Trong văn phòng bên cạnh phòng nghỉ, Quách Lệ Na và hai cô gái đoạt giải quán quân và á quân khác đang ngồi cùng nhau, lắng nghe trưởng bộ phận tiếp thị của Phi Địch giải thích về buổi chụp ảnh quảng cáo ngày mai.
Ba người bọn họ sẽ cùng nhau chụp ảnh quảng cáo, nghe nói sẽ được đăng trên “Báo Bóng đá” để quảng bá cho mẫu điện thoại mới nhất của Phi Địch mang tên “Thiên sứ lãng mạn”.
Mẫu điện thoại này cũng là phần thưởng trong cuộc thi, với kích thước nhỏ gọn tinh tế, chưa lớn bằng lòng bàn tay, hầu như không có cô gái nào có thể cưỡng lại được vẻ ngoài của nó.
Cù Tuấn đứng trước tấm bảng trắng ghi số điểm, đầu tiên là tự giới thiệu về mình, sau đó bắt đầu giải thích các điều cần chú ý cho buổi chụp ảnh ngày mai với cả ba người.
Hai cô gái nghe nói anh ta là giám đốc tiếp thị mới của Phi Địch thì chống cằm nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Anh ta còn trẻ như vậy, trông chỉ tầm hơn hai mươi mà đã là người phụ trách bộ phận tiếp thị của một thương hiệu điện thoại lớn rồi.
Từ đầu đến cuối Cù Tuấn vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi. Trong nội bộ Phi Địch, anh ta thường xuyên nhận được ánh mắt ngưỡng mộ như thế từ người khác giới, không biết từ khi nào mà anh ta đã dần quen với điều đó, trong lòng đã chẳng còn thấy kích động gì nữa. Ánh mắt anh ta lướt qua hai cô gái rồi dừng lại ở Quách Lệ Na ngồi bên cạnh. Cô ấy mím môi, mặt mày vô cảm nhìn anh ta, trong mắt còn thoáng chút giễu cợt.
Ánh mắt ấy như muốn nói: Để tôi xem anh nói thật được mấy câu.
Cù Tuấn vô thức đỏ mặt, bỗng nhớ ra hình như anh ta từng nói với cô ấy mình là kỹ sư phần mềm. Năm đó trong phòng trò chuyện Bích Hải Ngân Sa, hình tượng anh ta thiết lập cho nhân vật của mình là một kỹ sư phần mềm, vì có giọng nói hay và đọc thuộc làu làu “Tiêu Dao Du” của Trang Tử nên anh ta đã thành công khiến một nhóm bạn nữ yêu thích văn học trên mạng mê mẩn mình.
Thời gian đó có rất nhiều bạn nữ trên mạng kết bạn với anh ta để trò chuyện riêng, khi ấy cô gái tên NANA cũng là một trong số đó. Ban đầu anh ta không hứng thú với những sinh viên nữ trong sáng như tờ giấy trắng, nhưng sau vài lần nói chuyện điện thoại, anh ta cảm thấy mặc dù NANA hơi vụng về nhưng rất ngây thơ, hơn nữa mấy cô bạn cùng phòng của cô ấy cũng rất dễ thương.
Còn chuyện sau này anh ta đi công tác ở Cửu Giang và ngủ với cô ấy thì đều là ý định nảy sinh nhất thời thôi. Hôm ấy, trong khách sạn, lúc nhận ra sự non nớt của cô ấy, anh ta bỗng không tài nào kiềm chế được.
Mà lúc nào anh ta cũng vung tay hào phóng với các cô gái nên tính ra cô ấy đâu thiệt thòi gì.
Anh ta vốn tưởng đó chỉ là tình một đêm vui vẻ, không ngờ cô gái ấy lại bất ngờ tham gia dự án của công ty anh ta, hơn nữa còn giành chiến thắng, để rồi thình lình xuất hiện tại nơi làm việc của anh ta ngoài đời thực.
Cù Tuấn vô thức cảm thấy cô ấy thông minh hơn anh ta tưởng.
...
Trong môi trường làm việc, Cù Tuấn tỏ ra rất chuyên nghiệp và đĩnh đạc, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin, ung dung, ngay cả những câu nói đùa cũng được lồng ghép hết sức hợp lý.
Sau một hồi trao đổi, ánh mắt của hai cô gái quán quân và á quân nhìn anh ta càng thêm lấp lánh. Trong khi đó Quách Lệ Na lại nhận ra rằng những gì anh ta nói với cô ấy trên mạng khi xưa, mười câu thì chắc chỉ có bốn năm câu là thật, mục đích là để lừa gạt mấy cô gái trẻ ngây thơ như cô ấy mà thôi.
Người đàn ông này thật sự khiến người ta chán ghét.
Quách Lệ Na cúi đầu, giả vờ như đang lắng nghe, nhưng tâm trí lại chất đầy suy nghĩ về việc ngày mai chụp quảng cáo xong chắc vẫn sẽ bắt kịp chuyến tàu tối về Cửu Giang. Thế thì cô ấy có thể đi chung với nhóm Nghiêm Soái.
Từ Thâm Quyến đến Cửu Giang mất hơn chục tiếng đi tàu, cô ấy thật sự không muốn ngồi tàu một mình.
Nói xong những điều cần nói, ánh mắt Cù Tuấn quét qua ba cô gái trước mặt rồi dừng lại một chút trên người NANA. Cô ấy đã gầy đi nhiều, làn da sẫm màu hơn, đường cong toàn thân càng thêm sắc nét, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ của một vận động viên. Cô ấy không còn là cô sinh viên năm nhất nhạt nhoà, rụt rè của trước kia nữa.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà cô ấy như trái cây bị ép chín sớm. Cù Tuấn nghĩ thầm rằng mình vẫn thích dáng vẻ ngây thơ của NANA hơn một chút.
“Các em còn thắc mắc gì không?” Cù Tuấn hỏi.
Quán quân ngại ngùng giơ tay: “Cho em hỏi là khi nào thì áp phích của bọn em sẽ được đăng trên Báo Bóng đá ạ? Em muốn mua một tờ làm kỷ niệm.”
Cù Tuấn: “Khoảng tháng sau. Các em có thể để lại số liên lạc cho anh, khi nào đăng anh sẽ thông báo cho các em.”
Hai cô gái ghi số điện thoại của mình vào sổ ghi chép của anh ta. Viết xong, cô gái đoạt giải quán quân đẩy cuốn sổ tới trước mặt Quách Lệ Na: “Lệ Na cũng để lại số liên lạc đi.”
Quách Lệ Na đẩy cuốn sổ ra: “Thôi khỏi, chẳng phải hai cậu đã có số QQ của tôi rồi hả? Khi nào được đăng thì nhắn tin báo tôi một tiếng là được.”
Hai cô gái nhìn nhau, bỗng cảm thấy hành động để lại số của mình có vẻ hơi hấp tấp.
Về phần Quách Lệ Na, nói thật chẳng cần hai cô gái đó nhắn tin báo đây, vì hầu như thành viên nào trong đội bóng đá của Đại học Cửu Giang cũng có thói quen mua báo Bóng đá. Một khi cô ấy lên báo, kiểu gì các thành viên trong đội cũng sẽ lấy chuyện này ra trêu cô ấy ngay.
Chuyện về áp phích đã bàn xong, hai cô gái quán quân và á quân định về trước, Quách Lệ Na thì ở lại đợi tụi Nghiêm Soái nhận giải.
Cô ấy và hai cô gái đứng dây, định đi ra ngoài nhưng bị Cù Tuấn gọi lại.
Quách Lệ Na dừng bước, quay đầu nhìn anh ta. Trông Cù Tuấn không còn nghiêm túc như vừa nãy nữa, thay vào đó là dáng vẻ bất cần đời, khóe miệng hơi nhếch: “Sao em lại chặn anh? Lần trước về đến Thâm Quyến, anh tính nhắn tin hỏi thăm thì mới phát hiện bị em chặn mất tiêu.”
Quách Lệ Na ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Anh... liên lạc với tôi làm gì?”
Cù Tuấn không ngờ cô ấy lại hỏi như vậy, lúng túng nhìn sang chỗ khác: “Na Na, anh tưởng chúng ta là bạn.”
Quách Lệ Na bật cười, khuôn mặt cứng đờ như bị kim châm: “Bạn gì? Bạn giường hả?”
Nụ cười trên mặt Cù Tuấn vụt tắt, lộ ra ánh mắt lạnh lùng mà cô ấy chưa từng thấy. Một lúc sau anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Em đến Thâm Quyến cũng một thời gian rồi nhưng chắc chưa được thưởng thức món ngon nào đâu đúng không? Tối nay em đi ăn với anh nhé.”
Quách Lệ Na: “Không cần, không có công lao thì nhận lộc làm gì, anh mời người khác đi.”
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Nghiêm Soái đeo ba lô đứng ở cửa, liếc Cù Tuấn rồi gật đầu với Quách Lệ Na: “Xong rồi, chưa đi nữa hả? Bọn tôi tính tìm chỗ ăn tối, đi cùng nhé?”
Lúc này Quách Lệ Na thấy đói thật, lập tức đứng dậy: “Tôi đi cùng các anh, đợi tôi một chút.”
Cù Tuấn đứng trong văn phòng nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, sắc mặt anh ta dần trở nên u ám như bầu trời ngoài kia.
Tiếng nhạc trên sân đột ngột dừng lại, tiếng ồn ào cũng dần lắng xuống, cuối cùng thì trận đấu kéo dài ròng rã mấy tháng trời cũng kết thúc.
...
Hứa Thanh Lăng xin nghỉ mấy ngày về nhà, khi quay lại công ty thì trên bàn đã ngập tràn bản vẽ, thậm chí Dương Hủ và Trương Đạt còn kê hẳn một chiếc giường ngay trong văn phòng, hoàn toàn xem công ty là nhà.
Dương Hủ đã hoàn thành xong phương án trang trí nội thất cho dự án căn hộ cao cấp mới của bất động sản Vĩnh Hải. Hứa Thanh Lăng ngạc nhiên nhìn bản vẽ tay của ông ấy, phong cách châu Âu cực kỳ cầu kỳ và xa hoa, nhìn thôi cũng biết chi phí không hề rẻ.
Xem ra bên kia tính dùng dự án này để đối đầu trực diện với khu chung cư cao cấp Nam Sơn của Viễn Tinh!
Mấy ngày nay Dương Hủ gần như ăn dầm nằm dề tại công ty, mắt thâm quầng, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù như tổ quạ. Vất vả lắm phương án mới được thông qua, nhưng ông ấy chẳng cảm thấy phấn khởi hay hào hứng gì.
Thấy Hứa Thanh Lăng đang chăm chú xem bản vẽ của mình, ông ấy mệt mỏi phất tay: “Ông chủ của bất động sản Vĩnh Hải chỉ thích kiểu phong cách này, yêu cầu bên ta phải thiết kế sao cho nổi bật lên sự giàu sang, phú quý, thể hiện được đẳng cấp và địa vị của họ.”
Trương Đạt biết thầy mình không hài lòng với phương án này chút nào nên nhanh nhảu khuyên: “Chỉ cần chủ đầu tư hài lòng là được, biết đâu đến lúc đó căn hộ này lại bán chạy!”
Hứa Thanh Lăng gật đầu lia lịa: “Đàn anh nói đúng! Phong cách của Bạc Thanh rất được ưa chuộng ở Thượng Hải nhưng ở Cửu Giang thì chưa chắc đâu. Gu thẩm mỹ của giới nhà giàu Cửu Giang đi sau Thượng Hải cả mấy năm trời cơ mà.”
Dương Hủ nhìn cô, quả không hổ danh là đồ đệ ruột, những lúc mấu chốt cũng biết nói vài câu làm thầy nguôi ngoai. Có điều chênh lệch thì vẫn phải đối mặt, Dương Hủ rít một hơi thuốc, thở dài: “Ban đầu thầy còn mong có thể tranh giải A&M năm sau nhờ dự án của bất động sản Vĩnh Hải, nhưng giờ xem ra hết hy vọng rồi. Không chừng sang năm, dự án chung cư cao cấp Nam Sơn mà Bạc Thanh thiết kế cho Thẩm An Ngô sẽ ẵm giải đấy.”
Một tác phẩm tốt là sự kết hợp ăn ý giữa nhà thiết kế và chủ đầu tư. Chỉ dựa vào nhà thiết kế thôi thì không ăn thua. Ông chủ của bất động sản Vĩnh Hải xuất thân từ dân xã hội đen, lăn lộn mãi mới có ngày hôm nay. Thẩm mỹ của ông ta vẫn dừng chân ở cấp nhà giàu mới nổi, đã nói khản cả cổ mà ông ta cũng không chịu nghe thì còn làm được gì đây?
Dự án của bất động sản Vĩnh Hải không có hy vọng, Dương Hủ càng thêm chú tâm vào dự án nhà riêng của Thẩm An Ngô, giờ trong tay ông ấy chỉ còn mỗi dự án này là có khả năng tranh giải.
...
Hứa Thanh Lăng ngồi xuống, bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ của dự án biệt thự Lệ Hồ, dự án này được Dương Hủ giao cho cô phụ trách. Và điều khiến cô đau đầu nhất chính là việc giao tiếp với quản đốc và công nhân tại công trường.
Trước đây Trương Đạt thường chạy việc ở công trường, mỗi lần ra khỏi nhà nhất định sẽ mang theo một bao thuốc lá nhét trong túi. Lúc tham quan công trường, gặp ai anh ấy cũng mời một điếu, vì chuyện tụ tập lại hút thuốc sẽ giúp rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.
Nhưng đương nhiên Hứa Thanh Lăng không thể dùng cách này, ngay lúc cô tính hỏi Trương Đạt về quy trình thì Dương Hủ bỗng gọi cả hai học trò đến trước mặt.
“Về dự án nhà riêng của Thẩm An Ngô, ban đầu thầy định để Trương Đạt làm người liên lạc chính với bên đó.” Dương Hủ nói đến đây thì dừng lại, nhìn sang Hứa Thanh Lăng: “Nhưng mấy ngày nay, sau khi nghĩ kỹ lại, thầy thấy hay là em đổi với Trương Đạt đi.”
Hả? Hứa Thanh Lăng vừa định lên tiếng thì Dương Hủ đã ngắt lời: “Em quen biết Thẩm An Ngô, nếu để em làm trung gian truyền đạt chắc chắn sẽ hiệu quả hơn Trương Đạt. Thầy nhất định sẽ giám sát gắt gao dự án này, còn em chỉ cần tập trung làm cầu nối với bên đó là được. Mấy hôm nay đàn anh của em cũng thường ghé biệt thự Long Não kiểm tra, nhưng đội thi công bên đó toàn là người của Thẩm An Ngô, đàn anh của em không kiểm soát nổi họ.”
Hứa Thanh Lăng mở to mắt nhìn Dương Hủ: “Thầy, tới đàn anh nói mà họ còn làm lơ thì thầy nghĩ em nói họ sẽ chịu nghe hả? Lần trước ở biệt thự Lệ Hồ, em thấy đàn anh trò chuyện rôm rả với mấy công nhân đó lắm mà…”
Trương Đạt gãi đầu: “Không phải anh không muốn đến biệt thự Long Não. Em không biết người giàu có thể phô trương đến mức nào đâu, chỉ riêng cầu thang của tầng hầm mà họ đã làm lại tận ba lần rồi đấy. Thẩm An Ngô có tiền, chỉ cần hơi không hài lòng là anh ấy sẽ bắt đập hết đi làm lại. Anh nghĩ căn nhà đó chắc phải tốn ba đến năm năm mới hoàn thành nổi quá.”
Hứa Thanh Lăng: “…” Đúng là phong cách của Thẩm An Ngô.
Dương Hủ cầm chùm chìa khóa trên bàn rồi nói với Hứa Thanh Lăng: “Vừa hay hôm nay thầy có hẹn với Thẩm An Ngô, vốn định đi cùng đàn anh của em, nhưng cũng lâu rồi em không qua đó nên lần này em đi với thầy đi.”
...
Cuối cùng Dương Hủ cũng chịu đổi xe, ông ấy dùng một phần thù lao thiết kế từ dự án bất động sản Vĩnh Hải để mua một chiếc Volkswagen Passat.
Lần đầu Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt được ngồi trên xe mới của thầy. Trương Đạt sờ tay nắm cửa rồi lại sờ ghế ngồi dưới mông, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Thầy, thầy nói xem bao giờ em mới mua nổi xe hơi nhỉ?”
Dương Hủ nhìn hai học trò qua gương chiếu hậu: “Thầy đang định nói với hai đứa, công việc của công ty ngày một nhiều, sau này hẳn sẽ càng thêm bận rộn. Nếu chỉ dựa vào một mình thầy thì chắc không kham nổi công ty này, vậy nên ngoài chuyện ăn phần trăm hoa hồng của các dự án như lúc trước, thầy định chia cho mỗi đứa 10% cổ phần.”
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình: “Thầy, thầy nói thật chứ?”
Vẻ mỏi mệt trên mặt Dương Hủ đã bị quét sạch, trong mắt lộ rõ vẻ phấn chấn: “Chuyện này có gì hay mà đùa? Thầy đã nghĩ ra tên công ty luôn rồi. Cái tên Duy Diệu là thầy nghĩ tạm, bản thân thầy cũng không thích lắm, hay là chúng ta lấy chữ cái đầu trong họ của ba người chúng ta làm tên công ty đi, các em thấy sao?”
Hứa Thanh Lăng: “Chữ cái đầu? Thầy là Y, sư huynh là Z, em là X. Vậy sau này là công ty chúng ta sẽ được gọi là công ty thiết kế YZX hả?”
Dương Hủ: “Không nhất thiết phải để tên thầy đứng đầu, cứ gọi sao cho thuận miệng là được. Tỷ như công ty thiết kế XYZ này, dễ nhớ hơn hẳn…”
Trương Đạt cười ngây ngô: “Công ty thiết kế XYZ nghe có vẻ cao cấp hơn công ty thiết kế Duy Diệu nhiều.”
Dương Hủ cũng bật cười: “Tên hay, nghe rất Tây!”
Hứa Thanh Lăng bật cười khúc khích, suýt nữa trợn mắt ngược lên trời. Cô cảm thấy chắc là hai người này bị thiếu ngủ tận mấy hôm liền nên đầu óc không còn tỉnh táo, càng nói càng đi xa, nhưng dù là YXZ, ZYX hay XYZ thì cô đều không có ý kiến.
Trước đây Hứa Thanh Lăng từng bàn với Tào Tư Thanh về ý định khởi nghiệp, không ngờ sau này mục tiêu của Tào Tư Thanh lại thay đổi, cô ấy tính dành nhiều thời gian hơn cho việc học, định khi nào tốt nghiệp mới cân nhắc đến chuyện này. Giờ khi thấy Dương Hủ mời cô góp vốn, cô nghĩ đây là cơ hội đáng thử.
Nói thật về chuyên môn, cô vẫn cần học hỏi nhiều từ Dương Hủ. Có thầy cầm tay chỉ dạy, lại có cổ phần mà cô còn không cần góp vốn đăng ký, hà cớ gì lại không đồng ý?
Sau này tốt nghiệp, nếu muốn ra làm riêng thì cô vẫn có thể tự mở công ty mà.
Dương Hủ vừa lái xe vừa nói: “Lúc trước, thầy tính mở công ty chơi chơi thôi, bản thân làm được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Mãi đến năm nay thầy mới thật sự nghiêm túc suy xét tới chuyện phát triển công ty. Nếu muốn làm lớn, chỉ dựa vào mình thầy thì không được, mà mọi người phải cùng đồng lòng.”
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt gật đầu đồng tình.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến biệt thự Long Não. Hứa Thanh Lăng đã không đến đây một thời gian, không ngờ tiến độ lại nhanh như vậy. Từ xa cô đã trông thấy một tòa nhà hiện đại theo phong cách tối giản mọc lên trên sườn dốc, ở đó còn có các công nhân đang lắp cửa sổ kính lớn.
Nhìn tòa kiến trúc mới xây trước mắt, cô gần như không nhớ nổi hình dáng của căn biệt thự cũ.
...
Đậu xe xong, khi xuống xe, Dương Hủ gọi Trương Đạt lại, vỗ vai anh ấy và nói: “Lần trước thầy bảo muốn mở công ty, em đã vỗ ngực hứa sẽ làm cùng thầy, nói thật thầy cảm động vô cùng luôn. Kỳ thật ngay từ ngày công ty khai trương, thầy đã muốn nói với hai đứa về chuyện chia cổ phần, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Hai ngày tới, chờ thầy soạn xong hợp đồng, chúng ta sẽ cùng ký tên, quyết định vậy nhé.”
Trương Đạt không ngờ thầy đột nhiên nói chuyện này với mình, mặt tức khắc đỏ bừng, lắp bắp không biết phải nói gì. Trong khoảng thời gian tốt nghiệp, nói thật tâm trạng anh ấy vô cùng phức tạp. Từ năm nhất đại học, anh ấy đã tham gia làm dự án với Dương Hủ, mấy năm đầu lương không đáng bao nhiêu, đến năm ba mới đủ kinh nghiệm tự đảm đương một dự án, bắt đầu nhận lương chính thức.
Từ bỏ vị trí ở viện thiết kế để theo Dương Hủ lăn lộn, công việc tuy nhiều nhưng lương nhận được cũng không ít, chỉ là mỗi khi thấy các bạn cùng lớp ra vào cơ quan nhà nước hoặc công ty lớn, anh ấy lại cảm thấy mình thiếu thiếu gì đó, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Bây giờ nghe Dương Hủ nói vậy, cuối cùng cảm giác lo lắng trong lòng Trương Đạt cũng hoàn toàn tan biến. Nói thật sau thời gian dài làm dự án cùng Dương Hủ, anh ấy luôn cho rằng thầy không phải một ông chủ quá hào phóng, thế mà vào thời điểm mấu chốt, Dương Hủ lại không chút do dự chia cổ phần cho anh ấy.
Thấy học trò cúi đầu không nói, Dương Hủ khẽ vỗ vai anh ấy, nhẹ giọng nói: “Còn nữa, em đừng thấy thầy chia cổ phần cho Thanh Lăng bằng em dù nó chưa tốt nghiệp mà nghĩ thầy thiên vị nó. Em cũng biết rồi đấy, rất nhiều dự án của công ty này là nhờ có con bé nên Thẩm An Ngô mới giao cho chúng ta…”
Trương Đạt gật đầu lia lịa: “Thầy, em biết mà.”
Anh ấy đâu ngốc, sao có thể không nhận ra điều này chứ? Thẩm An Ngô giao dự án nhà riêng cho Dương Hủ, ngoài mối quan hệ mà Bạc Thanh giới thiệu thì phần lớn là vì anh ấy có quan hệ họ hàng với Hứa Thanh Lăng.
Ba người bọn họ, chỉ cần có thêm vài họ hàng giàu có, sau này XYZ lo gì thiếu dự án làm chứ?
...
Hứa Thanh Lăng đang đứng ở cửa biệt thự Long Não nhìn công nhân lắp đặt cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến hai người đàn ông phía sau thì thầm to nhỏ chuyênn gì.
Quản lý giám sát toàn bộ công trình biệt thự Long Não là kỹ sư Chu, ông ta thấy bọn họ tới thì vui vẻ chào hỏi.
Dương Hủ giới thiệu Hứa Thanh Lăng với ông ta: “Đây là trợ lý Tiểu Hứa của tôi, có thể sau này Tiểu Hứa sẽ thường xuyên thay tôi chạy việc, ông hãy xem nó như tôi ấy, cần gì cứ nói với con bé là được.”
Kỹ sư Chu khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt khắc khổ vì thường xuyên làm việc ở công trường. Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn Hứa Thanh Lăng từ trên xuống dưới, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Tiểu Hứa phải không? Chào cô, chào cô!”
Cô gái này nhìn quen quen, chẳng phải là ng được đích thân sếp Thẩm đội mũ bảo hộ ở cổng biệt thự Long Não hôm đó hả?
Trương Đạt đứng bên cạnh không nhịn được tặc lưỡi, đúng là người không bằng người. Anh ấy tới biệt thự Long Não mấy ngày liền nhưng lúc nào mặt mũi kỹ sư Chu cũng cau có như khổ qua, thế mà mới gặp đàn em lần đầu đã cười tươi như cúc nở.
Kỹ sư Chu dẫn cả ba người đi tham quan một vòng. Phần thi công bên trong nhà đã hoàn thành gần xong, hệ thống đường ống nước, thoát nước và các đường dây điện đều được lắp đặt đầy đủ.
Sau khi tham quan ngôi nhà, ông ta lại dẫn bọn họ ra xem vườn trước và sau. Bể bơi trong vườn đang được bọc màng chống thấm, cơ bản đã thành hình.
Bên cạnh bể bơi là khu vực đang được công nhân đào bới. Hứa Thanh Lăng nhớ trong bản vẽ khu vực đó để trống nên cô chỉ tay hỏi kỹ sư Chu: “Không phải tạm thời sẽ để trống khu vực đó sao?”
Kỹ sư Chu đáp: "Sếp Thẩm có dặn bọn tôi đào sẵn hố cát ở chỗ đó, sau này sẽ xây thêm nhà trên cây trên cây hòe già, ngoài ra còn chừa một khoảng đất để làm vườn trồng cây nữa.”
Hứa Thanh Lăng: “…”
Trương Đạt vỗ vai đàn em: “Thanh Lăng, em thấy sếp Thẩm coi trọng ý kiến của em cỡ nào chưa. Chẳng phải đó toàn là ý tưởng mà em đề xuất trong cuộc họp lần trước hả?”
Dương Hủ nói: “Đó đúng là đề xuất của Thanh Lăng thật. Hôm ấy thầy còn nghĩ con bé nói vớ vẩn, nào ngờ Thẩm An Ngô cũng chẳng nói gì, không ngờ anh ấy thêm vào thật. Nguyên một khoảng sân lớn thế này, hẳn là đủ để con anh ấy chơi đùa thoải mái trong tương lai đấy.”
Nhắc tới con cái, Dương Hủ chợt nhớ đến hồi còn ở quê, hở ra là con gái ông ấy lại ra đồng bắt lươn và giun đất khiến cả người lấm lem như đứa trẻ ăn mày, nhưng đúng là trẻ con rất thích những thứ này.
Ba thầy trò đứng bên cạnh hố cát nhìn công nhân đào bới, Trương Đạt không nhịn được lẩm bẩm: “Hố cát này cũng lớn thật, đủ cho nguyên một lớp mẫu giáo chơi luôn ấy. Sếp Thẩm tính sinh cả đội bóng hay gì?”
Nhân lúc kỹ sư Chu không có mặt, Trương Đạt bắt đầu bật chế độ cà khịa, làm cả Dương Hủ và Hứa Thanh Lăng đều không nhịn được mà bật cười.
Phía sau chợt vang lên tiếng còi xe, Hứa Thanh Lăng quay đầu lại thì thấy xe của Thẩm An Ngô đang đỗ ở bãi đất bằng trên sườn đồi.
Hôm sinh nhật của anh, giữa hai người đã xảy ra chút việc không vui nên không còn gặp lại nhau nữa, tính ra đã gần một tháng bọn họ không nhìn thấy nhau.
Nói thật chuyện xảy ra đêm đó, cô chỉ nhớ loáng thoáng vài chi tiết, tỷ như cô biết Thẩm An Ngô giận nhưng không rõ vì sao anh lại giận.
Nếu nói là vì cô từ chối làm bạn gái tạm thời của anh thì nghe không giống tính cách của anh chút nào.
Hứa Thanh Lăng cho rằng anh không phải kiểu người vì bố mình mà ấm ức chịu thiệt. Đời này Thẩm An Ngô có cơ thể khỏe mạnh, tính cách cũng rất khác trước, nói thật cô không tài nào hiểu nổi anh.
Chuyện hố cát ban nãy khiến Hứa Thanh Lăng thấy hơi rối bời, đợi cô bình tĩnh lại thì chân đã bước về phía chỗ xe của Thẩm An Ngô đang đỗ.
Thẩm An Ngô vừa bước xuống xe đã bị một cô gái chặn ngay trước mặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, làn gió thổi bay mái tóc lòa xòa trước trán, đôi mắt đẹp của cô ánh lên tia nắng vàng rực rỡ.
Thẩm An Ngô nghe cô gọi tên mình, giọng hơi trách móc: “Hôm đó cháu nói làm hố cát và nhà gỗ trong sân chỉ là đùa thôi, sao chú lại thêm hết mọi thứ vào vậy?”