Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 100

Tối nay ở Kim Hải Ngạn vô cùng náo nhiệt, hai cảnh sát đứng canh trước cửa một phòng VIP, bên cạnh còn có một người trông như phóng viên.

Nhìn qua là biết bọn họ bắt được một nhân vật có máu mặt, nếu không thì cần gì phải mang theo phóng viên chứ?

Người trong các phòng khác nghe thấy tiếng động cũng chẳng buồn hát hò, uống rượu nữa mà đồng loạt ló đầu ra hóng hớt.

Thật ra Thẩm An Ngô cảm thấy không khí buổi tiệc rượu hôm nay có gì đó không đúng và đã linh cảm sẽ xảy ra chuyện. Lúc nãy anh giữ Hứa Thanh Lăng ở lại cũng vì cảm thấy tối nay Kim Hải Ngạn không yên ổn, sợ cô ở bên ngoài chạy loạn xạ tìm người sẽ gặp rắc rối. Không ngờ vì anh giữ cô lại mà vô tình kéo cô vào mớ bòng bong của mình.

Vừa rồi anh đã cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra trong tối nay, mơ hồ cảm thấy có một mắt xích nào đó không đúng nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi chuyện khác, chỉ cảm thấy áy náy với Hứa Thanh Lăng.

Cô gái này lo lắng cho anh đến vậy, tốt bụng chạy tới nói với anh rằng cô đã thấy kẻ cầm đầu bọn bắt cóc hôm đó, thế mà anh lại đẩy cô rơi vào tình cảnh có phần lúng túng này.

Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng dồn dập, Thẩm An Ngô quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng, trong mắt đầy vẻ áy náy: “Những người bên ngoài là nhắm vào chú, để chú ra xử lý. Nếu cháu sợ thì nấp vào nhà vệ sinh, chờ chú xử lý xong sẽ quay lại tìm cháu.”

Hứa Thanh Lăng hiểu rằng anh muốn bảo vệ cô nhưng trong khoảnh khắc này, rất nhiều suy nghĩ đột ngột lướt qua đầu cô. Rốt cuộc những người bên ngoài là ai? Sao kẻ cầm đầu bọn bắt cóc lại đột nhiên xuất hiện ở Kim Hải Ngạn? Có phải vì lần trước không thành công, bọn chúng không cam tâm nên đã âm thầm lên kế hoạch hãm hại anh tiếp không? Những người bên ngoài có liên quan gì đến kẻ đứng sau vụ bắt cóc lần trước?

Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi khác, càng nghĩ lòng cô càng thắt lại.

Sau khi hoàn hồn, Hứa Thanh Lăng đột ngột lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chúng ta đâu có làm chuyện gì khuất tất, tại sao cháu phải trốn chứ? Cháu sẽ đi cùng chú! Nếu đúng lúc tên đầu sỏ bọn bắt cóc cũng đang lẫn trong đám người ngoài kia thì cháu có thể chỉ cho chú thấy.”

Ánh mắt cô gái kiên định và giọng nói cũng rất dứt khoát. Thẩm An Ngô cảm thấy nỗi khó chịu chất chứa trong lòng bỗng tan biến phần nào, dòng nước ấm áp len lỏi vào tim. Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, khóe môi dần cong lên.

Dù ánh sáng trong phòng khá mờ nhưng đôi mắt anh lại sáng rực đến đáng sợ. Hứa Thanh Lăng cố tỏ ra bình thản, dời mắt đi chỗ khác, đồng thời nói tiếp: “Như chú đã nói, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, chú đã gặp bố mẹ cháu và cháu cũng đã ra mắt bố mẹ chú. Tính ra cũng thân thiết lắm mà ha? Nếu bọn họ có hỏi, cháu sẽ nói cháu là bạn gái chú…”

Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm An Ngô kéo đứng dậy: “Đã nói rồi là không được nuốt lời.”

Thẩm An Ngô nắm chặt tay cô, suốt tối hôm đó không buông ra lần nào nữa.

***

Cuối cùng cánh cửa đóng kín cũng được mở từ bên trong. Đám người hóng chuyện đều nghĩ hai cảnh sát kia đến để triệt phá tệ nạn xã hội, còn đang chắc mẩm người trong phòng đã làm chuyện gì mờ ám.

Nào ngờ người mở cửa lại là một đôi nam nữ trẻ tuổi có diện mạo và khí chất vô cùng nổi bật. Người đàn ông dáng người cao lớn, diện mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén, nhìn qua đã biết là người có địa vị. Cô gái bên cạnh thì rất xinh đẹp, khí chất thanh thuần, hai người nắm tay nhau đứng đó trông hợp đôi vô cùng.

“Nhìn thế này đâu giống làm chuyện gì khuất tất nhỉ?”

“Chẳng lẽ lén lút ngoại tình sau lưng vợ?” Vừa nghĩ đến khả năng đó, mấy người hóng hớt càng thêm tò mò.

“Ngoại tình gì chứ? Người ta nói là bạn trai bạn gái mà?”

Thật ra hai cảnh sát cũng chẳng hiểu mô tê gì. Đang trực ca đêm thì bọn họ bất ngờ nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, báo rằng có người trình báo ở một phòng nào đó của Kim Hải Ngạn có hành vi bất hợp pháp. Gần đây Cửu Giang đang triển khai chiến dịch trấn áp mạnh, nhưng số lượng các vụ nghiêm trọng mà bên họ báo cáo lên trên vẫn chưa đạt chỉ tiêu tháng này, vì nghe nói có thể hoàn thành nhiệm vụ nên hai người mới tới Kim Hải Ngạn.

Hai người đều là cảnh sát kỳ cựu nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Chỉ cần nhìn diện mạo và khí chất của đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt, cộng thêm thông tin cá nhân cũng như trên giấy tờ tùy thân đều trùng khớp với sự thật, hơn nữa nhìn thôi cũng biết quan hệ giữa họ là người yêu. Rốt cuộc là kẻ rảnh rỗi nào đã báo động giả, làm phiền bọn họ giữa đêm hôm vậy?

Dù thế, hai cảnh sát vẫn hỏi sơ qua về quan hệ của bọn họ theo quy trình, chủ yếu là hỏi Hứa Thanh Lăng.

“Cô quen anh ta từ khi nào?”

“Hè năm ngoái.”

Viên cảnh sát kỳ cựu liếc thẻ căn cước của cô rồi lại ngẩng lên nhìn cô thêm lần nữa. Cái nhìn đó khiến Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất khó chịu, không khỏi mím chặt môi.

Một cảnh sát khác ghé mắt nhìn qua: “Hai người cách nhau 12 tuổi?”

Sắc mặt Hứa Thanh Lăng càng khó coi: “12 tuổi thì sao hả? Tôi thích đàn ông trưởng thành, hơn nữa bạn trai tôi lại đẹp trai thế này!”

Cô nói xong lại nắm chặt cánh tay Thẩm An Ngô, cứ như tuyên bố chủ quyền mà trừng mắt nhìn hai cảnh sát.

Thẩm An Ngô mím chặt môi ngước nhìn trần nhà một cách bất lực. Anh sợ cô nói thêm câu nữa là anh sẽ không nhịn được mà bật cười.

***

Sau khi tiễn hai cảnh sát ra về, Hứa Thanh Lăng vui vẻ nhìn Thẩm An Ngô, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: “Thế nào, vừa rồi cháu diễn có đạt không?”

Thẩm An Ngô cố gắng kiềm chế bản thân nhưng tay đã tự động giơ lên, xoa đầu cô gái trước mặt, cố nhịn không cười, giọng cũng nỗ lực giữ vẻ bình thản như đang bàn về thời tiết: “Vừa rồi đã nói là không được nuốt lời. Chú sẽ không có cô bạn gái nào khác nữa đâu, chỉ có em thôi.”

Hứa Thanh Lăng: “?”

Thẩm An Ngô quay đầu lại, thấy vẻ bối rối trong mắt cô nên anh không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa mà chỉ hỏi: “Em về nhà hay về trường? Chú đưa em đi.”

Hứa Thanh Lăng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Khoan đã, cháu đã hứa làm chứng giúp Thẩm Loan rồi.”

Hai người đứng ở hành lang bên ngoài phòng VIP, cánh cửa đối diện căn phòng tổng thống được mở ra. Trương Dã với vẻ mặt hoảng hốt đứng ở cửa, tay giữ chặt cái áo sơ mi ngắn tay trên người, cái áo này đã bị xé rách tả tơi, cúc áo cũng chẳng còn cái nào.

Sắc mặt Trương Dã tái nhợt, suýt bật khóc: “Sếp Thẩm, hình như quản lý Quách bị người ta bỏ thuốc…”

Hả? Hứa Thanh Lăng sững người.

Gương mặt Thẩm An Ngô trở nên nghiêm trọng. Anh đột nhiên nhớ lại khi bọn họ uống rượu với Tôn Phát Văn ở karaoke vừa nãy, nhân viên phục vụ có bưng vào vài ly nước trái cây tươi và đưa cho mỗi người một ly. Anh tiện tay đặt ly nước trái cây của mình lên bàn trà, vừa khéo để cạnh ly của Quách Vĩ. Quách Vĩ say khướt nên không chú ý, cầm nhầm ly của anh rồi uống một hơi cạn sạch.

Thẩm An Ngô thấy Quách Vĩ cầm nhầm ly nhưng không nói gì, cả tối cũng không đụng đến ly nước trái cây đó nữa.

Giữa chừng Tôn Phát Văn nhận được một cuộc gọi, sau khi quay lại thì trông có vẻ rất hoảng loạn, lúc bước vào còn cố ý liếc nhìn ly nước trước mặt anh.

Lẽ nào ly nước trái cây đó vốn là dành cho anh?

***

Tối hôm đó có tận ba nhóm cảnh sát đến Kim Hải Ngạn, nhưng mỗi nhóm lại kiểm tra về một vụ việc khác nhau.

Nhóm đầu tiên không rõ là ai báo án, chuyên môn đến điều tra Thẩm An Ngô.

Nhóm thứ hai bảo có người tố cáo Kim Hải Ngạn kinh doanh bất hợp pháp, chứa chấp việc mua bán và sử dụng chất cấm.

Nhóm thứ ba đến theo tin báo, nói là tìm một kẻ trộm.

Cảnh sát đến hết lượt này đến lượt khác khiến việc kinh doanh karaoke bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khách khứa gần như rời đi hết vào nửa đêm.

***

Trong bãi đỗ xe ngầm, tiếng bạt tai vang dội cùng với tiếng gậy gộc đập vào người nghe đến rợn người, sau đó là những tiếng r*n r* đau đớn.

Ở góc bãi đỗ, một người đàn ông đang nằm sõng soài dưới đất, đôi giày da đen bóng loáng của Hạ Khôn giẫm mạnh lên ngực gã.

Hạ Khôn tức giận đến mức thái dương liên tục co giật, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng đầy sát khí: “Chẳng phải mày bảo tận mắt thấy ả vào phòng hả?”

Người đàn ông nằm dưới đất r*n r* đau đớn, không ngừng cầu xin: “Sếp Hạ, là con khốn đó nhớ nhầm số phòng nên tìm nhầm chỗ. Sếp không tin thì có thể gọi ả hỏi thử. Con khốn đó là do anh Hắc sắp xếp, em chưa gặp bao giờ. Em chỉ trông chừng mỗi phòng của tên họ Thẩm, thấy có một cô gái đi vào nên em cứ tưởng là người của anh Hắc. Là lỗi của em, vì em không hỏi anh Hắc rõ ràng. Sếp Hạ, sếp rộng lượng tha cho em lần này đi.”

Hạ Khôn cúi đầu nhìn kẻ dưới chân, nở một nụ cười lạnh lùng nham hiểm: “Mày còn định đổ hết trách nhiệm lên đầu thằng Hắc hả? Tha cho mày lần này? Mày tưởng mày còn cơ hội à? Lần này làm hỏng chuyện lớn của tao, nếu chuyện cũ bị lôi ra, tao sẽ chôn sống mày!”

Cảnh sát lũ lượt kéo tới doạ Hạ Khôn hoảng hồn. Ban đầu ông ta còn định âm thầm bôi nhọ Thẩm An Ngô, không ngờ chẳng những không thành công mà còn gậy ông đập lưng ông.

Hạ Khôn tức muốn nổ phổi, đạp kẻ dưới chân vài cú nhưng vẫn chưa hả giận, bèn ra lệnh cho đàn em kéo gã đi trừng trị tiếp.

Sau đó ông ta lấy điện thoại gọi cho Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đang ở quê chán phát ngán. Gã đã quen với cuộc sống phồn hoa nơi đô thị, bỗng dưng phải về quê khiến gã không sao thích nghi được. Vùng quê này thật sự rất tẻ nhạt, ngay cả TV cũng chỉ có hai kênh để xem.

Nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, Tiểu Hắc vội vàng ngồi thẳng dậy, vui vẻ hỏi: “Sếp Hạ, em có thể quay về Cửu Giang được chưa?”

“Về cái mả mẹ mày ấy!” Hạ Khôn chửi một câu, hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bên này xảy ra chút chuyện, khoảng thời gian này mày ngoan ngoãn ở dưới quê đi, đừng quay về Cửu Giang.”

Tiểu Hắc còn định hỏi thêm vài câu nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy, cảm giác bất an dâng trào khiến gã vội vàng gọi điện cho một đàn em mà gã để lại ở Cửu Giang. Gã đàn em này đã theo gã nhiều năm, lần này gã phải về quê để tránh bão nên mới để hắn ở lại làm việc cho Hạ Khôn.

Gọi mấy cuộc nhưng đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy, sau một hồi suy nghĩ, Tiểu Hắc gọi cho Ngụy Đông Lai.

***

Kể từ khi khu giải trí Kim Hải Ngạn khai trương đã làm ăn phát đạt nhờ mối quan hệ rộng và bối cảnh của ông chủ, hút hết khách của mấy quán giải trí cũ.

Không ngờ chưa mở được bao lâu lại gặp phải cuộc kiểm tra đột xuất quy mô lớn, một đêm mà đón tận mấy đợt cảnh sát, cuối cùng bị đình chỉ kinh doanh một tháng vì nghi ngờ buôn bán hàng cấm.

Cảnh sát triệu tập toàn bộ nhân viên quán về đồn thẩm vấn, Ngụy Đông Lai vốn ngông cuồng cũng sợ đến mức không dám hó hé. Tuy việc kinh doanh là do Tiểu Hắc quản lý nhưng gã cũng dính líu đến việc buôn bán hàng cấm. Nếu chuyện này bị lộ, gã lo mình sẽ bị Hà Khôn đá ra khỏi khu giải trí.

Vụ rắc rối lần này khiến tên lùn chuyên bán thuốc không dám mò đến nữa. Ngụy Đông Lai đành hẹn gặp người phục vụ từng bỏ thuốc giúp gã, nhét cho ít tiền rội dặn giữ kín miệng. Người phục vụ cầm mấy tờ tiền, cười chân thành nói: “Sếp Ngụy, dạo này tôi muốn đổi nhà để đi làm cho tiện. Nhưng tiền đặt cọc còn thiếu một chút…”

Nụ cười trên mặt người đó rất chói mắt nhưng lúc này Ngụy Đông Lai chỉ có thể nhịn. Gã bình tĩnh lại và hỏi: “Mày còn thiếu bao nhiêu?”

Người phục vụ đảo mắt, hạ quyết tâm nói: “Còn thiếu năm ngàn.”

Sắc mặt Ngụy Đông Lai tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua gã, nghiến răng ken két vì tức, cắn cũng sâu đấy.

Người phục vụ thấy gã nổi giận thì vội vàng nặn ra nụ cười lấy lòng: “Sếp Ngụy, dạo này tôi thật sự đang kẹt tiền. Tôi tính hay là xin nghỉ một thời gian, đỡ phải chạm mặt với mấy người kia.”

Ngụy Đông Lai nói: “Hôm nay tao không mang đủ tiền, mai tao đưa.”

***

Ngụy Đông Lai bồn chồn mấy ngày liền, ngày nào cũng đến nhà hàng làm việc nhưng từ hôm đó không thấy Tiểu Hắc quay lại nữa. Hà Khôn thì thỉnh thoảng mới ghé qua và một tháng sau đó, Hà Khôn cũng biệt tăm.

Ông chủ biến mất nên nhân viên quán Kim Hải Ngạn càng thêm lo lắng không yên. Không lâu sau ông chủ Kim Hải Ngạn là Hà Khôn, cũng là tổng giám đốc của bất động sản Vĩnh Hải bị khởi tố vì bị tình nghi là kẻ chủ mưu đứng sau một vụ bắt cóc.

Công ty bất động sản Vĩnh Hải từng là đầu tàu trong ngành bất động sản của tỉnh Ninh nhưng giờ lại rối như mớ bòng bong. Khu giải trí Kim Hải Ngạn cũng bị đình chỉ kinh doanh ba tháng vì nghi ngờ vi phạm pháp luật.

Một phần của khu giải trí Kim Hải Ngạn bị buộc phải ngừng hoạt động. Trước đây chẳng thấy Ngụy Đông Lai có mặt ở nhà quá ba ngày nhưng giờ lại chuyển hẳn về làng Sồi.

Ngày nào con trai cũng ở nhà, lúc đầu vợ chồng Ngụy Văn Sơn còn mừng nhưng một tuần sau, thấy ngày nào con trai cũng đánh bài ở sòng bạc trong làng, hoặc chơi game thâu đêm với đám thanh niên vô công rỗi nghề ở quán net thì bọn họ lại thấy phiền. Không ở nhà thì nhớ mà ở nhà thì chán, mất cả thú vui tuổi già.

Mấy anh em của Ngụy Văn Sơn đều làm xây dựng, ông ta nhân lúc mấy làng ven đô phát triển mà kiếm được một khoản khá lớn. Trong mắt ông ta, mở khu giải trí không phải là công việc làm ăn đứng đắn.

Ngụy Văn Sơn khuyên con trai nên quay về làm nghề xây dựng với mấy chú, không ngờ lại bị con trai từ chối thẳng thừng. Làm xây dựng vừa mệt vừa chẳng được bao nhiêu, mỗi năm thầu vài công trình là hết mức, sao bằng khu giải trí vừa kiếm được nhanh mà còn đa dạng cách kiếm tiền chứ?

Sau khi nếm trải mùi ngon từ khu giải trí, được người ta tung hô như vua, Ngụy Đông Lai không muốn quay lại làm xây dựng nữa. Gã quyết định như vậy nên cũng bắt đầu làm loạn ở nhà, muốn bố đầu tư vốn cũng như rủ mấy chú góp vốn để mở khu giải trí mới.

Ngụy Văn Sơn không đồng ý, thế là hai bố con lại căng thẳng với nhau. Vợ Ngụy Văn Sơn thương con trai, thấy con trai ngày ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa thì đau lòng. Bà ta khuyên chồng nhưng không được, bèn gọi ba cô con gái đã lấy chồng về, định nhờ họ thuyết phục chồng đưa tiền cho con trai mở khu giải trí, tốt nhất là ba cô con gái cũng mỗi người góp một ít đầu tư cho em trai.

Ba người chị của Ngụy Đông Lai lớn hơn gã rất nhiều tuổi. Lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ nên tình cảm họ dành cho đứa em trai luôn ngang ngược từ bé rất phức tạp. Ba người đều không đồng tình với chuyện mở phòng karaoke, cuối cùng cả nhà còn suýt cãi nhau. Sau đó vì mẹ khóc lóc ăn vạ mãi, ba người chị mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngay khi bà mẹ tưởng chuyện của con trai đã được giải quyết thì trước cửa nhà bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát. Hai viên cảnh sát bước xuống, rút lệnh bắt giữ ra trước mặt cả nhà, đông thời nói rằng Ngụy Đông Lai bị tình nghi xâm hại nhân thân cần đưa về điều tra.

Tin tức này như sét đánh ngang tai với nhà họ Ngụy. Bà mẹ ôm chặt con trai không cho cảnh sát đưa đi. Lúc đầu hai cảnh sát còn giữ thái độ nhẹ nhàng, thấy vậy thì lập tức còng tay Ngụy Đông Lai lại, lôi đi.

Trong ba người chị của Ngụy Đông Lai, chị hai là người có học thức nhất, kéo một cảnh sát lại định hỏi xem rốt cuộc em trai mình phạm tội gì, nhưng cảnh sát bị bà mẹ chọc cho phát cáu, chẳng nói câu nào, chỉ phăm phăm đưa người đi.

Làng Sồi chỉ là một làng nhỏ ở ven đô, việc có xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà trưởng làng đã thu hút sự chú ý của mọi người. Xe vừa vào làng chưa đầy nửa tiếng thì đứa con trai ngang ngược của Ngụy Văn Sơn đã bị còng tay đưa lên xe, ngay khi chiếc xe rời đi, chuyện tức tốc lan khắp làng Sồi như mọc cánh.

***

Siêu thị tiện lợi Tấn Đạt nằm ở đầu làng, kể từ khi Hoàng Quyên rời đi thì việc buôn bán trong siêu thị do một tay Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu quản lý. Hai vợ chồng ngồi trong tiệm, nghe mấy người hàng xóm đến mua đồ bàn tán chuyện nhà trưởng làng.

Lý Mai bước vào mua đồ, nửa bên mặt phải của bà ta sưng vù, trên mặt còn dán một miếng băng cá nhân. Bà ta cúi đầu mua một gói băng vệ sinh trên kệ bên cạnh Ngô Quế Phân. Nếu không phải ở nhà hết sạch băng vệ sinh thì bà ta thật sự không muốn bước ra ngoài.

Vài người phụ nữ đang buôn chuyện thấy bà ta bước vào thì im bặt. Mấy ngày nay cả làng đều rỉ tai nhau rằng con trai của Ngụy Văn Sơn tranh giành bạn gái với cháu nội của tỷ phú Thẩm Hưng Bang ở Cửu Giang. Bởi vì không giành được nên gã bèn chuốc thuốc người ta, cuối cùng bị nhà họ Thẩm kiện ra tòa, xui sao gặp trúng đợt truy quét nghiêm ngặt, không chừng sẽ phải ngồi tù hết mấy năm.

Điều mà nhiều người trong làng không biết là bạn gái của cháu nội nhà họ Thẩm lại là cô con gái của Uyển Thụ Bằng trong làng, thế là những lời đồn không rõ thực hư đã lan truyền khắp nơi trong làng.

Con trai bị bắt, bà Ngụy gần như nổi điên, không dám tìm đến nhà họ Thẩm mà chỉ dám chạy đến nhà Uyển Thụ Bằng trút giận lên cô con gái của bọn họ là Uyển Nguyệt. Bà Ngụy vừa khóc vừa la, không chỉ đập phá tan tành những đồ điện đắt tiền của nhà họ Uyển mà còn cào nát mặt của Lý Mai và Uyển Nguyệt.

Giờ đây cứ nghe đến tên “Ngụy Đông Lai” là Ngô Quế Phân lại nổi giận, Hoàng Quyên vẫn còn thiếu bọn họ 4000 tệ chưa trả lại. Sau khi Hoàng Quyên bị bắt, bố mẹ cô ta từ Phong Kiều lên thành phố, vừa quỳ vừa dập đầu trước mặt vợ chồng Ngô Quế Phân, còn viết giấy nợ 4000 tệ cho bọn họ.

Dù Hoàng Quyên rất đáng trách nhưng bố mẹ cô ta lại thật sự đáng thương, cuối cùng Ngô Quế Phân nể tình đồng hương mà bỏ qua cho Hoàng Quyên.

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Ngô Quế Phân thì món nợ này phải tính lên đầu Ngụy Đông Lai mới đúng, chắc chắn việc Hoàng Quyên dám cầm tiền bỏ trốn có liên quan rất lớn với thằng nhãi nhà họ Ngụy đó!

Kể từ khi Hoàng Quyên cầm tiền bỏ trốn, hai vợ chồng nhà họ Hứa không gặp lại cô ta nữa, nghe nói vì muốn nhanh chóng trả hết nợ mà bố mẹ cô ta đã bắt cô ta đến Thâm Quyến làm việc.

***

Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua trong những rắc rối lộn xộn, Hứa Tuấn Văn chuẩn bị nhập học, Ngô Quế Phân muốn con gái đi cùng bọn họ đến trường nhưng bị con gái từ chối thẳng thừng.

Hứa Thanh Lăng nhìn cách bố mẹ giữ khư khư em trai bên mình mà tức giận: “Mẹ, con có thể tự đi nhập học, sao Hứa Tuấn Văn lại không thể?”

Nghe con gái nói vậy, Ngô Quế Phân không cãi được câu nào nên đành dịu giọng: “Thì tại vì nó là đứa cuối cùng trong nhà mình đi học đại học mà? Lúc con và chị con nhập học, bố mẹ không đưa đi. Giờ đến đứa cuối cùng, bố mẹ mới muốn đi cùng nó, không thì sau này chẳng còn cơ hội nữa.”

“Tùy bố mẹ! Muốn đưa thì tự đi mà đưa, đừng có gọi con đi cùng!” Hứa Thanh Lăng lạnh lùng đáp.

***

Con gái không chịu đi nên Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu bàn nhau nghỉ bán hàng một ngày để đưa con trai đi nhập học.

Trường kỹ thuật mà Hứa Tuấn Văn học nằm ngay bên cạnh Đại học Cửu Giang nhưng nhìn bề ngoài không khang trang bằng. Cánh cổng nhỏ bé trông chẳng bắt mắt chút nào. Hai vợ chồng đội nắng đưa con trai đến trường làm thủ tục nhập học, đóng học phí và nhận chìa khóa phòng.

Ký túc xá của Hứa Tuấn Văn là phòng tám người, điều kiện cũng bình thường. Nhưng cậu là người hướng ngoại, vừa vào phòng đã nhanh chóng nói chuyện rôm rả với hai bạn cùng phòng đến từ nơi khác. Ngô Quế Phân ở phía sau dọn giường cho con trai, lót chăn, trải ga, bọc gối cẩn thận, các vật dụng như cốc uống nước và cốc ăn cơm do trường phát cũng được bà rửa sạch.

Thu xếp xong mọi việc, hai vợ chồng chuẩn bị ra về.

Bao nhiêu năm con trai ăn ở cùng gia đình nhưng giờ đột nhiên phải dọn đến ký túc xá khiến Ngô Quế Phân thật khó mà quen được. Đến lúc rời đi, bà lại nghĩ ra đủ thứ chưa kịp dặn dò con.

“Ở trường nhớ học hành cho tốt, tiền không đủ tiêu thì báo về nhà.”

“Dù sao cũng gần nhà, cuối tuần nếu rảnh thì đi xe buýt về.”

“Mẹ thấy giặt quần áo ở đây không tiện, bộ nào khó giặt thì mang về, mẹ giặt cho.”

Nghe mẹ cứ lải nhải mãi, Hứa Tuấn Văn đã sớm mất kiên nhẫn. Một vài bạn cùng phòng đến từ nơi khác cũng quay lại nhìn bọn họ giằng co tới lui như đang hóng hớt trò vui.

Hứa Tuấn Văn cảm thấy mất mặt nên xua tay với bố mẹ: “Rồi rồi, bố mẹ về đi.”

Ngô Quế Phân nhìn từ trên xuống dưới chỗ con trai nằm thêm mấy lượt, trong lòng không khỏi xót xa: “Thế bố mẹ đi đây.”

Hai vợ chồng cứ tưởng con trai sẽ tiễn bọn họ ra cổng trường hoặc ít nhất là xuống tầng, ai ngờ cậu chẳng thèm rời khỏi giường mà chỉ chăm chú nói chuyện với bạn cùng phòng.

Hứa Đức Mậu mặt mày sa sầm suốt dọc đường về, cuối cùng không nhịn được mà than thở với vợ: “Thằng này đúng là không có chút lương tâm nào!”

Người ta nói nuôi con trai để trông cậy lúc về già, nhưng có dựa được hay không còn phải nghĩ lại!

Ngô Quế Phân nghe chồng cằn nhằn mà trong lòng không vui, nhìn tầng hai vắng lặng, nghĩ đến việc ba đứa con đều lần lượt rời xa mái nhà, vô thức cảm thấy sống mũi cay cay rồi rơi mấy giọt nước mắt.

***

Khai giảng năm học mới, các cô gái phòng 202 lại tụ họp cùng nhau. Mới chỉ một năm trôi qua mà cảm giác như ai cũng trưởng thành hơn hẳn, không còn dáng vẻ bỡ ngỡ như khi mới vào đại học.

Chắc chắn người thay đổi nhiều nhất là Quách Lệ Na. Cô ấy tham gia cuộc thi tuyển chọn Đại sứ hình ảnh bóng đá, vượt qua nhiều vòng thi rồi tiến thẳng vào chung kết, thậm chí còn theo đội bóng đá của trường đến Thâm Quyến tham dự vòng chung kết.

Trải qua vài tháng huấn luyện khắc nghiệt, so với hồi mới vào trường thì Quách Lệ Na như biến thành một người khác, cô ấy đã biết trang điểm và gu ăn mặc cũng tinh tế hơn trước.

Sáng ngày đầu tiên khai giảng, sau khi học xong, sáu cô gái cùng nhau đến nhà ăn Nam Uyển ăn cơm. Mỗi người gọi một suất đồ xào giá 4 tệ, bày đầy lên bàn đầy như một bữa tiệc nhỏ.

Ngay bàn bên cạnh là nhóm sinh viên năm nhất mặc đồng phục rằn ri mới tinh, gương mặt rám nắng đỏ hồng, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. Những sinh viên mới vào trường thường rất cẩn thận trong việc chi tiêu ở nhà ăn, không dám tiêu xài hoang phí. Ai cũng cầm trên tay cái bát men sứ vừa phát, trên đó in dòng chữ “Đại học Cửu Giang 2002” rồi đến quầy lấy một phần cơm với một món mặn hai món rau hoặc hai món mặn một món rau.

Một phần cơm với một món mặn hai món rau và cơm thêm chỉ tầm 3 tệ đổ lại, hai món mặn một món rau cũng chưa đến 4 tệ. Có lẽ vì cường độ vận động của đợt huấn luyện quân sự khá lớn nên ai cũng thấy mấy món ăn bình dân này ngon miệng đến lạ.

Một vài sinh viên năm nhất vừa ăn vừa nhìn sang bàn bên, không giấu nổi sự thán phục. Bàn bên kia, nhìn qua đã biết là các chị năm ba năm tư khóa trên. Quả nhiên là “chị đại”, mỗi người gọi một món xào riêng cũng đủ khiến bữa cơm ở nhà ăn trông như ở nhà hàng.

Một cô gái với khuôn mặt tròn trịa cứ nhìn chằm chằm Quách Lệ Na. Mãi đến khi họ ăn xong, cô ấy mới lấy hết can đảm, bưng ly bước đến bên cạnh Quách Lệ Na, ghé tai hỏi nhỏ: “Chị ơi, chị có phải chị Quách Lệ Na không ạ?”

Quách Lệ Na hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao em biết chị?”

Mặt cô gái ấy đỏ bừng, ngại ngùng trả lời: “Em thấy chị trên TV, trong cuộc thi Đại sứ hình ảnh bóng đá đó ạ. Chị ở ngoài đời còn xinh hơn trên TV nữa!”

Điều này khiến Quách Lệ Na hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn em nhé.”

Cô gái lè lưỡi, đỏ mặt rời đi. Các cô gái phòng 202 không nhịn được mà trêu Quách Lệ Na: “Lệ Na, ghê thật nha, giờ cậu thành người nổi tiếng ở trường chúng ta rồi đấy.”

Cuộc thi Đại sứ hình ảnh bóng đá đã kết thúc một thời gian, đối với Quách Lệ Na thì việc đứng trên bục nhận giải ba đã không còn là điều gì lớn lao. Bị các bạn trêu nên cô ấy cười ngượng: “Thật ra lần đến Thâm Quyến thi đấu với đội bóng của trường đó, tuy cũng được giải nhưng so với các cầu thủ chính thức thi đấu bóng đá thì mình có cảm giác cuộc thi của mình chỉ là phần phụ thôi, giống như tiết mục phụ trợ tạo không khí. Mình thật sự rất ngưỡng mộ các bạn trong đội bóng, bọn họ mới thật sự là tâm điểm.”

Điều khiến Quách Lệ Na phấn khích nhất lúc này không phải là giải ba mà là trường đang có kế hoạch thành lập đội bóng đá nữ và đã bắt đầu tuyển người. Huấn luyện viên của đội bóng nghĩ ngay đến cô ấy và hy vọng cô ấy tham gia.

***

Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tươi tắn của cô sinh viên năm nhất vừa rồi khiến Tiêu Đình Đình không khỏi cảm thán: “Trường học thì vẫn thế, chỉ có sinh viên là thay đổi. Sinh viên cũng giống như những lứa măng non, cứ lần lượt thay nhau mọc lên, luôn tươi mới và tràn đầy sức sống.”

Triệu Tịnh tò mò kéo mọi người cùng chơi trò “đoán tân sinh viên hay cựu sinh viên”: “Bỏ qua mấy đứa mặc đồng phục rằn ri đi, chắc chắn họ là tân sinh viên rồi. Còn những người không mặc đồng phục thì chúng ta thử đoán xem ai là tân sinh viên, ai là cựu sinh viên đi.”

Thế nhưng chẳng có ai hưởng ứng, mấy cô gái phòng 202 đều thấy trò này thật nhạt nhẽo: “Tân sinh viên hay cựu sinh viên, nhìn ánh mắt là biết ngay còn gì.”

Tiêu Đình Đình chỉ vào mắt mình: “Em nhìn mấy bạn tân sinh viên đi, ánh mắt bọn họ long lanh tràn đầy sự hiếu kỳ. Sáng sáu, bảy giờ đã dậy mà vẫn tràn đầy sức sống, toàn thân như toát ra năng lượng. Còn các cựu sinh viên thì sao hả? Ánh mắt đờ đẫn, người thì lờ đờ, chẳng buồn sống cũng chẳng muốn chết.”

Diệp Tư Văn gắp một miếng thịt bò xào tỏi tây cho vào miệng nhấm nháp, vẫn là hương vị quen thuộc: “Ai mà chẳng có lúc tràn đầy năng lượng chứ? Mọi người có tin không, hết học kỳ này là một nửa tân sinh viên sẽ gia nhập "Câu lạc bộ 93" thôi!”

Trường Đại học Cửu Giang quản lý sinh viên khá thoải mái, buổi tối không cắt điện cũng không ngắt mạng. Bây giờ hầu như sinh viên ngành nào cũng có máy tính. Nhưng làm gì có ai học hành nghiêm túc đâu? Đêm nào cũng rúc trong phòng chơi game đến khuya hết, không phải à?

Ba giờ sáng, ngủ chín giờ sáng dậy, đó là “Câu lạc bộ 93”, tổ chức được đồn là lớn nhất trong trường đại học.

Giang Bồng Bồng nói: “Năm ngoái trong phòng mình, Tiêu Đình Đình và Hứa Thanh Lăng là hai người ghét mặc đồng phục rằn ri nhất, mỗi ngày vừa kết thúc huấn luyện quân sự là thay đồ ra liền. Nhất là Tiêu Đình Đình, chẳng bao giờ mặc đồng phục quân sự ra nhà ăn hay phòng nước nóng, chỉ sợ người ta nhận ra chị ấy là tân sinh viên.”

Hứa Thanh Lăng gắp một miếng sườn xào chua ngọt, từ tốn nhai nuốt, món xào của quầy ăn này có vẻ đã đổi đầu bếp, bỏ ít đường hơn trước. Nghe Giang Bồng Bồng nhắc tới mình, cô ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Đơn giản là mình cảm thấy bộ đồ quân sự đó không thoải mái, vừa không thoáng khí vừa không hút mồ hôi. Cả ngày cứ bám dính vào người, khó chịu muốn chết.”

Mọi người nghe vậy đều gật gù đồng ý. Triệu Tịnh nhìn những gương mặt mới mẻ không ngừng lướt qua bên cạnh, cô ấy đột nhiên nhớ đến Tống Lương Căn mà cô ấy đã gặp ở Pizza Hut năm ngoái. Cuối kỳ anh ta nhắn một tin tỏ tình lên đài phát thanh, còn gửi tặng cô ấy một bài hát khiến cô ấy nổi tiếng khắp khoa, chọc cô ấy tức giận gọi điện chửi cho anh ta một trận.

Sau đó hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc, Triệu Tịnh nghe bạn cùng phòng của Tống Lương Căn nói rằng sau khi chia tay cô ấy, ll anh ta đã quen thêm hai bạn gái mới.

Triệu Tịnh không khỏi thầm nghĩ, không biết khi ở bên các bạn gái đó, anh ta có dùng tên thật là Tống Lương Căn không, hay chỉ nói mình là Tống Lương.

Triệu Tịnh gẩy gẩy bát cơm, hỏi Hứa Thanh Lăng: “Năm nay cậu còn bán máy tính trên diễn đàn trường không?”

Hứa Thanh Lăng lắc đầu: “Không bán nữa, không có thời gian. Học kỳ này nhiều môn chuyên ngành, bên thầy Dương Hủ lại bận tối mắt, bán máy tính nữa thì không xuể.”

Triệu Tịnh hơi thất vọng: “Mình còn nghĩ nếu năm nay cậu bán máy tính được lời có phải sẽ lại mời bọn mình đi ăn Pizza Hut không.”

Hứa Thanh Lăng nhìn gương mặt nhăn nhó của cô ấy, không nhịn được bật cười: “Đâu nhất thiết phải bán được máy tính thì mới có thể mời mọi người ăn Pizza Hut? Mình có tham gia mấy dự án bên thầy Dương Hủ, năm nay còn đưa đi dự thi, nếu đạt giải, mình sez mời các cậu ăn Pizza Hut!”

Hiện tại Dương Hủ chỉ một lòng muốn biến XYZ thành công ty chuyên về thiết kế, nhưng trước tiên ông ấy phải làm cho XYZ trở nên nổi tiếng cái đã. Tham gia cuộc thi là cách tốt nhất để tăng cường danh tiếng, và ông ấy đã chọn hai dự án của mình để dự giải, trong đó có một dự án là biệt thự Long Não của Thẩm An Ngô. Vì vậy gần đây bọn họ đều làm thêm giờ, hy vọng hoàn thành dự án trước kỳ bình chọn cuối năm.

Nghe Hứa Thanh Lăng nói về việc dự thi, cảm xúc của Diệp Tư Văn không khỏi trầm xuống. Triệu Tịnh ở bên cạnh đã nhanh miệng nói: “Tiêu Đình Đình, Hứa Thanh Lăng bảo nếu đạt giải thì mời chúng ta ăn Pizza Hut. Cậu đoạt giải Kim Tỉ rồi, chẳng lẽ không mời bọn tớ một bữa?”

Học kỳ trước lớp của Diêu Vĩnh An yêu cầu tất cả sinh viên trong khoa nộp tác phẩm tham gia giải Kim Tỉ do thầy chủ trì. Cả lớp cô ấy đều tham gia, cuối cùng chỉ có Tiêu Đình Đình giành được giải. Nghe nói cả khoa chỉ có bốn, năm sinh viên đoạt giải, Tiêu Đình Đình luôn mơ ước được làm việc ở công ty quảng cáo 4A sau khi tốt nghiệp nên khi hay tin mình đoạt giải này, cô ấy cảm thấy đã tiến gần hơn tới mục tiêu.

Tiêu Đình Đình đoạt giải thì mừng lắm nhưng Diệp Tư Văn, người thực tập cùng cô ấy tại phòng làm việc của Diêu Vĩnh An lại không vui. Diệp Tư Văn là người muốn đoạt giải này nhất trong ký túc xá, cô ấy cũng đã chỉnh sửa bài dự thi hơn chục lần, thậm chí Diêu Vĩnh An cũng khen thiết kế của cô ấy rất tốt, vậy mà cuối cùng lại chẳng giành nổi một giải khuyến khích.

Hứa Thanh Lăng nhìn ra tâm trạng của Diệp Tư Văn không tốt vì chuyện giải Kim Tỉ nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Mình mượn được máy ảnh của thầy Dương Hủ, lát nữa chúng ta ra đường chính chụp vài tấm ảnh đi.”

Nghe bảo được chụp ảnh nên các cô gái cũng hứng khởi, vội ăn xong bữa cơm, dọn dẹp khay thức ăn rồi cùng nhau đi ra đường chính trong trường. Vừa bước qua cổng trường, đập vào mắt là dải băng rôn đỏ với dòng chữ “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Quách Lệ Na của trường chúng ta đạt giải ba Đại sứ hình ảnh bóng đá sinh viên toàn quốc” giăng phía sau bức tượng trắng.

Hiện tại điện thoại chưa có chức năng chụp ảnh nhưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy đây là một khoảnh khắc đáng nhớ và quý giá với Quách Lệ Na, thế nên cô định nhân dịp này chụp một bức ảnh kỷ niệm cho cả ký túc xá.

Tháng chín ở Cửu Giang vẫn còn khá nóng, các cô gái ở phòng 202 đều ăn diện xinh đẹp, mặc những bộ quần áo mình thích nhất, cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm ở những “danh lam thắng cảnh” nổi tiếng trong trường.

Dưới băng rôn đỏ nổi bật ở đường chính, Quách Lệ Na khoanh tay đứng, trên môi nở một nụ cười đầy kiêu hãnh.

Dường như những khoảnh khắc khiến cô ấy đau khổ trong quá khứ đã tan biến hết vào giờ phút này, bất kể thế nào cô ấy cũng đã vượt qua.

Năm cô gái đứng trước bức tượng trắng, Hứa Thanh Lăng cầm máy ảnh chỉnh vị trí, sau đó nhờ một bạn học đi ngang qua chụp cho bọn họ bức ảnh đầu tiên từ khi nhập học.

Hứa Thanh Lăng tìm một cửa hàng in ảnh, in tất cả hình trong máy ra, mỗi người giữ một tấm làm kỷ niệm.

Sau khi khai giảng, cuộc sống cũng trở nên bận rộn. Từ hôm đó cô không còn liên lạc với Thẩm An Ngô nữa, có vẻ như anh cũng rất bận.

Ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại của Hứa Thanh Lăng là để ngâm mình ở XYZ, hết vẽ bản thảo lại giúp Dương Hủ sắp xếp tài liệu dự án, không thì chạy tới biệt thự Long Não xem xét tiến độ.

Vào cuối tuần cuối cùng của tháng chín, cô đang vẽ tranh tường cho phòng sách của Thẩm An Ngô ở biệt thự Long Não thì nhận được cuộc gọi từ anh. Đầu dây bên kia, giọng Thẩm An Ngô nghe có vẻ khá vui.

“Đầu sỏ vụ bắt cóc mà em nói đã bị bắt rồi, có lẽ cần em ra làm nhân chứng cho chú.”

Hoàng hôn buông xuống ở biệt thự Long Não, trời bên ngoài dần tối, công nhân đã về hết, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Lăng. Thường cô hay vừa hát lớn vừa vẽ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra sau canh chừng. Nhưng lúc này, nghe thấy giọng nói của Thẩm An Ngô, cô lại cảm thấy những nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng như tan biến.

Bình Luận (0)
Comment