Ngụy Đông Lai mở cửa bước ra thì thấy Hoàng Quyên đang đứng bên ngoài nhìn gã bằng đôi mắt đầy mong đợi, thế là gương mặt vốn đã đen giờ càng thêm tăm tối.
Hoàng Quyên rời nhà họ Hứa đến ở nhà thuê của Ngụy Đông Lai đã được mấy hôm. Ban ngày trong nhà chỉ có mình cô ta, tâm trạng vừa hoang mang vừa lo sợ nên cứ đứng ngồi không yên. Nghe Ngụy Đông Lai nói gã làm việc ở Kim Hải Ngạn, cô ta bèn tìm đến đây.
Trước khi đi, Hoàng Quyên đã cố tình ăn diện và trang điểm thật kỹ, còn mặc cả bộ váy mới mua. Váy dài đến đầu gối với phần cổ hơi trễ, eo bó sát làm tôn lên đường cong cơ thể.
Bộ váy này được trưng trong một cửa hàng quần áo ven đường, lúc đi ngang qua, vừa nhìn thấy là cô ta đã thích mê. Thế nên dù biết giá hơn hai trăm tệ nhưng cô ta vẫn không do dự mà mua nó.
Nếu vẫn còn ở nhà họ Hứa trông cửa hàng, chắc chắn cô ta sẽ không nỡ mua, có điều bây giờ cô ta đã rời khỏi đó, với cả tuy đã bán mấy chai rượu và cây thuốc lá đắt tiền kia với cái giá hơi lỗ nhưng cũng thu được ít nhất mấy nghìn tệ, cộng thêm số tiền mặt còn lại, cô ta chưa bao giờ thấy mình rủng rỉnh như lúc này.
Ở nhà họ Hứa, mỗi ngày cô ta đều phải ngồi phía sau quầy hàng trong bộ dạng lôi thôi, chỉ cần mặc đồ đẹp chút thôi là lại bị Ngô Quế Phân nói này nói nọ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Hoàng Quyên không còn bận tâm đến điều đó nữa. Cô ta muốn mặc gì thì mặc, trẻ không chưng diện, chẳng lẽ lại đợi đến già?
Dù đã mặc bộ đồ đẹp nhất để đến tìm Ngụy Đông Lai nhưng khi đến nơi, cô ta mới phát hiện chỗ này cao cấp vượt quá sức tưởng tượng của cô ta. Hoàng Quyên luống cuống không biết nên làm gì, nhìn Ngụy Đông Lai cũng thấy gã như biến thành người khác, trở nên xa cách và khó gần.
Hoàng Quyên nghĩ mình ăn diện xinh đẹp đến tìm gã thì ít nhất thái độ của gã cũng sẽ tốt hơn. Không ngờ gã vừa thấy cô ta đã nhíu mày: “Cô tới đây làm gì? Ai cho cô ăn mặc như thế này hả?”
“Em ăn mặc như vậy thì sao? Không đẹp à?” Hoàng Quyên cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình. Trước khi ra ngoài cô ta đã soi gương, rõ ràng bộ váy này rất hợp với cô ta.
Ngụy Đông Lai nhìn cô ta một lượt rồi nói thẳng: “Tối mù tối mịt còn ăn mặc như vậy ra ngoài, cô định khoe thân cho ai xem?”
Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ gã, ba người chị và Uyển Nguyệt ra, Ngụy Đông Lai chưa bao giờ giữ kẽ khi nói chuyện với phụ nữ khác, thích nói gì là nói đấy.
Sao Hoàng Quyên có thể không nhìn ra sự chán ghét trong mắt gã, trong lòng thấy vừa tủi vừa không cam tâm: “Em… Em ở nhà một mình sợ quá nên mới đến tìm anh. Ngoài anh ra, em còn có thể khoe cho ai xem đây?”
Cô ta không kiểm soát được cảm xúc nên giọng cũng vô thức lớn hơn một chút. Hai người đứng ở hành lang, ngay đúng giờ ăn nên có rất đông nhân viên phục vụ bưng đồ ăn qua lại. Dù gì bây giờ Ngụy Đông Lai cũng là ông chủ, bị nhân viên phục vụ đi ngang qua nhìn chằm chằm cũng thấy hơi mất mặt. Gã cố kìm nén cơn khó chịu trong lòng, túm lấy Hoàng Quyên kéo vào phòng nhỏ bên cạnh, nhỏ giọng trách mắng: “Tôi đã nói rồi, cô ở nhà tôi thì phải nghe lời tôi. Không nghe lời thì cút sớm! Đã bảo cô ở yên trong nhà cơ mà, chạy đến đây làm gì?”
Hoàng Quyên không ngờ mới hôm qua còn thân mật mà hôm nay gã đã trở mặt. Nhưng bây giờ cô ta không còn sợ gã nữa, trên mặt hiện rõ vẻ u oán, đặng oán trách: “Anh có thể đừng hung dữ như vậy được không? Em thích anh, nhớ anh nên mới đến tìm anh đấy!”
Cô ta nói xong thì mắt cũng đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Tuy Hoàng Quyên không xinh đẹp bằng Uyển Nguyệt nhưng dù sao cũng là một cô gái thanh tú, thấy cô ta khóc lóc sướt mướt như vậy, trong lòng Ngụy Đông Lai có chút không đành lòng, vẻ cứng rắn trên khuôn mặt gã dịu xuống đôi chút.
Thấy vậy, Hoàng Quyên vươn tay kéo góc áo gã: “Em không muốn ở nhà một mình. Bao giờ thì anh tan làm? Em ở đây đợi anh được không?”
Ngụy Đông Lai hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Cô mau về đi, đừng ở đây làm phiền tôi, lúc nào cần về tôi tự khắc sẽ về!”
Tối qua vừa tắt đèn, gã lập tức quấn lấy cô ta, dây dưa không dứt, nhưng vừa xong việc, kéo quần lên là thay đổi một trăm tám chục độ. Hoàng Quyên nổi giận, quay ngoắt đầu đi, mím môi nói: “Em không cần biết, em sẽ ở đây đợi anh!”
Ngụy Đông Lai bực bội đi qua đi lại trong phòng. Hôm nay Uyển Nguyệt cũng ở đây, gã vừa hứa lát nữa sẽ đưa cô ta về sau khi cô ta ăn xong. Gã không muốn để Uyển Nguyệt nhìn thấy cảnh gã lằng nhằng với người phụ nữ khác.
Ngụy Đông Lai lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu mấy hơi bình tĩnh lại rồi hờ hững nói: “Cô đợi tôi ở đây cũng được, lát nữa tôi sẽ gọi cho Hứa Đức Mậu, bảo ông ta đến đón cô.”
Mấy hôm trước Hoàng Quyên đột ngột chạy đến tìm gã, lúc đó gã mới biết cô ta đã ôm tiền và hàng của nhà họ Hứa bỏ trốn.
Hoàng Quyên khóc lóc nói không muốn làm việc ở nhà họ Hứa nữa, suốt ngày ngồi sau quầy chẳng có tí tiền đồ nào cả. Cô ta cầu xin Ngụy Đông Lai thu nhận mình, còn nói rằng sau khi tìm được công việc sẽ rời đi.
Ngụy Đông Lai thuê một căn hộ gần Kim Hải Ngạn, khi không về làng Sồi thì gã sẽ ở đó. Gã không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Hoàng Quyên thích mình? Thường đàn ông luôn thương hoa tiếc ngọc với những người phụ nữ có tình cảm với mình. Thấy cô ta khóc lóc đáng thương, Ngụy Đông Lai đành đưa cô ta về nhà. Nói thật ban đầu gã không có ý định lăn giường với cô ta, là cô ta tối qua tự leo lên giường gã.
Mỡ đã dâng tới miệng mèo, nếu không ăn thì đến lúc truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười chết hả?
Hoàng Quyên sững sờ, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn nhìn gã, giọng khàn đi vì kích động, cô ta căm hận nói: “Nếu anh dám gọi cho Hứa Đức Mậu, em sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo anh!”
Trong mắt cô ta bùng lên lửa giận, xen lẫn vẻ điên cuồng. Ngụy Đông Lai không phải loại người dễ bị dọa, gã cúi đầu rít mạnh vài hơi thuốc, khóe miệng nhếch lên: “Đừng bảo là cô cho rằng ngủ với tôi một đêm thì tôi phải lo cho cô cả đời đó nhé? Tối qua khi cô chui vào chăn của tôi, tôi cũng nói rõ rồi. Trong lòng tôi đã có người tôi thích, tôi đang đợi cô ấy quay về.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai khiến sắc mặt Hoàng Quyên tái nhợt.
Ngụy Đông Lai dời mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo: “Mấy ngày nay con trai nhà họ Hứa vẫn đang tìm cô khắp nơi, nếu Hứa Đức Mậu và vợ ông ta quay về, rất có thể sẽ đến đồn cảnh sát báo án. Tôi khuyên cô đừng ở lại Cửu Giang nữa, mau ra ngoài tỉnh tìm công việc khác đi.”
Tối qua hai người mới xảy ra quan hệ mà hôm nay Ngụy Đông Lai đã đuổi cô ta đi. Trái tim Hoàng Quyên như bị dao đâm mạnh vào, cô ta cắn chặt môi vừa khóc vừa nói lớn: “Anh đừng mong đuổi được em, dù phải vào tù em cũng không rời khỏi Cửu Giang!”
Nhìn dáng vẻ cứng đầu của cô, Ngụy Đông Lai cảm thấy vô cùng bực bội, sớm biết cô ta sẽ dính chặt lấy mình như kẹo cao su, không cách nào gỡ ra được thì gã đã không thu nhận cô ta rồi: “Cô muốn đi đâu thì đi, tốt nhất là đừng làm tôi chướng mắt!”
Trái tim Hoàng Quyên đau đớn tột độ nên ngoài miệng cũng chẳng thèm kiêng nể gì nữa: “Nếu anh thích Uyển Nguyệt như vậy sao tối qua còn ôm chặt em không buông? Anh thích Uyển Nguyệt, anh tưởng Uyển Nguyệt thích anh hả? Anh cũng không xem thử bạn trai cô ta là ai!”
Những lời này đã chọc giận Ngụy Đông Lai, gã nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lóe lên sự hung ác, gã gằn từng chữ: “Cô câm miệng cho tôi! Nếu chọc giận tôi thật, vậy cô từ đâu đến thì cút về đó đi!”
Hoàng Quyên cắn mạnh môi, căm hận nhìn bóng lưng Ngụy Đông Lai rời đi. Gã si tình với Uyển Nguyệt như vậy nhưng Uyển Nguyệt đâu có để ý đến gã, vậy mà gã vẫn ngu ngốc chờ đợi cô ta quay đầu.
Trong lòng Hoàng Quyên dâng trào cảm giác ghen tị và tức giận mãnh liệt. Con đàn bà Uyển Nguyệt đó đã có bạn trai giàu có rồi mà còn chiếm trọn trái tim của Ngụy Đông Lai, chắc chắn cô ta đã làm không ít trò bắt cá hai tay!
Trong lòng Ngụy Đông Lai vẫn nhớ đến Uyển Nguyệt, gã còn định đợi cô ta ăn xong sẽ đưa cô ta về làng Sồi.
Ngụy Đông Lai ra ngoài, đi tìm quản lý nhà hàng: “Bên phòng Hồng Vận đã bưng tới món nào rồi? Còn bao lâu nữa thì xong?”
Quản lý sửng sốt một chút, sao lại là Hồng Vận nữa: “Sếp Ngụy, đồ ăn mới vừa lên thôi, nhìn tình hình thì chắc cũng phải tám giờ mới kết thúc.”
Ngụy Đông Lai gật đầu: “Khi nào bên đó ăn xong thì báo cho tôi.”
Hoàng Quyên ở trong phòng nhỏ khóc một lúc, càng khóc càng thấy hận. Ngụy Đông Lai bảo cô ta về nhưng cô ta sẽ không về đâu. Lau khô nước mắt bước ra khỏi phòng, cô ta nhìn những nữ nhân viên phục vụ mặc áo gile đen, đeo nơ cổ hối hả qua lại. Trên mặt ai cũng treo nụ cười chuẩn mực, duyên dáng lịch sự, như hoà tan với không khí cao cấp ở đây.
Làm việc ở chỗ này chắc chắn có thể diện hơn so với cái siêu thị rách nát tại làng Sồi. Vì mỗi ngày Ngụy Đông Lai đều đến đây làm nên hẳn cô ta cũng có thể tìm một công việc ở đây. Cô ta có đủ kiên nhẫn chờ đến ngày Ngụy Đông Lai hết hy vọng với Uyển Nguyệt.
Hoàng Quyên vừa đi vừa nghĩ cách tìm một công việc ở đây mà không hề hay biết rằng mình đã bước qua hành lang giữa nhà hàng và khu giải trí. Không gian yên tĩnh của nhà hàng dần lùi lại phía sau, trước mặt là quán bar và karaoke náo nhiệt, tiếng nhạc ồn ào dội từng nhịp vào tim.
Chỉ đứng trước cửa thôi đã có thể cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt ồ ạt bên trong, tựa như muốn thổi tung cả nóc nhà lên vậy. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái trẻ ăn mặc thời thượng bước ra bước vào.
Hoàng Quyên cảm thấy máu trong người như sôi lên. Nơi này có gì đáng sợ đâu chứ? Ngụy Đông Lai không cho cô ta ở, cô ta càng muốn ở!
“Này! Qua đây! Có việc kiếm tiền này, muốn làm không?” Một giọng nói uể oải vang lên sau lưng. Hoàng Quyên quay đầu lại thì thấy một chàng trai trẻ mặc áo ba lỗ trắng, để trần nửa thân trên, tay cầm điện thoại, hình như đang nói với cô ta.
Tiểu Hắc vốn nghĩ hôm nay Hạ Khôn sẽ không đến, dù sao gã cũng đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, không ngờ đến phút cuối lại nhận được điện thoại của Hạ Khôn báo rằng hôm nay sẽ ghé uống rượu.
Tiểu Hắc cúp điện thoại, nghĩ lâu lâu Hạ Khôn mới đến một lần, gã phải sắp xếp vài cô gái hầu rượu ông ta mới được.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy ngắn kiểu nhân viên quán bar đi ngang qua. Tiểu Hắc liếc nhìn, tuy da hơi đen một chút nhưng eo thon là được.
Gã nhét điện thoại vào túi, ngoắc tay với cô ta: “Gọi cô đấy!”
***
Trước cửa Kim Đỉnh Hiên đậu đủ loại xe ô tô, Hứa Tuấn Văn trốn sau một chiếc xe thương vụ màu đen, mắt nhìn chăm chăm cửa chính. Cô gái mặc váy đỏ vừa nãy chính là Hoàng Quyên! Cậu không nhận nhầm đâu!
Cậu đã thức trắng mấy ngày liền khiến đôi mắt giăng đầy tơ máu nhưng lại không dám về nhà. Cậu vô cùng hối hận, đáng lẽ hôm đó không nên đưa chìa khóa cho Hoàng Quyên. Lúc trở về, đập vào mắt cậu là cảnh tiền trong quầy không cánh mà bay, cửa phòng của bố mẹ mở toang, tủ năm ngăn bị lục tung, rượu và thuốc lá giấu trong phòng đều biến mất.
Khi đó Hứa Tuấn Văn như chết đứng, hồn bay phách lạc. Không cần nghĩ cũng biết một khi bố mẹ trở về, chắc chắn cậu sẽ tiêu đời.
Lúc học cấp hai cậu từng lấy trộm tiền trong quầy một lần, chỉ vài chục tệ nhưng vẫn bị gia đình phát hiện. Lúc đó bố đã tháo thắt lưng quật cho cậu một trận tơi bời, đánh đến mức da thịt bầm dập. Kể từ ấy cậu không bao giờ dám trộm tiền trong nhà nữa.
Lần này Hứa Tuấn Văn biết mình đã gây họa lớn. Trước khi tìm được Hoàng Quyên và đòi lại số tiền bị trộm, cậu thật sự không dám về nhà. Suy đi nghĩ lại, cậu cảm thấy chắc chắn Hoàng Quyên đã đi tìm Ngụy Đông Lai. Cô ta không có người quen nào khác ở Cửu Giang, trong làng ngoài Ngụy Đông Lai thì cũng chẳng thấy cô ta thân thiết với ai.
Hứa Tuấn Văn nghe ngóng từ mấy đứa bạn thân trong làng, biết Ngụy Đông Lai đang mở một khu giải trí nên đã tìm đến Kim Hải Ngạn. Vài ngày nay cậu luôn lảng vảng xung quanh từ sáng đến tối, không ngờ lại thật sự bắt gặp Hoàng Quyên!
Trái tim Hứa Tuấn Văn đập thình thịch, cậu cắn răng xắn tay áo bám theo. Cậu muốn tóm được Hoàng Quyên ngay tại chỗ, bắt cô ta trả lại tiền. Chỉ cần trả lại tiền, có lẽ bố mẹ cậu sẽ không làm lớn chuyện nữa.
Cậu dạo quanh sảnh một vòng, chăm chú quan sát từng bàn một nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Quyên đâu cả, nếu không có ở sảnh thì chắc chắn là trong các phòng riêng.
Thế là Hứa Tuấn Văn lại lảng vảng ngoài các phòng riêng, nhân lúc nhân viên phục vụ vào đưa đồ ăn, cậu sẽ đứng kiễng chân trước cửa nhìn vào trong. Cậu tìm vài phòng vẫn không thấy Hoàng Quyên, quay đầu lại thì đụng ngay Ngụy Đông Lai.
Đây không phải lần đầu Ngụy Đông Lai thấy Hứa Tuấn Văn ở Kim Hải Ngạn, gã biết cậu đến đây làm gì nhưng gã không tốt bụng đến độ giúp nhà họ Hứa bắt trộm.
Hai lần trước Hứa Tuấn Văn đều bị gã đuổi đi, lần này Ngụy Đông Lai vốn đang bực, thấy Hứa Tuấn Văn lại lén lút tới địa bàn của mình thì sa sầm mặt, túm cổ áo kéo cậu sang một bên, đập vào đầu cậu bảo: “Không phải tao đã nói rồi à? Hoàng Quyên không có ở đây, mày đến đây làm gì hả?”
Hứa Tuấn Văn nhăn nhó van nài: “Anh Đông Lai, Hoàng Quyên lấy trộm biết bao nhiêu tiền nhà em, bố mẹ em mà về thì em tiêu đời mất. Em biết cô ta có quan hệ tốt với anh, anh bảo cô ta trả tiền lại cho em đi, em hứa sẽ không làm khó cô ta đâu. Vừa rồi em tận mắt nhìn thấy cô ta đi vào đây, chắc chắn cô ta đang ở trong đây…”
Lúc này Ngụy Đông Lai đã hơi hối hận vì dây vào Hoàng Quyên, nghe Hứa Tuấn Văn nói vậy thì càng bực mình hơn. Gã đẩy mạnh cậu nhóc trước mặt: “Mẹ nó mày đừng có nói linh tinh! Mày thấy tao có quan hệ tốt với Hoàng Quyên lúc nào hả?”
Gã vốn lớn hơn Hứa Tuấn Văn vài tuổi, lại cao hơn cậu hẳn một cái đầu nên Hứa Tuấn Văn bị đẩy lùi vài bước.
Bình thường Hứa Tuấn Văn ít khi tiếp xúc với Ngụy Đông Lai, gã là con trai của trưởng làng, mấy đứa con trai cùng trang lứa trong làng đều nhường nhịn gã. Ngụy Đông Lai vốn ngang ngược từ nhỏ, Hứa Tuấn Văn bị đẩy cũng nóng máu, đang định đáp trả thì bỗng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
“Hứa Tuấn Văn?”
***
Trong phòng riêng Hồng Vận, vừa ngồi xuống Thẩm An Ngô đã giới thiệu Quách Vĩ, giám đốc công ty sản phẩm phụ vừa được anh thu mua với Tôn Phát Văn.
Tập đoàn Viễn Tinh không định đầu tư vào quảng cáo truyền hình nhưng công ty sản phẩm phụ Huệ Nghi mới thu mua vẫn có thể hợp tác. Thương hiệu sản phẩm phụ Huệ Nghi đã có lịch sử hơn mười năm, đánh giá của người dùng khá tốt nhưng không quá nổi tiếng, nếu được quảng cáo trên đài truyền hình thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả rất tốt.
Tôn Phát Văn chẳng có chút hứng thú nào với công ty sản phẩm phụ, so với tập đoàn lớn như Viễn Tinh thì Huệ Nghi kia chẳng đáng là gì. Những thương hiệu tương tự như vậy, đài truyền hình Cửu Giang cũng đang hợp tác với vài bên, toàn là hợp đồng nhỏ không đáng kể. Nếu năm sau Viễn Tinh không hợp tác nữa thì mấy triệu doanh thu thiếu hụt biết lấy đâu bù lại đây?
Bữa ăn hôm nay khiến Tôn Phát Văn như ngồi trên đống lửa, ông ta dốc sức thuyết phục Thẩm An Ngô tiếp tục hợp tác vào năm sau, lại còn ra hiệu với nữ MC xinh đẹp ngồi bên cạnh.
Nữ MC hiểu ý, vội vàng cầm ly rượu đến ngồi cạnh Thẩm An Ngô. Mấy nhân viên nam dưới quyền Tôn Phát Văn cũng hùa theo: “Muốn uống thì uống giao bôi đi!”
Những nhân viên này toàn là lão làng nên ra sức nghĩ cách khuấy động không khí. Thẩm An Ngô ngồi yên tại chỗ, cười khẽ không đáp lại, mặc kệ nữ MC đứng đó. May mà nữ MC từng trải qua nhiều tình huống tương tự, bị đùa giỡn cũng không ngại ngùng, thậm chí còn ung dung nhìn Thẩm An Ngô: “Xem ý anh Thẩm thế nào thôi, uống kiểu nào tôi cũng chơi hết.”
“Chị Vương, ngưỡng mộ đã lâu! Bữa tiệc công việc nên tôi không uống rượu.” Thẩm An Ngô mỉm cười, cầm lấy ly rượu úp ngược trên bàn, tự rót cho mình một ly rồi quay sang nhìn Tôn Phát Văn: “Tuy nhiên hôm nay tôi nợ chủ nhiệm Tôn một ly. Về việc quảng cáo của Huệ Nghi năm sau, phiền ông quan tâm nhiều hơn.”
Thật ra Thẩm An Ngô vốn không cần phải tham gia bữa tiệc hôm nay, chỉ là anh nể mặt Tôn Phát Văn mà thôi. Làm ăn ở tỉnh Ninh, anh vẫn cần truyền thông trong tỉnh hỗ trợ quảng bá cho Viễn Tinh. Anh không muốn xích mích với truyền thông, dù Viễn Tinh không còn đầu tư vào quảng cáo truyền hình, anh vẫn muốn để lại chút việc cho Tôn Phát Văn.
Hôm nay trạng thái của Tôn Phát Văn không tốt, lúc này đã ngà ngà say, nghe Thẩm An Ngô nói như vậy cũng biết là hết hy vọng rồi.
Ông ta gượng cười, cố gắng lấy lại tinh thần chạm ly với Thẩm An Ngô, đôi mắt cụp xuống che giấu vẻ lạnh lùng thoáng qua.
Vừa nãy còn do dự nhưng bây giờ Tôn Phát Văn đã hạ quyết tâm. Ông ta nghiến răng thầm nghĩ: Hạ Khôn nói đúng, có trách thì trách Thẩm An Ngô quá tuyệt tình. Bữa ăn này ông ta đã nói hết lời cười hết cỡ, vậy mà anh vẫn không chịu nhượng bộ!
***
Lưu Thiến vốn định dẫn Uyển Nguyệt theo để được nở mày nở mặt, không ngờ cô gái vốn lanh lợi thế mà nay lại như gỗ đá, chỉ cúi đầu ăn chứ chẳng nói câu nào, để nữ MC kia giành hết nổi bật.
Chuyện này cũng không thể trách Uyển Nguyệt được, cô ta không ngờ hôm nay Thẩm Loan cũng đến, báo hại cô ta không thể tập trung vào bữa ăn. Trong bữa tiệc, cô ta đã liếc Thẩm Loan nhiều lần, lại nhận ra ánh mắt anh ta chưa từng dừng lại ở chỗ cô ta dù chỉ một giây.
Tính hiếu thắng trong lòng Uyển Nguyệt lại bùng lên, cô nhìn chằm chằm Thẩm Loan, cứ như muốn xuyên thủng người anh ta bằng ánh mắt của mình.
Đương nhiên Thẩm Loan cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Uyển Nguyệt, nhưng anh ta chẳng muốn để ý đến. Gần hai tháng không gặp, dù lần này tình cờ chạm mặt anh ta vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ thấy một thực tập sinh như Uyển Nguyệt lại được chủ nhiệm dẫn đi ăn tiệc, xem ra cô ta rất được coi trọng.
Đúng vậy, cô ta ở đâu cũng là cô gái được chào đón, không giống như Hứa Thanh Lăng… Bóng dáng mảnh mai ấy vừa lướt qua trong đầu thì Thẩm Loan đã vô thức run lên, đến lúc nào rồi mà anh ta còn so sánh hai người bọn họ nữa chứ!
Anh ta vội vàng dừng những suy nghĩ linh tinh trong đầu, cúi đầu tiếp tục dùng bữa, chậm rãi nhấm nuốt từng miếng một.
Bữa ăn này khiến Thẩm Loan cảm thấy vô cùng khó chịu, ở đâu có chú anh ta thì ở đó anh ta đều trở thành cái bóng, bởi vì mọi người xung quanh đều tâng bốc chú anh ta.
Cùng là con trai ruột của ông nội, cùng mang họ Thẩm nhưng so với chú thì bố của anh ta chẳng có tiếng tăm gì. Những người trong công ty vì muốn phân biệt đã dứt khoát gọi bố anh ta là “sếp Thiệu Chu”, vậy mà bố của anh ta còn vui vẻ đồng ý.
Nữ MC trang điểm đậm đứng cạnh chú anh ta, cầm ly rượu nở nụ cười ngọt ngào nói chuyện với chú. Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi Thẩm Loan suýt khiến anh ta ngạt thở.
Thẩm Loan cảm thấy không chịu nổi nên đặt đũa xuống đứng dậy ra ngoài hít thở không khí. Trong phòng vệ sinh, anh ta hất nước lạnh lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Anh ta vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đã nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi đang tranh cãi ở hành lang, sau đó anh ta chợt nhận ra người thấp hơn là ai.
Não còn chưa kịp phản ứng thì chân anh ta đã tự động bước về phía hai người: “Hứa Tuấn Văn? Em đang làm gì ở đây vậy?”
Hai người đang xô đẩy nhau cùng quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt của Ngụy Đông Lai lạnh như băng, gã đã biết Thẩm Loan từ lâu nhưng Thẩm Loan lại không hề quen gã.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Loan lướt qua người Ngụy Đông Lai, vừa rồi anh ta nhìn thấy rõ ràng là gã đẩy Hứa Tuấn Văn: “Đây là em trai của tôi, hai người có hiểu lầm gì à?”
Ngụy Đông Lai nhìn Thẩm Loan không vừa mắt chút nào, trợn trừng lườm anh ta: “Hiểu lầm gì chứ? Anh nhìn thấy cái gì mà nói là hiểu lầm? Tôi với Hứa Tuấn Văn là người cùng làng, là hàng xóm!”
Hứa Tuấn Văn thấy hai người sắp cãi nhau nên vội vàng kéo Thẩm Loan: “Anh Thẩm Loan, bọn em đang đùa thôi, thật đấy, anh ta đúng là hàng xóm của em, anh ta là con trai của trưởng làng bọn em.”
Nếu là con trai của trưởng làng thì Thẩm Loan không để ý đến nữa, Ngụy Đông Lai liếc Thẩm Loan rồi hậm hực bỏ đi.
Đợi đến khi Ngụy Đông Lai đi xa, Hứa Tuấn Văn mới nói với Thẩm Loan: “Anh Thẩm Loan, anh cho em mượn điện thoại một chút được không? Em muốn gọi điện cho chị em.”
Hứa Tuấn Văn biết trong con hẻm bên cạnh có cửa hàng có thể gọi điện nhưng mấy ngày nay tiền trong túi cậu đã tiêu gần hết, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Rõ ràng vừa nãy cậu thấy Hoàng Quyên đi vào nhưng lại không tìm thấy người, còn bị Ngụy Đông Lai chặn ngay tại trận. Hứa Tuấn Văn tin chắc mình không nhìn nhầm, mắt cậu rất sáng nên tuyệt đối không thể nhận nhầm, người vừa nãy là Hoàng Quyên!
Cậu không dám gọi điện về nhà nên đành phải gọi cho chị hai thăm dò tình hình trước. Hồi nhỏ chị hai đối xử với cậu cũng không tệ, lần đó bố dùng dây lưng đánh cậu, cậu không khóc nhưng chị hai lại khóc đến mức không thở nổi.
Hứa Tuấn Văn tin chắc rằng vào thời khắc quan trọng, chị hai nhất định sẽ không phản bội mình.
Thẩm Loan lấy điện thoại ở trong túi ra đưa cho Hứa Tuấn Văn, cậu nhận lấy điện thoại rồi cười hì hì: “Anh Thẩm Loan, em qua bên kia gọi điện một lát nhé?”
Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cậu tuyệt đối không muốn Thẩm Loan biết chuyện nhà bị trộm, cậu cầm điện thoại đi vài bước sang bên cạnh và bắt đầu bấm số của chị hai.
Gọi xong thì cậu mới nhận ra là trong điện thoại của Thẩm Loan có lưu số của chị mình. Chuông đổ mấy hồi thì chị hai mới nghe máy: “Alo.”
Giọng chị hai nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng Hứa Tuấn Văn không để ý nữa, cậu vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia: “Chị, chị với bố mẹ về nhà chưa? Em đang dùng điện thoại của anh Thẩm Loan gọi cho chị đấy!”
***
Sau khi trở về nhà, Hứa Thanh Lăng luôn bận rộn ở công trường. Trong mấy ngày cô đi Bắc Kinh, tiến độ công trình ở biệt thự Long Não cũng chậm lại. Còn về gạch mosaic ở nhà vệ sinh chính, lúc cô đi như thế nào thì bây giờ vẫn y nguyên như thế.
Cô hỏi Dương Hủ và kỹ sư công trình là kỹ sư Chu thì hai người đều nói là không tìm được thợ phù hợp. Cô đành phải cắn răng tự mình lát tiếp, cũng may là công việc còn lại không nhiều, bỏ ra hai ngày nữa là xong rồi.
Không biết tình hình ở nhà thế nào, Ngô Quế Phân cũng không gọi điện cho cô. Sau khi từ công trường trở về và tắm rửa xong, cô còn chưa kịp ăn cơm thì điện thoại đột nhiên vang lên, là số của Thẩm Loan.
Cô đã xóa anh ta ra khỏi danh bạ từ lâu nhưng dãy số đó như khắc sâu trong trí nhớ, trễ vầy rồi mà anh ta còn gọi cho cô, không biết là vì chuyện gì nữa.
Hứa Thanh Lăng ấn nút nghe máy, giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến sắc mặt cô biến đổi, giọng cũng trở nên gấp gáp: “Em đang ở đâu? Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Tuấn Văn cũng vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc trong mấy ngày qua: “Chị! Em đảm bảo với chị, số tiền trong nhà không phải là do em lấy đâu. Em đưa chìa khóa cho Hoàng Quyên, lúc quay lại thì phát hiện cô ta ôm tiền và đồ đạc bỏ chạy mất rồi. Em nghi là cô ta đi tìm Ngụy Đông Lai nên mấy ngày nay em luôn quanh quẩn ở chỗ làm của anh ta. Vừa rồi em thật sự nhìn thấy Hoàng Quyên đi vào nhà hàng ở bên cạnh khu giải trí, em đã tìm khắp nơi nhưng mà không thấy, còn bị Ngụy Đông Lai bắt gặp…”
Hứa Thanh Lăng nhắc em trai có thể đến đồn cảnh sát báo án nhưng Hứa Tuấn Văn hoàn toàn không nghe vào tai, chỉ khẩn cầu chị mau đến nhà hàng bên cạnh Kim Hải Ngạn tìm mình.
Tiêu Đình Đình đang trò chuyện với Hứa Thanh Lăng, thấy cô nghe điện thoại xong thì biến sắc, tóc còn chưa kịp lau khô đã tùy tiện buộc vài vòng bằng sợi dây chun, xỏ đại đôi giày thể thao rồi vội vàng ra khỏi cửa.
***
Hứa Tuấn Văn gọi xong, trả lại điện thoại cho Thẩm Loan: “Anh Thẩm Loan, cảm ơn anh.”
“Khách sáo gì chứ. Nói gì thì nói, chúng ta cũng coi như là họ hàng. Lần trước em thi đại học, anh còn đến trường đón em mà.” Thẩm Loan cất điện thoại vào túi: “Em chưa ăn cơm đúng không? Hay là đi ăn với anh nhé?”
Dù Thẩm Loan đối xử với mình rất khách sáo nhưng Hứa Tuấn Văn vẫn tự biết rõ thân phận, nhà họ Thẩm chỉ có quan hệ với chú của cậu chứ chẳng liên quan gì đến nhà cậu cả. Cậu vội vàng xua tay: “Em ăn tối rồi. Em đến đây tìm người, nếu không tìm thấy thì lát nữa em sẽ đến khu giải trí xem thử. Nếu chị em có hỏi thì anh nói là em đến Kim Hải Ngạn rồi nhé.”
Thẩm Loan thấy cậu từ chối nên cũng không ép nữa. Lúc anh ta trở về phòng riêng, phát hiện sắc mặt chú mình có vẻ không ổn, trông như uống hơi nhiều, hiện đang tựa vào ghế nhắm mắt, Quách Vĩ cũng đã say mèm, nằm ngủ gục trên bàn.
Tôn Phát Văn thấy anh ta bước vào nên cố nặn ra nụ cười, vẫy tay gọi: “Sếp Tiểu Thẩm, hình như chú cậu và sếp Quách uống hơi nhiều rồi. Vừa nãy chúng tôi đã quyết định sẽ sang khu giải trí bên cạnh bàn tiếp về hợp đồng của Huệ Nghi, có lẽ phải làm phiền cậu dìu sếp Thẩm.”
Thẩm Loan cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ, nữ MC lúc nãy đã biến mất, chỉ còn lại hai nhân viên kinh doanh dưới quyền Tôn Phát Văn và Uyển Nguyệt.
Anh ta cũng không nghĩ nhiều, hôm nay đến đây chủ yếu là vì muốn bàn chuyện hợp đồng quảng cáo của Huệ Nghi. Nếu đã ăn cơm xong mà hợp đồng còn chưa thỏa thuận tốt thì đổi địa điểm bàn tiếp cũng là chuyện bình thường. Trước đây khi đi xã giao cùng Cao Hàn cũng thường xuyên gặp tăng hai mà.
Cả nhóm đứng dậy rời khỏi phòng riêng và đi sang khu giải trí ở bên cạnh. Thẩm Loan dìu chú mình, còn hai nhân viên kinh doanh của Tôn Phát Văn thì dìu Quách Vĩ, đến phòng riêng trong quán bar tiếp tục vừa uống vừa bàn bạc.
***
Tối nay Ngụy Đông Lai bị Hoàng Quyên và Thẩm Loan làm cho bực mình, gã đi ra khỏi nhà hàng và đến quán bar uống rượu.
Vừa uống được mấy ly thì gã lại thấy nhóm người lúc nãy ăn ở phòng riêng Hồng Vận kéo nhau đến quán bar, còn gọi thêm một phòng riêng. Uyển Nguyệt và Thẩm Loan cũng ở đó, hai người một trước một sau bước vào phòng.
Sắc mặt Ngụy Đông Lai u ám nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Loan, một thằng gà còi như vậy, không biết Uyển Nguyệt thích anh ta ở điểm nào nữa!
Bên cái bàn cạnh đó, ba cô gái và một gã đàn ông đang chơi xúc xắc vang lên tiếng ồn chói tai. Trong bụng đầy lửa giận nhưng chẳng có chỗ trút, Ngụy Đông Lai quay đầu định bảo bọn họ im miệng thì nhìn thấy gương mặt xảo trá của người đàn ông ngồi giữa ba người phụ nữ, đó chẳng phải là kẻ vừa bán thuốc cho Tiểu Hắc à?
Rõ ràng người đàn ông kia cũng nhận ra Ngụy Đông Lai nên vẫy tay gọi gã: “Sếp à, uống rượu một mình không vui đâu, qua đây chơi cùng đi!”
Ngụy Đông Lai nốc ừng ực mấy hớp rượu rồi xách chai bước sang bàn bên cạnh. Gã túm lấy cổ áo tên đàn ông kia, ghé sát tai y nói nhỏ: “Thứ mày vừa bán cho Tiểu Hắc đó, còn không?”
Lại có thêm một mối làm ăn nên gã đàn ông cũng thả lỏng hơn, nở nụ cười toe toét: “Có chứ. Anh muốn bao nhiêu? Lần đầu mua tôi có thể giảm giá cho anh.”
***
Hứa Thanh Lăng nhận được điện thoại của em trai nên tức tốc lao ra khỏi trường học, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến khu giải trí Kim Hải Ngạn.
Hứa Tuấn Văn không có điện thoại, trên đường đi cô chỉ có thể nhắn tin cho Thẩm Loan: “Tôi sắp đến rồi, em tôi đang ở đâu?”
Thẩm Loan trả lời khá nhanh: “Hình như cậu ấy đang tìm người, chắc giờ vẫn đang ở trong khu giải trí.”
Trong lòng Hứa Thanh Lăng có chút lo lắng. Lần này Hứa Tuấn Văn mắc kẹt trong suy nghĩ bế tắc, bảo báo cảnh sát lại cậu không chịu, chỉ muốn tự mình tìm được Hoàng Quyên.
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi, Hứa Thanh Lăng trả tiền cho tài xế rồi vội vàng xuống xe. Khu giải trí ở trung tâm thành phố quả nhiên khác biệt, nó sang trọng chẳng kém gì khách sạn năm sao ở bên cạnh, cũng lắp một cánh cửa xoay rất hiện đại.
Hứa Thanh Lăng dùng sức đẩy tấm kính của cửa xoay rồi bất ngờ va thẳng vào một người đàn ông.
“Xin lỗi.” Cô vô thức nói lời xin lỗi, đặng ngẩng đầu nhìn qua.
Khuôn mặt của người đàn ông cứ thế đập vào mắt Hứa Thanh Lăng, da đầu cô tê rần, cơ thể cũng cứng đờ theo.
Cô từng gặp người đàn ông này rồi!
Áo ba lỗ trắng, cánh tay xăm trổ hoa văn… có hóa thành tro cô cũng nhận ra!