Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 102

Trước khi rời khỏi Cửu Giang, Thượng Huệ Lan từng nói thẳng với con trai là sau này sẽ không quay lại Cửu Giang nữa. Nhưng vừa nghe tin vụ bắt cóc năm ngoái có tiến triển, hiện đã bắt được nghi phạm, bà ấy vẫn tức tốc đặt vé máy bay quay về.

Trở lại Cửu Giang, bà ấy nghỉ ngơi một đêm tại khách sạn. Hôm sau định đưa con trai đến Tuyền Lâm thăm mộ ông bà ngoại, bày tỏ lòng biết ơn tổ tiên đã phù hộ. Không ngờ con trai lại nói rằng mình không rảnh, hỏi ra mới biết không phải việc công ty mà là con trai muốn đi đón một cô gái ở sở cảnh sát.

Thượng Huệ Lan nghĩ vừa hay không cần sắp xếp gặp mặt riêng, chi bằng cùng con trai đi đón cô gái đó rồi cùng đến Tuyền Lâm.

Thẩm An Ngô không thể cãi lại mẹ mình, hơn nữa sâu thẳm trong lòng anh cũng muốn đưa Hứa Thanh Lăng đến gặp mẹ. Lần này Thượng Huệ Lan chỉ ở lại vài ngày rồi đi ngay, anh đành tranh thủ sắp xếp để hai người gặp nhau một lần.

Hơn nữa việc đi Tuyền Lâm thăm mộ ông bà ngoại trên núi có vẻ thoải mái và tự nhiên hơn là gặp mặt nghiêm chỉnh trên bàn tiệc.

Thượng Huệ Lan ngồi ở ghế phụ nhìn cô gái mặc áo sơ mi trắng bên kia đường đang bước về phía xe mình. Bà ấy vội vàng bảo Trương Dã hạ cửa sổ, tháo kính râm xuống, ghé lại gần nhìn và hỏi con trai: “Có phải cô gái đeo balo, mặc áo sơ mi trắng đó không?”

Còn chưa nói xong thì con trai bà ấy đã mở cửa xe bước xuống, đón lấy balo từ tay cô gái.

Thượng Huệ Lan chưa bao giờ thấy con trai mình nhiệt tình với cô gái nào đến thế. Trong phút chốc tâm trạng của bà ấy có hơi phức tạp, không nhịn được nói với Trương Dã: “Trương à, cháu xem dáng vẻ hấp tấp của nó kìa! Đã lớn từng này rồi mà gặp người mình thích vẫn không biết giữ phong độ.”

Trương Dã nghe bà ấy trêu chọc sếp thì mỉm cười, thuận miệng nói: “Cô Hứa là một cô gái rất tốt, cũng rất chu đáo với sếp Thẩm.”

Câu này khiến đôi mày đang chau lại của Thượng Huệ Lan giãn ra đôi chút, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Nếu không tốt thì đêm đó đã chẳng liều mạng cứu An Ngô ra đâu.”

Hứa Thanh Lăng băng qua đường, thấy Thẩm An Ngô đã đứng chờ mình ở đó. Thẩm An Ngô bước tới lấy ba lô từ tay cô, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Mẹ chú đang ở trong xe, vừa nãy bà biết chú ở đây chờ em nên cứ đòi tới.”

Hả? Thượng Huệ Lan cũng tới! Hứa Thanh Lăng căng thẳng, ngoài lần chạm mặt ở ga tàu năm ngoái thì cô chưa chính thức gặp bà ấy lần nào cả.

Thẩm An Ngô thấy cô căng thẳng đến trắng bệch nên xoa nhẹ đầu cô, nói nhỏ: “Yên tâm đi, chắc chắn mẹ chú sẽ thích em mà.”

Hai người lên xe ngồi ở ghế sau. Hứa Thanh Lăng chủ động chào hỏi người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, ngoan ngoãn nói: “Cháu chào dì ạ.”

Thượng Huệ Lan quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Hứa, lần này dì về chỉ ở được một thời gian ngắn. Hôm nay dì định cùng Thẩm An Ngô đi Tuyền Lâm thăm mộ ông bà ngoại của nó, cháu đi cùng bọn dì nhé? Hôm nay là cuối tuần, sẽ không làm lỡ giờ học của cháu. Viếng xong dì sẽ bảo Thẩm An Ngô đưa cháu về trường.”

Trước mặt cô gái này, Thượng Huệ Lan gọi thẳng tên con trai, lúc này bà ấy vẫn cần phải giữ một chút khoảng cách lạnh nhạt.

Hứa Thanh Lăng mỉm cười đáp: “Được ạ. Cháu cũng chưa từng đến Tuyền Lâm, nghe nói ở đó có hồ nước rất lớn.”

Giọng nói trẻ trung ngọt ngào vang lên bên tai, Thượng Huệ Lan nhìn ý cười trong mắt cô gái, đột nhiên cảm thấy cô bé này quen quen: “Tiểu Hứa, có phải dì đã gặp cháu ở đâu rồi không?”

Hứa Thanh Lăng ngượng ngùng gật đầu nói: “Dạ, năm ngoái ở ga tàu Cửu Giang, cháu tới đưa bạn học lên tàu, lúc xếp hàng thì đứng ngay phía sau dì. Khi đó dì còn quay lại mỉm cười với cháu nữa.”

Nghe cô nói vậy thì Thượng Huệ Lan vỗ trán, vẻ mặt có chút xúc động: “Là cháu hả? Bảo sao dì lại thấy quen mắt như vậy!”

Hồi đó bà ấy định đi tàu tới Thượng Hải rồi bay tiếp sang Canada. Đúng dịp nhập học nên ga tàu chật kín các bậc phụ huynh tới tiễn con cũng như các cô cậu học trò sắp xa nhà. Nghĩ tới việc sau này mình ít khi trở lại Cửu Giang, con trai sẽ phải cô độc một mình tại nơi này, Thượng Huệ Lan không khỏi bùi ngùi.

Hai cô bé đứng sau vừa tiễn bạn vừa trò chuyện, trong đó có một cô gái đột nhiên nói: “Con đi nghìn dặm mẹ lo ngàn ngày.” Thượng Huệ Lan không ngờ rằng ngày nay mà vẫn có những đứa trẻ hiểu lòng bố mẹ như vậy, thế là không nhịn được quay đầu nhìn. Một cô bé độ tuổi mười mấy, khuôn mặt non nớt đầy nét ngây thơ khiến Thượng Huệ Lan không khỏi ao ước rằng nếu con trai cũng hiểu được những khổ tâm của bà ấy bao năm nay thì đời này chẳng còn gì phải tiếc nuối nữa.

Trong quá trình nuôi dạy con trai, Thượng Huệ Lan mới nhận ra rằng con trai mãi mãi không thể nào tâm lý và gần gũi như con gái. Giữa mẹ và con trai, dù thân thiết cỡ nào vẫn có cảm giác xa cách, cứ như luôn tồn tại một bức tường vô hình.

Bây giờ con trai bà ấy đã tìm được một cô gái ngoan ngoãn như vậy, Thượng Huệ Lan còn gì để nói nữa? Đương nhiên trong lòng cũng đầy mãn nguyện.

Từ trước đến nay Hứa Thanh Lăng luôn nghĩ rằng mình không được lòng các dì các bác trung niên. Từ nhỏ tới lớn trong làng, các bác thường khen ngợi Uyển Nguyệt không ngớt nhưng đến lượt cô thì chẳng có mấy lời tốt đẹp. Ngô Quế Phân cũng thường xuyên trách cô là nói chuyện không ngọt ngào, không biết làm bố mẹ vui như Hứa Tuấn Văn, càng không biết khéo léo xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu êm đẹp như chị gái, ngay cả lần đầu gặp cô mà Phó Cần đã không thích, và ấn tượng ấy kéo dài đến tận khi cô ly hôn với Thẩm Loan.

Cô thật sự không ngờ rằng Thượng Huệ Lan lại có ấn tượng tốt về mình. Trên đường đến Tuyền Lâm, cách xưng hô của bà đã đổi từ “Tiểu Hứa” sang “Thanh Lăng”.

Nói thật thì Hứa Thanh Lăng đã thở phào nhẹ nhõm. Khí chất của Thượng Huệ Lan quá mạnh mẽ, ngồi chung xe với bà ấy khiến cô có cảm giác căng thẳng không thể diễn tả thành lời.

Bố mẹ của Thượng Huệ Lan là người Tuyền Lâm, khi còn trẻ bọn họ chuyển đến thành phố làm công, sinh được hai trai một gái và bà ấy là con út trong nhà. Sau khi bố mẹ qua đời thì cả hai đều được chôn cất ở quê nhà Tuyền Lâm.

Mấy năm qua bà ấy chưa từng về Tuyền Lâm viếng mộ bố mẹ. Hằng năm vào dịp Thanh Minh, hai anh trai sẽ thay bà ấy đảm nhận việc này, bà ấy không đến nhưng nhất định sẽ gửi tiền. Hai năm trước anh cả có nói muốn xây lại mộ cho bố mẹ nên bà ấy đã chuyển cho anh cả một khoản tiền.

Lần này cuối cùng thì vụ bắt cóc của con trai cũng có tiến triển, nghi phạm đã bị bỏ tù, Thượng Huệ Lan bỗng cảm thấy như có gì đó thiêng liêng đang phù hộ cho con trai mình. Vì vậy bà ấy quyết định đưa con trai về viếng mộ bố mẹ, cảm tạ tổ tiên phù hộ, tiện thể xua đi vận rủi.

Từ Cửu Giang đến Tuyền Lâm, hai bên đường là những nhà máy lớn nhỏ san sát, không khí khá ô nhiễm nhưng khi rẽ vào con đường quê hướng thẳng tới Tuyền Lâm, không khí cũng trở nên trong lành hơn.

Lần đầu Trương Dã đến Tuyền Lâm nên không biết đường, bao nhiêu năm qua Thượng Huệ Lan cũng chỉ đến Tuyền Lâm vài lần, chẳng thể nhớ nổi đường đi. Trương Dã đành dừng lại hỏi thăm bà con, cứ đi được một đoạn lại dừng xe hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được nơi.

Lần cuối Thượng Huệ Lan đến đây là lúc bố mẹ được chôn cất. Dựa vào trí nhớ, bà ấy dẫn đường dọc theo con đường núi, Thẩm An Ngô và Hứa Thanh Lăng theo sau.

Một tay Thẩm An Ngô xách đồ cúng vừa mua ở cửa hàng làng, tay kia nắm chặt tay Hứa Thanh Lăng, lo cô không quen đi đường núi, không ngờ cô lại thong dong nhẹ nhàng như không.

Sắp đến khu mộ thì đường núi bỗng trở nên dốc đứng, cây cỏ dại mọc chắn ngang lối đi, may mà Trương Dã đã chuẩn bị sẵn dao phát, bèn vung tay chặt cây mở đường.

Cuối cùng cũng leo đến khu mộ nằm ở lưng chừng núi. Thấy ngôi mộ mới được sửa sang, Thượng Huệ Lan không nói lời nào. Dọc đường bà ấy đã thấy rất nhiều mộ to nhỏ, bia mộ của bố mẹ mình đúng là rất sang trọng.

Tiếc thay khu vực xung quanh mộ lại không được ai dọn dẹp, cỏ dại mọc um tùm, đến cả con đường cũng không được làm mới. Lông mày Thượng Huệ Lan nhíu chặt lại, bà ấy đã chuyển cho hai anh tận một trăm nghìn tệ để sửa mộ, không ngờ họ lại bớt xén quá nửa số tiền.

Thẩm An Ngô không có nhiều ký ức về ông bà ngoại. Từ khi có nhận thức, dường như mẹ anh không mấy qua lại với nhà ngoại. Sau này anh mới biết, mẹ từng vì chuyện kết hôn mà nảy sinh mâu thuẫn với gia đình. Ông bà ngoại kiên quyết phản đối con gái lấy một người đàn ông tệ bạc bỏ vợ bỏ con nhưng Thượng Huệ Lan đã mặc kệ sự phản đối ấy mà kết hôn với Thẩm Hưng Bang, vì thế ông bà ngoại cũng không thừa nhận bà ấy là con gái mình nữa.

Bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ bố mẹ đã yên nghỉ dưới lòng đất, Thượng Huệ Lan cũng gần sáu mươi. Khi đứng trước mộ bố mẹ nhìn lại chặng đường đã qua, khóe mắt bà ấy không khỏi cay cay.

Khi nhận ra thì gương mặt của bà ấy đã đẫm hai dòng nước mắt. Thượng Huệ Lan hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt con trai, bà ấy quay lưng lau khô nước mắt trên má.

Lần đầu Hứa Thanh Lăng đi viếng mộ nên chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sát phía sau Thẩm An Ngô. Anh bày trái cây vừa mua ra, đốt tiền giấy và châm pháo.

Đột nhiên anh ngẩng đầu, thấy nơi khóe mắt Thượng Huệ Lan ánh lên vài giọt nước long lanh, gió núi thổi tới từ bốn phía làm lay động tà áo và mái tóc điểm bạc của bà ấy.

Hứa Thanh Lăng tiến lên đứng bên cạnh Thượng Huệ Lan, vô thức vỗ nhẹ lên vai bà ấy, Thượng Huệ Lan cũng ôm chặt cô .

Hai người cùng đứng trước mộ. Hứa Thanh Lăng nghe Thượng Huệ Lan đột nhiên nói: “Bố mẹ, năm ngoái cháu ngoại của bố mẹ bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng, may nhờ có cô bé tên Thanh Lăng này cứu thoát. Mong bố mẹ ở trên trời linh thiêng phù hộ cho bọn trẻ bình an vô sự.”

Giọng nói của Thượng Huệ Lan mang chút run rẩy, trái tim Hứa Thanh Lăng như thắt lại. Cô bỗng thấy vô cùng áy náy, thật ra việc cô cứu Thẩm An Ngô lúc đó cũng là vì tư lợi cá nhân.

Dường như Thẩm An Ngô cảm nhận được sự lo lắng của cô nên nắm chặt tay cô.

Sau khi viếng mộ xong thì cả đoàn quay trở lại xe, dường như Thượng Huệ Lan rất mệt mỏi nên nhắm mắt ngồi nghỉ ở ghế phụ.

Thẩm An Ngô bảo Trương Dã đưa mẹ đến khách sạn nghỉ ngơi trước. Trước cửa khách sạn, Thượng Huệ Lan dừng bước, nhìn con trai và nói: “Con lên xe trước đi, mẹ muốn nói riêng vài câu với Thanh Lăng.”

Dọc đường đi, Thẩm An Ngô hiểu rõ rằng mẹ anh đã thật lòng chấp nhận Hứa Thanh Lăng. Tính cách của mẹ anh là vậy, thích hay ghét ai cũng đều không che giấu.

Dù biết vậy, anh vẫn nhìn Thanh Lăng để dò hỏi ý cô. Chỉ cần cô tỏ ra không muốn, anh sẽ nói ngay với mẹ mình: “Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt con?”

Hứa Thanh Lăng nháy mắt ra hiệu với anh rồi mỉm cười gật đầu nói: “Anh lên xe trước đi, em cũng muốn nói vài câu với dì.”

Thượng Huệ Lan nhìn theo bóng lưng con trai, hơi mím môi, không khỏi có chút thất vọng nói với Hứa Thanh Lăng: “Cháu xem ánh mắt của nó ban nãy kìa, cứ như sợ dì nói gì không hay với con vậy đó. Nuôi con trai là thế đấy, có vợ rồi thì quên mẹ.”

Nói xong thì thấy mặt Thanh Lăng đỏ lên, bà ấy chợt nhận ra mình đã hơi lỡ lời nên vội vàng chữa cháy: “Dì không có ý gì khác đâu. Lần trước nghe nói nó dẫn con đến Ngự Viên gặp bố nó, dì đã biết nó rất thích con rồi. An Ngô là người như vậy đấy, bề ngoài thì lạnh lùng nhưng nếu thật lòng quan tâm ai sẽ rất để ý đến người đó.”

Hứa Thanh Lăng gật đầu: “Dì, con biết mà, thật ra anh ấy rất tốt bụng.”

Kiếp trước cô chỉ là có mỗi tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, nhờ quan hệ của thím mà vào được tập đoàn Viễn Tinh, làm việc dưới quyền Thẩm An Ngô. Ban đầu cô cũng từng oán trách anh vì yêu cầu nghiêm khắc nhưng thời gian dài trôi qua, cô mới phát hiện anh thật sự là một người sếp tốt. Anh sẵn sàng dạy cô mọi thứ, làm không tốt sẽ nghiêm khắc phê bình nhưng chưa bao giờ chế nhạo cô, hơn nữa anh còn rất biết cách bảo vệ cấp dưới.

Có lẽ chính vì làm việc dưới trướng anh mà dần dà cô bị anh chinh phục, từ đó mới không kìm lòng được mà muốn quan tâm chăm sóc anh. Đặc biệt là mỗi lần đi công tác cùng anh, khi nhìn thấy anh vì ngồi xe lăn mà bị người khác xem thường, cô thật sự muốn nhảy ra cãi lộn với bọn họ.

Thượng Huệ Lan nhìn cô gái trước mặt, không nghi ngờ gì nữa, đây là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng điều đáng quý hơn cả là sự trong trẻo và thẳng thắn của cô.

Bà ấy bước tới ôm chặt lấy Hứa Thanh Lăng, ghé vào tai cô thì thầm: “Biết người mà Thẩm An Ngô thích là cháu thì dì yên tâm lắm. Sau này nhớ đối xử tốt với nó, được không cháu?”

Hứa Thanh Lăng ngơ ngác nhìn bà ấy. Lúc này khí chất mạnh mẽ của một người phụ nữ thành đạt trên người Thượng Huệ Lan đã hoàn toàn biến mất, bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến tận cùng mà chỉ riêng một người mẹ mới có.

Chóp mũi Hứa Thanh Lăng cay cay, cô gật đầu thật mạnh với bà ấy: “Dì, cháu sẽ làm được.”

Thẩm An Ngô ngồi trong xe nhìn hai người phụ nữ mà anh yêu thương nhất đứng đó, dường như đang nói những chuyện liên quan đến anh. Lòng ngực anh bỗng chốc tràn đầy một cảm xúc gọi là “hạnh phúc.”

Hứa Thanh Lăng vừa lên xe thì anh đã nhận ra mắt cô đỏ hoe cứ như vừa khóc. Lòng anh chợt thắt lại, hai tay giữ lấy vai cô nhìn cô chăm chú: “Mẹ chú vừa nói gì với em vậy?”

Hứa Thanh Lăng đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, lòng cô dâng trào cảm giác chua xót. Cô vươn hai tay ôm lấy eo anh, vùi vào ngực anh và lí nhí nói: “Không nói gì đâu, chỉ bảo cháu là sau này nhớ đối xử tốt với chú thôi.”

Thẩm An Ngô ôm chặt lấy cô. Anh cúi đầu nhìn thấy bên cổ cô có vài vết xước đỏ tươi do cỏ dại cào, trên tóc còn dính vài quả ké nhỏ.

Anh áp môi vào tai cô nói khẽ: “Đừng tưởng chú không nhận ra, em luôn đối xử với chú khác với mọi người. Lần đầu gặp chú ở Thúy Cốc, em nghĩ rằng chân chú bị tàn phế nên đã khóc đỏ cả mắt. Hôm chú đi dự đám cưới chị gái em, em sợ chú bị gà mổ, kéo chú ra sau lưng mình. Em nhỏ hơn chú nhiều tuổi mà sao lúc nào cũng muốn bảo vệ chú vậy? Hả?”

Ngay từ lần đầu gặp cô thì anh đã cảm thấy có cảm giác quen thuộc không thể diễn tả thành lời, rõ ràng là chưa từng gặp cô trước đây nhưng ánh mắt cô nhìn anh luôn chứa đựng những cảm xúc mà anh không hiểu.

Sau này thì anh mới biết ánh mắt đó chứa sự quan tâm, thương xót, lưu luyến và ỷ lại.

Hứa Thanh Lăng cảm thấy những suy nghĩ sâu kín nhất của mình đều bị anh nhìn thấu, xấu hổ đến mức cô không dám ngẩng đầu mà chỉ biết áp mặt vào ngực anh.

***

Tối hôm đó Thẩm An Ngô vẫn nấu cơm cho cô ăn, ăn xong thì anh lại đưa cô đến cổng ký túc xá.

Chín giờ rưỡi tối trước ký túc xá nữ sinh là lúc náo nhiệt nhất. Người xem phim về, người từ phòng tự học về, còn có người đi hẹn hò về, mọi người qua lại nhộn nhịp.

Thẩm An Ngô dừng xe trước cổng ký túc xá nữ, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, anh đưa Hứa Thanh Lăng xuống xe. Tâm trạng anh lần này khác hẳn với lần trước, vui đến mức không thể kiềm chế nổi nụ cười trên môi.

Hứa Thanh Lăng vẫy tay chào tạm biệt anh. Thẩm An Ngô vẫn chưa muốn rời đi mà nắm lấy tay cô không chịu buông. Cuối cùng Hứa Thanh Lăng phải hứa rằng khi rảnh rỗi nhất định sẽ gọi điện cho anh nhiều hơn.

Hứa Thanh Lăng đứng ở cổng ký túc xá nhìn xe anh đi xa rồi mới xoay người chuẩn bị lên lầu, lúc này cô chợt nghe tiếng cãi nhau gay gắt trong hành lang. Một người phụ nữ trung niên đang túm chặt tóc của một cô gái trẻ, vừa đi vừa chửi: “Để xem mày còn dám quyến rũ chồng tao nữa không!”

Tiếng mắng chửi đó nghe rất quen tai, Hứa Thanh Lăng vội vàng chạy lên phía trước, khi thấy rõ hai người đang giằng co thì tim cô chợt giật thót.

Một bên mặt của Tiêu Đình Đình sưng vù, mái tóc xoăn đen bóng bị Hà Tố Vân túm chặt trong tay. Hứa Thanh Lăng không rảnh nghĩ nhiều, vội lao lên kéo tay Hà Tố Vân ra và nói lớn: “Cô Hà, cô đang làm gì vậy? Có chuyện gì mà lại không thể ngồi xuống nói rõ ràng vậy?”

Hà Tố Vân nhìn rõ người vừa lao tới, nhận ra đây cũng là học trò của chồng mình. Bà ta lập tức như tìm được người để giãi bày nỗi khổ: “Con bé này quyến rũ chồng tôi, tôi không dạy dỗ nó thì còn đợi ai dạy?”

Tiêu Đình Đình quyến rũ Diêu Vĩnh An? Điều đó sao có thể! Người khác không biết nhưng Hứa Thanh Lăng thì hiểu rất rõ. Trước đây Tiêu Đình Đình từng kể về Diêu Vĩnh An với cô, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường. Hơn nữa bạn trai trước của Tiêu Đình Đình là một cậu ấm đã mở công ty, vừa đẹp trai vừa phong độ. Hứa Thanh Lăng không tin Tiêu Đình Đình lại để mắt tới Diêu Vĩnh An đã phát tướng và mất dáng như vậy.

Dù đang bị Hà Tố Vân túm chặt tóc nhưng Tiêu Đình Đình vẫn giữ được bình tĩnh: “Cô Hà, cô bình tĩnh chút đi. Sinh viên mỹ thuật đoạt giải Kim Tỉ đâu chỉ có mình em! Em thật sự không quyến rũ chồng cô.”

Cuộc ồn ào này thu hút cả một đám nữ sinh vây quanh. Cô quản lý ký túc xá cũng tới can ngăn: “Cô Hà, cô bình tĩnh lại đi nào, có chuyện gì thì từ từ nói. Cô gái trẻ này còn nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì thì cô không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Hứa Thanh Lăng cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ. Cô quản lý ký túc xá thấy nét mặt Hà Tố Vân có vẻ dịu lại bèn kéo hai người vào phòng điện để nói chuyện.

Sau một hồi quậy phá, Hà Tố Vân ngồi phịch xuống đất trong phòng điện bật khóc. “Cô còn trẻ như thế, muốn tìm ai mà chẳng được, tại sao lại phải cướp chồng tôi?”

Một bên mặt của Tiêu Đình Đình sưng đỏ, da đầu chỗ bị túm tóc vẫn còn đau. Hứa Thanh Lăng vội vàng tiến lên ôm lấy cô ấy, hai cô gái nhìn Hà Tố Vân đang ngồi bệt dưới đất, không hẹn mà cùng nhớ đến câu chuyện Diêu Vĩnh An theo đuổi Hà Tố Vân năm xưa.

Hà Tố Vân từng là hoa khôi nổi tiếng của khoa Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì bà ta được giữ lại trường làm cố vấn. Khi đó Diêu Vĩnh An là sinh viên lớp bên cạnh, vừa gặp đã yêu bà ta ngay, kiên trì theo đuổi mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học mới cưới được bà ta.

Sau khi kết hôn, sự nghiệp của Diêu Vĩnh An không ngừng thăng tiến, từ giảng viên lên giáo sư và cuối cùng làm trưởng khoa, còn Hà Tố Vân thì vì chuyện tình cảm với sinh viên mà bị chuyển sang phòng tài liệu làm việc. Hà Tố Vân vốn đã lớn tuổi hơn Diêu Vĩnh An, lại trải qua bao nhiêu năm khiến khoảng cách giữa bọn họ cũng ngày càng lớn.

Sau khi kết hôn, Hà Tố Vân từng mắc một trận bệnh nặng, cơ thể phát phì và tóc cũng thưa dần, trông già hơn tuổi thật. Ngược lại Diêu Vĩnh An ngày càng thành đạt, ở tuổi 40 nhìn vẫn trẻ trung như mới 30.

Khoảng cách giữa vợ chồng ngày càng lớn, Hà Tố Vân càng lo lắng Diêu Vĩnh An có bồ nhí ở bên ngoài nên tìm đủ cách trông chừng. Gần đây bà ta phát hiện chồng mình có dấu hiệu bất thường, đó là chiếc điện thoại trước đây để lung tung mà giờ lại giữ khư khư bên mình, ngay cả khi vào nhà vệ sinh hay đi tắm cũng mang theo.

Có một lần trong bữa ăn, điện thoại của Diêu Vĩnh An đổ chuông, hiện lên số lưu tên “Quảng cáo in ấn Tiêu”. Đáng lẽ nhìn thấy cái tên này là biết người liên quan đến công việc nhưng Diêu Vĩnh An lại lén lút ra ban công nghe điện thoại, nghe xong cũng không ăn tiếp nói mà có việc ở công ty rồi rời đi.

Trực giác của người phụ nữ mách bảo Hà Tố Vân rằng chắc chắn chồng bà ta đang làm gì đó mờ ám. Thế là đêm qua nhân lúc Diêu Vĩnh An ngủ say, bà ta lén lấy điện thoại của ông ấy rồi vào phòng làm việc, đọc hết tin nhắn và lịch sử cuộc gọi.

Ban đầu Hà Tố Vân không để ý đến số “Quảng cáo in ấn Tiêu” này vì nhìn qua thì thấy giống tên của đàn ông nhưng khi vô tình mở ra chuỗi tin nhắn giữa hai người, bà ta cảm thấy trời đất quay cuồng, bởi vì trong đó toàn là những lời tình tứ lộ liễu.

Bà ta thử dùng số của mình gọi vào số “Quảng cáo in ấn Tiêu” nhưng bên kia không ai bắt máy. Sau đó bà ta đọc lại toàn bộ tin nhắn lần nữa, rồi suy luận rằng người này là sinh viên của Diêu Vĩnh An.

Dựa vào công việc, Hà Tố Vân tra hết danh sách sinh viên các lớp và học viên trong phòng làm việc của Diêu Vĩnh An, cuối cùng thấy cái tên “Tiêu Đình Đình”, bà ta chợt toát mồ hôi lạnh. Cái tên này khiến bà ta nhớ ngay đến một cô gái có thân hình đầy đặn và cách ăn mặc quyến rũ, nhìn là biết không phải dạng ngây thơ.

Càng nghĩ Hà Tố Vân càng tin rằng là Tiêu Đình Đình. Bà ta nghe ngóng thêm từ các giáo viên khác, biết rằng Tiêu Đình Đình từng đoạt giải Kim Tỉ, thế là càng thêm chắc chắn con bé đó là người đã quyến rũ chồng mình!

Bà ta nghĩ rằng chắc chắn hai người này đã sớm có quan hệ mờ ám, Diêu Vĩnh An có thể đã vận dụng các mối quan hệ để giúp Tiêu Đình Đình giành được giải thưởng.

Nghĩ đến đây thì, Tố Vân không thể ngồi yên được nữa mà lao thẳng đến ký túc xá nữ đánh Tiêu Đình Đình một trận.

Nghe Hà Tố Vân vừa khóc vừa kể rõ đầu đuôi, Tiêu Đình Đình bình tĩnh lại, khẽ thở dài: “Cô Hà, cô có số điện thoại của người đó không? Dù cô tức giận thì cũng nên đối chiếu lại số điện thoại trước chứ?”

Nghe vậy, Hà Tố Vân sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại ra, bà ta đã lưu số của “Quảng cáo in ấn Tiêu” vào danh bạ.

Tiêu Đình Đình lấy điện thoại của mình đưa cho bà ta: “Cô Hà, cô nhìn kỹ xem, có phải số của em không?”

Thái độ tự nhiên của cô gái trước mặt khiến Hà Tố Vân mặt mày tái mét, đầu óc quay cuồng. Lẽ nào hôm nay bà ta đã bắt gian nhầm người thật?

Hứa Thanh Lăng thấy Hà Tố Vân trông có vẻ hoang mang nên cầm lấy số điện thoại trong máy bà ta, cẩn thận đối chiếu với số của Tiêu Đình Đình.

“Cô Hà, dãy số trên này thật sự không phải là số điện thoại của Tiêu Đình Đình đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment