Dưới sự sắp xếp của chị gái, Uyển Nguyệt đã thực tập ở bộ phận quảng cáo của đài truyền hình Cửu Giang được một thời gian.
Người hướng dẫn cô là Lưu Thiến, vào đài truyền hình trước Uyển Hồng vài năm. Khách hàng của Lưu Thiến là nhà tài trợ cho chương trình tin tức mà Uyển Hồng đang làm, sau một thời gian qua lại, hai người cũng dần trở nên thân thiết.
Vừa đứng vững gót chân ở đài truyền hình mà Uyển Hồng đã muốn sắp xếp cho em gái mình vào thực tập. Các bộ phận khác xem như bất khả thi, suy đi tính lại chỉ còn mỗi phòng quảng cáo, cô ta bèn nhắc chuyện này với Lưu Thiến, may sao Lưu Thiến cũng đồng ý.
Có điều bản thân Lưu Thiến cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở phòng quảng cáo, năng lực không quá nổi bật, tính tình lại nóng nảy, chẳng những không bớt thời gian hướng dẫn Uyển Nguyệt mà còn giao hết mấy việc lặt vặt nhưng khó nhằn cho cô ta làm.
Lưu Thiến có vài khách hàng không tin tưởng các công ty quảng cáo bên ngoài, muốn giao toàn bộ việc sản xuất phim quảng cáo cho đài truyền hình. Tiền rơi vào túi bộ phận sản xuất, không cho cô ta được cắc nào nhưng cô ta vẫn phải chạy tới chạy lui làm trung gian cho khách hàng và bộ phận sản xuất.
Công việc này vừa cực vừa chẳng được lợi lộc gì, Lưu Thiến không muốn làm nên đẩy hết cho Uyển Nguyệt. Thế là Uyển Nguyệt vừa bị khách hàng gây khó dễ, vừa phải nhìn sắc mặt của những nhân viên kỳ cựu trong bộ phận sản xuất.
Sau vài ngày làm việc, cô ta nhận ra rằng nhìn từ ngoài vào, trông đài truyền hình rất hào nhoáng nhưng nội bộ lại phân cấp cực rõ ràng. Ví dụ như bộ phận tin tức nơi chị gái cô ta làm việc mới là bộ phận đứng đầu, còn bộ phận quảng cáo chẳng khác gì công dân hạng hai cả.
Uyển Nguyệt không thích cảm giác bị người khác chèn ép, cũng không thích bầu không khí làm việc hỗn loạn của phòng quảng cáo. Đám ma cũ lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc, khiến cả văn phòng ngập trong khói mù.
Thế nên cô ta chẳng ở lại phòng quảng cáo hôm nào cả, vừa đến đã chạy ngay sang phòng sản xuất. Dù sao công việc của cô ta cũng là làm việc với các kỹ sư trong phòng sản xuất, nhờ bọn họ sửa hết cái này đến cái khác, thời gian ở phòng sản xuất còn nhiều hơn ở phòng quảng cáo.
Hôm đó cô ta vừa trở về từ phòng sản xuất, văn phòng vốn hỗn loạn bỗng lặng ngắt như tờ, ngay cả mấy nhân viên lão làng lười biếng nhất cũng ngồi nghiêm chỉnh trên bàn làm việc. Lưu Thiến nhíu mày ra hiệu, Uyển Nguyệt hiểu ý cúi đầu, rón rén đi về chỗ ngồi.
Từ văn phòng của chủ nhiệm ở cuối hành lang vang liên tục vang lên tiếng mắng chửi, ngay sau đó là một tiếng “choang” chói tai, nghe khá giống tiếng kính vỡ.
Uyển Nguyệt giật mình, vội rụt cổ lủi về chỗ ngồi, Lưu Thiến với khuôn mặt tức tối trừng mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng trách mắng: “Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cô đi đâu vậy?”
“Quảng cáo dán trên xe đạp bị sai thứ tự, em vừa đến phòng sản xuất bảo bọn họ sửa lại, đã sửa xong rồi.”
Lúc này Lưu Thiến mới nhớ ra hôm qua đúng là mình có giao việc này cho cô ta khi tan ca, sắc mặt hơi dịu xuống, rồi hất cằm về phía văn phòng chủ nhiệm, giọng vẫn rất nhỏ nhưng gằn lên: “Vừa rồi chủ nhiệm mới đi từ ngoài về đã gọi ngay lão La vào mắng gần nửa tiếng. Hôm nay đừng chạy lung tung đâu hết, lỡ bị chủ nhiệm bắt được là ăn mắng đấy.”
Uyển Nguyệt lè lưỡi, giơ tay phải lên thề thốt với Lưu Thiến: “Em biết rồi chị Thiến, hôm nay em tuyệt đối không làm chủ nhiệm ngứa mắt đâu.”
Cửa văn phòng ở cuối hành lang bị ai đó đẩy mạnh, lão La với khuôn mặt tối sầm xông ra, sải bước về chỗ, ném quyển sổ trong tay lên bàn làm việc rồi đóng sầm cửa ra ngoài.
Lưu Thiến liếc nhìn bóng lưng của lão La, kéo ghế lại gần Uyển Nguyệt, nói nhỏ: “Lão La vừa đánh mất một khách hàng lớn. Năm sau Viễn Tinh không định chiếu quảng cáo qua đài nữa, mất mối này là thiệt hại cả triệu bạc nên chắc chủ nhiệm đang nghĩ cách, bằng không e là giám đốc sẽ…”
Lưu Thiến vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, Uyển Nguyệt ngây người nhìn cô ta: “Viễn Tinh? Chẳng lẽ là bất động sản Viễn Tinh?”
Lưu Thiến tinh ý, hai mắt sáng lên: “Cô quen người bên Viễn Tinh à?”
Uyển Nguyệt đã thực tập ở đây đã một thời gian, lúc nào Lưu Thiến cũng tỏ ra hờ hững, chưa từng dạy bảo cô ta điều gì có ích. Cô ta biết Lưu Thiến chẳng coi mình ra gì, có điều ánh mắt phấn khích của Lưu Thiến lúc này đã khiến trái tim Uyển Nguyệt đập nhanh vài nhịp, cô ta do dự mấy giây rồi kể về mối quan hệ giữa bạn trai mình và Viễn Tinh.
Kệ đi! Cô ta và Thẩm Loan chưa chính thức chia tay, hiện tại Thẩm Loan vẫn là bạn trai của cô ta.
Lưu Thiến kích động nắm chặt tay cô ta: “Vậy cô mau hỏi bạn trai mình xem liệu Viễn Tinh có thể đặt thêm vài cái quảng cáo trên đài chúng ta không đi? Dù có rút cũng đừng rút hết, công ty lớn như vậy, chỉ cần họ chịu để lại vài dự án là đủ cho chúng ta sống sung túc vài năm rồi!”
Không chừng cuối cùng khách hàng mà lão La để mất lại rơi vào tay mình, nghĩ vậy, Lưu Thiến không kiềm được cảm giác phấn khích. Thật là, cô em gái này có quan hệ ghê gớm như thế mà không chịu nói trước với cô ta gì cả!
Thật ra vừa dứt lời, Uyển Nguyệt lập tức hơi hối hận, dù sao cô ta cũng đã hứa với chị mình sẽ không qua lại với Thẩm Loan nữa. Với cả cô ta cũng biết Thẩm Loan không có tiếng nói gì trong nhà họ Thẩm. Đừng nói là Thẩm Loan, ngay cả Thẩm Thiệu Chu cũng khó mà nhúng tay vào những chuyện lớn như việc quảng cáo của tập đoàn.
Cô ta kể sơ về tình hình nhà họ Thẩm với Lưu Thiến, nhưng sao Lưu Thiến có thể từ bỏ mối quan hệ quý giá này chứ? Thế là Lưu Thiến lại mềm mỏng kiên nhẫn khuyên cô ta gọi điện cho Thẩm Loan.
Lưu Thiến mỉm cười nhìn cô: “Chắc chị gái cô cũng nói với cô rồi. Mỗi lần nhân viên bộ phận của chúng ta chốt được một hợp đồng quảng cáo thì sẽ được chia hoa hồng. Nếu Viễn Tinh tiếp tục đặt quảng cáo trên đài chúng ta, đến lúc đó tôi sẽ chia cho cô một nửa.”
Uyển Nguyệt bị Lưu Thiến nhìn đến không biết làm sao, lại nghĩ nếu chuyện này thật sự thành công, một nửa tiền hoa hồng cũng không phải con số nhỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta đành phải cầm điện thoại gọi cho Thẩm Loan nhưng đầu dây bên kia báo rằng điện thoại đã tắt máy. Lưu Thiến lại giục cô ta gửi tin nhắn cho Thẩm Loan.
Uyển Nguyệt giậm chân trách móc: “Chị Thiến, dạo này em với bạn trai đang cãi nhau. Nếu không phải vì chị thì em thật sự không muốn gửi tin nhắn làm lành trước chút nào!”
Lưu Thiến “Ơ” một tiếng, giọng dịu dàng và nịnh nọt chưa từng có: “Sao lại thành vì tôi chứ? Nếu hợp đồng với bên Viễn Tinh mà thành công thì nhất định chủ nhiệm sẽ nhìn cô bằng con mắt khác đấy.”
Bề ngoài Uyển Nguyệt không tỏ ra gì nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh. Một chủ nhiệm nhỏ bé ở bộ phận quảng cáo thì có gì hay chứ, cô ta vốn đâu có định ở lại bộ phận này làm nhân viên kinh doanh.
Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, cẩn thận ngẫm nghĩ từng chữ một rồi mới bắt đầu soạn tin nhắn cho Thẩm Loan.
***
Thẩm Loan không thích đi máy bay nhưng hè này, anh ta không muốn ở lại Cửu Giang chút nào. Khi biết Cao Hàn sẽ đi công tác ở Bắc Kinh, anh ta phải năn nỉ mãi mới được đi theo.
Ban đầu Cao Hàn định dẫn trợ lý đi cùng nhưng thấy cậu chủ có vẻ háo hức, hơn nữa chuyến công tác Bắc Kinh lần này chủ yếu là để thăm mấy người bạn cũ, thế nên anh ấy đã bỏ trợ lý lại và dẫn cậu chủ đi cùng.
Đang trong kỳ nghỉ nên sân bay đông nghịt người. Viễn Tinh chỉ đặt vé hạng nhất cho các giám đốc chi nhánh, Cao Hàn chỉ là phó giám đốc nên mỗi lần đi công tác vẫn phải ngồi hạng phổ thông.
Thẩm Loan đeo ba lô đi sau Cao Hàn, xếp hàng chờ lên máy bay. Sau khi lên máy bay mới phát hiện chú anh ta cũng đi cùng chuyến với họ. Thẩm An Ngô ngồi ở hàng thứ hai của khoang hạng nhất, thì thầm nói chuyện với một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen bên cạnh.
Lúc này Thẩm Loan mới nhớ ra, hẳn chú anh ta tới Bắc Kinh để tham dự lễ trao giải Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính của năm. Tờ báo của tập đoàn đã đưa tin rầm rộ mấy ngày liền, ngay cả ông nội cũng mở lời khen ngợi chú mấy câu. Mà khen cũng phải thôi, trên khắp tỉnh Ninh có biết bao nhiêu là doanh nghiệp, doanh nhân có tiếng, vậy mà chỉ mình chú anh ta được chọn.
Thẩm Loan đi theo sau Cao Hàn, chào chú mình một tiếng, lối đi trên máy bay chật kín hành khách đang xếp hàng vào chỗ ngồi, Thẩm An Ngô không nói gì, chỉ quay mặt nhìn bọn họ rồi khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Thẩm Loan đi tới khoang máy bay phía sau, tìm một chỗ ngồi gần lối đi, cất đồ đạc xong rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chú mình thêm lần nữa.
Thẩm An Ngô mặc bộ vest chỉnh tề, mái tóc rõ ràng đã được chăm chút kỹ lưỡng, anh hơi nghiêng đầu, gọng kính viền vàng trên sống mũi phản chiếu ánh sáng sắc lạnh trông rất uy quyền.
Trong ký ức của Thẩm Loan, dường như chú anh ta luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, không bao giờ bộc lộ cảm xúc như vậy, tựa như ở trước mặt anh, chẳng có chuyện gì đáng để anh phải bận tâm.
Gần đây mẹ anh ta đã nhắc nhở bên tai không ít lần rằng phải thể hiện tốt trong kỳ thực tập, bây giờ nhà họ Thẩm không do ông nội quyết định nữa nên cần giữ mối quan hệ tốt với chú út, Ngay cả Hứa Thanh Lăng, người mà trước đây bà ta không quá thích giờ lại hết lời khen ngợi, thậm chí còn ngầm so sánh Hứa Thanh Lăng với Uyển Nguyệt.
Vừa nghĩ đến những lải nhải dông dài đó là Thẩm Loan lại thấy phiền, anh ta không nhìn ngó xung quanh nữa, tựa lưng vào ghế, định chợp mắt một lát.
“Sao thế? Cậu cũng muốn ngồi ở khoang hạng nhất à?” Câu nói của Cao Hàn kéo anh ta ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung.
Bắt gặp ánh mắt như đang cười của anh ấy, Thẩm Loan lập tức tỉnh táo lại, cố tình lảng sang chuyện khác: “Tôi thấy người ngồi cạnh chú tôi có vẻ lạ mặt, ông ta không phải nhân viên của Viễn Tinh đúng không?”
Cao Hàn đáp: “Người đó là tổng biên tập của nhật báo Kinh tế Tài chính, một trong những đơn vị tổ chức lễ trao giải Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính lần này.”
Dứt lời, anh ấy gọi tiếp viên hàng không tới, nhờ lấy giùm mình một tờ báo, vừa mở ra đọc vừa nói với Thẩm Loan: “Mục đích lần này chúng ta đến Bắc Kinh không giống chú cậu, anh ấy bận việc của anh ấy, chúng ta làm việc của chúng ta. Nếu còn thời gian có thể đến dự lễ cho vui.”
Thẩm Loan “ồ” một tiếp, cũng mở tạp chí trước ghế ra xem.
Hai tiếng trôi qua nhanh như gió thoảng, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh. Thẩm Loan mở điện thoại, phát hiện nửa tiếng trước Uyển Nguyệt có nhắn tin hỏi anh ta đang ở đâu, làm gì, cô ta có chuyện muốn nói với anh ta.
Thẩm Loan đọc xong tin nhắn rồi tiện tay nhét điện thoại vào túi quần. Trước đây mỗi lần cãi nhau với Uyển Nguyệt đều là anh ta chủ động làm lành, lần này anh ta chẳng buồn chiều cô ta nữa, phải để cô ta biết một khi chạm vào giới hạn của anh ta, anh ta tuyệt đối không nhượng bộ.
Ở bên kia, Uyển Nguyệt đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Thẩm Loan nhắn lại. Lưu Thiến cứ vài phút lại hỏi một lần, nụ cười trên mặt ngày càng cứng nhắc, sự nghi ngờ trong ánh mắt cũng ngày càng dày đặc.
“Không phải chứ? Hai người chia tay thật rồi hả? Anh ta có bạn gái mới rồi à?”
Trong lòng Uyển Nguyệt vốn đã khó chịu, nghe Lưu Thiến lải nhải mãi bên tai thì lửa giận cũng bùng lên, lạnh lùng nói: “Em với bạn trai đã ra mắt gia đình rồi! Hè này anh ấy cũng đang thực tập, có lẽ giờ đang bận. Em có số của chú anh ấy, để em gọi thẳng cho chú ấy là được!”
Lưu Thiến nghe thấy cô ta có số của Thẩm An Ngô thì sững sờ, há hốc miệng nhìn cô ta.
Ngay sau đó đã thấy Uyển Nguyệt giận dỗi cầm điện thoại lên, bấm phím gọi đến một con số.
***
Ra khỏi nhà ga sân bay, Thẩm Loan và Cao Hàn đứng bên đường bắt taxi, trơ mắt nhìn Thẩm An Ngô đưa tổng biên tập lên một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu bên đường.
Trong xe, tổng biên tập nhìn những tòa nhà thương mại mọc lên như nấm quanh sân bay, thuận miệng bàn về mảng kinh doanh mới mà tờ báo của ông ta sắp triển khai: “Sếp Thẩm, sang năm tòa báo chúng tôi dự định sẽ thêm chuyên mục về bất động sản, đã nghĩ xong tên rồi, gọi là Thị Trường Nhà Đất Miền Nam, đến lúc đó mong mọi người sẽ hợp tác vui vẻ với nhau.”
Thẩm An Ngô bình tĩnh đáp: “Đúng lúc Viễn Tinh quyết định năm sau sẽ ngừng toàn bộ quảng cáo trên truyền hình và dồn toàn bộ ngân sách cho báo in. Các phương tiện như báo, tạp chí phù hợp với đặc thù ngành bất động sản hơn.”
Tổng biên tập không ngờ hai bên đạt được sự nhất trí nhanh như vậy, vui vẻ gật đầu liên tục.
Thời nay nhiều lãnh đạo doanh nghiệp rất sùng bái quảng cáo trên truyền hình, bất chấp sản phẩm của mình có phù hợp hay không mà cứ dốc tiền ném vào đài truyền hình. Những doanh nhân trẻ biết giữ bình tĩnh và chỉ đầu tư vào các phương tiện truyền thông phù hợp như Thẩm An Ngô cực kỳ hiếm.
Trên đường đi, tổng biên tập và Thẩm An Ngô trò chuyện rất hợp ý. Một cậu ấm thừa kế gia sản từ bố mẹ nhưng không hề kiêu căng không chảnh chọe, hơn nữa còn có đầu óc chiến lược rõ ràng, anh thật sự đã khiến ông ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Trước khi xuống xe, ông ta đã quyết định sau khi lễ trao giải thường niên Top 10 nhân vật Kinh tế Tài chính kết thúc thì sẽ viết một bài báo thật hay về bất động sản Viễn Tinh và Thẩm An Ngô.
Xe chạy đến khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, lúc Thẩm An Ngô xuống xe thì điện thoại trong túi vang lên, là một dãy số lạ.
Anh thuận tay nghe máy.
***
Hứa Thanh Lăng xách hai cái túi vải bạt xuôi theo dòng người xuống tàu, vừa liếc mắt đã thấy chị gái và anh rể đứng ở cửa ga. Thân hình Trình Dật quá nổi bật, anh ấy đã mập hơn một vòng so với lúc cưới. Ngược lại, ngoài cái bụng nhô lên rõ ràng và khuôn mặt hơi đầy đặn hơn thì tay chân Hứa Hồng Giao vẫn thon thả như trước, không béo thêm nhiều.
Trước khi đến Hứa Thanh Lăng đã gọi điện cho chị, bảo nhà ga đông người nên không cần ra đón, cô bắt xe buýt cũng được. Đời trước thường xuyên đi công tác ở Bắc Kinh nên cô không lạ gì nơi này nhưng Hứa Hồng Giao không chịu, trong ký ức của cô ấy, em gái lớn chừng này chưa từng ra khỏi tỉnh, đây là lần đầu đến nơi đất khách quê người như Bắc Kinh, thử hỏi sao cô ấy yên tâm cho nổi?
Trình Dật lái chiếc xe Santana màu đen, hai chị em ngồi ở ghế sau. Hứa Hồng Giao kể với em gái về những thay đổi của cơ thể mình trong mấy tháng thai kỳ, dù ngày nào cũng uống hai cốc sữa nhưng thỉnh thoảng vẫn bị chuột rút ở bắp chân vào buổi tối. Trước đây chưa từng dị ứng thứ gì, ấy thế mà vào giai đoạn cuối thai kỳ, chỉ cần gặp gió là ngón tay lại sưng đỏ ngứa ngáy.
Càng gần ngày sinh, giấc ngủ và việc ăn uống của cô ấy càng trở về như bình thường. Những lúc Trình Dật bận việc không thể đưa cô ấy đi làm, cô ấy vẫn có thể tự đạp xe đi lại giữa nhà và công ty, bụng to mà chẳng có vẻ gì là khó chịu, trái lại còn khiến đồng nghiệp nhìn thấy mà lo lắng giùm.
Công ty nước ngoài cho nghỉ thai sản dài, cách ngày dự sinh một tuần, Hứa Hồng Giao bị lãnh đạo ép nghỉ.
Hứa Thanh Lăng cẩn thận chạm tay vào chiếc bụng lớn của chị. Đời trước cô chỉ ghé qua Bắc Kinh một thời gian ngắn khi chị gái sinh con, chưa từng thấy dáng vẻ của chị lúc mang bầu.
Có lẽ vì sắp làm mẹ nên Hứa Hồng Giao trông dịu dàng hơn nhiều, từ ánh mắt đến nét mặt đều toát lên vẻ hiền hòa: “Em đến đúng lúc lắm, chị đã bắt đầu nghỉ thai sản từ hôm qua, vẫn còn thời gian dẫn em đi dạo Bắc Kinh.”
Hứa Thanh Lăng lắc đầu nguầy nguậy: “Chị cứ ở nhà dưỡng thai đi, em không có chỗ nào muốn đi cả.”
Dù học tập và làm việc ở Bắc Kinh nhưng những người bạn và đồng nghiệp thân thiết của Hứa Hồng Giao lại chẳng có mấy ai. Đôi khi Hứa Thanh Lăng lại nghĩ, nếu ở đây có một người bạn thân thiết thì cuộc sống của chị sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Khó khăn lắm mới đón được em gái lên đây, Hứa Hồng Giao hào hứng muốn cùng em đi thăm thú những nơi mà cô ấy đã muốn đến từ lâu.
Cô ấy nài nỉ em gái: “Tháng cuối cùng này chị ăn được ngủ được, đôi lúc còn quên mình đang mang bầu. Em phải tranh thủ lúc chị chưa sinh, còn là người tự do mà cùng chị đi dạo khắp nơi chứ.”
Sống hai đời nhưng đây là lần đầu Hứa Thanh Lăng nghe chị gái nhờ vả mình bằng giọng nũng nịu thế này. Lòng cô mềm nhũn, còn nói gì được nữa, tất nhiên là vui vẻ đồng ý rồi.
Bữa đầu tiên ở Bắc Kinh, Hứa Hồng Giao dẫn em gái đi ăn lẩu đồng. Nhà hàng miền Bắc không chen chúc như miền Nam, trần nhà cao, hai hàng bàn vuông đầy ắp khách ngồi.
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên ngùn ngụt, bữa này Hứa Thanh Lăng ăn rất ngon miệng. Hứa Hồng Giao cũng ăn không ít, chỉ có Trình Dật là gần như không ăn gì.
Hứa Hồng Giao đặt đũa xuống: “Dạo này anh rể em đang giảm cân, ăn cùng anh ấy chẳng thấy ngon gì cả. Lát nữa chúng ta đi ăn xiên nướng nhé, chị thèm món này lâu lắm rồi.”
Hứa Thanh Lăng thấy chị mình ăn ngon như vậy thì rất vui. Dù cô đã no căng, không nhét thêm được miếng nào nhưng nếu chị muốn, cô nhất định sẽ đi cùng.
Hai chị em gặp nhau là ríu rít nói chuyện không dứt. Trình Dật không nói mấy câu, thật ra là muốn nói cũng chẳng chen vào được nên đành mặc kệ, để hai chị em trò chuyện thoải mái.
Thấy đã ăn gần xong, anh ấy định đứng dậy thanh toán thì thấy vợ ôm bụng, nhíu mày nói: “Có lẽ ăn hơi nhiều nên bụng em hơi đau.”
Trình Dật nhớ ra sáng nay cô ấy bị tiêu chảy, đi vệ sinh tận mấy bận: “Có cần anh vào nhà vệ sinh với em không?”
Một tay Hứa Hồng Giao chống lên bàn, tay kia ôm bụng, chân mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô ấy cảm thấy bụng co thắt từng cơn, hơi đau nhưng không quá dữ dội. Chẳng lẽ ăn phải thứ gì không sạch sẽ?
Nhìn vẻ mặt đau đớn của chị gái, trong đầu Hứa Thanh Lăng chợt lóe lên một ý nghĩ, tim cô thắt lại, chẳng lẽ trùng hợp tới vậy?
Cô đờ đẫn nhìn chị gái: “Chị, có phải chị sắp sinh rồi không?”