Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 105

Thượng Huệ Lan chuyển tiếp chuyến bay từ Cửu Giang đến Thượng Hải, lần này bà ấy vẫn không để con trai cử tài xế đưa đi.

Bà ấy đến Thượng Hải sớm vài ngày, gặp một người chị em từng làm ăn chung ở Cửu Giang thuở trẻ. Khi đó cả hai mới ngoài hai mươi, cùng nhau bày quầy bán hàng ngoài chợ, giúp đỡ lẫn nhau nên quan hệ rất tốt. Sau khi Thượng Huệ Lan kết hôn, người chị em kia cũng lấy một ông chủ nhỏ từ Thượng Hải đến Cửu Giang làm ăn.

Ông chủ nhỏ ngày xưa giờ đã thành ông trùm chuỗi cửa hàng lớn ở Thượng Hải, còn chị em ngày trước thì nay đã thành chị em già. Sau nhiều năm không gặp, cả hai cùng ôn lại chuyện làm ăn thuở trước mà cười nói không ngớt. Khi đó người chị em này từng chứng kiến tận mắt chuyện tình cảm giữa Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang, nhưng giờ hai người đã ly hôn, cũng không tiện nhắc lại những chuyện cũ nữa.

Gặp nhau xong, cả hai đi ăn một bữa rồi Thượng Huệ Lan về khách sạn ngủ một giấc, chuyến bay chiều ngày hôm sau nên thời gian vẫn còn rất thoải mái. Sáng hôm sau thức dậy, bà ấy gọi phục vụ bưng bữa sáng lên phòng, tiện thể mang theo vài tờ báo.

Thượng Huệ Lan vừa ăn sáng vừa lật xem báo. Khi nhìn đến một trang, sắc mặt bà ấy chợt thay đổi.

Đọc hết bài báo từ đầu đến cuối, bà ấy tức đến mức toàn thân run rẩy.

Đã mấy chục năm trôi qua, mặc kệ là người ở làng Bạch Tuyền hay những người lớn tuổi từng sát cánh ở Viễn Tinh, không một ai dám nhắc lại chuyện xưa trước mặt bà ấy và Thẩm Hưng Bang. Dù sao những thứ rơi rớt từ kẽ tay bao năm qua cũng đủ để chặn miệng mọi người.

Ai dám làm bà ấy khó chịu chứ?

Ấy vậy mà giờ đây, trên mặt báo lại dám trắng trợn bịa đặt, “ác ý xào nấu” những chuyện cũ từ nhiều năm trước. Bề ngoài thì nhắm vào nhà họ Thẩm nhưng thực chất là chĩa mũi dùi vào mẹ con bà ấy. Biết rõ ràng chuyện năm đó, lại có động cơ làm chuyện này, đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người.

Thượng Huệ Lan nhắm mắt lại cũng đoán được đó là ai. Bao năm qua, vì tình nghĩa vợ chồng một thời mà bà ấy đã nhẫn nhịn, hòng giữ thể diện cho mọi người, vậy mà có người lại xé toạc nó không chút do dự! Bà ấy đứng dậy đi vài vòng trong phòng, chẳng bao lâu sau đã đưa ra quyết định. Bà ấy gọi điện cho hãng hàng không hủy vé máy bay rồi thu dọn hành lý quay về Cửu Giang.

...

Sau khi bài báo được đăng tải, hai chiếc điện thoại của Thẩm An Ngô không ngừng reo lên, toàn là phóng viên từ các nền tảng truyền thông gọi đến hỏi ý của anh về bài báo đó.

Thẩm An Ngô giao chiếc điện thoại công việc cho bộ phận quan hệ công chúng xử lý, còn chiếc điện thoại cá nhân thì tắt nguồn luôn.

Không giống với Thẩm Hưng Bang, Thẩm An Ngô rất coi trọng mối quan hệ với giới truyền thông. Những năm qua anh đã xây dựng được thế lực không nhỏ trong giới nên việc tra ra người đứng sau bài báo không hề khó.

Chẳng mấy chốc anh đã biết được tác giả bài báo là ai và nhờ luật sư liên lạc với đối phương, sau vài vòng đàm phán, tên đó đã phải chùn bước.

Cao Hàn nghe xong bản ghi âm từ luật sư mang về, cảm giác đầu óc như bị xe cán qua, không biết phải nói gì. Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Thẩm nên người ngoài không tiện can thiệp.

“Một bên là cô ruột, một bên là em trai ruột, giờ phải làm sao đây?”

Thẩm An Ngô dựa vào ghế sofa, dùng sức xoa khuôn mặt đã cứng đờ, giọng nói trầm thấp phát ra qua kẽ tay: “Cứ làm đúng luật. Dù không ngồi tù thì ít nhất cũng phải nhả số tiền đã nuốt mấy năm nay ra.”

Cao Hàn ngạc nhiên trước giọng điệu thản nhiên và lạnh nhạt của anh: “Cứ làm đúng luật? Thẩm Hưng Bang đồng ý hả?”

Lúc này Thẩm An Ngô mới ngẩng đầu nhìn anh ấy, môi mỏng mím thành một đường thẳng: “Không đồng ý thì ông ta tự đi mà giải quyết, hoặc tự tìm cách tốt hơn.”

Cao Hàn sững người, nhận ra sếp không hề nói đùa. Anh ấy không dám nói thêm gì khác, chỉ gật đầu: “Cũng đúng. Đến lúc đó cầm cổ phần, không cần lo việc ở tập đoàn, mỗi năm nhàn nhã chờ chia tiền chẳng phải tốt hơn sao?”

...

Cả đêm Thẩm An Ngô không ngủ, chiều hôm sau lại đến Ngự Viên. Căn nhà rộng lớn nay trống vắng đến lạ, lão không ở trong sân tắm nắng hay ngồi trong phòng khách đọc báo như mọi khi.

Chị Đào và mấy người giúp việc đang lau dọn đồ đạc và tay vịn cầu thang. Bộ đồ gỗ đỏ được bảo dưỡng rất tốt, bóng loáng như mới nhưng lại tăng thêm không ít áp lực cho phòng khách trống trải này.

Thấy Thẩm An Ngô đến, chị Đào quay đầu liếc lên lầu, nói nhỏ: “Cô của cậu vừa tới, đang nói chuyện với bố cậu ở phòng sách trên lầu.”

Canh lúc này để đến, đương nhiên không phải vì chuyện gì tốt đẹp.

“Vậy tôi ngồi đây chờ một chút.”

Thẩm An Ngô vừa ngồi xuống sô pha, mông còn chưa kịp chạm vào đệm đã nghe tiếng bước chân bình bịch từ cầu thang. Thẩm Bội Hương bước xuống, vừa vào đông mà bà ta đã mặc một chiếc áo bông đen dày cộp. Sắc mặt bà ra không được tốt, xanh xao pha chút xám xịt, khi thấy rõ người ngồi trong phòng khách, trong mắt chợt lộ ra vẻ bối rối.

Nếu hỏi người Thẩm Bội Hương không muốn gặp nhất lúc này là ai, chắc chắn chính là người trước mặt. Bao năm qua, đây là lần đầu bà ta cảm thấy không dám ngẩng đầu trước mặt cháu trai. Bà ta gượng cười, chào hỏi một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Thẩm An Ngô đứng đó nhìn theo bóng lưng lúng túng của bà ta, thật sự rất muốn biết bố mình vừa nói gì với bà ta.

...

Cửa phòng sách trên lầu đóng chặt, đứng ngoài vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

Thẩm Hưng Bang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ đỏ, có lẽ vì ngủ không ngon, bọng mắt và khóe miệng đều xệ xuống, gò má hơi tái xanh.

Trên chiếc sô pha gỗ bên cạnh bàn làm việc, Thẩm An Ngô dựa người vào tay vịn. Đến giờ anh vẫn không quen nổi mùi thuốc xì gà, cũng không thích cái ghế sô pha cứng nhắc này.

“Con đã xử lý xong mấy cơ quan truyền thông đó rồi. Người viết bài là một tên tác gia gà mờ, đến cả thẻ nhà báo cũng không có, chưa phỏng vấn theo quy trình đã dám bịa đặt. Vừa nhận được điện thoại từ luật sư, anh ta lập tức sợ khiếp vía, vội khai ra tất cả. Hạ Kiền bỏ tiền thuê anh ta viết, còn đưa cho anh ta một cái máy ghi âm, bảo anh ta chuyển nội dung trong đó thành bài viết.”

Hôm qua anh đã sao chép nội dung trong cái máy ghi âm đó và đưa cho thư ký của Thẩm Hưng Bang, bao gồm cả bản chép lại bằng văn bản. Những gì cần nghe chắc chắn là đã nghe, cần xem hẳn cũng xem rồi.

Những chuyện hai cô cháu làm trong những năm qua, chưa chắc Thẩm Hưng Bang không biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Nhưng lần này mọi ân oán cũ mới đều bị phơi bày ra ánh sáng, Thẩm An Ngô thật sự muốn xem bố mình có thái độ thế nào.

Anh nói xong cũng cầm ly trà, từ tốn nhấp từng ngụm.

Sắc mặt Thẩm Hưng Bang không ngừng thay đổi. Lão hút vài hơi xì gà, những chuyện cũ thời trẻ lần lượt ùa về.

Năm đó khi lão lên thành phố làm ăn, em gái đã đưa toàn bộ tiền tiết kiệm từ việc cắt cỏ nuôi lợn và nhặt củi cho lão. Khi lão ngồi trên xe bò, em gái đi đôi dép rơm đã rách nát chạy theo xe từ làng ra đến thị trấn, khuyên mãi vẫn không chịu quay về.

Sau khi kiếm được tiền ở thành phố, lão gọi em gái lên để cùng làm ăn. Em gái theo lão, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, giúp đỡ lão không ít, cho đến khi lão và Thượng Huệ Lan đến với nhau…

Lão để lại việc kinh doanh ở chợ lớn cho em gái, còn mình thì cùng Thượng Huệ Lan chuyển sang làm bất động sản. Từ đầu đến cuối lão chưa từng bạc đãi em gái, lão có cơm ăn, em gái cũng không bao giờ phải chịu đói.

Những năm qua, em gái và cả gia đình em gái vừa vơ vét vừa lấy đi không ít thứ của Viễn Tinh, lão đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lão không ngờ lần này em gái lại chĩa súng vào chính người nhà mình.

Vừa rồi em gái đến khóc lóc kể lể, nhắc tới tình nghĩa anh em bao năm, rồi cả việc con trai lão ép buộc bà ta như thế nào.

Thẩm Hưng Bang quát mắng một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: “Bố mẹ mất lâu rồi, cô còn nhắc tới tình nghĩa anh em trước mặt tôi làm gì? Cô cũng lớn tuổi rồi, khôn hồn thì sống cho yên phận!”

...

“Chuyển công ty quản lý bất động sản đó cho cô của con, tách khỏi Viễn Tinh. Sau này không cho phép nó lấy danh nghĩa Viễn Tinh làm việc nữa.”

Thẩm Hưng Bang im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời. Trong mắt lão, điều này chẳng khác nào công khai cắt đứt mối quan h với em gái ruột.

Qua màn sương trắng mờ ảo, nét mặt của Thẩm An Ngô không gợn chút cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Được.” Công ty quản lý bất động sản trong tay Thẩm Bội Hương đã trở thành cái vỏ rỗng từ đời nào, phần lớn hạng mục đã chuyển sang công ty do con gái và con rể bà ta đứng tên. Đương nhiên anh không hề bận tâm đến sự tồn tại của một công ty vỏ bọc như vậy nhưng đối với Thẩm Bội Hương, điều tàn nhẫn nhất là bị đá khỏi Viễn Tinh. Bởi bà ta vẫn luôn nghĩ rằng Viễn Tinh có được như ngày hôm nay là nhờ công lao to lớn của mình.

Giải quyết xong em gái, không thể không xử lý luôn thằng con trời đánh kia. Thẩm Hưng Bang nhớ đến đoạn ghi âm, trong đó thằng con trời đánh đã kể sạch toàn bộ chuyện nhà mình cho kẻ thù, vậy là không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đứa con trai trước mặt, cơn giận không nói nên lời bỗng trỗi dậy khiến lão buột miệng trách mắng.

“Em trai con không giống con, từ nhỏ con đã luôn theo sát cạnh bố, được chỉ dạy tận tay nhiều thứ. Bây giờ bố giao nó cho người làm anh là con, vậy mà con lại chẳng quan tâm. Nhạc Hiền gây ra chuyện như vậy, bố thấy trách nhiệm lớn nhất là nằm ở con!”

Động tác uống nước của Thẩm An Ngô khựng lại. Anh biết chắc bố mình chẳng thể nói được lời gì tốt đẹp nhưng không ngờ mình lại bị đổ trách nhiệm trong khi người gây chuyện là Thẩm Nhạc Hiền.

Có lẽ con người càng già sẽ càng hồ đồ. Trong ký ức của anh, mối quan hệ bố con lạnh lùng xa cách lại được Thẩm Hưng Bang thêu dệt thành “ở bên cạnh, chỉ dạy tận tay”.

Sau khi mẹ sang Hồng Kông, anh chuyển đến trường nội trú nên mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Khi về nhà, trong nhà chỉ có tài xế và người giúp việc. Thẩm Hưng Bang bận rộn công việc, bố con cả tháng chưa chắc gặp mặt một lần, ngay cả họp phụ huynh cũng là bác Triệu, tài xế trong nhà đi thay bố. Cứ thế anh học hết tiểu học, cấp hai, cấp ba rồi đến đại học ở Bắc Kinh.

Ít nhất Thẩm Nhạc Hiền còn có mẹ ở bên cạnh, nhưng anh thì sao?

Đến nước này rồi, Thẩm An Ngô cũng không muốn giữ thể diện cho bố nữa, hờ hững nói: “Con chỉ là anh của nó, không phải bố nó.”

Câu nói của con trai khiến sắc mặt Thẩm Hưng Bang tái xanh. Khi nhìn thấy gương mặt giống hệt vợ cũ của con trai, tất cả những oán hận đè nén trong lòng lão bấy lâu nay với vợ trỗi dậy, lão trút hết lên con trai: “Có phải mày nghĩ rằng Viễn Tinh đã giao vào tay mày là đồ của riêng mày không? Mày thật sự không chấp nhận nổi những người khác trong nhà họ Thẩm hả?”

“Không phải con không chấp nhận bọn họ mà là bọn họ không chấp nhận con.”

Đôi mắt Thẩm An Ngô lạnh lùng như băng, anh không muốn tranh cãi thêm với bố, đứng dậy khỏi ghế: “Vụ việc lần này ảnh hưởng đến Viễn Tinh thế nào, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Thẩm và mẹ con ra sao, chắc bố rõ hơn ai hết. Cô của con đã tham ô bao nhiêu tiền từ Viễn Tinh, con đã sai người làm rõ sổ sách từ lâu, không đưa vào tù là nể tình người một nhà lắm rồi, nhưng số tiền bà ta tham ô trong những năm qua nhất định phải hoàn trả lại hết. Còn cậu em trai tốt của con, đã dám làm ra chuyện như vậy, thế thì không cần tiếp tục ở lại Viễn Tinh nữa...”

Nói đến đây, Thẩm An Ngô dừng lại, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Nếu bố không hài lòng với công việc của con, cứ để Thẩm Thiệu Chu và Thẩm Nhạc Hiền thế chỗ đi.”

Thẩm Hưng Bang suýt bị thằng con bất hiếu này chọc tức đến ngất, nghiến răng: “Mày đang đe dọa tao phải không?”

“Bố nói phải thì là phải.”

...

Chị Đào đang dặn dò người giúp việc làm thêm vài món thì thấy Thẩm An Ngô bước xuống từ tầng hai.

“Không ở lại ăn tối hả?”

“Không.” Thẩm An Ngô đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu dặn dò chị Đào: “Có thể lúc này huyết áp của bố tôi hơi cao, chị lên xem ông ấy đi, tiện lấy thuốc cho ông ấy.”

Lái xe rời khỏi Ngự Viên, sau lập đông, cảnh sắc Cửu Giang cũng trở nên tiêu điều, những hàng cây bên đường trơ trụi. Tay Thẩm An Ngô đặt trên vô lăng, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào, chia cơ thể anh thành hai nửa, một nửa chìm trong ánh tà dương còn một nửa ẩn trong bóng tối u ám.

Anh lái xe thẳng đến biệt thự Long Não, cũng không biết vì sao mình lại lái xe đến đó. Trong sân trước, một công nhân đang bận rộn đổ nước vào bể bơi, một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh trò chuyện với người công nhân kia, dường như nghe thấy tiếng động nên cô quay đầu nhìn về phía anh.

Hôm nay Hứa Thanh Lăng đến để chụp ảnh, chụp gần xong thì chuẩn bị về trường, không ngờ Thẩm An Ngô lại đến.

“Sao hôm nay anh rảnh mà đến đây thế?”

Tối qua Thẩm An Ngô có gọi điện cho cô, cả ngày hai chiếc điện thoại của anh đều bị phóng viên gọi đến nổ máy, mãi đến đêm khuya mới mở nguồn. Trong điện thoại, anh nói rằng mình đã xử lý xong, bảo cô đừng lo nhưng sao có thể không lo chứ?

Cô đã xem bài báo và đoán được ai là người đứng sau sự việc, cô muốn nói với anh nhưng lại không biết mở lời thế nào, dù sao đó cũng là người thân của anh.

Sự u ám trong lòng Thẩm An Ngô vơi đi hơn nửa khi đối diện với đôi mắt trong veo của cô. May mà cô không bị những chuyện xấu xa của nhà họ Thẩm dọa sợ, trong mắt chỉ toàn là lo lắng dành cho anh.

Tâm trạng của Thẩm An Ngô khá hơn nhiều. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ vươn tay nắm lấy cô: “Cùng anh đi dạo núi Dương nào.”

Hứa Thanh Lăng chụp ảnh xong, chào công nhân ở công trường rồi đeo ba lô đi cùng anh.

Hai người đi bộ men theo sườn núi, Thẩm An Ngô nắm tay cô mãi không buông. Từ chân núi đến đỉnh mất hàng chục phút, anh kể cho cô nghe mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua từ đầu đến cuối.

Hứa Thanh Lăng lặng lẽ lắng nghe, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, những gì anh điều tra được cũng giống như cô đoán.

Thẩm Bội Hương chỉ có một người con gái, không có con trai. Nhạc Hiền được bà ta chăm sóc trong một thời gian dài, vậy nên dần dà, Bội Hương coi Nhạc Hiền như nửa đứa con trai của mình, muốn giúp anh ta giành thêm lợi ích tại Viễn Tinh.

“Tuy anh mang họ Thẩm, nhưng từ nhỏ đã không thân thiết với người nhà họ Thẩm. Sau khi mẹ anh sang Hồng Kông, mỗi lần bà ấy gọi điện về, anh đều hỏi khi nào bà ấy sẽ quay lại đón anh. Từng có một thời gian, anh rất hận tại sao mẹ không đưa anh đi cùng.”

Ánh hoàng hôn bao phủ mọi thứ xung quanh, Thẩm An Ngô chìm đắm trong ký ức thời thơ ấu.

Khi bà nội còn sống, anh cực kỳ ghét mỗi khi bà ta đến Ngự Viên. Mỗi lần bà ta đến, những ngày đó của anh luôn rất khó khăn. Bà nội vốn không thích anh nên chưa từng dành cho anh ánh nhìn thân thiện. Anh cũng không hiểu tại sao Bội Hương luôn mỉm cười với Nhạc Hiền nhưng lại ghét anh, thậm chí thường xuyên nói anh ích kỷ, vô tâm trước mặt bố anh.

“Có lần anh gọi điện cho mẹ van xin bà đưa anh sang Hồng Kông. Anh nói anh có thể đổi sang mang họ của mẹ nhưng bị bố anh nghe thấy, ông ta đã đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết.”

Gió thổi vù vù bên tai, con đường trên núi tĩnh lặng, Hứa Thanh Lăng không ngắt lời anh mà chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Thẩm An Ngô nói xong thì quay đầu nhìn cô, nhận ra cô đang nhìn anh với ánh mắt không phù hợp với tuổi tác khiến lòng anh rung động. Trái tim vốn lạnh lùng cứng rắn của anh cũng mềm nhũn.

Hứa Thanh Lăng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay anh. Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng trong ký ức của cô giờ đây lại kể về tuổi thơ của mình, biểu cảm thoáng qua trong đáy mắt anh làm trái tim cô mềm mại như bông, thậm chí cô còn không nhận ra ánh mắt mình lúc này quá mức dịu dàng.

Đỉnh núi Dương có một đài quan sát bằng sắt khổng lồ trống trải, cả hai tựa vào lan can nhìn ra mặt hồ trong màn đêm. Gió từ bốn phương thổi tới lay động cổ áo của Thẩm An Ngô, cũng làm rối tung tóc của Hứa Thanh Lăng.

Thẩm An Ngô không nhịn được vươn tay vuốt tóc cô, giọng điệu có chút tự giễu: “Có lẽ anh không nên kể những chuyện đó với em.”

“Không đâu, em rất thích nghe anh kể về tuổi thơ của mình.” Hứa Thanh Lăng nhìn anh chăm chú, nhớ lại hôm đó Thượng Huệ Lan từng thở dài rằng trên đời này, những người yêu thương con trai bà ấy quá ít.

Đến tận bây giờ mà cô vẫn nhớ rõ sự chua xót và đau đớn trong mắt Thượng Huệ Lan. Với bất kỳ người mẹ nào, chỉ cần nghĩ đến điều này thì trái tim sẽ như bị lưỡi dao cứa qua.

Hứa Thanh Lăng tựa đầu vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Gió trên đỉnh núi rất lớn nhưng ngực anh lại dần trở nên ấm áp. Cảm nhận được gò má lạnh giá của cô gái trong vòng tay mình, anh cởi áo khoác trên người khoác cho cô.

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu từ trong vòng tay anh, nhìn anh: “Tâm trạng của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thẩm An Ngô ôm chặt cánh tay đang choàng lấy anh của cô.

Có lẽ là màn đêm mang đến cho Hứa Thanh Lăng cảm giác an toàn, cô kiễng chân đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, như để an ủi nhưng ngay sau đó mặt cô đã bị anh giữ chặt, đôi môi anh lướt qua môi cô, ban đầu chỉ là chạm nhẹ nhưng lại nhanh chóng trở nên sâu sắc hơn, không khí dần bị rút cạn, lưỡi cô cũng bắt đầu tê cứng.

Xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng hôn môi và hơi thở của bọn họ nghe rõ mồn một. Tim Hứa Thanh Lăng đập thình thịch, chân mềm nhũn gần như không đứng vững, toàn thân bám chặt vào người Thẩm An Ngô.

May mà trời đã tối nên mọi cảm xúc đều được bóng đêm che đậy. Hứa Thanh Lăng để mặc mình hôn một người đàn ông mà cô từng gọi là “chú”, từng rất tôn trọng như một cấp trên.

Cuối cùng Thẩm An Ngô cũng buông cô ra, người trong vòng tay anh hơi hé môi, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt khẽ khép, đẹp đến mức anh không nỡ rời xa. Có lẽ nụ hôn vừa rồi quá mãnh liệt nên khóe môi hai người còn kéo theo một sợi bạc mảnh.

Hứa Thanh Lăng xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, chỉ biết vùi đầu vào hõm cổ anh.

Phản ứng của Thẩm An Ngô còn mãnh liệt hơn cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, cố gắng điều hòa nhịp tim đang đập loạn của mình.

...

Xuống núi, Thẩm An Ngô muốn đưa cô về căn hộ của anh ở trung tâm thành phố, lần này Hứa Thanh Lăng không từ chối, cô biết dạo này anh rất bận, hơn nữa cô sắp cùng Dương Hủ đi tham dự giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương ở Thâm Quyến, có lẽ sẽ không gặp được anh trong một thời gian.

Điều quan trọng nhất là cô muốn dành thêm thời gian ở bên anh, cô cảm nhận được Thẩm An Ngô rất yêu quý sự có mặt của cô.

Lần này nhà anh không còn sạch sẽ như những lần trước, trên ghế sô pha chất đầy quần áo và máy tính, trong gạt tàn trên bàn trà cũng đầy tàn thuốc.

Thẩm An Ngô hơi ngại ngùng: “Cô giúp việc xin nghỉ về quê rồi.”

Hứa Thanh Lăng nở một nụ cười rạng rỡ với anh: “Thế này mới giống như một nơi để sống.”

Cả hai đều chưa ăn tối, Hứa Thanh Lăng cởi áo khoác quay lại nhìn anh: “Hôm nay để em nấu cơm cho anh, được không?”

Thẩm An Ngô xoa đầu cô, mỉm cười: “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu gì cả, giờ đi siêu thị mua cũng muộn rồi. Để anh gọi cho quán ăn Tứ Xuyên dưới lầu, nhờ bọn họ mang vài món lên.”

Không có nguyên liệu chỉ là một phần lý do, chủ yếu là anh không muốn cô khó khăn lắm mới đến đây mà lại phải dành thời gian vào việc nấu ăn.

Lúc này quán ăn Tứ Xuyên dưới lầu đã không còn nhiều khách, ông chủ nhanh chóng mang đồ ăn bọn họ gọi lên. Hai người ngồi ăn ở đảo bếp, Thẩm An Ngô không chịu ngồi đối diện cô mà nhất định phải ngồi sát bên.

Giữa nam và nữ, một khi đã có tiếp xúc cơ thể gần gũi hơn thì khó mà quay lại như ban đầu. Trong suốt bữa ăn, không biết Thẩm An Ngô và Hứa Thanh Lăng đã hôn nhau bao nhiêu lần.

Hứa Thanh Lăng ăn được cay và cũng thích ăn cay, các món của quán Tứ Xuyên này rất hợp khẩu vị nên cô ăn hết sạch một bát cơm đầy.

Ban đầu Thẩm An Ngô không có cảm giác đói nhưng thấy cô ăn từng thìa cơm đến hết sạch, anh cũng ăn được không ít.

Ăn xong, Thẩm An Ngô dọn dẹp bàn ăn, sau đó dẫn cô tham quan từng góc trong nhà mình, bao gồm cả thư phòng và phòng ngủ. Ngôi nhà hơn 300 mét vuông này chỉ có một phòng ngủ, là không gian hoàn toàn dành riêng cho một người.

Hứa Thanh Lăng nhìn thấy rất nhiều bức ảnh hồi nhỏ của anh. Phải thừa nhận rằng Thẩm Loan rất giống anh, chỉ khác ở đôi mắt và cằm. Đôi mắt của Thẩm An Ngô là mắt mí lót, cằm anh cũng rộng hơn.

Thẩm An Ngô ôm lấy cô từ phía sau: “Lần sau mang vài tấm ảnh hồi nhỏ của em cho anh xem được không?”

"Được thôi nhưng hồi nhỏ em không có nhiều ảnh đâu."

Sau khi xem xong album ảnh, cô cất nó vào ngăn kéo, vô tình nhìn thấy trong đó có một tờ giấy gấp lại, trông rất quen.

Cô cầm lên mở ra xem, đây chẳng phải là tờ quảng cáo tuyển sinh xưởng vẽ của cô hả?

Hứa Thanh Lăng cầm tờ giấy, nhìn anh với vẻ nghiền ngẫm: “Em tưởng anh đã vứt nó từ lâu rồi. Anh để nó trong ngăn kéo đầu giường làm gì thế? Đừng nói là anh đã thích em từ lúc đó rồi nhé?”

Ánh mắt Thẩm An Ngô sâu thẳm nhìn cô: “Phải.”

Anh trả lời rất nghiêm túc làm Hứa Thanh Lăng đỏ mặt, ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thẩm An Ngô lấy điện thoại ra xem, là số gọi từ Ngự Viên.

Anh bắt máy, đầu dây bên kia là chị Đào, chị ấy nén giọng lo lắng nói gì đó.

Khuôn mặt dịu dàng của Thẩm An Ngô trở nên nghiêm trọng, anh nói với đầu dây bên kia: “Tôi sẽ qua ngay.” Rồi cúp máy.

Hứa Thanh Lăng nhìn anh, có chút căng thẳng: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm An Ngô: “Mẹ anh không về Canada mà tới Thượng Hải, sau khi đọc được bài báo đã hủy vé máy bay và ngồi xe về Cửu Giang, bây giờ bà ấy đang ở Ngự Viên.”

Ngự Viên xây dựng nhiều năm như vậy nhưng Thượng Huệ Lan chưa từng đặt chân đến bao giờ. Lần này đến, bà ấy không chỉ tát Từ Thiên Lan mấy cái mà còn cãi nhau to với Thẩm Hưng Bang.

Hai người cãi nhau cụ thể về chuyện gì thì chị Đào không dám đến gần nghe, chỉ bảo Thẩm An Ngô mau về Ngự Viên.

Hứa Thanh Lăng cũng phần nào đoán được tình hình, đứng dậy: “Để em đi cùng anh nhé?”

Những chuyện rắc rối trong nhà, Thẩm An Ngô thật sự không muốn làm bẩn tai cô. Anh vuốt má cô, dịu dàng nói: “Em ở đây đợi anh được không? Anh sẽ về nhanh thôi.”

Không ngờ chuyến đi lần này của Thẩm An Ngô lại kéo dài cả đêm.

Bình Luận (0)
Comment