Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 96

Làm ăn bao nhiêu năm, Hứa Đức Mậu luôn tự cho mình là người khôn khéo. Vậy mà lần này tổn thất gần hai mươi nghìn tệ cả tiền mặt lẫn hàng hóa, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng ông sa sút cỡ nào.

Đến nhà họ Ngụy cũng không thu hoạch được gì, Ngụy Đông Lai bận ra ngoài làm ăn, rất ít khi về nhà. Ngụy Văn Sơn đã về hưu từ đầu năm nay, ở biệt thự trong làng trồng hoa nuôi cá với vợ. Ông ta giao toàn bộ việc làm ăn cho con trai, miễn không làm chuyện gì trái pháp luật thì ông ta cũng chẳng muốn can thiệp.

Hứa Đức Mậu không hỏi được gì, bước chân nặng trĩu về nhà. Tiền trong ngăn kéo với trong tủ cộng lại cũng gần mười nghìn tệ. Đó là tiền ông định trả cho chủ buôn thuốc lá và rượu ở chợ đầu mối, giờ tiền mất, chỉ còn cách lấy tiền dành dụm bù vào.

Nghĩ đến việc phải động vào số tiền gửi ngân hàng, Hứa Đức Mậu cảm giác như có dao cứa vào thịt.

Ngô Quế Phân cũng chẳng còn tâm trí buôn bán, cứ thế ngồi thẫn thờ sau quầy. Nghe thấy tiếng động, bà cố vực dậy tinh thần đón tiếp khách đến mua đồ, nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy gương mặt u ám của chồng đi vào, lòng bà càng thêm nặng trĩu.

Hứa Đức Mậu ngồi phịch xuống cái ghế nhựa trong tiệm, trầm giọng nói: “Lát anh sẽ gọi điện cho Đức Hữu, nhờ vợ Đức Hữu tìm người dò hỏi giúp xem sao. Ngày mai chờ ngân hàng mở cửa, em đi rút tám ngàn tệ về đi, còn phải thanh toán tiền hàng cho ông chủ Hùng nữa.”

Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt Ngô Quế Phân đột nhiên tái nhợt, ấp úng một hồi rồi nói: “Đức Mậu, có một chuyện em chưa kịp nói với anh...”

***

Hứa Thanh Lăng mới bước tới cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau và âm thanh đồ đạc bị đập vỡ phát ra từ trong cửa hàng, tim cô chợt thắt lại, vội bước nhanh vào siêu thị. Trên sàn đầy mảnh thủy tinh và vụn sứ, chứng tỏ lúc cô không có mặt thì bố mẹ cô đã cãi nhau một trận nảy lửa.

Gương mặt Hứa Đức Mậu đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, giận dữ nhìn chằm chằm Ngô Quế Phân. Ngô Quế Phân đã khóc đến đỏ cả mắt, vẫn không chịu thua mà lớn tiếng đối chọi: “Đó là anh trai ruột của em, em cho anh ấy mượn ít tiền thì sao chứ? Hơn nữa đâu phải anh ấy không trả lãi! Mấy chục nghìn kia để trong ngân hàng cũng chỉ để không, cho anh em mượn thì có gì sai? Em đâu ngờ nhà mình lại xảy ra chuyện này!”

Cháu trai sắp kết hôn nên định mua nhà ở huyện, anh trai không có tiền, đành mượn cô em gái đã lấy chồng thành phố. Suốt bao năm qua, Ngô Quế Phân từng giúp đỡ anh trai không ít lần, dù gì cũng chỉ có một đứa cháu ruột, nếu đã mượn tới chỗ cô ruột, thử hỏi sao bà có thể ngoảnh mặt làm ngơ!

Gương mặt Hứa Đức Mậu đen sì, tức đến thở hồng hộc, giận dữ quát lớn: “Tiền gửi ngân hàng là tiền của nhà họ Hứa! Khi nào đến lượt em tự ý quyết định? Dù có cho Ngô Hữu Lương mượn thì em cũng phải bàn trước với anh!”

Ngô Quế Phân lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Nếu em nói trước với anh thì anh có đồng ý không? Anh thử hỏi lòng mình xem, anh trai em đối xử với chúng ta như thế nào? Lúc Thanh Lăng còn nhỏ thì gửi Hồng Giao tới nhà anh ấy, ăn ở bao nhiêu năm trời. Khi đó anh còn khách sáo với anh ấy lắm, đợi đến khi đón Hồng Giao về, thái độ của anh lập tức thay đổi. Em thấy rõ ràng là anh coi thường nhà họ Ngô bọn em!”

Vợ nhắc lại chuyện cũ nên Hứa Đức Mậu càng giận dữ hơn: “Đúng là anh có gửi Hồng Giao sang nhà anh ấy, nhưng tiền sinh hoạt mỗi tháng có đưa thiếu đồng nào không? Thế mà anh thấy Hồng Giao ở đó ăn mặc chẳng khác nào ăn mày!”

Hai người không ngừng kể tội nhau, Hứa Thanh Lăng nghe vài câu là hiểu ngay. Tiền và sổ tiết kiệm trong nhà đều do mẹ cô giữ, chắc chắn mẹ cô đã lén cho cậu mượn tiền mà không nói với bố cô. Vốn chỉ cần trả trong vòng một hai năm thì cũng chẳng bị phát hiện, nhưng giờ tiền mặt trong nhà bị trộm, cần rút tiền tiết kiệm bù vào nên mọi chuyện mới vỡ lở ra.

Tiếng cãi nhau của hai vợ chồng ngày càng gay gắt, cảm xúc dần mất kiểm soát. Nếu là trước đây chắc Hứa Thanh Lăng đã chạy đến can ngăn từ lâu.

Trước kia cô sợ nhất là bố mẹ cãi nhau, nhưng giờ cô chỉ thấy nhức đầu, vừa ngồi một đêm trên tàu hỏa về, phát hiện trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn chưa kịp nghĩ cách giải quyết thì bố mẹ đã lớn tiếng quát tháo nhau trước rồi.

Hứa Thanh Lăng hít một hơi thật sâu: “Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, tìm được người đã rồi tính tiếp, còn chưa biết em trai con và Hoàng Quyên đi đâu nữa mà.”

Cô vừa lên tiếng thì bố mẹ tức khắc chĩa mũi dùi sang cô.

Ngô Quế Phân: “Tại con hết đấy, khăng khăng bắt bố mẹ phải đi Bắc Kinh thăm chị con. Không đi Bắc Kinh thì ở nhà đã chẳng xảy ra chuyện này!”

Hứa Đức Mậu: “Vốn chỉ cần mẹ con đi là đủ rồi, nhưng vì bị con xúi giục nên bà ấy mới lôi cả bố đi theo. Nhà mình mở cửa hàng bao năm nay, có lúc nào rời đi được bố mẹ đâu!”

Hứa Thanh Lăng đứng đó, mặt mày vô cảm nghe hai người trách móc từng câu một.

Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân luôn cho rằng con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, vậy mà kiếp trước cô lúc nào cũng tự lừa dối bản thân.

Kiếp này, cô bảo bố mẹ đến Bắc Kinh thăm chị gái mới sinh con cũng chỉ vì muốn chị gái vui vẻ một chút, dù trong lòng bọn họ vốn chẳng muốn đi, có đi thì cũng chỉ là làm cho có hình thức.

Hiện tại Hứa Thanh Lăng không còn tức giận hay buồn tủi vì những lời đó nữa, nhưng không tức giận không có nghĩa cô sẽ im lặng chấp nhận những lời trách móc của bọn họ.

Cô ngước mắt nhìn Ngô Quế Phân, lạnh lùng hỏi: “Cái gì gọi là tại con? Là ai đưa chìa khóa cho Hứa Tuấn Văn? Là ai gọi Hoàng Quyên từ Phong Kiều lên thành phố? Nhà xảy ra chuyện như thế, một là Hứa Tuấn Văn làm, hai là Hoàng Quyên làm, liên quan gì đến con?”

Quả nhiên vừa nhắc đến hai người kia, Ngô Quế Phân lập tức nghẹn họng, mặt tối sầm lại. Hứa Thanh Lăng không dừng lại, nói tiếp: “Hai người thử hỏi xem trong làng có ai gả con gái đi, tới lúc sinh con mà bố mẹ ruột không đến thăm lần nào không? Hai người chỉ biết trách con, sao không trách Hứa Tuấn Văn? Chìa khóa đã đưa cho nó, rõ ràng là nó không giữ nhà cẩn thận nên mới thành ra thế này! Hai người không nỡ trách mắng thằng con trai cưng đó thì được phép trách tội con vô lý à?”

Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân bị cô mắng tới câm nín, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hứa Thanh Lăng không thèm để ý đến bọn họ, chạy thẳng lên tầng, chẳng bao lâu đã đi xuống.

Ngô Quế Phân thấy con gái đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài nên vội vàng đuổi theo: “Con đi đâu đấy?”

Hứa Thanh Lăng khó chịu nói: “Về trường! Ở nhà chỉ tổ khiến hai người thấy chướng mắt, còn bị đổ oan nữa!”

Hứa Đức Mậu không kìm được lửa giận, quát lên: “Con bé này ăn nói kiểu gì vậy? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, trách con vài câu thì có làm sao đâu hả?”

Hứa Thanh Lăng chẳng buồn đôi co với ông, đeo ba lô rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Ngô Quế Phân chạy ra khỏi siêu thị nhìn theo bóng lưng con gái, hét lớn: “Vài ngày tới bố mẹ ra ngoài tìm người, con phải ở nhà trông cửa hàng chứ!”

Bà cố gắng hét thật to nhưng có vẻ con gái không nghe thấy, cứ thế đi một mạch tới đầu ngõ. Nhìn theo bóng lưng cô, Ngô Quế Phân chỉ cảm thấy một bụng tức giận không có chỗ trút, nghẹn đến mức ngực nhói hết lên.

Hứa Đức Mậu thấy vợ trở vào với gương mặt u ám thì thở dài nói: “Bây giờ con bé cứng cỏi rồi, chúng ta không quản được nó nữa đâu.”

Từ khi vào đại học, tính tình của đứa thứ hai ngày càng ương ngạnh, giờ ở nhà chẳng còn nể nang, nhẫn nhịn ai nữa, hở ra là cãi nhau với bọn họ.

Nghe chồng nói vậy, trong lòng Ngô Quế Phân cũng thấy trống rỗng vô cùng. Năm ngoái vì họ không chịu cho con gái tiền đi học nên cô đã nổi giận, bỏ nhà ra đi. Sau đó không biết đã bị cái gì k*ch th*ch mà cô quyết tâm vừa học vừa làm liều mạng kiếm tiền, giờ đừng mong lấy chuyện tiền bạc ra bắt chẹt cô nữa.

Sau khi con gái làm ầm lên, hai vợ chồng không cãi nhau nữa mà ngồi xuống bàn bạc. Tiền hàng bên ông chủ Hùng có thể kéo được bao lâu thì cứ kéo, việc cấp bách là phải tìm được người. Không cần biết tiền có phải do Hoàng Quyên lấy hay không, nhưng lúc trước là chính Ngô Quế Phân dẫn cô ta từ Phong Kiều lên thành phố. Nếu cô ta mất tích không rõ ràng thế này thì bà biết ăn nói sao với bố mẹ người ta đây?

Ngô Quế Phân bình tĩnh lại, gọi điện cho hai người bạn thân của con trai, sau đó tới mấy quán net và tiệm trò chơi gần đó tìm con. Hứa Đức Mậu gọi điện báo Đức Hữu xong cũng vội vàng chạy đến nhà em trai ở khu biệt thự Tử Kim.

Ngô Quế Phân đã tìm hết những chỗ con trai thường lui tới nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu. Hứa Đức Mậu kể hết chuyện trong nhà cho em trai và em dâu nghe. Phó Quyên đồng ý sẽ giúp ông hỏi thăm đồng nghiệp ở sở cảnh sát, Hứa Đức Hữu thấy anh trai ủ rũ như cà chua thối thì chủ động đề nghị nếu thiếu tiền, ông ấy có thể cho ông vay trước một ít.

Hứa Đức Mậu làm ăn bao nhiêu năm nay cũng tích cóp được chút tiền, mấy năm gần đây chưa bao giờ rơi vào cảnh túng thiếu. Trái lại em trai chỉ là giáo viên cấp hai bình thường, tiền lương mỗi tháng chẳng được bao nhiêu. Nếu không nhờ nhà vợ có điều kiện và của hồi môn nhiều thì sao em trai có được cuộc sống như bây giờ?

Thế nên Hứa Đức Mậu luôn cảm thấy dù học vấn không bằng em trai nhưng năng lực kiếm tiền thì hơn hẳn. Giờ thì hay rồi, em trai lại chủ động đề nghị cho ông vay tiền.

Nhất thời ông cảm thấy rất khó chịu, vì sĩ diện không cho phép nên ấp úng nói là tạm thời chưa cần.

***

Hứa Thanh Lăng về trường, tìm một quầy còn mở cửa trong nhà ăn để mua hai cái bánh nướng làm bữa tối.

Vừa đẩy cửa phòng 202, mùi dầu gội và sữa tắm tức khắc xộc thẳng vào mũi, như báo cho cô biết mình đã về đến ký túc xá.

Giờ này hầu hết các cô gái trong phòng đã tắm rửa xong xuôi, sạch sẽ khoan khoái vây quanh máy tính của Tiêu Đình Đình xem bộ phim cổ trang Hồng Kông.

Tiêu Đình Đình thấy Hứa Thanh Lăng về thì vui vẻ gọi cô tới xem phim chung: “Dạo này chị phát hiện một trang web, mỗi ngày mở hai tiếng là có thể xem trực tuyến phim Hồng Kông đấy. Toàn phim mới ra của bên kia thôi, thậm chí ngoài thị trường còn chưa có đĩa để bán!”

Hứa Thanh Lăng “ồ” một tiếng, ló đầu nhìn qua, là một bộ phim cổ trang về nữ giả nam đi thi Trạng nguyên. Cô không có hứng thú, bèn kéo rèm giường lại, bắt đầu gọi điện thoại cho chị gái.

Sau khi bố mẹ và em gái trở về Cửu Giang, lòng Hứa Hồng Giao như ngồi trên đống lửa. Hứa Thanh Lăng biết chị suy nghĩ nhiều nên kể sơ qua tình hình trong nhà. Lần này số tiền và hàng bị mất cũng không quá lớn, quan trọng là phải tìm được người trước. Bố mẹ cô vì lo cho Hứa Tuấn Văn nên tạm thời không muốn báo cảnh sát, định nhờ cậy quan hệ bên thím để tìm người.

Hứa Thanh Lăng không nhắc đến chuyện bố mẹ cãi nhau mà cố nói giảm nói tránh về tình hình trong nhà. Chị gái ở xa như vậy, có những chuyện để chị biết cũng chẳng giúp được gì mà chỉ tổ khiến chị thêm lo lắng. Cô muốn chị yên tâm ở Bắc Kinh dưỡng thai.

Quả nhiên nghe em gái nói nhà chỉ bị mất vài nghìn tiền mặt thì Hứa Hồng Giao cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà tổn thất này bố mẹ cô vẫn có thể chịu được. Khi hay tin Hứa Tuấn Văn và cô gái trông cửa hàng cũng mất tích thì cô ấy lại thấy lo lo, nhưng em gái cũng nói bố mẹ đã nhờ thím tìm người hỏi thăm ở sở cảnh sát rồi.

“Chị, em thấy không có chuyện gì lớn đâu. Tuấn Văn gây họa lớn như vậy, có trốn được thêm mấy ngày nữa cũng chẳng ích gì vì sắp đến lúc khai giảng rồi. Tới lúc đó kiểu gì nó cũng phải tới trường báo danh thôi, chị thấy đúng không?”

Hứa Hồng Giao nghe em gái nói vậy thấy cũng có lý: “Tóm lại trong nhà xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện báo cho chị ngay đấy.”

Hứa Thanh Lăng cúp máy rồi mở máy tính, đăng nhập vào OICQ đã bị vứt xó mấy ngày, khung tin nhắn liên tục nhấp nháy, nhảy lên hàng loạt tin mới, đều là từ các bạn cấp ba gửi sau buổi họp lớp hôm đó, toàn xoay quanh chủ đề về Uyển Nguyệt.

Đọc mấy tin nhắn rồi cô mới biết hóa ra trong lớp có không ít người cũng không ưa Uyển Nguyệt. Thấy hôm đó cô xé toạc mặt nạ của Uyển Nguyệt, họ không nhịn được mà gửi tin nhắn tới nói kỳ thật họ cũng chướng mắt cô ta từ lâu rồi.

Hứa Thanh Lăng đọc qua vài tin rồi không muốn xem nữa, giờ đây cô chẳng còn hứng thú với mấy chuyện hồi cấp ba, nhưng trong số đó vẫn có một tin nhắn khiến cô khựng lại, là tin nhắn của Triệu Tử Bối.

“Thanh Lăng à, xin lỗi cậu. Trước đây vì bị ai đó ảnh hưởng nên tôi luôn có ấn tượng không tốt về cậu. Trong buổi tiệc mừng năm mới lớp 11, tôi cố ý không chọn cậu tham gia tiết mục hợp xướng của lớp… Mấy ngày nay tôi luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu.”

Hứa Thanh Lăng nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện này. Hồi cấp ba Triệu Tử Bối là ủy viên văn nghệ của lớp, phụ trách chọn người tham gia hợp xướng. Lần đó hầu hết các bạn nữ trong lớp đều được chọn, chỉ có mình cô và một bạn nữ hơi mập khác bị loại. Lúc đó cô đã loáng thoáng cảm nhận được mình bị nhắm vào nhưng lại không đủ can đảm hỏi thẳng Triệu Tử Bối.

Ở cái tuổi thiếu nữ mới lớn ấy, chút chuyện nhỏ xíu cũng đủ gây ra sóng gió trong lòng, hồi đó cô đã buồn mất mấy ngày, chỉ là theo thời gian trôi qua, tâm trạng cô giờ đây cũng đã khác.

Cô nhìn chằm chằm khung thoại của Triệu Tử Bối một lúc, không biết nên đáp lại thế nào, lại cảm thấy có nói gì cũng vô nghĩa, bèn vươn tay tắt khung trò chuyện đi.

Thoát khỏi OICQ, Hứa Thanh Lăng mở sổ ghi chép thì bỗng nhớ ra một chuyện. Cô vén rèm giường hỏi Tiêu Đình Đình: “Chị có biết Kim Hải Ngạn không?”

“Biết chứ. Đó là khu giải trí vừa mới mở ở trung tâm thành phố, nghe nói dịch vụ bên trong cao cấp lắm, có chỗ ăn uống, còn có thể hát karaoke, thậm chí là xông hơi nữa.” Cuối cùng Tiêu Đình Đình cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Em muốn đến đó chơi à?”

Hứa Thanh Lăng lắc đầu: “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

Chẳng biết có phải do trước đây không quan tâm hay không mà cô tìm kiếm trong trí nhớ một lúc lâu vẫn chẳng nhớ nổi bất cứ chuyện gì về việc Ngụy Đông Lai mở khu giải trí. Cô chỉ nhớ rằng Ngụy Đông Lai luôn theo chú làm công trình, sau lại mở một công ty cho thuê thiết bị và máy móc xây dựng, hầu như đội thi công xây dựng nào ở Cửu Giang cũng phải đến chỗ gã thuê thiết bị.

Uyển Nguyệt lấy Ngụy Đông Lai, cuộc sống vật chất luôn sung túc nhưng trong lòng lại coi thường gã, chê gã là nhà giàu mới nổi thiếu văn hóa.

Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, Ngụy Đông Lai vẫn chỉ là một tên côn đồ vặt vãnh, sao kiếp này lại mở hẳn khu giải trí với người khác rồi?

***

Sau khi Thẩm Loan trở về Cửu Giang từ Bắc Kinh, người chú vốn không mấy quan tâm đến việc thực tập của anh ta lại đột nhiên gọi anh ta đến văn phòng.

Thẩm An Ngô giới thiệu một người đàn ông trung niên đeo kính với anh ta: “Nửa đầu năm nay tập đoàn đã thu mua một công ty sản phẩm nông nghiệp phụ có tên Huệ Nghi, chuyên sản xuất dầu ăn, xì dầu và các loại gia vị khác. Đây là sếp Quách của Huệ Nghi. Từ nay cháu không cần theo Cao Hàn thực tập nữa, hãy đến doanh nghiệp sản xuất thực tế như Huệ Nghi học hỏi thật tốt từ sếp Quách và đội của ông ấy.”

Thẩm Loan không ngờ chú vừa trở về đã đổi chỗ thực tập cho mình, anh ta sững sờ một chút rồi nhanh chóng nhận ra, chắc là chú thấy chỗ thực tập hiện tại của anh ta chưa đủ “thực tế” chăng?

Thấy chú đích thân can thiệp vào chuyện thực tập, anh ta cũng không có lý do để từ chối, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cánh cửa văn phòng ở phía sau bị ai đó đẩy ra, Trương Dã cầm điện thoại màu đen của Thẩm An Ngô bước vào: “Sếp Thẩm, chủ nhiệm Tôn bên Đài truyền hình Cửu Giang đã gọi điện tới báo thời gian hẹn gặp mặt rồi, bảy giờ tối mai ở Kim Đỉnh Hiên.”

Thẩm An Ngô khẽ gật đầu: “Biết rồi.”

Anh nói xong lại dời mắt nhìn Thẩm Loan: “Đúng lúc ngày mai chú có hẹn ăn tối với Chủ nhiệm phòng quảng cáo của Đài truyền hình Cửu Giang, đến lúc đó cháu và sếp Quách cũng đi cùng đi.”

Sếp Quách đã trao đổi xong với Thẩm An Ngô, buổi chiều còn phải đến nhà máy nên đứng dậy tạm biệt, Thẩm Loan thấy vậy cũng định rời đi nhưng bị chú gọi lại.

Thẩm An Ngô tựa vào lưng ghế, rút một điếu từ hộp thuốc ra, kẹp giữa hai ngón tay, ngẩng đầu nhìn cháu trai: “Cháu và Uyển Nguyệt vẫn chưa làm hòa à?”

Thẩm Loan rũ mắt, mím môi: “Cháu muốn chia tay nhưng cô ta không chịu, vẫn còn dây dưa.”

Thẩm An Ngô cười: “Trên đời này còn có chuyện muốn chia tay nhưng không chia tay nổi hả?”

Thẩm Loan bị chú nói vậy nên hơi ngượng ngùng, cúi đầu im lặng, may mà chú không nói thêm gì nữa, phất tay ra hiệu cho anh ta ra ngoài.

***

Ở Cửu Giang vừa khai trương một khu giải trí mới tên Kim Hải Ngạn, trong có đầy đủ dịch vụ ăn chơi giải trí, vừa khai trương mà việc kinh doanh đã vô cùng sôi động.

Mấy lần Tôn Phát Văn gặp Thẩm An Ngô lúc trước đều do giám đốc đài truyền hình lên lịch hẹn chứ chưa từng có cơ hội trao đổi riêng. Thẩm An Ngô tuổi còn trẻ lại ít nói, nhìn qua không dễ tiếp cận, nhưng Tôn Phát Văn thường xuyên giao thiệp với các ông chủ doanh nghiệp, rất hiểu tính cách của mấy ông chủ trẻ ở Cửu Giang. Bề ngoài trông đàng hoàng lắm, sau lưng lại ăn chơi hơn ai hết.

Ông ta không tin một cậu ấm nhà giàu giống Thẩm An Ngô có thể vững vàng như núi, không cách nào lay chuyển. Lần này ông ta đặc biệt mời anh đến Kim Hải Ngạn, bên trong khu giải trí này còn có một nhà hàng Tứ Xuyên rất cao cấp.

Đầu bếp ở đây là do ông chủ trả giá cao mời về từ tỉnh Tứ Xuyên, các món ăn Tứ Xuyên vừa ngon vừa bắt mắt, ăn xong còn có thể tiếp tục trải nghiệm các hạng mục giải trí trong khu này mà không cần tốn công đi xa.

Dù đã bị Thẩm An Ngô từ chối mấy lần, Tôn Phát Văn vẫn ôm một tia hy vọng. Nghe nói lần này bên Viễn Tinh sẽ có bốn năm người đến, còn đều là đàn ông. Đương nhiên Tôn Phát Văn cũng phải dẫn theo nhân viên kinh doanh đắc lực nhất của mình, nếu bên kia đã toàn đàn ông thì sao bên họ có thể thiếu phụ nữ.

Nhất định phải có vài cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng tới, nhưng không thể quá nhiều, nhiều quá lại thành phô trương, Tôn Phát Văn đã quá dày dạn kinh nghiệm với những bữa tiệc như thế này rồi.

***

Trong phòng riêng của Kim Đỉnh Hiên, Uyển Nguyệt cùng Lưu Thiến bước vào trong. Trước khi đến nơi này, Lưu Thiến đã đưa cô ta đi làm đẹp, hiện tại trông cả hai vô cùng rạng rỡ.

Chủ nhiệm Tôn và La Thông đã đến trước, bên bàn tròn còn có một người phụ nữ trẻ trang điểm đậm. Lưu Thiến nhìn thoáng qua, là một gương mặt quen thuộc - nữ MC chương trình du lịch đang nổi gần đây của đài. Cô ta không nhịn được bĩu môi, ghé tai Uyển Nguyệt nói nhỏ: “Biết vậy thì gọi luôn chị em đến rồi.”

Quy định của đài truyền hình là không cần biết có phải người của phòng quảng cáo hay không, chỉ cần ký được dự án thì ai có mặt đều được chia hoa hồng.

Hôm nay Uyển Nguyệt vốn không định đến. Dạo trước cô ta bị Thẩm An Ngô từ chối gặp mặt, gọi điện cũng không liên lạc được. Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy nên trong lòng bực bội vô cùng.

Vì vậy khi chủ nhiệm bảo cô ta đến tham dự bữa tiệc, ban đầu cô ta định tìm cớ từ chối nhưng lòng hiếu thắng bỗng nổi lên khiến cô ta thay đổi ý định. Người ta hay nói “gặp mặt nể tình”, cô ta không tin đã đối mặt nhau rồi mà Thẩm An Ngô còn có thể giả vờ không quen cô ta!

Lưu Thiến ngồi xuống, vừa định hỏi chủ nhiệm tối nay uống rượu gì thì thấy ông ta cầm điện thoại bước vội ra ngoài với vẻ mặt hốt hoảng.

Tôn Phát Văn cầm điện thoại, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình mà cảm giác như đang cầm một quả lựu đạn có thể nổ bất cứ lúc nào. Ông ta bước ra khỏi phòng riêng, vừa nghe máy vừa đi nhanh về phía cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang.

Trong lối cầu thang thoát hiểm tối om, giọng nói của Hạ Khôn mang theo vài phần lạnh lẽo: “Chủ nhiệm Tôn, bên tôi đã sắp xếp xong cả rồi.”

Tôn Phát Văn nghe ra sự uy h**p trong lời nói của gã, sau lưng và gáy lạnh toát, nhưng lời từ chối đã đến miệng lại bị nuốt ngược vào trong, cắn răng nói: “Sếp Hạ, tôi... Tôi đã hẹn người ở Kim Đỉnh Hiên rồi. Những chuyện sau đó, ông tự lo liệu đi.”

Sao Hạ Khôn có thể không nhận ra sự do dự của Tôn Phát Văn, ông ta cười khẩy: “Tự lo liệu? Chỗ là do ông hẹn, ông nghĩ một khi chuyện xảy ra, Thẩm An Ngô sẽ không tìm ông tính sổ hả?”

Giọng nói thong thả qua điện thoại như một quả bom nổ tung bên tai Tôn Phát Văn, mí mắt ông ta co giật không kiểm soát nổi.

Hạ Khôn như có năng lực nhìn thấy vẻ mặt ông ta, giọng điệu trở nên hòa hoãn hơn: “Ông sợ gì chứ? Tôi đâu bảo ông làm gì phạm pháp đâu. Có trách thì trách Thẩm An Ngô thôi, ai bảo anh ta tuyệt tình quá. Ông yên tâm, chỉ cần ông nhấc tay giúp một việc nhỏ, hợp đồng quảng cáo của Vĩnh Hải năm sau sẽ thuộc về ông.”

Nói xong, Hạ Khôn lập tức cúp máy, Tôn Phát Văn cầm điện thoại, đứng thẫn thờ trong bóng tối, cả người lúc nóng lúc lạnh, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

***

Một cốc nước uống cạn sạch mà chủ nhiệm vẫn không thấy bóng dáng đâu, Thẩm An Ngô cũng chưa đến. Uyển Nguyệt ngồi chờ đến phát chán nên đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc bước ra lại tình cờ thấy Ngụy Đông Lai đi cùng vài người từ đầu kia hành lang tới gần.

Ngụy Đông Lai cũng nhìn thấy cô ta, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, bỏ lại mấy người kia mà bước nhanh đến: “Sao em lại ở đây, không phải là đến tìm tôi đấy chứ?”

Gã vẫn gầy nhòng, đen nhẻm như trước, nhưng nhìn có vẻ trầm ổn hơn nhiều. Uyển Nguyệt bị câu hỏi của gã làm cho ngẩn người, sau đó cảm thấy khó hiểu: “Tôi đâu có biết hôm nay anh cũng đến đây ăn cơm, tôi đến đây tìm anh làm gì? Tôi đâu có bị bệnh? Hôm nay tôi đến ăn cơm với lãnh đạo.”

Nụ cười vừa nở trên mặt Ngụy Đông Lai nhanh chóng cứng lại, gã bất lực bĩu môi, tặc lưỡi nói: “Xem ra em chẳng thèm để tâm đến lời tôi nói chút nào.”

Uyển Nguyệt giật mình, một lúc sau mới như nhớ ra điều gì đó, tròn mắt nhìn gã: “Lần trước anh khoe đang góp vốn mở một khu giải trí, đừng nói là chỗ này đấy nhé?”

Ngụy Đông Lai không giấu được vẻ hả hê trên mặt, nhếch môi nói: “Là chỗ này.”

Ánh mắt Uyển Nguyệt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Lần trước nghe Ngụy Đông Lai nói gã góp vốn mở một khu giải trí, cô ta chẳng mấy để tâm, cho rằng là chuyện làm ăn nhỏ, cùng lắm chỉ ngang tầm với câu lạc bộ Ngựa Gỗ mà cô ta thường đến. Thật không ngờ Ngụy Đông Lai lại làm ăn lớn như vậy!

Sau một thoáng ngạc nhiên, cô ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, giả vờ bình thản nhìn gã: “Biết anh giỏi rồi, sau này mỗi lần gặp anh, tôi sẽ gọi một tiếng ông chủ Ngụy, được chưa?”

Ngụy Đông Lai vô cùng hài lòng khi thấy vẻ ngạc nhiên lóe qua trong mắt cô ta, cố nén nụ cười nơi khóe miệng, hắng giọng nói: “Sau này đến đây chơi cứ báo tên tôi, tôi giảm giá cho.”

Uyển Nguyệt khẽ hừ: “Giảm giá thôi à? Tôi tưởng báo tên anh thì khỏi phải trả tiền luôn chứ?”

Nét hả hê trong mắt Ngụy Đông Lai biến mất, gã chỉ là một cổ đông nhỏ trong khu giải trí này, đi theo mấy ông chủ lớn kiếm chút tiền lẻ mà thôi.

Gã nhìn chằm chằm vào Uyển Nguyệt, cười gượng nói: “Chỉ cần em gật đầu, muốn không trả tiền cũng có cách đấy.”

Nếu những lần trước nghe gã nói như vậy, chắc chắn Uyển Nguyệt sẽ đỏ mặt mắng gã là “Anh nằm mơ đi”. Ngụy Đông Lai cảm thấy bản thân cũng thật kỳ lạ, đôi khi bị cô ta mắng vài câu mà lại sướng rơn cả người.

Gã đang đợi cô ta mắng mình lại phát hiện vẻ chế giễu trên mặt Uyển Nguyệt đã biến mất, cô ta đứng ngây ra tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía phòng riêng ở đầu hành lang, trong mắt thoáng hiện vẻ u oán, rõ ràng chẳng nghe lọt tai những lời gã vừa nói.

Ngụy Đông Lai nhìn theo tầm nhìn của cô ta, ánh mắt lóe lên sự âm u, gã lại nhìn thấy người khiến mình hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay chú cháu nhà họ Thẩm cũng rảnh rỗi ghê, vậy mà lại đến đây ăn cơm.

Nhìn thấy ánh mắt của Uyển Nguyệt nhìn về phía Thẩm Loan, cơn ghen trong lòng Ngụy Đông Lai tức khắc sôi sục, hừ lạnh nói: “Tôi đi đây!”

Vừa đi tới cửa Kim Đỉnh Hiên thì nghe thấy phía sau có người gọi mình, Ngụy Đông Lai quay đầu nhìn, hóa ra ;à Tiểu Hắc dưới trướng sếp Hạ đang dựa vào quầy bar trong sảnh lớn nhìn gã.

Da Tiểu Hắc rất đen, nhưng lại thích mặc áo ba lỗ trắng bó sát để lộ hai cánh tay đầy hình xăm hoa lá, nhìn là biết kiểu người từng lăn lộn trong xã hội, cũng từng ngồi tù, So với Tiểu Hắc thì loại công tử ăn chơi xuất thân từ làng đô thị hóa như Ngụy Đông Lai thật chẳng khác nào một đứa con nít.

Bình thường Hạ Khôn rất ít khi hỏi đến chuyện kinh doanh của khu giải trí, mọi việc đều do Tiểu Hắc đứng ra xử lý. Nhờ mối quan hệ với ông chú làm công trình nên Ngụy Đông Lai mới quen biết Hạ Khôn. Ban đầu Hạ Khôn mời chú của Ngụy Đông Lai hợp tác mở khu giải trí, nhưng ông ta thấy đây là việc kinh doanh phục vụ cho giới trẻ nên đã chuyển nhượng lại cho cháu trai.

Ngụy Đông Lai vừa nghe đến mở khu giải trí là hào hứng lắm, ép bố mình bỏ tiền đầu tư. Cứ như vậy, gã và Hạ Khôn bắt đầu hợp tác kinh doanh.

Khu giải trí có nhiều dự án khác nhau, Ngụy Đông Lai phụ trách mảng nhà hàng, Tiểu Hắc phụ trách mảng karaoke, các cổ đông khác thì quản lý mấy hạng mục còn lại.

Ngụy Đông Lai biết Tiểu Hắc là kẻ rất nguy hiểm, bình thường luôn dè chừng gã, hai bên nước sông không phạm nước giếng nên đến hiện tại, mọi thứ vẫn yên ổn.

Tiểu Hắc nhìn có vẻ thô lỗ nhưng tâm tư vô cùng tỉ mỉ, khẽ hỏi Ngụy Đông Lai: “Cô gái nói chuyện với mày lúc nãy là bạn gái mày à?”

Ngụy Đông Lai chạm phải ánh mắt sắc lạnh của gã thì vô thức rụt cổ lại, theo phản xạ đáp: “Không phải. Là hàng xóm trong làng, thấy nên tới chào hỏi thôi.”

Tiểu Hắc lớn hơn Ngụy Đông Lai vài tuổi nên vừa nhìn biểu cảm của gã là hiểu ngay, cười lớn rồi khoác vai gã: “Đi! Đánh bi-a nào!”

Hạ Khôn có một phòng riêng ở Kim Hải Ngạn nhưng ông ta rất ít khi tới đây, căn phòng này hầu như do một mình Tiểu Hắc sử dụng. Tiểu Hắc kéo Ngụy Đông Lai đánh hai ván bi-a, vừa vào nhịp thì chợt có cậu thanh niên thấp bé bước từ ngoài vào.

Mặt mày người này nhọn hoắt, trông rất tinh ranh, Ngụy Đông Lai cảm thấy người này quen quen, sau đó chợt nhớ ra hình như từng gặp ở quán bar lúc trước.

Người đó cười hì hì chào Tiểu Hắc, sau đó đưa cho gã cái túi nhựa nhỏ, Ngụy Đông Lai tinh mắt nhìn thấy bên trong có hai viên thuốc màu trắng.

Chỉ thấy người đó ghé vào tai Tiểu Hắc nói gì đó, Tiểu Hắc liếc gã rồi tiện tay nhét túi nhựa vào túi quần, sau đó lấy ví đặt ở túi kia ra, rút mấy tờ tiền đưa cho gã.

Người đó cầm tiền rồi rời đi, Tiểu Hắc lại kéo Ngụy Đông Lai tiếp tục đánh bi-a. Ngụy Đông Lai định hỏi người vừa nãy là ai và túi nhựa đó là gì nhưng trực giác lại mách bảo tốt nhất là không nên hỏi.

Không ngờ Tiểu Hắc lại tự nhiên như không: “Mày bảo cô gái lúc nãy không phải bạn gái mày hả? Chỉ cần hai viên này thôi, bảo đảm cô ta sẽ tự động cầu xin làm bạn gái mày.”

Ngụy Đông Lai há hốc miệng nhìn gã, đầu ong ong hết lên, câu nói cuối cùng của Tiểu Hắc cứ vang vọng mãi. Gã từng nghe nói về thứ này, nhưng đây là lần đầu tận mắt nhìn thấy nên hoảng hốt không nói nên lời. Đúng lúc này, một phục vụ mặc đồng phục bước vào: “Sếp Ngụy, bên ngoài có cô gái họ Hoàng tìm anh.”

Bình Luận (0)
Comment