Thẩm An Ngô đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ngây người đứng đó.
Ngực anh vừa tức vừa nghẹn, sầm mặt bước tới, nắm lấy tay cô: "Chú đưa cháu về trường."
Hứa Thanh Lăng "dạ" một tiếng, tay bị anh nắm chặt, giãy cũng không giãy ra được, đành phải để mặc anh nhét mình vào trong xe.
Suốt dọc đường hai người không nói một lời, Trương Dã ngồi phía trước lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sếp và cô Hứa qua gương chiếu hậu.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, vừa nãy lúc sếp xuống xe còn nói cười vui vẻ với cô Hứa, sao mua đồ xong trở về lại không nói chuyện với nhau nữa.
Bầu không khí trong xe quá đỗi ngột ngạt, đến Hứa Thanh Lăng cũng cảm thấy khó chịu. Cô không khỏi nhớ lại lần đi công tác cùng Thẩm An Ngô ở tỉnh ngoài, lúc đó cô báo với anh rằng Thẩm Loan đã cầu hôn cô, cô sắp kết hôn rồi.
Kết quả Thẩm An Ngô chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: "Đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc gả vào nhà họ Thẩm thôi hả? Cô và nó không hợp nhau đâu!"
Giọng điệu Thẩm An Ngô khi ấy cực kỳ cay nghiệt, nào giống bây giờ, chỉ vì cô từ chối làm bạn gái tạm thời của anh mà bắt đầu hờn giận?
Hứa Thanh Lăng bỗng thấy hơi buồn cười.
Lần đó cô bị anh chọc tức đến phát khóc, định tự mình đi bộ về khách sạn, không ngờ anh lại giận đến mức sai bảo vệ khiêng xe lăn từ trên xe xuống.
Thấy vậy, cô chỉ đành lên xe. Nhưng dù chịu lên xe rồi, suốt dọc đường cô vẫn mặt nặng mày nhẹ không nói tiếng nào. Anh thấy cô giận, trái lại còn chủ động bắt chuyện làm dịu không khí. Anh kể cô nghe về vụ bắt cóc năm xưa, nói chân anh bị gãy là do nửa đêm bị người ta bắt cóc.
Lúc kết thúc câu chuyện, anh còn dùng giọng điệu rất chi là nghiêm túc cảnh cáo cô rằng bất kể thế nào cũng tuyệt đối không được lấy sự an toàn của bản thân ra đùa giỡn. Hứa Thanh Lăng vốn đang tức giận, nghe anh nói một tràng xong chỉ còn thấy áy náy và có lỗi.
Giờ phút này, ngồi bên cạnh Thẩm An Ngô, Hứa Thanh Lăng tựa đầu vào cửa kính xe, ma xui quỷ khiến mở lời: "Chú cảm thấy giữa cháu và Uyển Nguyệt, ai hợp với Thẩm Loan hơn?"
Hoàn cảnh này rất thích hợp để tái hiện lại cuộc trò chuyện đêm hôm đó ở kiếp trước. Hứa Thanh Lăng cảm thấy chắc mình bị bệnh rồi, những vẫn muốn nghe câu trả lời của anh.
Thẩm An Ngô quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nói cô bị hỏng não rồi à: "Lý do ban nãy cháu vừa cãi nhau với bạn gái của Thẩm Loan là vì cháu vẫn chưa quên được nó, muốn quay lại với nó hả?"
Hứa Thanh Lăng rúc mình vào trong ghế, cả ngày hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, nghe Thẩm An Ngô nói vậy, cô lắc đầu: "Cháu không muốn quay lại với cậu ta, cháu chỉ muốn hỏi ý kiến của chú thôi."
Thẩm An Ngô thấy trong nụ cười của cô ẩn chứa sự mỏi mệt, tựa như một đóa hoa úa tàn tựa vào lưng ghế, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào mình, hệt như đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.
Nét cương nghị, rắn rỏi trên khuôn mặt anh dịu xuống vài phần, thản nhiên nói: "Cháu và nó không hợp nhau đâu, nó không xứng với cháu."
"Hử?" Hứa Thanh Lăng trợn tròn mắt, không tự chủ được ngồi thẳng dậy. Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô. Kiếp trước anh còn chê cô óc bã đậu, không đủ tư cách gả vào nhà họ Thẩm kia mà, sao kiếp này lại đổi giọng thế?
Lúc này, trông cô chẳng khác nào chú mèo con vừa được cho ăn cá khô, đang trừng mắt đôi mắt tròn xoe nhìn chủ nhân. Chỉ một câu nói của mình đã khiến cô vui vẻ đến vậy sao?
Thẩm An Ngô không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy, vội dời mắt đi chỗ khác, không quên nhấn mạnh một lần nữa: "Chú nói thật đấy."
Hứa Thanh Lăng nhếch miệng cười toe toét, ưỡn thẳng sống lưng. Cô là người biết điều, có qua thì phải có lại, thế là lập tức vỗ nhẹ vào tay Thẩm An Ngô đang đặt trên đầu gối: "Thôi được rồi. Chú đừng giận nữa mà, chuyện cháu không muốn tiếp tục làm bạn gái tạm thời của chú không liên quan gì đến chú đâu. Nguyên nhân là từ chỗ cháu cơ, nói thật cháu có chút thù oán với Thẩm Loan, không muốn gặp lại cậu ta nữa. Mà chú tốt như vậy, kiểu gì cũng sẽ có rất nhiều người tranh nhau làm bạn gái của chú thôi."
...
Hôm ấy Hứa Thanh Lăng gần như sức cùng lực kiệt, không tài nào nhớ nổi sau đó mình đã lảm nhảm những gì trên xe. Tóm lại thì lúc về đến dưới tòa nhà ký túc xá nữ, hình như Thẩm An Ngô cũng hết giận rồi.
Chờ tới lúc lên đến phòng cô mới phát hiện chiếc kẹp tài liệu của Thẩm An Ngô vẫn còn cài trên tóc, quên trả cho anh. Thôi kệ, chắc anh chẳng so đo mấy thứ lặt vặt này đâu.
Tào Tư Thanh và Quách Lệ Na không có trong phòng, Hứa Thanh Lăng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến hai người họ, xối qua nước lạnh rồi tức khắc leo lên giường ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, cô bị Quách Lệ Na gọi dậy. Quách Lệ Na ăn mặc chỉnh tề, trong tay đẩy vali, đứng bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn cô: "Thanh Lăng, hôm qua cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu, suất thi của mình chắc bị cướp mất rồi. Tối qua mình đã nhận được thông báo của trường rằng hôm nay mình và Tống Diệu Văn sẽ xuất phát sớm cùng đội tuyển của trường tới nơi thi đấu. Theo lịch thì bọn mình sẽ quá cảnh ở Thượng Hải trước khi chuyển chuyến bay tới Thâm Quyến."
Cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Lăng tan biến trong phút chốc, cô ngồi bật dậy khỏi giường, không ngờ lần này Uyển Nguyệt lại nhượng bộ nhanh như vậy.
Cô nắm chặt tay Quách Lệ Na, thật lòng vui mừng thay cô ấy: "Tuyệt quá! Lệ Na, thi đấu tốt nhé, chúc cậu thành công!"
Quách Lệ Na nhìn cô với vẻ mặt đầy cảm kích, trong mắt giăng đầy tơ máu, chắc hẳn là do tối qua không tài nào ngủ yên. Cô ấy nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Lăng, hứa với cô: "Mình sẽ cố gắng!"
...
Ba ngày trước kỳ thi đại học, Hứa Tuấn Văn đã được nghỉ, giáo viên cho học sinh về nhà tự ôn tập.
Mẹ cậu - bà Ngô Quế Phân canh chừng cậu rất kỹ, không cho cậu ra khỏi cửa nửa bước, thậm chí khóa luôn cánh cửa sắt dẫn lên tầng hai, chỉ hận không thể ép cậu ở trong nhà ôn bài cả ngày.
Vấn đề là làm gì Hứa Tuấn Văn chịu ngồi yên, tâm trí cậu đã sớm bay đến quán net. Nhưng cậu chỉ có thể tranh thủ mỗi buổi chiều, lúc mẹ cậu dọn dẹp phòng khách sạn trên lầu, bố cậu tới chợ lớn lấy hàng, còn Hoàng Quyên thì ngồi một mình dưới nhà trông tiệm để chuồn ra ngoài, sau đó lẻn về trước bữa tối.
Ban đầu Hoàng Quyên cũng tính ngăn cản, dù sao trước đó mẹ cậu đã dặn thẳng trên bàn ăn là không ai được phép thả cậu ra ngoài hết và Hoàng Quyên cũng biết, câu này thực ra là nói cho mình nghe.
Tính ra Hoàng Quyên cũng đến đây làm được nửa năm rồi, mới đầu còn rụt rè, nói gì cũng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve, giờ giọng càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn dám cãi nhau với khách ngay trong tiệm. Hơn nữa cô ta cực kỳ nghe lời Ngô Quế Phân, thấy cậu muốn ra ngoài, cô ta lập tức nhảy từ trong quầy ra: "Hứa Tuấn Văn, cậu không được ra ngoài! Mẹ cậu nói rồi, mấy hôm nay cậu phải ở nhà ôn tập!"
Vừa nói cô ta vừa kéo áo Hứa Tuấn Văn, nhưng cậu nào có coi cô ta ra gì, thẳng thừng hất tay Hoàng Quyên ra: "Chị đừng xía vào! Còn cản nữa là tôi mách mẹ chuyện chị ăn vụng đồ ăn vặt trong quán đấy!"
Nghe Hứa Tuấn Văn nói vậy, Hoàng Quyên ngại tới mặt đỏ bừng, ngồi trông quán cả ngày thực sự rất buồn chán, thế nên lúc rảnh rỗi cô ta sẽ bật TV lên xem, sẵn tiện lấy chút đồ ăn vặt trong quán ra lai rai. Mấy món đắt tiền như thịt khô hay gì đó đương nhiên cô ta sẽ không dám động vào, chỉ thỉnh thoảng lấy một nắm hạt dưa, đậu phộng rang và đậu lan trên kệ bán lẻ, ngồi sau quầy lén lút ăn vụng.
Cô ta tưởng mình làm rất kín kẽ, không ngờ lại bị Hứa Tuấn Văn nhìn thấy hết, khí thế lập tức giảm một nửa, chỉ đành buông tay, tức giận mắng: "Mới ăn chút xíu hạt dưa nhà cậu thôi mà đã lải nhải điếc cả tai, trần đời chưa thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như cậu luôn á! Ngày thường cậu lấy đồ trên kệ cho bạn bè, tôi có nói với mẹ cậu câu nào đâu! Cậu muốn thì cứ đi đi! Nếu mẹ cậu hỏi, tôi sẽ nói cậu không nghe lời tôi khuyên!"
Hứa Tuấn Văn sĩ diện, tiền tiêu vặt hàng tháng khá nhiều, trong nhà còn mở tạp hóa, thế nên đã quen thói hào phòng trước mặt đám bạn học.
Nghe Hoàng Quyên nói như vậy, cậu lập tức nhếch mép cười khoái trí: "Phải vậy chứ, chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ về trước giờ cơm tối. Mẹ tôi sẽ không phát hiện ra đâu."
Hoàng Quyên biết cậu học hành bình thường, thấy cậu như vậy chắc cũng chẳng thi đậu đâu, cô ta bận tâm chi cho mệt, bèn quay người trở vào quầy: "Những gì cần nói tôi đã nói rồi, tùy cậu."
...
Hai ngày đầu, quả nhiên như Hứa Tuấn Văn nói, trưa ăn cơm xong lẻn ra ngoài, trước bữa tối lại lẻn về, bố mẹ cậu cứ tưởng cậu ở trong phòng học bài, có thể nói thần không biết quỷ không hay.
Đến ngày thứ ba, Hứa Tuấn Văn vẫn muốn trốn ra ngoài, nhưng vừa mò đến cửa quán thì đụng mặt chị hai. Cả một học kỳ chẳng thấy chị hai về nhà, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình, nói thật chẳng hiểu sao cậu lại thấy hơi xa lạ.
Hứa Tuấn Văn có hai người chị gái, chị cả hơn cậu mấy tuổi, từ nhỏ đã không sống cùng nhau. Chị hai chỉ hơn cậu một tuổi nên cậu thân với chị hai hơn, cũng sợ chị hai lắm.
Lúc này, thấy chị hai đeo cặp sách đứng chặn ngay trước cửa nhà, cậu không khỏi rụt đầu lại, cười tủm tỉm chào: "Chị, chị về rồi à?"
Hứa Thanh Lăng ừ một tiếng: "Đi đâu đấy?"
"Mấy hôm nay trường cho nghỉ, em toàn rúc ở nhà học bài, giờ muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí một chút ấy mà."
Hứa Thanh Lăng liếc nhìn cậu, tên nhóc này mà chịu ở nhà học bài mới lạ, nhưng hiện tại cô cũng lười vạch trần cậu: "Hít thở đủ rồi thì mau về nhà đi."
Hứa Tuấn Văn đảo tròng mắt, cười nịnh nọt: "Chị, chị đã về rồi, vậy em… em không ra ngoài nữa."
...
Từ ngày con gái nhỏ đi học đại học, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân không ít lần lẩm bẩm sau lưng về việc cô quá đỗi lạnh lùng. Trong làng cũng có mấy nhà cho con lên Cửu Giang học đại học đó, nhưng có đứa nào ở miết trên ấy cả học kỳ không chịu về đâu?
Tỷ như con gái nhà Lý Mai - Uyển Nguyệt đó, hầu như tháng nào cũng về đấy thôi. Nhìn con gái nhà người ta, lại nhìn con gái nhà mình, nếu không phải Ngô Quế Phân gọi cô về trông non em trai trong mấy ngày thi đại học thì chắc hè này cô cũng chẳng định về nhà đâu.
Chờ mãi cuối cùng con gái cũng về nhà, Ngô Quế Phân đang phơi quần áo trên lầu, nghe thấy tiếng động dưới nhà thì vội vàng chạy xuống.
Nửa năm không gặp, giờ nhìn thấy con gái, bà thật sự rất vui, có cảm giác cô đã thay đổi đến mức bà không tài nào nhận nổi ra. Ngoại hình càng thêm xinh xắn, làn da trắng như trứng gà bóc, hình như còn cao hơn một chút, lên đại học nên trông ra dáng người lớn lắm rồi.
Hoàng Quyên cũng không nhịn được mà quan sát Hứa Thanh Lăng. Cô ta vẫn luôn tò mò về hai cô con gái nhà họ Hứa. Cô ta chưa từng gặp chị cả của Hứa Tuấn Văn, chỉ nghe nói là sinh viên xuất sắc của đại học Bắc Kinh. Chị hai cũng ít khi về, mỗi lần về cũng chẳng thèm nói chuyện với cô ta quá nhiều, trông khá là lạnh lùng.
Hứa Thanh Lăng đặt cặp sách xuống, Ngô Quế Phân hỏi han con gái vài việc ở trường, sau đó vội vàng ra chợ gần nhà mua thịt mua rau.
Nhà họ Hứa làm kinh doanh nhỏ lẻ, tuy kiếm được kha khá tiền nhưng cuộc sống không hề cầu kỳ. Ngô Quế Phân lấy Hứa Đức Mậu, cả đời quán xuyến việc nhà, kỳ thực trong lòng bà cực kỳ chán ghét việc nấu nướng.
Nhưng hôm nay con gái về, con trai lại sắp thi đại học, bữa ăn trong nhà không thể quá sơ sài.
Tối đó nhà họ không ăn cơm trên bàn gấp ở ngoài tiệm, Hứa Đức Mậu đóng cửa sớm, cả nhà lên sân thượng trên tầng hai bày bàn. Thời tiết này mà ăn cơm ở sân thượng thì thoải mái cực.
Từ ngày Hứa Tuấn Văn lên lớp 12, học hành bận rộn, ba bữa đều giải quyết bên ngoài, không ăn ở nhà, dẫn tới hai vợ chồng nhà họ Hứa cũng chỉ ăn uống qua loa cho xong. Hoàng Quyên đến nhà họ Hứa đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên cô ta thấy bữa cơm nhà họ thịnh soạn tới vậy. Cá kho, mực khô hầm sườn, vịt nấu bia, toàn mấy món ngon ngày thường ít khi xuất hiện trên bàn ăn, món nào trông cũng rất hấp dẫn.
Xem ra tay nghề nấu nướng của Ngô Quế Phân rất tốt, chỉ là ngày thường lười làm thôi.
Hứa Thanh Lăng đặt đồ xuống, tắm rửa xong thì ngồi vào bàn ăn, nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn ngon cùng khuôn mặt tươi cười của bố mẹ cô, nhất thời không khỏi ngơ ngẩn. Cảnh tượng này thật quen thuộc, kiếp trước, mỗi lần chị gái Hứa Hồng Giao đi học đại học ở Bắc Kinh về nhà, chẳng phải cũng như thế này hả?
Sau khi Hứa Hồng Giao thi đậu đại học, số lần về nhà trong năm rất ít. Cô ấy dành hầu hết thời gian trong kỳ nghỉ để đi làm thêm, làm gia sư ở Bắc Kinh. Mỗi lần về nhà cũng chỉ nán lại vài ngày, nên lần nào về, Ngô Quế Phân cũng sẽ nấu một bàn toàn thịt cá như hiện tại vậy.
Cô nhớ chị gái từng nói, khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô ấy chính là mấy năm đại học. Việc học tập thuận buồm xuôi gió, không cần lo nghĩ quá nhiều về chuyện tiền bạc, hơn nữa cũng giữ được khoảng cách tương đối thoải mái với bố mẹ cả về phương diện tâm lý lẫn vật lý.
Chỉ là tất cả những điều này đã tan biến vào khoảnh khắc cô ấy tốt nghiệp. Cứ như thể tốt nghiệp xong, cô ấy không còn là con gái nhà họ Hứa nữa, lúc nào cũng có cảm giác bố mẹ muốn đẩy cô ấy ra ngoài.
Tháng đầu tiên đi làm, Ngô Quế Phân đã gọi điện cho cô ấy, nói trong nhà chuẩn bị xây nhà, bảo cô ấy mỗi tháng gửi về hai nghìn tệ. Ở thời điểm đó, hai nghìn tệ tương đương với nửa tháng lương của Hứa Hồng Giao. Chi phí sinh hoạt ở Bắc Kinh thì cao, con gái mới ra trường cần mua sắm nhiều thứ, số tiền còn lại chỉ miễn cưỡng đủ cho cô ấy sống tạm qua ngày. Để giảm chi phí sinh hoạt, sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Hồng Giao đã sống hai năm dưới tầng hầm tại Bắc Kinh.
Hứa Thanh Lăng nhớ rõ, năm đầu tiên chị gái đi làm về nhà ăn Tết, không đưa tiền cho bố mẹ ngay, mà phải chờ vài ngày sau, khi Ngô Quế Phân đi mua sắm đồ Tết, cô ấy mới đưa cho bà bốn nghìn tệ.
Dù vậy, sau khi Hứa Hồng Giao trở lại Bắc Kinh làm việc, Ngô Quế Phân vẫn càm ràm với cô và Hứa Tuấn Văn rằng chị gái chẳng tự nguyện đưa tiền đâu.
Lúc đó, cô vẫn đang học cấp hai, chỉ biết ngây ngốc kể lại những lời mẹ nói cho chị gái nghe như con vẹt, còn bảo cô ấy sau này về nhà ăn Tết thì đưa tiền cho mẹ sớm một chút, đỡ mất công mẹ ca cẩm sau lưng.
Sau khi nghe xong, Hứa Hồng Giao tức đến phát khóc, không ngờ mình đã đưa tiền cho bà rồi mà vẫn không được tiếng tốt. Cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy chữ "chẳng tự nguyện": "Chẳng tự nguyện cái quái gì chứ. Nếu chị không tự nguyện thì đã không đưa tiền cho họ rồi! Lẽ nào trong mắt họ, mỗi lần con gái về nhà, việc đầu tiên là phải cống tiền cho bố mẹ, chỉ cần chậm vài ngày là thành không tự nguyện hả?"
Khi ấy Hứa Thanh Lăng còn nhỏ, thấy chị gái tự nhiên khóc lóc nức nở, quát mắng inh ỏi như thế thì sợ điếng người, không hiểu tại sao chị gái lại đau lòng như vậy, còn cảm thấy hình như chị cả làm quá, thích chuyện bé xé ra to.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mình thật ngây thơ và ngu ngốc biết bao.
Nghĩ đến chị gái, trong lòng Hứa Thanh Lăng càng thêm khó chịu, vùi đầu ăn cơm.
Ngô Quế Phân gắp một miếng vịt nấu bia vào bát con trai: "Ngày mai chị con sẽ cùng con đi xem địa điểm thi, xem xong thì đến nhà chú con. Chú con đã gọi điện nói rồi, mấy ngày thi đại học, con cứ ở nhà chú ấy. Nhà chú gần địa điểm thi, chỉ tốn tầm mười mấy phút đi bộ. Chị con sẽ ở lại nhà chú với con, con nhớ ngoan ngoãn nghe lời..."
Hứa Đức Mậu đang bưng chén rượu nhấp một ngụm rượu trắng, nghe vợ dặn con trai phải ngoan ngoãn nghe lời thì không khỏi tặc lưỡi, trừng mắt nhìn vợ: "Đó là nhà em trai ruột của anh, có khác gì nhà mình đâu! Em nói vậy nghe xa lạ quá!"
Ngô Quế Phân liếc xéo chồng mình, có tí hơi men vào là bắt đầu sĩ. Bà không để ý đến ông, quay sang nói với con trai: "Thi xong môn cuối thì lập tức về nhà, đừng ở ngoài la cà!"
Hứa Tuấn Văn nghe nói thi xong vẫn không thể ra ngoài chơi, có hơi sốt ruột: "Thi xong rồi mà vẫn không được ra ngoài chơi ạ?"
Ngô Quế Phân nghiêm mặt: "Chờ có điểm thi thì muốn chơi thế nào tùy con! Nhưng từ giờ đến lúc đó, con phải ngoan ngoãn nghe lời cho mẹ!"
Hứa Tuấn Văn ủ rũ không nói gì. Từ khi biết chị gái về để đưa cậu đi thi đại học, cả người cậu như quả bóng cao su xì hơi. Nói thật chị gái chẳng khác nào hổ cái, còn đáng sợ hơn cả mẹ cậu, xem chừng ba ngày tới cậu chẳng thể trốn đi đâu được rồi.
Ngô Quế Phân quay sang lại gắp một miếng vịt nấu bia vào bát con gái: "Món vịt mẹ nấu hôm nay không cho một giọt nước nào hết, toàn là bia cả, tận hai lon luôn cơ. Nhà ăn trong trường chắc không có món nào ngon như vậy đâu ha?"
Hứa Thanh Lăng cắn một miếng thịt vịt, vẫn là hương vị quen thuộc trong ký ức, chỉ là hơi nhiều dầu mỡ. Từ nhỏ đến lớn, thức ăn trong nhà đều nhiều dầu mỡ và mặn, vậy mà chẳng biết từ lúc nào cô đã không còn quen với mùi vị ấy nữa.
Thấy con gái cắm mặt ăn cơm, Hứa Đức Mậu dùng khuỷu tay huých vợ một cái, nháy mắt ra hiệu với bà. Ngô Quế Phân khẽ hừ một tiếng, lão già này không dám tự mình hỏi, cứ giục bà mở lời.
Bà quan sát con gái đang ăn cơm, trong thoáng chốc như nhìn thấy chính mình thời trẻ. Hồi còn trẻ khỏe, bà thường cùng các chị em bạn dì ở Phong Lâm trèo đèo lội suối đến thành phố để mua vải may quần áo. Nhưng vừa đặt chân đến thành phố là bà lại lạc đường, làng Sồi hồi đó trông chẳng khác nào Phong Lâm, hai bên toàn những căn nhà đất lụp xụp và thấp tè, gia đình nào xây được nhà gạch xanh là đã xem như khá giả rồi.
Bà và đám chị em đứng ở ngã ba làng Sồi, không biết đi đường nào, vừa hay gặp Hứa Đức Mậu đi ngang qua. Hứa Đức Mậu thời trẻ là một chàng trai tuấn tú, vừa nhìn đã phải lòng bà.
Cứ thế bà gả đến thành phố. Sau khi lấy Hứa Đức Mậu, bà mới biết điều kiện nhà họ Hứa ở làng Sồi chỉ thuộc loại trung bình khá. Nhưng dù điều kiện có hơi kém một xíu thì vẫn tốt hơn nhà mẹ đẻ của bà.
Ngô Quế Phân biết mình có thể từ Phong Lâm gả đến thành phố toàn nhờ dung mạo xinh đẹp... Bây giờ con gái nhỏ là đứa có bề ngoài nổi bật nhất trong ba đứa con, ít nhất cũng phải tìm ai đó tốt hơn con rể cả chứ?
Kỳ thực, trong ba đứa con, người hai vợ chồng vốn không coi trọng nhất chính là con gái nhỏ. Thành tích không xuất sắc, tính cách lại mềm yếu, nhìn kiểu gì cũng không giống người có tiền đồ.
Càng lớn tuổi, hai vợ chồng càng lo lắng chuyện dưỡng lão, nghĩ tới nghĩ lui thấy cứ để con gái nhỏ ở bên cạnh chăm lo cho mình khi về già là hợp lý nhất, vậy nên họ mới phản đối cô đi học đại học, khăng khăng bắt cô ở lại quê nhà, tìm một đối tượng hợp ý để kết hôn sinh con.
Không ngờ cuối cùng con gái nhỏ lại có quan hệ với nhân vật tai to mặt lớn nhà họ Thẩm.
Ngô Quế Phân hắng giọng, mỉm cười nhìn con gái: "Thanh Lăng, lần trước mẹ hỏi con chuyện với con trai út nhà họ Thẩm, con nói không phải đang hẹn hò. Nhưng sao mẹ lại nghe thím út của con nói rằng cậu ấy đã dẫn con về ra mắt gia đình rồi, thế chẳng phải là đang yêu đương sao?"
Hứa Thanh Lăng biết kiểu gì mẹ cũng sẽ hỏi, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu: "Mẹ, người ta là tổng giám đốc công ty lớn, con chỉ là cô sinh viên năm nhất, mẹ thấy chuyện này có khả năng không? Lần trước con đã nói với thím út rồi, không phải ra mắt gia đình gì hết, Thẩm An Ngô chỉ dẫn con đến biệt thự của bố anh ấy để tham quan thôi."
Hứa Đức Mậu không tin một chữ nào trong câu nói của con gái. Ông đặt ly rượu xuống, múc cho mình một bát canh: "Con bé này không thật thà gì hết, Thẩm An Ngô là nhân vật nào? Sao con làm quen được với cậu ấy?"
Hứa Thanh Lăng bực bội nói: "Con quen biết anh ấy thế nào chẳng lẽ mọi người lại không biết ? Năm ngoái chị con kết hôn, chẳng phải anh ấy đã đến nhà mình dự tiệc cưới sao? Con làm phụ dâu cho chị gái, bận tối mắt tối mũi, vậy mà chẳng có ai chừa chỗ cho con ngồi ăn cùng, nên vừa thấy chỗ trống là vội tấp vào ngay, ai ngờ lại ngồi ngay bên cạnh anh ấy. Thế là làm quen với nhau đó."
Ngô Quế Phân nghi ngờ nhìn con gái: "Thế sao cậu ấy lại dẫn con tới thăm nhà của bố mình? Mẹ nghe thím út con nói quan hệ giữa cậu ấy với bố không tốt lắm mà."
Hứa Thanh Lăng nghĩ bụng dù sao bố mẹ cũng không biết chi tiết chuyện đi Ngự Viên, mà trước giờ bà Phó Cần đó lại thích kể chuyện nửa vời, chắc chắn sẽ không nói hết mọi chi tiết cho thím út nghe được. Nhất định chú thím út chỉ biết mấy chuyện vụn vặt, thế thì bố mẹ cô có thể biết được bao nhiêu?
Nghĩ vậy, cô bắt đầu nửa thật nửa giả bịa chuyện: "Mẹ Thẩm An Ngô để lại cho anh ấy một căn nhà, anh ấy muốn phá đi xây lại, trùng hợp thế nào lại tìm ngay thầy của khoa bọn con để lên bản thiết kế. Con lại ở trong nhóm dự án của thầy nên cũng tới giúp một tay, thường xuyên qua lại nên dần quen thân với Thẩm An Ngô. Mà đâu phải mọi người không biết, người càng giàu càng keo, anh ấy sợ bị lừa khi thuê sửa nhà, lại thấy có chút quan hệ họ hàng với nhà mình nên tính nhờ con giám sát tiến độ giúp anh ấy. Lý do dẫn con đến nhà bố anh ấy cũng là để cho con xem phong cách trang trí bên đó trông thế nào thôi, chứ mọi người tưởng người giàu rảnh rỗi lắm à?"
Con gái nói đâu ra đấy, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu nghe cũng có vẻ đúng.
Ngô Quế Phân tấm tắc lấy làm lạ: "Người giàu đúng là khác với mình. Nhà cửa còn tốt mà lại muốn phá đi xây lại? Mấy thứ xa xỉ thì xòe tiền không chớp mắt, mấy đồng cắc bạc lại cân đo từng chút hả?"
Hứa Đức Mậu xua tay nói: "Chuyện của người giàu, ai biết được! Không ngờ Thẩm An Ngô lại cẩn thận như vậy!"
Ngô Quế Phân không nhịn được liếc xéo chồng mình, keo kiệt thì nói keo kiệt, liên quan quái gì đến cẩn thận?
Hứa Thanh Lăng không muốn nói chuyện về Thẩm An Ngô với hai người họ nữa, đặt đũa xuống, lau miệng bảo: "Tháng sau con định đến chỗ chị con ở."
Ngô Quế Phân trừng mắt nhìn con gái: "Chị con sắp sinh rồi, con đến đó làm gì?"
Hứa Tuấn Văn vừa nghe chị gái muốn đi Bắc Kinh, lập tức hào hứng hẳn lên: "Chị, lớp bọn em có mấy đứa thi xong định đi du lịch, em thi xong cũng muốn đi chơi cho đã. Vừa hay em chưa đến Bắc Kinh bao giờ, đến lúc đó em đi cùng chị được không?"
Hứa Đức Mậu thấy vẻ mặt hớn hở của con trai thì gật đầu: "Đàn ông đàn ang là phải ra ngoài nhiều để mở mang kiến thức, hè này con muốn tới Bắc Kinh chơi cũng được, đến lúc đó bố sẽ cho con tiền đi đường."
Hứa Thanh Lăng hết chỗ để nói, hít sâu một hơi: "Bố, con đến Bắc Kinh là để chăm sóc chị con. Tháng sau là chị sinh rồi, chồng chị ấy lại bận việc, đến lúc đó chẳng có người thân nào bên cạnh thì khổ lắm."
Lời này nói ra khiến Ngô Quế Phân cảm thấy áy náy, làm như họ chẳng quan tâm gì đến Hồng Giao vậy. Bà bực bội nói: "Con đi chăm sóc chị con? Chăm sóc kiểu gì? Con còn chẳng lo nổi cho mình! Con đến đó chỉ tổ gây thêm phiền phức cho chị con thôi, chẳng phải còn có bố mẹ chồng của chị con sao, không xuể thì vẫn còn chị dâu mà, Tiểu Diêu cũng có thể giúp một tay đấy thôi!"
Hứa Thanh Lăng không muốn nói nhiều với bố mẹ, lạnh mặt: "Dù bố mẹ chồng và chị dâu có tốt đến mấy thì liệu có tận tâm bằng em gái ruột không? Hai người không cần nhúng tay vào đâu, con có thể tự đến Bắc Kinh, không cần hai người cho tiền, con tự đi được."
Nói xong, cô quay sang nhìn Hứa Tuấn Văn: "Em muốn đi Bắc Kinh cũng được, tự tìm chỗ chơi, tự tìm chỗ ở, đừng để chị còn phải bận tâm lo chiêu đãi em."
Lời này khiến Hứa Đức Mậu không vui, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: "Con nói vậy là sao, chị con ở Bắc Kinh có nhà, thế mà em trai ruột tới chơi lại phải ra ngoài khách sạn ở hả? Lời này mà truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?! Dù nhà có nhỏ, không đủ phòng thì vẫn phải có chỗ trải chiếu nằm nghỉ chứ"
Bố mẹ cô thật sự chẳng nghĩ cho chị gái chút nào, Hứa Thanh Lăng không chịu nổi nữa: "Chị sinh con đã đủ rối rồi, em trai mà đến là chị ấy còn phải lo cho nó nữa. Đi Bắc Kinh chơi lúc nào mà chẳng được, có cần phải đi trong năm nay không?"
Dứt lời, cô quay sang trừng mắt nhìn Hứa Tuấn Văn, hạ giọng cảnh cáo: "Em muốn đi chơi cũng được, đổi chỗ khác mà đi, bằng không cẩn thận chị xử em đấy!"
Hứa Tuấn Văn nhìn đôi mắt lạnh lùng của chị gái, miếng ăn lập tức nghẹn lại ở cổ: "Em… em cũng đâu có nói nhất định phải đi Bắc Kinh!"
Ngô Quế Phân nhíu mày: "Này! Con bé này!"
Ngày đầu tiên về nhà, bởi vì chuyện Hứa Tuấn Văn muốn đi Bắc Kinh du lịch mà Hứa Thanh Lăng lại cãi nhau với bố mẹ, khiến cả nhà ăn cơm cũng không ngon miệng.
Hứa Thanh Lăng vứt bát đũa, đi thẳng lên nhà trọ trên tầng, tìm đại một gian ngả lưng, sáng sớm hôm sau gọi Hứa Tuấn Văn dậy đi xem địa điểm thi, sau đó đến nhà chú thím út.