Hà Tố Vân đã thuộc lòng số điện thoại kia, vừa so với số của Tiêu Đình Đình thì biết chắc không phải.
Thế nhưng bà ta đã tốn bao nhiêu công sức, lần theo từng manh mối nhỏ nhặt mới tìm ra đối tượng khả nghi này. Trước đây bà ta hận Tiêu Đình Đình bao nhiêu thì giờ càng khó chấp nhận sự thật này bấy nhiêu, cứ như sợi dây cứu mạng mà bà ta cố gắng bám lấy bỗng tuột khỏi tay, khiến bà ta không còn mục tiêu để oán hận nữa.
Nếu không phải Tiêu Đình Đình, vậy thì là ai? Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vừa nãy vì cơn giận mà adrenaline dâng cao nhưng giờ đã dần lắng xuống, Hà Tố Vân mặt mày tái mét ngồi bệt ở đó trông như người mất hồn, miệng lẩm bẩm: “Không phải cô thì là ai?”
Cơn giận Tiêu Đình Đình kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng lên: “Cô nên đi hỏi chồng mình! Chuyện giữa hai người, tại sao lại kéo người không liên quan vào?”
Tiêu Đình Đình thường xuyên gặp Hà Tố Vân trong xưởng của Diêu Vĩnh An, cũng lờ mờ cảm nhận được rằng Hà Tố Vân không thích mình. Thật ra cô ấy rất khinh thường những người phụ nữ đã kết hôn mà suốt ngày chỉ chăm chăm giám sát chồng mình.
Hôm nay bị Hà Tố Vân bất ngờ kéo đến đánh đập một trận, từ ban đầu ngỡ ngàng, sốc rồi tức giận, đến giờ nhìn thấy một Hà Tố Vân từng kiêu ngạo giờ lại thành ra thế này, trong lòng Tiêu Đình Đình chỉ thấy nghèn nghẹn, không nói nên lời.
“Trên đời này nhiều người họ Tiêu lắm, cô không thể chỉ vì nhìn thấy một chữ “Tiêu” mà cho rằng đó là tôi. Tôi đã nói rõ không phải tôi nhắn tin cho thầy Diêu! Sao cô có thể tự tiện đổ oan cho tôi như thế?”
Tiêu Đình Đình càng nói càng tức nhưng vẫn giữ chút thể diện cho Diêu Vĩnh An, cố nén không gọi thẳng tên ông ấy ra.
“Chuyện tình” năm xưa giữa Hà Tố Vân và Diêu Vĩnh An từng lan truyền rầm rộ khắp học viện, gần như cô gái nào cũng từng nghe qua. Qua nhiều lần truyền miệng, cùng với sự thăng tiến trong địa vị của Diêu Vĩnh An tại trường, câu chuyện này đã bị thêu dệt thành mối tình chị em đầy lãng mạn. Nhưng khi một góc mối tình lãng mạn ấy bị vén lên, để lộ ra sự không như ý bên trong, tất cả nữ sinh không khỏi ngạc nhiên.
Hứa Thanh Lăng không có chút thiện cảm nào với “chuyện tình yêu” được truyền miệng đó, cô chỉ lo lắng cho Tiêu Đình Đình. Sau vụ Hà Tố Vân làm loạn như vậy, chắc chắn danh tiếng của Tiêu Đình Đình ở trường sẽ bị ảnh hưởng.
Quả nhiên trước cửa phòng điện đã tụ tập rất đông nữ sinh, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng xuống dưới. Bình thường mỗi khi đến phòng tư liệu của học viện, Hà Tố Vân luôn tìm đủ cách gây khó dễ cho hai người, thế nên họ thường lén gọi bà ta là “bà già phòng tư liệu”. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc mất hết thể diện của bà ta lúc này, họ không khỏi lo sợ.
Hai người chen qua đám đông, đứng cạnh Tiêu Đình Đình, vừa nhỏ giọng an ủi cô ấy vừa khuyên nhủ Hà Tố Vân.
Thấy bên cạnh Tiêu Đình Đình đã có hai người bạn cùng phòng trông chừng, Hứa Thanh Lăng lẻn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Với tình trạng của Hà Tố Vân thế này, nếu Diêu Vĩnh An không đến thì không ai có thể đưa bà ta đi được.
May mắn là nhà của Diêu Vĩnh An ở ngay cạnh trường, khi nhận được cuộc gọi của Hứa Thanh Lăng thì ông ấy vừa từ bên ngoài về. Ban đầu giọng nói của ông ấy còn khá lạnh nhạt nhưng sau khi Hứa Thanh Lăng kể rõ sự việc, ông ấy hốt hoảng cúp máy rồi tức tốc đạp xe lao đến ký túc xá nữ, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.
Khi Diêu Vĩnh An thấy đám đông nữ sinh tụ tập dưới sảnh ký túc xá, ông ấy cảm giác trời đất như quay cuồng. Có nằm mơ ông ấy cũng không ngờ Hà Tố Vân lại bất chấp thể diện chạy thẳng đến tìm học sinh của ông ấy mà không thèm phân biệt đúng sai. Ông ta chen qua đám đông, mặt mày sa sầm, tay túm lấy Hà Tố Vân và lôi dậy.
“Bà làm gì ở đây? Có chuyện gì về nhà rồi nói!” Diêu Vĩnh An chảy mồ hôi đầy đầu, mái tóc chải gọn gàng giờ lòa xòa trước trán. Ông ấy nghiến răng, cố kiềm chế cơn giận ghé sát tai Hà Tố Vân nói gì đó.
Đám nữ sinh đứng xem chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao lớn kéo tay một phụ nữ trung niên hơi phát tướng. Cảnh tượng giằng co trước mặt chẳng còn chút bóng dáng nào của “mối tình chị em” lãng mạn mà bọn họ từng nghe kể.
Tiêu Đình Đình chưa từng thấy Diêu Vĩnh An trong dáng vẻ thảm hại như vậy. Giây phút ấy sự tôn trọng đối với thầy giáo của cô ấy hoàn toàn biến mất, nhìn thấy ông ấy kéo Hà Tố Vân ra ngoài, cảm giác uất ức và giận dữ trong lòng cô ấy bùng lên, cô ấy gọi hai người bọn họ lại.
“Thầy Diêu, thầy đừng vội đi chứ. Vừa rồi cô Hạ lôi kéo, đánh chửi em thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Ngày mai chuyện này mà truyền ra ngoài thì không biết danh tiếng của em sẽ thành ra thế nào nữa! Đây vốn là chuyện riêng giữa hai người, tại sao lại lôi một sinh viên không liên quan vào? Hôm nay nhất định hai người phải giải thích rõ ràng mới được.”
Dù sao cô ấy cũng từng làm việc ngoài xã hội vài năm, can đảm hơn sinh viên bình thường nhiều.
Lời nói của Tiêu Đình Đình khiến tim Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đập thình thịch, vội cúi gằm mặt không dám nhìn lên. Suy cho cùng Diêu Vĩnh An cũng là trưởng khoa, còn là giáo viên dạy môn chuyên ngành của họ nên trong lòng vẫn thấy hơi sợ hãi.
Đám đông xung quanh im lặng như tờ, mấy nữ sinh cùng ngành thiết kế nhưng thuộc khóa khác lẳng lặng đứng yên trong góc, vừa tò mò vừa sợ bị Diêu Vĩnh An nhìn thấy.
Hứa Thanh Lăng giữ chặt Tiêu Đình Đình, thẳng thắn đối diện với đủ loại ánh mắt từ tò mò, dò xét, hóng hớt, thậm chí là chế giễu và khinh bỉ đến từ đám đông xung quanh.
Lúc này cô không thể để Tiêu Đình Đình đối mặt một mình. Hứa Thanh Lăng nhìn Diêu Vĩnh An, nghiêm mặt nói: “Trưởng khoa Diêu, thầy là lãnh đạo của ngành thiết kế. Giáo viên trong khoa chẳng thèm phân biệt đúng sai, hùng hổ xông vào ký túc xá đánh đập học sinh, thầy cảm thấy như vậy có hợp lý không?”
Lúc nãy Tiêu Đình Đình chỉ nhắc đến thân phận thầy giáo của ông ấy, nhưng Hứa Thanh Lăng lại thêm vào vị trí lãnh đạo của Diêu Vĩnh An. Quả nhiên vừa nghe xong, sắc mặt của Hà Tố Vân lập tức thay đổi, bà ta trừng cô.
Dù gì thì Diêu Vĩnh An cũng là lãnh đạo, bị học sinh chỉ trích trước mặt bao nhiêu người, ông ấy cảm thấy mình mất hết thể diện. Vừa nãy khi nhận được cuộc gọi của Hứa Thanh Lăng, máu ông ấy dồn thẳng lên não, không nghĩ ngợi nhiều mà đạp chiếc xe đạp cũ kỹ ở nhà phóng thẳng đến trường.
Lúc này đối diện với thái độ cứng rắn của sinh viên, khí thế của ông ấy yếu hẳn đi. Ông ấy trả lời qua loa: “Chuyện này vốn không liên quan đến Tiêu Đình Đình, chỉ là cô Hạ hiểu lầm mà thôi. Vài hôm nữa thầy sẽ giải thích rõ với Tiêu Đình Đình.”
Bây giờ đám nữ sinh có mặt mới hiểu rõ mọi chuyện, nhìn gương mặt tái nhợt, tóc tai rối bù, mặt đầy vết xước của Tiêu Đình Đình, ai nấy không khỏi sinh lòng thương cảm.
Diêu Vĩnh An kéo vợ đi rồi nhưng đám đông trong sảnh vẫn chưa giải tán. Triệu Tịnh, Giang Bồng Bồng và Hứa Thanh Lăng vây quanh Tiêu Đình Đình ở giữa.
Hứa Thanh Lăng nhìn thoáng qua đám người vây quanh, lớn tiếng nói: “Được rồi! Bị người ta vu oan đã đủ khổ sở, mọi người đừng đứng đây hóng hớt nữa! Cùng sống trong một tòa ký túc xá, ai dám ra ngoài đồn nhảm, chắc chắn bọn tôi sẽ không để yên!”
Sau khi nghe xong, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng tỉnh táo lại, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Tiêu Đình Đình: “Là thầy cô mà lại tùy tiện vu oan sinh viên như vậy!”
“Đúng thế! Chẳng hỏi rõ đầu đuôi, chỉ dựa vào mấy tin nhắn, cả số điện thoại cũng không trùng mà đã lao vào đánh người. Thật là quá đáng!”
Lên đến tầng hai, khi giằng co với Hà Tố Vân ban nãy, Tiêu Đình Đình chẳng rơi giọt nước mắt nào nhưng giờ đôi mắt đã đỏ hoe. Cô ấy cắn chặt môi, cả người run lên bần bật, gần như rít qua kẽ răng: “Chị không thể để bọn họ bắt nạt mình như thế được! Chị phải tìm lãnh đạo nhà trường!”
Hứa Thanh Lăng đỡ cô ấy, cảm giác được cơ thể cô ấy run hoài không dừng được thì cũng khó chịu vô cùng. Cô vỗ nhẹ vào vai Tiêu Đình Đình: “Chị đừng sợ. Đến lúc đó, nếu cần người làm chứng thì có em đây!”
Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng ở bên cạnh an ủi Tiêu Đình Đình. Cô ấy bật khóc, nhào vào lòng Hứa Thanh Lăng, vợ chồng Diêu Vĩnh An và Hà Tố Vân thật đáng ghê tởm nhưng hôm nay còn xảy ra một chuyện khiến cô ấy đau lòng hơn cả.
***
Tiêu Đình Đình không phải kiểu người nuốt giận vào bụng. Ngay giây sau, cô ấy đã đẩy bọn họ ra, chạy thẳng lên tầng, đẩy mạnh cửa phòng 202, trừng đôi mắt đỏ rực về phía người trong phòng.
Diệp Tư Văn đang ngồi trước máy tính, nghe thấy động tĩnh phía sau thì không khỏi thót tim. Cô ấy quay đầu nhìn về phía cửa, bất ngờ đối diện với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt bùng cháy lửa giận của Tiêu Đình Đình.
Khi Hà Tố Vân tìm đến ký túc xá của bọn họ và lôi Tiêu Đình Đình xuống tầng, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đều đi theo, chỉ có Diệp Tư Văn là ngồi yên tại chỗ. Cô ấy biết Hà Tố Vân tìm nhầm người, nhưng vì bản thân đang ở trong tổ dự án của Diêu Vĩnh An và Hà Tố Vân lại là vợ ông ấy nên vô thức không muốn dính dáng vào chuyện này.
Diệp Tư Văn né tránh ánh mắt của Tiêu Đình Đình, quay đầu vẽ tiếp trên máy tính, nhưng ngay sau đó Tiêu Đình Đình đã đứng sát bên cạnh bàn học của cô ấy, xem chừng là muốn hỏi cho ra lẽ.
“Diệp Tư Văn, cậu có ý gì đây? Cậu cũng ở trong tổ dự án của Diêu Vĩnh An, mình không tin là cậu không biết người nhắn tin cho ông ta là ai! Vừa nãy Hà Tố Vân xông vào phòng, không nói lời nào đã túm tóc mình chửi đánh. Mình có bảo cậu nói giúp mình một câu, thế mà cậu lại ngồi im không hé răng! Cùng ở chung một phòng ký túc xá với nhau mà cậu thật sự vô cảm tới vậy luôn hả?”
Lúc Hà Tố Vân đến phòng 202, vừa vào đã động tay động chân khiến Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng hốt hoảng lên tiếng can ngăn, chỉ có Diệp Tư Văn là ngồi yên một chỗ. Tiêu Đình Đình luôn cho rằng cô ấy và Diệp Tư Văn cùng ở trong tổ dự án của Diêu Vĩnh An, thường xuyên làm việc chung tại văn phòng của Diêu Vĩnh An, chắc chắn sẽ thân với nhau nhất trong phòng nhưng không ngờ cô ấy lại lạnh lùng đến vậy.
Diệp Tư Văn nghe xong thì sa sầm mặt, một chút áy náy vừa nảy sinh trong lòng cũng tan biến. Cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Đình Đình, lạnh lùng nói: “Không phải ai cũng giống cậu, không coi giáo viên ra gì. Một số việc không có chứng cứ xác thực, mình cũng không dám nói bừa!”
Ánh mắt Tiêu Đình Đình thoáng hiện vẻ chế giễu: “Diệp Tư Văn, bớt giả vờ hồ đồ lại giùm. Mình đâu có bắt cậu chỉ mặt gọi tên ai! Phòng làm việc của Diêu Vĩnh An có nhiều sinh viên như vậy, nhưng người Hà Tố Vân tin tưởng nhất chính là cậu! Cậu biết rõ bà ta tìm nhầm người, chỉ cần nói một câu không phải mình là được, vậy mà cậu chẳng nói lời nào.”
Nói đến đây, Tiêu Đình Đình thoáng khựng lại, trên mặt lộ vẻ ngỡ ngàng, lạnh lùng trách: “Mình không ngờ chỉ vì một giải Kim Tỉ mà cậu lại ghét mình đến mức này!”
Ba chữ “giải Kim Tỉ” khiến Diệp Tư Văn bừng bừng lửa giận. Cô ấy bật dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào Tiêu Đình Đình, nghiêm giọng nói: “Mình không có nghĩa vụ giải thích giúp cậu!”
Từ khi lên đại học đến giờ, tuy sáu cô gái ở phòng 202 có tính cách khác nhau nhưng quan hệ vẫn khá tốt, nhưng chỉ một câu nói của Diệp Tư Văn đã khiến mối quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Đình Đình hoàn toàn rạn nứt.
Quả nhiên, Tiêu Đình Đình bị cô ấy chọc tức đến mức chỉ biết nói đi nói lại hai chữ “được lắm.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Quách Lệ Na là thành viên đội bóng đá nữ của trường, ngày nào cũng phải tập luyện nên trong phòng chỉ còn năm người. Từ năm nhất đến giờ, lần đầu tiên bầu không khí ở phòng 202 căng thẳng như vậy. Hai thành viên lớn tuổi nhất cãi nhau, lúc đầu ba người còn lại mù mờ không hiểu chuyện nên không dám lên tiếng, nghe một lúc mới hiểu được nguyên nhân bọn họ gây gổ, nhưng cũng vì thế mà họ càng thêm rối, không biết phải nói gì.
Diệp Tư Văn nhận ra ngoài Tiêu Đình Đình thì ba người trong phòng đều nhìn mình bằng ánh mắt giống như cô ấy vừa làm chuyện gì tày đình.
Trong lòng cô ấy vừa ấm ức vừa buồn bã, không khỏi nảy lên suy nghĩ bất chấp tất cả, đẩy mạnh ghế vào bàn rồi đóng sầm cửa ra ngoài.
Diệp Tư Văn vừa rời đi thì Tiêu Đình Đình càng thêm đau lòng, úp mặt xuống bàn khóc nức nở. Bình thường cô ấy luôn tỏ ra trưởng thành điềm tĩnh, đây là lần đầu các cô thấy cô ấy đau khổ như vậy.
Triệu Tịnh bước lên vỗ vai cô ấy, khẽ nói: “Vừa nãy Hà Tố Vân cứ như người điên, em và Giang Bồng Bồng sợ chết khiếp. Có lẽ chị Tư Văn cũng hoảng quá, với cả không biết rõ tình hình nên không dám nói gì…”
Tiêu Đình Đình bỗng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Sao cô ta lại không biết chứ? Người đàn bà đó mở xưởng in, từng tìm đến Diêu Vĩnh An mấy lần rồi! Mấy người khác trong phòng làm việc đều lén rủ rỉ rằng chắc chắn giữa ông ta và người đó có vấn đề nên làm gì có chuyện cô ta không biết! Cô ta đã có ý kiến với chị từ khi chị tham gia tổ dự án của Diêu Vĩnh An hồi năm ngoái! Dạo gần đây chị được nhận giải Kim Tỉ, cô ta càng khó chịu, thường xuyên nói móc chị, đừng tưởng chị không nhận ra.”
Trước khi vào đại học, Diệp Tư Văn từng làm ở một công ty quảng cáo 4A, dù chỉ là vị trí nhỏ nhưng vẫn khá nổi bật ở trường, còn Tiêu Đình Đình tuy từng làm ở tòa soạn báo, nhưng lại là công việc sắp xếp quảng cáo nhỏ lẻ, thoạt nhìn chẳng khác mấy mẩu tờ rơi về bệnh vảy nến các kiểu dán trên cột điện là bao.
Nói thật ban đầu Diệp Tư Văn chẳng coi Tiêu Đình Đình ra gì. Từ trước đến nay chưa bao giờ tổ dự án của Diêu Vĩnh An nhận sinh viên hệ ba năm, Diệp Tư Văn là là trường hợp đầu tiên, trong lòng cô ấy cũng thấy tự hào. Không ngờ Tiêu Đình Đình cũng được nhận vào tổ nên niềm vui của Diệp Tư Văn tức khắc tan biến.
Trong suốt một năm nay, cả hai cùng làm việc trong tổ dự án của Diêu Vĩnh An, rõ ràng kiến thức chuyên ngành của Tiêu Đình Đình không bằng cô ấy, vậy mà Diêu Vĩnh An lại coi trọng Tiêu Đình Đình hơn. Giờ Tiêu Đình Đình lại nhận được giải Kim Tỉ, nên Diệp Tư Văn càng thêm không thoải mái.
Dạo gần đây Hứa Thanh Lăng bề bộn nhiều việc nên không để ý đến sự khác thường giữa Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn. Cô hít một hơi thật sâu, tiến lên vỗ nhẹ vai Tiêu Đình Đình, nhỏ giọng an ủi: “Đừng buồn nữa. Chuyện hôm nay, ba người chúng em đều có mặt, đều tận mắt chứng kiến. Nếu chị muốn báo lên lãnh đạo trường, em sẽ đi cùng chị.”
Nếu là những cô gái khác gặp chuyện như vậy, hẳn sẽ khóc lóc gọi điện về cho gia đình, nhờ bố mẹ lên trường giải quyết, nhưng bố mẹ Tiêu Đình Đình hiện đang làm việc ở Thâm Quyến, bình thường cô ấy cũng ít khi liên lạc với họ. Dù trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, lần đầu đối mặt với chuyện này nên khó tránh khỏi bối rối.
Tuy Hứa Thanh Lăng là "áp út" trong ký túc xá nhưng tâm lý lại trưởng thành hơn mọi người nhiều, dẫn tới thỉnh thoảng cô lại không kiềm được mà nổi lên cảm giác muốn bảo vệ các chị em cùng phòng, cô cũng không muốn Tiêu Đình Đình phải một mình đối diện với chuyện này.
Nghe Hứa Thanh Lăng nói sẽ đi cùng, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng đồng ý tham gia.
“Chị Đình, chị đừng lo. Dù em nói chuyện hơi vụng về nhưng đến lúc đó em sẽ sát cánh bên chị, giúp chị có thêm can đảm.”
“Đúng thế! Đến lúc đó bọn em sẽ ra mặt làm chứng cho chị. Để xem viện trưởng còn nói được gì!”
Nhờ sự động viên của ba người chị em trong ký túc mà cuối cùng tâm trạng của Tiêu Đình Đình cũng ổn định trở lại.
Đêm hôm ấy, bụng dạ các cô gái trong phòng 202 cứ cồn cào không yên, chị em chung phòng bị đổ oan, hơn nữa còn là về phương diện đó. Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng nghĩ ngợi nếu đổi lại là mình, có lẽ sẽ cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
Hứa Thanh Lăng cũng khó tránh khỏi bực bội, cô bật máy tính lên tiếp tục làm đề án dự thi. Dương Hủ rất quyết tâm giành giải thưởng, hiện ông ấy đang có hai dự án trong tay, một cái để tham gia cuộc thi thiết kế nội thất trong nước, cái kia thì nhắm tới cuộc thi khu vực châu Á - Thái Bình Dương.
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt, mỗi người sẽ phụ trách đề án của một hạng mục. Hứa Thanh Lăng chịu trách nhiệm sắp xếp lại thông tin, tài liệu cần cho việc đăng ký dự thi của dự án biệt thự Long Não, Dương Hủ định dùng dự án này ghi danh giải thưởng châu Á. Cuộc thi khu vực châu Á yêu cầu đề án được viết dưới dạng song ngữ Trung-Anh nên rất phiền phức.
Tiếng Anh của Hứa Thanh Lăng chỉ ở tầm trung nên đành vắt óc cố gắng dịch từng câu một.
Vừa đăng nhập QQ thì ảnh đại diện của Thẩm An Ngô đã nhấp nháy: [Sao bây giờ mới lên mạng? Chú vừa về nhà đã đăng nhập ngay, đợi em tận nửa tiếng rồi đấy.]
Vừa nãy khi tiễn cô xuống dưới lầu, Thẩm An Ngô có nói về đến nhà sẽ gọi điện cho cô nhưng cô từ chối, vì ở ký túc xá tập thể thì không tiện nghe điện thoại, nên có gì nhắn tin trên QQ sẽ dễ dàng hơn.
Dù ít lên mạng nhưng Thẩm An Ngô vẫn đồng ý. Anh vừa về đến nhà đã mở QQ ngồi chờ cô, cuối cùng chờ đến nửa tiếng.
[Trong danh sách bạn bè QQ của chú chỉ có mỗi mình em, chú đã nhìn chằm chằm ảnh đại diện xám xịt của em nửa tiếng rồi đó.]
Chỉ một câu đơn giản nhưng Hứa Thanh Lăng lại đọc đi đọc lại ba lần, gương mặt không khỏi nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn. Nói thật thì hình ảnh Thẩm An Ngô u sầu trong ký ức của cô ngày càng xa, giờ đây Thẩm An Ngô trước mặt còn khiến lòng cô xao động hơn cả hình bóng trong ký ức.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra giữa vợ chồng Diêu Vĩnh An. Cô biết Thẩm An Ngô quen biết Diêu Vĩnh An, công ty quảng cáo của Diêu Vĩnh An còn nhận việc từ Viễn Tinh.
Nhìn thấy dòng tin nhắn dài ngoằng trong khung chat, Thẩm An Ngô có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô khi kể chuyện này. Từ lần đầu gặp cô, anh đã nhận ra rằng cô chưa bao giờ giấu diếm cảm xúc trước mặt anh, dù vui hay buồn đều hiện rõ trên mặt.
Anh từng gặp Diêu Vĩnh An vài lần, ấn tượng đơn giản là một doanh nhân điển hình, rất giỏi xử lý các mối quan hệ, hoàn toàn không có chút phong thái của một học giả.
Thẩm An Ngô dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, bắt đầu nghiêm túc trả lời tin nhắn của cô.
[Dù thế nào thì ít ra cô ấy vẫn có ba người các em làm chỗ dựa. Cô ấy đi gặp lãnh đạo học viện là đúng, thà vậy còn hơn chịu ấm ức. Nhưng chuyện liên quan đến đạo đức luôn là chủ đề nhạy cảm với bất kỳ ngôi trường nào. Nếu Diêu Vĩnh An chỉ là một giảng viên bình thường còn đỡ, nhưng ông ta là trưởng khoa. Nếu việc này bị xử lý nghiêm, có thể ông ta sẽ khó lòng giữ nổi cái chức đó."
Nếu Diêu Vĩnh An mất chức trưởng khoa, có khi Dương Hủ sẽ có cơ hội. Chẳng phải ông ấy luôn muốn tranh vị trí trưởng khoa à?
Nhưng Thẩm An Ngô sẽ không nói suy nghĩ này cho Hứa Thanh Lăng biết. Mấy mối quan hệ nhân sự rắc rối đó, cô biết càng ít càng tốt. Trong lúc anh đang suy nghĩ thì ảnh đại diện màu tím của cô lại nhấp nháy, biểu thị có thêm một tin nhắn.
Hứa Thanh Lăng: [Cháu phát hiện xét trên vài phương diện nào đó, chú lạnh lùng hơn cháu nhiều.]
Thẩm An Ngô: [Gì cơ? Chú tốt bụng an ủi em mà sao em lại nói chú lạnh lùng?]
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong kiếp trước, Hứa Thanh Lăng bỗng không muốn giữ những lời đó trong lòng nữa, thản nhiên gõ phím: [Đôi khi cháu lại có cảm giác cách chú đối xử với người khác hay đối diện với sự việc nào đó rất chi là lạnh lùng. Không quan tâm quá trình, chỉ chú trọng kết quả.]
Thẩm An Ngô hơi bất lực: [Chú lạnh lùng với ai chứ tuyệt đối không lạnh lùng với em. Em quen chú lâu như vậy, chú đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em còn không rõ?]
Mấy câu nói của anh khiến Hứa Thanh Lăng không khỏi bối rối. Những ký ức trước đây lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng cô cũng không thể lừa dối bản thân mình.
Thấy Thẩm An Ngô có vẻ hơi không vui nên cô lại nhắn: [Được rồi. Cháu không có ý nói lạnh lùng là xấu. Kỳ thật sau khi trò chuyện với chú, tâm trạng của cháu đã khá hơn nhiều rồi.]
Ảnh đại diện của người ở đầu bên kia chợt im lìm vài giây lại rung lên: [Sáng mai em đi ăn sáng cùng chú và mẹ chú nhé? Chú sẽ đến dưới ký túc xá đón em.]
Hứa Thanh Lăng không chút do dự từ chối: [Không được! Sáng mai cháu có lịch hết bốn tiết buổi sáng luôn rồi. Hơn nữa hiếm khi mẹ chú về Cửu Giang, cháu không muốn làm phiền thời gian riêng tư của hai mẹ con chú đâu.]
Thẩm An Ngô hơi thất vọng, Hứa Thanh Lăng ở đầu bên kia lại gửi tới một tin: [Chiều mai cháu sẽ đến biệt thự Long Não trang hoàng nhà cửa giúp chú.]
Thấy dòng này, khóe môi anh không kìm được mà cong lên. Mấy chữ “trang hoàng nhà cửa giúp chú” khiến lòng anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hai người nói chuyện trên QQ một lúc rồi Hứa Thanh Lăng thoát mạng để lo công việc. Cô rà soát lại thông tin về bối cảnh, ý tưởng thiết kế cũng như sơ đồ kết cấu của dự án. Đúng 11 giờ thì Hứa Thanh Lăng lên giường ngủ, mệt mỏi cả ngày khiến cô vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay.
Mãi đến lúc ký túc xá đóng cửa thì Diệp Tư Văn mới về. Cô ấy đẩy cửa phòng 202, bên trong yên ắng lạ thường, các bạn cùng phòng đều đã lên giường đi ngủ. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cầm chậu rửa mặt đi tới phòng nước ở cuối hành lang, rửa ráy xong rồi trở về giường.
Diệp Tư Văn nằm lên giường mà mắt vẫn mở thao láo. Tối nay phòng 202 yên tĩnh vô cùng, đến tiếng thở cũng không nghe thấy, vậy mà lại khiến cô ấy trằn trọc không ngủ được.
Hồi nãy Hà Tố Vân hùng hổ lên tìm Tiêu Đình Đình, vừa cào vừa kéo dọa cô ấy sợ chết khiếp. Tiêu Đình Đình nhận ra ngay đang xảy ra chuyện gì nên đã nhìn cô ấy cầu cứu, hy vọng cô ấy đứng ra giải thích giúp nhưng cô ấy lại im lặng, không biết vì lý do gì mà chẳng chịu mở lời.
***
Thượng Huệ Lan ở lại khách sạn trung tâm thành phố trong những ngày ở Cửu Giang, cách chung cư của Thẩm An Ngô không xa.
Mỗi sáng trước khi đi làm, Thẩm An Ngô đều đến khách sạn ăn sáng cùng mẹ. Tuy chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi nhưng đó là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi của hai mẹ con suốt nhiều năm qua.
Trải qua nhiều năm, khẩu vị của Thượng Huệ Lan đã hoàn toàn Âu hóa, bữa sáng lúc nào cũng là sữa và bánh mì, Thẩm An Ngô thì ngược lại, vẫn thích ăn bữa sáng kiểu Trung Hoa nóng hổi.
Hôm nay lúc nấu hoành thánh, đầu bếp đã cho quá nhiều rong biển, Thẩm An Ngô vừa gạt rong biển trong bát sang một bên vừa nói: “Mẹ, chiều nay con sẽ đến biệt thự Long Não, mẹ có muốn đến đó xem thử với con không?”
Vài ngày nữa mẹ anh sẽ đi, anh muốn tranh thủ dẫn bà đến xem căn nhà mới xây của mình.
Thượng Huệ Lan uống một ngụm cà phê, suy nghĩ một chút rồi hờ hững đáp: “Đợi khi nào con chuyển vào ở thì tính tiếp.”
Bà ấy không quan tâm căn nhà ở biệt thự Long Não sẽ được sửa sang lại thế nào. Con trai đã phá bỏ ngôi nhà cũ và xây lại theo ý mình, hẳn là tính dọn vào ở sau khi kết hôn trong tương lai.
Nghĩ đến đây, Thượng Huệ Lan không khỏi chế nhạo con trai: “Con mất bao nhiêu công sức đập đi xây lại, nghe đồn còn mở rộng sân vườn. Con định sinh mấy đứa vậy? Nhà rộng như thế, ít con quá thì sau này sẽ lạnh lẽo lắm.”
Thẩm An Ngô bị mẹ nói đến nghẹn lời, một lúc lâu mới đáp: “Bây giờ nói chuyện con cái có phải hơi sớm không? Với cả sinh bao nhiêu đứa đâu phải do đàn ông quyết định.”
Thượng Huệ Lan không khỏi nhìn kỹ con trai, quả nhiên thời đại đã khác, tư tưởng của anh không hề giống Thẩm Hưng Bang. Hồi xưa, lý do lớn nhất bà ấy rời khỏi Hồng Kông là vì lão cứ muốn bà ấy sinh thêm con.
Hai người con trai là không đủ với lão, đương nhiên Thượng Huệ Lan không muốn. Năm đó khi biết Thẩm Hưng Bang đã có vợ con, bản thân vô duyên vô cớ trở thành kẻ thứ ba nhưng bà ấy vẫn cố nhịn không phá thai, đó đã là chút tình cảm cuối cùng mà bà ấy dành cho lão.
Thẩm Hưng Bang khóc lóc cầu xin bà ấy giữ lại đứa bé, còn hứa sẽ ly hôn với người vợ ở quê. Ngoài ra thì cái thai đã lớn, đứa trẻ trong bụng cũng có tim thai nên bà ấy mới không nỡ.
Thượng Huệ Lan hoàn hồn, nhìn con trai thêm lần nữa, trong mắt thoáng lộ chút cảm xúc: “Biệt thự Long Não đã được Thẩm Hưng Bang sang tên cho con, con quyết định là được.”
Thẩm An Ngô cúi đầu ăn hoành thánh, nhớ lại thời thơ ấu. Những năm đầu mới chuyển đến biệt thự Long Não, quan hệ của bố mẹ anh vẫn khá tốt. Một nhà ba người, thêm chị Đào và một tài xế sống ở biệt thự Long Não nên anh không thấy lạnh lẽo chút nào.
Cả căn nhà đều là sân chơi của anh, chị Đào trồng rau ở sân sau, dạy anh phân biệt hẹ và hành. Bố mẹ anh đều bận rộn công việc nhưng mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ chơi cùng anh. Gia đình ba người thường lên núi Dương gần đó dạo chơi, hầu như lần nào anh cũng leo lên đài quan sát cao nhất.
Có lẽ đó là một trong số ít những ký ức vui vẻ về tuổi thơ, tiếc là chẳng bao lâu sau mẹ anh đã bay sang Hồng Kông, anh cũng bị gửi vào trường nội trú, cuối tuần mới được về biệt thự Long Não.
Thẩm An Ngô ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ chỉ có một đứa con là con, vậy hồi đó mẹ sống ở biệt thự Long Não có thấy lạnh lẽo không?”
Biểu cảm trên mặt Thượng Huệ Lan thoáng cứng đờ, lời của con trai khiến bà ấy nhớ về quá khứ. Khi dọn vào biệt thự Long Não, mối quan hệ giữa bà ấy và Thẩm Hưng Bang đã chỉ còn là vỏ bọc, chỉ duy trì sự hòa thuận bề ngoài trước mặt con trai mà thôi.
Thậm chí bà ấy rất ít khi ở biệt thự Long Não. Ban ngày bận rộn công việc, sinh con xong, bà ấy lập tức rút khỏi công ty mà bản thân và Thẩm Hưng Bang cùng nhau xây dựng, giao Viễn Tinh lại cho một mình lão quản lý. Khi con trai lên một, bà ấy bắt đầu tấn công vào ngành thời trang, đầu tư vài thương hiệu cũng như cửa hàng. Bà ấy bận rộn như con quay nên ban ngày hiếm khi ở nhà. Tối về, vì cảm giác áy náy nên bà ấy mới kiên nhẫn chơi với con tới vậy.
Những năm đó, Thẩm Hưng Bang cũng vì cảm giác áy náy với bà ấy mà nhẫn nhịn bà ấy rất nhiều. Đến khi nhận ra bà ấy quyết tâm duy trì mối quan hệ vợ chồng ngoài mặt, không muốn sinh thêm con cho lão, lão mới không thể chịu nổi nữa…
“Hồi đó mẹ bận rộn cả ngày, làm gì có thời gian mà cảm thấy cô đơn?” Ánh mắt của Thượng Huệ Lan dần mất đi cảm xúc, bà ấy liếc con trai, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải mẹ bảo con đưa Thanh Lăng đến hả? Sao con không đưa con bé theo?”
Thẩm An Ngô đáp: “Sáng nay cô ấy có tiết học nên không thể đến được. Cô ấy nói là hiếm khi mẹ về lại Cửu Giang, bảo con dành thêm thời gian ở bên mẹ.”