đón em.”
Hứa Thanh Lăng: “Anh đừng đến đón em nữa. Dịch SARS ở Thâm Quyến nghiêm trọng lắm, nếu em bị nhiễm virus rồi lây cho anh thì sao đây?”
Thẩm An Ngô cười nói: “Ai lây cho ai còn chưa biết đâu, hôm nay anh cũng cảm cúm rồi.”