Mấy ngày ở nhà chị gái, lúc nào Hứa Thanh Lăng cũng căng thẳng cực độ, cảm giác căng như dây đàn không cách nào giải thích được, thậm chí lấn át cả trạng thái mệt mỏi về thể xác.
Cô thường nhớ lại cảnh chị gái mình lúc phát hiện bị ung thư vú, phải cắt bỏ một bên ngực và dáng vẻ khi được đẩy ra khỏi phòng bệnh. Dù cô ấy cắn răng không nói gì nhưng cô vẫn nhìn thấy vệt nước đã khô nơi khóe mắt.
Mãi rất lâu sau Hứa Thanh Lăng mới biết sau khi cắt bỏ ngực, thật ra có thể đồng thời làm phẫu thuật tái tạo ngực nhưng lúc đó, vết thương của cô ấy đã lành, vậy là chỉ nói một câu “Thôi bỏ đi”.
Khi đó Hứa Thanh Lăng không hiểu việc một người phụ nữ bị cắt đi một nửa ngực có ý nghĩa gì. Có lẽ cô có thể tưởng tượng đại khái nhưng luôn cố né tránh nghĩ về nó.
Mãi sau này, cô vô tình xem một bộ phim Hồng Kông, nữ chính cũng vì ung thư vú mà cắt bỏ một bên ngực, khuyết điểm trên cơ thể khiến cô ấy đánh mất sự tự tin, dần dà trở nên khép kín.
Vết thương trên cơ thể có thể lành nhưng m vết thương trong lòng thì sao? Kiếp trước, sau khi cô ấy làm phẫu thuật, tính cách trở nên nhạy cảm và cực đoan hơn gấp bội. Nhiều lần chỉ một câu nói vô ý của Hứa Thanh Lăng cũng đủ khiến cô ấy nổi giận, hậu quả là mối quan hệ giữa hai chị em rơi vào căng thẳng cùng cực. Sau đó cô bận rộn công việc nên ít đến thăm chị mình hơn. Hứa Hồng Giao cũng không bao giờ quay về Cửu Giang nữa, mối quan hệ với gia đình ngày một xa cách.
Mãi đến khi cô ly hôn với Thẩm Loan và phát hiện mình có thai, làm xong phẫu thuật mới gọi điện cho chị cả. Cô ấy lập tức đi từ Bắc Kinh đến thành phố nhỏ nơi cô ở để chăm sóc cô mấy ngày liền.
Vì bệnh nặng nên sức khỏe của cô ấy không tốt, mới ngoài bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc gần một nửa…
Lần này Hứa Thanh Lăng đến Bắc Kinh chăm chị cả ở cữ là vì muốn khuyên nhủ cô ấy, hy vọng cô ấy đừng quá cố chấp với chuyện nuôi con bằng sữa mẹ mà bị mấy chuyên viên thông sữa vô lương tâm lừa gạt.
Lúc Thẩm An Ngô nhắn tin cho cô vào hôm qua, cô đang thay tã cho bé Mầm Đậu. Trong thời gian ở cữ, bé Mầm Đậu rất hay quấy, giấc ngủ của chị gái cũng bị ảnh hưởng. Khó khăn lắm cô ấy mới ngủ được nên Hứa Thanh Lăng không muốn làm chị gái tỉnh giấc.
Cô thay xong tã, đặng pha sữa cho bé bú rồi bế lên vỗ ợ hơi. Không biết đi hết bao nhiêu vòng trong phòng, cuối cùng bé Mầm Đậu mới chịu ngủ.
Đợi đến khi cô đặt bé vào nôi, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm An Ngô thì đã rất khuya. Anh hỏi cô có thời gian tham dự lễ trao giải mà anh được đề cử hay không.
Vì quá muộn nên cô không trả lời, mà cô cũng chẳng có thời gian. Hơn nữa mấy hoạt động kiểu này, trước đây cô từng đi cùng anh rất nhiều lần.
Vì anh phải ngồi xe lăn, mỗi lần cùng anh ra ngoài tham gia mấy sự kiện truyền thông như vậy, cô đều vô cùng căng thẳng, chỉ lo phóng viên hỏi câu gì không thích hợp làm anh không kiềm chế được tính tình, hoặc ánh mắt kỳ lạ và lời đàm tiếu sau lưng khiến tâm trạng anh bị ảnh hưởng. Vì vậy cô rất sợ cùng anh tham dự những sự kiện như thế này.
Giờ đây anh đã khỏe mạnh, không mắc phải vấn đề gì, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý trong bất kỳ sự kiện nào.
Hứa Thanh Lăng cảm thấy anh tự tận hưởng là được, chứ cô mà đến những nơi đó chỉ tổ cảm thấy khổ sở thôi.
***
Lúc này Hứa Thanh Lăng đối diện với ánh mắt của anh, cô quá quen thuộc với ánh mắt đó.
Mỗi lần anh cảm thấy không hài lòng trong công việc đều sẽ bày ra biểu cảm này. Cô bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay cháu bận trông em bé giúp chị gái, đào đâu ra thời gian xem điện thoại? Đến lúc cháu đọc thấy tin nhắn thì đã rất muộn rồi, hơn nữa cháu cũng không thích tới mấy hoạt động kiểu đó nên mới không trả lời.”
Đối diện với gương mặt này, cô phát hiện bản thân không thể thốt ra lời nào quá nặng nề, vẫn vô thức để ý tới cảm xúc của anh. Cô không phải kiểu người thích làm vừa lòng người khác nhưng dường như lại luôn “chiều lòng” anh.
Cảm giác này khiến trong lòng Hứa Thanh Lăng rất khó chịu, cô cắn môi không nói gì nữa.
Sắc mặt Thẩm An Ngô dịu xuống. Anh không thể tưởng tượng được dáng vẻ cô khi chăm con vì trông cô vẫn còn quá trẻ, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến những từ như “mẹ hiền”. Làm gì có chuyện mấy cô gái tầm tuổi này lại đủ kiên nhẫn để chăm một đứa trẻ sơ sinh chứ?
Thế nhưng cô thật sự rất nghiêm túc chăm sóc em bé, có lẽ vì làn da quá trắng nên quầng thâm vì thiếu ngủ dưới mắt cô càng thêm rõ rệt. Trên quần áo của cô loang lổ vết bẩn, trông như vết nôn trớ của em bé, còn thoang thoảng mùi sữa.
Thẩm An Ngô đưa túi đồ trong tay cho cô: “Thay chú chúc mừng chị và anh rể của cháu nhé."
Hứa Thanh Lăng nhìn túi đồ trong tay, bên trong có một hộp quà và hai hộp sữa bột. Bên cạnh hộp sữa còn có một phong bao lì xì với độ dày khiến cô bất ngờ.
Cô rút bao lì xì ra, giơ lên lắc lư trước mặt anh: “Bao nhiêu vậy?”
Thẩm An Ngô cười: “Dùng bao lì xì để bịt miệng anh rể cháu, đỡ cho anh ấy suốt ngày khoe khoang trước mặt chú.”
Bạn cùng lớp hồi đại học lần lượt kết hôn, chỉ còn lại anh và Trình Dật. Từ khi Trình Dật kết hôn, anh ấy đã khoe khoang trước mặt anh không ít lần. Lần này con gái anh ấy ra đời, chẳng phải sẽ càng thêm hả hê sao?
Thẩm An Ngô: “Sắp khai giảng rồi, khi nào cháu về?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hứa Thanh Lăng đáp: “Chắc vài ngày nữa.”
Ban đầu Ngô Quế Phân định ở lại ba ngày rồi về, sau đó lại hoãn thêm hai ngày, vừa hay cô có thể đi cùng bọn họ: “Hai ngày nữa bảo mẫu anh rể thuê sẽ đến…”
Còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi cô đã reo lên, là máy bàn ở nhà chị gái. Cô nhận máy, tiếng nói gấp gáp của Ngô Quế Phân vang lên.
“Con đang ở đâu? Mau về đi. Vừa nãy chủ tiệm ăn sáng bên cạnh nhà gọi cho bố con nói hai hôm nay siêu thị nhà mình không mở cửa, chẳng biết thằng em con với Hoàng Quyên đi đâu mất rồi!”
Lời mẹ nói làm cô ngơ ngác: “Không phải mẹ đã đưa chìa khóa cho Tuấn Văn rồi hả? Nó không ở nhà trông tiệm thì đi đâu được? Mẹ gọi về hỏi thử chưa?”
Giọng Ngô Quế Phân đầy lo lắng và hoảng hốt: “Mẹ gọi rồi! Mẹ với bố con mỗi người một máy, một gọi máy bàn, một gọi di động nhưng chẳng ai nghe máy cả!”
Mặt trời buổi chiều tà đã lặn, ánh sáng dần trở nên ảm đạm, hàng lông mày của Hứa Thanh Lăng cũng theo đó mà trĩu xuống. Hai người kia không có nhà thì đi đâu được chứ?
Ống nghe trong tay Ngô Quế Phân bị Hứa Đức Mậu giật lấy, lớn tiếng quát: “Con mau về đi, về hoàn lại vé tàu cho bố mẹ rồi mua vé tàu mới vào ngày mai. Ngồi hay đứng đều được, miễn là lên được tàu. Tiện mua vé cho con luôn, mai về cùng bố mẹ.”
Hứa Thanh Lăng mím chặt môi, vừa ngạc nhiên vừa khó tin.
Thẩm An Ngô nhìn cô đặt điện thoại xuống: “Sao vậy?”
“Nhà cháu xảy ra chút chuyện, chắc là mai cháu phải về rồi.”
Lông mày Hứa Thanh Lăng nhíu chặt, đầu óc hơi rối, cô nhét điện thoại vào túi, xách bịch đồ rồi vẫy tay với anh: “Mau ra sân bay đi, cháu phải lên nhà đây.”
Thẩm An Ngô thấy cô vội vàng chạy vào chung cư, tới chỗ cầu thang, bèn gọi với theo bóng lưng cô: “Sau khi về Cửu Giang, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho chú.”
***
Vừa vào cửa, Hứa Thanh Lăng đã nghe thấy tiếng bố mẹ mình cãi nhau, chị gái cô đang bế bé Mầm Đậu đứng bên cạnh khuyên can.
Hứa Đức Mậu trách vợ cứ nhất quyết đòi cả hai cùng đến Bắc Kinh, giờ thì hay rồi, chẳng biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì mà tự dưng đóng cửa tận hai ngày.
Từ ngày siêu thị nhà họ Hứa khai trương đến giờ chưa nghỉ một ngày nào, thế mà mới rời Cửu Giang có mấy ngày, siêu thị đã đóng cửa.
Hứa Đức Mậu không biết tình hình ở nhà thế nào, trong lòng bực bội chỉ biết trút giận lên vợ. Ngô Quế Phân mất hồn mất vía ngồi đó, bị chồng mắng té tát mà không phản bác được lời nào.
Hứa Hồng Giao cảm thấy khó chịu vì lời của bố. Lần này do cô ấy sinh con nên bọn họ mới đến Bắc Kinh thăm, nếu trong nhà thật sự xảy ra chuyện, dù bố mẹ không nói ra nhưng chắc chắn trong lòng vẫn sẽ trách cô ấy.
Hứa Thanh Lăng ghét nhất là tính cách này của bố mình. Hễ xảy ra chuyện là ông lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, còn bản thân thì vô tội chẳng làm gì sai lầm.
Rõ ràng chân mọc trên người ông, nếu ông không muốn đến thì ai ép ông được?
“Bố, bố đã đến rồi thì đừng nói mấy lời như vậy nữa. Con gái ruột sinh con mà bố mẹ không đến thăm lần nào thì nghe có lọt tai không? Hiện tình hình cụ thể trong nhà thế nào vẫn chưa rõ, có ngồi đây suy nghĩ lung tung cũng ích gì đâu! Chi bằng đổi vé sớm một chút, chắc giờ đại lý bán vé đã đóng cửa rồi, con chạy ra ga tàu xem có đổi được vé ngày mai không. Nếu mua được vé thì con sẽ về cùng bố mẹ.”
Dù đứa con gái thứ còn nhỏ tuổi nhưng khi gặp chuyện lại rất tỉnh táo, Hứa Đức Mậu không nói gì nữa, quay vào phòng đưa vé tàu cho con gái.
Hứa Thanh Lăng cầm vé, thay giày định xuống tầng thì bị Hứa Hồng Giao gọi lại: “Chị đã gọi điện cho anh rể rồi, anh ấy sẽ về ngay. Lát nữa anh ấy lái xe đưa em đến ga tàu, không cần vội thế đâu.”
May mắn là mùa hè có khá nhiều người trả vé tàu, Trình Dật lái xe đưa Hứa Thanh Lăng đến ga tàu. Trong sảnh bán vé, cô gặp một người đàn ông trung niên đang xếp hàng trả vé, trên tay ông ấy có đúng ba vé tàu đi Cửu Giang vào ngày mai. Hứa Thanh Lăng không chần chừ mà mua ngay ba tấm vé đó, sau đó đến quầy hoàn lại hai vé của bố mẹ.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này cứ thế kết thúc trong vội vã. May mắn Hứa Hồng Giao hồi phục rất tốt, tinh thần cũng khá ổn, còn bé Mầm Đậu thì lớn lên khỏe mạnh và đáng yêu.
Trước khi đi, Hứa Thanh Lăng không ngừng dặn dò chị gái sau khi hết tháng ở cữ phải thường xuyên đi khám sức khỏe định kỳ.
Hứa Hồng Giao bị em gái nhắc nhở đến mức gần như phát bực, rõ ràng cô ấy là chị gái nhưng lần này lại có cảm giác như trở thành em gái.
Không biết từ khi nào, hễ bố mẹ nói gì khiến cô ấy không vui là em gái đều đứng ra bênh vực cô ấy. Nghe em gái nói những lời cô ấy muốn nói nhưng không thể thốt ra được, Hứa Hồng Giao cảm thấy dễ chịu hơn, lồng ngực cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Là con gái cả trong gia đình, từ nhỏ cô ấy đã bị gửi về quê, khi gặp lại bố mẹ còn ngây thơ gọi chú thím, trong lòng cô ấy luôn oán trách bố mẹ nhưng chưa bao giờ Hứa Hồng Giao thật lòng cảm thấy có một cô em gái thật sự là điều rất tốt như lần này.
***
Bộ phận quảng cáo mất một khách hàng lớn. Chủ nhiệm bộ phận - Tôn Phát Văn vốn định giấu nhẹm chuyện này, đợi Thẩm An Ngô về Cửu Giang sẽ tìm cơ hội đàm phán lại với anh.
Không ngờ vừa trở về Cửu Giang, Thẩm An Ngô đã gọi điện thẳng cho giám đốc đài truyền hình. Việc đánh mất một khách hàng lớn khiến giám đốc vô cùng tức giận, gọi Tôn Phát Văn vào văn phòng mắng té tát.
“Nếu để mất hợp đồng quảng cáo của Viễn Tinh thì anh không cần ngồi trên cái ghế chủ nhiệm quảng cáo nữa đâu!”
Tôn Phát Văn mặt mày ủ rũ quay lại văn phòng, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nghe được tin xấu từ cấp dưới.
Viễn Tinh không muốn đầu tư quảng cáo trên truyền hình nữa, đối thủ cạnh tranh của họ là bất động sản Vĩnh Hải cũng úp mở rằng sang năm sẽ không tiếp tục hợp tác.
Đúng là trong cái rủi có cái xui! Nghe được tin này, Tôn Phát Văn tức tốc đặt một phòng riêng ở nhà hàng cao cấp nhất Cửu Giang, sau đó gọi điện hẹn Hà Khôn ra nói chuyện.
Gọi xong, Tôn Phát Văn bước ra khỏi văn phòng, nhìn quanh một lượt rồi chỉ định vài nhân viên kinh doanh kỳ cựu - những kẻ giỏi ăn nói và có tửu lượng cao. Khi nhìn thấy Lưu Thiến, anh ta để ý đến cô gái trẻ trông khá lạ mặt nhưng rất xinh đẹp bên cạnh: “Lưu Thiến, cô cũng đi đi, mang theo cô nhóc mà cô đang hướng dẫn nữa.”
Lưu Thiến biết tối nay chủ nhiệm mời tổng giám đốc của bất động sản Vĩnh Hải ăn cơm, tám chín phần là muốn gọi thêm vài cô gái xinh đẹp đến làm nền cho bữa tiệc.
Cô ta quay đầu nói với Uyển Nguyệt: “Tối nay chủ nhiệm Tôn mời khách ăn cơm, tan làm em đi cùng chị.”
Uyển Nguyệt gật đầu đồng ý. Trước đây cô ta rất phản cảm với những buổi nhậu của bộ phận quảng cáo. Mấy nhà đầu tư quảng cáo đó cứ phải uống say mèm mới chịu ký hợp đồng. Nhưng gần đây, cô ta không tiện từ chối nữa. Trước đó cô ta từng kể cho Lưu Thiến nghe về mối quan hệ giữa mình với nhà họ Thẩm, khiến Lưu Thiến thay đổi cách nhìn về cô ta. Ban đầu cô ta chỉ nghĩ đơn giản là làm cầu nối giữa Lưu Thiến và Thẩm An Ngô, không ngờ cuối cùng chẳng giúp được gì, còn vì chuyện này mà cãi nhau to với Thẩm Loan.
May mà Lưu Thiến không trách cô ta vì chuyện đó, ngược lại còn đối xử tốt với cô ta hơn trước kia, sẵn sàng dạy cô ta nhiều điều. Hiện tại Uyển Nguyệt cứ một câu “chị Thiến”, hai câu "chị Thiến", nghe rất ngọt ngào và thân thiết.
***
Trong căn phòng cuối tầng ba nhà hàng Duyệt Các, trên bức tường đối diện cửa đặt một chiếc TV màn hình lớn đang chiếu chương trình Kinh tế Tài chính, hiện đang phát lại lễ trao giải “Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính nổi bật” vừa diễn ra.
Cả phòng chăm chú nhìn vào màn hình, chỉ có người đàn ông ngồi ở vị trí chính diện, tóc húi cua mặc áo sơ mi vải xô là cúi gằm mặt ăn bát mì Dương Xuân. Chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay ông ta lấp lánh sáng chói, phía sau ông ta là người đàn ông mặc áo phông trắng, cánh tay xăm kín hoa, mái tóc cắt ngắn đến mức lộ da đầu xanh xanh, trong đôi mắt sắc lạnh lộ rõ vẻ hung ác.
Trên TV, nữ MC mang vẻ đẹp trí thức với nụ cười chuẩn mực cầm micro đứng trên sân khấu, nói: “Tuy tập đoàn Viễn Tinh không sở hữu khu đất đẹp nhất trên cả nước nhưng vẫn có thể phát triển thành những dự án căn hộ bán chạy. Tất cả đều nhờ công lao của anh Thẩm An Ngô, tổng giám đốc của Viễn Tinh. Anh Thẩm là người trẻ nhất trong danh sách Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính, vừa qua tuổi 30 mà đã trở thành người dẫn đầu trong thị trường bất động sản miền Nam...”
Người đàn ông đang ăn mì day nghiến quai hàm vài cái rồi đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, từ tốn cầm khăn giấy lau miệng.
Tôn Phát Văn giật mình liếc mắt ra hiệu cho Lưu Thiên đồng thời nói nhỏ: “Ồn quá, lát còn phải bàn chuyện với sếp Hạ nữa mà, tắt TV đi nhanh.”
Lưu Thiến vội đứng dậy tắt tivi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hạ Khôn nhếch môi cười khẩy: “Chủ nhiệm Tôn, tôi không hài lòng với hiệu quả quảng cáo của Vĩnh Hải hiện nay. Vĩnh Hải đổ tiền vào đài các anh đâu có ít hơn Viễn Tinh, nhưng doanh thu và danh tiếng lại tụt hậu hẳn một bậc, anh nói xem phải làm sao đây? Nếu hiệu quả kém như vậy, thà tôi giữ tiền lại mời mấy chuyên gia ăn vài bữa còn hơn, biết đâu sang năm tôi cũng được xuất hiện trên đài trung ương!”
Rõ ràng mấy chữ “người dẫn đầu” đã kích động cảm xúc trong lòng Hạ Khôn. Trên thị trường bất động sản tỉnh Ninh, rõ ràng ông ta mới là người tiên phong! Khi ông ta bắt đầu xây dựng nhà thương mại, Viễn Tinh vẫn còn nằm trong tay bố của Thẩm An Ngô.
Từ khi Thẩm An Ngô tiếp quản tập đoàn Viễn Tinh, cách làm của anh khác hoàn toàn bố mình, liên tục tung chiêu mới khiến thị trường bất động sản tỉnh Ninh không có ngày nào được yên ổn.
Trước đây nhà thương mại ở Cửu Giang đều xây theo kiểu bê tông gạch, chính Thẩm An Ngô là người đầu tiên ứng dụng kết cấu khung thép. Sau đó, anh cũng là người đầu tiên tung ra căn hộ hoàn thiện nội thất, buộc các nhà sản xuất khác ở Cửu Giang phải chạy theo anh.
Lâu dần, Viễn Tinh đã trở thành biểu tượng cho các dự án cao cấp, trong khi Vĩnh Hải lại mất đi lợi thế vốn có. Có thể nói Hạ Khôn và Thẩm An Ngô là đối thủ không đội trời chung, vì Thẩm An Ngô mà ông ta đã tổn thất rất nhiều tiền.
Tôn Phát Văn biết rõ Hạ Khôn đang ghen tức vì Thẩm An Ngô lọt vào danh sách “Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính”, lòng ôm nguyên một cục tức. Cùng chi tiền quảng cáo ở đài Cửu Giang nhưng doanh số của Vĩnh Hải không bằng Viễn Tinh, danh tiếng cá nhân của ông ta cũng chẳng bằng Thẩm An Ngô.
Tôn Phát Văn tươi cười lấy lòng: “Sếp Hạ, nếu ông không hài lòng với kế hoạch năm nay, sang năm chúng tôi có thể điều chỉnh lại. Đài chúng tôi có hơn 40 chương trình, ông có thể tùy ý lựa chọn thời gian phát sóng và khung giờ phù hợp nhất.”
Hạ Khôn không tiếp lời mà hờ hững nâng ly: “Cứ để sau rồi nói. Dù có đầu tư quảng cáo hay không thì chủ nhiệm Tôn à, tôi vẫn coi ông là bạn.”
Tôn Phát Văn thấy thái độ của ông ta như vậy bèn liếc mắt ra hiệu cho Lưu Thiến. Lưu Thiến kéo theo Uyển Nguyệt và mấy nhân viên kinh doanh khác lần lượt đến mời rượu Hạ Khôn, ai đến ông ta cũng uống nhưng vẫn không chịu nhả lời.
Tiệc rượu kết thúc, Tôn Phát Văn tiễn Hạ Khôn ra xe, tranh thủ nói: “Sếp Hạ, chương trình tài chính "Đối thoại nửa đêm" của đài chúng tôi cũng có tỷ suất người xem rất cao. Lúc nào ông rảnh thì hoan nghênh ghé qua làm khách mời. Xuất hiện trên tivi nhiều một chút cũng là cách để gia tăng danh tiếng đấy...”
Hạ Khôn quay đầu lại, hờ hững đáp: “Để sau rồi tính.”
Tôn Phát Văn sốt ruột: “Sếp Hạ, nếu kế hoạch năm nay không làm ông hài lòng, vậy chúng tôi sẽ bắt đầu xây dựng kế hoạch cho năm sau luôn. Tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu ông đưa ra, giá cả cũng ưu đãi nhất, chắc chắn sẽ tiết kiệm chi phí hơn năm nay mà hiệu quả lại cao hơn.”
Hạ Khôn rút một điếu thuốc từ túi ra, châm lửa, hít mấy hơi rồi nhả khói, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm: “Muốn tôi đầu tư quảng cáo cũng được, chỉ cần ông phối hợp với tôi...”
Nói đến đây thì ông ta hạ nhỏ giọng, ghé vào tai Tôn Phát Văn thì thầm một câu. Sắc mặt Tôn Phát Văn chợt thay đổi, lo lắng nhìn ông ta: “Sếp Hạ, việc này... việc này không hay lắm đâu?”
Hạ Khôn cười gằn: “Cũng chẳng phải chuyện gì phạm pháp. Đến lúc đó ông chỉ cần sai người mang máy quay đến là xong, còn lại cứ để tôi lo. Chỉ cần chuyện này thành công, sang năm tôi vẫn sẽ đầu tư quảng cáo như cũ, không thiếu một đồng nào.”
Ông ta nói xong thì ném mẩu thuốc còn cháy dở xuống đất rồi dùng chân dập tắt, gã đàn ông xăm kín cánh tay bước tới mở cửa xe.
Tôn Phát Văn đứng ngẩn người, nhìn theo chiếc xe lao đi, đầu óc như đóng băng. Câu nói của Hạ Khôn lặp đi lặp lại trong đầu khiến toàn thân ông ta tê dại.
“Chủ nhiệm!” Lưu Thiến thanh toán xong thì bước ra cùng Uyển Nguyệt, thấy chủ nhiệm cúi đầu đứng đó, dường như đang suy tính điều gì.
Lưu Thiến lo lắng hỏi: “Chủ nhiệm, vừa rồi ông và sếp Hạ nói chuyện thế nào?”
Tôn Phát Văn không nói gì, đề nghị của Hạ Khôn khiến ông ta quá đỗi ngạc nhiên, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Uyển Nguyệt thấy chủ nhiệm cúi đầu bước đi thì kéo tay Lưu Thiến thì thầm: “Chị Thiến, mặt chủ nhiệm trông không ổn lắm, không biết sếp Hạ đã nói gì với ông ấy...”
Lưu Thiến làm việc dưới trướng Tôn Phát Văn nhiều năm nên rất hiểu vị lãnh đạo này, hờ hững đáp: “Cứ đợi xem, chắc bên Hạ Khôn vẫn còn chút hy vọng.”
***
Hứa Thanh Lăng ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên ghế cứng theo bố mẹ về Cửu Giang, vừa xuống tàu là vội vàng chạy ngay về làng Sồi.
Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân vừa đến đầu làng đã thấy cửa cuốn siêu thị đóng chặt từ xa. Hai vợ chồng dấy lên linh cảm chẳng lành, chân bước càng nhanh hơn.
Nhà có hai chùm chìa khóa nên mỗi người một chùm. Trước khi lên Bắc Kinh, Ngô Quế Phân đã đưa chùm chìa khóa của bà cho con trai, còn Hứa Đức Mậu vẫn giữ một chùm. Ông tháo chùm chìa khóa từ thắt lưng rồi mở cửa cuốn. Bên trong siêu thị, hàng hóa trên kệ nhìn qua vẫn bình thường.
Hứa Đức Mậu mở tiếp ngăn kéo đựng tiền trong quầy, nơi đó chỉ còn mấy đồng lẻ và tiền xu vụn vặt.
Ngô Quế Phân hoảng hốt, giọng run lên vô thức: “Tôi đã nói với thằng bé rồi, nếu thu được nhiều tiền thì một là gửi ngân hàng, hai là bỏ vào tủ năm ngăn trên lầu khoá lại,, chắc nó cất trên lầu thôi.”
Hứa Đức Mậu nhìn vào tủ kính khóa phía trong quầy, thấy nó trống rỗng thì mặt ông tối sầm lại: “Đừng nói đã bán hết đống rượu và thuốc lá trong tủ này không rồi nhé?”
***
Nhân lúc bố mẹ đang kiểm tra hàng hóa trong siêu thị, Hứa Thanh Lăng vội vàng chạy sang quán bánh bao của chị Vương bên cạnh để dò hỏi tình hình.
Trước khi đi, Ngô Quế Phân đã dặn dò chị Vương có việc gì thì gọi vào điện thoại của Hứa Đức Mậu. Chị Vương thấy siêu thị nhà họ Hứa không mở cửa hai ngày liền, cảm thấy kỳ lạ nên gọi điện báo cho hai vợ chồng ở Bắc Kinh.
“Ai ở làng Sồi mà chẳng biết siêu thị của cô chú mở cửa suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, hầu như không nghỉ hôm nào. Hôm trước có người qua đây mua bánh bao, hỏi sao siêu thị nhà cô chú đóng cửa, lúc đó chị mới nhận ra mấy ngày nay không thấy Hoàng Quyên đâu.”
“Chị Vương, vậy em trai em đâu? Dạo gần đây chị có thấy nó không?”
“Tuấn Văn ấy à, hôm qua hay hôm kia gì đó chị có thấy nó một lần. Nó về rất muộn, lúc đó chị đang thu quần áo trên ban công, tình cờ thấy nó cũng ở trên ban công làm gì đó.”
Nhà chị Vương ở ngay cạnh nhà họ Hứa, hai ban công thông nhau và có thể trèo qua trèo lại. Chị ấy kể hết những gì mình biết, vừa nhào bột vừa nói: “Chị thấy Hoàng Quyên từ lâu đã chẳng còn tâm trí trông coi cửa hàng nữa rồi, suốt ngày tiếp xúc với mấy thanh niên trong làng, đặc biệt là Ngụy Đông Lai... Mỗi lần về làng, gã đều ghé qua siêu thị nhà cô chú.”
Nói đến đây, chị Vương chợt dừng tay, ghé lại nói nhỏ: “Cô ta đối xử với gã đặc biệt lắm! Thi thoảng lại đưa gã mấy thứ như hạt dưa, đậu rang hay hoa quả, hệt như là không cần tiền vậy.”
Ngụy Đông Lai? Hứa Thanh Lăng chợt nhớ lại hình như dạo trước, Hứa Tuấn Văn có nhắc đến việc Ngụy Đông Lai lái xe đưa Hoàng Quyên vào thành phố mua đồ.
Hứa Thanh Lăng quay về siêu thị, vừa vào đã nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng khóc lóc thảm thiết, cô vội vàng chạy lên tầng hai.
Trên lầu, mẹ cô đang ngồi sụp ở cửa phòng khóc rống, bố thì cúi đầu ngồi rít thuốc bên cạnh.
Vừa rồi hai vợ chồng chưa kịp uống miếng nước đã vội lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, Ngô Quế Phân gần như đứng không vững.
Cái tủ năm ngăn vốn được khóa kỹ mà giờ ngăn kéo nào cũng bị mở tung. Hộp đựng tiền cũng toang hoang, hơn tám nghìn tệ chưa kịp gửi ngân hàng đã biến mất!
Hứa Đức Mậu sa sầm mặt, kéo mở từng ngăn kéo, lục tung mọi thứ trong tủ, tìm kiếm từng ngóc ngách nhưng không thấy một xu nào.
Ngô Quế Phân bỗng nhớ ra điều gì, chạy sang đầu bên kia giường nằm sát tường tìm kiếm. Đống rượu trắng và thuốc lá bà để ở đó cũng không cánh mà bay, số rượu và thuốc lá đó cộng lại cũng phải đến mấy nghìn tệ.
Mới đi Bắc Kinh vài ngày mà trong nhà đã mất hơn 10 nghìn tệ. Ngô Quế Phân giận đến nỗi vỗ đùi khóc lóc: “Chắc chắn là Hoàng Quyên làm!”
Hứa Đức Mậu mặt đen như đáy nồi, gằn giọng hỏi: “Sao em chắc chắn là nó làm? Chẳng phải chìa khóa nằm trong tay con trai em hả? Ai biết có phải nó đưa cho người khác không!”
Mắt Ngô Quế Phân đỏ hoe, trợn trừng nhìn ông: “Con trai em sao em không hiểu chứ? Dù Tuấn Văn có lười biếng thật nhưng không đến mức trộm đồ nhà mình đâu.”
Hứa Đức Mậu trách ngược lại vợ: “Xem em nghĩ ra chủ ý thối nát gì này, còn định để Hoàng Quyên làm con dâu cơ đấy, giờ xem đi, nhân phẩm có ra thể thống gì không?"
Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Hứa Thanh Lăng đi vào phòng Hoàng Quyên nhìn một lượt, quả nhiên cái vali trong góc đã biến mất, quần áo treo ở đầu giường cũng không còn.
Cô ra khỏi phòng, nói: “Vừa rồi chị Vương hàng xóm nói mấy hôm nay không thấy Hoàng Quyên đâu, nhưng chị ấy có thấy Tuấn Văn xuất hiện một lần.”
Ngô Quế Phân vừa lau nước mắt vừa hét: “Mẹ đã nói rồi, chắc chắn không phải Tuấn Văn làm! Nó đâu có to gan đến vậy!”
Đến nước này mà còn bênh con trai, Hứa Thanh Lăng lạnh lùng nói: “Dù không phải nó làm thì nó cũng có trách nhiệm. Ai bảo mẹ đưa chìa khóa cho nó mà nó không giữ nhà cẩn thận.”
Theo hiểu biết của cô về Hứa Tuấn Văn, đúng là cậu không có gan làm chuyện này. Ba năm học cấp ba, tháng nào cũng được cho đầy đủ tiền tiêu vặt, chưa bao giờ thiếu tiền tiêu. Sau khi học xong cấp ba, ở nhà thi thoảng lại xin tiền từ Ngô Quế Phân, dù bà có mắng vài câu nhưng lần nào cũng cho.
Ngoài mê chơi game trên mạng ra, Hứa Tuấn Văn không có thú vui nào khác. Còn Hoàng Quyên thì Hứa Thanh Lăng đã tiếp xúc hơn hai mươi năm, biết người này vừa hám danh lại tham lam.
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là báo cảnh sát đi. Mất hơn mười nghìn tệ, chắc chắn họ sẽ xử lý.”
Vừa nghe con gái nói báo cảnh sát, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu sững người, một lúc sau mới tỉnh táo lại và gần như đồng thanh nói: “Không được!”
Hứa Thanh Lăng nhìn nét mặt bố mẹ mình là hiểu họ đang nghĩ gì. Bố mẹ lo lắng lỡ thật sự là con trai làm, vậy một khi báo cảnh sát thù chẳng khác nào tự đẩy con mình vào tù.
Hứa Thanh Lăng nói: “Bố, hay bố qua nhà ông Ngụy hỏi thử xem. Con nghe chị Vương nói Hoàng Quyên và Ngụy Đông Lai khá thân thiết, thường xuyên đi chơi với nhau. Bố qua đó xem thử Ngụy Đông Lai có ở nhà không, nếu có thì hỏi coi dạo này anh ta có thấy Hoàng Quyên không.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Ngô Quế Phân lập tức nhớ ra: “Đúng rồi! Mau đến nhà ông Ngụy, còn phải đi hỏi cả mấy nhà thanh niên trong làng nữa, bình thường Hoàng Quyên thân thiết với bọn họ lắm.”
Ngô Quế Phân lại quay sang nói với con gái: “Con mau đến nhà Phùng Bác hỏi thử đi. Lần trước Phùng Bác còn cố ý tặng cho Hoàng Quyên hai quyển sách từ tiệm nhà nó đấy.”
***
Tại tiệm băng đĩa Bác Văn, Phùng Bác đang gác chân lên ghế, mắt dán chặt vào cái TV bên dưới, trên đó đang chiếu một bộ phim Hồng Kông.
Phùng Bác vừa xem vừa cười thì bỗng cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Cậu ta quay đầu lại, thấy Hứa Thanh Lăng đang đứng ngược sáng bên quầy, nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh tanh.
Phùng Bác vội vàng đứng dậy, nở nụ cười niềm nở: “Ấy, không phải cậu đi làm xa hả? Về lúc nào đấy? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nhà tôi vậy?”
Dù gì cũng là người trong thôn, quen biết nhau từ, lên cấp ba còn học chung lớp, trên đường đi học về cũng thường đạp xe về chung.
Tuy Phùng Bác thích bám theo sau Ngụy Đông Lai chơi bời, lời nói có chút lố lăng nhưng bản chất vẫn là đứa trẻ thật thà.
Hứa Thanh Lăng nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Hoàng Quyên đi đâu rồi?”
Phùng Bác hơi né tránh ánh mắt của cô, sau đó làm bộ ngay thẳng lớn tiếng nói: “Cậu hỏi tôi làm gì? Tôi đâu có biết cô ta đi đâu!”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu ta, trong đầu Hứa Thanh Lăng chợt nảy ra một ý nghĩ: “Đừng nói là cậu thích Hoàng Quyên đấy nhé?”
Mặt Phùng Bác đỏ bừng, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Hứa Thanh Lăng như hai lưỡi dao muốn xé toạc mình ra để nhìn cho rõ. Cổ cậu ta cứng lại, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy. Tôi thích cô ấy nhưng cô ấy đi đâu thì tôi thật sự không biết. Hơn nữa tôi thích cô ấy chứ cô ấy đâu có thích tôi.”
Có vẻ không thể hỏi ra chuyện của Hoàng Quyên từ cậu ta, Hứa Thanh Lăng bèn dạo quanh một vòng quanh rồi quay lại quầy, nhìn tủ kính chất đầy đĩa VCD lậu.
Hứa Thanh Lăng vừa ngó đống đĩa vừa hỏi: “Bây giờ Ngụy Đông Lai đang làm ở đâu?”
Lúc này Phùng Bác đã không còn cảnh giác, gần như buột miệng nói: “Bây giờ anh ta đã trở thành ông chủ lớn rồi, karaoke Kim Hải Ngạn ở trung tâm thành phố là do anh ta và mấy người bạn hùn vốn mở đấy.”
Kim Hải Ngạn. Hứa Thanh Lăng ghi nhớ cái tên này, sau đó chỉ vào hai đĩa tổng hợp phim đoạt giải Oscar trong tủ kính: “Tôi mượn mấy đĩa này về xem nhé?”
Hứa Thanh Lăng cầm đĩa chuẩn bị về nhà. Đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay người lại gõ lên mặt kính của quầy: “Hoàng Quyên có thích cậu hay không cũng không quan trọng, chắc chắn sau này vợ cậu sẽ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.”
Mẹ Phùng Bác cũng giống Ngô Quế Phân, thấy con trai quá nhút nhát quá nên tìm đủ cách kiếm cho cậu ta một cô vợ đảm đang.
Phùng Bác ngẩn người nhìn bóng lưng cô rời đi. Từ bao giờ mà cái cô này lại trở nên kỳ lạ như thế vậy?