Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 93

Hứa Thanh Lăng cũng không ngờ mình vừa đến Bắc Kinh, mới ăn một bữa lẩu, mọi người còn chưa kịp về nghỉ ngơi thì chị gái đã chuyển dạ.

Trên đường đến bệnh viện, Hứa Hồng Giao vẫn nghĩ mình bị đau bụng, không thể trùng hợp đến vậy được. Cho đến khi tần suất xuất hiện cơn đau bụng dưới ngày càng dày đặc, cô ấy mới tin mình thật sự sắp sinh.

Nằm trên giường đẩy ở bệnh viện, Hứa Hồng Giao nắm tay em gái, không nhịn được than thở: “Chị còn muốn chơi với em thêm mấy ngày nữa, sao lại sắp sinh rồi?”

Y tá ở bên cạnh phì cười: “Sắp sinh rồi mà còn nghĩ đến chơi là sao? Đợi con ra đời là chẳng còn thời gian chơi đâu.”

Chỉ mấy câu cũng đủ khiến Hứa Hồng Giao và Trình Dật càng thêm căng thẳng. Trình Dật cầm cái túi trong tay, bên trong là những món đồ anh ấy chuẩn bị vội cho vợ đi sinh.

Trên đường đi, anh ấy run rẩy gọi điện báo cho bố mẹ, dù gì đây cũng là lần đầu anh ấy trải qua chuyện này. Cả anh ấy và Hứa Hồng Giao đều như những thí sinh bị đột ngột thông báo phải vào phòng thi, dù đã ôn bài kỹ lưỡng nhưng lúc cầm đề vẫn căng thẳng và bối rối không nói nên lời.

Cơn đau của Hứa Hồng Giao ngày một dữ dội, trong bụng như có chiếc thìa không ngừng khuấy đảo làm cô ấy không thể nằm yên, lúc phải đứng dậy đi lại, lúc ngồi tựa vào tường, trán lấm tấm mồ hôi.

Thấy chị gái đau đớn như vậy, Hứa Thanh Lăng chỉ có thể cố gắng nói chuyện với chị để đánh lạc hướng. Bên cạnh là một sản phụ khác vì quá đau mà đấm chồng mình, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cũng biết ra tay không nhẹ.

Thấy vợ đau như vậy, Trình Dật cũng bồn chồn không yên, chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng. Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, anh ấy nhìn thoáng qua rồi đi ra xa nghe máy: “Cậu đến rồi à? Tự lo chuyện của mình đi, vợ tôi đang sinh con đây này!”

Chưa nói được mấy câu anh ấy đã cúp máy. Hứa Hồng Giao không cần hỏi cũng đoán ra ai gọi. Mấy hôm trước cô ấy nghe bảo Thẩm An Ngô sẽ đến Bắc Kinh tham dự sự kiện có quy mô khá lớn trong ngành, hẳn là giờ đã tới nơi rồi.

Nghĩ đến Thẩm An Ngô, Hứa Hồng Giao chợt nhớ ra còn rất nhiều chuyện muốn nói với em gái, nhưng bụng quặn đau khiến cô ấy không thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ trong đầu.

Trình Dật không ngồi nổi nữa, đi tới đi lui rồi ghé lại gần thì thầm: “Vợ ơi, hay em đánh anh mấy cái đi.”

Hứa Hồng Giao nhìn người đàn ông cao một mét chín đáng thương nghiêng đầu xin xỏ mình thì bật cười. Không ngờ vừa cười xong, chẳng biết k*ch th*ch trúng chỗ nào mà bụng cô ấy càng đau dữ dội hơn, trong một thoáng tức giận, cô ấy đấm Trình Dật một cú trời giáng.

Đúng lúc này, y tá bước ra thông báo phòng chờ sinh đã có chỗ, Hứa Hồng Giao có thể vào. Hứa Thanh Lăng muốn vào phòng sinh cùng chị nhưng nhớ ra có bệnh viện không cho phép người nhà đi cùng. Quả nhiên bệnh viện này cũng không ngoại lệ, y tá đẩy chị vào phòng chờ sinh, cô và Trình Dật chỉ có thể đợi bên ngoài.

Nghe từng tiếng r*n r* truyền ra từ bên trong, lòng Hứa Thanh Lăng thắt lại, ký ức cơ thể ùa về khiến cô không khỏi nghĩ đến lần mình nằm trên giường bệnh.

Ở một thành phố không quá thân thuộc, cô đã phải nhờ một đồng nghiệp nữ không thể gọi là thân thiết cùng mình tới bệnh viện.

Đồng nghiệp nữ đó cũng là nhân viên kho hàng, vì phản ứng chậm chạp và ăn nói vụng về mà không ai muốn tiếp xúc với cô ấy, chỉ có Hứa Thanh Lăng lịch sự chào hỏi đặng trò chuyện xã giao với cô ấy mỗi khi đi làm.

Sau ca phẫu thuật, cô xin nghỉ vài ngày, cô đồng nghiệp ít nói đó còn đạp xe điện mang canh gà tới thăm cô, đó là một trong số ít những ký ức ấm áp của cô ở thành phố xa lạ ấy.

Ở kiếp trước, cô từng rất muốn có một đứa con, chỉ là đứa trẻ đó lại đến vào thời điểm không thích hợp. Nhưng chị gái thì khác, nhất định chị sẽ thuận lợi sinh đứa bé ra, Hứa Thanh Lăng âm thầm cầu nguyện như vậy.

Trong lúc chờ đợi, cô đã gọi điện về nhà, Ngô Quế Phân cũng không ngờ con gái lớn chuyển dạ sớm như vậy. Dù từng sinh tận ba đứa con nhưng thằng út Hứa Tuấn Văn cũng đã hai mươi tuổi, nên bà gần như quên hết những chi tiết về chuyện sinh nở rồi.

Ngô Quế Phân vội hỏi thăm tình hình của con gái lớn, khi biết đã đẩy vào phòng chờ sinh, bà bắt đầu lo lắng, quả nhiên khi chuyện xảy đến, cảm giác không còn giống thường ngày.

“Để chút nữa mẹ hỏi bố con xem có mua được vé tàu tới Bắc Kinh không. Chắc mẹ với bố con vẫn nên đến đó một chuyến, dù sao sinh con cũng là chuyện lớn cả đời người.”

Hứa Thanh Lăng biết tuy tính tình chị gái lạnh lùng, lời lẽ cứng rắn nhưng trong lòng vẫn khát vọng có người nhà ở bên cạnh lúc sinh nở.

Cô ứng tiếng đáp: “Bố mẹ cố gắng đến một chuyến nhé.”

Sau khi cúp máy, bố mẹ và cả nhà anh trai của Trình Dật đã đến. Hứa Thanh Lăng ra chào hỏi bọn họ, ông bà Trình chưa nghỉ hưu, hiện đang làm trong cơ quan nhà nước nên tuy thái độ rất thân thiện nhưng nhìn chung vẫn khá khách sáo.

Vợ chồng Trình Hoài và Diêu Lệ Văn cũng dẫn con trai mới học mẫu giáo đến. Diêu Lệ Văn kéo con ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Bác gái sắp sinh em bé rồi, nếu là em trai thì sau này con có bạn chơi cùng rồi đấy.”

Tuy vẻ ngoài Trình Dật có chút thô kệch nhưng tâm tư lại rất tinh tế, vừa nghe vậy lập tức nhíu mày: “Chị dâu đừng nói linh tinh. Em và Hồng Kiều đều mong có con gái, chắc chắn bố mẹ cũng muốn có cháu gái, chị không tin thì cứ hỏi bố mẹ xem.”

Diêu Lệ Văn ôm con mỉm cười không nói, thời buổi này ai cũng bảo thích con gái nhưng trong lòng luôn mong có con trai.

Ông Trình toét miệng cười, gật đầu lia lịa: “Con trai hay con gái đều được, chỉ cần hai mẹ con khỏe mạnh là tốt rồi.”

Bà Trình nghe vậy thì lườm chồng: “Lúc ông ở nhà có nói thế đâu nhỉ? Tôi còn nhớ rõ lúc Trình Dật chào đời, vừa thấy là con trai thì cái gương mặt thất vọng đó của ông hả, tôi sẽ nhớ cả đời!”

Ông Trình ngượng ngùng không nói được gì. Trình Dật là con thứ hai, sinh trước khi chính sách kế hoạch hóa gia đình được thực hiện. Vừa thấy là con trai, ông biết ngay mong ước “đủ nếp đủ tẻ” của mình không thể thành hiện thực nữa.

Người ta thường nói mối hận lúc sinh con sẽ nhớ cả đời, đến giờ, mỗi lần bà Trình nghĩ tới gương mặt ỉu xìu của chồng khi ấy là vẫn thấy tức không chịu nổi, bắt đầu lải nhải kể tội trước mặt mọi người.

Ông Trình xấu hổ: “Giờ con dâu đang sinh con, bà đừng nhắc lại mấy chuyện cũ nữa.”

Nói xong, ông ấy quay sang, dịu dàng nói với Hứa Thanh Lăng: “Con à, con yên tâm, vợ chồng bác không phải kiểu người trọng nam khinh nữ đâu. Dù chị con sinh con trai hay con gái thì hai bác đều vui cả!”

Hứa Thanh Lăng đứng đó mỉm cười: “Con biết rồi ạ. Trước khi chị kết hôn đã kể với con rằng hai bác có suy nghĩ rất thoáng, còn tân tiến hơn cả người trẻ nữa cơ!”

Thật ra nguyên văn lời chị cô nói không phải vậy. Ý chị cô là tính tình bố mẹ chồng khá lạnh lùng, cộng thêm công việc bận rộn nên từ nhỏ đến lớn, hai cậu con trai đều bị nuôi thả, ít được quan tâm. Nhưng vậy cũng có cái hay, vì họ sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của cô ấy và Trình Dật.

Bà Trình ít tiếp xúc với con dâu thứ hai, hai người đều bận rộn nên chẳng mấy khi gặp nhau, không ngờ con dâu lại đánh giá cao hai ông bà như vậy, sắc mặt vốn căng thẳng cũng dịu đi rất nhiều.

***

Sau ba tiếng chờ đợi, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra, y tá thông báo: “Mẹ tròn con vuông.” Trình Dật thở phào nhẹ nhõm, ông bà Trình cũng vui mừng ra mặt.

Vì sinh thường nên mẹ và bé nhanh chóng được đẩy ra ngoài, nhà họ Trình xúm lại, ai cũng muốn ngắm sinh linh nhỏ bé mềm mại dưới chân Hứa Hồng Giao càng sớm càng tốt, chỉ có Hứa Thanh Lăng và Trình Dật là kiểm tra tình trạng của sản phụ.

Cả người Hứa Hồng Giao ướt đẫm như vừa bị giội nước, tóc cũng ướt sũng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt cũng đỏ bừng. Vừa nhìn thấy Trình Dật và em gái, cô ấy đã không kìm được khóc nức lên: “Đau quá… Cả đời này em chưa từng đau như vậy.”

Trình Dật xót xa vô cùng, cúi đầu hôn lên trán cô ấy: “Vợ ơi, cảm ơn em đã sinh cho anh một cô con gái.”

Diêu Lệ Văn ở bên cạnh nhìn thấy Trình Dật ôm hôn vợ, không ngừng thể hiện tình cảm thì lườm chồng: “Nhìn người ta kìa, từ đầu tới cuối chỉ để ý đến vợ thôi. Anh thì sao hả? Em vừa sinh xong mà anh chỉ biết ôm con trai ngắm nghía!”

Trình Hoài không ngờ vừa mới thấy bố bị kể tội xong thì giờ đã đến lượt mình, vội nói nhỏ: “Lúc nào rồi còn nhắc mấy chuyện cũ làm gì…”

Hứa Thanh Lăng tập trung toàn bộ sự chú ý vào chị gái, nắm chặt tay chị, nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc dính trên trán: “Chị à, mấy hôm tới chị nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện chăm con cứ để đó cho em và anh rể.”

Ông bà Trình chưa nghỉ hưu, trước giờ vợ chồng Trình Dật cũng không trông chờ ông bà sẽ chăm cháu nên đã sớm bàn bạc với nhau sẽ thuê bảo mẫu về.

Trình Dật đã nhờ bạn tìm sẵn một bảo mẫu, vốn định nửa tháng sau mới đến làm nhưng không ngờ hôm nay vợ đã sinh.

Anh ấy lập tức liên hệ với bên kia, nhưng người ta nói sớm nhất cũng phải tuần sau mới đến được, có nghĩa là mấy ngày sắp tới anh ấy phải tạm thời làm “bố bỉm sữa” chưa qua đào tạo. Trong lòng Trình Dật vô cùng hoang mang. Nghe em vợ nói vậy, anh ấy chợt thở phào nhẹ nhõm: “Thanh Lăng, cảm ơn em nhiều lắm! Lần này em đến thật đúng lúc!”

***

Những ngày đầu sau khi sinh em bé là lúc bận rộn nhất. Hứa Hồng Giao sinh ở bệnh viện phụ sản nổi tiếng của thủ đô. Từ những năm 90, sau khi quốc gia khuyến khích nuôi con bằng sữa mẹ thì nơi đây luôn là đơn vị tiên phong trong việc tuyên truyền và thực hiện điều này.

Hứa Hồng Giao từng kiểm tra thai sản ở đây nên đã nghe một lượt về việc nuôi con bằng sữa mẹ, hơn nữa ngày nào y tá cũng đến hỏi thăm rất nhiều lần, vấn đề là cô ấy không có đủ sữa nên sốt ruột đến bật khóc.

Thấy tình cảnh giống hệt kiếp trước sắp lặp lại, Hứa Thanh Lăng chỉ đành ở bên an ủi: “Chị à, thời đại bây giờ đã khác rồi, nếu không có sữa thì cứ cho bé uống sữa bột trước, dù sao cũng không thể để con bị đói.”

Hứa Hồng Giao mới sinh xong không có sữa, hoàn cảnh ở phòng bệnh đôi lại không phải tốt để nghỉ ngơi, dày vò cô ấy tới không chịu nổi, may mà sinh thường nên ba ngày sau đã xuất viện.

Lúc xuất viện, y tá cứ dặn đi dặn lại Hứa Hồng Giao rằng nếu được thì nên cố gắng cho con bú sữa mẹ.

Hứa Thanh Lăng đứng bên cạnh nghe những lời khuyên y hệt như kiếp trước, nhưng lần này cô sẽ không coi lời của y tá như thánh chỉ nữa. Cô cười hì hì ngắt lời nữ y tá trẻ: “Lợi ích của việc bú sữa mẹ thì không cần chị nói đâu, bọn em đã biết rồi.”

Hy vọng lần này sữa mẹ của chị cô sẽ đủ, mà dù không đủ, cô cũng không đứng về phía y tá rồi ép chị mình như đời trước.

Suy cho cùng sức khỏe của chị mới là quan trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment