Ngự Viên sau thu là nơi dễ chịu nhất, trời trong xanh mát mẻ, cỏ cây tươi tốt. Gió thổi qua lá cây xào xạc, mặc áo mỏng vẫn cảm nhận được cái lạnh thấm vào da.
Trời se lạnh nhưng tâm trạng con người thì chưa chắc. Đã lâu Thẩm Hưng Bang không nổi trận lôi đình như thế, ngay cả đứa cháu ngoan nhất cũng bị lão mắng té tát trước mặt mọi người.
Lão kinh doanh bao năm luôn tuân thủ nguyên tắc kín tiếng. Vì chuyện ở khu giải trí mà vụ bắt cóc con trai thứ hồi năm ngoái lại bị khơi lên, trở thành tiêu đề chính trên các tờ báo lớn suốt mấy ngày qua.
Thêm vào đó là chuyện đứa cháu bị chuốc thuốc ở khu giải trí khiến bên ngoài lan truyền đủ loại tin đồn. Thẩm Hưng Bang vốn rất coi trọng thể diện, lại tự hào về việc giáo dục con cháu nghiêm khắc. Nay cháu chắt nhà họ Thẩm lại thành đám con nhà giàu ăn chơi vô độ trong mắt người ngoài, mặt mũi lão biết để ở đâu đây?
Tóm lại là gần đây các tờ báo ở Cửu Giang và cả tỉnh Ninh đều tràn ngập những tin liên quan đến nhà họ Thẩm.
Nhìn ba người con trai, Thẩm Hưng Bang không khỏi dâng trào cảm giác cô quạnh khó tả. Suy cho cùng cũng tại nhà họ Thẩm quá thưa thớt người, nếu không lão đã chẳng phải khổ sở chọn lựa giữa những đứa con không ra gì rồi.
Bình thường ông ta xem trọng nhất là đứa thứ hai và cháu trai, vậy mà lần này đầu têu gây chuyện lại là họ. Nhìn sang con cả và con út, một người lúc nào cũng kín miệng như bưng, một người thì ngồi đó mà mắt đảo liên hồi, nhìn là muốn nổi cáu.
Thẩm Nhạc Hiền ngồi đó, nghe bố mình mắng anh hai mà trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ xấu hổ cúi đầu. Anh ta nén cười đến khó chịu, đôi mắt hết nhìn anh cả, anh hai rồi lại nhìn chị dâu cả và cháu nhỏ. Những người này bình thường đều chảnh chọe chẳng coi anh ta ra gì. Giờ thấy bọn họ bị mắng, trong lòng Thẩm Nhạc Hiền bỗng tràn ngập cảm giác khoái chí.
Thẩm Loan cúi đầu im lặng nghe ông nội mắng, may mà Hứa Thanh Lăng kín miệng, không kể chuyện mất mặt nhất của anh ta tối hôm đó cho chú út nghe. Nếu không anh ta không dám tưởng tượng hôm nay mình sẽ ra sao.
Ông nội mắng anh ta đọc sách đến lú lẫn, đến mức không biết nhìn người. Anh ta chấp nhận, đúng là anh ta không biết nhìn người thật. Vì không biết nhìn người nên anh ta mới bị lừa bởi cái danh “lương thiện” mà Uyển Nguyệt tự gán cho mình.
Phó Cần nghe bố chồng mắng con trai, không khỏi khó chịu nên lên tiếng: “Bố, chuyện này coi như một bài học cho Loan Nhi. Lần trước con bé đó bắt cá hai tay, vừa qua lại với Loan Nhi mà vừa dây dưa với thằng con trai nhà họ Ngụy. Giờ thằng nhóc họ Ngụy đã vào tù, Loan Nhi cũng chia tay với cô ta. Sau này nếu nó quen bạn gái mới, con nhất định sẽ thay nó lựa chọn kỹ càng.”
Đương nhiên Thẩm Hưng Bang biết chuyện này không thể trách cháu trai. Nó chỉ là còn quá trẻ, không có lòng phòng bị. Điều lão thật sự không hài lòng là thằng con thứ hai. Lần này thằng hai không xử lý tốt, mối quan hệ với truyền thông cũng không lo được. Suy cho cùng vẫn là trẻ người non dạ, đắc tội với người ta mà không hay biết, kỳ thật đâu cần làm căng với bên đài truyền hình tới vậy.
Hiếm được một lần Thẩm An Ngô về Ngự Viên ăn một bữa cơm, ấy mà lại phải nghe Thẩm Hưng Bang lại nhải đủ điều. Vừa Nghe bố nhắc đến vụ bên đầi truyền hình, anh đặt đũa xuống, nói: “Bố, việc không tiếp tục quảng cáo trên truyền hình là quyết định của ban quản lý tập đoàn. Quan hệ với bên đài vẫn chưa cắt đứt, không quảng cáo trên truyền hình thì vẫn còn cách hợp tác khác, chuyện quảng cáo không phải cứ bắn đại một mũi tên là được, nhất định phải chi đồng nào ăn chắc đồng đó.”
Sắc mặt Thẩm Hưng Bang hiện rõ vẻ không vui, lão đập mạnh xuống bàn: “Tao còn chưa chết! Hiện tại tao vẫn là cổ đông lớn nhất của Viễn Tinh, muốn điều chỉnh chiến lược thì ít nhất mày cũng phải bàn bạc với tao trước!”
Lại bắt đầu rồi. Thẩm An Ngô mím môi không nói gì. Dù bố không còn quyền điều hành nhưng vẫn không chịu buông tay, chuyện gì cũng muốn can thiệp.
Thẩm Hưng Bang mặt mày u ám, đôi mắt vẩn đục quét qua ba người con trai. Khi thấy thằng ba đang cười hả hê thì lão càng thêm tức giận, giơ cây gậy lên đập thẳng vào đầu Thẩm Nhạc Hiền.
“Thằng khốn! Đừng tưởng tao không biết mày làm mấy trò bẩn thỉu gì! Bảo mày qua chỗ cô mày làm việc mà suốt ngày chỉ làm mấy chuyện gì đâu!”
Thẩm Hưng Bang tức đến mức máu dồn hết lên đầu, vung gậy đánh thẳng vào người thằng con trời đánh. Chị Đào giúp việc đang dọn dẹp bát đũa bên cạnh, thấy mặt Thẩm Hưng Bang đỏ như gan heo thì vội vàng bỏ hết bát đĩa trên tay chạy tới can ngăn, đồng thời nói một người làm khác đi lấy thuốc hạ huyết áp.
Thẩm Nhạc Hiền không ngờ mình chẳng làm gì, chỉ đến Ngự Viên ăn cơm mà cũng bị đánh. Cây gậy của lão được làm từ thép cứng, đập vào người khiến anh ta đau đến mức gào khóc om sòm. Thẩm Nhạc Hiền chẳng thèm bận tâm mặt mũi gì nữa, vừa la vừa khóc toáng lên cứ như sợ người bên ngoài không nghe thấy.
Quả nhiên chưa đầy vài phút sau, một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy hớt hải chạy vào, lao đến ôm chầm lấy Thẩm Nhạc Hiền, đặng khóc lóc thảm thiết: “Tôi tạo nghiệt gì mà lại sinh ra đứa con đáng thương vậy chứ! Nếu biết trước bố ruột nó ghét nó như vậy, chẳng thà năm đó b*p ch*t luôn khi vừa sinh ra còn hơn!”
Đương nhiên câu này là nói cho Thẩm Hưng Bang nghe, Phó Cần ngồi bên cạnh không khỏi cau mày. Lúc này sắc mặt lão đã xanh mét, ngồi tựa vào ghế thở hổn hển, chị Đào thấy vậy thì vội vàng rót nước và lấy thuốc hạ huyết áp cho lão.
Từ Thiên Lan mặc một chiếc áo dài vải lanh, trên tay đeo vòng ngọc bích, tuổi hơn bốn mươi nhưng vẫn còn phong thái mặn mà. Con trai dọn ra ở riêng, mấy năm nay bà ta sống một mình ở vườn Ngũ Phúc trong Ngự Viên, thường ngày chẳng mấy khi đi qua khu nhà chính. Đặc biệt là những dịp người nhà họ Thẩm tụ hội, Thẩm Hưng Bang không thích bà ta xuất hiện.
Bản thân chịu ấm ức suốt bao năm, Từ Thiên Lan vẫn thấy chẳng hề hấn gì, vì bà ta đã dồn hết mọi hy vọng lên người con trai. Thẩm Hưng Bang là người rất coi trọng việc giáo dục con cái. Hai người con trai trước, lão gần như tay cầm tay chỉ việc làm ăn. Nhạc Hiền cũng là con ruột của lão, kiểu gì cũng phải chia cho nó một ít tài sản chứ? Kết quả là Thẩm Hưng Bang chẳng những không dạy anh ta việc làm ăn mà còn xếp vào công ty quản lý bất động sản của em gái lão là Thẩm Bội Hương.
Sao Thẩm Bội Hương có thể giao việc quan trọng cho Thẩm Nhạc Hiền được chứ? Chỉ cho anh ta một chức vụ có danh mà không có quyền lực gì, còn bảo là làm thử xem sao.
Ngoài việc hàng tháng nhận lương đúng giờ thì Thẩm Nhạc Hiền chẳng làm gì ở công ty cô mình cả. Tốt nghiệp đại học mấy năm, Thẩm Nhạc Hiền cứ thế mà ăn không ngồi rồi.
Thẩm Hưng Bang thấy Từ Thiên Lan xuất hiện, mặt đỏ bừng quát lớn: “Tôi dạy con, bà chạy tới làm gì?”
Mẹ con Từ Thiên Lan và Thẩm Nhạc Hiền ôm nhau khóc lóc thảm thiết. Thẩm Thiệu Chu luôn giữ thái độ hờ hững với người em trai thứ ba này, ngày thường cũng rất ít khi qua lại, Phó Cần càng không ưa kiểu người như Từ Thiên Lan nên hai vợ chồng chỉ im lặng bàng quan.
Ngày thường Thẩm An Ngô rất ít chạm mặt Từ Thiên Lan, anh cảm nhận được rằng bố anh không muốn bọn họ gặp nhau.
Vì vậy mỗi lần anh cùng anh cả đến Ngự Viên ăn cơm, Từ Thiên Lan đều chui vào vườn Ngũ Phúc không bước ra.
Tuy nhiên nhìn thấy cảnh Từ Thiên Lan ôm con khóc lóc thảm thiết, anh vẫn cảm thấy cảm giác buồn nôn trào dâng trong ngực.
Hồi nhỏ khi chưa hiểu rõ rốt cuộc bố mẹ có mâu thuẫn gì, anh từng hy vọng bọn họ có thể tái hợp. Thực tế bố anh từng đưa anh đến Hồng Kông tìm mẹ sau khi bà ấy rời đi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng anh vẫn nhận ra bố mình vẫn còn tình cảm với mẹ. Anh ngây thơ nghĩ rằng hôn nhân của bọn họ còn có cơ hội cứu vãn, cho đến khi Từ Thiên Lan xuất hiện.
Năm đó chính quyền Cửu Giang muốn phát triển du lịch mà đứng ra tổ chức cuộc thi tuyển chọn Đại sứ Hình ảnh Du lịch, đồng thời kêu gọi nhiều công ty tài trợ. Tập đoàn Viễn Tinh cũng là một trong những nhà tài trợ, nói là tuyển chọn Đại sứ Hình ảnh chứ thực chất là một cuộc thi sắc đẹp.
Từ Thiên Lan cũng là người Cửu Giang, trước đó bà ta làm việc tại một cửa hàng quần áo ở Thâm Quyến. Nhờ ngoại hình xinh đẹp mà bà ta bắt đầu chuyển sang làm mẫu ảnh thử đồ, sau đó dần chụp ảnh cho báo chí và tạp chí.
Thấy bạn bè cùng đi làm xa với mình ở Thâm Quyến lần lượt cặp kè được những người đàn ông có điều kiện tốt, chỉ mỗi bà ta vẫn còn chật vật. Thế nên khi nghe nói quê nhà đang tổ chức thi sắc đẹp, Từ Thiên Lan lập tức thu dọn hành lý trở về.
Chính trong cuộc thi sắc đẹp đó, bà ta quen biết với Thẩm Hưng Bang. Khi ấy Thẩm Hưng Bang đã sống ly thân với vợ nhưng vì cổ phần công ty và nhiều lý do khác mà hai người vẫn chưa làm thủ tục ly hôn.
Trong cuộc thi sắc đẹp, Từ Thiên Lan đạt giải năm. Tại buổi tiệc sau cuộc thi, nhìn thấy Thẩm Hưng Bang ngồi uống rượu giải sầu một mình, bà ta nảy ra một suy nghĩ, bèn dìu lão qua một bên nghỉ ngơi, cuối cùng đưa lão về nhà, thế là bà ta thành công lên giường với lão.
Sau đó hai người ngầm hiểu mà duy trì mối quan hệ như vậy, qua vài lần qua lại thì bà ta phát hiện mình mang thai.
Từ Thiên Lan tin rằng vì đứa con trong bụng, nhất định Thẩm Hưng Bang sẽ cưới bà ta, không ngờ bụng ngày một lớn mà Thẩm Hưng Bang vẫn không chịu công khai mối quan hệ của bọn họ.
Thẩm Hưng Bang thuê cho bà ta một căn biệt thự ở bên ngoài, còn mời bảo mẫu chăm sóc bà ta. Vì công việc bận rộn mà lão hiếm khi đến thăm. Từ Thiên Lan cùng bảo mẫu sống trong căn biệt thự trống trải, không dám nói với gia đình về chuyện mình mang thai, cũng sợ bị Thẩm Hưng Bang bỏ rơi dẫn tới đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên một ngày nọ, có một người phụ nữ lạ mặt tìm đến nhà. Người phụ nữ tự xưng là Thẩm Bội Hương, em gái của Thẩm Hưng Bang. Thẩm Bội Hương nhìn bà ta từ trên xuống dưới một lượt, ngồi phịch xuống ghế sô pha, không hề ngại sự có mặt của bảo mẫu mà nói thẳng: “Anh tôi bảo cô sinh đứa trẻ ra rồi anh ấy sẽ cho cô một khoản tiền. Bao nhiêu tùy cô quyết định, miễn không quá đáng là được. Từ nay về sau cô và anh tôi đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau, còn đứa trẻ trong bụng cô sẽ do nhà họ Thẩm nuôi dưỡng.”
Từ Thiên Lan đứng đó, sắc mặt tái nhợt. Bà ta không ngờ sau bao nhiêu ngày dày vò, thứ bà ta nhận được lại là kết cục như vậy. Thẩm Hưng Bang chẳng những không định cưới bà ta mà còn quyết tâm cướp lấy đứa trẻ trong bụng.
Thấy Thẩm Hưng Bang không dám tự mình ra mặt, chỉ biết trốn phía sau để em gái đến giải quyết, Từ Thiên Lan cười lạnh trong lòng nhưng trước mặt Thẩm Bội Hương, bà ta không nói gì nhiều mà chỉ bảo: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Thẩm Bội Hương truyền đạt xong lời nhắn thì rời đi. Từ đó về sau Thẩm Hưng Bang cũng không đến nữa.
Thẩm Hưng Bang không đến, Từ Thiên Lan cũng không liên lạc với lão, hai người cứ thế giằng co mãi.
Từ Thiên Lan quyết tâm sinh đứa trẻ ra. Chờ tới lúc con chào đời, bà ta không tin Thẩm Hưng Bang vẫn sẽ tiếp tục chối bỏ trách nhiệm.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, Từ Thiên Lan vác bụng bầu đến Hồng Kông. Vì các bệnh viện trong nước ngày càng kiểm soát nghiêm ngặt, nếu muốn biết giới tính đứa trẻ, vậy bà ta chỉ có thể sang Hồng Kông khám.
Trên chuyến bay ấy, bà ta tình cờ gặp Thượng Huệ Lan. Trước đây bà ta chỉ thấy người phụ nữ này qua ảnh trên tạp chí hoặc trong ví của Thẩm Hưng Bang.
Không thể không thừa nhận là Thượng Huệ Lan ở ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh. Dáng người bà ấy cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt toát lên thần thái cứng rắn, bà ấy mặc chiếc áo khoác dài màu lạc đà, tóc búi gọn gàng sau đầu, trên tai là đôi hoa tai ngọc trai sáng bóng.
Một người phụ nữ như vậy, thật khó để bỏ qua giữa đám đông.
Thượng Huệ Lan vốn đã đầy ắp ấm ức, khi nhìn thấy Thượng Huệ Lan thì nỗi ấm ức ấy bỗng hóa thành ngọn lửa ghen ghét rực cháy. Trong suốt hơn hai giờ đồng hồ, bà ta bị sự ghen ghét và oán hận này dày vò, khó chịu đến mức bụng quặn đau.
Lúc xuống máy bay, Từ Thiên Lan không thể kìm nén cảm xúc dâng trào trong ngực, bà ta xuôi theo dòng người đến trước mặt Thượng Huệ Lan.
Người phụ nữ ấy đang đứng bên đường chờ taxi. Gió thổi làm bay khăn lụa trên cổ và tà áo khoác của bà ấy. Bà ấy đứng đó như hoàn toàn hòa mình vào khung cảnh thành phố này, Từ Thiên Lan đi đến bên cạnh, đặt tay lên phần bụng đã nhô cao của mình.
Một chiếc taxi đỏ dừng lại bên đường. Thượng Huệ Lan quay đầu, thấy bà ta mang bụng bầu nên ân cần hỏi liệu bà ta có muốn đi trước hay không? Nụ cười nhã nhặn có phần khách sáo trên mặt bà ấy khiến tim Từ Thiên Lan như bị kim châm.
Từ Thiên Lan nhìn người phụ nữ nổi tiếng này, trong mắt ánh lên vẻ kiêu kỳ và ngạo mạn của một cô gái trẻ: “Trong bụng tôi là con của chồng cô đấy.”
Giọng bà ta không to không nhỏ nhưng đủ rõ ràng. Khuôn mặt điềm tĩnh của người phụ nữ quý phái kia thoáng hiện lên vẻ sững sờ nhưng chẳng bao lâu sau, nó đã bị sự lạnh lùng thay thế: “Câu này thì cô nên nói với Thẩm Hưng Bang, nói với tôi thì tôi cũng không thể cho cô tiền.”
Từ Thiên Lan không thấy một chút thất vọng nào trong mắt Thượng Huệ Lan, bà ấy cũng không thèm để ý nữa mà bước lên taxi và rời đi. Từ Thiên Lan nhìn theo bóng lưng bà ấy, trong lòng bà ta lại càng trào dâng nỗi uất ức.
Trên đường từ sân bay về khách sạn, bà ta nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hưng Bang. Trong điện thoại, lão gần như hét lên chất vấn bà ta tại sao lại đi quấy rầy vợ lão.
Đây là lần đầu tiên Từ Thiên Lan thấy Thẩm Hưng Bang tức giận đến vậy, bà ta hoảng sợ cúp máy ngay.
Tại một bệnh viện tư ở Hồng Kông, sau khi kiểm tra và biết mình mang thai con trai thì Từ Thiên Lan mới bình tĩnh trở lại, bà ta quay về Cửu Giang chờ sinh.
Vài tháng sau khi con trai chào đời, cuối cùng Thẩm Hưng Bang cũng đến thăm hai mẹ con. Lão đưa cho bà ta một khoản tiền, cũng cho phép bà ta tiếp tục sống trong căn biệt thự nhưng không hứa hẹn thêm điều gì.
Trong những năm tháng nuôi con, Từ Thiên Lan mới hiểu rằng trái tim Thẩm Hưng Bang đã dành trọn cho Thượng Huệ Lan. Thượng Huệ Lan vốn định ly hôn nhưng vì Thẩm Hưng Bang có con riêng ở bên ngoài nên việc ly hôn lại bị trì hoãn.
Những năm đó Từ Thiên Lan không hề gặp lại Thượng Huệ Lan nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình bị người phụ nữ ấy đè nén đến nghẹt thở.
Người phụ nữ ấy cố tình làm thế để chọc giận bà ta! Chỉ cần Thượng Huệ Lan không từ bỏ danh phận đó thì Từ Thiên Lan mãi mãi cũng không thể bước chân vào nhà họ Thẩm.
Mãi tới khi con trai của Thượng Huệ Lan tới Bắc Kinh học đại học, Thẩm Hưng Bang mới đồng ý để Từ Thiên Lan và con trai chuyển vào sống tại Ngự Viên. Ngự Viên rất lớn, có hai khu vườn rộng thênh thang. Thẩm Hưng Bang không cho Từ Thiên Lan chuyển vào tòa nhà chính mà xây thêm nhà trong khu vườn Ngũ Phúc, cũng là nơi bà ta sinh sống cùng con trai.
Thoắt cái Từ Thiên Lan cũng đã sắp bước sang tuổi năm mươi, vậy mà Thẩm Hưng Bang vẫn chưa ly hôn với Thượng Huệ Lan. Mãi đến năm ngoái thì hai người mới chính thức làm thủ tục ly hôn. Từ Thiên Lan ở Ngự Viên chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ của Thẩm Hưng Bang nhưng mãi chẳng có được một danh phận chính thức, lòng bà ta cũng nguội lạnh từ lâu.
Điều khiến bà ta đau lòng nhất là nhiều năm qua, con trai bà ta luôn sống như một người không thể xuất hiện công khai. Ở bên ngoài, thậm chí còn có rất nhiều người không biết Thẩm Hưng Bang có ba người con trai. Hai người con trai của hai đời vợ trước, một người quản lý công ty xây dựng thuộc tập đoàn Viễn Tinh, người kia thì giờ đã là CEO của tập đoàn Viễn Tinh. Hai người này đều có cổ phần, chỉ riêng con trai của bà ta là không có gì, còn bị đẩy sang làm việc ở công ty của Thẩm Bội Hương.
***
Lúc này nhìn thấy cánh tay của con trai hiện đầy vết bầm do bị gậy của Thẩm Hưng Bang đánh, trái tim Từ Thiên Lan như bị kim đâm.
Mắt bà ta đỏ hoe, không thèm nhìn Thẩm Hưng Bang mà chỉ ôm con trai khóc nức nở.
Phó Cần nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc lóc mà cảm thấy rất khó xử, làm dâu cả, bà ta buộc phải đứng ra khuyên giải nhưng trong lòng thật sự không muốn chút nào.
Thẩm An Ngô ở bên cạnh thì làm như không thấy, lạnh lùng đứng dậy: “Chiều nay con còn việc, con đi trước đây.”
Thẩm Hưng Bang cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Nhìn con trai cất bước rời đi, lão không nhịn được nói với theo sau lưng: “Khi nào thì mẹ con đến? Chẳng phải bà ấy đã nói sẽ không bao giờ quay lại Cửu Giang nữa à? Sao giờ lại vội vàng chạy về vậy?”
Thẩm An Ngô khẽ nhếch miệng cười nhạt, anh đoán là bố mình không nhịn được mới hỏi nhưng anh chẳng muốn trả lời.
***
Thẩm Nhạc Hiền vô duyên vô cớ bị chính bố ruột đánh cho một trận nên trong lòng càng thêm bực tức. Bao nhiêu năm nay, mẹ anh ta luôn dạy anh ta phải nhẫn nhịn, nhưng nhẫn nhục chịu đựng bao năm cũng không thấy ai trong nhà họ Thẩm đối xử tốt với mẹ con anh ta.
Từ Thiên Lan đưa con trai về chỗ ở của mình, nhìn những vết đỏ hằn trên cánh tay con trai, nước mắt bà ta cứ thế rơi như chuỗi ngọc đứt.
Những năm qua, không phải là bà ta không hối hận. Khi còn trẻ có biết bao nhiêu ông chủ lớn thích bà ta, lấy đại một người cũng tốt hơn nhiều so với việc theo Thẩm Hưng Bang và sống cuộc đời tăm tối như thế này.
Gương mặt Thẩm Nhạc Hiền lúc xanh lúc tím, ánh mắt đầy tơ máu, lửa giận trong lồng ngực khiến anh ta cảm thấy cả người khó chịu.
“Mẹ, con đã nhìn thấu mọi thứ rồi. Bố không hề coi con là con trai của ông ta. Vậy mà con còn phải giữ thể diện cho ông ta ở bên ngoài!”
Lời của con trai như dao cứa vào tim Từ Thiên Lan khiến bà ta đau nhói. Đến nước này rồi, bà ta còn có thể nói gì nữa đây? Tất cả đều là nghiệp do bà ta gây ra, bây giờ lại khiến con trai phải chịu khổ.
Thẩm Nhạc Hiền tức đến mức bốc khói, đi đi lại lại trong phòng, đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Anh ta lấy ra nhìn, lại là số điện thoại dai dẳng không chịu buông tha ấy.
Vài ngày qua, anh trai của Hà Khôn là Hà Kiền cứ liên tục chặn đường anh ta và Thẩm Bội Hương, còn đe dọa nếu không hợp tác thì sẽ tố cáo những việc mà bọn họ đã làm trong mấy năm qua cho Thẩm Hưng Bang biết.
Nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt Thẩm Nhạc Hiền lóe lên vẻ độc ác.
***
Ngày Hứa Thanh Lăng đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra, Thẩm An Ngô cố ý lái xe đưa cô đi.
Sống hai kiếp nhưng đây là lần đầu cô trải qua tình huống như vậy. Trên đường đến sở cảnh sát, tự dưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ. Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, giờ nghĩ lại mới thấy cứ như chuyện của kiếp trước.
Đã rất lâu rồi cô không hồi tưởng về đêm hôm ấy nữa, đó là ngày đầu tiên cô sống lại, cả người cô bị cảm xúc thù hận mãnh liệt bao trùm, ký ức và hiện thực đan xen khiến đầu óc cô rối loạn.
Thời gian trôi qua, những thù hận đó cũng nhạt dần, trôi vào quên lãng và buông bỏ. Thế nhưng giờ đây khi phải nhớ lại đêm đó, cô không thể không bớt chút thời gian sắp xếp lại ký ức và hiện thực lần nữa.
Hứa Thanh Lăng đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Chú đã giao cái áo sơ mi đó cho bọn họ chưa?”
Thẩm An Ngô đang lái xe, sững người một lúc mới nhớ ra cô đang nói về cái áo nào: “Đã giao rồi. Sau khi bọn họ tiếp nhận vụ án này thì chú đã giao nguyên bộ đồ hôm đó cho bọn họ.”
Hứa Thanh Lăng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Giọng điệu này nghe có gì đó không đúng. Đến ngã tư đèn đỏ, Thẩm An Ngô dừng xe quay đầu nhìn cô, không nhịn được cười: “Thật ra vụ án này đã phá gần xong rồi, cảnh sát đã nắm được hết những chứng cứ cần thiết. Là nhân chứng duy nhất trong đêm đó, lời khai của em chỉ có tác dụng là thêm một lớp bảo đảm thôi, em không cần căng thẳng tới vậy đâu.”
Hứa Thanh Lăng khẽ mím môi, cúi đầu nghịch dây quai cặp sách, lẩm bẩm: “Cháu biết mà.”
Đến sở cảnh sát, Thẩm An Ngô định đi cùng cô vào trong nhưng bị Hứa Thanh Lăng từ chối: “Cháu là nhân chứng trong vụ bắt cóc đó, tốt nhất hai ta nên giữ khoảng cách. Giờ chú vào cùng cháu, lát nữa cháu biết giải thích thế nào về mối quan hệ giữa hai ta đây?”
Thẩm An Ngô bị câu nói của cô chọc cười: “Có gì mà phải giải thích chứ? Em cứu mạng chú, chú vừa gặp đã yêu em, như vậy không được sao?”
Hứa Thanh Lăng không nhịn được lườm anh, bất lực mím môi.
Thẩm An Ngô thấy cô có vẻ hơi không vui nhưng anh vẫn không chịu buông tha, tháo dây an toàn ra nghiêng người nhìn cô: “Hôm đó em đã đồng ý làm bạn gái của chú rồi, em không được nuốt lời.”
Hứa Thanh Lăng đã quen nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, thật sự không chịu nổi ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm thế này.
Cô cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân, đôi giày thể thao mà Thẩm An Ngô tặng đã bị cô giặt đến cũ kỹ và ngả vàng.
Thẩm An Ngô nắm lấy tay cô rồi nhìn cô chăm chú, anh khẽ nhếch môi tỏ vẻ hả hê: “Em có thể thành thật với chính mình một chút không? Chú biết em cũng để ý đến chú, đặc biệt là không nỡ rời xa chú.”
Mặt Hứa Thanh Lăng dần đỏ lên, cảm giác như một góc kín đáo nhất trong tâm hồn bị ai đó nhìn thấu. Cô không biết mình làm sao nữa, rõ ràng đời này Thẩm An Ngô không bị què chân, cơ thể cũng chẳng có khiếm khuyết gì nhưng cô cứ không kìm được mà muốn khiến anh vui vẻ, không muốn thấy anh có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Ở kiếp trước, khi làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô cũng vậy, cô luôn có thể dễ dàng tìm thấy anh trong đám đông, dù cách xa vẫn cảm nhận được tâm trạng của anh.
Chẳng lẽ kiếp trước cô đã thích anh rồi? Hứa Thanh Lăng cảm thấy đầu óc mình như bị kim châm, những suy nghĩ lộn xộn chồng chéo lên nhau, cô không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Thẩm An Ngô.
Thẩm An Ngô vươn tay vén một lọn tóc rơi trước mặt cô ra sau tai, không nhịn được bộc bạch suy nghĩ từ tận đáy lòng: “Em có biết không? Mỗi lần em nhìn chú bằng ánh mắt như vậy, chú đều muốn yêu em.”
***
Không biết tòa nhà của sở cảnh sát đã được xây dựng từ năm nào, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy xám xịt, bước lên sàn nhà còn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hứa Thanh Lăng kiên quyết không cho Thẩm An Ngô đi cùng mà tự mình vào trong. Sau khi đăng ký tên ở phòng bảo vệ, rất nhanh đã có người dẫn cô vào.
Ánh sáng trong tòa nhà văn phòng không quá tốt, ban ngày mà vẫn phải bật đèn. Hứa Thanh Lăng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đối diện cô là một cảnh sát già và một cảnh sát trẻ.
Cảnh sát già tự giới thiệu mình họ Trương, gương mặt đen sạm đầy dấu ấn phong trần, nhìn là biết người lâu năm trong ngành.
Cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh rõ ràng mới vào nghề không lâu, trước mặt là một quyển sổ, lúc này đang cúi đầu ghi chép rất chăm chú.
Hứa Thanh Lăng luôn cảm thấy anh cảnh sát trẻ này trông khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cảnh sát Trương không ngờ Hứa Thanh Lăng lại còn trẻ thế, trông cô ngoan ngoãn như con gái của ông ta. Trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra chút dịu dàng hiếm có, giọng nói cũng ôn hòa hơn ngày thường.
“Cô Hứa, sao cô lại có mặt ở hiện trường vụ án đêm đó?”
Đây là câu hỏi nằm trong dự liệu, trước khi đến đây Hứa Thanh Lăng cũng đã nghĩ kỹ cách trả lời: “Năm ngoái sau khi có kết quả kỳ thi đại học, tôi đã đỗ hệ cao đẳng của Đại học Cửu Giang nhưng gia đình không cho tôi đi học. Tôi chỉ đành đến tìm chú thím tôi, mong bọn họ thuyết phục bố mẹ tôi. Tối đó khi trở về từ nhà chú thím, tôi đi ngang qua khu đất trống gần nhà máy lọc dầu. Lúc ấy tôi chợt nhớ ra một người bạn của mình hiện đang sống trong khu nhà tập thể của nhà máy lọc dầu. Cô ấy thích mua tạp chí, mà tôi thì hôm nào cũng phải ở nhà trông cửa hàng, chán vô cùng, thế nên định tìm cô ấy mượn vài quyển đọc giải sầu. Lúc đến khu nhà máy lọc dầu, tôi phát hiện rất nhiều nhà bị tháo dỡ nên taxi không thể vào, tôi đành xuống xe ở ven đường. Khi đi ngang qua khu đất trống, tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, nhìn qua và thấy một người bị bịt mắt đang quỳ dưới đất, xung quanh là một nhóm người…”
Hứa Thanh Lăng cảm thấy may mắn vì cô thật sự có bạn học sống ở khu nhà máy lọc dầu. Lúc còn đi học, do ở gần nên cô thường tiện đường mà mua tạp chí giúp bạn đó.
Cảnh sát Trương nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sắc bén: “Thời điểm đó, khu công trường của nhà máy lọc dầu đang dừng thi công. Trời tối muộn như vậy, cô có chắc là mình nhìn rõ mặt của những kẻ bắt cóc không?”
Hứa Thanh Lăng rũ mắt, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Dù công trường dừng thi công nhưng bóng đèn vẫn sáng. Xe của mấy người đó đậu không xa đèn công trường. Tôi núp sau đống phế liệu xây dựng ở một góc công trường. Đám người ấy có khoảng bảy tám tên, không phải ai tôi cũng nhìn thấy mặt. Tôi chỉ nhớ rõ nhất một gã đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, chắc là đầu sỏ. Những người khác đứng xung quanh gã, còn châm thuốc lá giúp gã. Gã đứng ngay dưới ánh đèn công trường, lúc hút thuốc lại thì quay mặt về hướng tôi nên tôi mới nhìn thấy…”
Hai cảnh sát chăm chú lắng nghe, khi Hứa Thanh Lăng hồi tưởng lại tình hình đêm đó, cảm xúc vốn ổn định bỗng trở nên kích động, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi. Sau vụ án, bọn họ từng đến hiện trường điều tra, từ dấu vết bánh xe đến lộ trình hoạt động của tội phạm đều trùng khớp với lời cô miêu tả.
“Chẳng bao lâu sau tôi thấy mấy kẻ đó trên tin tức truyền hình, cứ tưởng tất cả đã bị bắt nhưng vài ngày trước, tôi lại gặp tên đầu sỏ của bọn chúng ở khu giải trí Kim Hải Ngạn.”
Hứa Thanh Lăng biết lời nói của mình còn nhiều lỗ hổng nhưng hiện giờ cô chỉ có thể nói như vậy.
Cảnh sát trẻ nghiêm mặt, lấy từ túi ra vài bức ảnh rồi đặt từng bức trước mặt cô: “Cô Hứa, cô nhìn kỹ xem, trong đây có ai là đầu sỏ bọn bắt cóc mà cô thấy ở công trường nhà máy lọc dầu đêm đó không?”
Hứa Thanh Lăng cẩn thận quan sát những bức ảnh trước mặt. Trong ảnh, tất cả đều mặc đồng phục tù nhân màu xanh lam, hầu hết đều thành viên của nhóm bắt cóc mà cô thấy đêm đó. Dù tất cả đều để cùng kiểu tóc và mặc cùng loại quần áo nhưng cô vẫn nhận ra ngay người đàn ông mình gặp ở Kim Hải Ngạn vài ngày trước.
“Là người này.” Cô rút từ trong đống ảnh ra một tấm ảnh và đưa cho cảnh sát trẻ.
Cảnh sát Trương liếc tấm ảnh, nét mặt trở nên nghiêm trọng, tiếp tục hỏi thêm vài câu khá sắc bén, chẳng hạn như: “Cô Hứa, làm sao người nhỏ bé như cô lại kéo được người có trọng lượng vượt xa mình như Thẩm An Ngô ra khỏi hố?”
Cô gái đối diện lần lượt trả lời từng câu một, các tình tiết miêu tả cũng khớp với kết quả điều tra của bọn họ.
Cảnh sát Trương đã làm cái nghề này hơn hai mươi năm, trải qua không biết bao nhiêu vụ án. Ban đầu, vì thiếu chứng cứ nên vụ này bị gián đoạn một thời gian, gần đây vì chuyện một doanh nghiệp giải trí bị đóng cửa mà vụ án mới có thêm tiến triển.
Với kinh nghiệm phá án hơn hai mươi năm, cảnh sát Trương đã nghiền ngẫm vụ án này từ đầu đến cuối không biết bao nhiêu lần. Ông ta luôn cảm thấy có nhiều điểm trùng hợp và dường như có chỗ nào đó không ổn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô bé đối diện, ông ta lại không tìm được điều gì đáng ngờ.
Cảnh sát Trương không nhịn được lấy từ túi ra một bao thuốc, định châm lửa nhưng nhớ ra điều gì đó nên đành nhét lại bao thuốc vào túi.
Ông ta mỉm cười nhìn Hứa Thanh Lăng: “Cô Hứa, có thể nói cho chúng tôi về mối quan hệ giữa cô và Thẩm An Ngô không, nghe nói hai nhà là họ hàng đúng không?”
Hứa Thanh Lăng ngẩng lên nhìn ông ta, trong mắt không có ý trốn tránh: “Tôi và Thẩm An Ngô cũng không phải là họ hàng gì cả. Tôi chỉ là bạn học cùng lớp với cháu trai anh ấy, Thẩm Loan. Trước vụ bắt cóc, tôi chỉ biết trên đời có một người như anh ấy nhưng chưa từng gặp mặt, sau đêm đó, trải qua một khoảng thời gian dài tôi mới biết người tôi cứu là anh ấy.”
Cô chậm rãi gạt bỏ ký ức kiếp trước, “sự thật” còn lại chính xác là như thế.
Cảnh sát Trương hỏi tiếp: “Sau vụ việc ấy, tới khi nào thì cô biết người cô cứu là Thẩm An Ngô? Cụ thể là ngày nào?”
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lát: “Cụ thể là ngày nào thì tôi không nhớ rõ. Vài ngày sau hôm đó, lớp cấp ba của tôi tổ chức đi chơi ở núi Tú Đàm, buổi tối nghỉ lại tại khu du lịch Thúy Cốc. Ở đó, tôi tình cờ gặp gỡ Thẩm An Ngô, lúc này mới biết được người tôi cứu là anh ấy.”
Cảnh sát trẻ nhanh chóng ghi chép lại, cảnh sát Trương lại hỏi thêm vài câu, Hứa Thanh Lăng lần lượt trả lời hết.
Cảnh sát Trương lại hỏi thăm cô về việc học ở trường, biết được cô đang học tại khoa Mỹ Thuật của Đại học Cửu Giang, ông ta bèn đẩy cảnh sát trẻ ở bên cạnh: “Dịch Minh, đây là đàn em của cậu đấy.”
Vẻ mặt cảnh sát trẻ hơi khó coi, cúi đầu không nói gì, dường như không muốn Hứa Thanh Lăng nhận ra mình.
Dịch Minh? Hứa Thanh Lăng lục lọi trong trí nhớ rồi đột nhiên nhận ra người cảnh sát trẻ này là ai. Hèn chi cô lại cảm thấy quen mắt, thì ra anh ta là đàn anh từng làm giả giấy tờ trong trường! Hồi đó Trương Đạt còn mua một vé tháng giả từ anh ta!
Cũng vì chuyện đó mà Dịch Minh từng bị bắt về đồn, phải bồi thường tiền, còn bị trường học đưa ra thông báo phê bình, thậm chí khuyên thôi học. Nghe nói cuối cùng anh ta còn chẳng lấy được bằng tốt nghiệp, chỉ nhận được chứng chỉ hoàn thành chương trình học.
Một người từng có “vết đen” như vậy mà lại trở thành cảnh sát ư? Trong đầu Hứa Thanh Lăng đầy dấu chấm hỏi.
Không ngờ lại gặp trúng một cô đàn em biết rõ "quá khứ đen tối" của mình, Dịch Minh chỉ biết cười gượng.
“Cô Hứa, hôm nay đến đây thôi, cảm ơn sự phối hợp của cô. Sau này nếu cần, chúng tôi sẽ liên lạc lại.” Cảnh sát Trương đứng dậy, bảo Dịch Minh đưa Hứa Thanh Lăng ra ngoài.
Dịch Minh đành đưa Hứa Thanh Lăng đến cửa đồn cảnh sát. Không ngờ lại gặp được đàn em cùng trường, thậm chí là cùng một khoa, anh ta chợt có cảm giác không biết giấu mặt vào đâu.
Hứa Thanh Lăng tò mò nhìn anh ta: “Đàn anh, không phải anh đi làm ở Thâm Quyến à? Sao lại làm cảnh sát ở Cửu Giang thế?”
Chuyện của Dịch Minh ngày xưa từng ầm ĩ cả học viện, mấy cô gái trong ký túc xá của bọn họ thường nhắc tới Dịch Minh, đều nói không biết anh ta sống thế nào ở Thâm Quyến, ai mà ngờ anh ta lại trở thành cảnh sát ở Cửu Giang chứ?
Dịch Minh rất hối hận về những lịch sử không vẻ vang của mình khi còn ở trường. Thật ra lúc đầu anh ta làm vé tháng giả là vì vé tháng của mình bị trộm, không ngờ tài xế xe buýt lại chẳng phát hiện ra đó là vé giả. Sau này, ngày càng có nhiều người tìm anh ta mua vé, ai dùng xong cũng khen kỹ thuật của anh ta quá tuyệt vời. Điều đó khiến anh ta cảm thấy có thành tựu, không cách nào dừng lại được, cuối cùng bị cảnh sát bắt vì làm giả giấy tờ .
Có lẽ là do lúc đó anh ta còn là sinh viên, các đồng chí ở sở chỉ yêu cầu anh ta bồi thường tiền chứ không truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng phía nhà trường lại vì chuyện này mà yêu cầu anh ta thôi học, thậm chí không cấp bằng tốt nghiệp, chỉ cấp chứng chỉ hoàn thành chương trình học.
Dịch Minh cầm chứng chỉ tới Thâm Quyến tìm việc. Nhờ năng lực chuyên môn xuất sắc mà anh ta nhanh chóng được nhận vào một công ty thiết kế, công việc rất thuận lợi nhưng không lâu sau, anh ta bị người khác tố cáo từng làm chuyện phi pháp ở Cửu Giang rồi bị công ty sa thải, đành phải lủi thủi quay về Cửu Giang.
Lúc anh ta đang định khởi nghiệp cùng bạn bè thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một cảnh sát kỳ cựu ở sở cảnh sát Cửu Giang.
Người của sở cảnh sát rất ấn tượng với kỹ thuật vẽ điêu luyện của anh ta, muốn nhờ anh ta hỗ trợ phá một vụ án giết người lớn. Anh ta dựa trên lời khai của nhân chứng, tái hiện chính xác chân dung nghi phạm và lập được công lớn.
Cả nước chưa có đến mười họa sĩ phác họa chân dung trong ngành cảnh sát nên mỗi người đều là “bảo vật”. Trong mấy vụ án lớn cần đến họa sĩ chuyên nghiệp ở tỉnh Ninh, họ toàn phải chạy qua mượn ké tỉnh khác, nhưng chưa chắc đã mượn được, sở cảnh sát Cửu Giang muốn mượn người thì còn khó hơn.
Trằn trọc mãi mới tìm được một nhân tài như anh ta, đương nhiên là họ muốn giữ lại. Sau khi anh ta hỗ trợ vài vụ án, đúng lúc sở cảnh sát Cửu Giang thành lập khoa kỹ thuật nên đưa anh ta vào làm.
Hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Hứa Thanh Lăng cũng cảm thấy vui thay cho anh ta. Có thể phát huy sở trường của mình ở sở cảnh sát, cũng xem như là làm đúng nghề rồi.
Hai người đứng trước cửa sở cảnh sát nói chuyện vài câu về tình hình gần đây, Dịch Minh ấp úng mở lời: “Đàn em, cô đừng nói với người khác là đã gặp tôi ở đây nhé…”
Hồi ở trường, Dịch Minh được coi là nhân vật nổi bật, thành tích chuyên môn xuất sắc, giành nhiều giải thưởng trong các cuộc thi vẽ nhưng vì chuyện vé giả mà anh ta bị đuổi khỏi trường, thậm chí không lấy được bằng tốt nghiệp.
Khi rời trường trong thất bại ê chề, Dịch Minh đã từng tuyên bố hùng hồn rằng nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền bên ngoài, nhưng anh ta không ngờ rằng mình lại quay về đây làm một cảnh sát nhỏ, hơn nữa còn rất nhiệt huyết với nghề thế này.
Hứa Thanh Lăng gật đầu: “Yên tâm đi đàn anh, anh cứ ở đây làm cảnh sát thật tốt đi! Biết đâu sau này anh sẽ trở thành chuyên gia kỹ thuật của ngành cảnh sát.”
Cô nói xong thì nhìn về phía đối diện, thấy xe của Thẩm An Ngô đã dừng ở đó,Hứa Thanh Lăng chào tạm biệt Dịch Minh rồi đi sang bên kia đường.
Dịch Minh đứng đó nhìn bóng lưng Hứa Thanh Lăng, sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ông Trương kẹp một điếu thuốc trong tay, đứng ở bồn hoa trước cửa, vừa hút thuốc vừa hỏi. Dịch Minh cười hì hì bước tới: “Thầy, lời khai của cô gái vừa rồi ấy, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là có thể nộp lên trên đúng không?”
Ông Trương nhả ra một làn khói trắng, suy nghĩ một lát: “Đừng vội nộp. Cậu tới công ty taxi hỏi thêm xem cuối năm ngoái có tài xế nào chở một cô gái tới công trường nhà máy lọc dầu không, chúng ta phải xác minh lại rõ ràng dòng thời gian đêm đó cái đã.”