Bình thường Phó Quyên rất hay nghe chị hai phàn nàn rằng không thích cô bạn gái mà con trai đang quen. Nghe nhiều, bà ấy càng thêm tò mò về bạn gái của cháu ngoại.
Nghe nói vì cô gái đó, Loan Nhi chẳng những vung tiền như rác, to tiếng cãi nhau với bố mẹ, thậm chí còn dẫn người ta đi gặp ông nội mình là Thẩm Hưng Bang.
Bây giờ nghe cháu ngoại thản nhiên thốt ra câu "chia tay rồi", Phó Quyên khẽ liếc anh ta, đặng cười mắng: "Cháu không muốn dẫn bạn gái đến cho chú dì xem mặt thì cứ việc nói thẳng, sao lại dùng cái cớ chia tay sứt sẹo đó lừa chú với dì?"
Thẩm Loan hơi nhếch môi, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa. Thấy vậy, Hứa Đức Hữu nhẹ nhàng vỗ tay vợ, ôn tồn nói: "Thôi, em ăn cơm đi, muốn gặp thì sau này còn nhiều cơ hội mà."
Phó Quyên nghĩ lại cũng đúng, người trẻ tuổi yêu đương, nay yên lành, mai cãi nhau là bình thường. Khả năng cao đôi trẻ đang chiến tranh lạnh, giận dỗi nhau rồi. Chứ chẳng lẽ bà ấy lại không rõ tính tình cháu ngoại mình thế nào? Một khi đã quyết định chuyện gì thì rất cố chấp, bằng không nó đã chẳng ầm ĩ với gia đình như vậy.
Không moi được thông tin gì từ miệng cháu ngoại, Phó Quyên quay sang hỏi cháu gái: "Thanh Lăng, nghe nói cô bé đó cũng là người làng Sồi hả? Còn học cùng lớp với cháu và Loan Nhi hồi cấp ba nữa. Cháu kể thím nghe đi, cô bé đó là người thế nào? Có xứng đôi với Loan Nhi không?"
Vốn Hứa Thanh Lăng không hề muốn tham gia vào câu chuyện, ai mà ngờ đề tài lại thình lình chuyển sang chỗ mình. Cô nhai miếng xương sườn, mặt không đổi sắc đáp: "Tốt lắm. Rất xứng đôi. Hai người họ là cặp đôi trai tài gái sắc của lớp chúng cháu đấy."
Thẩm Loan ngồi đối diện khịt mũi, không hiểu sao hai chữ "xứng đôi" thốt ra từ miệng cô lại cực kỳ chói tai. Nhìn biểu cảm trên cô trông không giống như đang nói ngược, vì vậy sắc mặt Thẩm Loan càng thêm khó coi.
Anh ta đặt đũa lên bàn, nhìn Hứa Thanh Lăng, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt: "Mấy ngày trước cô còn mắng tôi và Uyển Nguyệt một trận trước mặt bao nhiêu bạn học trong lớp, giờ lại khen tôi và cô ấy là một đôi trai tài gái sắc, cô có ý gì đây?"
Thẩm Loan vừa dứt lời, Phó Quyên và Hứa Đức Hữu đều ngẩn người: "Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau à?"
Hai đứa trẻ này cũng xem như là họ nhìn lớn lên. Mấy năm trước, hồi còn học cấp hai, cứ đến nghỉ đông với nghỉ hè là hai đứa lại tới nhà họ ở chơi một thời gian, Hứa Đức Hữu sẽ kèm bọn họ viết chữ, dạy bọn họ môn vật lý.
Khi ấy hai đứa lúc nào cũng hòa thuận, quấn quýt lấy nhau. Nhưng từ khi lên cấp ba, bài vở ngày càng nhiều, cộng thêm thành tích học tập của cháu gái và cháu ngoại ngày càng chênh lệch, Hứa Đức Hữu không còn kèm cặp bọn họ nữa.
Rõ ràng bao nhiêu năm nay luôn sống hòa bình cơ mà, sao tự nhiên lại xảy ra mâu thuẫn?
Hôm nay Hứa Thanh Lăng vốn không muốn để ý đến Thẩm Loan, không ngờ anh ta lại tới tìm nơi trút giận thật. Nói thực thì trong ấn tượng của cô, cô luôn cảm thấy Thẩm Loan trưởng thành khá sớm, biết tu tâm dưỡng tánh hơn những cậu ấm nhà giàu khác.
Xem ra là do lớp kính lọc của cô trước đây quá dày, chứ kỳ thật người này vô cùng trẻ trâu.
Cô không để ý đến Thẩm Loan, quay sang giải thích với Hứa Đức Hữu: "Chú út, chúng cháu không cãi nhau. Là do mấy hôm trước, bạn gái của Thẩm Loan dùng thủ đoạn không quang minh chính đại cướp mất suất thi đấu của bạn cùng phòng của cháu, làm bạn ấy rất tức giận, vậy nên cháu mới cùng bạn ấy đi đòi lại suất thi đấu."
Lời giải thích đã được nói giảm nói tránh, tự động bỏ qua phần cãi nhau quan trọng nhất, bao gồm những lời nói khó nghe mà cô đã nói, nhưng vẫn vô cùng hoàn hảo, không tìm thấy lỗi nào để bắt bẻ. Cổ họng Thẩm Loan nghẹn ứ, dù sao có vài lời không tiện nói trước mặt dì út và chú út.
Ánh mắt Phó Quyên đảo qua đảo lại giữa cháu gái và cháu ngoại, cảm thấy hai đứa trẻ này có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu.
Cháu gái nói không cãi nhau, bà ấy thở phào nhẹ nhõm: "Không cãi nhau là tốt rồi. Dù gì hai đứa cũng là bạn thuở nhỏ, nhớ hòa thuận với nhau đây."
Thẩm Loan và Hứa Thanh Lăng đều không lên tiếng.
Hứa Nam và Hứa Tuấn Văn cúi đầu ăn cơm, một người muốn ăn nhanh để đi chơi máy tính, một người muốn ra quán net chơi với đám bạn, hoàn toàn không có tâm trạng tham gia vào câu chuyện của người lớn.
Hứa Nam nhìn anh họ bên ngoại, lại nhìn anh họ bên nội, đột nhiên cảm thấy rất tự hào, cậu ta có tận hai người anh!
Ăn cơm xong, cậu ta đặt bát xuống, lau miệng, nói với Hứa Tuấn Văn: "Anh Tuấn Văn, anh thi xong rồi đúng không, vậy chiều nay đừng về nhà sớm vậy, ở lại chơi máy tính với anh họ và em đi! Nhà em ngoài máy tính ra còn có máy học tập Tiểu Bá Vương đấy, ba chúng ta có thể cùng nhau chơi!"
Hứa Nam tích trữ một đống đĩa trò chơi, các trò trên máy học tập đã bị cậu ta chơi đến nát nhừ. Thế nên kỳ nghỉ hè này, cậu ta chuyển mục tiêu sang chiếc máy tính mới mua của gia đình.
Hứa Tuấn Văn vừa nghe có máy tính chơi, đôi mắt tức khắc sáng rực. Ra quán net chơi một tiếng phải mất ba tệ, nhưng chơi ở nhà chú út thì không mất một xu nào. Nghĩ vậy, Hứa Tuấn Văn quay qua nhìn chị gái đầy mong đợi.
Sao Hứa Thanh Lăng lại không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu thi xong, nhiệm vụ của cô cũng kết thúc, những chuyện còn lại cô không muốn quản.
"Em muốn ở lại đây chơi thì tự gọi điện về nhà thông báo đi, còn chị thì chốc nữa sẽ về trường."
Hứa Tuấn Văn thấy chị gái đã đồng ý, lập tức vui mừng ra mặt: "Em đi gọi điện thoại ngay!"
Giờ Hứa Thanh Lăng đang sốt ruột lắm, chỉ muốn chạy ngay về trường, Tiêu Đình Đình đã nhắn tin giục cô mấy lần, chiều nay trên kênh CCTV-5 sẽ phát sóng trực tiếp trận chung kết giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch, rất có thể Quách Lệ Na cũng sẽ xuất hiện trên TV.
"Chú, thím, chiều nay cháu còn có việc ở trường, cháu đi trước đây."
Thấy cháu gái chuẩn bị ra về, Hứa Đức Hữu đứng dậy định lái xe đưa cô đi nhưng Hứa Thanh Lăng đã từ chối, nói mình bắt taxi ở cổng là được rồi.
Mấy ngày nay, cô đã bị chú thím hỏi dò về chuyện Thẩm An Ngô đưa cô đi gặp phụ huynh tận mấy lần.
Cô không muốn trên đường về trường còn bị chú "tra khảo" thêm lần nữa. Lời nói dối dù có hoàn hảo đến đâu, nói nhiều rồi cũng sẽ lộ tẩy.
***
Kỳ thi đại học kết thúc, trên con đường chính của khuôn viên đại học Cửu Giang treo một tấm băng rôn đỏ tươi: Nhiệt liệt chúc mừng đội bóng đá của trường lọt vào trận chung kết giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch!
Khuôn viên vắng vẻ oi bức bỗng được tô điểm thêm một mảng sắc đỏ.
Là nhà vô địch khu vực phía Nam, đại học Cửu Giang là trường đại học tổng hợp duy nhất lọt vào trận chung kết, ba nhà vô địch của ba khu vực còn lại toàn bị các trường đại học khoa học - công nghệ ôm đồm.
Mấy trường như đại học sư phạm và khoa học xã hội đã bị loại từ những vòng trước. Mà cũng dễ hiểu thôi, các trường đại học khoa học - công nghệ chẳng những nhiều sinh viên nam, mà còn nhiều sinh viên thể thao được tuyển thẳng, hệ quả là thể chất của các cầu thủ trong đội bóng đều rất tốt, ngay cả cầu thủ dự bị cũng có trình độ cao hơn cầu thủ chính thức của các trường khác.
Đội bóng đá của đại học Cửu Giang có thể lọt vào trận chung kết, tất nhiên ban lãnh đạo nhà trường vô cùng vui mừng, thậm chí còn cử người chuyên phụ trách công việc hậu cần cho họ lúc đi thi đấu tại Thâm Quyến.
***
Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của Quách Lệ Na, Tiêu Đình Đình vuầ ăn cơm trưa xong đã cắm cọc ngồi canh luôn trước TV.
Vào hai giờ rưỡi chiều nay, kênh CCTV-5 sẽ phát sóng trực tiếp trận chung kết giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch, ba người đoạt quán quân, á quân và quý quân của cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá sẽ cùng xuất hiện trên TV với ba đội đứng đầu.
Ký túc xá không có điều hòa nên nóng như phòng xông hơi, gió từ quạt trần trên đầu chỉ thổi tới hai giường ở giữa. Hứa Thanh Lăng vừa về ký túc xá đã cùng Tiêu Đình Đình khiêng TV xuống, đặt ngay dưới quạt, sau đó ngồi bệt dưới đất xem.
Tuy không mấy hứng thú với bóng đá, nhưng ít nhất họ vẫn có lòng tự hào về trường, thế nên cả hai ngồi trước TV cổ vũ hết mình cho đội bóng đá của đại học Cửu Giang.
Nghiêm Soái và đồng đội đã chiến đấu rất kiên cường, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, cuối cùng thua 3-4 trước trường đại học Khoa học và Công Nghệ thủ đô.
Trận chung kết cuối cùng cũng kết thúc, sau một đoạn quảng cáo ở quảng trường, rốt cuộc đã đến phần trao giải.
Giải thưởng đầu tiên chính là danh hiệu đại sứ hình ảnh bóng đá sinh viên cúp Phi Địch. Mặc dù đã biết Quách Lệ Na giành giải ba, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy bạn cùng phòng xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia, Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình vẫn kích động đến mức vỗ tay ầm ầm.
Trên sân bóng đá của đại học Thâm Quyến, Quách Lệ Na mặc chiếc áo thi đấu màu vàng giống hệt đội bóng đá đại học Cửu Giang, đứng trên bục nhận giải cùng hai đại sứ hình ảnh bóng đá khác.
Không biết cô ấy làm thế nào mà thắt được phần gấu áo thành hình bông hồng, để lộ một đoạn eo thon màu mật ong.
Tiêu Đình Đình không nhịn được cảm thán: "Quách Lệ Na gầy đi nhiều thật!"
Chất lượng truyền hình thời đại này còn hạn chế, nhưng Hứa Thanh Lăng vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt xúc động lấp lánh trong mắt Quách Lệ Na. CEO của Phi Địch là một người đàn ông trung niên nho nhã, đang được quý cô dẫn đường dẫn lên sân khấu để trao tặng dải băng, giấy chứng nhận, cúp và quà cho ba "đại sứ".
Ống kính theo sát CEO của Phi Địch, nhân viên phía sau ông ta xách theo vài túi giấy. Bình luận viên rất tận tâm đọc quảng cáo: "Ba người đoạt giải quán quân, á quân và quý quân lần này, mỗi người sẽ được nhận một chiếc điện thoại nắp gập kiểu mới nhất trị giá năm tệ của Phi Địch - "Thiên sứ lãng mạn" 5688, với vẻ ngoài nhỏ nhắn và tinh tế, chiếc điện thoại này cực kỳ phù hợp với các quý cô, quý bà."
Hứa Thanh Lăng thật sự vui thay cho Quách Lệ Na: "Cuối cùng thì Lệ Na cũng có điện thoại dùng rồi!"
Tiêu Đình Đình cười đến không khép được miệng: "Em nhìn khóe miệng Lệ Na xem, sắp toét đến mang tai luôn rồi. Tiền thưởng của giải ba cũng được tận một nghìn, còn được thêm một cái điện thoại, rồi cả một chuyến bay đến Thâm Quyến. Kỳ này Lệ Na vừa được mở mang tầm mắt, vừa được lợi ích thiết thực!"
Cùng với âm nhạc hào hùng, CEO lần lượt đội vòng hoa lên đầu ba đại sứ hình ảnh, nhân viên bên cạnh vội vàng đưa túi giấy đựng điện thoại lên.
Người nhân viên ấy có tướng tá cao ráo, trên người mặc áo sơ mi đen, mặt đeo kính gọng mảnh, góc nghiêng của khuôn mặt khá là nổi bật. Khi anh ta quay người xuống sân khấu, ống kính vừa hay hướng thẳng vào mặt anh ta.
Hứa Thanh Lăng tưởng mình bị hoa mắt. Nếu cô nhớ không nhầm, hình như cô đã từng gặp người này ở đại học Cửu Giang.
"Nhân viên của Phi Địch trông cũng điển trai phết đấy." Đôi mắt của Tiêu Đình Đình như cái máy X quang, có thể xác định chính xác những người đàn ông đẹp trai trong phạm vi vài chục mét.
Cô ấy chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen đó, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Đột nhiên, cô ấy vỗ mạnh vào đùi, vừa chỉ tay vào bóng dáng cao gầy đó vừa lớn tiếng quát: "Người đó chẳng phải là bạn trên mạng của Quách Lệ Na sao?"
"Chết tiệt! Chẳng lẽ Quách Lệ Na tham gia cuộc thi này là vì anh bạn trên mạng của cậu ấy hả?! Anh ta tên là gì nhỉ?"
***
Trận chung kết giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch lần thứ nhất được tổ chức ở sân bóng đá của một trường đại học tại Thâm Quyến.
Trong trận này, đại học Cửu Giang đã chạm trán với nhà vô địch khu vực phía Bắc, đại học Khoa học và Công Nghệ thủ đô.
Nghiêm Soái không ngờ trận này lại khó khăn đến vậy, điểm số luôn ở thế giằng co. Đến loạt sút luân lưu cuối cùng, ngay cả khán giả bên khán đài cũng không cách nào ngồi yên nữa, dường như họ đã quên mất rằng đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp trận đấu này. Hàng trăm người cứ thế ùa vào sân, vây kín vùng cấm.
Người hâm mộ bóng đá quá nhiệt tình, ban tổ chức không tài nào kiểm soát nổi hiện trường nữa.
Bầu không khí ở những trường hợp này căng thẳng hơn các trận đấu thông thường nhiều, chỉ ai tự tin sút tốt mới dám đứng ra. Nhưng với tư cách đội trưởng, Nghiêm Soái không thể thoái thác trách nhiệm.
Cả sân vận động như sôi sục, khi tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình, thái dương Nghiêm Soái khẽ co giật, nhỏ đến mức khó phát hiện.
Tiếc thay anh ta đã đá hỏng quả phạt đền quyết định. Cuối cùng, đội bóng đá đại học Cửu Giang thua 3-4 trước trường đại học Khoa học và Công Nghệ thủ đô.
Trong phòng nghỉ bên cạnh sân bóng, Quách Lệ Na và hai đại sứ hình ảnh bóng đá khác đã ngồi đợi ở đó hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá đã kết thúc, cô ấy đã giành được huy chương đồng. Quán quân và á quân lần lượt đến từ một trường đại học sư phạm và một trường đại học khoa học xã hội trọng điểm.
Trận đấu bên ngoài là trận đấu cuối cùng của giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch lần này. Sau khi trận đấu kết thúc sẽ đến phần trao giải. Tới lúc đó ba đại sứ hình ảnh bóng đá cũng sẽ lên sân khấu nhận giải.
Đội bóng đá của hai trường đại học có đại sứ đoạt quán quân cùng á quân đã bị loại từ sớm, thế nên tâm trạng của hai người họ trong hai tiếng đồng hồ này khá thoải mái, vui vẻ nói cười, khác hẳn với Quách Lệ Na lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Trong khoảng thời gian này, Quách Lệ Na không chỉ cùng các chàng trai của đội bóng đá Đại học Cửu Giang tập luyện, còn cùng họ đến Thâm Quyến tham gia thi đấu, giữa hai bên đã sớm kết thành tình đồng chí.
Hơn nữa, đội bóng đá của trường tham gia một trận đấu quan trọng như vậy, còn được cả Đài Truyền hình Trung ương phát sóng trực tiếp, thử hỏi sao mà không lo lắng cho được?
Trận đấu trên sân đã bước vào giai đoạn cuối cùng đầy kịch tính, người hâm mộ ùn ùn kéo về phía vùng cấm, Quách Lệ Na có thể nghe thấy những tiếng hò reo như sấm.
Kết quả đã ngã ngũ, đội bóng đá Đại học Cửu Giang đã thua đại học Khoa học và Công Nghệ thủ đô với cách biệt một bàn.
Thật lòng mà nói, cô ấy cảm thấy Nghiêm Soái và đồng đội có thể kiên cường thi đấu đến tận lúc này xem như đã cố gắng hết sức rồi. Bởi trong đội bóng đá đại học Khoa học và Công Nghệ thủ đô có kha khá thành viên đậu đại học nhờ năng khiếu bóng đá, kỹ năng của họ nằm ở cái trình mà đội bóng đá đại học Cửu Giang không thể với tới.
Quách Lệ Na đứng bên cạnh sân bóng, nhìn những tấm băng rôn và logo Phi Địch treo trên hàng rào thép cao bốn phía, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giải đấu kéo dài gần hết học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, từ vòng sơ loại đến vòng bán kết rồi đến trận chung kết ở Thâm Quyến, rốt cuộc cũng có một kết quả chính thức.
Những ngày này, cô ấy không còn nhớ nổi mình đã nhìn thấy logo của Phi Địch bao nhiêu lần. Hậu quả là cô ấy bắt đầu cảm thấy choáng váng, hình như dòng chữ cái tiếng Anh này và dòng chữ cô ấy nhìn thấy trên ba lô của Thuyền không có mái chèo là cùng một khuôn đúc ra thì phải?
***
Sau khi trận đấu kết thúc, lễ trao giải nhanh chóng được tổ chức. Là một trong những nội dung thi đấu của giải bóng đá sinh viên toàn quốc cúp Phi Địch, đại sứ hình ảnh bóng đá là những người đầu tiên được gọi lên sân khấu nhận giải.
Khán đài lại vang lên những tiếng huýt sáo và reo hò chói tai. Quách Lệ Na và hai cô gái khác đứng trên bục nhận giải, trải qua vô vàn trận đấu lớn nhỏ, giờ đây cô ấy đã có thể bình tĩnh đối mặt với những tình huống như thế này. Quách Lệ Na nhoẻn miệng nụ cười tự tin, thoải mái vẫy tay chào khán giả nơi thính phòng.
Bầu trời trên đầu xanh ngắt, những đám mây trắng bồng bềnh như ở ngay trước mắt, Quách Lệ Na cảm thấy mình được bao bọc bởi một luồng khí ấm nóng, trong gió thoang thoảng mùi hương cây cỏ, thậm chí cô ấy còn ngửi thấy mùi hoa sứ.
Đó là loài hoa cô ấy lần đầu nhìn thấy khi đến Thâm Quyến.
Đúng là lúc đầu, vì Thuyền không có mái chèo nên cô ấy mới đăng ký tham gia cuộc thi này. Nghĩ đến trận chung kết cuối cùng sẽ được phát sóng trên kênh CCTV-5 và Đài Truyền hình Thâm Quyến là cô ấy không khỏi cảm thấy bồi hồi.
Thuyền không có mái chèo rất thích xem các chương trình trên kênh CCTV-5, hôm đó dù mệt đến ngủ thiếp đi, cô ấy vẫn còn nghe thấy loáng thoáng giọng bình luận trận bóng đá.
Quách Lệ Na đã từng rất hy vọng Thuyền không có mái chèo sẽ nhìn thấy cô ấy của bây giờ.
Cô ấy… không còn là cô sinh viên năm nhất ngốc nghếch, cái gì cũng không biết nữa.
Cô ấy sẽ không còn ngây ngô hỏi giá của từng món ăn khi ăn buffet.
Cô ấy sẽ không còn để thìa trong cốc khi uống cà phê.
Cô ấy sẽ không còn thoa mặt trắng bệch để trông xinh xắn hơn…
Còn có, cô ấy đã gầy đi hẳn năm ký so với trước đây.
Tuy nhiên, giờ phút này, khi đứng trên bục nhận giải, nhìn vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, Quách Lệ Na đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy của hiện tại không còn mong đợi ánh mắt của bất kỳ ai, cũng đủ kiên cường để đối mặt với sự đánh giá của bất cứ người nào.
Thế giới mà cô ấy chưa từng biết đến đang dần mở ra trước mắt. Không phải bóng dáng mờ ảo kia đã đưa cô ấy đến đây, mà là vô số buổi tập luyện vất vả, đổ mồ hôi sôi nước mắt, mới đúc kết thành kết quả cho trận thi đấu ngày hôm nay.
Trong quá trình này, cô ấy đã hoàn toàn đắm mình vào cuộc thi, nỗ lực vì từng trận đấu, vui mừng vì từng lần thăng hạng.
CEO của Phi Địch là một người đàn ông trung niên mang phong thái phương Tây, nói với cô ấy bằng giọng điệu pha chút âm hưởng Hồng Kông và Đài Loan: "Chúc mừng cô."
"Cảm ơn." Quách Lệ Na cúi đầu, để đối phương đội vòng hoa sứ lên đầu mình.
Lúc ngẩng đầu lên, Quách Lệ Na bất chợt nhìn thấy nhân viên đứng sau CEO của Phi Địch. Cô ấy sững người.
Rõ ràng đối phương còn kinh ngạc hơn cô cả ấy. Đôi mắt từng ánh lên vẻ cười đùa bỡn cợt kia thoáng chút căng thẳng và bối rối. Nhưng dù sao cũng là con cáo già lăn lộn nhiều năm trong xã hội, chỉ mất vài giây đã lấy lại được bình tĩnh.
Người đàn ông từng vô số lần xuất hiện trong tâm trí Quách Lệ Na, khiến cô ấy vừa nghĩ đến đã cảm thấy tức ngực khó thở, chỉ muốn tự tát cho mình vài cái, sau đó đứng dậy tập vài bài quyền, cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô ấy.
Bất ngờ không? Hình như cũng không. Khi nhìn thấy logo trên ba lô của anh ta, cô ấy cũng đã đoán được đại khái.
Thuyền không có mái chèo, ồ, không đúng, trên bảng tên đeo trước ngực có tên của anh ta.
Cù Tuấn, anh ta tên là Cù Tuấn.
Sau vài giây lơ đãng, Quách Lệ Na nhanh chóng dời mắt, vẻ mặt như thường nhận lấy phần thưởng từ tay CEO của Phi Địch, khóe môi thoáng hiện lúm đồng tiền.
"Cảm ơn tổng giám đốc Châu."
***
Sau chặng đường dài gần nửa năm, tất cả mọi người trong đội bóng đá đại học Cửu Giang đều có chút mệt mỏi. Hiện tại cuối cùng cũng đã thi đấu xong, ngày mai có thể trở về Cửu Giang rồi.
Trong phòng nghỉ bên cạnh sân bóng, ngoại trừ Nghiêm Soái mặt mày hơi cau có, tâm trạng của các thành viên khác trong đội đều khá tốt. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng giành được vị trí á quân toàn quốc đã đủ khiến họ hài lòng rồi.
Quách Lệ Na nhận thưởng xong thì trở về phòng nghỉ, bên trong lập tức vang lên tiếng ồn ào như muốn bật tung cả nóc nhà. Nếu là trước đây, hẳn cô ấy sẽ thấy xấu hổ lắm, nhưng bây giờ cô ấy đã quá quen thuộc với những cầu thủ này, có thể thoải mái cười đùa, quát mắng họ, hoàn toàn không để bản thân chịu thiệt thòi.
Ngay cả anh Siêu, người đã chế giễu cô ấy là đứa con gái quê mùa và béo ú hồi vòng sơ tuyển, giờ đây đã có thể vui vẻ nói đùa với cô ấy vài câu, vừa mở miệng đã gọi một tiếng "cô Quách".
"Cô Quách, ghê gớm thật! Huy chương đồng toàn quốc cơ đấy!"
Quách Lệ Na liếc anh ta: "Anh đừng có ở đây mỉa mai tôi! Giành được á quân rồi nên lấy tôi ra làm trò đùa phỏng?"
Nói xong, cô ấy không thèm để ý đến anh ta, quay sang mượn điện thoại của Nghiêm Soái. Tuy Quách Lệ Na vừa được tặng một chiếc điện thoại mới, nhưng vẫn chưa lắp sim nên không xài được. Những ngày này ở Thâm Quyến, vì không có điện thoại nên mỗi lần có việc cần, cô ấy đều mượn của Nghiêm Soái.
Nghiêm Soái kéo khóa túi hành lý, lấy khăn lau sơ mồ hôi trên người, rồi ném điện thoại cho cô: "Tự cô gọi đi."
Mấy ngày nay, điện thoại của anh ta suýt chút nữa bị gọi cháy máy, mỗi ngày đều nhận điện thoại đường dài từ khắp nơi gọi đến. Có lãnh đạo nhà trường, cũng có những người bạn quen biết trên sân cỏ trước đây.
Anh ta đã nạp hơn ba nghìn đồng tệ vào tài khoản nên cũng chẳng cần ki bo gì một hai cuộc gọi đường dài của cô ấy.
Quách Lệ Na chưa mặt dày tới độ gọi điện về nhà, mà gọi vào số điện thoại ký túc xá 202, Tiêu Đình Đình nghe máy.
"Vừa rồi các cậu có xem ti vi không?"
Tiêu Đình Đình ở đầu dây bên kia hét lên như chuột chũi đất: "Chị và Hứa Thanh Lăng đều xem rồi! Lệ Na, không ngờ em lên hình cũng đẹp đấy!"
Trong mắt Quách Lệ Na lấp lánh ý cười: "Xem là tốt rồi. Em chuẩn bị về trường liền nè, chờ em trở về sẽ kể cho các chị nghe. Mấy ngày nay em nhớ các chị chết mất!"
Tiêu Đình Đình còn muốn hỏi cô ấy chuyện Thuyền không có mái chèo nhưng điện thoại bên kia đã cúp máy.
Quách Lệ Na cúp máy, liếc nhìn thời gian cuộc gọi, vừa vặn trong vòng một phút.
Nghiêm Soái ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Gọi xong rồi à?"
Quách Lệ Na: "Gọi xong rồi. Cũng sắp về rồi mà, đâu cần phải nói nhiều."
Cước phí gọi điện thoại đường dài liên tỉnh rất đắt, một phút mất sáu hào. Mỗi lần dùng điện thoại của Nghiêm Soái gọi điện thoại, cô ấy đều cố gắng kiểm soát trong vòng một phút, không tiện dùng quá lâu.
Bên ngoài vẫn đang trao các giải thưởng cá nhân và tập thể của giải bóng đá lần này, chưa đến lượt đội bóng đá đại học Cửu Giang lên sân khấu.
Nghiêm Soái đang nói chuyện với đồng đội về việc ngày mai trở về Cửu Giang, cả đội sẽ về trong ngày mai, còn Quách Lệ Na xuất phát muộn hơn họ một ngày.
Quách Lệ Na nghĩ đến việc mình còn phải ở lại Thâm Quyến thêm một ngày, tức khắc cảm thấy chán nản.
Nghiêm Soái gác chân lên ghế sô pha bên cạnh: "Hay là, chúng ta cũng về muộn một ngày…"
Còn chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Quách Lệ Na quay đầu lại, Cù Tuấn đang đứng ở cửa phòng nghỉ, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô ấy, trên mặt nở nụ cười lịch sự cũng đầy xa cách của dân công sở: "Cô Quách, xin hỏi bây giờ cô có rảnh không?"