Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 99

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố mẹ cũng chưa nỡ đánh anh ta chứ đừng nói là bị người khác tát.

Đầu óc anh ta quay cuồng, bên má đau rát, dòng máu sôi sục trong người dần lạnh xuống, ánh mắt mông lung và hỗn loạn cũng dịu đi phần nào. Khuôn mặt vừa đỏ bừng vì kích động giờ lại tái nhợt, nổi bật lên dấu tay trải từ gò má đến tận quai hàm, tới cả đường nét ngón tay cũng hiện rõ mồn một.

Dù sao cũng là con nhà gia giáo, anh ta ngây người đứng đó, cơn chấn động khiến nét mặt anh ta trông méo mó mất tự nhiên. Anh ta cố nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra trong phòng, nhưng trong đầu như có một màn sương mù dày đặc che chắn, không tài nào nhớ nổi ai đã gài bẫy mình.

Trong phòng kín mít, mùi nước hoa rẻ tiền hòa với mùi thuốc lá khiến người ta khó thở, nhìn dáng vẻ này của anh ta, cô biết anh ta đã tỉnh táo hơn.

Cô cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cảm giác ghê tởm mãnh liệt trào dâng. Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo không che giấu được sự khinh bỉ: “Mấy người thật ghê tởm!”

Dù là Ngụy Đông Lai, Uyển Nguyệt hay Thẩm Loan, tất cả đều khiến người khác buồn nôn.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, cô ngồi ở góc xa nhất trên sô pha, mỗi người chiếm một đầu. Ánh sáng xanh thẫm từ đèn rọi trên đầu làm khuôn mặt tinh tế của cô càng thêm sắc lạnh như tượng băng, mang theo vẻ đẹp xa cách.

“Bọn tôi?” Thẩm Loan ngơ ngác nhìn cô rồi lặp lại hai từ ấy, trong mắt tràn ngập mơ hồ nhưng lát sau đã hiểu ra, anh ta tức đến mức gân xanh trên thái dương nhảy dựng: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng bị hại!”

Khuôn mặt hơi tái của anh ta đỏ bừng vì giận, để lộ một chút bồng bột non nớt phù hợp với lứa tuổi, trái ngược với hình ảnh mà cô từng biết khi còn học đại học.

Kiếp trước khi Thẩm Loan học đại học, vì con trai thứ hai bị tật nên Thẩm Hưng Bang bắt đầu đặt kỳ vọng vào cháu trai, dù đã lớn tuổi vẫn kèm cặp từng chút dạy cháu trai cách kinh doanh.

Cùng là chưa đầy hai mươi tuổi nhưng Thẩm Loan trước mặt lại không có sự thâm sâu và khôn ngoan như kiếp trước.

Cô cúi đầu trầm ngâm, sau đó lạnh lùng liếc anh ta: “Tốt nhất anh nên cài lại nút áo đi, chắc Uyển Nguyệt sắp tới rồi đó.”

Thẩm Loan luôn tự cho mình là thông minh nhưng giờ đầu óc lại mơ hồ, vô thức lên tiếng: “Tôi và Uyển Nguyệt đã chia tay rồi, cô ta đến đây thì có liên quan gì đến tôi? Uyển Nguyệt ngồi cùng bàn ăn tối với tôi, muốn hại tôi cũng không có cơ hội…”

Chưa nói hết câu thì cả hai đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ bên ngoài. Dù tường dán kín lớp cách âm dày cộm nhưng vẫn nghe được loáng thoáng vài câu qua khe cửa.

Giọng gã đàn ông khá trầm còn giọng cô gái thì ngọt ngào nhẹ nhàng: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Cả Thẩm Loan và Hứa Thanh Lăng đều nghe thấy giọng nói quá đỗi quen thuộc ấy, sắc mặt vốn u ám của Thẩm Loan thoáng thay đổi nhưng chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ và tay nắm cửa bị xoay.

***

Ngụy Đông Lai nghe theo lời gã lùn, cố ý đợi ba, bốn mươi phút mới kiếm cớ dẫn Uyển Nguyệt đến đây. Gã chắc mẩm hai người bên trong đã làm xong chuyện cần làm. Đến khi xoay nắm cửa, lòng gã vẫn còn tràn đầy mong đợi, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.

Uyển Nguyệt nhìn dáng vẻ phấn khởi của gã cũng không khỏi tò mò, chẳng lẽ gã có thứ gì muốn tặng cô ta? Cô ta cố nhịn lòng hiếu kỳ, không hỏi thêm nhưng tim lại không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.

Có lẽ do chìa khóa đã lâu không sử dụng, Ngụy Đông Lai phải loay hoay một lúc mới mở được cửa. Khi cánh cửa bật mở, nụ cười trên môi gã cứng lại, không dám tin nhìn hai người trong phòng.

Trong căn phòng nhỏ, hai người bên trong vẫn còn quần áo chỉnh tề đang nhìn gã với ánh mắt lạnh lẽo. Một người ngồi trên sô pha ở góc phòng, người kia đứng ngay sát cửa. Không khí giữa bọn họ lạnh như cách nhau ngàn núi vạn sông khiến con người ta không thể nghĩ đến điều gì mờ ám.

Uyển Nguyệt thấy rõ hai người trong phòng thì sắc mặt cũng thay đổi. Cô ta quay đầu lườm Ngụy Đông Lai, giọng nói đã mất đi vẻ ngọt ngào nhẹ nhàng khi nãy: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Hứa Thanh Lăng đứng dậy khỏi sô pha, cười khẩy nói: “Còn làm gì nữa, dày công ghép đôi tôi với Thẩm Loan, lại dẫn cô đến đây bắt gian chứ sao.”

Vừa dứt lời, ba người còn lại trong phòng lập tức biến sắc. Thẩm Loan và Uyển Nguyệt không dám tin vào tai mình, nhất là Uyển Nguyệt, cô ta thật sự không ngờ từ “bắt gian” đáng kinh tởm như vậy lại được thốt ra dễ dàng từ miệng một người như Hứa Thanh Lăng.

Thấy ánh mắt lạnh băng sắc bén của Hứa Thanh Lăng đang nhìn chằm chằm vào mình, chân thì bước nhanh đến, trên mặt Ngụy Đông Lai tức khắc hiện lên vẻ bối rối khó nhận ra, nhưng gã nhanh chóng đổi thành vẻ hờ hững, hơi ngẩng cằm, thậm chí trong mắt còn mang theo sự thách thức.

Hứa Thanh Lăng cứ thế nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo tựa lưỡi dao đâm thấu linh hồn: “Anh thích Uyển Nguyệt như thế, nếu anh đánh một trận với Thẩm Loan trước mặt cô ta, tôi còn xem anh là đàn ông. Không ngờ anh vẫn như hồi nhỏ, chỉ dám chơi chiêu sau lưng, ngay cả việc bỏ thuốc người khác mà cũng làm ra được.”

Thẩm Loan không thể tin nổi nhìn Ngụy Đông Lai, khuôn mặt vốn thanh tú nay lại bao phủ bởi lớp sương lạnh.

Từ nhỏ đến lớn, Ngụy Đông Lai luôn hoành hành ngang dọc trong làng, đã bắt nạt bao nhiêu người cũng không nhớ hết, sao còn ký ức gì về chuyện hồi bé ức h**p Hứa Thanh Lăng được chứ? Gã chỉ nhớ hình như Hứa Thanh Lăng rất sợ gã, dù cùng làng nhưng mỗi lần gặp đều lướt qua không chào hỏi. Dù gã đến siêu thị nhà cô mua đồ, gặp cô đứng quầy, cô cũng trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.

Ai mà ngờ hôm nay cô lại như biến thành người khác, phơi bày toàn bộ suy tính của gã trước mặt Uyển Nguyệt và Thẩm Loan. Ánh mắt khiêu khích và thái độ bất cần đời của Ngụy Đông Lai hoàn toàn biến mất, cơ mặt co giật không kiểm soát được, sắc mặt chuyển dần ngạc nhiên thành tức giận lúng túng. Gã gắng gượng cãi lại: “Con mắt nào của cô thấy tôi bỏ thuốc hả? Đừng có mà vu khống người khác!”

Hứa Thanh Lăng thản nhiên dời mắt: “Anh không nhận cũng chẳng sao, vừa nãy tôi đã báo cảnh sát rồi. Rốt cuộc là ai bỏ thuốc, cứ để cảnh sát điều tra.”

Trong phòng không có tín hiệu điện thoại nhưng chiếc điện thoại đời mới mà Thẩm Loan vừa đổi thì có. Thẩm Loan không dám nói chuyện này với bố mẹ, cũng không dám gọi cho dì. Nhìn dáng vẻ do dự của anh ta, Hứa Thanh Lăng giật lấy điện thoại rồi lập tức gọi báo cảnh sát.

Nghe đến ba chữ “báo cảnh sát”, Ngụy Đông Lai chợt biến sắc, đầu rối tung cả lên, điểm qua hết một lượt các chi tiết mình đã dàn xếp với đám người kia. Cô gái vừa được cử vào phòng này bình thường làm việc ở một quán bar khác, xem như gương mặt mới ở Kim Hải Ngạn. Những người liên quan đều đã được gã giải quyết bằng tiền. Cả karaoke có đến mấy chục nhân viên phục vụ, cộng thêm nhân viên nhà hàng chắc phải tới hàng trăm. Mọi việc diễn ra vô cùng bí mật, dù cảnh sát có hỏi hẳn cũng chẳng tra được gì…

Cả tối đầu óc Thẩm Loan đều mụ mị, đôi chân như đổ chì, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Anh ta nhìn Ngụy Đông Lai bằng ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt đầy những tia máu chằng chịt như mạng nhện: “Tôi và Uyển Nguyệt đã chia tay từ lâu. Anh muốn theo đuổi cô ta thì cứ quang minh chính đại mà làm, đứng giở mưu hèn kế bẩn như thế.”

Vừa rồi Ngụy Đông Lai còn căm hận Thẩm Loan như tình địch nhưng giờ lại bị câu nói đó quật cho choáng váng. Gì cơ? Hiện tại Uyển Nguyệt đang độc thân, không có bạn trai hả?

Uyển Nguyệt cắn chặt môi dưới, cố kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ. Thời gian qua cô ta và Thẩm Loan luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh, hai người chưa từng chính thức nói lời “chia tay”. Cô ta không ngờ Thẩm Loan lại nhẫn tâm tuyên bố chia tay ngay trước mặt người khác mà không thèm báo trước với cô ta.

Cô ta cảm thấy như vừa bị tát ngay giữa đám đông. Đôi mắt cô ta đỏ hoe nhìn chằm chằm Thẩm Loan, nghẹn ngào hét lên: “Dựa vào đâu mà anh nói chia tay là chia tay chứ?”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Loan, Uyển Nguyệt tràn ngập tuyệt vọng. Cơn giận trong lòng không có nơi trút nên cô ta quay sang Hứa Thanh Lăng: “Tại sao cô cứ nhằm vào tôi? Lúc nào cũng muốn đè đầu tôi, còn phá hoại mối quan hệ của tôi với người khác! Rốt cuộc tôi đã làm gì cô chứ?”

Hôm nay Uyển Nguyệt mặc chiếc váy đen sang trọng, là chiếc váy mà trước đây Phó Cần khăng khăng bắt cô ta mua ở trung tâm thương mại. Ban đầu cô ta cực kỳ ghét chiếc váy đó nhưng sau vài lần mặc đã không còn bài xích như trước nữa. Đồ cao cấp có khác, đến cả Lưu Thiển từng thấy qua không ít đồ đẹp cũng lân la hỏi xem có phải cô ta mua chiếc váy này ở Hồng Kông không.

Mái tóc mềm mại buông xõa trên vai nên trông cô ta thật ngoan hiền. Một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại khóc đến đứt gan đứt ruột, đừng nói là Thẩm Loan và Ngụy Đông Lai, kiếp trước Hứa Thanh Lăng cũng vì dáng vẻ yếu đuối trông dễ bắt nạt của Uyển Nguyệt mà nảy sinh ý muốn bảo vệ cô ta.

Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy vẻ ngoài yếu đuối đáng thương của Uyển Nguyệt, cô chỉ cảm thấy như đang xem một vở kịch buồn nôn và vụng về, bèn nhếch mép cười khẩy: “Cô đúng là giỏi đổi trắng thay đen thật. Hồi tiểu học, có lần đi hái rau dại, tôi cãi nhau vài câu với cô trên đường, vậy mà Ngụy Đông Lai đã đẩy tôi xuống nước. Tôi coi cô là người bạn thân nhất, thế mà cô lại thờ ơ đứng nhìn anh ta đẩy tôi mà không hề lên tiếng. Lần này cũng vì cô mà Ngụy Đông Lai bỏ thuốc Thẩm Loan, còn lừa tôi vào phòng riêng, sau đó dẫn cô đến bắt gian! Uyển Nguyệt, rõ ràng mọi chuyện đều liên quan đến cô, sao qua miệng cô thì lại thành tôi chia rẽ hai người⁹ hả?”

Uyển Nguyệt bị cô nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Từ hồi tiểu học, Ngụy Đông Lai đã bám riết lấy cô ta. Vì bảo vệ cô ta mà gã không ít lần ra mặt trừng trị đám bạn cùng tuổi trong làng. Cô ta vô cùng tận hưởng sự bảo vệ đầy ương ngạnh của Ngụy Đông Lai, lại lẩn trốn sau lưng mỗi lần gã vì cô ta mà gây thù chuốc oán.

Lỗi là tại Ngụy Đông Lai quá xấu, đâu liên quan gì đến cô ta chứ? Bị Hứa Thanh Lăng vạch trần, Uyển Nguyệt không chịu nổi nữa mà bật khóc: “Hứa Thanh Lăng, tôi luôn nghĩ cô rất lương thiện, không ngờ bây giờ cô lại thành ra thế này!”

Hai chữ lương thiện thốt ra từ miệng Uyển Nguyệt nghe thật sự nực cười. Hứa Thanh Lăng lười để ý đến cô ta, quay lại phòng riêng lấy cặp sách của mình rồi cất bước rời đi.

Thẩm Loan bất ngờ nắm tay cô: “Cô đi đâu? Ban nãy đã hứa rồi mà, cô phải làm chứng cho tôi khi cảnh sát đến chứ.”

***

Hành lang dài của phòng riêng karaoke có ánh sáng mờ ảo, Hứa Thanh Lăng bước trên tấm thảm dày đi đến lối thoát hiểm cuối cùng.

Cô ngồi xuống bậc cầu thang gọi điện về nhà, là Ngô Quế Phân nghe máy.

Ngô Quế Phân nghe nói Hứa Tuấn Văn sợ hãi không dám về nhà, mấy ngày nay cứ lang thang bên ngoài tìm Hoàng Quyên thì khóc nức nở qua điện thoại: “Mẹ đã nói rồi, thằng bé không liều lĩnh đến mức trộm nhiều tiền như thế đâu!”

Trong cầu thang của lối thoát hiểm chỉ có chút ánh sáng le lói lọt qua từ khe cửa phía sau, yên tĩnh đến mức nghe thấy mỗi giọng nói kích động trong điện thoại. Hứa Thanh Lăng ôm đầu gối nói với Ngô Quế Phân: “Chắc Hứa Tuấn Văn không sao đâu, nếu muốn gọi điện về nhà thì nó sẽ tự gọi thôi. Còn nữa, bố mẹ nên chuẩn bị tâm lý. Dù có tìm được Hoàng Quyên cũng chưa chắc lấy lại được hết tiền ngay…”

Ngô Quế Phân ngừng khóc, lý trí đã quay trở lại: “Nó có nuốt vào bụng thì mẹ cũng bắt nó nhả ra lại, đến lúc đó cứ lên Phong Kiều tìm nhà nó đòi, không trả thì cứ đợi ngồi tù đi!”

Ngô Quế Phân nghiến răng nói. Bây giờ bà cực kỳ ghét Hoàng Quyên, hồi trước tốt bụng mang cô ta từ quê lên thành phố, lo ăn ở còn trả lương. Nếu không muốn làm tiếp ở siêu thị cứ việc nói một tiếng, bà sẽ để cô ta đi. Ai ngờ trông thì hiền lành mà gan to đến mức cuỗm tận hai mươi nghìn tệ!

Chỉ cần Hứa Tuấn Văn không sao, mẹ cô và Hoàng Quyên tính xử lý chuyện này thế nào, Hứa Thanh Lăng không quan tâm. Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu kinh doanh bao năm, vốn không phải loại người dễ chịu thiệt.

***

Gọi điện xong, Hứa Thanh Lăng bắt đầu tìm kiếm Hứa Tuấn Văn khắp quán karaoke. Cô lại đi một vòng quanh sảnh lớn mà vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu. Đã mười giờ rưỡi, cô không còn cách nào khác nên đi thẳng đến khu phòng riêng, bắt đầu tìm từng phòng một.

Ở Kim Hải Ngạn, vào giờ này thì cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu. Trong từng phòng riêng, ánh sáng mờ ảo và rượu sóng sánh. Nam thanh nữ tú trong phòng đang ân ái đến cao trào thì bất thình lình bị ai đó mở cửa, một người đàn ông bật dậy hét vào mặt cô gái ngoài cửa. Hứa Thanh Lăng vội vàng xin lỗi rồi bước sang phòng kế tiếp. Trong đó có hai người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha uống rượu, bên cạnh mỗi người là một cô gái quyến rũ cùng chơi xúc xắc. Trong đó có một cô ăn mặc rất gợi cảm, làn da trắng mịn đập thẳng vào mắt Hứa Thanh Lăng. Cô liếc qua một vòng rồi cúi đầu nói “Xin lỗi, vào nhầm phòng” và bước ra.

Không hổ là khu giải trí lớn nhất Cửu Giang, ánh sáng rực rỡ khiến người ta choáng váng. Hứa Thanh Lăng tìm hết mấy phòng mà vẫn không thấy nên trong lòng càng thêm nôn nóng. Cô đẩy cửa một phòng riêng ở khu B, ánh đèn đỏ lờ mờ chiếu rọi bốn phía nhưng bên trong lại rất yên tĩnh. Một người đàn ông ngồi cạnh quầy bar đang gọi điện thoại, vị trí của anh đối diện với cửa, chân mày nhíu chặt, mắt cụp xuống, khóe miệng lạnh lùng hiện rõ sự cứng rắn, như đang bàn chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng qua điện thoại.

Thẩm An Ngô nghe thấy động tĩnh ở cửa bèn ngẩng đầu nhìn. Dù ánh sáng rất mờ ảo nhưng khoảnh khắc khuôn mặt cô gái lóe lên vẫn in sâu vào mắt anh.

Hàng lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra, đường nét trên khóe miệng cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh vừa ra hiệu cho cô lại gần vừa nhỏ giọng nói vài câu với đầu dây bên kia rồi kết thúc cuộc gọi.

Anh đặt điện thoại xuống, hiền hoà nhìn cô: “Sao cháu lại tới đây?”

Chỉ trong chốc lát mà cô như quên mất mục đích tìm người cấp bách của mình, nghĩ đến người đàn ông xăm mình mà cô nhìn thấy ở ngoài cửa Kim Hải Ngạn, trái tim cô như bị siết chặt. Cô lo lắng nhìn anh: “Vừa nãy cháu gọi mà sao không nghe máy?”

“Cháu gọi cho chú à?” Anh nghi ngờ, cúi đầu nhìn điện thoại rồi phát hiện mình đang cầm điện thoại chuyên dùng để giao tiếp với người ngoài. Anh hơi áy náy: “Hôm nay có chút việc đột xuất nên chú đã để điện thoại riêng lại chỗ thư ký.”

Đôi mắt trong suốt như pha lê của cô phủ một tầng sương mờ. Dù cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng giọng cô vẫn run run: “Trong cái đêm đám bắt cóc đã đưa chú tới nhà máy lọc dầu, cháu cũng có mặt. Lúc đó cháu trốn sau đống phế liệu xây dựng, sợ đến chết khiếp nhưng vẫn nhìn rõ mặt đầu sỏ. Hôm nay cháu lại nhìn thấy gã ở ngoài cửa Kim Hải Ngạn!”

Ánh mắt đang tràn ngập ý cười của anh chợt trở nên lạnh lẽo như băng, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm: “Cháu chắc chắn đó là đầu sỏ của bọn bắt cóc chứ?”

Cô liên tục gật đầu: “Là gã! Dù gã có hóa thành tro thì cháu cũng nhận ra. Gã cắt tóc ngắn, mặc áo ba lỗ trắng, xăm kín hai cánh tay. Vừa nãy gã còn nói chuyện với cháu, giọng y hệt hôm đó, cháu không nghe nhầm đâu!”

Nghe cô nói vừa rồi đã trò chuyện với tên đầu sỏ, nét mặt anh càng thêm nghiêm trọng. Anh tiến tới nắm lấy vai cô, cảm nhận bả vai cô hơi nhô lên và cũng nhận ra cơ thể cô đang run rẩy.

Trái tim vừa rồi còn lạnh lùng lại trở nên mềm yếu. Anh hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình không quá nghiêm khắc: “Chú biết cháu quan tâm chú nhưng lần sau nếu gặp phải tình huống như vậy, làm ơn tránh xa gã ra. Dù thế nào cháu cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước, được không?”

Có lẽ vì giọng nói của anh quá dịu dàng nên trái tim đang loạn nhịp của cô dần thắt lại. Cô sững người, lén liếc anh: “Ai bảo cháu quan tâm chú chứ? Cháu chỉ… Sợ gã vẫn còn nhắm vào chú thôi, đang yên đang lành mà què quặt thì phí lắm.”

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu chậm rãi để nhấn mạnh rằng cô thật sự không hề quan tâm.

Suy cho cùng cô vẫn chỉ là một cô nhóc, chuyện xảy ra đêm đó đã để lại vết thương sâu hoắm trong lòng, khiến cô từng nghĩ rằng anh thật sự bị què.

Anh gật đầu nhịn cười: “Được rồi được rồi, cháu không có quan tâm, cháu chỉ để ý xem chú có còn nguyên vẹn, sợ chú bị què thôi.”

Ánh mắt anh ẩn chứa ý cười. Những lời trêu chọc của anh khiến cô rất khó chịu, đứng phắt dậy lẩm bẩm: “Tóm lại cháu đã nhắc nhở rồi đấy. Không nói nhảm nữa, cháu còn phải đi tìm em trai."

Cô định rời đi nhưng bị anh giữ lại. Anh cúi đầu nhìn cô, khí thế không cho phép từ chối: “Tối nay cháu đừng đi đâu cả, cháu ở bên thì chú mới yên tâm. Cháu cần tìm ai, chú sẽ sai người đi tìm giúp cháu.”

Chuyện lộn xộn tối nay khiến cô cảm thấy mình như con ruồi mất đầu. Em trai gọi cho cô một cuộc, cô lập tức chạy tới đây, lại không liên lạc được với cậu. Cô gần như lục tung mọi ngõ ngách mà vẫn không thấy cậu đâu, giờ cô cũng không chắc cậu còn ở Kim Hải Ngạn không nữa.

Cô buồn bực thở dài, kể lý do mình đến Kim Hải Ngạn cho anh nghe, bao gồm việc Hoàng Quyên nhân lúc bố mẹ cô đi Bắc Kinh thăm chị mà cuỗm sạch tiền và hàng hóa quý trong nhà.

Anh hỏi: “Hôm đó ở Bắc Kinh, cháu nói nhà có chuyện là chỉ chuyện này hả?”

Cô gật đầu: “Ừm.”

“Cháu đừng lo, cứ để chú sắp xếp.” Anh bảo cô ngồi xuống sô pha rồi cầm điện thoại đi gọi điện.

Ánh mắt cô vô thức dõi theo bóng lưng anh. Dáng người cao lớn, phần trên hơi cúi xuống, bờ vai rộng dưới lớp áo sơ mi trắng. Sau khi xảy ra những chuyện lộn xộn tối nay, chỉ khi ở bên anh thì cô mới cảm thấy một chút an toàn.

Nhận được cuộc gọi của em trai là cô chạy ra ngoài ngay nên chưa kịp ăn tối, giờ bụng đã đói meo. Cô lục lọi trong túi nhưng chẳng tìm thấy gì để ăn, về số đồ ăn vặt mà chị Đào cho trước đây thì cô thường mang theo khi đến công trường, đã ăn hết từ bao giờ rồi.

Trên bàn trà trước mặt có một đĩa trái cây. Cô đói đến mức dạ dày quặn thắt, không chờ thêm được nữa, bèn cầm một quả chuối lên ăn.

Ăn xong một quả chuối và hai quả quýt lại uống thêm một chai nước thì anh cũng vừa kết thúc cuộc gọi.

Cô nghe thấy anh đang miêu tả về diện mạo của em trai cô qua điện thoại nên hỏi: “Sao chú biết em trai cháu trông như thế nào?”

Anh đáp: “Cháu quên rồi à? Lần chị cháu kết hôn, chú từng gặp rồi mà.”

Cô chợt nhớ ra nhưng vẫn thấy hơi khó tin: “Đám cưới hôm đó lộn xộn như thế, còn đông nghịt nữa, thế mà chú vẫn nhớ hả?”

Bầu không khí lặng xuống vài giây, cô tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ anh lại nói: “Cậu ấy là em trai cháu mà, đương nhiên là chú phải nhớ rồi.”

Giọng anh không cao không thấp nhưng tròn vành rõ chữ, cảm giác ngạc nhiên nhanh chóng xẹt qua lòng cô, ẩn ý trong lời nói của anh đã không thể rõ ràng hơn được nữa. Dù vậy cô vẫn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hoặc hiểu sai hay không.

Cô nghiêng đầu nhìn anh và khi đối diện với ánh mắt của anh, khuôn mặt cô không kiềm chế được mà đỏ bừng lên.

Bầu không khí thật sự có chút kỳ lạ, Hứa Thanh Lăng đành chuyển chủ đề: “Sao chú lại ở đây một mình? Có phải đang đợi bạn không?”

Từ lúc cô bước vào và sốt ruột kể cho anh nghe việc vừa nhìn thấy tên đầu sỏ bắt cóc anh, trong lòng Thẩm An Ngô thoáng qua muôn vàn suy nghĩ. Lúc này anh đã điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống cạnh cô, cánh tay trái gác lên lưng ghế sô pha phía sau cô, dáng ngồi trông khá thoải mái.

“Ừm. Chú đang đợi người.”

***

Trong bữa tiệc hôm nay, Thẩm An Ngô cảm thấy có gì đó không đúng, dường như Tôn Phát Văn cố tình ép bọn họ uống rượu.

Hai người có tửu lượng rất tốt là Trương Dã và Quách Vĩ đã bị chuốc say. Thẩm An Ngô cũng ngà ngà nhưng giả vờ không chịu uống nổi nữa để từ chối. Tôn Phát Văn thấy anh càng uống càng tái mét, tưởng anh đã tới giới hạn nên sắp xếp hai phòng để bọn họ nghỉ ngơi, chờ tỉnh rượu rồi hẵng về.

Phòng dành cho Thẩm An Ngô là phòng tổng thống còn Trương Dã và Quách Vĩ là phòng thường, nằm ngay kế cạnh.

Tuy nhiên ánh mắt lấp lửng và giọng điệu ấp úng của Tôn Phát Văn đã khiến Thẩm An Ngô lờ mờ đoán được có điều gì đó sắp xảy ra. Vậy là anh tương kế tựu kys, đưa Trương Dã và Quách Vĩ vào phòng tổng thống, còn mình thì ở phòng thường. Sau đó anh gọi vài cuộc điện thoại cho bạn bè để tìm hiểu về người đứng phía sau khu giải trí này.

Hỏi một hồi, quả nhiên tra ra được chút manh mối, cũng chứng thực một vài suy đoán của anh. Điều anh không ngờ là Hứa Thanh Lăng lại tới, còn mang đến một tin tức liên quan đến anh. Suốt một năm qua anh chỉ nghi ngờ chứ không có bằng chứng xác thực, nhưng lần này bằng chứng đã được cô gái bé nhỏ bên cạnh đưa đến tận tay.

***

Trong phòng nghỉ, Hạ Khôn ngả người trên sô pha, ôm cô gái có làn da hơi đen nhưng dáng người nóng bỏng vào lòng. Gương mặt cô ta thuộc dạng thanh tú, toát lên sự ngây thơ chưa bị nhiễm bụi trần của thành phố.

Tiểu Hắc dẫn vài cô gái vào cho ông ta chọn và ông ta đã chọn trúng cô gái này, ông ta thích kiểu khí chất mộc mạc như vậy.

Hoàng Quyên tựa vào ngực Hạ Khôn, tim đập thình thịch, tay cô ta siết chặt mép váy, cảm giác cứng rắn giữa hai đùi như nhắc nhở cô ta rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà người đàn ông bên cạnh đã nhét vào tay cô ta không ít tờ tiền xanh lá.

Nhưng cô ta đâu có làm gì, chỉ ngồi uống với ông ta một ly theo kiểu giao bôi thôi. Mùi nước hoa trên áo sơ mi của người đàn ông làm đầu óc cô ta choáng váng, không ngờ ở thành phố dễ kiếm tiền như vậy.

Tôn Phát Văn ngồi trên ghế sô pha đơn ở bên cạnh, mặt tái như tờ giấy, liên tục rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Cả đêm nay trái tim ông ta cứ treo lơ lửng, hoàn toàn không thể yên ổn lòng nổi.

Hạ Khôn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, thấy đã gần tới giờ nên nhấc tay nhưng người đứng gác ngoài cửa lại không phản ứng kịp. Hạ Khôn bực bội tặc lưỡi một tiếng, nếu không phải lo Tiểu Hắc bị Thẩm An Ngô nhận ra thì ông ta đã chẳng đuổi người đi làm gì.

Dù Tiểu Hắc luôn miệng thề thốt rằng tối đó bọn họ đã bịt mắt gã họ Thẩm suốt thời gian dài, còn đánh ngất anh nên nhất định sẽ không nhận ra gã, nhưng Hạ Khôn vẫn cảm thấy không yên tâm nên bảo Tiểu Hắc sang chỗ khác và để đàn em lại.

Đàn em thường theo sát Tiểu Hắc nên cũng học được không ít thứ nhưng vẫn không rành rẽ từng cử chỉ của Hạ Khôn như Tiểu Hắc. Thấy Hạ Khôn nhíu mày, cuối cùng gã cũng phản ứng lại, bước vài bước tới gần.

Hạ Khôn hỏi: “Người đã vào chưa?”

Đàn em gật đầu: “Vào rồi. Tôi cũng đã báo với bên kia chuyện họ Thẩm và hai người đi cùng đổi phòng.”

Ban nãy hắn tận mắt thấy người phụ nữ kia vào phòng, cũng ăn mặc theo đúng như yêu cầu trước đó là càng kín đáo và thuần khiết càng tốt. Đây là sở thích mà cấp trên đã nghe ngóng được về họ Thẩm.

Cuối cùng Hạ Khôn cũng nở nụ cười hài lòng: “Thêm mười phút nữa thì ra tay.”

Ông ta nói rồi quay sang nhìn Tôn Phát Văn: “Chủ nhiệm Tôn, ông cũng bảo người của mình chuẩn bị đi.”

Đã cùng ngồi chung thuyền, cho dù lòng run như cầy sấy thì Tôn Phát Văn cũng chỉ có thể nghiến răng "theo lao": “Được! Tôi sẽ thông báo cho bọn họ.”

***

Nếu đã đồng ý giúp Hứa Thanh Lăng tìm Hứa Tuấn Văn, Thẩm An Ngô sẽ không nuốt lời. Suốt đêm ấy, điện thoại của anh không ngừng đổ chuông.

Hứa Thanh Lăng đợi mãi đến khi ngủ gật, không biết đã qua bao lâu, cô bị Thẩm An Ngô lay tỉnh. Lúc này cô mới phát hiện mình đã ngủ tựa lên vai anh, còn làm ướt một mảng nhỏ trên vai áo sơ mi của anh.

Cô hơi ngượng ngùng lau miệng, giả vờ như không nhìn thấy chỗ áo bị nước miếng của mình làm ướt.

Thẩm An Ngô đỡ cô ngồi ngay ngắn: “Chú đã bảo người đưa em trai cháu về nhà rồi.”

Đầu óc Hứa Thanh Lăng choáng váng, trừng mắt nhìn anh: “Chú tìm thấy nó ở đâu?”

Thẩm An Ngô: “Có lẽ cậu ấy không tìm được người nên tự bắt xe quay về, cứ lượn lờ gần làng Sồi. Đúng lúc anh có cử người theo dõi ở đó, thấy cậu ấy đi tới đi lui bèn lại gần hỏi thăm thì biết là cậu ấy.”

Vì đã tìm được Hứa Tuấn Văn nên Hứa Thanh Lăng cảm giác cuối cùng hòn đá đè nặng trong ngực cũng được dỡ bỏ. Cô lấy điện thoại ra, định gọi về nhà thì phát hiện điện thoại đã hết pin.

Thẩm An Ngô đưa điện thoại của mình cho cô: “Gọi bằng điện thoại của chú đi.”

***

Sau bao ngày, thằng con trai mất tích cũng mò về nhà. Những ngày qua Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu luôn sống trong lo sợ, giờ đã có thể thở phào được một nửa. Dù đã khuya nhưng làm gì họ ngủ nổi, cứ bắt lấy con trai hỏi han đủ điều.

Những ngày qua Hứa Tuấn Văn không dám về nhà, ăn không ngon ngủ không yên. Kỳ thật cậu sớm đã muốn quay về lại sợ bị bố mẹ mắng, thế là cứ loanh quanh gần làng Sồi, trong lúc chần chừ do dự thì bất ngờ chạm mặt hai cảnh sát tuần tra. Bọn họ nói chị cậu đã báo cảnh sát tìm cậu khắp nơi, còn bảo nhất định họ sẽ bắt được người đã trộm tiền của nhà cậu nên khuyên cậu đừng sợ mà cứ yên tâm về nhà. Bọn họ cũng nói nếu cậu sợ thật, họ có thể đi cùng cậu về nhà và giúp cậu giải thích với bố mẹ.

Nghe bọn họ nói vậy, Hứa Tuấn Văn xúc động muốn khóc. Không ngờ người chị luôn lạnh lùng với cậu lại chạy khắp nơi tìm cậu. Khi tới đầu làng, cậu bảo hai cảnh sát đi cùng mình về trước, bởi vì cậu nghĩ nếu bố mẹ thấy hai cảnh sát đi theo sau thì chắc sẽ tưởng cậu gây chuyện gì bên ngoài.

Thế nên Hứa Tuấn Văn mới từ chối ý tốt của bọn họ mà tự đi về nhà. Không ngờ vừa vào nhà, mẹ cậu đã ôm cậu khóc nức nở, còn bố thì cúi gằm mặt ngồi một bên không nói gì. Điều cậu lo lắng nhất không xảy ra, bố cậu không c** th*t l*ng ra đánh cậu.

Hứa Thanh Lăng nghe thấy giọng nói cao vút của mẹ từ đầu dây bên kia thì cuối cùng cũng yên tâm. Nếu Hứa Tuấn Văn đã về nhà, cô chẳng muốn bận tâm đến những việc còn lại nữa.

Cô trả điện thoại lại cho Thẩm An Ngô, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập: “Mở cửa! Cảnh sát kiểm tra phòng đây!”

Trong đầu Hứa Thanh Lăng vô thức lóe lên linh cảm chẳng lành, hình ảnh trong bản tin thời sự gần đây ùa về. Hiện ở Cửu Giang đang tuyên truyền hoạt động “quét sạch m** d*m, bài trừ tệ nạn”, dẫn tới một loạt quán karaoke bị cảnh sát kiểm tra đột ngột. Dưới ánh đèn mờ, nam nữ ôm đầu ngồi xổm đối diện tường, sợ bị máy quay ghi lại mặt của mình.

Chẳng lẽ những người bên ngoài cũng là cảnh sát làm mấy chuyện này?

Tiếng gõ cửa ngày càng lớn hơn, lớn đến mức phòng bên cạnh cũng nghe thấy. Hành lang trước các phòng VIP náo loạn như nồi cháo heo, những người chột dạ đã sớm tìm cơ hội chuồn mất, còn những vị khách tới để ca hát uống rượu đơn thuần thì đổ xô ra hóng hớt.

Không cần nhìn Hứa Thanh Lăng cũng biết ngoài hành lang đã đứng đầy những kẻ hóng hớt. Tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được, còn chẳng căng thẳng bằng như lúc thấy Ngụy Đông Lai đưa Uyển Nguyệt đến "bắt gian".

Thật lòng mà nói thì cô cũng chẳng rõ mình đang hoảng hốt vì điều gì.

Thẩm An Ngô vẫn thản nhiên ngồi đó, trên mặt không chút hoảng loạn nào, thần thái bình tĩnh, ung dung cứ như chẳng hề nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Hứa Thanh Lăng không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo đến vậy. Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, còn bị cảnh sát thẩm vấn, không hiểu sao cô lại thấy bực bội.

Cô không ngồi yên được nên đứng dậy đi qua đi lại, sốt ruột muốn chết: “Thẩm An Ngô, chú nói xem chúng ta có nên mở cửa ra không? Nhỡ lát nữa họ xông vào lại tưởng chúng ta đang làm việc đó thì sao đây?”

Thẩm An Ngô khẽ nhếch môi cười: “Việc đó là việc gì?”

Hứa Thanh Lăng cảm thấy hôm nay anh không bình thường gì hết vì cứ thích trêu chọc cô mãi. Nhìn dáng vẻ giả vờ không hiểu của anh, cô giậm chân tức tối, mặt đỏ bừng nói: “Nhỡ bọn họ tưởng chúng ta đang làm giao dịch kia thì sao đây?”

Chẳng hiểu sao khi ở trước mặt Thẩm An Ngô, cô lại không thể nói ra những chữ mà cô có thể thốt ra dễ dàng trước mặt Thẩm Loan và Uyển Nguyệt.

Thẩm An Ngô hờ hững ngước mắt nhìn lướt qua cô, cất giọng hiển nhiên: “Đã ra mắt phụ huynh rồi mà cháu còn sợ gì nữa vậy?”

Bình Luận (0)
Comment