Tại khu biệt thự Tử Kim, con trai Hứa Nam đã nghỉ hè, cháu gái tới đưa cháu trai đi thi đại học nên sẽ ở lại nhà họ vài ngày. Phó Quyên không giỏi việc nhà, càng không biết nấu nướng là gì, may sao chồng bà ấy - ông Hứa Đức Hữu, hiện đang là giáo viên dạy cấp hai đã được nghỉ hè, nên cơm trưa và cơm tối mấy hôm nay đều do ông ấy đảm nhiệm.
Mỗi ngày, Phó Quyên sẽ dậy sớm tập thể dục buổi sáng, sẵn tiện ghé quán bán đồ ăn sáng ngoài chợ mua bữa sáng về cho cả nhà.
Sáng sớm, sau khi thức dậy, Hứa Thanh Lăng gọi Hứa Tuấn Văn rời giường, bất chợt nhìn thấy Phó Quyên đeo kiếm Thái Cực, xách một đống đồ ăn sáng về.
Mặc dù Phó Quyên và Phó Cần là chị em ruột, nhưng tính cách và thói quen sinh hoạt hoàn toàn khác nhau. Phó Cần đã sống quen trong nhung lụa, cả người toát lên phong thái quý bà đến từ các gia đình giàu có, còn Phó Quyên vẫn giữ lại chút nếp sống của người bố quá cố làm công an.
Thấy cháu gái đã tỉnh, Phó Quyên vội gọi cô đến ăn sáng: "Hôm qua Tuấn Văn khen bánh bao thịt ngon nên hôm nay thím mua thêm mấy cái nè."
Hứa Thanh Lăng dụi mắt, ngại ngùng nói: "Thím út, sáng thím đi tập thể dục sao không gọi cháu?"
Tối qua cô đã dặn thím là buổi sáng ra ngoài nhớ gọi cô đi cùng. Cô cũng muốn cùng thím đến quảng trường gần đó tập thể dục.
Phó Quyên nhỏ hơn Ngô Quế Phân mười tuổi, tính tình dễ gần, không thích tỏ vẻ bề trên với lớp trẻ. Thấy cháu gái còn chưa tỉnh ngủ đã đòi đi tập thể dục, bà ấy không khỏi mỉm cười: "Người trẻ như mấy đứa bình thường học hành căng thẳng quá trời, không dễ gì mới được nghỉ hè, ráng ngủ thêm lúc nào hay lúc đó chứ."
Hứa Đức Hữu nghe thấy giọng vợ, vội bước từ phòng sách ra. Khác với tính cách năng động của vợ, ông ấy thích sự yên tĩnh, êm ả hơn, thế nên mỗi sáng thức dậy, nhất định phải vào phòng sách luyện viết chữ một lúc mới được. Nét chữ ông ấy đẹp như vậy là nhờ công sức tự học tập suốt nhiều năm đấy.
Hồi nhỏ, Hứa Thanh Lăng còn từng theo chú út học thư pháp một thời gian nữa cơ.
Luyện viết xong, Hứa Đức Hữu ra khỏi phòng sách, thấy cháu gái và cháu trai đã ngồi trước bàn ăn sáng. Trông cháu gái khá là có tinh thần, còn cháu trai lại hiện hai quầng thâm dưới mắt, dù vậy vẫn không giấu nổi vẻ phấn khích trên mặt.
Ông ấy ngồi xuống ăn sáng, cố ý hỏi cháu trai: "Tuấn Văn, sáng nay thi môn cuối cùng rồi, tối qua có phải kích động quá nên không ngủ được không?"
Hứa Tuấn Văn gãi đầu, liếc vội chị gái một cái, sau đó cầm một cái bánh bao thịt lên, vừa ăn vừa nói: "Ngủ ngon lắm ạ. Chỉ là nửa đêm dậy đi vệ sinh thôi."
Hứa Thanh Lăng giật giật khóe môi, cúi đầu ăn tào phớ, không nói câu nào.
Mấy hôm đưa Hứa Tuấn Văn đi thi, cô cũng giống như bao phụ huynh khác, sáng dẫn cậu tới địa điểm thi, sau đó đứng bên ngoài đợi, thi xong lại đón người về.
Hai hôm trước, Hứa Tuấn Văn vẫn còn rất bình thường, nhưng tối hôm qua, chắc vì chỉ còn lại đúng một môn cuối cùng là tiếng Anh nên cậu cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Sách đọc không vào, nhắm mắt lại không buồn ngủ, thế là chẳng biết cậu đào đâu ra một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, lén trốn trong phòng đọc.
Nửa đêm Hứa Thanh Lăng dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng em trai vẫn sáng thì vào xem, vừa hay bắt quả tang, lập tức tịch thu cuốn tiểu thuyết.
Phó Quyên tự pha cho mình một cốc nước mật ong, ngồi xuống cạnh chồng, đặng nói với cháu gái: "Sáng Tuấn Văn thi xong, chú út sẽ đến đón hai đứa, trưa về đây chúng ta cùng ăn bữa cơm. Nếu không vội thì cứ thoải mái ở lại thêm vài ngày, khi nào chán chú út sẽ đưa hai đứa về."
Hứa Thanh Lăng toét miệng cười với bà ấy: "Thím ơi, hiện cháu đang là thành viên tổ dự án của giảng viên ở trường, hè này phải tới phòng làm việc của thầy ấy làm thêm. Tuấn Văn thì phải về giúp bố mẹ cháu trông cửa hàng. Lúc đi mẹ cháu đã dặn rồi, thi xong phải về ngay, nên chắc chiều nay chúng cháu sẽ thu dọn đồ đạc rồi về luôn ạ. Lần sau có dịp bọn cháu sẽ đến chơi với Nam Nam cho đã."
Làm gì có chuyện Hứa Tuấn Văn giúp bố mẹ trông cửa hàng chứ, cô chỉ muốn viện cái cớ nào đó nghe không quá vô lý thôi.
Quả nhiên, hai vợ chồng nghe xong cũng không nói gì nữa. Con trai Hứa Nam nhà mình vừa được nghỉ hè là lăn quay ra ngủ nướng, ngày nào cũng ngủ đến chín giờ mới dậy. Nhìn lại mấy đứa con nhà anh chị, hai cô con gái vừa lên đại học đã bắt đầu kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, ngay cả Tuấn Văn cũng biết nghỉ hè về nhà trông cửa hàng.
Phó Quyên thầm cảm khái trong lòng, hiền từ gật đầu nói: "Thôi được rồi, nếu hai đứa đều có việc bận, thím út cũng không giữ hai đứa lại nữa. Thi tiếng Anh xong nhớ về ăn cơm rồi hãy đi nhé."
Hứa Thanh Lăng vui vẻ đồng ý. Ăn sáng xong, Hứa Đức Hữu lái xe đưa hai chị em đến địa điểm thi. Khu biệt thự Tử Kim cách điểm thi trường cấp ba số ba Cửu Giang chỉ mười mấy phút đi bộ, nhưng trong thời tiết nóng nực này, Hứa Đức Hữu sợ hai người họ bị say nắng nên ngày nào cũng kiên trì đưa đón.
...
Hứa Tuấn Văn vừa đến trường thi là phóng đi tìm bạn bè và thầy cô ngay, Hứa Thanh Lăng lại tiếp tục đứng đợi ở cổng.
Tháng bảy ở Cửu Giang nóng như cái lò hấp, ngoài cổng trường cấp ba số ba Cửu Giang đông nghịt phụ huynh. Hôm nay là buổi thi cuối cùng của kỳ thi đại học, các bậc phụ huynh đã chống chọi đến ngày thứ ba, không nhiều thì ít cũng có chút mệt mỏi.
Tán lá vài cây hòe già trước cổng trường đã héo úa vì nắng, ve sầu vẫn kêu râm ran, không biết là đang cổ vũ cho các học sinh hay đang kêu gào vì thời tiết oi bức ngày hè.
Hứa Thanh Lăng mua một chai nước, sau đó ngồi xuống bậc thềm của quán tạp hóa trước cổng trường. Xung quanh, các phụ huynh túm tụm tốp ba tốp năm, có đứng có ngồi, điểm chung là đều đang bàn tán về đề thi hai ngày trước.
Thực ra không cần nghe, cô vẫn nhớ được kha khá. Đề thi năm nay có độ khó trung bình, khá thuận lợi cho những học sinh có học lực trung bình khá trong lớp. Tình cờ thế nào Hứa Tuấn Văn cũng nằm trong nhóm này, ấy mà không biết kiếp trước thi kiểu gì mà lại trượt cả hệ cao đẳng.
Hứa Thanh Lăng ngồi trên bậc thềm, nhớ lại cảnh mình thi đại học năm đó. Làm gì có ai đưa đón đâu chứ? Đám bạn học cùng làng Sồi đều có bố mẹ đến đưa đón, chỉ mình cô tự đạp xe đi về suốt mấy ngày trời.
Năm đó đề thi rất khó, lúc hết giờ làm bài thi môn toán, vừa bước ra khỏi phòng thi, cô lập tức òa khóc. Tâm trạng cô lúc đó giống như bầu trời xám xịt, cảm thấy sau này mình sẽ không được học hành gì nữa.
Thế nên sau này khi thấy bạn thân và chàng trai mình thích đều đậu đại học, bản thân cũng đủ điểm đỗ hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang, nhưng trong nhà lại nhất quyết không cho đi học, cô mới buồn đến vậy.
...
Chuông vào phòng thi vang lên, sân trường vừa nãy còn đầy tiếng người ồn ào náo nhiệt bỗng im bặt, tiếng nói chuyện của các phụ huynh cũng nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng ve sầu râm ran hết đợt này đến đợt khác.
Cái nóng khốc liệt khiến tiếng ve sầu càng thêm dài dòng khô khan, Hứa Thanh Lăng ngồi trong bóng râm, vì quá buồn chán, cô bèn lôi cuốn tiểu thuyết võ hiệp tịch thu được từ chỗ Hứa Tuấn Văn ra đọc.
Nói thật, nội dung khá tẻ nhạt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nam chính ba mươi tám tuổi, vì nhiều lý do nên lỡ đánh mất phong độ đàn ông, vậy mà vẫn có hai người phụ nữ đòi sống đòi chết yêu anh ta. Một người là nàng công chúa ngây thơ, một người là hồng nhan tri kỷ xinh đẹp. Anh ta cứ lưỡng lự giữa hai người phụ nữ.
Ba mươi tám, Hứa Thanh Lăng tính toán, thế chẳng phải hơn Thẩm An Ngô tám tuổi sao?
Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh Thẩm An Ngô lúc ba mươi tám tuổi, ngoài việc bị tàn tật phải ngồi xe lăn, tính tình hơi kém ra thì cũng chẳng khác gì anh bây giờ.
Thôi được. Cô cắn răng đọc tiếp.
Đọc được một nửa, tiếng chuông thình lình vang lên từ loa phát thanh của trường thi. Môn thi cuối cùng đã kết thúc, học sinh lũ lượt lao về phía cổng trường như hổ thoát khỏi chuồng. Nhìn nét mặt hớn hở phấn chấn của họ, có lẽ môn thi cuối cùng khá dễ.
Hứa Tuấn Văn cùng một nhóm bạn vừa đi vừa cười nói rôm rả, thấy chị gái đứng ở cổng chờ mình, cậu ngập ngừng tiến lên, cười hì hì: "Chị, trưa nay em không về nhà chú út ăn cơm đâu. Em đi chơi với bạn, chiều em tự về nhà."
Hứa Thanh Lăng cũng đoán được em trai mình sẽ làm vậy, cô chỉ trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng. Mấy chàng trai đứng cạnh thấy vậy thì sợ chết khiếp, vội đánh bài chuồn.
Hứa Tuấn Văn là con út trong nhà, bình thường rất biết nhìn sắc mặt người lớn. Thấy dáng vẻ này của chị hai, cậu biết ngay hôm nay không thoát được, đành lủi thủi đi theo sau chị hai chuẩn bị về nhà chú út.
Không biết từ khi nào mà tính tình của chị hai còn khó ở hơn cả chị cả, hở ra là dọa cậu. Trước đây chỉ dọa bằng miệng, bây giờ cậu cảm thấy nếu không nghe lời chị hai, có khi cô sẽ đánh cậu thật mấy. Muốn trách chỉ có thể trách người mẹ đã nghĩ ra trò này của cậu, nói thật cảm giác bị chị gái canh chừng suốt ba ngày thi đại học chẳng khác gì ngồi tù cả.
Có điều ngày mai chị hai về lại trường rồi, chờ cô đi khỏi, cả kỳ nghỉ hè này sẽ không còn ai quản lý được cậu nữa.
Phụ huynh và học sinh trước cổng trường cấp ba số ba Cửu Giang dần tản đi, Hứa Tuấn Văn và chị gái đứng đợi dưới gốc cột điện cạnh cổng trường, hai ngày trước xe của chú út đều đón họ ở đây.
Thấy chiếc xe hơi màu trắng chạy từ xa đến, Hứa Tuấn Văn bước vội lên trước, mở cửa băng ghế sau, lúc này mới phát hiện hôm nay người lái xe tới không phải chú út mà là cháu ngoại của thím, Thẩm Loan.
Cậu cười hì hì chào Thẩm Loan: "Anh Thẩm Loan, sao hôm nay anh lại đến đón?"
Tuy bình thường Hứa Tuấn Văn không thường xuyên đến nhà chú thím, nhưng cũng từng gặp Thẩm Loan vài lần. Thẩm Loan học cùng lớp với chị cậu và Uyển Nguyệt, nghe nói hiện đang hẹn hò với Uyển Nguyệt. Cậu đã nghe bố mẹ bàn tán sau lưng về cậu quý tử nhà họ Thẩm này không ít lần.
Hứa Thanh Lăng đi theo em trai lên xe, thấy người ngồi ở ghế lái, cô hơi sững sờ.
Thẩm Loan đặt tay trái trên vô lăng, quay đầu nhìn họ, vẻ mặt rất bình thản: "Lên xe đi, chú bảo tôi đến đón hai người."
Hứa Thanh Lăng biết tính chú út, chắc chắn không phải chú bảo Thẩm Loan đến đón. Nhưng xe đã tới rồi, cô cũng lười phản bác.
Kể từ sau cái lần cãi nhau với Uyển Nguyệt trước mặt các bạn học, đồng thời vạch trần chuyện của Thẩm Loan và Uyển Nguyệt trong buổi họp lớp, này là lần đầu tiên cô gặp lại Thẩm Loan.
Thẩm Loan đã trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, Hứa Thanh Lăng không chào anh ta, vừa lên xe đã vùi đầu đọc tiếp cuốn tiểu thuyết võ hiệp.
Hứa Tuấn Văn cũng không có chuyện gì để nói với Thẩm Loan, trong ấn tượng của cậu, Thẩm Loan rất lạnh lùng, trước đây mỗi khi chạm mặt ở nhà chú thím út, anh ta chẳng nói chuyện với cậu được mấy câu.
Cứ tưởng chị gái và Thẩm Loan là bạn học, hẳn sẽ hỏi thăm đôi câu. Không ngờ hai người lại tỏ ra như không quen biết nhau, suốt dọc đường, không ai nói một lời, cứ coi đối phương như không khí.
Hứa Tuấn Văn cảm thấy khung cảnh này vừa ngượng ngùng vừa kỳ lạ. Cậu nhớ trước đây chị hai và Thẩm Loan cũng khá thân thiết. Thẩm Loan còn thường xuyên đứng đợi chị hai trước cửa hàng nhà họ để cùng tới trường tham gja tiết tự học buổi tối…
Vậy nên, bây giờ là tình huống gì đây?
Chị hai không nói chuyện với Thẩm Loan, Hứa Tuấn Văn càng không có chuyện gì để nói với Thẩm Loan, chỉ đành kiếm đề tài bắt chuyện với chị hai.
"Chị, cuốn sách này hay không?"
"Không hay."
"Không hay? Thế sao chị cầm đọc lâu thế?"
"Chị chỉ muốn biết kết cục ra sao thôi."
Thẩm Loan ngồi phía trước lái xe, mắt liếc nhìn Hứa Thanh Lăng qua gương chiếu hậu. Từ lúc lên xe cô vẫn luôn cúi đầu đọc sách, không thèm nhìn anh ta lấy một lần.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, nặng nề dời mắt, không nhịn được khẽ day nghiến răng hàm sau. Anh ta không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là cô hại anh ta mất mặt trước bạn bè, sao cô vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí bày ra dáng vẻ như thể anh ta đang nợ tiền cô vậy.
...
Khi xe đến nhà chú út, Hứa Thanh Lăng cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết.
Nói thật, nó dở tệ đến phát ngán. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cuối truyện, nam chính hưởng thụ niềm vui tam thê tứ thiếp, sống hạnh phúc trên đảo cùng hai người phụ nữ yêu anh ta sâu đậm.
Quả nhiên là thứ cốt truyện độc ác mà chỉ tác giả nam mới nghĩ ra được.
Hứa Thanh Lăng nhét cuốn sách vào tay Hứa Tuấn Văn, xuống xe.
...
Hứa Đức Hữu đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa trong bếp, mặc dù Phó Quyên không giúp được gì nhiều nhưng cứ đi tới đi lui trong bếp, bồn chồn không yên.
Bình thường chỉ có hai vợ chồng ăn cơm, đột nhiên có thêm nhiều người như vậy, thử hỏi sao có thể không lo cho được?
Cháu trai và cháu gái vừa ra khỏi nhà đi thi, cháu ngoại Thẩm Loan thình lình ghé thăm.
Tối qua Hứa Nam gọi điện cho anh họ, bảo anh ta có rảnh thì đến nhà dạy cậu ta dùng máy tính. Hẹn xong cũng không thèm báo với bố mẹ một tiếng.
Hôm nay Phó Quyên thấy cháu ngoại đến mới biết chuyện này. Biết vậy thì họ đã ra ngoài ăn rồi.
Thẩm Loan chơi máy tính với Hứa Nam một lúc thì cài cho cậu ta một trò chơi gõ chữ, để cậu ta tự mình mày mò. Tầm mười một giờ, thấy chú ra ngoài, anh ta mới biết mấy ngày qua Hứa Thanh Lăng và em trai cô ở nhà dì út.
Cũng không biết dây thần kinh nào bị chập mà Thẩm Loan lại chủ động đề nghị để mình đi đón. Anh ta đã có bằng lái hơn một năm rồi, bình thường cũng hay lái xe của bố đi vài vòng nên kỹ thuật cũng khá ổn. Thế nên Hứa Đức Hữu đã đưa chìa khóa cho anh ta, để anh ta đi đón hai người.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết anh chị đã trở về, Hứa Nam đang chơi máy tính không ngồi yên được nữa, tức tốc lao ra ngoài sân như tên bắn.
"Đánh máy chán quá, hai người tải cho em trò chơi khác đi!"
Hứa Thanh Lăng vừa vào cửa đã nghe thấy thím út giục chú út. Cô cũng thường xuyên nấu ăn, biết người nấu ăn sợ nhất là bị thúc giục, vội vàng đặt cặp sách xuống, rửa sạch tay, vào bếp phụ chú út.
Mấy món hầm, om, kho tốn thời gian hiện đã làm xong, chỉ còn lại mấy món xào chưa cho vào chảo.
Hứa Thanh Lăng bước vào bếp, thấy rau thơm để trong bồn còn chưa rửa, lại nhìn thịt bò thăn ướp sẵn trên thớt, cô lập tức đoán được chú út muốn làm món gì, bèn vội vàng cầm kéo cắt gốc rau thơm, sau đó tách ra rửa sạch.
Hai chú cháu chưa bao giờ nấu ăn cùng nhau, vậy mà lại hợp tác ăn ý vô cùng.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, hai vợ chồng cùng một đám trẻ con ngồi xuống ăn cơm. Hứa Đức Hữu tính tình điềm đạm, lúc nấu ăn lại cực kỳ kiên nhẫn, thành quả là món sườn heo chua ngọt ăn rất vừa miệng.
Hứa Đức Hữu hỏi cháu trai về bài thi tiếng Anh hôm nay, lại bàn về việc đăng ký nguyện vọng, sau đó chuyển chủ đề sang Thẩm Loan.
Phó Quyên xem như nhìn Thẩm Loan lớn lên, rất yêu quý cậu cháu ngoại này, vui vẻ gắp một đống thức ăn vào bát anh ta, cười tủm tỉm nói: "Lần trước không phải bảo sẽ dẫn bạn gái cháu đến nhà chơi hả? Sao hôm nay không dẫn đến?"
Thẩm Loan ăn một miếng sườn, thản nhiên nói: "Chia tay rồi ạ."
?! Mấy đôi mắt trên bàn ăn không hẹn mà cùng đổ dồn về phía anh ta.
Nghe vậy, Hứa Thanh Lăng đang với tay gắp miếng thịt bò nướng hơi xa mình tức khắc ngẩng lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Loan.
Đũa trên tay cô khựng lại. Ý gì đây? Anh ta định tìm người gánh tội cho việc chia tay của mình đấy à?