Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 90

Uyển Hồng về Cửu Giang làm việc đã một thời gian nhưng đây là lần đầu cô ta về thăm nhà. Nếu không phải Uyển Thụ Bằng không có ở nhà thì cô ta cũng chẳng muốn về làng Sồi.

Khi cô ta về nhà ăn Tết hồi năm nhất đại học, Uyển Thụ Bằng đã đập vỡ bát trước mặt cô ta, cô ta cũng quăng lại một cái bát vào mặt ông ta, kể từ đó quan hệ bố con giữa cả hai tan vỡ.

Uyển Hồng hận bố mình đến thấu xương. Hồi nhỏ gia đình cô ta từng có một thời huy hoàng ở làng Sồi, bố mẹ đều có việc làm ổn định, một người là giáo viên còn một người là công nhân nhà máy, là một trong những gia đình viên chức hiếm hoi ở làng. Sau này khi làng phân lại đất, người ta tranh nhau đất gần đường lớn để buôn bán còn Uyển Thụ Bằng lại chê ồn ào, nhất quyết chọn mảnh đất nằm sâu trong hẻm. Cuối cùng nhà người ta xây quán làm ăn kiếm được bộn tiền, còn Uyển Thụ Bằng lại sa đà vào mạt chược, cờ bạc, vé số, không chỉ tiêu hết tiền trong nhà mà còn nợ nần chồng chất.

Khi Uyển Hồng học cấp hai, Uyển Thụ Bằng vẫn còn tạm ổn, vậy mà không biết từ bao giờ, ông ta bất chợt đổi tính, nghe theo bạn bè ngoài xã hội, cho rằng con gái sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, vậy nên đời này ông ta chỉ cần tiêu xài hưởng thụ là được, chẳng cần để lại gì cho con cháu hết.

***

Khi về đến nhà, Uyển Hồng phát hiện phòng cũ của mình đã bị khóa, ngoài cửa chất đầy đồ lặt vặt của người thuê phòng, còn đồ của mình thì bị nhét hết qua phòng của em gái Uyển Tinh.

Từ khi chuyện đánh bạc của Uyển Thụ Bằng bị cả làng biết đến, Lý Mai không cố tỏ ra giàu có nữa mà sống ngày nào tiết kiệm ngày đó. Hai cô con gái lớn thi đỗ đại học nên ít khi ở nhà, vì vậy để kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình, bà ta đã cho thuê tầng hai và tầng ba của ngôi nhà, còn mình và cô con gái út Uyển Tinh thì sống ở tầng một.

Tầng một vốn gọn gàng thoáng đãng giờ đây lại chật chội, bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân. Mặt Uyển Hồng đanh lại, tiện tay ném túi xách lên bàn rồi ngồi phịch xuống mép giường.

Cô ta mới tốt nghiệp đại học, vừa được cử về Cửu Giang làm việc. Lý Mai đã thương lượng với cô ta rằng mỗi tháng cô ta sẽ trích hai ngàn tệ từ lương để gửi về nhà, một phần trang trải chi phí sinh hoạt, phần còn lại dành dụm để sau này Uyển Tinh vào đại học.

Dù mức lương ở đài truyền hình của Uyển Hồng thuộc tầm trung nhưng thỉnh thoảng cũng kiếm được thêm thu nhập từ việc làm thêm, thế nên con số hai ngàn không phải vấn đề lớn. Chỉ là cô ta không ngờ rằng dù mỗi tháng đã gửi về không ít tiền nhưng cuộc sống gia đình lại tệ càng thêm tệ, mẹ cô ta cũng ngày một xuề xòa.

Vừa về đến nhà đã thấy chăn chất đầy giường, trên bàn để đủ loại đồ lặt vặt, dưới sàn cũng bày la liệt một đống thứ, nào còn dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng như trước?

Ở ký túc xá bên ngoài không nhìn thấy còn đỡ, về nhà nhìn cảnh này là lòng Uyển Hồng lại khó chịu không yên. Cô ta không muốn về nhà thời còn học đại học một phần cũng vì muốn tránh xa những phiền muộn trong gia đình. Giờ về Cửu Giang rồi, một số việc đã bày sẵn ngay trước mắt, có muốn tránh cũng không được.

Uyển Nguyệt cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt chị cả. Thấy chị nghiêm mặt không nói gì, cô ta rất biết điều mà ngậm miệng. Trong nhà này, ngoài Uyển Thụ Bằng thì người cô ta sợ nhất là chị gái mình.

Từ nhỏ đến lớn chị gái luôn là tấm gương sáng của cô ta. Ba chị em nhà họ Uyển cùng học chung một trường cấp hai, thậm chí giáo viên đứng lớp cũng giống nhau.

Theo lời các giáo viên từng dạy cả ba chị em, trong mấy nhà đông con, thường con cả là thông minh nhất, hơn nữa do nó hấp thụ hết tinh hoa của bố mẹ nên trí thông minh của mấy đứa sau cũng dần kém đi.

Uyển Nguyệt cảm thấy giáo viên nói không sai. Chị cả Uyển Hồng là người học giỏi nhất trong ba chị em. Nhà họ Hứa cũng vậy, chị cả Hứa Hồng Giao là người thông minh nhất.

Từ nhỏ đến lớn ở trong làng này, ngoài Hứa Hồng Giao thì Uyển Hồng là cô gái học giỏi nhất. Tuy Uyển Nguyệt học hành không bằng chị gái nhưng cũng xem như xuất sắc. Một số giáo viên biết cô ta là em gái của Uyển Hồng nên thường nói trước cả lớp là: “Chị em học giỏi lắm đấy!”

Khi ấy Uyển Nguyệt luôn ngẩng cao đầu, cảm thấy vô cùng tự hào.

Hứa Thanh Lăng thì không như vậy. Dù có một chị gái là học sinh xuất sắc được giáo viên nhắc hoài nhắc mãi nhưng thành tích của cô thật sự chẳng ra đâu vào đâu. Giáo viên thường hay nửa đùa rằng: “Em với Hứa Hồng Giao là chị em ruột hả? Nhìn chẳng giống gì cả.”

Nhiều năm nay làng Sồi chỉ có Hứa Hồng Giao là người duy nhất thi đậu Đại học Bắc Kinh, dù Uyển Hồng học giỏi nhưng vẫn kém hơn Hứa Hồng Giao một bậc.

Đến lượt Uyển Nguyệt, đương nhiên người trong làng sẽ so sánh cô ta với Hứa Thanh Lăng. Không biết vì sao mà từ cấp hai, Hứa Thanh Lăng bắt đầu học hành sa sút, lên tới cấp ba, cô chẳng còn xứng là đối thủ của Uyển Nguyệt nữa.

Uyển Nguyệt cảm thấy mọi mặt của mình đều hơn hẳn Hứa Thanh Lăng, dần dà cũng không xem cô ra gì. Ai mà ngờ sau khi vào đại học thì lại bị Hứa Thanh Lăng vượt mặt.

Uyển Hồng ngồi bên mép giường, tựa vào đống chăn gấp gọn, nhíu mày lắng nghe em gái khóc lóc kể chuyện Thẩm Loan muốn chia tay với mình.

Đương nhiên Uyển Hồng biết rõ chuyện yêu đương giữa em gái và Thẩm Loan, thậm chí đôi khi cô ta còn nghĩ cách giúp em mình.

“Chia tay thì chia tay, có gì mà phải tiếc?” Uyển Hồng không ưa nổi bộ dạng khóc lóc sướt mướt của em gái, lạnh lùng nói: “Thẩm Loan cũng chẳng có tiếng nói gì ở nhà họ Thẩm, mẹ cậu ta lại dữ như vậy, nếu em thật sự gả vào gia đình đó e là cũng chẳng dễ sống đâu.”

Nghe chị nói vậy, nghĩ đến tình cảm tốt đẹp giữa mình và Thẩm Loan cùng với những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, nước mắt Uyển Nguyệt không ngừng tuôn rơi: “Đều do Hứa Thanh Lăng hại em! Cô ta ghen tị Thẩm Loan thích em nên cố ý quyến rũ Thẩm An Ngô để chọc tức em!”

Uyển Hồng càng nhíu chặt mày hơn. Thật ra cô ta không có ấn tượng nhiều về Hứa Thanh Lăng, nhà họ Hứa chỉ có Hứa Hồng Giao là nổi bật, danh tiếng vang xa thời còn đi học. Sau khi lên Bắc Kinh học đại học, cô ấy cũng ít khi quay về. Nghe nói vừa tốt nghiệp xong đã xin vào làm ở công ty nước ngoài tại Bắc Kinh, sau đó kết hôn với một người chồng có điều kiện khá tốt.

Về phần Hứa Thanh Lăng, cô ta nhớ ngày trước thường đến nhà chơi với em gái mình, tính tình ít nói, dáng người gầy gò cao ráo, mặc toàn quần áo cũ của Hứa Hồng Giao, chẳng có gì nổi bật.

Một cô bé bình thường như vậy, sao có thể kết đôi với sếp của Tập đoàn Viễn Tinh được chứ?

Uyển Hồng không tin. Cô ta từng gặp Thẩm An Ngô tại hội nghị xúc tiến quảng cáo của đài truyền hình. Là khách hàng đặt quảng cáo lớn nhất Cửu Giang, anh được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu với tổng giám đốc Hạ Khôn của bất động sản Vĩnh Hải, một người ngồi cạnh giám đốc đài truyền hình, người kia thì ngồi kế bên phó giám đốc đài truyền hình.

Sau hội nghị, giám đốc đài truyền hình mời vài nhà đầu tư lớn ăn cơm, không quên gọi thêm vài cô nhân viên trẻ đẹp trong đài đi cùng. Uyển Hồng cũng đi, bị lãnh đạo lôi kéo uống rượu với các nhà đầu tư. Trong số các cô gái hôm đó, Uyển Hồng có tửu lượng cao nhất nên gây ấn tượng mạnh. Thậm chí Hạ Khôn còn đưa danh thiếp riêng cho cô ta, nói nếu không muốn làm ở đài nữa thì có thể đến Vĩnh Hải, đồng thời hứa hẹn trả lương gấp đôi.

Uyển Hồng từ chối lời mời của Hạ Khôn, thuận tiện bày tỏ lòng trung thành với giám đốc đài, cũng cảm ơn ông ta đã phát hiện và bồi dưỡng cô ta. Những lời Uyển Hồng nói khiến giám đốc cười híp mắt.

Đến lượt mời rượu Thẩm An Ngô, giám đốc vội vàng ngăn cản nói không cần mời sếp Thẩm, anh không uống rượu. Thẩm An Ngô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, anh không xuất thân giang hồ, sớm ra đời lăn lộn giống Hạ Khôn. Là người thừa kế gia tộc có của ăn của để, anh đã ngồi lâu trên vị trí cao nên tự toả ra khí chất lạnh lùng xa cách.

Một người đàn ông có địa vị như vậy sao có thể để mắt tới một cô gái bình thường ở khu làng quê chứ? Uyển Hồng cảm thấy chắc chắn em gái đã hiểu lầm.

Uyển Hồng trầm ngâm một lúc: “Mà sao Hứa Thanh Lăng lại làm quen được với chú của Thẩm Loan?”

Uyển Nguyệt bĩu môi: “Ai mà biết họ quen nhau thế nào! Ngày Hứa Hồng Giao kết hôn, em cùng người trong làng đi dự tiệc cưới. Hôm đó chú của Thẩm Loan cũng đến, vì anh ấy là bạn thời đại học của chồng Hứa Hồng Giao.”

Chẳng trách! Nhà họ Hứa vốn đã có chút quan hệ lằng nhằng với nhà họ Thẩm. Hai vợ chồng nhà họ Hứa lại giỏi nịnh nọt, cộng thêm mối quan hệ của chồng Hứa Hồng Giao, từng này chưa đủ để trở thành người yêu nhưng nếu Hứa Thanh Lăng biết cách tận dụng, không chừng có thể "bắt quàng làm họ" với Thẩm An Ngô thật.

Uyển Hồng không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Đợt hè này em đừng chui rúc ở nhà nữa. Chị đã tìm được vị trí thực tập ở đài truyền hình cho em rồi, ngày mai đi làm cùng chị.”

Cô ta nói xong lại xỉa trán em gái, đổi giọng trách mắng: “Đàn ông tốt còn đầy ra đấy, đừng treo cổ mãi trên một thân cây rồi tranh giành tới lui hoài.”

Uyển Nguyệt “Dạ” một tiếng, cúi đầu vò mạnh vạt váy.

Uyển Hồng liếc em gái, đặng cảnh cáo: “Về phần Ngụy Đông Lai, em làm ơn tránh xa gã ra giùm chị! Đã đậu đại học rồi thì đừng dây dưa với mấy thằng ranh trong làng nữa.”

Uyển Nguyệt đỏ bừng mặt: “Em với Ngụy Đông Lai đã cắt đứt từ lâu rồi, vừa nãy chỉ tình cờ gặp gã ở siêu thị thôi.”

Uyển Nguyệt không cầm cây thuốc Trung Hoa đó, cô ta chẳng muốn vì Uyển Thụ Bằng mà nhận ân tình của bất kỳ ai.

Lý Mai đi chợ về thì thấy con gái lớn và con gái thứ đang ngồi trò chuyện trong phòng. Đợi bà ta nấu cơm xong, con gái út Uyển Tinh cũng trở về từ lớp học thêm.

Bốn mẹ con quây quần ăn cơm, Uyển Hồng kể với mẹ về việc dẫn em gái đến đài truyền hình thực tập.

Đương nhiên Lý Mai không phản đối, chồng không có nhà nên con gái lớn nghiễm nhiên trở thành trụ cột trong gia đình.

Ăn xong, Lý Mai bắt đầu thu dọn chăn màn, muốn dọn chỗ ngủ buổi tối cho con gái lớn.

“Mẹ đừng dọn nữa. Tối nay con không ngủ ở nhà. Lát nữa Uyển Nguyệt cũng đi cùng con luôn, nó sẽ ở lại chỗ con trong thời gian thực tập.”

Gương mặt Lý Mai hiện lên vẻ thất vọng nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Thế mấy ngày này làm phiền con chăm sóc em nó rồi.”

Vậy là Uyển Nguyệt bị chị gái sắp xếp cho một vị trí thực tập tại phòng quảng cáo của đài truyền hình thành phố Cửu Giang. Cô ta học ngành Văn học, có nền tảng viết lách tốt nên vừa vào đã được giao viết kịch bản quảng cáo, cũng coi như cá gặp nước.

Nhờ tửu lượng cao cường mà chủ nhiệm phòng quảng cáo rất hay dẫn Uyển Hồng đi gặp khách hàng. Uyển Hồng cũng vui vẻ tham gia, bởi vì mỗi lần ký hợp đồng thành công, cô ta đều nhận được hoa hồng, lâu dần cô ta cũng quen biết nhiều doanh nghiệp có tiếng.

Từ khi Uyển Nguyệt đến thực tập, Uyển Hồng thường xuyên dẫn em gái đi mở mang tầm mắt. Từ tổng giám đốc công ty, thanh niên tài năng tới người ở đủ mọi tầng lớp xã hội, tất cả đều được giới thiệu làm quen với em gái.

Mở mang tầm nhìn xong, Uyển Nguyệt dần cảm thấy so với những người đàn ông xuất sắc ngoài xã hội thì đám con trai ở trường cũng chẳng đáng bận tâm.

Thẩm Loan bận theo Cao Hàn học tập nên thường xuyên bay ra tỉnh ngoài công tác. Đến khi anh ta nhận ra thì đã mấy ngày Uyển Nguyệt không liên lạc với anh ta rồi.

***

Hôm đó, Hứa Thanh Lăng định về cùng nhóm Dương Hủ nhưng Thẩm An Ngô lại bảo chị Đào đã chuẩn bị một đống đồ ăn cho cô, giờ đang chất đầy trong tủ lạnh nhà anh.

Ánh mắt và giọng điệu của anh cứ như đống đồ ăn đó đang chiếm hết chỗ trong tủ lạnh khiến anh cực kỳ khó chịu, vậy nên Hứa Thanh Lăng đành đi cùng anh về lấy.

Trên đường về, cô ngồi ghế sau với Triệu Tử Hân. Nghe nói cô và em gái Triệu Tử Bối từng học chung cấp ba nên thái độ Triệu Tử Hân càng thêm thân thiết, nắm tay cô nói chuyện không dứt, hỏi rất nhiều điều về việc trang trí nhà cửa.

Cuối cùng cô ấy nhắc tới việc em gái mới chia tay bạn trai dạo gần đây: “Trước khi Triệu Tử Bối vào đại học, chị đã khuyên nó rằng hai người không học cùng thành phố rất khó duy trì tình cảm. Nó còn nói chị là miệng quạ đen, kết quả chưa hết năm nhất đã chia tay.”

Triệu Tử Hân lớn hơn em gái mười tuổi, trong mắt cô ấy thì em gái vẫn như đứa trẻ. Nói đến đây, cô ấy lại vỗ tay Hứa Thanh Lăng, cười vảo: “Triệu Tử Bối nên học theo em, lên đại học hẵng tìm người yêu. Nhìn em và bạn trai xem, chẳng những học cùng khoa còn có cùng giảng viên hướng dẫn, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ thật sự rất tuyệt…”

Ban đầu Hứa Thanh Lăng còn tưởng là nói chuyện phiếm, đến đoạn này mới nhận ra Triệu Tử Hân đang gán ghép cô với Trương Đạt.

Cô không khỏi lúng túng: “Chị Triệu, anh chàng vừa nãy không phải bạn trai em đây.”

Triệu Tử Hân tỏ vẻ “chị hiểu mà”: “Hình vẽ trên mũ bảo hộ của em dễ thương lắm. Lần tới khi sửa nhà, chị sẽ nhờ em vẽ tranh tường cho chị.”

Nghe nói muốn thuê cô vẽ tranh tường nên Hứa Thanh Lăng lập tức trao đổi cách liên lạc với cô ấy. Hôm nay Triệu Tử Hân nổi hứng ra ngoài xem nhà đột xuất với Thẩm An Ngô nên xem xong, cô ấy vẫn phải quay lại cơ quan làm việc tiếp.

Thẩm An Ngô lái xe đến ngân hàng nơi cô ấy làm việc, thả cô ấy xuống. Hứa Thanh Lăng ngồi ở vị trí gần cửa xe, cô lịch sự xuống trước mở cửa giúp Triệu Tử Hân, vui vẻ chào tạm biệt rồi mới quay lại ghế sau.

Trong xe chỉ còn lại cô và Thẩm An Ngô, Hứa Thanh Lăng thấy hơi không thoải mái. Quần áo cô rất bẩn, trên người cũng toàn bụi, Thẩm An Ngô lại mắc bệnh sạch sẽ, suốt quãng đường ban nãy, cô đã cố không để phần mông chạm vào ghế.

Hứa Thanh Lăng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm An Ngô đang ngồi ở ghế lái. Ánh mắt cô vô thức rơi xuống phía sau cổ, nơi làn da nâu sẫm dưới cổ áo polo trắng và phần tóc cắt gọn gàng bên trên.

So ra thì cả người cô chẳng khác nào như vừa bước ra từ mỏ than, đến khi cô bừng tỉnh thì mới phát hiện ra Thẩm An Ngô vẫn chưa khởi động xe, ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Trái tim của Hứa Thanh Lăng bỗng loạn nhịp, mặt cũng nóng lên, cứ như vừa nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.

Sau khi hoàn hồn, cô mới nhận ra mình làm gì có tư cách để anh làm tài xế, thế là ngoan ngoãn ôm cặp sách chuyển lên ghế phụ. Mông vẫn chỉ chạm nhẹ vào ghế mà không tựa vào lưng ghế, ngồi trong tư thế rất khó chịu.

Thẩm An Ngô mím môi tháo dây an toàn, một tay luồn xuống ghế còn một tay nắm lấy cổ cô. Anh đẩy cô dựa vào lưng ghế như bế trẻ con, rồi mạnh tay kéo dây an toàn phía trong ra cài cho cô.

Hơi thở của anh phả vào cổ, Hứa Thanh Lăng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của cây cỏ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cô không biết phải phản ứng thế nào, khoảnh khắc vừa rồi cô gần như lọt thỏm trong lòng anh.

“Ngồi yên đi! Lỡ văng ra thì ai chịu trách nhiệm?” Cô nghe thấy giọng anh trêu chọc mình.

Hứa Thanh Lăng xấu hổ đến mức không nói nên lời. Cô không phải kiểu dễ tin tưởng người khác đến độ cho phép họ đụng chạm vào người mình, rõ ràng động tác của Thẩm An Ngô đã vượt qua giới hạn mà cô đặt ra cho bản thân, nhưng vẻ mặt của anh lại hoàn toàn bình thường. Cô cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng cũng thầm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc quần dài.

Thẩm An Ngô ngồi lại vị trí của mình, cài dây an toàn, không nói thêm lời nào chỉ tập trung lái xe. Lúc đến trước cửa nhà Thẩm An Ngô, Hứa Thanh Lăng đứng ở khu vực ra vào: “Người cháu bẩn lắm nên không vào đâu, chú mang đồ ra cho cháu là được.”

Thẩm An Ngô đi thẳng vào nhà, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà, chân bước về phía phòng ngủ: “Tự vào bếp mà lấy, tủ giày ở cửa có dép đấy.”

Hứa Thanh Lăng đành cởi giày thể thao, mở tủ giày ra xem, lại phát hiện một đôi dép màu hồng mới tinh được đặt gọn gàng ở ngăn thứ hai.

Cô đoán chắc đôi này mới được mua. Cô mang dép, bước vào bếp, mở tủ lạnh hai cánh lớn ra, quả nhiên bên trong có một cái túi giữ nhiệt giống y lần trước.

Chị Đào lại chuẩn bị cho cô một túi lớn đồ ăn, toàn là trái cây nhập khẩu và đồ ăn vặt. Hứa Thanh Lăng cầm túi đồ, chờ thêm một lúc vẫn không thấy Thẩm An Ngô đi ra.

Cô đành xách túi đến cửa phòng ngủ, lớn tiếng nói vọng vào trong: “Cháu đi đây, chú nhớ cảm ơn chị Đào thay cháu nhé!”

Nói xong, không đợi người bên trong đáp lại, cô đã xách túi đồ chuồn đi như một kẻ trộm.

Tới khi vào thang máy, ra khỏi tòa chung cư, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng dám thở phào.

Nhìn bầu trời nhuộm màu hồng tím bên ngoài, cô lắc mạnh đầu như muốn bản thân bình tĩnh lại.

***

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Hứa Thanh Lăng vẫn không ngờ công trình ở biệt thự Long Não lại khiến tận ba người thợ xây bỏ chạy.

Những năm này, thị trường bất động sản chỉ vừa trải qua giai đoạn phát triển đầu tiên. Tay nghề và tầm nhìn của thợ xây ở Cửu Giang còn nhiều hạn chế, hai người thợ bản địa được mời đến vừa thấy loại gạch thủ công đắt đỏ trong bếp thì hoảng sợ chạy mất.

Cuối cùng kỹ sư Chu phải xin cấp trên điều một thợ xây họ Trương từ dự án ở Thượng Hải về. Thầy Trương khoảng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, tóc cắt ngắn, có đeo kính, tay xách hộp dụng cụ. Nhìn sạch sẽ nhã nhặn, hoàn toàn không giống một thợ xây.

Hằng ngày Hứa Thanh Lăng đều dậy sớm về muộn làm việc cùng thầy Trương. Thực tế chứng minh may sao cô đã ở đó, vì một số mẫu gạch rất dễ bị dán sai hướng. Lúc đầu thầy Trương khăng khăng cho rằng dán ngang hay dọc không khác biệt nhưng Hứa Thanh Lăng nhất quyết yêu cầu ông ta làm theo bản vẽ, hai người còn cãi nhau một chập về chuyện này.

Hứa Thanh Lăng biết một người thợ lâu năm như ông ta không hề xem trọng người trẻ như cô, nhưng cô không tức giận, chỉ cầm bản vẽ nhẹ giọng khuyên bảo: “Thầy Trương, thầy đừng tranh cãi với tôi nữa. Tôi chỉ làm theo bản vẽ, bất kỳ chỗ nào không thi công theo bản vẽ tôi sẽ không ký tên lên phiếu công việc đâu.”

Không ký tên trên phiếu công việc đồng nghĩa với việc không nhận được tiền công. Thầy Trương không ngờ rằng ở tuổi này mà mình lại bị một cô gái trẻ mới vào nghề chèn ép, ông ta tức đến xanh mặt nhưng suy cho cùng vẫn có đạo đức nghề nghiệp của người thợ lâu năm, thế là chỉ mắng một câu “Đồ ngốc” rồi lặng lẽ làm tiếp.

Đến khi hoàn thành công việc, cuối cùng thầy Trương cũng chịu câm họng. Khi diện tích gạch thủ công được lát xong, ông ta cũng nhận ra rằng hiệu quả thị giác giữa lát ngang và lát dọc thật sự không giống nhau, một bên mang tới cảm giác cứng nhắc, bên kia thì tạo không gian thoáng đãng và linh hoạt.

Là một người thợ lành nghề, khi thấy kết quả tốt thì ông ta đành phải tâm phục khẩu phục. Sau năm ngày làm việc, cuối cùng ông ta cũng hoàn thành việc lát toàn bộ gạch trong nhà bếp.

Trong năm ngày đó, Hứa Thanh Lăng cũng túc trực tại công trường từ sáng đến tối. Ban đầu cô chỉ đứng nhìn thầy Trương làm, sau đó thấy ông ta làm một mình chậm quá nên cũng xắn tay vào giúp.

Đến ngày lát gạch sàn phòng tắm, khi thấy đầy một phòng toàn gạch mosaic, thầy Trương lập tức quay người định về lại Thượng Hải.

Hứa Thanh Lăng sửng sốt, vội vàng kéo ông ta lại: “Thầy Trương, thật ra việc này không khó lắm đâu. Tôi sẽ vẽ sẵn viền hoa văn rồi, thầy chỉ cần lát gạch theo đánh dấu là được.”

Thầy Trương liên tục lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: “Tôi làm thợ xây mấy chục năm rồi nhưng chưa thấy loại gạch này bao giờ. Cô tìm người khác làm đi!”

Nói xong, ông ta xách hộp dụng cụ rời đi, giờ đây trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Lăng.

Cô đành cầm điện thoại gọi cho kỹ sư Chu, nghe nói ngay cả thợ từ Thượng Hải cũng bị dọa chạy, kỹ sư Chu chỉ biết thở dài: “Tiểu Hứa, trong tay tôi chỉ có từng đó thợ lành nghề thôi.”

Trong phòng có chút ngột ngạt, mồ hôi túa ra trên trán Hứa Thanh Lăng. Cô không nghĩ được gì nữa, ngồi bệt xuống sàn, một tay cầm điện thoại, tay kia chống cằm, mệt mỏi nói: “Kỹ sư Chu, ngày mai ông lại điều một thợ xây khác đến nhé.”

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng máy cưa, kỹ sư Chu lớn giọng bảo: “Ngày mai chắc chắn không được. Thợ đâu phải muốn có là có ngay chứ? Hay cô nói sếp Thẩm tạm dừng vài hôm đi, chờ khi nào tìm được thợ rồi thi công tiếp.”

Hứa Thanh Lăng cúp máy, càng thêm bực bội. Theo tính toán thì công việc của thợ lát gạch phải xong trong tuần này, hơn nữa cô đã lên kế hoạch đi Bắc Kinh thăm chị gái vào tuần sau, vé cũng đã mua luôn rồi.

Hứa Thanh Lăng đứng dậy đi tới đi lui mấy vòng, sau đó cắn răng, quyết định không chờ nữa mà tự bắt tay vào làm. Trong thời gian làm việc tại công ty của Dương Hủ, cô đã học được không ít kỹ thuật từ các thợ lành nghề, lát gạch không khó, cô có thể làm được.

Cô mở bản vẽ thiết kế nghiên cứu một hồi, cầm phấn vẽ phác thảo các vị trí trên sàn nhà, định hình dáng vẻ và đường nét của sóng nước, sau đó bắt đầu lát gạch theo bản vẽ, từ viền ngoài cùng bằng màu vàng nhạt rồi lần lượt đi vào trong.

Việc lát gạch không khó nhưng lại rất tẻ nhạt và máy móc, đòi hỏi sự kiên nhẫn cao. May mà trong nhà chỉ có mình Hứa Thanh Lăng, cô ngồi xổm trên sàn, vừa dán gạch vừa hát nghêu ngao.

Sau khi lát xong lớp gạch vàng nhạt tượng trưng cho bọt sóng, lớp tiếp theo là gạch xanh lục. Hứa Thanh Lăng rất thích màu này, vừa nhìn đã thấy tâm trạng vui hơn hẳn nên làm rất kiên nhẫn.

Vừa lát được vài viên thì điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem, là Thẩm An Ngô gọi tới. Cô bắt máy, đầu dây bên kia lập tức hỏi: “Cháu đang ở đâu?”

Hứa Thanh Lăng ngẩn người đáp: “Ở biệt thự Long Não.”

Đầu dây bên kia không nói gì thêm mà cúp máy, Hứa Thanh Lăng để điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc.

Mới lát được một nửa, trước mắt cô bỗng xuất hiện một đôi giày da buộc dây màu đen. Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu, ánh mắt dọc theo đường ly thẳng tắp của quần tây mà nhìn lên, để rồi bắt gặp ánh mắt thấp thoáng ý cười của Thẩm An Ngô.

Anh định bước vào, Hứa Thanh Lăng vội hét lớn: “Đừng giẫm lên!”

Thẩm An Ngô đứng nhìn cô làm việc. Cô đi chân trần ngồi xổm trên sàn, cầm từng mảnh gạch nhỏ săm soi rồi dán lên như chơi xếp hình, trông rất tập trung.

Ý tưởng thiết kế vịnh biển này là do anh đề xuất, anh muốn khi trở về phòng ngủ, bản thân có thể tĩnh tâm lại. Dương Hủ đã thiết kế sàn nhà phòng tắm chính theo mong muốn của anh, anh cũng rất hài lòng với bản thiết kế nhưng không ngờ lúc thi công lại phiền phức như vậy.

Thấy anh đứng không chẳng làm gì, Hứa Thanh Lăng bèn chỉ huy anh giúp mình, ví dụ như nhờ anh lấy những viên gạch xanh lục đã ngâm trong chậu ra phơi khô, sau đó ngâm gạch màu xanh lam đậm vào chậu.

Thẩm An Ngô bị cô chỉ huy đến mức quay mòng mòng, đành phải nói: “Chú đâu có giục cháu đẩy nhanh tiến độ, việc gì cháu phải vội thế? Chờ tuần sau kỹ sư Chu điều thợ mới tới làm là được rồi.”

Hứa Thanh Lăng không ngẩng đầu mà đáp: “Tuần sau cháu không rảnh tới đây, cháu phải đến Bắc Kinh ở với chị, chị cháu sắp sinh rồi.”

Lần này đến lượt Thẩm An Ngô ngạc nhiên, không ngờ Trình Dật lại có con nhanh như vậy. Anh chợt nhớ ra vào thời điểm này năm ngoái, anh đang dự đám cưới của Trình Dật tại nhà hàng Cửu Giang.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong sảnh khách sạn, khi con gà đó lao thẳng vào mặt anh, cô đã tức tốc kéo anh ra phía sau rồi đuổi bắt con gà khắp phòng bằng tay không. Gần ba mươi năm sống trên đời, anh chưa từng gặp một cô gái nào như thế, có lẽ từ ngày hôm đó, trong lòng anh đã nảy sinh một cảm giác khác lạ, cứ như mình được chở che, bảo bọc và cảm giác đó còn kéo dài cho đến tận bây giờ.

Thành ra mỗi khi nhận thấy sự quan tâm cô dành cho mình, anh đều thấy rung động. Đôi khi anh còn có nảy sinh ảo giác rằng tuy cô còn rất trẻ nhưng bẩm sinh đã biết cách khiến người khác xao xuyến.

***

Khó khăn lắm Hứa Thanh Lăng mới lát xong toàn bộ gạch mosaic màu xanh lục, trời bên ngoài cũng đã sẩm tối, phần còn lại đành để ngày mai làm tiếp.

Cô đứng dậy, vì ngồi xổm quá lâu và đứng lên quá nhanh nên mắt cô bỗng tối sầm, suýt nữa ngã ngửa, may sao có một bàn tay đã vươn ra đỡ cô đứng vững.

Hứa Thanh Lăng nhoẻn miệng cười với anh: “Cảm ơn.”

Cô trông có vẻ mệt mỏi nên trong mắt chỉ còn ý cười nhạt nhòa. Không hiểu sao

Thẩm An Ngô lại nhớ đến cái mũ bảo hộ mà cô vẽ cho đàn anh của cô, thế là buột miệng hỏi: “Bữa nào rảnh cháu cũng vẽ cho chú một cái mũ bảo hộ nhé?”

Đôi mắt Hứa Thanh Lăng mở to như đang nghiền ngẫm hàm ý trong lời anh. Vừa dứt lời, Thẩm An Ngô lập tức hối hận, lúng túng dời mắt đi nơi khác.

Màn sương mờ ảo những ngày qua dần tan biến, giờ đây trước mặt cô là một Thẩm An Ngô với ánh mắt dịu dàng và giọng nói mềm mại, đến mức cô gần như quên mất dáng vẻ lạnh lùng u ám của anh trước kia.

Hứa Thanh Lăng không kịp suy nghĩ mà cố tỏ ra thoải mái, vẩy bàn tay dính đầy bùn đất và vụn gạch, buột miệng bảo: “Mũ bảo hộ thì có là gì? Vì cái phòng tắm này của chú mà cháu phải đổ mồ hôi thêm tận mấy ngày kìa. Sau này mỗi lần tắm, chú phải biết ơn cháu trong lòng đấy nhé! Từng viên gạch tạo nên căn phòng tắm đẹp thế này đều là do cháu tự tay lát...”

Còn chưa nói hết câu, cô đã khựng lại, mặt đỏ bừng. Để che giấu sự lúng túng của mình, cô vội vàng tìm chuyện khác để nói: “Sao chú không nhờ Triệu Tử Hân giả làm bạn gái?”

Khóe môi Thẩm An Ngô khẽ cong, đôi mắt sáng rực khiến người khác phải giật mình. Hứa Thanh Lăng không dám nhìn vào mắt anh, tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được.

Dù sao thì cô cũng không phải là cô gái mười tám tuổi, câu trả lời đã bày ra ngay trước mắt, dường như chỉ cần vươn tay là chạm được nhưng cô thật sự không dám. Không! Tốt nhất là đừng làm thế.

May mà điện thoại trong túi đã vang lên, cứu cô thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này.

Hứa Thanh Lăng lấy điện thoại ra, nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, là Hà Cảnh Huy gọi đến. Số của Hà Cảnh Huy đã nằm trong danh bạ của cô rất lâu. Bình thường cậu ta chẳng bao giờ liên lạc với cô, đến mức cô gần như quên mất mình có số của cậu ta.

Cô quay người nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Hà Cảnh Huy: “Hứa Thanh Lăng, cậu mau đến cửa hàng Rolex ở quảng trường Mỹ La đi, Tào Tư Thanh nhìn trúng một chiếc đồng hồ sáu mươi ngàn tệ, cứ khăng khăng đòi mua kìa!”

Hứa Thanh Lăng cau mày: “Cậu ấy bắt cậu trả tiền à?”

Hà Cảnh Huy bị hỏi thì lắp bắp, hạ giọng nói: “Tôi... Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy! Là cậu ấy tự lấy tiền tiết kiệm của mình ra mua đồng hồ! Cậu mau đến khuyên cậu ấy đi!”

Hứa Thanh Lăng nhớ lại lần trước khi mời Tào Tư Thanh đi ăn, cô ấy nói mình tiết kiệm được sáu mươi ngàn tệ. Bây giờ lại định lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm đi mua đồng hồ ư?

Hà Cảnh Huy ở đầu dây bên kia vẫn đang lải nhải gì đó, Hứa Thanh Lăng hơi mất kiên nhẫn nên ngắt lời cậu ta: “Đó là tiền tiết kiệm của cậu ấy, cậu ấy muốn xài thế nào thì tùy. Cậu ấy đâu có bắt cậu trả tiền, bớt quang quác lại giùm cái!”

Cúp điện thoại, Hứa Thanh Lăng cảm thấy đầu óc rối hết lên như tơ vò. Đợt nghỉ hè về Cửu Giang, Hà Cảnh Huy tìm đủ cách muốn làm lành với Tào Tư Thanh. Cô ấy không thèm để ý đến cậu ta, còn cậu ta thì cứ cách vài ngày lại chạy đến xưởng vẽ chờ cô ấy.

Tào Tư Thanh cảm thấy phiền không chịu nổi, nếu được cô ấy chỉ muốn tìm ai đó đánh cậu ta một trận.

Thẩm An Ngô thấy cô cúp điện thoại mà vẫn cau mày nên hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Hứa Thanh Lăng nhanh chóng xỏ giày, đeo ba lô lên vai, cúi xuống rửa tay ở vòi nước gắn tạm trong góc tường, sau đó vốc nước lên mặt rửa mạnh mấy lần rồi nói: “Cháu phải đến quảng trường Mỹ La một chuyến.”

Bình Luận (0)
Comment