Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 89

Có lẽ vì đã một thời gian không gặp, nên hôm nay, khi thấy Thẩm An Ngô mặc áo polo trắng và quần bò, cả người toát ra hơi thở ung dung, thoải mái khiến Hứa Thanh Lăng cảm thấy hơi lạ lẫm.

“Chú bảo họ đào đấy, sau này kiểu gì cũng cần dùng.” Thẩm An Ngô tháo kính râm, ánh mắt dừng lại trên cái mũ bảo hộ mà cô gái trước mặt đang đội.

Mũ bảo hộ màu xanh lam trông rất mới, trên đó còn vẽ hình hoạt họa, nhìn qua là biết được vẽ tay.

Dương Hủ dẫn học trò tới chào hỏi, Thẩm An Ngô liếc thấy cái mũ trên đầu cậu học trò cũng có màu xanh lam, bên trên cũng vẽ cùng kiểu hình hoạt họa.

Nụ cười trong mắt Thẩm An Ngô tắt ngấm, anh cất kính râm vào túi, không nói thêm gì mà quay đầu nhìn chiếc xe phía sau.

Lúc này Hứa Thanh Lăng mới phát hiện hôm nay anh không đến một mình. Từ ghế sau bước xuống một người phụ nữ có vẻ chạc tuổi Thẩm An Ngô, tóc bob ngắn ngang cằm gọn gàng, trên người là bộ vest xanh đậm ôm sát làm toát lên phong thái chuyên nghiệp.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, Hứa Thanh Lăng ngẩn người, thật không ngờ lại gặp Triệu Tử Hân ở đây.

Hàng loạt ký ức ùa về trong đầu, hóa ra những người từng lướt qua cuộc đời cô đó, nếu không cố nhớ lại thì thật sự chẳng thể nghĩ ra nổi. Hứa Thanh Lăng bỗng nhớ đến mùa hè năm ngoái ở Thung lũng Thúy, hình như Thẩm An Ngô và Triệu Tử Hân đã gặp nhau vì xem mắt.

Thì ra hai người họ quen nhau qua mai mối…

***

Triệu Tử Hân vươn tay che nắng, hướng mắt nhìn về phía căn nhà cách đó không xa, không khỏi trầm trồ: “Nhà của anh lớn hơn nhà cũ của tôi ở quê nhiều!”

Thẩm An Ngô giới thiệu Dương Hủ với Triệu Tử Hân: “Đây là chủ tịch Triệu của ngân hàng X, năm sau bố cô ấy sẽ nghỉ hưu, định về quê dưỡng già. Cô ấy muốn giúp bố mẹ sửa lại nhà cũ, hai người có thể hẹn nhau trao đổi thêm.”

Dương Hủ không ngờ hôm nay Thẩm An Ngô lại dẫn khách hàng tới giới thiệu cho mình, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vội móc danh thiếp trong túi ra trao đổi với Triệu Tử Hân.

Kỹ sư Chu chạy tới, trên tay cầm một cái mũ bảo hộ, hô lớn từ xa: “Sếp Thẩm, anh đến rồi à?”

Triệu Tử Hân nhìn cái mũ bảo hộ màu vàng nhạt bám đầy bụi bặm và xi măng do kỹ sư Chu đưa tới, chẳng biết đã từng bị bao nhiêu công nhân sử dụng mà dù đứng từ xa vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc.

Cô ấy khẽ cau mày: “Chẳng phải đã hoàn thiện phần mái rồi sao? Vẫn phải đội mũ bảo hộ à?”

Thẩm An Ngô: “Nguyên tắc trong nghề đấy, chỉ cần công trường chưa bàn giao thì bắt buộc phải đội.”

Như nhận ra vẻ khó xử của cô ấy, Thẩm An Ngô mở cốp xe, lấy ra hai cái mũ bảo hộ rồi đưa một cái cho cô ấy: “Cô dùng cái này đi.”

Anh thường xuyên đi kiểm tra công trường nên trong cốp xe luôn để sẵn mũ bảo hộ riêng. Không biết từ bao giờ mà anh bắt đầu chuẩn bị thêm một cái nữa, nhưng có vẻ cái mũ dự phòng này không còn tác dụng gì rồi.

Triệu Tử Hân được đội mũ bảo hộ sạch sẽ nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Cô ấy vừa ngẩng lên thì thấy Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt đứng bên cạnh, chỉ mình mũ bảo hộ của hai người bọn họ là có màu xanh lam khác biệt, bên trên còn có hình vẽ tay.

Cái mũ cô gái đội là hình Doraemon, còn của cậu trai là một cô gái tóc xanh đáng yêu.

Nhìn qua đã biết ngay một cặp, bởi giới trẻ lúc nào cũng thích mấy trò công khai ngầm thế này.

Vừa hay Triệu Tử Hân cũng xem bộ phim hoạt hình đó nên mỉm cười nói với họ: “Mũ bảo hộ của hai người đẹp thật đấy! Tự vẽ phải không?”

Trương Đạt không giấu nổi vẻ tự hào, chỉ vào Hứa Thanh Lăng nói: “Bọn tôi thường xuyên ghé thăm các công trường nên sẽ tự mang mũ bảo hộ. Mấy hình này là do em ấy vẽ bằng sơn acrylic đấy.”

Trong mắt Triệu Tử Hân hiện rõ vẻ ngưỡng mộ: “Làm nghệ thuật đúng là khác biệt.”

“Hai người này là học trò của tôi, giờ đang làm dự án với tôi.” Dương Hủ nhân tiện giới thiệu, đặng chỉ tay về phía Hứa Thanh Lăng: “Cô nhóc này giỏi vẽ tranh tường lắm, sau này nếu có nhu cầu cứ việc tìm con bé.”

Làm việc với Dương Hủ đã lâu nhưng đây là lần đầu Hứa Thanh Lăng nghe thầy khen mình trước mặt người ngoài nên thấy hơi không quen. Điều khiến cô càng khó chịu hơn là Thẩm An Ngô đứng ngay bên cạnh.

Cô không nhịn được liếc Thẩm An Ngô, dường như anh rất bận nên cứ nhìn điện thoại suốt, biểu cảm cũng không có gì gọi là vui vẻ.

Dương Hủ trò chuyện đôi câu với Triệu Tử Hân rồi đề nghị dẫn cô ấy đi tham quan một vòng.

Hôm nay Triệu Tử Hân chợt nảy ra ý định theo Thẩm An Ngô đến công trường, thế nên dưới chân vẫn là đôi giày cao gót đế nhọn, dẫn tới lúc đi trên nền công trường phủ đầy cát mịn khó tránh khỏi bước chân lảo đảo.

Lúc lên cầu thang cô ấy còn suýt ngã, may có Thẩm An Ngô đứng cạnh kịp thời vươn tay đỡ cô ấy.

Trương Đạt đang kiểm tra lại kích thước khu bếp và vệ sinh tầng một với Hứa Thanh Lăng, vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Tử Hân nắm cổ tay Thẩm An Ngô. Anh ấy vội huých nhẹ Hứa Thanh Lăng, chỉ về phía đó rồi cười nói: “Bảo sao lại đào cái hố cát to thế.”

Hứa Thanh Lăng nhìn theo ánh mắt anh ấy, ban đầu không hiểu nhưng đến khi nhận ra thì không nhịn được mà trừng anh.

Kiếp trước quan hệ giữa Triệu Tử Hân và Thẩm An Ngô thật sự rất thân thiết. Mấy lần Viễn Tinh gặp vấn đề tài chính toàn do cô ấy ra tay giúp đỡ, hơn nữa cô ấy còn là một trong số ít người có thể tùy ý ra vào văn phòng của Thẩm An Ngô.

Trong nội bộ Viễn Tinh cũng từng lan truyền tin đồn rằng Thẩm An Ngô và Triệu Tử Hân là một cặp, nhưng sau đó Triệu Tử Hân lại kết hôn với một người đàn ông trẻ hơn cô ấy rất nhiều tuổi. Sau khi kết hôn cô ấy cũng rất ít khi đến Viễn Tinh.

Hứa Thanh Lăng từng gặp Triệu Tử Hân trong văn phòng của Thẩm An Ngô. Nói thật cô từng nghĩ Thẩm An Ngô rất hợp với Triệu Tử Hân…

Triệu Tử Hân xuất thân tốt, bố mẹ đều là cán bộ cấp cao trong hệ thống ngân hàng nên quen biết rộng. Bản thân cô ấy cũng rất xuất sắc, chưa đến 30 tuổi đã lên làm phó giám đốc ngân hàng. Nếu không phải Thẩm An Ngô bị khuyết tật thì có lẽ họ đã trở thành một cặp hoàn hảo.

***

Nơi khúc ngoặt cầu thang, một cặp trai tài gái sắc vụt qua, người phụ nữ cúi đầu nhìn xuống chân, tay bám nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, mái tóc ngắn ngang vai rủ xuống để lộ vùng da cổ trắng ngần.

Một người chín chắn tuấn tú, người còn lại thanh lịch gọn gàng, cảnh tượng này thật sự rất đẹp mắt.

Hứa Thanh Lăng bỗng cảm thấy tự ti, rõ ràng có một đối tượng xem mắt phù hợp như vậy mà Thẩm An Ngô còn dụ cô giả làm bạn gái của anh, đáng nói hơn là cô thế mà lại đồng ý!

May mà lần trước cô đã từ chối không làm bạn gái tạm thời của anh nữa, mỗi lần Thẩm An Ngô đưa ra yêu cầu là cô chẳng thể từ chối nổi, cứ như bị cảm xúc lấn át lý trí ấy.

Hứa Thanh Lăng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh qua một bên, bắt đầu đối chiếu bản vẽ để tính toán số lượng gạch thủ công với Trương Đạt.

Gạch thủ công đặt từ nước ngoài đã được vận chuyển đến. Những viên gạch này có giá thành khá đắt và cần được thi công chính xác theo bản vẽ nên đòi hỏi rất cao về kỹ thuật của thợ xây. Chỉ cần làm hỏng một viên hay không theo đúng bản vẽ thì sẽ gây ra thiệt hại lớn.

Sau vài lần tính toán tỉ mỉ, Trương Đạt phát hiện có thể số lượng cần dùng của một loại gạch có hoa văn sẽ không đủ, nhưng vẫn bình tĩnh thu cuộn thước đo: “Không phải vấn đề gì lớn hết, nếu cần thì có thể thay bằng gạch thường ở những vị trí như mặt sau tủ bếp.”

Dạo này vì để tiết kiệm chi phí, nhiều người còn không thèm lót gạch phần sau và dưới tủ bếp hoặc dùng gạch thừa, bởi sau khi lắp tủ bếp, những chỗ đó sẽ bị che lấp mất.

Hứa Thanh Lăng trừng anh ấy: “Em khuyên anh tốt nhất đừng làm thế, thiếu gì thì báo ngay cho kỹ sư Chu để nhà máy bên Ý gửi bổ sung sang. Chứ mà để đến lúc Thẩm An Ngô phát hiện là kiểu gì cũng bắt phá hết phần tường đã hoàn thiện đấy.”

Trương Đạt bị cô dọa giật mình, đơ người ra: “Đúng rồi ha, anh tiết kiệm tiền cho người giàu làm gì chứ? Anh sẽ báo với kỹ sư Chu ngay.”

Lúc trước cũng có một cầu thang đã được lắp đặt xong, nhưng sau đó lại bị Thẩm An Ngô chê xấu, bắt công nhân đập đi làm lại, thế nên phần tường và gạch lát phải được thi công càng thêm hoàn hảo mới ổn.

Ngoài khu bếp, việc lát gạch sàn trong phòng vệ sinh của phòng ngủ chính cũng rất khó khăn. Theo thiết kế thì ở đây sẽ dùng bốn loại gạch mosaic có màu sắc khác nhau là xanh lam nhạt, xanh lam đậm, xanh lục lam và màu be để xếp thành họa tiết bãi biển và sóng biển, hiệu ứng khi làm xong chắc chắn rất ấn tượng.

Hứa Thanh Lăng vừa cúi đầu ghi chú lại vừa nói với Trương Đạt: “Vài ngày nữa lát gạch, em nhất định phải ở đây trông chừng.”

Trương Đạt cười toe toét: “Đàn em à, anh khuyên em đến hôm đó nhớ chuẩn bị thêm vài gói thuốc lá. Loại gạch mosaic này nhìn thôi đã thấy sẽ khiến thợ xây vất vả một phen rồi. Mà em cũng biết đấy, người tài giỏi thường khá tự cao, nóng nảy, chuẩn bị vài điếu thuốc, thái độ lịch sự một chút chắc chắn sẽ không thiệt đâu!”

Lần đầu Hứa Thanh Lăng làm dự án cùng Dương Hủ đã gặp phải hạng mục thi công khó như vậy. Thấy bộ dạng hả hê của Trương Đạt, cô nổi giận đùng đùng quát: “Em đang chịu khổ thay ai hả? Rõ ràng dự án này là do anh phụ trách kia mà!”

Trương Đạt thấy cô giận thật bèn vội vàng xin lỗi: “Được rồi, đến lúc đó nếu rảnh anh sẽ đi cùng em, được chưa?”

Hứa Thanh Lăng biết anh ấy hay nói đùa nên lườm anh ấy: “Hứa rồi đấy, ai không đi là đồ con heo!”

Mới một năm mà đàn em đã không còn dễ bị lừa như khi vừa vào trường nữa. Trương Đạt không nhịn được giật nhẹ tóc Hứa Thanh Lăng, thở dài: “Em đúng là chẳng để mình chịu thiệt chút nào!”

Hứa Thanh Lăng hét toáng lên, vội giữ tóc lại, đồng thời giơ nắm đấm định đập cho anh ấy một trận, nhưng khi quay đầu nhìn, cô chợt phát hiện Thẩm An Ngô đang đứng trước cửa phòng tắm.

Khung cửa phòng tắm vẫn chưa lắp nên xung quanh có hơi ngổn ngang bừa bộn.

Thẩm An Ngô giẫm trên những mảnh đá vụn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng hỏi: “Khi nào thì em được thả?”

***

Ở làng Sồi, mới sáng sớm Lý Mai đã ra chợ mua đồ ăn.

Tháng trước Uyển Thụ Bằng đã cùng vài người bạn lên Đông Bắc bán áo lông vũ, không còn lượn lờ trước mặt quấy rầy bà ta nữa. Năm nay con gái lớn Uyển Hồng tốt nghiệp trường đại học ở Thượng Hải và được phân về làm việc tại đài truyền hình Cửu Giang.

Là sinh viên xuất sắc từ Thượng Hải về nên vừa đến đài truyền hình, cô ta đã được lãnh đạo quan tâm hết mực. Ngày thường cô ta ở lại ký túc xá nhân viên của đài, thỉnh thoảng mới về làng Sồi.

Hôm nay con gái lớn sẽ về ở nên bước chân của Lý Mai cũng nhẹ nhõm hơn bình thường.

Chủ quầy thịt mà Lý Mai thường ghé thấy bà ta đến bèn tươi cười niềm nở: “Con gái lớn của bà là Uyển Hồng đúng không? Tối qua vợ tôi thấy con bé xuất hiện trên TV đấy. Mới tốt nghiệp đã được vào đài truyền hình làm, bà với ông Uyển xem như được nở mày nở mặt rồi ha.”

Lý Mai cười tít mắt nhưng vẫn khiêm tốn: “Làm ở đài truyền hình vất vả lắm, lấy tôi hai dải sườn nào ngon nhất ấy.”

Chủ quầy thịt cầm dao chặt hai dải sườn được nhất ở giữa: “Hai dải này nè, để giá mềm cho bà, tám tệ nửa ký.”

Lý Mai mỉm cười hài lòng, mua xong sườn thì đi thẳng đến quầy cá, tới khi tay xách nách mang về nhà thì con gái thứ hai vẫn còn ngủ.

Lý Mai nhớ ra lúc nãy về vội nên quên mua bữa sáng cho con, bèn gõ cửa phòng con gái: “Nguyệt Nhi, dậy đi con! Lát nữa con tự quán chị Vương đầu làng mua bánh bao, tiện thể ghé siêu thị mua chai rượu gia vị giúp mẹ, nãy mẹ quên mua rồi.”

Thật ra Uyển Nguyệt đã tỉnh, chỉ là không muốn dậy thôi. Sau buổi họp lớp lần trước, Thẩm Loan chỉ để lại câu “Chúng ta tạm tách ra để ổn định lại cảm xúc một thời gian” rồi bỏ đi. Từ đó đến nay anh ta không còn liên lạc với cô ta nữa.

Hiện tại, Uyển Nguyệt có thể chắc chắn Hứa Thanh Lăng hẹn hò với chú của Thẩm Loan chỉ để chọc tức cô ta và Thẩm Loan mà thôi.

Không ngờ Hứa Thanh Lăng còn lén theo dõi cô ta và Thẩm Loan, đến cả số lần bọn họ vào khách sạn mỗi tuần mà cô cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa để lấn lướt cô ta, Hứa Thanh Lăng không chỉ quyến rũ Thẩm An Ngô mà còn rủ bạn học tới gây sự với cô ta.

Nghĩ đến chuyện Hứa Thanh Lăng nói toạc mọi thứ trong buổi họp lớp, Uyển Nguyệt tức đến mức tối nào cũng mơ thấy ác mộng, rõ ràng vụ tham gia cuộc thi người đẹp bóng đá có liên quan gì đến Hứa Thanh Lăng đâu, cô làm vậy chỉ vì muốn nhắm vào cô ta thôi!

Uyển Nguyệt không dám kể chuyện cãi nhau với Thẩm Loan cho chị gái nghe. Mỗi lần cô ta kể lể với chị đều sẽ bị mắng cho một trận.

Uyển Nguyệt xỏ dép ra ngoài, đánh răng rửa mặt xong thì cầm ít tiền lẻ ra đầu làng mua bữa sáng. Ở quán chị Vương, cô ta mua hai cái bánh bao rồi rẽ vào siêu thị kế bên mua rượu gia vị.

Ông chủ siêu thị đang dựng bàn đánh mạt chược trong quán, nghe Uyển Nguyệt hỏi mua rượu gia vị thì xua tay: “Tôi không bán rượu gia vị!”

***

Tại siêu thị Tấn Đạt, Ngụy Đông Lai đến trước quầy và hất cằm về phía kệ hàng đằng sau: “Lấy một cây Hồng Tháp Sơn và một cây Trung Hoa.”

Hoàng Quyên đang ngồi sau quầy xem tivi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người cao lớn mặc áo ba lỗ màu đen, mặt mày lập tức đỏ bừng.

Dạo gần đây người này thường xuyên đến cửa hàng, mỗi lần chi cả mấy trăm tệ mua thuốc lá và rượu cao cấp. Sau khi hỏi Hứa Tuấn Văn, cô ta mới biết người này tên Ngụy Đông Lai, là con trai của trưởng làng.

Hoàng Quyên đã trông cửa hàng này hơn nửa năm, trong đám trai làng Sồi, cô ta thấy chỉ có Ngụy Đông Lai là vừa mắt mình nhất. Không những đẹp trai, chi tiêu phóng khoáng mà gia cảnh cũng tốt.

Hai cây thuốc lá, Hoàng Quyên không dùng túi nilon mà lấy cái túi cao cấp từ tủ dưới ra, cười ngọt ngào với Ngụy Đông Lai: “Anh mua để biếu đúng không, để tôi dùng túi đẹp hơn gói lại cho anh.”

Loại túi này có giá năm hào một cái, bình thường Ngô Quế Phân không cho cô ta dùng, chỉ những ai mua hộp quà cao cấp để thăm bệnh ở bệnh viện đối diện mới được dùng.

Thật ra hai cây thuốc lá này là Ngụy Đông Lai mua cho ông cụ nhà mình hút nên đâu cần túi cao cấp gì, cứ kẹp nách mang về là được, nhưng thấy Hoàng Quyên nhiệt tình chuẩn bị quá nên gã cũng không ngăn cản.

Uyển Nguyệt vén rèm bước vào, thấy Ngụy Đông Lai đang dựa vào quầy cười nói với Hoàng Quyên, ánh mắt Hoàng Quyên dịu dàng như muốn tan ra.

Cô ta đã sớm nghe danh Hoàng Quyên từ chỗ mẹ mình, Hoàng Quyên là người làm công mà Ngô Quế Phân tìm từ quê lên. Nghe nói lúc mới đến, Ngô Quế Phân rất niềm nở với cô ta, tay cầm tay dạy buôn bán, thái độ còn kiên nhẫn hơn cả dạy con gái ruột. Trong làng cũng có nhiều lời ra tiếng vào rằng thật ra Hoàng Quyên là con dâu tương lai mà bà chọn trước, nhưng không biết từ khi nào, Ngô Quế Phân bắt đầu lạnh nhạt với Hoàng Quyên, chỉ cho cô ta trông cửa hàng chứ không dạy bí quyết kinh doanh nữa.

Ngụy Đông Lai nhận lấy túi giấy từ tay Hoàng Quyên, khóe môi hơi cong: “Cảm ơn.”

Lúc gã định xách đồ về nhà thì bất ngờ đối diện với gương mặt lạnh lùng kiêu sa của ai đó, lạnh đến mức khiến tim gã ngứa ngáy.

Uyển Nguyệt chẳng thèm nhìn gã mà chỉ nói về phía quầy: “Lấy cho một chai rượu gia vị!”

Uyển Nguyệt đã đến đây mua đồ mấy lần, Hoàng Quyên có ấn tượng rất sâu sắc về cô ta. Ở làng Sồi này, chỉ có Hứa Thanh Lăng và cô gái tên Uyển Nguyệt là trạc tuổi, lại xinh đẹp như Hoàng Quyên. Nhưng cô ta không thích Hứa Thanh Lăng, càng không thích Uyển Nguyệt, vì cô ta cảm thấy ánh mắt bọn họ như mọc trên đỉnh đầu ấy.

Hoàng Quyên đứng im sau quầy, không nhúc nhích: “Rượu gia vị đặt ở trên kệ phía trước đó, tự lấy đi, năm tệ một chai.”

Uyển Nguyệt lấy chai rượu gia vị từ kệ, ném một tờ năm tệ lên quầy rồi quay đầu đi thẳng.

Vừa đi được vài bước, cô ta đã bị ai đó kéo mạnh vào con hẻm bên cạnh nhà họ Hứa. Uyển Nguyệt nghiến chặt răng, giẫm một phát lên chân người kia, đặng quay đầu trừng mắt: “Anh làm gì vậy!”

Một tay Ngụy Đông Lai xách túi giấy, tay kia giữ lấy tay cô ta, cười bảo: “Tôi chỉ vào mua hai cây thuốc thôi mà, sao vừa rồi trông em như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế?”

“Anh mua thuốc thì liên quan gì đến tôi?” Uyển Nguyệt giật mạnh tay mình ra, nhấc chân bước về nhà.

Ngụy Đông Lai đuổi theo, lấy một cây thuốc Trung Hoa từ túi giấy rồi nhét vào tay Uyển Nguyệt: “Hai cây thuốc vừa rồi, một cây cho bố tôi, còn một cây cho bố em.”

Uyển Nguyệt lạnh lùng nói: “Bố tôi không xứng hút thuốc tốt như vậy! Anh để lại mà hút đi!”

Hai người giằng co bên đường, không hề hay biết có một người đang đứng phía sau chăm chú nhìn họ không rời mắt.

Uyển Hồng mặc bộ váy lụa, tay xách túi hàng hiệu, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên vai trông như một quý cô thành thị thực thụ.

Thấy em gái vẫn dây dưa không dứt với Ngụy Đông Lai, sắc mặt cô ta trầm xuống: “Uyển Nguyệt!”

Bình Luận (0)
Comment