Hà Cảnh Huy hối hận vì đã đi cùng Tào Tư Thanh đến trung tâm thương mại.
Cậu ta đứng canh ở cổng trường mẫu giáo nơi cô ấy mở xưởng vẽ suốt ba ngày. Hai ngày đầu, bên cạnh cô ấy luôn có một bạn học nữ mà cậu ta không hề quen biết. Đến ngày thứ ba Tào Tư Thanh mới đi một mình, trên người vẫn mặc nguyên cái áo sặc sỡ chuyên dụng cho việc vẽ tranh, chân đi đôi giày nhựa thường đeo hồi cấp hai.
Cô ấy không phải kiểu người yêu cầu quá cao về vật chất, quần áo toàn mua ở chợ đầu mối, còn giày nhựa chủ yếu là vì dễ rửa. Ban đầu Hà Cảnh Huy thấy điều đó quá quê mùa, thời nay có cô gái hiện đại nào đi đôi dép nhựa nóng rát chân như vậy nữa đâu? Thế mà khi yêu nhau, cậu ta lại thấy điều này cũng không tệ, ít nhất có người bạn gái như cô ấy thật sự rất tiết kiệm.
Sự giản dị quen thuộc của Tào Tư Thanh làm Hà Cảnh Huy cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Cậu ta đề nghị ra công viên gần đó trò chuyện nhưng Tào Tư Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta: “Trời nóng thế này mà đi công viên? Muốn đi thì tự đi một mình đi! Tôi chẳng có gì để nói với cậu hết!”
Dứt lời, cô ấy thẳng tiến đến trạm xe buýt, không hiểu vì sao mà Hà Cảnh Huy lại ngơ ngẩn theo cô ấy lên xe. Đến khi xuống trạm, cậu ta mới nhận ra mình đã theo cô ấy đến quảng trường Mỹ La ngay trung tâm thành phố.
Một người thường xuyên mua đồ ở chợ đầu mối như Tào Tư Thanh mà lại đến trung tâm thương mại! Hà Cảnh Huy bám theo phía sau, thấy cô ấy dạo qua từng quầy hàng, lúc thì dừng lại trước quầy nước hoa, lúc lại tiến vào hàng giày ngắm nghía.
Mỗi lần cô ấy cầm một món đồ lên là tim Hà Cảnh Huy lại đập loạn xạ. Trong đầu cậu ta chỉ nghĩ nếu lát nữa cô ấy thích món gì đó, liệu cậu ta có nên trả tiền không?
Tầng một của quảng trường Mỹ La chủ yếu bán mỹ phẩm và giày nữ nên giá hàng không quá đắt, phần lớn dao động trong khoảng vài trăm tệ. Vì hôm nay là cậu ta cứng đầu lẽo đẽo theo cô ấy, nếu cô ấy thật sự thích gì đó mà cậu ta không trả nổi tiền thì quá mất mặt đàn ông rồi.
Hà Cảnh Huy sờ túi tiền, bên trong có vài trăm tệ tiền mặt. Nếu không đủ thì trong thẻ cậu ta vẫn còn hơn 1000 tệ. Nếu chỉ cần bỏ ra chút tiền mà có thể khiến cô ấy quay lại với cậu ta thì cũng đáng. Trong lòng Hà Cảnh Huy dâng lên khí khái hào sảng của một người đàn ông.
Tào Tư Thanh thích một đôi dép giá 280 tệ, cậu ta vui vẻ trả tiền, cô ấy lại ưng cái váy giá 680 tệ, dù tiếc nhưng cậu ta vẫn cắn răng trả.
Lúc cậu ta thanh toán, Tào Tư Thanh khoanh tay đứng một bên, trong đôi mắt trong veo ngày trước giờ ánh lên vẻ chế giễu: “Có chắc là muốn trả không?”
Hà Cảnh Huy vỗ ngực, dứt khoát đáp: “Anh trả là chuyện hiển nhiên mà, không phải sao?”
Trước đây yêu nhau lâu như vậy mà cậu ta chưa từng mua món quà đắt tiền nào tặng cô ấy, thậm chí họ còn rất ít khi dạo trung tâm thương mại mà thường chỉ hẹn hò ở công viên hoặc trường học. Cậu ta còn nhớ khi cô ấy đến Bắc Kinh thăm cậu ta vào dịp Tết Dương lịch, cậu ta đã dẫn cô ấy ra công viên gần trường. Hôm đó trời rất lạnh, cô ấy không đội mũ nên suýt nữa bị gió thổi cho cứng đơ cả người.
Trên đường về nhà nghỉ, phố phường đèn hoa rực rỡ vô cùng náo nhiệt. So ra thì công viên vừa rồi quá đỗi tẻ nhạt, Tào Tư Thanh bèn bông đùa: “Trời lạnh thế này, ở trung tâm thương mại vừa ấm vừa vui, anh không dẫn em tới đó mà lại lôi em đến công viên lạnh lẽo, anh sợ em muốn mua đồ nên tiếc tiền đúng không?”
Nghe vậy, cậu ta tỏ vẻ không vui, kéo thẳng cô ấy vào trung tâm thương mại mua một cái mũ. Sau này nghĩ lại, đúng là Tào Tư Thanh tặng quà cho cậu ta nhiều hơn cậu ta tặng cho cô ấy rất nhiều.
Thế nên hôm nay nếu cô ấy thích món gì, cậu ta sẽ mua món ấy, coi như bù đắp.
Cậu ta kiên quyết đòi thanh toán nên Tào Tư Thanh cũng không cản. Cô ấy thay ngay đôi giày và cái váy mới mua rồi tiếp tục xách túi đi dạo.
Nhìn bóng lưng cô, Hà Cảnh Huy nghĩ mới đi một vòng mà đã tiêu hơn 1000 tệ, như vầy chắc cô ấy sẽ quay lại với cậu ta thôi nhỉ?
...
Có nằm mơ Hà Cảnh Huy cũng không ngờ rằng sau khi mua giày và váy thì Tào Tư Thanh lại bước thẳng vào cửa hàng Rolex. Lúc này cậu ta hoàn toàn sụp đổ, đây là Rolex đấy, không có mấy chục nghìn tệ thì sao mà mua nổi?
Cậu ta định kéo Tào Tư Thanh rời khỏi đó nhưng cô ấy lại hất thẳng tay cậu ta ra, cất giọng lạnh lùng: “Sao vậy? Cậu được đeo Rolex còn tôi thì không xứng à?”
Hà Cảnh Huy lập tức câm nín, ấp úng mãi mới thốt ra được mấy chữ: “Anh... Lúc đó là có bạn cho anh mượn đeo thôi. Đồng hồ đắt như vậy, sao chúng ta mua nổi...”
Chưa nói hết câu thì cậu ta đã thấy Tào Tư Thanh rút tấm thẻ ngân hàng trong túi ra. Cửa hàng Rolex ở quảng trường Mỹ La là một trong ba cửa hàng chính hãng của Rolex tại Cửu Giang. Nhân viên ở đây thường chỉ tiếp những người giàu sang, có địa vị, tự dưng hôm nay lại xuất hiện hai cô cậu trẻ măng trông như sinh viên bước vào. Ban đầu họ nghĩ hai người chỉ đến xem chơi nhưng không ngờ cô gái lại rút thẻ ngân hàng ra.
Tào Tư Thanh nhớ lại cảnh tượng trước đây khi đi mua sắm với Hứa Thanh Lăng, cô ấy ưỡn thẳng lưng, hắng giọng, yêu cầu nhân viên bán hàng giới thiệu vài mẫu đồng hồ phù hợp với mình.
Hình ảnh hai người kéo qua kéo lại vừa rồi đã thu hút sự chú ý của các nhân viên. Thấy cô ấy thật sự muốn mua đồng hồ, bọn họ nhiệt tình hẳn lên, lấy ra vài mẫu cho cô ấy đeo thử.
Công nhận đồng hồ cao cấp thật sự rất đặc biệt, dưới ánh đèn cửa hàng, chúng lóe lên tia sáng độc đáo, mang tới vẻ đẹp nhã nhặn nhưng không kém phần xa hoa.
Cô ấy vô thức nhớ lại lần nọ, khi đi ăn đồ nướng, ánh sáng từ viên đá trên chiếc đồng hồ của Hà Cảnh Huy phản chiếu lấp lánh dưới bóng đèn vàng vọt ở quán. Khi đó cô ấy cực kỳ tò mò, không ngờ Hứa Thanh Lăng lại hỏi hộ cô ấy.
Hẳn lúc đó Hứa Thanh Lăng đã biết Hà Cảnh Huy đang nói dối, nhưng vì giữ thể diện cho cậu ta nên không vạch trần ngay.
Tào Tư Thanh bỗng cảm thấy mình thật ngốc. Cùng học mỹ thuật, cùng nhạy cảm với màu sắc và chất liệu, tại sao khi Hà Cảnh Huy nói chiếc Rolex cậu ta đeo là giả thì cô ấy lại ngây ngô tin thật chứ? Có lẽ là vì cô ấy chưa từng thấy Rolex thật trông như thế nào.
Tào Tư Thanh đeo thử lần lượt từng chiếc, còn giơ cổ tay lên ngắm nghía. Hà Cảnh Huy đứng bên cạnh, luống cuống không biết làm gì, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, cả người khó chịu vô cùng. Tào Tư Thanh của hiện tại khiến cậu ta cảm thấy vô cùng xa lạ, cậu ta biết cô ấy dành dụm được chút tiền từ việc vẽ tranh nhưng không ngờ con số đó lại lớn như vậy!
Dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng, Tào Tư Thanh để ý một chiếc đồng hồ Oyster mặt hình olive giá hơn sáu mươi nghìn tệ.
Sau vài phút ngẫm ngợi, cô ấy bảo nhân viên rằng mình sẽ lấy cái này. Hà Cảnh Huy không khỏi giật mình, tim đập thình thịch, da đầu tê rần. Không phải 600, cũng không phải 6000, mà là 60 000! Tổng học phí bốn năm đại học của cậu ta còn chẳng nhiều cỡ đó, vậy mà Tào Tư Thanh lại rút thẻ ngân hàng ra thanh toán mà không hề do dự.
Mọi thứ trước mắt quá đỗi diệu kỳ khiến Hà Cảnh Huy hoang mang tột độ. Lúc Tào Tư Thanh đang thử đồng hồ, cậu ta đã gọi điện cho Hứa Thanh Lăng.
Cậu ta cứ tưởng Hứa Thanh Lăng sẽ đứng về phía mình, dù gì sáu mươi nghìn cũng không phải con số nhỏ. Nào ngờ cô chỉ thản nhiên nói “Đó là tiền tiết kiệm của cậu ấy, cậu ấy muốn xài thế nào thì tùy”.
Hà Cảnh Huy không tài nào hiểu nổi thế giới này nữa, ngay cả Chu Ngọc Kha cũng hiếm khi chi tiền mạnh tay tới vậy ở trung tâm thương mại, chiếc Rolex cô ta cho cậu ta mượn là của bố cô ta.
Lúc này Hà Cảnh Huy đã hoàn toàn quên mất cảm giác đau lòng khi vừa tiêu hơn 1000 tệ lúc nãy. Cậu ta bị Tào Tư Thanh làm cho choáng váng và nhận ra rằng mình thật sự biết quá ít về cô ấy!
...
Khi Hứa Thanh Lăng đến quảng trường Mỹ La, đúng lúc Tào Tư Thanh xách túi bước ra từ trung tâm thương mại.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ trên cổ tay Tào Tư Thanh nên đi tới nhấc cổ tay cô bạn lên xem: “Mắt nhìn cũng khá đấy, màu này khó mua lắm, sáu mươi nghìn không lỗ đâu.”
Lúc này Tào Tư Thanh mới biết vừa rồi Hà Cảnh Huy đã gọi điện cho Hứa Thanh Lăng. Cô ấy tưởng Hứa Thanh Lăng cũng sẽ giống Hà Cảnh Huy, cho rằng cô ấy không nên mua món đồ đắt như vậy, không ngờ cô lại khen cô ấy có mắt nhìn.
Lồng ngực Tào Tư Thanh vẫn còn rạo rực cảm giác phấn khích sau khi tiêu một khoản tiền lớn, cô ấy nhoẻn miệng cười mơ màng: “Mình chỉ muốn thử cảm giác tiêu vài chục nghìn mua một món đồ là như thế nào.”
Câu trả lời này khiến người khác vô cùng bất ngờ. Hứa Thanh Lăng bật cười khúc khích, nhìn cô bạn với ánh mắt trêu chọc: “Thế cậu thấy sao?”
Tào Tư Thanh giơ cổ tay lên, chăm chú ngắm nhìn chiếc đồng hồ Oyster mạ vàng, cười toe toét đáp: “Vui lắm.”
Đây là chiếc đồng hồ đầu tiên mà cô ấy sở hữu, cũng là món đồ xa xỉ đầu tiên cô ấy mua bằng số tiền mình tự kiếm được, vậy nên càng ngắm, cô ấy càng thấy thích.
Trong mắt Hứa Thanh Lăng thoáng hiện ý cười dịu dàng: “Thế hãy khắc sâu cảm giác đó vào đầu đi. Sau này nếu bạn trai không thể khiến cậu vui hơn hiện tại thì chẳng đáng để yêu đương đâu.”
Ánh mắt Tào Tư Thanh trở nên mơ hồ như đang suy tư điều gì. Một lúc sau cô ấy lên tiếng: “Vậy sẽ khó lắm. Thôi thì mình cứ cố gắng kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền hơn nữa vậy.”
Nói đến đây, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại, thấy Hà Cảnh Huy vẫn đang đứng sau lưng mình. Cô ấy lấy ví tiền ra khỏi túi, bên trong có một xấp tiền mặt mà học sinh lớp vẽ vừa đóng, cô ấy rút ra mười tờ tiền xanh biếc, đưa cho cậu ta: “Sau này cậu đừng tìm tôi nữa. Chúng ta không cùng đường, rồi cậu sẽ tìm được cô gái phù hợp với mình thôi.”
Trước nay ánh mắt cô ấy chưa từng kiên quyết và nghiêm túc đến vậy. Mặt Hà Cảnh Huy tái mét, cảm giác như có một khoảng trống khổng lồ trong lồng ngực, gió từ khắp nơi ùa vào khiến cả người lạnh buốt.
Tào Tư Thanh không nói lời “tạm biệt” mà quay người bước đi cùng Hứa Thanh Lăng.
...
Cuối cùng thì công việc của đội thi công ở biệt thự Long Não cũng hoàn thành đúng thời hạn. Hứa Thanh Lăng đã xin Dương Hủ nghỉ phép từ lâu, cô muốn đến Bắc Kinh thăm chị gái.
Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân biết con gái thứ hai định đến Bắc Kinh thăm chị, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chuẩn bị vài món để cô mang theo. Ngô Quế Phân định ra chợ mua hai con gà làm thịt nhưng bị Hứa Thanh Lăng ngăn cản. Trời nóng thế này, ngồi tàu hỏa mất gần hai mươi tiếng, chẳng con gà bốc mùi thúi rình trên tàu luôn quá,
Cuối cùng Ngô Quế Phân chỉ đành chuẩn bị ít đồ khô: “Mì gạo xào khô này, Hồng Giao thích món bún thịt hấp lắm.”
“Còn đây là mực khô, nấm trà khô, hầm với sườn là ngon nhất.”
“...”
Hứa Thanh Lăng nhìn một đống túi lớn túi nhỏ bằng vải bạt, chỉ thấy nhức nhức cái đầu: “Mẹ, ở Bắc Kinh thiếu gì mấy thứ này, có cần mang tận từ Cửu Giang lên không? Nhiều đồ như vậy, mẹ bảo con chen lên tàu kiểu gì đây?”
Ngô Quế Phân nghiêm nghị nói: “Con chẳng biết điều gì hết. Chị con sắp sinh rồi, con tới thăm nhà mà không mang theo chút quà thì nhà chồng con bé sẽ nghĩ thế nào hả?”
Hiện tại Hứa Thanh Lăng xem như nhìn thấu sự đời rồi, mẹ cô là kiểu người thích làm mấy chuyện hình thức như thế đó: “Đồ của con đã tối giản hết mức, chỉ mang đúng một cái ba lô. Mấy thứ này mẹ nhét kiểu gì tùy mẹ, nhưng cùng lắm là hai túi vải bạt thôi, nhiều hơn là con không xách nổi đâu.”
Nghe con gái nói vậy, Ngô Quế Phân đành chọn đi chọn lại, cuối cùng nhồi chặt hai túi vải bạt đầy ắp. Dù đồ không đáng bao nhiêu tiền nhưng ít ra cũng thể hiện chút tấm lòng của nhà mẹ đẻ mang từ Cửu Giang lên Bắc Kinh.
Chuyện con gái lớn sinh con, Hứa Đức Mậu không mấy để tâm. Người phụ nữ nào mà chẳng sinh con? Lấy chồng rồi thì sớm muộn gì cũng phải trải qua bước này thôi. Ông ngồi sau quầy xem TV, vừa xem vừa hờ hững dặn dò con gái thứ: “Con đi Bắc Kinh gặp chị và anh rể, nhớ nói rõ với bọn nó là không phải bố mẹ không muốn đến thăm, mà tại công việc làm ăn ở cửa hàng với nhà trọ bận rộn quá, không đi được…”
Hứa Thanh Lăng ngồi trên ghế gấp trong cửa hàng, chẳng buồn nghe mấy lời đạo lý rỗng tuếch: “Bố mẹ đúng là không xem trọng chuyện chị con sinh con gì hết! Lúc mang thai đã không tới, chí ít sau khi sinh cũng phải ghé một chuyến chứ? Chị con chỉ sinh một lần này thôi mà bố mẹ cũng không chịu đi thăm, thế này thì chị con và nhà chồng sẽ nghĩ sao đây? Chẳng lẽ sau này con của chị ấy không gọi bố mẹ là ông bà ngoại?”
Bây giờ mỗi lần nghe con gái thứ nhắc đến việc “trọng nam khinh nữ” là Ngô Quế Phân lại thấy sợ, cảm nhận được không khí không ổn, bà vội vàng hoà giải: “Nếu chị con sinh thì nhớ báo ngay cho bố mẹ biết. Ít nhất sẽ có một người tới thăm, nếu thu xếp được thì cả hai sẽ cùng đi.”
Hứa Thanh Lăng không nói thêm gì, nhìn quanh rồi hỏi: “Hoàng Quyên đâu?”
“Hoàng Quyên nói chiều nay muốn lên thành phố mua ít đồ, tới cơm tối còn chưa ăn mà đã ra cửa rồi.” Bình thường lúc nào Hoàng Quyên cũng ru rú trong cửa hàng, hiếm khi ra ngoài, hôm nay cô ta vừa nói muốn đi mua đồ, Ngô Quế Phân đồng ý ngay.
Hứa Thanh Lăng nhận ra Hứa Tuấn Văn cũng không có mặt: “Em trai con đâu?”
Nghe con gái hỏi đến thằng con út bất tài, Ngô Quế Phân lại bực mình: “Nó ấy à, từ ngày có điểm thi là như chim sổ lồng, không hôm nào thấy ở nhà. Con trai nhà ông Ngụy đã về, lôi kéo cả đám thanh niên vô công rỗi nghề trong làng ra ngoài chơi, thằng em con cũng đi theo chúng…”
Đang nói thì Hứa Tuấn Văn chạy từ ngoài vào, cười toe toét bảo: “Mẹ, mẹ nói ai vô công rỗi nghề thế?”
Hình như nhờ có chị gái đồng hành mà điểm thi đại học của Hứa Tuấn Văn cao hơn kiếp trước, vừa đủ đậu vào Cao đẳng Kỹ thuật Cửu Giang. Cậu điền đại nguyện vọng vào ngành kỹ thuật xây dựng, tuy chưa có kết quả trúng tuyển nhưng theo thông tin chú út Hứa Đức Hữu dò la được thì khả năng trúng tuyển rất cao.
Điều này khiến Hứa Tuấn Văn vốn học hành không ra sao cảm thấy vô cùng hả hê, đi đứng cũng khoa trương hẳn ra. Thấy mẹ và chị đều trừng mắt nhìn mình, cậu buột miệng nói: “Mẹ, con không vô công rỗi nghề đâu, người vô công rỗi nghề là Hoàng Quyên! Chiều nay con thấy cô ta lên xe của Ngụy Đông Lai, chẳng biết đi đâu, tám phần là đang hú hí với gã ở ngoài kia rồi!”
Ngụy Đông Lai? Từ khi nào mà Hoàng Quyên lại dính dáng đến con trai nhà ông Ngụy?
Ngô Quế Phân nhìn chồng mình, giơ tay như muốn đánh con trai: “Nói bậy gì vậy hả? Hoàng Quyên vào thành phố mua đồ, có khi người ta chỉ tiện đường cho đi nhờ thôi! Con đừng có đặt điều, đợi nó về hỏi là rõ ràng ngay, không có chuyện cũng bị con nói ra thành có chuyện nữa, nào có cơ hội mẹ sẽ hỏi nó.”
Hứa Tuấn Văn bĩu môi, mẹ mà hỏi được gì mới lạ đấy! Nhìn ánh mắt Hoàng Quyên nhìn Ngụy Đông Lai mà thấy ghê, chắc chắn là có vấn đề rồi!
Hứa Thanh Lăng ngồi im không nói gì, trong đầu lướt qua hình ảnh Hoàng Quyên và Ngụy Đông Lai. Kiếp trước hai người hoàn toàn không liên quan, sao kiếp này lại dính vào nhau?
Cô rất rõ tính cách của Ngụy Đông Lai, tuyệt đối không có chuyện tiện đường cho đi nhờ như mẹ cô nói. Dù sao thì đời này Hoàng Quyên cũng không có cơ hội trở thành em dâu cô, Uyển Nguyệt cũng sẽ không gả cho Ngụy Đông Lai, nếu Hoàng Quyên thật sự có ý gì đó với Ngụy Đông Lai thì cũng không phải là không có khả năng.
Theo những gì Hứa Thanh Lăng biết về em dâu ở kiếp trước, Hoàng Quyên luôn mơ mộng lấy được chồng giàu ở thành phố, nhưng giờ đây mấy chuyện này không liên quan đến cô nữa.
...
Hứa Thanh Lăng đứng dậy: “Con đi ngủ trước đây, sáng mai còn phải ra ga sớm.”