Ngô Quế Phân làm công tác tư tưởng cả ngày, cuối cùng Hứa Đức Mậu cũng đồng ý đi cùng bà lên Bắc Kinh thăm con gái.
Bà cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo tuổi tác ngày càng lớn, nên bắt đầu chuẩn bị chuyện dưỡng lão. Trong ba đứa con, con trai không có tiền đồ bằng hai cô con gái, sau này phải dựa vào ai còn chưa biết được.
Hứa Đức Mậu không thích nghe lời này chút nào, trừng mắt quát: “Tôi đây mà phải nhờ cậy hai đứa con gái dưỡng lão à?” Nói thì nói vậy, nhưng tâm tư lại bắt đầu lung lay.
Ngô Quế Phân tiếp tục khuyên rằng nhìn dáng vẻ của con trai bây giờ, chưa chắc sau này đã không cần nhờ hai chị gái giúp đỡ. Với lại một mình con gái ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, sinh con mà không đến một lần thì thông gia sẽ nghĩ nhà họ Hứa không biết lễ nghĩa.
Lời cứng lời mềm gì cũng nói hết, Hứa Đức Mậu mới chịu nhượng bộ: “Đi thì đi, ở ba năm ngày rồi về.” Hai vợ chồng bàn bạc xong, Hứa Đức Mậu đến ga tàu mua vé, cuối cùng mua được hai tấm vé giường cứng đi Bắc Kinh vào hai ngày sau.
Hai ngày trước khi đi, hai vợ chồng vội vàng dàn xếp ổn thỏa việc buôn bán trong nhà, đầu tiên là kiểm kê lại sổ sách siêu thị và nhà trọ một lượt, hàng hóa thiếu thì nhập thêm, lại đặt mua mấy thứ cần thiết.
Hứa Tuấn Văn nghe nói bố mẹ muốn đi Bắc Kinh thì nằng nặc đòi đi theo, nhưng Ngô Quế Phân không đồng ý, chuyện buôn bán trong nhà đâu thể để mặc cho người ngoài như Hoàng Quyên một mình gánh vác.
Siêu thị mỗi ngày người đến người đi, tiền vào tiền ra không ít. Lúc hai vợ chồng còn ở nhà, Hoàng Quyên phụ giúp trông coi thì không sao nhưng trong lúc bọn họ không ở Cửu Giang mà giao việc làm ăn cho người ngoài thì thật sự không yên tâm chút nào.
Ngô Quế Phân giao chìa khóa nhà cho con trai, kéo cậu qua một bên dặn dò nhiều điều: “Không được để quá nhiều tiền mặt ngoài quầy, tiền thu vào mỗi ngày phải gom lại, khóa trong tủ năm ngăn ở phòng ngủ trên lầu của bố mẹ. Thuốc lá, rượu và quà tặng có giá cao cũng phải đặt hết trong đó, bán bao nhiêu nhập lại bấy nhiêu, càng không được để tiền mặt trong tiệm, tốt nhất là buổi tối con ngủ lại trong tiệm luôn.”
Hứa Tuấn Văn không ngờ bản thân chẳng những không được đi Bắc Kinh mà còn phải trông tiệm từ sáng đến tối. Cậu không vui lẩm bẩm: “Chẳng phải có Hoàng Quyên trông tiệm rồi hả? Sao còn bắt con canh chừng nữa?”
Ngô Quế Phân lạnh giọng trách mắng: “Đó là bố mẹ có ở nhà, có người trông nom nên mới vậy. Giờ bố mẹ không ở đây, Hoàng Quyên suy cho cùng vẫn là người ngoài. Tiền vào tiền ra ở quầy nhiều như vậy, con yên tâm giao cho người ngoài trông à?”
Phần lớn thu nhập của nhà họ Hứa đến từ siêu thị, dù buôn bán ế ẩm thì một ngày cũng kiếm được vài trăm tệ. Hiện nhà trọ trên tầng đang vào mùa vắng khách, ngày hè người thân từ xa đến Cửu Giang thăm bệnh thường cố gắng chen chúc tạm trong bệnh viện, thế thì mỗi ngày cũng tiết kiệm được vài chục tệ. Trừ vài khách thuê dài hạn theo tháng, mỗi ngày chỉ có lác đác vài người đến hỏi thuê phòng.
Sau khi suy đi tính lại, hai vợ chồng cảm thấy trong mấy ngày đi Bắc Kinh, vẫn nên để người nhà trông chừng siêu thị mới yên tâm.
Ngô Quế Phân nhân lúc ăn cơm dặn dò về việc bọn họ sẽ đi Bắc Kinh mấy ngày. Bà nói với Hoàng Quyên: “Mấy ngày này siêu thị dưới lầu cứ để Tuấn Văn trông coi, cháu phụ trách chuyện nhà trọ trên lầu. Đúng dịp ít khách, cháu cũng thoải mái hơn đôi chút.”
Hoàng Quyên cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, như là có tâm sự. Vừa nghe vậy, cô ta choàng tỉnh, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng: “Cô ơi, nếu nhà trọ không có khách, vậy cháu có thể ra ngoài đi dạo một chút không ạ?”
Ngô Quế Phân còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Đức Mậu đã thoải mái đồng ý: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn ở nhà trọ thì được, đến lúc đó cháu với Tuấn Văn tự sắp xếp thời gian với nhau.”
Hoàng Quyên cười tươi rói: “Cảm ơn chú!”
Vầy thì cô ta có thể bảo Ngụy Đông Lai tới chở đi xem phim, lần trước gã đã hứa rồi mà.
Ngô Quế Phân liếc xéo chồng mình, nghĩ bụng ông đồng ý cũng nhanh gớm. Gần đây lúc Hoàng Quyên trông coi cửa tiệm, thỉnh thoảng đám thanh niên nhàn rỗi trong làng - những kẻ suốt ngày lẽo đẽo theo Ngụy Đông Lai ăn chơi lêu lổng sẽ chạy tới cửa hàng tìm cô ta trò chuyện cười đùa.
Bà đã nhìn thấy mấy lần rồi, không biết từ khi nào mà Hoàng Quyên lại thân thiết với đám “lưu manh” đó như thế.
Ngô Quế Phân không khỏi quan sát Hoàng Quyên đang ngồi đối diện. Cô gái này lên thành phố cũng một thời gian nên không còn dáng vẻ quê mùa như lúc mới đến nữa. Lông mày được tỉa mảnh, còn xỏ khuyên tai, mặt bôi phấn trắng, ăn mặc ngày càng hợp mốt.
Chỉ cần không mở miệng thì trông cô ta chẳng khác gì những cô gái thành phố. Ngô Quế Phân bỗng nhớ tới chuyện con trai kể mấy ngày trước, không nhịn được chèn thêm một câu: “Ra ngoài đi dạo thì được nhưng đừng chơi với đám thanh niên ăn không ngồi rồi trong làng!”
Nghe thấy bốn chữ “ăn không ngồi rồi”, sắc mặt Hoàng Quyên cứng đờ nhưng trong lòng lại không phục. Nhà Ngụy Đông Lai làm ăn lớn như vậy, bên cạnh việc cùng mấy chú làm công trình ở ngoài, gã còn hùn vốn mở quán karaoke, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ “ăn không ngồi rồi”!
Về phần đám suốt ngày ăn bám Ngụy Đông Lai, cô ta chẳng thèm để mắt tới.
Hoàng Quyên cúi đầu lùa cơm không nói gì, cô ta không muốn nói nhiều với Ngô Quế Phân, cô ta đâu có định làm ở cái siêu thị nhỏ này cả đời. Trước khi đến đây, gia đình đã nói rõ với cô ta rồi, mục đích đưa cô ta lên thành phố là hy vọng cô ta giống như Ngô Quế Phân, tìm được một tấm chồng tốt ở chỗ này.
Huống chi cô ta cũng không phải loại không có mắt nhìn người. Trong đám thanh niên làng Sồi, cô ta chỉ chú ý mỗi Ngụy Đông Lai thôi - vừa đẹp trai, trong nhà có tiền, bản thân cũng có năng lực.
Ngô Quế Phân thấy Hoàng Quyên không nói gì thì tưởng cô ta đã nghe lọt tai nên cũng không nói thêm. Bà vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng Bác đứng ngoài cửa thò đầu nhìn vào.
Phùng Bác là bạn cùng lớp với cô con gái thứ của bà, Ngô Quế Phân tưởng cậu đến tìm Hứa Thanh Lăng bèn lớn tiếng nói: “Thanh Lăng lên Bắc Kinh thăm chị nó rồi, phải mấy ngày nữa mới về.”
Phùng Bác gãi đầu ngại ngùng: “Cô ơi, cháu đến tìm Hoàng Quyên ạ.”
Ngô Quế Phân hơi ngạc nhiên. Mẹ của Phùng Bác mở cửa hàng cho thuê sách lậu và băng đĩa trong làng, bố thì buôn bán bên ngoài, nhà cũng thuộc dạng khá giả, tính tình thằng nhóc này cũng thật thà, không ngờ Hoàng Quyên im ỉm mà lại quen thân được với cậu ta.
Hoàng Quyên giả vờ không chú ý đến ánh mắt dò xét của Ngô Quế Phân, bình thản đứng dậy: “Cháu mượn cậu ta hai cuốn sách, giờ cậu ta mang đến cho cháu.”
***
Trước cửa siêu thị Tấn Đạt, Hoàng Quyên nhận lấy hai cuốn tiểu thuyết từ tay Phùng Bác: “Cảm ơn.”
Phùng Bác thấy Hoàng Quyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt bèn nói với vẻ khó xử: “Chuyện lần trước không phải là tôi cố ý không nói cho cậu biết. Nhưng Ngụy Đông Lai ghét nhất là người khác bàn tán sau lưng mình, mà tôi còn tính cùng cậu ta mở quán karaoke nữa thì sao bán đứng cậu ta được? Tôi còn đang chờ cậu ta dẫn tôi kiếm tiền đây này.”
Hoàng Quyên hờ hững đáp: “Không phải anh ấy thích Uyển Nguyệt hả? Có phải bí mật gì ghê gớm đâu.”
Phùng Bác trợn tròn mắt nhìn cô ta: “Cậu biết rồi à?”
Hoàng Quyên cười khẩy: “Làng Sồi chỉ lớn từng đó, chuyện giữa anh ấy và Uyển Nguyệt đã là quá khứ rồi, có gì mà phải giấu giếm.”
Hoàng Quyên từng nghe Ngô Quế Phân kể là hiện tại Uyển Nguyệt đang hẹn hò với cháu trai của cô ruột Hứa Thanh Lăng - một cậu ấm nhà giàu có tiếng ở Cửu Giang. Uyển Nguyệt vừa xinh đẹp lại là sinh viên đại học, tính cách còn kiêu ngạo hơn cả Hứa Thanh Lăng. Trong khi đó Ngụy Đông Lai chỉ có mỗi tấm bằng cấp ba, trình độ học vấn đã không sánh bằng, điều kiện gia đình cũng thua xa người Uyển Nguyệt đang yêu.
Hoàng Quyên nghĩ giữa Ngụy Đông Lai và Uyển Nguyệt chẳng có cơ hội đâu, chỉ là gã không cam tâm nhận thua thôi, nói cách khác cô ta vẫn còn hy vọng.
***
Ngô Quế Phân nhận ra Hoàng Quyên đã chẳng còn đặt hết tâm trí vào việc trông cửa hàng nữa, nhưng giờ bà không có thời gian xử lý chuyện này, định bụng sau khi trở về từ Bắc Kinh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ta.
Hai vợ chồng thu xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, sắp xếp xong hành lý rồi lên đường đi Bắc Kinh. Trước khi đi, Ngô Quế Phân còn không quên để lại số điện thoại của chồng mình cho chủ tiệm bánh bao bên cạnh, phòng trường hợp nhà có việc gì thì vẫn còn có người gọi điện báo cho bọn họ.
***
Bố mẹ vợ đến Bắc Kinh nên Trình Dật đích thân ra ga đón.
Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân ngồi trên chiếc xe hơi cỡ nhỏ của con rể, hết sờ chỗ này lại ngó chỗ kia, nội tâm cảm thấy khá hài lòng nhưng không để lộ ra ngoài mặt.
Ga tàu cách nhà họ một khoảng khá xa, trên đường có đi ngang trung tâm thành phố, Trình Dật chỉ vào tòa cao ốc bên cạnh và nói: “Đơn vị làm việc của Hồng Giao nằm trong tòa nhà đó đấy ạ.”
Hai vợ chồng cùng thò đầu ra nhìn, những tòa nhà cao chọc trời san sát nhau khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, xe cộ và dòng người qua lại trên đường trông chẳng khác nào đàn kiến dưới chân người khổng lồ.
Dưới áp lực như vậy, hai vợ chồng càng thêm nhận thức rõ ràng rằng nơi con gái làm việc chắc chắn là một đơn vị rất chất lượng!
Đây là lần đầu hai người đến nhà con gái và con rể. Khi xe dừng dưới khu chung cư, Hứa Đức Mậu phát hiện hình như chỗ này khá vắng vẻ, nhìn xung quanh còn không náo nhiệt bằng làng Sồi.
Hứa Hồng Giao ôm bé Mầm Đậu tựa vào đầu giường. Vừa mới sinh xong nên cơ thể cô ấy còn hơi phù nề, may mà có chồng và em gái chăm sóc mới không cần giữ nhiều hủ tục cũ kỹ. Vừa về nhà từ bệnh viện, cô ấy lập tức gội đầu tắm rửa, mấy hôm nay cô ấy đổ mồ hôi liên tục, ngày nào cũng thấm ướt vài bộ quần áo.
Dù mỗi lần đều có em gái hỗ trợ lau người nhưng cô ấy vẫn cố gắng tắm ít nhất một lần mỗi ngày.
Ngô Quế Phân thấy con gái lớn sạch sẽ tươi tắn, tinh thần cũng khá tốt nên trong lòng yên tâm phân nửa. Bà ôm cháu gái vào lòng, động tác còn hơi lóng ngóng, ngắm tới ngắm lui một hồi, trong lòng không khỏi xúc động: “Bao nhiêu năm rồi chưa ôm đứa nhỏ nào bé như vậy, thật không dám bế.”
Hứa Đức Mậu chơi đùa với đứa trẻ một lúc rồi bắt đầu đi loanh quanh khắp nhà. Ông không ngờ con gái mình lại sống tại một nơi chật chội thế này ở Bắc Kinh, ba phòng ngủ nhưng phòng nào cũng nhỏ xíu, phòng nhỏ nhất chỉ đủ kê một chiếc giường.
Ông là người không kiềm được miệng, nhân lúc con rể đi đặt cơm ở nhà hàng bèn lải nhải với con gái: “Con với Trình Dật cũng kiếm được không ít tiền mà, sao không mua căn nhà lớn hơn một chút? Nhà chung cư xa đất cách trời thì thôi, còn nhỏ thế này, nói thật chẳng khác gì ngồi tù cả.”
Vừa giây trước trên mặt Hứa Hồng Giao còn nở nụ cười dịu dàng, giây sau đã tắt ngúm vì mấy câu nói của bố. Bố mẹ cất công đến Bắc Kinh thăm khiến cô ấy rất vui, nhất là khi thấy mẹ ôm bé Mầm Đậu, cô ấy không khỏi nhớ lại bản thân lúc nhỏ.
Hứa Hồng Giao đang cảm khái rằng con gái mình may mắn hơn mình thì lại bị mấy câu nói của bố làm phiền lòng.
Hứa Thanh Lăng đang phơi quần áo của bé Mầm Đậu ngoài ban công phòng ngủ, nghe thấy lời ca cẩm của bố cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt. Đời trước cô cũng thường bị mấy câu bâng quơ của ông chọc tức bật khóc, cô và chị rất ít khi cãi lại ông, lâu dần ông quen miệng, bạ đâu nói đấy chẳng thèm để ý đến ai.
Ở Cửu Giang, Hứa Đức Mậu luôn tự cho ràng mình rất giỏi. Dù sao ở làng Sồi chỉ mình ông có nhà xây sát đường, trong làng cũng có ít người mở cửa hàng hay siêu thị mà khách ra vô nườm nượp như ông. Lần này đến nhà con gái, ông quen thói khoe khoang, muốn tìm chút cảm giác siêu việt của một người bố.
Hứa Thanh Lăng bưng chậu rửa mặt bước vào, thấy chị cúi đầu không nói là biết chị lại bị mấy câu nói đó chọc giận, nhưng vì không muốn cãi nhau với bố mẹ ngay khi bọn họ mới đến nên chỉ biết nhịn.
Hứa Thanh Lăng chẳng buồn quan tâm đến mấy thứ này, dù sao trong mắt bọn họ, cô chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện. Cô cười hì hì nói với Hứa Đức Mậu: “Bố à, đây là nhà ở Bắc Kinh, một mét vuông có giá tận mấy nghìn tệ đấy. Bố tưởng thích xây là xây như ở làng Sồi hay gì? Trần đời nào có ai như bố, mới đến đã chê nhà người ta nhỏ. Nếu bố thật sự thấy nhỏ, sao lúc chị con mua nhà không thấy bố giúp một tay vậy?”
Chỉ vài câu nói đã khiến Hứa Đức Mậu giận tím mặt, trợn trừng mắt nhìn cô.
Hứa Hồng Giao vốn quen báo tin vui không báo tin buồn trước mặt bố mẹ, nhưng nghe em gái thay mình nói ra những lời này, cơn tức trong lòng bỗng chốc tiêu tan. Cô ấy bình thản lên tiếng: “Bố, bố cũng biết mà, con làm việc vài năm cũng chẳng để dành được mấy đồng, hầu hết tiền mua nhà là do Trình Dật và bố mẹ anh ấy lo. Con không đòi hỏi nhiều, có được căn nhà như thế này ở Bắc Kinh là đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Hai cô con gái mỗi người một câu khiến Hứa Đức Mậu ngượng chín mặt, qua hồi lâu mới lẩm bẩm: “Bố chỉ thuận miệng nói thôi, hai đứa còn tranh luận với bố nữa.”
Ngô Quế Phân đứng bên cạnh hòa giải: “Ông già này, anh quên rồi à, năm đó em lấy anh, chúng ta đã sống trong căn nhà thế nào? Có được căn nhà rộng như vậy cho gia đình ba người ở tại Bắc Kinh mà anh còn thấy chưa đủ nữa hả?”
Trong đầu Hứa Đức Mậu chỉ nghĩ đến việc chờ về làng sẽ khoe khoang với mấy ông bạn già thế nào, nhưng lúc đến đây thấy con gái ở trong căn nhà không rộng rãi nên mới hơi thất vọng, giờ nghe vợ nhắc đến chuyện năm xưa, ông lập tức im bặt.
Bữa cơm đầu tiên của ông bà ở Bắc Kinh, Trình Dật vốn định dẫn họ ra ngoài ăn nhà hàng, nhưng vì Hứa Hồng Giao còn ở cữ không tiện ra gió, thế là Trình Dật đành đặt đồ ăn từ nhà hàng gần nhà đến.
Hứa Đức Mậu nhìn một bàn gà vịt cá thịt ê hề, con rể còn lấy chai rượu trắng quý hiếm cất trong tủ ra để tiếp đãi ông, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười hài lòng.
Mấy ly rượu xuống bụng, Ngô Quế Phân lén nhéo ông mấy lần dưới bàn, nhắc ông uống ít thôi, lúc này Hứa Đức Mậu mới kiềm cơn thèm lại.
Ngô Quế Phân biết lần này đến Bắc Kinh thăm con gái thì không thể trông mong vào ông. Trước khi đi, Hứa Đức Mậu đã nói rõ sẽ không giúp con gái trông cháu, có điều người một nhà đều ở đây, bé Mầm Đậu cũng đâu thiếu người bế.
Lý do Hứa Thanh Lăng hy vọng bố mẹ đến thăm chị là vì kiếp trước, khi chị gái mắc bệnh ung thư vú, cô đến thăm thì chị có nhắc đến chuyện sinh con năm đó, còn khóc rất đau lòng.
Từ nhỏ Hứa Hồng Giao đã được gửi nuôi ở quê, ngoài mặt trông có vẻ không thân thiết với bố mẹ nhưng thật ra cô ấy khát khao sự quan tâm của họ hơn ai hết. Lần này Hứa Thanh Lăng gọi bố mẹ đến vì cô hy vọng cô ấy có thể ở cữ suôn sẻ.
Chẳng thà không thấy con gái, chứ giờ nó ở ngay trước mắt, lòng Ngô Quế Phân vẫn thấy hơi xót. Con gái lớn sau sinh còn yếu, lại không có sữa nên bà đã nấu đủ các loại canh bồi bổ cho cô.
Còn Hứa Đức Mậu thì chỉ cần ông giữ mồm giữ miệng, không nói những lời chọc người khác khó chịu, Ngô Quế Phân cũng chẳng ngại để ông làm “đồ trang trí” trong nhà.
Hứa Hồng Giao vẫn rất ít sữa, Hứa Thanh Lăng không ngừng an ủi chị: “Sữa không đủ thì dùng sữa bột, không cần phải tự ép mình đâu.”
Ngô Quế Phân cũng an ủi con gái: “Lúc mẹ sinh ba đứa các con thì sữa cũng không đủ. Nhất là khi sinh em gái con, mẹ chẳng có chút sữa nào. Khi đó điều kiện nhà mình không tốt, nó gần như lớn lên nhờ nước cơm thôi.”
Lần đầu Hứa Thanh Lăng nghe nói mình lớn lên bằng nước cơm, cô bỗng ngộ ra: “Bảo sao từ nhỏ con đã gầy rồi. Lúc bé người trong làng đều gọi con là que tăm, còn chê con gầy như cái que.”
Ngô Quế Phân liếc con gái: “Nước cơm cũng tốt mà, nếu không thì sao con xinh đẹp được như bây giờ?”
Hứa Hồng Giao cũng yên tâm hơn nhiều, nếu sau này bé Mầm Đậu lớn lên mà xinh như dì của bé thì chắc cô ấy có thể cười tỉnh cả khi đang ở trong mơ.
“Con nghe đồng nghiệp nói, giờ ở Bắc Kinh, nhà nào điều kiện tốt mà sinh con không đủ sữa sẽ thuê chuyên viên thông sữa, không biết hiệu quả thế nào.”
Nghe đến “chuyên viên thông sữa”, Hứa Thanh Lăng lại thấy thót tim. May mắn là không cần cô phản đối, Ngô Quế Phân vừa nghe mấy thứ mới mẻ này đã vội xua tay: “Sinh con làm gì ghê gớm cỡ đó? Thứ này chẳng khác gì vòi nước, trong đường ống không có nước thì có vặn lớn cỡ nào cũng vô ích thôi.”
Hứa Thanh Lăng chưa bao giờ đồng ý với mẹ như lúc này, vội gật đầu như giã tỏi: “Chị à, mẹ nói đúng đấy. Hiện giờ cái nghề này chưa có văn bản quy định rõ ràng, ai biết bọn họ có chuyên nghiệp hay không. Lỡ gặp người không chuyên, làm tổn thương tuyến sữa thì sao đây? Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Em thấy mấy ngày nay bé Mầm Đậu uống sữa bột mà ăn ngon ngủ yên, tinh thần phấn chấn, mặt cũng ngày càng tròn trịa…”
Hứa Hồng Giao nghe xong cũng thấy có lý, cảm xúc buồn bực mấy ngày qua bỗng vơi đi không ít.
***
Một ngày trước khi về Cửu Giang, Thẩm Loan bị Cao Hàn kéo đi tham dự buổi lễ trao giải Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính nổi bật.
Anh ta ngồi phía dưới, chán ngán nghe một đám ông già lớn tuổi hơn cả bố mình phát biểu, có nhà kinh tế học, có doanh nhân, thậm chí là giáo sư đại học. Chú là người trẻ nhất trong số đó, vừa bước lên sân khấu đã tức khắc thu hút mọi ánh nhìn.
Không biết Cao Hàn lấy từ đâu ra một chiếc máy ảnh, chờ đến lúc Thẩm An Ngô lên sân khấu, anh ấy nhanh tay nháy lia lịa từ mọi góc độ. Buổi lễ này sẽ được phát sóng trên kênh tài chính, các phóng viên ở đó thấy Cao Hàn cầm máy ảnh chuyên nghiệp như vậy còn tưởng anh ấy là người của truyền thông nên cũng không ngăn cản.
Để tránh chương trình trở nên nhàm chán, giữa mỗi phần trao giải sẽ xen kẽ các tiết mục âm nhạc. Thẩm Loan không hứng thú với mấy tiết mục cổ lỗ sĩ này nên cúi đầu chơi điện thoại. Sau vài trận “Chiến tranh không gian”, anh ta bỗng hết hứng thú, bèn thoát ra mở hộp thoại lên, thấy tin nhắn mà Uyển Nguyệt gửi từ mấy ngày trước. Hóa ra lần này cô ta chủ động liên hệ với anh ta là vì chuyện thực tập.
Sau đó cô ta còn gửi rất nhiều tin nhắn nói rằng lãnh đạo của cô ta rất muốn giành được hợp đồng quảng cáo của Viễn Tinh, hỏi anh ta có thể đi cùng cô ta đến gặp chú út không.
Thẩm Loan cảm thấy Uyển Nguyệt ngày càng khác với ấn tượng về cô gái ngây thơ trong lòng anh ta... Dựa vào đâu mà cô ta nghĩ mình có thể thay đổi quyết định mà chú út đã đưa ra chứ?
Cuối cùng phần phát biểu dài dòng trên sân khấu cũng kết thúc, Thẩm Loan nhét điện thoại vào túi.
***
Sau lễ trao giải, ban tổ chức đã tổ chức tiệc cocktail ở khách sạn năm sao tại Bắc Kinh.
Giữa đám doanh nhân năm mươi, sáu mươi tuổi, Thẩm An Ngô là người trẻ nhất nên đi đến đâu cũng được gọi là “Tiểu Thẩm”.
Lần này anh đã gặp rất nhiều nhân vật trong các lĩnh vực khác nhau, mở rộng cả tầm mắt lẫn mối quan hệ. Có một doanh nhân cũng được trao giải nghe nói Thẩm An Ngô còn chưa kết hôn nên muốn giới thiệu con gái mình cho anh.
Thẩm An Ngô mỉm cười, khéo léo từ chối, chỉ nói mình đã có bạn gái rồi, tiện tay đẩy Cao Hàn ra: “Đây là phó giám đốc của Viễn Tinh chúng tôi, năm nay mới 28 tuổi, trẻ trung tài giỏi, rất có năng lực, hiện tại vẫn còn độc thân.”
Con gái của chủ tịch kia chỉ nhỏ hơn Cao Hàn hai tuổi, nghe Thẩm An Ngô khen cậu thanh niên bên cạnh, lại thấy diện mạo với khí chất của Cao Hàn cũng rất được thì lập tức nảy sinh hứng thú.
Cao Hàn bị vị chủ tịch đức cao vọng trọng kia quấn lấy không thể thoát thân, phải khai hết tận mười tám đời tổ tiên nhà mình đều. Sau khi tìm hiểu rõ gia thế của Cao Hàn, chủ tịch càng thêm hài lòng, vội gọi điện bảo con gái đến buổi tiệc.
Cao Hàn không ngờ đi dự tiệc mà sẵn tiện được xem mắt luôn. Rõ ràng sếp Thẩm bảo anh ấy đến đây là có mục đích không tốt, bắt anh ấy làm “bia đỡ đạn” cho mình.
Cuối cùng Thẩm An Ngô cũng thoát được, anh lấy điện thoại riêng trong túi ra nhưng màn hình trống trơn, chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào cả.
Cảm giác bực bội không tên chợt dâng trào, khóe môi Thẩm An Ngô không khỏi mím chặt. Anh biết cô cũng đang ở Bắc Kinh, hôm qua nhắn tin hỏi cô có muốn tham dự lễ trao giải không, vậy mà cô lại không trả lời.
Anh có thể cảm nhận được gần đây cô đang cố tình xa lánh mình nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì…
Tối nay uống không ít rượu, chưa có miếng nào vào bụng, thế mà anh chẳng thấy đói. Thẩm An Ngô đi đến quầy đồ ăn lấy chai nước khoáng, phát hiện cháu trai mình cũng đang ở đó.
"Hôm nay đến dự lễ trao giải với Cao Hàn, cháu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Loan vốn chỉ muốn yên ổn ăn uống, không ngờ lại bị chú bắt gặp. Đối diện với đôi mắt sắc bén của chú, anh ta đành căng da đầu đáp lại: “Cũng ổn ạ, tóm lại tốt hơn ở Cửu Giang.”
Anh ta nói xong thì lén nhìn chú, thấy anh cau mày nhìn mình, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời vừa rồi.
Thẩm Loan hốt hoảng, đành nghiêm túc trả lời: “Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Ở Cửu Giang đâu có mấy cơ hội gặp được nhiều nhân vật lợi hại như vậy.”
Thẩm An Ngô khẽ cong khóe môi: “Không chỉ Cửu Giang mà cả Bắc Kinh cũng thế, ngoài sự kiện lần này chắc chẳng còn dịp nào để tập hợp đông đủ những người đó đâu.”
Anh nói xong lại nhìn Thẩm Loan: “Trong số những người lên phát biểu hôm nay, cháu ấn tượng với ai nhất?”
Bị chú hỏi, Thẩm Loan hơi đờ người. Anh ta vốn chẳng nghe kỹ nên đành nói đại cái tên của một nhà kinh tế học mà mình biết. May mà lúc này Trương Dã cầm điện thoại bước vào tìm chú, cũng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Thẩm Loan thở phào nhẹ nhõm, vừa định cầm đĩa thức ăn đi chỗ khác thì nghe Trương Dã nói: “Vừa nãy cô Uyển có gọi cho anh.”
Hai chữ “cô Uyển” khiến bước chân Thẩm Loan khựng lại. Anh ta quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trương Dã.
Thẩm An Ngô nhất thời không phản ứng kịp: “Cô Uyển? Cô Uyển nào?”
Trương Dã liếc Thẩm Loan, nói nhỏ với Thẩm An Ngô: “Là bạn gái của cháu trai anh đấy, cô bé từng đến Ngự Viên lần trước đó.”
Thẩm An Ngô nhớ ra: “Cô ta gọi điện cho tôi làm gì?”
Trương Dã đáp: “Cũng là vì chuyện quảng cáo. Hiện tại cô ta đang thực tập ở bộ phận quảng cáo của Đài truyền hình Cửu Giang.”
Trong mấy ngày Thẩm An Ngô đi công tác ở Bắc Kinh, chiếc điện thoại công việc của anh vẫn do Trương Dã giữ. Những ngày qua, trưởng bộ phận quảng cáo của Đài truyền hình Cửu Giang đã nhiều lần gọi điện muốn gặp mặt Thẩm An Ngô nhưng đều bị Trương Dã từ chối với lý do bận đi công tác.
Không biết cô bé họ Uyển kiếm được số điện thoại công việc của sếp Thẩm từ đâu để gọi nữa.
Lúc Trương Dã nhận điện thoại cũng hơi khó hiểu, nghe cô ta nói xong mới ngộ ra vấn đề. Cô ta đang thực tập ở Đài truyền hình Cửu Giang, chắc do áp lực thành tích ở bộ phận quảng cáo quá lớn nên khi người hướng dẫn cho cô ta thấy Viễn Tinh không muốn đặt quảng cáo, cứ tưởng là do quản lý kinh doanh trước kia - La Thông làm hỏng việc nên mới tính chuyện giành lấy hợp đồng béo bở này.
Mấy năm nay mảng quảng cáo của Viễn Tinh ở Đài truyền hình Cửu Giang đều do La Thông phụ trách. Trương Dã từng gặp anh ta vài lần, ấn tượng không tệ vì khá đáng tin cậy.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Trương Dã từ chối Uyển Nguyệt thẳng thừng: “Nếu Viễn Tinh có ý định quảng cáo trên Đài truyền hình Cửu Giang, tất nhiên sếp Thẩm sẽ đến gặp trực tiếp giám đốc đài truyền hình và trưởng phòng quảng cáo.”
Thẩm Loan đứng ngây ra đó, sắc mặt vô cùng khó coi khi nghe Trương Dã báo cáo. Không ngờ Uyển Nguyệt lại qua mặt anh ta, gọi thẳng vào số của chú.
Anh ta chỉ đành cắn răng giải thích với chú rằng mình đã nói với Uyển Nguyệt từ trước rồi, bảo cô ta đừng tốn công vô ích nhưng không ngờ cô ta lại không chịu bỏ cuộc.
Thẩm An Ngô nhìn anh ta: “Cháu hãy về nói với bạn gái rằng những hợp đồng quảng cáo ở cấp tập đoàn sẽ được thi hành theo thứ tự từ trên xuống dưới. Đầu tiên, người phụ trách hai bên sẽ ngồi lại bàn bạc phương án tổng thể, sau đó mới đến lượt cấp dưới chấp hành, chú không thể đi bàn chuyện hợp tác với một nhân viên không có quyền hạn gì như thế.”
Hàm ý quá rõ ràng khiến mặt Thẩm Loan đỏ bừng như vừa bị tát mấy cái, cảm giác vô cùng khó chịu.
Thẩm Loan nghiến răng đáp: “Cháu sẽ gọi điện nói rõ với cô ta ngay.”
Thẩm An Ngô nhìn bóng lưng giận dỗi bỏ đi của cháu trai, thầm nghĩ thằng nhóc này vẫn còn trẻ con, chưa học được cách che giấu cảm xúc. Nói thật là đến giờ anh vẫn không tin được Hứa Thanh Lăng lại học cùng lớp với Thẩm Loan và Uyển Nguyệt.
Rõ ràng ba người cùng trạc tuổi nhau nhưng đôi khi Hứa Thanh Lăng lại cho anh cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cô giống như mặt nước phẳng lặng nhưng sâu thẳm, tỏa ra hơi thở trưởng thành.
"Sếp Thẩm, đồ cho trẻ sơ sinh mà anh bảo tôi mua đã mua xong rồi. Anh gửi cho tôi địa chỉ nhà và số liên lạc của anh Trình đi, lát nữa tôi mang qua cho.”
Trương Dã lên tiếng nhắc nhở sếp mình, mai còn phải bắt chuyến bay sớm về Cửu Giang nên cần tranh thủ khi còn ở Bắc Kinh để mang quà qua cho người ta.
Thẩm An Ngô suy nghĩ một chút: “Để đó, lát nữa tôi tự mang qua cho Trình Dật. Dù sao cũng tới Bắc Kinh rồi, không đích thân tới một chuyến thì không ổn.”
***
Trình Dật đang mua đồ trong siêu thị. Mấy ngày bố mẹ vợ đến chơi, chuyện mua sắm trong nhà đều rơi vào tay anh ấy. Ngày ba bữa sẽ do mẹ vợ chuẩn bị, nhiệm vụ của anh ấy là đi mua nguyên liệu.
Đứng trước một hàng bắp cải, anh ấy đang phân vân không biết nên chọn loại tròn xanh đậm hay loại màu nhạt có đầu nhọn thì Thẩm An Ngô bỗng gọi điện tới.
Trình Dật nghe máy, trước tiên là xin lỗi vì dạo này vợ đang ở cữ nên bận quá, không có thời gian liên lạc, sau mới hỏi Thẩm An Ngô đã xong việc chưa.
Thẩm An Ngô ở đầu dây bên kia đáp: “Xong rồi. Cậu ở Giai Hòa phải không? Tôi đang đứng trước cổng khu nhà của cậu đây. Tôi có mua ít đồ cho con gái cậu, mau xuống lấy đi. Tôi còn phải ra sân bay nữa.”
Trình Dật gãi đầu: “Sao cậu không nói sớm? Giờ tôi đang ở ngoài siêu thị mua đồ rồi. May mà em vợ tôi đang ở nhà, để tôi gọi điện bảo em ấy xuống lấy.”
Thẩm An Ngô định nói thôi để anh mang lên cũng được nhưng Trình Dật đã cúp máy. Anh đành đỗ xe ở cổng khu nhà, bước xuống, tựa người cửa đợi.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng quen thuộc. Cô xõa tóc, đi dép lê lẹp xẹp bước xuống.
Thẩm An Ngô biết cô đang ở nhà chị gái nhưng lần này anh thật sự không có mượn cớ để gặp cô. Dường như từ hôm cô trở về sau buổi họp lớp, giữa bọn họ đã có điều gì đó thay đổi. Anh có thể cảm nhận được cô đang cố ý giữ khoảng cách với mình.
***
Hứa Thanh Lăng nhận được điện thoại của anh rể nên xuống lầu. Lúc thay giày, Ngô Quế Phân nghe thấy tiếng động bèn bước ra từ trong bếp hỏi cô đi đâu.
Cô chỉ đành bịa đại một lý do rằng xuống lầu mua chút đồ. Nếu để bố mẹ biết Thẩm An Ngô đến chắc chắn sẽ chẳng yên đâu.
Chuyện giả làm bạn gái của Thẩm An Ngô đã qua lâu rồi, cô cũng khó khăn lắm mới lừa được bố mẹ, cô không muốn bố mẹ suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Từ lúc trở mặt với Thẩm Loan và Uyển Nguyệt, cô chỉ muốn tránh xa người nhà họ Thẩm càng xa càng tốt.
Hứa Thanh Lăng nhìn Thẩm An Ngô đứng đó, cố đè xuống những hình ảnh lộn xộn trong đầu, nhoẻn miệng cười đầy tự nhiên: “Muốn tặng gì cho anh rể của cháu hả? Anh ấy đi siêu thị mua đồ rồi nên bảo cháu xuống lấy giúp.”
Cô nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn. Đến nước này rồi, dường như cô không thể giả vờ ngây thơ gọi “chú Thẩm” trước mặt anh nữa, cô gọi không nổi.
Gọi thẳng tên thì lại càng không thích hợp, dù gì anh cũng lớn hơn cô nhiều tuổi. Gọi là “sếp Thẩm” cũng không được, giờ cô đâu phải cấp dưới của anh nữa đâu.
Tóm lại là gọi thế nào cũng không thuận, vì vậy vừa rồi cô đã vô thức bỏ qua cách xưng hô.
Gió đêm lay động ngọn cây, tóc cô cũng bị thổi rối, Hứa Thanh Lăng ngửi thấy trong không khí có mùi bụi thì bỗng thấy bực bội.
Việc sửa sang nhà ở biệt thự Long Não còn chưa xong, về lại Cửu Giang còn phải tới đó giám sát tiếp, kiểu gì cũng phải gặp mặt anh thêm vài lần nữa.
Cô cố gắng nhớ lại những thủ đoạn nghiêm khắc vô tình trong công việc lúc anh còn là cấp trên của cô, tâm trạng bực bội dần bình ổn lại.
Thẩm An Ngô không nói gì, chỉ đưa hộp quà trên tay cho cô. Hứa Thanh Lăng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi hơi cong lên: “Cháu thay mặt chị và anh rể cảm ơn ạ.”
Tay của Thẩm An Ngô vẫn chưa buông ra, đôi mắt sâu thẳm phía sau gọng kính khóa chặt lấy cô: “Tại sao không trả lời tin nhắn của chú?”