Sau khi bất động sản Vĩnh Hải xảy ra chuyện, Dương Hủ không ít lần nhắc nhở hai học trò trong công ty rằng mà may mắn đã thu đủ phí thiết kế, nếu không công sức mấy tháng coi như đổ sông đổ bể.
Sau khi Hạ Khôn bị bắt, hiện giờ anh trai ông ta là Hạ Kiền đứng ra điều hành công việc. Nghe nói Hạ Kiền là người không có nguyên tắc, những hợp đồng trước đây em trai đã ký, một là phủ nhận, còn không sẽ gây khó dễ không chịu thanh toán.
Trước đây Dương Hủ đã cố gắng hết sức thuyết phục Hạ Khôn từ bỏ phong cách châu Âu hào nhoáng nhưng Hạ Khôn không nghe, khăng khăng cho rằng như thế mới sang trọng. Cuối cùng Dương Hủ đành gác lại sở thích cá nhân mà thuận theo phong cách Hạ Khôn yêu thích. Kết quả là sau khi tung ra thị trường, hiển nhiên không bán chạy bằng dự án Nam Sơn của Viễn Tinh.
Tuy Thẩm An Ngô mời Bạc Thanh làm nhà thiết kế chính. Bạc Thanh vốn luôn yêu thích phong cách hiện đại tối giản nhưng Thẩm An Ngô lại nghĩ phong cách này chưa chắc đã được giới nhà giàu ở Cửu Giang chấp nhận. Cuối cùng cả hai dung hòa, Bạc Thanh kết hợp giữa hiện đại tối giản và sa hoa cổ điển. Những căn hộ hoàn thiện ra mắt thị trường vừa thanh lịch vừa không mất đi vẻ sang trọng mà giới nhà giàu ưa chuộng nên được đón nhận nồng nhiệt.
Nói ra thì chuyện thiết kế của mình không bán chạy bằng người khác cũng chẳng có gì vẻ vang, may mà tiền đã được thanh toán đầy đủ, nếu không Dương Hủ lo Hạ Kiền sẽ chây ì không chịu trả phí thiết kế.
Trên đường đến biệt thự Long Não, Dương Hủ nói với hai học trò: “Lúc trước thầy quyết định chuyển hướng làm công ty chuyên về thiết kế quả là đúng đắn. Sau này nếu gặp bên A không hợp gu thẩm mỹ thì tốt nhất khỏi nhận.”
Dương Hủ nói câu này là vì hiện tại, XYZ đã có chút danh tiếng. Trong tình huống đã thỏa mãn điều kiện sinh tồn, bọn họ phải biết chọn lọc khách hàng, không cần nhận dự án một cách vô tội vạ.
Nội thất biệt thự Long Não đã sắp hoàn thiện, chỉ còn vài công việc chỉnh trang cuối cùng, các loại đèn và đồ nội thất đã đặt trước cũng dần được chuyển đến, từng chiếc đèn nhập khẩu được lắp đặt theo đúng vị trí trong bản vẽ thiết kế.
Dương Hủ dẫn theo hai học trò cắm cọc ngay tại công trình hòng theo dõi sát sao từng hạng mục, đội thi công cũng bận rộn lắp đặt nội thất cho các phòng cả tuần.
Mọi thứ đã hoàn tất, hai thầy trò Dương Hủ và Trương Đạt đứng ở sân sau hút thuốc. Trương Đạt biết thỉnh thoảng Hứa Thanh Lăng cũng hút thuốc nên đưa cho cô một điếu.
Hứa Thanh Lăng lắc đầu từ chối, mỉm cười bảo: “Em cai rồi.”
Cô thật sự đã cai. Lần cuối cùng là trong buổi họp lớp, lúc Thân Thuấn đưa cho cô một điếu, từ hôm đó cô quyết định không hút thuốc nữa.
Trương Đạt không ép, lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa sáng bóng, tự châm điếu thuốc. Hứa Thanh Lăng nhanh mắt phát hiện, vội giật lấy: “Đàn anh, bật lửa này chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Dạo này Trương Đạt kiếm được khá nhiều từ các dự án nên bắt đầu ăn diện, không chỉ sắm vài bộ quần áo xịn mà còn mua hẳn một chiếc xe hơi cũ. Thấy Hứa Thanh Lăng ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, anh ấy đắc ý khoe: “Ở đầu đường Trung Sơn vừa mở một cửa hàng chuyên bán bật lửa. Có nhiều thương hiệu Tây lắm, cái này là của Zippo, giá 180 tệ .”
Nghe thấy anh ấy mua ở cửa hàng bật lửa đầu đường Trung Sơn, Hứa Thanh Lăng cố nhịn cười, quyết định không nói với anh ấy rằng cửa hàng đó bán toàn hàng giả.
Dương Hủ cũng giật lấy chiếc bật lửa lấp lánh trong tay Trương Đạt: “Bật lửa mà những 180 tệ? Em không sợ bị lừa à?”
***
Nội thất trong biệt thự Long Não đã hoàn thiện gần xong nhưng cảnh quan sân trước, sân sau và sườn đồi thì chưa. Những cây giống quý đã được trồng xuống, công nhân của công ty cảnh quan đang xử lý phần cứng mặt đường.
Nhìn thấy sân sau còn lồi lõm, Dương Hủ không khỏi cảm thán: “Không biết có xong kịp trước cuối tháng này không.”
Hứa Thanh Lăng biết Dương Hủ đang nhắc đến việc đăng ký tham dự giải thưởng thiết kế khu vực châu Á - Thái Bình Dương nên nói: “Chắc chắn là kịp. Chờ công nhân dọn dẹp xong, em sẽ bắt đầu chụp ảnh ngay.”
Trương Đạt cũng hùa theo: “Thầy yên tâm. Nếu không kịp thì đến lúc đó em sẽ xắn tay vào làm giúp luôn.”
Dương Hủ nhìn anh ấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi. Trong đề án biệt thự Long Não dùng để đăng ký tham gia giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương ấy, thầy định để tên Hứa Thanh Lăng ở vị trí thứ hai.”
Trương Đạt cười hì hì: “Thầy, em không ý kiến gì đâu. Dự án biệt thự Long Não này, em ấy là người bận nhất, bỏ công bỏ sức nhiều hơn bất kỳ ai. Xếp em ấy ở vị trí thứ hai là chuẩn rồi.”
Hiện nay các cuộc thi thiết kế nội thất không có nhiều, nổi tiếng nhất chỉ có cuộc thi thiết kế nội thất trong nước và giải thưởng thiết kế châu Á - Thái Bình Dương. Dự án mà Trương Đạt phụ trách đã được gửi đi tham gia cuộc thi trong nước, tên anh ấy xếp ở vị trí thứ hai, dự án biệt thự Long Não do Hứa Thanh Lăng phụ trách nên tên cô ở vị trí thứ hai cũng là đương nhiên.
So với giải trong nước thì giải thưởng châu Á - Thái Bình Dương khó nhằn hơn nhiều. Cả Dương Hủ và Trương Đạt đều cho rằng chỉ cần có giải trong nước là tốt lắm rồi, còn giải châu Á - Thái Bình Dương thì ngay cả trong mơ họ cũng không dám nghĩ đến.
Nói vậy nhưng Dương Hủ vẫn le lói chút hy vọng. Dự án biệt thự Long Não là nơi bọn họ dồn hết tâm huyết, bên A còn là khách hàng hiếm có, chẳng những có gu thẩm mỹ còn không giới hạn ngân sách, diện tích của dự án cũng đủ cho họ thoải mái triển khai ý tưởng. Nếu biệt thự Long Não không đạt được giải châu Á - Thái Bình Dương, Dương Hủ nghĩ rằng mình khó mà giành được giải thưởng này trong vài năm tới. Bởi đâu phải năm nào ông ấy cũng gặp được khách hàng như Thẩm An Ngô.
Ba thầy trò đứng trong sân sau trò chuyện. Trương Đạt chỉ vào cái tủ dưới chân tường nói: “Không phải đây là cái tủ mà Thẩm An Ngô đã dùng khi còn nhỏ đấy chứ?”
Mấy hôm trước không biết công nhân tìm thấy cái tủ này từ đâu. Họ thấy nó được làm rất tinh xảo, không dám vứt đi nên đặt ở góc tường.
Dương Hủ liếc nói: “Vứt đi thôi.”
Hứa Thanh Lăng bước tới xem xét, nhận ra đó là một cái tủ thấp làm bằng gỗ thật, bề mặt có khắc chữ bằng dao nhỏ, nét khá ngây ngô. Cô cười nói: “Đúng là cái tủ anh ấy dùng hồi nhỏ. Đừng vứt, để em sửa lại, biết đâu còn dùng được.”
***
Đến 5 giờ chiều, sau khi kiểm tra xong toàn bộ chi tiết, Dương Hủ và Trương Đạt rời đi trước. Hứa Thanh Lăng cầm máy ảnh đi khắp các phòng để chụp ảnh. Sau khi về, cô sẽ tải lên máy tính để xem cho kỹ, đồng thời so sánh với bản vẽ tay lúc đầu để kiểm tra xem phần trang trí mềm còn cần cải thiện gì không.
Sau khi chụp xong tất cả các phòng, Hứa Thanh Lăng đột nhiên nhớ đến cái tủ đó. Cô nghĩ phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính khá rộng, có thể sửa lại làm tủ lưu trữ trong đó.
Cô đẩy cái tủ vào phòng vệ sinh. Những viên gạch mosaic hình sóng biển trong phòng được thợ từ Thượng Hải và cô cùng hoàn thiện, tạo nên hiệu ứng cực kỳ đẹp mắt, cả phòng tắm trở nên sáng sủa và thư giãn hơn.
Hứa Thanh Lăng đứng ngắm cái tủ, suy nghĩ một lát rồi nảy ra ý tưởng kéo dài hình sóng biển từ gạch mosaic lên cái tủ. Nghĩ là làm, cô lấy phấn ở công trường vẽ các đường sóng lượn trên mặt tủ rồi bắt đầu pha màu, tạo ra ba sắc xanh lam giống hệt gạch mosaic.
Thẩm An Ngô đến biệt thự Long Não, hết gọi điện cho cô lại đi tìm một vòng mới phát hiện cô đang ở trong phòng vệ sinh của phòng ngủ chính. Lúc này cô đăng ngồi dưới đất, chăm chú nghịch cái tủ trông cực kỳ quen.
Hứa Thanh Lăng cầm cọ tỉ mỉ tô vẽ các viên mosaic lên bề mặt cái tủ. Vẻ mặt cô tập trung đến mức Thẩm An Ngô không nhịn được mà ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm An Ngô ngồi sát cô, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đây là cái tủ từng đặt trong phòng làm việc của anh: “Sao cái tủ này vẫn còn ở đây thế? Chú đã bảo công ty chuyển nhà xử lý đồ đạc lúc trước hết rồi mà?”
“Chắc là công ty chuyển nhà bỏ sót, cháu vừa phát hiện ở sân sau đó.” Hứa Thanh Lăng vuốt nhẹ mặt tủ, chỉ vào dòng chữ khắc trên đó, hỏi: “Chữ này là chú khắc đúng không?”
Thẩm An Ngô hơi ngượng ngùng: “Chuyện hồi bé, làm sao chú nhớ được…”
“Cháu sẽ tô màu lên để che đi nó.” Hứa Thanh Lăng cười nhìn anh rồi tiếp tục cúi đầu vẽ. “Đôi lúc cháu thật sự rất ghen tị với chú. Ngôi nhà này từng lưu giữ lại rất nhiều kỷ niệm của chú, không giống cháu, đến một căn phòng riêng trong nhà của mình cũng không có. Hồi chị gái cháu chưa vào đại học, cháu phải chen chúc với chị trong căn phòng nhỏ xíu. Sau này chị đi học xa, cháu ở một mình, căn phòng đó lại biến thành kho chứa, chất đầy hàng hóa từ siêu thị. Nơi cháu ngủ chỉ còn lại cái đệm trải dưới đất...”
Hứa Thanh Lăng một mình lẩm bẩm đủ chuyện, người bên cạnh chẳng ừ hử tiếng nào. Cô không nhịn được mà quay đầu lại, phát hiện Thẩm An Ngô đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dịu dàng như muốn nhấn chìm cô trong đó.
Thẩm An Ngô nói: “Chú tặng căn nhà này cho em được không?”
“Hả?” Hứa Thanh Lăng ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Thẩm An Ngô lặp lại lần nữa. Hứa Thanh Lăng đỏ mặt lắp bắp nói: “Cháu không có ý đó... Vừa rồi chú có nhắc chuyện hồi nhỏ, cháu chỉ thuận miệng kể về mình thôi. Giờ cháu đã có tiền tiết kiệm, dù không mua được ngôi nhà lớn như biệt thự Long Não nhưng vẫn dư sức mua cho mình căn nhà nho nhỏ.”
Nụ cười trên môi Thẩm An Ngô dần biến mất, anh nghiêm túc nói: “Chú nói thật đấy. Lúc bắt đầu xây lại nơi này, chú đã nghĩ đến việc tặng nó cho em, nhưng lại sợ dọa đến em. Em đã cứu mạng chú, chú tặng em một ngôi nhà cũng không được hả?”
Hứa Thanh Lăng nhận ra anh đang nói thật, nét ửng đỏ trên mặt dần nhạt đi. Nghĩ đến động cơ cá nhân khi cứu anh lúc trước, cô hơi lúng túng dời mắt, khẽ nói: “Cháu sống một mình, làm sao ở hết căn nhà lớn thế này được? Chú cứ giữ lại đi.”
Nói xong thì cô cũng mặc kệ anh, chỉ huy anh giúp mình tháo rời ba ngăn kéo của cái tủ để cô tô màu viền. Khi tô đến ngăn kéo cuối cùng, cô bất chợt phát hiện mặt sau của ngăn kéo có một dòng chữ.
Tay Hứa Thanh Lăng dừng giữa không trung, đột nhiên thấy hối hận vì đã giữ cái tủ này lại. Thẩm An Ngô cũng nhìn thấy dòng chữ đó, nhếch môi cười khấy: “Chú đoán là do Thẩm Nhạc Hiền viết.”
Thẩm Thiệu Chu lớn hơn anh vài tuổi, dù có ghét anh cũng không làm mấy chuyện ấu trĩ thế này. Chỉ có Thẩm Nhạc Hiền, lúc đó nhà ở Ngự Viên chưa xây xong, hai mẹ con bọn họ từng dọn vào biệt thự Long Não một thời gian.
Dù hai mẹ con bọn họ có phòng riêng nhưng kiểu gì Thẩm Nhạc Hiền cũng sẽ thấy tò mò về phòng của anh, bèn nhân lúc anh không có nhà mà tự tiện lẻn vào. Sau bao năm thì giờ nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Thẩm An Ngô không có chút gợn sóng nào cả.
Hứa Thanh Lăng thấy vẻ mặt anh như vậy thì bỗng cảm thấy xót xa, cô cầm cọ lên pha màu, dùng sơn đỏ phủ kín chữ “hận” kia, còn vẽ một hình trái tim lên trên.
Sau khi hoàn thành, cô ngắm nghía từ trái qua phải, cảm thấy rất hài lòng, chữ đó đã hoàn toàn biến mất. Cô quay lại nhìn Thẩm An Ngô, vẻ mặt đầy tự hào: “Cháu sửa đẹp chứ?”
Nụ cười này của cô lại khiến trái tim Thẩm An Ngô đập mạnh hơn, anh vươn tay, nâng mặt cô rồi hôn lên môi cô.
Hứa Thanh Lăng cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào mặt mình. Tay cô còn rất bẩn, một tay cầm cây cọ, cơ thể cô cứng đờ mắc kẹt trong vòng tay anh.
Trong căn phòng vệ sinh trống trải, chỉ có ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ và tiếng tim đập dồn dập của cô.
Ban đầu nụ hôn của Thẩm An Ngô rất dịu dàng nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên mãnh liệt, hai bàn tay cũng từ khuôn mặt chuyển đến bờ vai và eo cô. Khi nụ hôn kết thúc, Hứa Thanh Lăng không dám nhìn anh, chỉ có thể tựa trán lên vai anh. Khi cất lời thì cô phát hiện giọng mình hơi run rẩy: “Lúc nãy khi biết đây là cái tủ anh từng dùng hồi nhỏ, em nghĩ vẫn nên giữ lại, em không ngờ mặt sau ngăn kéo lại có chữ đó...”
Thẩm An Ngô ôm cô vào lòng, một lúc sau mới lên tiếng: “Ngôi nhà này vốn định tặng em, muốn bố trí thế nào là do em quyết định.”
Hứa Thanh Lăng thật sự không ngờ mối quan hệ giữa cô và Thẩm An Ngô lại phát triển đến mức này. Lúc này trong đầu cô đầy những suy nghĩ hỗn loạn, cô nghĩ đến Thẩm Loan, nghĩ đến Uyển Nguyệt rồi nghĩ đến nhiều chuyện ở kiếp trước. Trong lòng cô vừa e thẹn vừa lo lắng không yên.
Cô thật sự có thể ở bên anh như thế này hả?
Lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh, nhìn cổ áo nhàu nhĩ và cổ họng chuyển động theo từng tiếng phát ra, lại ngửi mùi hương quen thuộc từ anh, Hứa Thanh Lăng mới nhận ra mình thật sự rất yêu người đàn ông này. Cảm giác tủi thân kỳ lạ dâng trào khiến cô không kìm được mà khẽ trách: “Tay em bẩn lắm, quần áo em cũng bẩn...”
Còn chưa nói hết câu thì môi cô đã bị người đàn ông trước mặt chặn đứng. Tim Hứa Thanh Lăng thắt lại, cô vô thức nhắm mắt, chẳng biết cây cọ trong tay đã rơi mất từ khi nào.
Trong ánh chiều tà có hai người ngồi hôn nhau trên sàn phòng tắm. Bỗng, sau lưng vang lên tiếng động lớn, Hứa Thanh Lăng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Trương Đạt đang cầm túi đựng máy tính, vẻ mặt đầy sửng sốt nhìn bọn họ, dưới chân là mảnh gạch vỡ anh ấy vô tình giẫm phải.
Trương Đạt lái xe được nửa đường mới phát hiện mình để quên máy tính xách tay ở công trường. Anh ấy vốn định gọi điện bảo Hứa Thanh Lăng mang về trường giúp nhưng nghĩ lại gần đây cô bận như thế, chưa chắc đã có thời gian đến công ty nên quyết định quay lại lấy.
Đến biệt thự Long Não, anh ấy tìm thấy máy tính xách tay của mình, tình cờ nghe được tiếng động từ phòng ngủ chính. Anh ấy nghĩ đàn em vẫn chưa đi nên còn tính rủ cô về trường cùng.
Anh ấy hớn hở bước vào và chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi, Thẩm An Ngô đang ôm hôn đàn em của anh ấy! Đầu óc Trương Đạt cứ như một mớ bòng bong, chẳng phải Thẩm An Ngô là chú của Hứa Thanh Lăng hả?
Chuyện này, chuyện này là sao đây?
Hứa Thanh Lăng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Trương Đạt nên hoảng hốt đứng bật dậy, không ngờ tay lại bị Thẩm An Ngô nắm chặt, anh hoàn toàn không có ý định buông cô ra.
Nhìn cậu nam sinh trước mặt, Thẩm An Ngô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Trương Đạt thân thiết kéo tóc Hứa Thanh Lăng, còn đội mũ bảo hộ có họa tiết hoạt hình giống mũ của cô.
Cảm giác chua xót chợt dâng lên, Thẩm An Ngô nắm tay Hứa Thanh Lăng không muốn buông ra chút nào.
Dù sao Trương Đạt cũng đã từng yêu vài người, sao có thể không hiểu ánh mắt của Thẩm An Ngô? Anh ấy vội vàng quay mặt đi: “Tôi chỉ quay lại lấy máy tính thôi, hai người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của đàn anh, Hứa Thanh Lăng tức giận đấm Thẩm An Ngô mâý cái: “Vừa rồi em còn chưa kịp giải thích, đàn anh cứ tưởng anh là chú em, chắc giờ đang suy diễn lung tung rồi đấy.”
Hai chữ “đàn anh” rơi vào tai Thẩm An Ngô khiến anh cảm thấy khó chịu lạ thường. Anh siết chặt tay cô, cất giọng thản nhiên: “Đừng lo. Dương Hủ biết quan hệ của chúng ta, nếu đàn anh của em không nghĩ thông suốt, chắc chắn sẽ đi hỏi Dương Hủ.”
Nói đến hai chữ “đàn anh”, Thẩm An Ngô không kìm được mà nghiến răng nhấn mạnh.
Hứa Thanh Lăng hoàn toàn không nhận ra, vừa nghe anh nhắc đến “Dương Hủ” thì cô lại thấy lạnh sống lưng, vội vàng hất tay anh ra, trừng mắt hỏi: “Anh đã nói gì với thầy Dương Hủ hả?”
Thẩm An Ngô thấy cô nổi giận, đành phải trả lời: “Còn nói gì nữa? Đương nhiên là kể rằng chúng ta không có quan hệ họ hàng, cũng không phải chú cháu gì cả.”
Bị Trương Đạt làm gián đoạn nên bầu không khí mờ ám vừa rồi cũng tan biến, Hứa Thanh Lăng chỉ mới vẽ cái tủ được một nửa, tính hôm khác sẽ đến hoàn thành nốt.
Rời khỏi biệt thự Long Não, Thẩm An Ngô muốn đưa cô về nhà anh ở trung tâm thành phố nhưng Hứa Thanh Lăng từ chối. Dù không muốn nhanh chóng tạm biệt anh nhưng cô càng không muốn mối quan hệ của hai người tiến triển quá nhanh.
Đương nhiên Thẩm An Ngô không ép buộc cô, anh lái xe đưa cô về trường. Lần này Hứa Thanh Lăng không để anh đưa mình đến ký túc xá mà bảo anh dừng xe ở cổng trường.
Nhìn thấy bóng dáng vội vã chạy đi của cô, khóe môi Thẩm An Ngô không kìm được mà nở nụ cười chua xót.
***
Thượng Huệ Lan đã trở về Canada nên buổi sáng, Thẩm An Ngô không cần đến khách sạn ăn sáng cùng mẹ nữa.
Tuy vậy anh vẫn dậy sớm đến công ty, vừa đặt chân tới cổng, anh đã cảm thấy không khí có điều gì đó không ổn. Anh bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Trương Dã đã vội vàng cầm mấy tờ báo chạy vào, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
“Sếp Thẩm, không biết ai đã mua chuộc mấy tòa soạn báo mà bến đó lại cho đăng một bài viết về nhà họ Thẩm.”
Thẩm An Ngô đang cởi áo khoác, nghe vậy thì quay người nhận lấy tờ báo từ tay Trương Dã, nhanh chóng lướt qua bài viết trên đó. Bài báo dài hàng nghìn chữ kể về câu chuyện khởi nghiệp của bố anh, bao gồm cả việc mẹ anh năm đó chưa kết hôn đã mang thai, ép bố anh ly hôn với vợ cả ở quê, thậm chí nhiều chi tiết cũng được viết rất rõ ràng.
Càng đọc, sắc mặt Thẩm An Ngô càng sa sầm. Những chuyện xấu trong nhà họ Thẩm luôn được che giấu kỹ lưỡng suốt bao năm, giờ đây lại bị phơi bày không sót việc nào. Điều khiến anh cảm thấy ghê tởm hơn cả là bài báo này còn ám chỉ rằng Thượng Huệ Lan từng có quan hệ không rõ ràng với Giang Khai Thành, người quản lý đất đai và bất động sản khi đó. Bài báo còn ngầm suy đoán rằng có thể con trai của Thượng Huệ Lan không phải là con ruột của Thẩm Hưng Bang.
Đọc hết bài báo dài hàng nghìn chữ, Thẩm An Ngô hiểu rõ bài viết này nhắm thẳng vào anh và mẹ mình. Những chuyện trong nhà họ Thẩm, ngoài người nhà họ Thẩm thì còn ai biết rõ như vậy? Người ghét mẹ con anh nhất trong nhà họ Thẩm cũng chỉ có hai anh em của anh mà thôi. Anh cả Thẩm Thiệu Chu nhanh chóng bị loại khỏi diện tình nghi, bao nhiêu năm nay, nếu anh cả muốn làm lớn chuyện thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng anh cả là người có tính cách ôn hòa, chỉ muốn sống yên ổn với công ty xây dựng và 5% cổ phần trong tay.
Vì vậy đối tượng duy nhất còn lại chỉ có thể là thằng em trai ngoan của anh.
Thẩm An Ngô không khỏi nhớ lại ngày đó ở Ngự Viên, cảnh hai mẹ con họ khóc trời than đất và những chữ khắc trong ngăn kéo. Mẹ con Từ Thiên Lan và Thẩm Nhạc Hiền đã căm thù anh đến tận xương tủy từ lâu.
Anh tháo mạnh cà vạt trước ngực, ngồi xuống châm một điếu thuốc rồi rít vài hơi thật sâu.
Phía trên đã điều tra Giang Khai Thành một thời gian, dù chưa tìm ra gì nhưng một người từng là cán bộ nhà nước, sau khi nghỉ hưu lại di cư ra nước ngoài cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nếu không phải vì vụ bắt cóc con trai có tiến triển, chắc chắn Thượng Huệ Lan sẽ không trở về vào thời điểm nhạy cảm này.
Thẩm An Ngô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mẹ anh đã rời khỏi Cửu Giang… Anh không dám tưởng tượng nếu mẹ còn ở đây mà lại đọc được bài báo này thì sẽ ra sao.
Vừa mới sắp xếp lại suy nghĩ, điện thoại bàn bên cạnh anh đã đổ chuông. Anh ngả người vào ghế, suy nghĩ vài giây rồi mới nhấc máy.
Quả nhiên đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm của Thẩm Hưng Bang: “Mau về Ngự Viên ngay!”
***
Ở Ngự Viên, phòng khách lộn xộn, chị Đào dẫn mấy người giúp việc dọn dẹp những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp nơi. Sáng nay lão dậy sớm, đọc báo xong thì nổi trận lôi đình, hất nguyên bộ ấm trà trên bàn xuống đất.
Không lâu sau Thẩm An Ngô cũng đến. Chị Đào nhìn ra sân thấy hai bố con, người già ngồi trên ghế còn người trẻ đứng đó. Có thể thấy lão đang nổi nóng, cây gậy trong tay liên tục vung vẩy, còn Thẩm An Ngô chỉ cúi đầu đứng yên tại chỗ.
Chị Đào thở dài, rõ ràng hai bố con không muốn người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Gió cuối thu cuốn lá vàng đầy sân, lá từ cây ngọc lan cũng rụng lả tả, Thẩm An Ngô đứng dưới cành cây trụi lá vô cảm nhìn bố mình: “Bố, con có phải con ruột của bố không, chẳng lẽ bố còn không biết?”
Trong tiếng xào xạc của lá rụng vang lên những tiếng ho dữ dội.
***
Ký túc xá sáu người, chỉ cần hai người mâu thuẫn thì bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng.
Ngoài giờ học, hầu như lúc nào Tiêu Đình Đình cũng ở trong ký túc xá, không đến phòng làm việc của Diêu Vĩnh An nữa. Diêu Vĩnh An xin nghỉ một tuần, phòng làm việc cũng tạm thời đóng cửa. Diệp Tư Văn vì muốn tránh mặt Tiêu Đình Đình mà ngoài giờ học là ở miết trong thư viện.
Tiêu Đình Đình đợi một ngày rồi tìm lãnh đạo của khoa. Việc Hà Tố Vân đến ký túc xá nữ đánh mắng sinh viên đã sớm lan truyền khắp học viện. Nhưng vì người bị hại không tìm đến nên lãnh đạo cũng mặc kệ giả vờ như không thấy.
Lần này Tiêu Đình Đình tìm đến, bọn họ không thể giả vờ như không biết nữa. Dù sao Tiêu Đình Đình cũng đã đi làm vài năm, cô ấy biết cách đối phó với kiểu lãnh đạo thích đùn đẩy trách nhiệm như thế này.
Nếu Tiêu Đình Đình đi một mình có lẽ sẽ khó giải quyết, vậy nên Hứa Thanh Lăng chủ động đề nghị đi cùng, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng thấy vậy cũng đi theo.
Bốn cô gái kéo nhau đến thẳng văn phòng của viện trưởng trình bày đầu đuôi sự việc, chủ yếu là Tiêu Đình Đình nói và Hứa Thanh Lăng phối hợp. Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đối diện ánh mắt nghiêm nghị của viện trưởng thì sợ đến mức chỉ biết gật đầu lia lịa.
Tiêu Đình Đình quả không hổ danh là chị cả của ký túc xá, vì có thêm vài năm kinh nghiệm đi làm nên dù gặp viện trưởng cũng không hề e sợ, trình bày rõ ràng đầu đuôi sự việc. Khi viện trưởng đặt câu hỏi, cô ấy bình tĩnh trả lời, cộng thêm có Hứa Thanh Lăng đứng bên cạnh làm nhân chứng và hai người còn lại tuy không nói gì nhưng ra sức gật đầu phối hợp, vấn đề đã rất rõ ràng.
Viện trưởng càng nghe càng nhíu mày, tuyên bố bên khoa nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, trả lại công bằng cho Tiêu Đình Đình.
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, cuối cùng Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng dám thở phào. Tiêu Đình Đình không sợ viện trưởng cũng bình thường, cô ấy vốn to gan mà. Điều khiến bọn họ bất ngờ là Hứa Thanh Lăng.
Giang Bồng Bồng không nhịn được giơ ngón cái với cô: “Thanh Lăng, lúc nãy ở trong phòng viện trưởng, cậu cũng gan thật, chuyện gì cũng dám nói.”
Hứa Thanh Lăng lại không cảm thấy mình “dám nói”, vừa rồi cô chỉ thuật lại những gì mình thấy mà thôi. Bất kể thế nào thì cuối cùng việc này cũng đã được giải quyết rồi.
***
Thời buổi này, đạo đức lối sống của giáo viên là một vấn đề nhạy cảm và bị kiểm soát chặt chẽ ở các trường đại học, nhất là khi Diêu Vĩnh An còn là trưởng khoa, Hứa Thanh Lăng không ngờ sự việc lại diễn biến đúng như những gì Thẩm An Ngô từng nói.
Hà Tố Vân bị đình chỉ công tác nửa năm. Dù ban lãnh đạo nhà trường chỉ nói muốn bà ta về giải quyết chuyện gia đình trước nhưng người nhạy bén lập tức hiểu nhay ý nghĩa thật sự đằng sau lời đó. Hà Tố Vân không ngờ chồng mình ngoại tình mà người bị xử phạt lại là bà ta, vậy nên bà ta đã tố cáo lên lãnh đạo chuyện Diêu Vĩnh An ngoại tình.
Chuyện giữa vợ chồng bọn họ nhanh chóng trở thành trò cười trong khoa, cũng là chủ đề để các thầy cô tán gẫu, thậm chí còn lan đến cả hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vừa được điều từ trên xuống, đang muốn mạnh tay xử lý các vấn đề tác phong. Phán quyết cuối cùng là Diêu Vĩnh An đánh mất chức trưởng khoa thiết kế của khoa Mỹ thuật nữa, Hà Tố Vân bị đình chỉ công tác nửa năm, đồng thời bị phê bình công khai tại hội nghị đại diện giáo viên của trường. Hai vợ chồng phải đến văn phòng hiệu trưởng, xin lỗi Tiêu Đình Đình trước mặt hiệu trưởng và viện trưởng khoa Mỹ thuật.
Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tiêu Đình Đình cảm thấy rốt cuộc cục tức trong lòng cũng được giải tỏa, nghĩ đến những ngày tháng ấm ức đã qua, cô ấy không kìm được mà bật khóc.
Trước kết quả xử lý này, nhóm nữ sinh phòng 202 chẳng có gì để phàn nàn. Tuy nhiên bầu không khí trong ký túc xá vẫn rất căng thẳng, Diệp Tư Văn và những người khác không nói chuyện với nhau nữa, mỗi ngày đều ra vào phòng với vẻ mặt nặng nề.
May mà Hứa Thanh Lăng không thường xuyên ở ký túc xá, chỉ về ngủ vào buổi tối, những nữ sinh khác thì khổ sở hơn nhiều, quan hệ căng như dây đàn giữa Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn khiến bọn họ cảm thấy khó chịu tột độ khi ở trong phòng.
***
Vì vướng phải vấn đề tác phong cá nhân nên dự án nhóm của Diêu Vĩnh An cũng tạm ngừng tuyển sinh. Trong hội chợ việc làm mới của khoa Mỹ thuật, nhóm dự án của Dương Hủ nhận được lượng đăng ký đặc biệt đông đảo. Hứa Thanh Lăng với tư cách là trợ lý của Dương Hủ cũng tham gia hội chợ việc làm hôm đó.
Ngồi phía sau tấm bảng quảng cáo, nhìn hội trường đông nghịt người, cô không khỏi nhớ đến thời điểm này vào năm ngoái. Khi đó cô vẫn còn là một tân sinh viên chạy loanh quanh khắp hội trường, lòng thầm ngưỡng mộ Trương Đạt được ngồi bên cạnh Dương Hủ.
Không ngờ một năm trôi qua, Trương Đạt đã tốt nghiệp còn cô lại ngồi vào vị trí của anh ấy. Số lượng sinh viên năm nay còn đông hơn năm trước, sau khi phân chia, nhóm của Dương Hủ phải nhận đến 20 sinh viên. Cuối cùng nhờ sự kiên quyết của mà con số giảm xuống còn 15, dù vậy thì vẫn quá nhiều, Dương Hủ đành phải sắp xếp cho sinh viên mới vào xưởng học vẽ trước.
Đương lúc Dương Hủ bận đến mức chân không chạm đất thì bất ngờ nhận được lệnh triệu tập vào văn phòng từ viện trưởng, ông ta nói rằng cấp trên quyết định giao cho Dương Hủ đảm nhận chức trưởng khoa ngành thiết kế.
Dương Hủ nghe thấy tin này mà ngớ người, ông ấy cũng đã nghe nói về chuyện Diêu Vĩnh An ngoại tình. Trước đây trong trường từng xảy ra chuyện tương tự nhưng xử phạt nghiêm khắc như Diêu Vĩnh An thì là lần đầu.
Viện trưởng cười tươi nhìn ông ấy, giọng điệu rất khách sáo: “Ông Diêu không còn phù hợp để làm trưởng khoa nữa. Ban lãnh đạo nhà trường quyết định trước khi tìm được người thích hợp thì tạm thời để ông đảm nhận vị trí trưởng khoa.”
Dương Hủ không nói gì. Thật lòng mà nói một năm qua công ty của ông ấy ngày càng phát triển, suy nghĩ về việc làm trưởng khoa đã sớm phai nhạt. Không ngờ khi ông ấy không còn hứng thú với vị trí này thì lại bỗng dưng nhận được cơ hội.
Nói thẳng ra thì ông ấy chỉ là người thay thế trước khi chính chủ nhậm chức. Nghĩ một lúc, ông ấy quyết định nhận lời, thay thế cũng được, ông ấy muốn thử cảm giác ngồi vào vị trí đó, biết đâu trước khi chính chủ đến là ông ấy đã chán rồi thì sao?
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, Dương Hủ gọi một cuộc điện thoại đến máy bàn ở công ty, chậm rãi nói: “Chắc em không đoán được viện trưởng vừa gọi thầy tới để làm gì đâu.”
Hứa Thanh Lăng nghe giọng của ông ấy, cảm thấy có gì đó không ổn: “Gọi thầy làm gì ạ?”
Dương Hủ nhếch môi cười đáp: “Muốn thầy tạm thời làm trưởng khoa trước khi trưởng khoa chính thức nhậm chức.”
“Hả?” Hứa Thanh Lăng sững người một lúc mới phản ứng lại: “Thầy được làm trưởng khoa rồi à?”
Trương Đạt đang vẽ ở bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Lăng, nghe loáng thoáng giọng Dương Hủ trong điện thoại: “Đi nào, tối nay dẫn hai đứa đi ăn tiệc!”
Đã làm đến trưởng khoa thì đương nhiên không thể đưa hai học trò đến những nơi ăn uống bình thường nữa. Nói gì thì nói, năm nay Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt đã theo ông ấy nhận không ít việc, đến mức Trương Đạt đã dùng bật lửa giá 180 tej, giờ mà đưa bọn nhỏ đến khu phố bình thường thì thật sự không thích hợp.
Dương Hủ cắn răng dẫn hai học trò đến nhà hàng Âu cao cấp nhất bên bờ sông Cửu Giang.
Thải Điệp Hiên là nơi không hề xa lạ với Hứa Thanh Lăng, lần trước cô còn mời Tào Tư Thanh ăn ở đây. Dương Hủ và Trương Đạt thì là lần đầu đến, không biết nên gọi món gì, bèn chỉ vào thực đơn và gọi một phần ăn.
“Ba phần này!”
Đã lâu rồi thầy trò ba người không ngồi ăn cùng nhau, lại là ở một nhà hàng cao cấp như vậy. Sau vài ly rượu vang, Trương Đạt không khỏi trêu chọc Hứa Thanh Lăng.
“Sao em không nói sớm với anh là Thẩm An Ngô không phải chú ruột của em? Hôm đó thấy hai người như thế, anh sợ đến mức cả đêm không ngủ. Hôm sau đi hỏi thầy Dương thì mới biết mối quan hệ giữa em và Thẩm An Ngô.”
Dương Hủ ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Em không biết đâu, hôm đó đàn anh của em cứ bóng gió hỏi thầy chuyện của em và Thẩm An Ngô, thầy đành phải nói sự thật.”
Nói đến đây Dương Hủ cũng hơi ngại, thật ra ông ấy đã sớm nhận ra Thẩm An Ngô có ý đồ "đen tối" với cô học trò này, nếu không vì mối quan hệ đó thì chưa chắc dự án biệt thự Long Não đã rơi vào tay ông ấy.
Có lần ông ấy đã hỏi thẳng Thẩm An Ngô, anh cũng không né tránh, thừa nhận việc anh giao dự án biệt thự Long Não cho ông ấy một phần là vì thích phương án thiết kế của ông ấy, còn một phần là vì có liên quan đến Hứa Thanh Lăng.
Lần đó Dương Hủ biết Hứa Thanh Lăng từng cứu mạng Thẩm An Ngô và cũng biết rằng Thẩm An Ngô đã yêu học trò của ông ấy. Sau này ông ấy nghĩ thông suốt, phương án của ông ấy được Thẩm An Ngô hài lòng cũng là vì Hứa Thanh Lăng rất hiểu sở thích của Thẩm An Ngô.
Nói trắng ra là gần quan được hưởng lộc. Có thể giành được dự án này, công lao của Hứa Thanh Lăng cũng không nhỏ.
Hai người bọn họ lời qua tiếng lại khiến mặt Hứa Thanh Lăng đỏ bừng, ú ớ không biết nói gì nên đành giơ ly chạm ly với hai người: “Chúng ta cùng cố gắng nhé, tranh thủ để cả hai dự án lần này đều đoạt giải.”
Bữa ăn này tốn hơn 1000 tệ của Dương Tự. Lúc thanh toán, ông ấy rút ra mấy tờ tiền trăm màu xanh lam mà lòng đau như cắt.
Về lại trường, trong ký túc xá trống rỗng không một bóng người. Hứa Thanh Lăng đột nhiên nhớ đến Thẩm An Ngô, gọi điện cho anh thì máy báo tắt, đăng nhập QQ cũng không thấy anh ở đó.
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lúc rồi bấm số của Trương Dã: “Thư ký Trương, sao điện thoại của sếp Thẩm lại không liên lạc được?”
Giọng của Trương Dã ở đầu dây bên kia có vẻ luống cuống: “Cô Hứa, tôi cũng đang định gọi cho cô đây. Từ hôm qua đã không liên lạc được với sếp Thẩm rồi.”
Nghe Trương Dã kể lại đầu đuôi câu chuyện, tim Hứa Thanh Lăng đập loạn xạ không kiểm soát được, trong đầu đầy những suy nghĩ không hay. Cô gác máy rồi vội vàng lên mạng tìm kiếm, bây giờ các báo lớn đều đã lập cổng thông tin riêng, và cô quả nhiên tìm được bài báo mà Trương Dã nói đến trên trang web của một tờ báo.
Bài báo dài bốn, năm nghìn chữ, cô đọc từng chữ một từ đầu đến cuối. Sau khi đọc xong thì cơn giận cũng dâng trào.
Cô không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của Thẩm An Ngô khi đọc được bài báo này sẽ như thế nào. Mẹ anh đã nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, không muốn chuyện gia đình bị phơi bày, vậy mà bây giờ lại bị đưa ra công khai trước mắt công chúng.
Trong bài báo dài cả nghìn chữ ấy không hề có một lời chỉ trích Thẩm Hưng Bang, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu Thượng Huệ Lan.
Rốt cuộc người viết bài báo này căm ghét mẹ con bọn họ đến mức nào vậy?