Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 98

Có lẽ ánh mắt của Hứa Thanh Lăng quá mức thẳng thừng nên đã bị gã đàn ông xăm trổ chú ý, gã nhếch môi cười: “Cô em, đi đường thì phải nhìn đường chứ?”

Giọng nói khàn khàn âm trầm như trong ký ức, chỉ là thêm vài phần lười nhác ngang tàng.

Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại. Đêm hôm đó ở công trường bên cạnh nhà máy lọc dầu, tim cô cũng đập loạn nhịp không theo một quy luật nào như vậy. May là khi đó cô trốn sau đống rác xây dựng, từ nơi đó có thể nhìn thấy gã rất rõ nhưng gã lại không phát hiện ra cô.

Lúc này, cái đèn chùm pha lê lớn trong sảnh tán xạ ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, chói lòa đến mức khiến người ta không chỗ trốn tránh. Thậm chí cô còn thấy cả hai hàm răng vàng vọt lởm chởm của gã, đương nhiên đối phương cũng nhìn thấy cô rất rõ.

Hứa Thanh Lăng cúi đầu, né tránh ánh nhìn của gã, vội vàng nói “xin lỗi”, trông chẳng khác nào một cô nữ sinh nhút nhát.

Tiểu Hắc quay đầu nhìn theo bóng dáng cô gái bỏ chạy, khóe miệng nhếch lên. Gã vô cùng hài lòng với hình xăm trên người mình nên thường xuyên mặc áo ba lỗ để lộ hai cánh tay đầy hình xăm, như vậy là có thể tránh được rất nhiều lời giải thích không cần thiết.

***

Hứa Thanh Lăng bước nhanh về phía trước, cho đến khi lẫn vào đám đông mới dừng lại. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã che lấp nhịp tim loạn xạ của cô, cô không kịp suy nghĩ thêm mà đi đến một góc yên tĩnh, lấy điện thoại gọi cho Thẩm An Ngô.

Cô muốn nói với anh rằng cô vừa nhìn thấy kẻ cầm đầu đám bắt cóc anh ngày hôm đó. Tiếc là bây giờ điện thoại chưa có chức năng chụp ảnh, nếu không lúc nãy cô đã lén chụp lại ảnh của gã đó rồi…

Điện thoại của Thẩm An Ngô không có ai nghe máy, tiếng tút tút máy móc khiến Hứa Thanh Lăng dần bình tĩnh lại. Cô nhét điện thoại vào túi, không thể chần chừ thêm nữa, phải tìm được Hứa Tuấn Văn trước đã.

Cô bắt đầu tìm kiếm khắp quán bar, nhìn từng bàn một nhưng vẫn không thấy bóng dáng em trai mình đâu. Trái lại, cô bắt gặp Ngụy Đông Lai đang dựa vào quầy bar nói chuyện với một người trông khá giống nhân viên phục vụ, thật khó mà nhận nhầm quả đầu vuốt keo dựng ngược nổi bật của gã.

“Ngụy Đông Lai, em trai tôi đâu?”

Ngụy Đông Lai vừa dặn dò đặng nhét mấy tờ tiền vào túi của người phục vụ quen thì bỗng nghe thấy giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng.

Dù đây là lần đầu làm loại chuyện này, gã vẫn vô thức giật mình. Lúc quay đầu lại, thấy rõ người trước mặt, sắc mặt gã quay về với sự hờ hững, khẽ hừ một tiếng: “Em trai cô? Sao tôi biết em trai cô đi đâu?”

Ánh mắt gã đầy vẻ chế nhạo, đối diện với gương mặt bất cần đời này, Hứa Thanh Lăng dâng trào cảm giác ghê tởm mãnh liệt, thậm chí còn nhớ lại một chuyện mà mình đã cố gắng quên đi.

Hồi học tiểu học cô từng bị Ngụy Đông Lai đẩy xuống ao nước. Mùa xuân năm đó cô cùng đám trẻ trong làng đi đào rau dại trên sườn đồi, không biết vì chuyện gì mà cô và Uyển Nguyệt lại xảy ra tranh cãi, vì vậy lúc đi ngang ao nhỏ, Ngụy Đông Lai lén chuồn ra phía sau cô rồi bất ngờ đẩy cô xuống nước. May là ao nước không sâu nên cô không bị chết đuối, chỉ là toàn thân ướt sũng.

Sau khi bò lên khỏi ao, Uyển Nguyệt không nói gì còn Ngụy Đông Lai thì cười ngả nghiêng. Về đến nhà, Ngô Quế Phân thấy cô ướt như chuột lột nên kéo cô sang nhà Ngụy Văn Sơn đòi công bằng. Nhà họ Ngụy sinh ba đứa con gái mới được một thằng con trai như gã nên nào nỡ đánh mắng, Ngụy Văn Sơn chỉ trách mắng qua loa vài câu rồi thôi.

Lần ngã xuống nước đó đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng Hứa Thanh Lăng, từ đó về sau cô không nói thêm một lời nào với Ngụy Đông Lai nữa.

Trong mắt Ngụy Đông Lai, ngoại trừ Uyển Nguyệt thì những cô gái khác cũng chỉ là đối tượng để gã bắt nạt, bao nhiêu năm trôi qua, gã vẫn là cậu ấm vô công rỗi nghề trong khu làng thành phố này.

Hứa Thanh Lăng lấy điện thoại ra vung vẩy trước mặt gã, lạnh lùng nói: “Đừng có giả vờ nữa. Em trai tôi vừa gọi điện bảo tận mắt nhìn thấy Hoàng Quyên đến chỗ anh. Hoàng Quyên đã làm gì, hẳn em tôi cũng nói với anh rồi. Nếu anh cứ khăng khăng giúp cô ta trốn tránh thì tôi sẽ báo cảnh sát, hai mươi nghìn tệ là đủ mức lập án rồi đấy!”

Những nơi kinh doanh như khu giải trí sợ nhất là dính dáng đến cảnh sát, một khi cảnh sát vào cuộc thì cả đêm coi như mất trắng.

Ngụy Đông Lai ấn tay cô lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác. Một lúc sau gã nặn ra một nụ cười, giọng dịu lại: “Hoàng Quyên làm thì liên quan gì đến tôi? Chỉ một chút tiền đó, tôi không dại mà mạo hiểm đâu. Cô muốn tìm người thì đợi chỗ này đóng cửa, khách khứa đi hết rồi hẵng tìm, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi.”

“Còn nữa, vừa nãy tôi có nhìn thấy em trai cô, nó đi cùng thằng cháu nhà họ Thẩm, nhưng giờ thì tôi thật sự không biết nó ở đâu nữa.”

Hứa Thanh Lăng cau mày: “Thằng cháu nhà họ Thẩm? Thẩm Loan à?”

Ngụy Đông Lai gật đầu, chỉ tay về phía mấy căn phòng riêng: “Nó ở phòng A08, còn em trai cô có còn ở đó không thì tôi không rõ.”

Hứa Thanh Lăng chẳng muốn đôi co thêm với gã, đi thẳng về phía dãy phòng riêng.

Ngụy Đông Lai trầm mặt nhìn theo bóng lưng cô một lúc rồi quay sang hỏi nhân viên phục vụ đang đứng ở bên cạnh: “A08 đúng không?”

“Đúng vậy, nãy anh có bảo chỉ cần mở một phòng nhỏ là được. Phòng A08 nằm tận trong cùng, cách khá xa các phòng khác.”

Ngụy Đông Lai nhếch môi cười, có khi đến lúc đó Hứa Thanh Lăng còn phải cảm ơn gã. Trước đây cô theo đuổi thằng nhóc nhà họ Thẩm mãi không buông, lần này xem như gã tác hợp cho cô đấy.

Các phòng karaoke ở khu giải trí Kim Hải Ngạn được chia thành ba loại là A, B và C tùy theo kích cỡ, A nhỏ nhất và C lớn nhất, ngoài ra còn có phòng VIP dành cho khách quý.

Hứa Thanh Lăng nhìn các con số trên cửa phòng, men theo hành lang đi vào tuốt bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy phòng A08.

Cô đẩy cửa bước vào, bên trong tối om, cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa sau lưng đã bị đóng sầm lại.

Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, nhưng không kịp nghĩ sâu thêm, vì cô đang bận lần mò tìm công tắc. Ánh đèn xanh tím trong phòng karaoke vừa bật lên thì cũng soi rõ người đang nằm trên sô pha.

Dường như Thẩm Loan đã uống quá chén, anh ta nhắm mắt tựa vào sofa. Trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình anh ta, không thấy bóng dáng của Hứa Tuấn Văn đâu.

Hứa Thanh Lăng biết rõ một khi anh ta uống say sẽ chẳng khác gì người mất ý thức, có hỏi cũng chẳng được gì. Cô không muốn ở chung với anh ta trong không gian này, xoay người mở cửa nhưng mãi không được, cứ như đã bị khóa chặt từ bên ngoài.

Cô không khỏi lo lắng, lại dùng sức kéo mạnh tay nắm cửa, nhưng dù xoay kiểu gì cánh cửa vẫn không nhúc nhích, khiến cô sốt ruột đến toát cả mồ hôi.

Cô chợt nhớ ra gì đó, móc điện thoại từ túi ra nhưng lại không có tín hiệu!

Trong lúc cô cố tông cửa xông ra ngoài thì bỗng cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào gáy làm cô rùng cả mình. Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, thấy Thẩm Loan đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chằm chằm cô không rời.

***

Thẩm Loan vừa đứng dậy từ sô pha thì thấy đầu óc choáng váng, bước đi loạng choạng. Rõ ràng anh ta không uống bao nhiêu nhưng đầu lại đau nhức khó chịu, cơ thể như bị lửa đốt, miệng khô khốc không chịu nổi.

Hứa Thanh Lăng tựa lưng vào cửa nín thở. Thẩm Loan đứng quá gần, hơi thở của anh ta gần như phả vào mặt cô, đôi mắt đen nhánh sâu như đáy nước lạnh lẽo, nhưng cô lại đọc thấu cảm xúc ẩn giấu bên trong.

Cô cố gắng đẩy mạnh anh ta ra, tức giận nói: “Anh mở mắt nhìn cho rõ, đừng tưởng uống vài ly là có thể giở trò điên khùng!”

Thẩm Loan bị cô đẩy lùi mấy bước, ngã phịch xuống sô pha, miệng vô thức phát ra vài tiếng r*n r* đau đớn. Dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng anh ta vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu, làn da bỏng cháy như muốn nứt ra, cơn khát chạy dọc khắp người.

Hình như anh ta đã mất đi một đoạn ký ức, chỉ nhớ trong phòng riêng khi nãy, không biết từ lúc nào mà chú đã biến mất, còn lại mỗi anh ta với Quách Vĩ.

Sau đó Tôn Phát Văn dẫn tới một cô gái không hiểu từ đâu chui ra, cô gái đó dựa sát vào anh ta, ngực gần như chạm vào cánh tay anh ta. Anh ta cảm thấy rất khó chịu nên quay đầu đi, tiện tay cầm lấy quả quýt trên bàn trà, định bóc ra ăn. Người phụ nữ đó giật lấy quả quýt trong tay anh ta, nói rằng cô ta vừa ăn một quả nhưng chua lắm không ngon, nói xong cô ta đưa cho anh ta ly nước cam mà nhân viên vừa mang lên.

Lúc ấy Thẩm Loan thấy hơi khát nên thoải mái nhận, còn uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh ta không nhớ rõ chuyện gì nữa, chỉ mơ hồ cảm thấy dường như mình đã nôn rất nhiều, đầu nặng chân nhẹ vô cùng khó chịu. Khi mở mắt ra, anh ta phát hiện mình không còn ở phòng riêng lúc đầu nữa.

***

Thẩm Loan ngã lên sô pha, vùi đầu vào gối tựa, như thể chỉ có cách đó mới làm dịu được khuôn mặt nóng bừng như bốc lửa của anh ta.

Cơ thể khó chịu cực độ nhưng não bộ lại không ngừng hoạt động, hệt như có một thước phim tua nhanh trong đầu, vô vàn hình ảnh hiện lên trước mắt. Giây trước, anh ta mới thấy Hứa Thanh Lăng ngồi đợi mình trên sân bóng rổ, ánh chiều tà phủ viền vàng óng ánh lên cô, khiến cô trông vô cùng mềm mại. Ngay giây sau, anh ta lại thấy một nam sinh bước lên khán đài, ngồi xuống cạnh cô, hai người vai kề vai vừa nói vừa cười.

Thẩm Loan cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá đè nặng không thở nổi, kèm theo cơn đau nhói dữ dội. Kế tiếp, anh ta lại nhìn thấy Hứa Thanh Lăng nâng mặt chú út của mình lên, nhẹ nhàng bôi thuốc cho chú ấy.

Trong đầu anh ta như có vô số kim thép đâm vào làm nó đau như búa bổ. Hứa Thanh Lăng đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn anh ta ôm đầu co ro trên sô pha, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Loan không phải kiểu người hành xử thế này khi say.

Nhưng không đợi cô phản ứng lại, Thẩm Loan mới rồi còn đau khổ lăn lộn trên sô pha giờ đã ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay cô. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng lại cuồng loạn, miệng lẩm bẩm không đầu không đuôi: “Tôi… Tôi đã chia tay với Uyển Nguyệt rồi. Cô cũng chia tay với chú tôi được không? Tôi biết cô thích tôi… Đến cả mẹ tôi cũng không biết nhóm máu của tôi…”

Anh ta thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy d*c v*ng, dù gì cũng từng là vợ chồng, làm sao cô lại không nhận ra phản ứng của cơ thể anh ta tượng trưng cho điều gì?

Mọi thứ trước mắt thật sự quá hoang đường, đến mức Hứa Thanh Lăng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào. Cô cầm lấy ly nước trên bàn trà hất thẳng vào mặt anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có biết mình bị bỏ thuốc không?”

Trong ly là nước chanh, nước chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Loan, miếng chanh dính lại trên má, anh ta vươn tay gỡ miếng chanh ra khỏi mặt mình.

Hứa Thanh Lăng thấy anh ta có vẻ tỉnh táo hơn một chút thì thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: “Anh vừa thấy Hứa Tuấn Văn ở đâu? Nó có nói sẽ đi đâu không?”

Phòng riêng không lớn, bốn phía trên tường dán lớp cách âm dày cộm. Thẩm Loan cảm thấy giọng nói của người phụ nữ trước mặt như gần như xa, cứ như cách một lớp rèm nên nghe không rõ.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi ấy khép mở, hàm răng trắng đều thoắt ẩn thoắt hiện, thậm chí anh ta còn thoáng nhìn thấy đầu lưỡi ẩm ướt màu hồng nhạt.

Tất cả những điều này vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, thái dương của Thẩm Loan càng thêm nặng trĩu, nỗi đau không thể diễn tả kèm theo cơn kích động chợt tràn đến.

Người trước mặt cứ lắc lư trong mắt anh ta, anh đột ngột ngẩng đầu, tiến lên một bước, mạnh mẽ kéo cô vào lòng và ôm chặt lấy cô.

***

Hứa Thanh Lăng đang suy nghĩ phải làm sao thì bất ngờ bị Thẩm Loan ôm từ phía sau. Cô giật mình hoảng hốt, cả người chìm trong cảm giác ghê tởm kỳ lạ.

Cô nghiến răng, vừa cố đẩy mạnh vừa quơ quào vùng vẫy, muốn thoát khỏi người phía sau. Nhưng cô càng làm vậy, Thẩm Loan càng ôm chặt hơn.

Đầu óc Thẩm Loan đã hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa, hai cánh tay anh ta điên cuồng siết lại. Anh ta cúi đầu ngửi mùi hương từ mái tóc cô, mùi hương quen thuộc khiến ngọn lửa bỏng cháy trong lồng ngực anh ta càng thêm mãnh liệt, không thể kìm nén được nữa.

Cơ thể anh ta cũng có phản ứng, đêm nay, tất cả cứ như một vòng lặp, dần vượt khỏi sự kiểm soát của anh ta.

Hứa Thanh Lăng cảm thấy sau cổ mình ươn ướt, xúc giác ấy khiến cô buồn nôn muốn ói, cơn giận âm ỉ trong người bùng lên, như muốn đốt cháy cả cô.

Cô đứng im ở đó, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Anh buông ra trước, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Vì giọng cô quá khàn khiến Thẩm Loan nghe ra chút dịu dàng trong đó. Anh ta từ từ thả lỏng vòng tay nhưng ngay giây sau, người trong lòng đã quay ngoắt lại, giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

Một tiếng “Chát” vang dội vang lên, nghe rõ mồn một trong căn phòng riêng vắng lặng.

Tay của Hứa Thanh Lăng vung lên thật nhanh rồi lại hạ xuống thật dứt khoát, đánh mạnh vào mặt anh ta.

Cô đã dồn hết sức lực vào cái tát này, đến mức đầu ngón tay cô cũng hơi tê dại. Trên gương mặt trắng trẻo điển trai của Thẩm Loan hiện rõ dấu bàn tay kéo dài từ gò má đến tận má, thậm chí cả các ngón tay cũng rõ mồn một.

Nét mặt của Hứa Thanh Lăng vẫn vô cảm, đôi mắt đã bình ổn, tựa như mặt hồ phẳng lặng. Cô gằn từng chữ một: “Thẩm Loan, bây giờ anh tỉnh táo chưa?”

Nếu vẫn chưa tỉnh thì cô không ngại tặng cho anh ta thêm một cái tát nữa đâu.

Bình Luận (0)
Comment