Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 84

Ngã tư trung tâm thành phố người đến người đi, những tòa nhà san sát phía xa bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại những ánh đèn lập lòe xuyên qua màn đêm đen đặc.

Trong không khí có bụi chưa tan hết, gió mang theo sự oi bức của đầu hè, như đang nóng lòng muốn làm điều gì đó.

Thân Thuấn mua hai lon bia từ cửa hàng nhỏ ven đường, đưa cho Hứa Thanh Lăng một lon. Hai người ngồi bên đường vừa uống bia vừa hút thuốc.

Một nhóm cô gái đi ngang qua sau lưng họ, ríu rít bàn tán chuyện gì đó, có thể nghe thấy loáng thoáng hai chữ "Uyển Nguyệt".

Thân Thuấn quay đầu lại, là ba cô gái mới tham gia họp lớp, hiện đang tay trong tay bàn luận về tin nóng vừa nghe được hồi nãy, chẳng hề chú ý đến hai người ngồi bên lề đường.

"Cô bạn học của Hứa Thanh Lăng thật đáng thương. Không ngờ Uyển Nguyệt lại là loại người đó, đáng sợ quá đi mất."

"Từ hồi cấp ba Uyển Nguyệt đã thích chơi trội rồi. Mấy cậu còn nhớ năm lớp mười, cái lần chọn người tham gia bài múa đom đóm không, giáo viên chủ nhiệm không chọn cô ta, thế là cô ta nằm dài ra bàn khóc suốt giờ ra chơi luôn."

"Nhớ chứ sao không. Lúc đó Hứa Thanh Lăng với cô ta thân nhau lắm, còn đến an ủi cô ta…"

"Hồi ấy Uyển Nguyệt luôn là đứa con gái đứng nhất trong lớp, không ai được phép vượt mặt cô ta, nếu không nhất định sẽ bị cô ta giở trò sau lưng."

"Hồi cấp ba tớ cứ tưởng Thẩm Loan với Hứa Thanh Lăng yêu nhau. Ai ngờ, thi đại học xong Uyển Nguyệt lại thành đôi với Thẩm Loan…"

Ba cô gái mới bước ra khỏi câu lạc bộ Ngựa Gỗ đã vội túm tụm lại bàn tán về những chuyện xảy ra trong buổi họp lớp. Họ luôn cho rằng Hứa Thanh Lăng là kiểu người điềm đạm, ít nói, không quá nổi bật trong lớp, ai mà ngờ trình cãi nhau lại không phải dạng vừa!

Sau khi Hứa Thanh Lăng và mấy người kia rời đi, Lý Chính Kỳ cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng chẳng ai dám tiếp lời. Triệu Tử Bối là người đầu tiên đứng dậy, chỉ bỏ lại đúng một câu rằng cô ta có việc phải về trước.

Ở trong lớp, Thẩm Loan luôn ra vẻ con ngoan trò giỏi, nho nhã quý phái, giờ lại bị Hứa Thanh Lăng vạch trần tất tần tật những chuyện từng làm với Uyển Nguyệt, vẻ đĩnh đạc thường ngày của anh ta tức khắc sụp đổ, mặt mày sa sầm, quay ngoắt đầu bỏ đi.

Mặc kệ là mua điện thoại, mua váy, hay trả nợ cờ bạc cho bố Uyển Nguyệt, đều là anh ta tự nguyện, vì thích Uyển Nguyệt nên mới sẵn sàng làm những việc này cho cô ta. Nhưng Uyển Nguyệt đó, rõ ràng anh ta đã nhiều lần nói với cô ta, mong cô ta đừng tham gia cái cuộc thi chết tiệt đó, vậy mà cô ta cứ khăng khăng không chịu nghe, không chịu nhượng bộ lấy một bước dù chỉ là vì anh ta.

Nếu không nhờ ban nãy, vụ của cô bạn của Hứa Thanh Lăng bị làm rùm beng lên, Thẩm Loan cũng không nhận ra mình đã làm nhiều thứ tới vậy cho Uyển Nguyệt.

Thẩm Loan bỗng cảm thấy chán nản, cảm thấy thật không đáng cho bản thân.

Uyển Nguyệt đứng đó với vẻ mặt đờ đẫn, phát hiện Thẩm Loan đã đi rồi mới hoàn hồn, vừa khóc vừa chạy theo.

...

Thân Thuấn chẳng có hứng thú gì với chuyện của Thẩm Loan và Uyển Nguyệt, nhưng không chịu nổi giọng nói của mấy cô gái cứ lọt vào tai cậu ta.

Cậu ta liếc nhìn Hứa Thanh Lăng, cô vô cảm nhìn về phía trước, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, rít liên tục vài hơi, chỉ có bàn tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy.

Thân Thuấn vừa định mở miệng nói gì đó, lại ngậm miệng, mãi đến khi châm tới điếu thuốc thứ hai mới lên tiếng: "Cậu nghĩ Uyển Nguyệt có trả lại suất cho bạn cậu không?"

Hứa Thanh Lăng nhìn chằm chằm vào những chiếc xe chạy qua trước mắt, trên mặt chỉ còn sự lạnh nhạt: "Lúc nãy đã nói đến mức đó rồi, cô ta là người thông minh, biết phải lựa chọn thế nào."

Rít hết hơi cuối, cảm giác buồn nôn và kinh tởm trong lòng cô mới vơi đi đôi chút. Vết thương mưng mủ trong cơ thể này, kiếp trước cô chỉ biết cố giả vờ như nó không tồn tại, cuối cùng kiếp này cô cũng có đủ dũng khí khoét nó ra.

Vừa rồi, trước mặt mọi người, cô đã l*t s*ch lớp vỏ bọc tự lừa mình dối người bấy lâu nay của Uyển Nguyệt. Và cô phát hiện, trong đôi mắt Uyển Nguyệt nhìn cô là sự oán độc tr*n tr** không che giấu mà cô chưa từng thấy.

Còn về Thẩm Loan, vẻ ôn hòa nhã nhặn mà anh ta cố gắng xây đắp bấy lâu nay phút chốc đã tan thành mây khói.

Nhìn hai khuôn mặt trẻ tuổi đó, trong đầu Hứa Thanh Lăng lại hiện lên hình ảnh đôi nam nữ trung niên rạng rỡ trước ống kính.

Người tình trong mộng nhớ mãi không quên thời niên thiếu là phải như họ, trở thành mối tình đầu của nhau trong những năm tháng tươi đẹp nhất. Chứ không phải chờ đến tuổi trung niên mới bắt đầu vun đắp cho mùa xuân thứ hai của mình trên máu và nước mắt của cô.

Vừa rồi, trong một phút yếu lòng, cô đã bị hai người họ tác động đến cảm xúc, giờ nhờ khói thuốc làm đầu óc quay cuồng, Hứa Thanh Lăng dần bình tĩnh lại, vội xua đuổi hai khuôn mặt đó ra khỏi đầu.

Cô búng tàn thuốc, nói với Thân Thuấn: "Kỳ nghỉ hè này có thể tôi sẽ tới Bắc Kinh một thời gian."

"Cậu đến Bắc Kinh?" Trong mắt Thân Thuấn hiện lên sự kinh ngạc, nhanh chóng đoán được: "Đến thăm chị cậu đúng không?"

Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Chị tôi có thai rồi, dự đoán sẽ sinh vào hè này nên tôi đến chăm sóc chị ấy mấy ngày."

Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu đã nói rất rõ ràng rằng bọn họ không thể đến Bắc Kinh trước khi Hứa Hồng Giao sinh con. Sau khi sinh nhớ báo tin về, nếu rảnh họ sẽ tới Bắc Kinh thăm con gái và cháu ngoại mới sinh.

Dù chưa từng sinh con, Hứa Thanh Lăng cũng biết chắc chắn Hứa Hồng Giao vẫn mong có người nhà mẹ đẻ bên cạnh, bởi chưa chắc Trình Dật có thể túc trực mọi nơi mọi lúc, còn họ hàng nhà chồng thì suy cho cùng vẫn có chút xa cách.

Cô không muốn lúc chị gái không thể cử động được sau khi sinh con, bên cạnh lại không có người thân nào…

Thân Thuấn bóp méo lon bia đã uống hết, giơ tay ném vào thùng rác cách đó không xa, trên mặt tràn đầy sự phấn khích của tuổi trẻ: "Trước khi đến nhớ báo cho tôi biết, tới lúc đó tôi dẫn cậu đi chơi khắp Bắc Kinh."

"Được." Hứa Thanh Lăng sảng khoái đồng ý, đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra, khi nhìn thấy số trên màn hình, ngẩn người một lúc.

Cảm giác hoảng hốt bất chợt ập đến, cô nhanh chóng nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Thân Thuấn với vẻ mặt lo lắng: "Hôm nay là ngày mấy?"

Thân Thuấn không hiểu chuyện gì: "Ngày 22. Làm sao vậy?"

Hứa Thanh Lăng k** r*n, vỗ mạnh vào đầu mình. Hẳn Thẩm An Ngô đã đi công tác Nhật Bản về rồi. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện linh tinh quá, nên cô quên béng mất chuyện mua quà sinh nhật cho anh.

Điện thoại được kết nối, cô còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Thẩm An Ngô đã truyền đến: "Cháu đang ở đâu?"

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn biển chỉ đường đường bên cạnh: "Cháu đang ở đường Trung Sơn, trung tâm thành phố."

Thẩm An Ngô: "Làm gì ở đường Trung Sơn?"

Ngã tư đường đông đúc, tiếng còi xe ô tô inh ỏi lúc gần lúc xa. Thẩm An Ngô chắc cũng đang ngồi trên xe, Hứa Thanh Lăng nghe thấy bên anh cũng có tiếng bấm còi.

Cô khựng lại vài giây: "Cháu tới đây… tham gia họp lớp."

Thẩm An Ngô ngồi trong xe, nhìn cô gái đối diện chống tay đứng dậy, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, đứng dưới ánh đèn đường nghe điện thoại.

Đây là họp lớp?

Cô cúi đầu, dùng sức đá vào những viên sỏi bên lề đường, như thể có thù oán gì với chúng vậy.

"Còn nhớ cháu đã hứa với chú điều gì không?"

Hứa Thanh Lăng ngẩn người ra hai giây: "Nhớ chứ. Một lát nữa cháu sẽ đến trung tâm thương mại mua nhẫn cho chú."

"Chú còn không có ở đó thì cháu tính mua nhẫn kiểu gì? Biết mua cỡ nào không?"

Rõ ràng giọng điệu của Thẩm An Ngô khác hẳn lúc trước, chỉ trong một giây đã khiến Hứa Thanh Lăng có cảm giác như trở về khoảng thời gian làm việc dưới trướng anh.

Hứa Thanh Lăng nghẹn lời, tâm trạng hôm nay của cô cũng không tốt, dứt khoát buông xuôi: "Nếu không thì để hôm nào chú rảnh, chúng ta cùng đi…"

Giọng Thẩm An Ngô dịu lại: "Chú đang ở đối diện."

Hả? Hứa Thanh Lăng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường, quả nhiên thấy chiếc ô tô màu đen mà Thẩm An Ngô thường ngồi đang đậu ở đó.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Cả hai đều cầm điện thoại, ngăn cách bởi dòng xe cộ tấp nập tới lui. Anh không cúp máy, cô cũng không cúp máy.

Ai bảo cô đã hứa với anh từ trước chứ? Điếu thuốc trên tay Hứa Thanh Lăng còn một nửa, cô rít mạnh hai hơi, dập tắt tàn thuốc, nói với đầu dây bên kia: "Chú chờ cháu một chút."

Thẩm An Ngô ngồi trong xe, thấy mái tóc lòa xòa của cô dính vào hai bên má, hai tay kẹp điếu thuốc dí mạnh vào hộp đựng tàn thuốc trên thùng rác.

Động tác lén lút, nhưng lại vô cùng thành thạo.

Hứa Thanh Lăng đút điện thoại vào túi, nói với Thân Thuấn: "Tôi đi trước nhé, bạn tôi đến đón rồi."

Thân Thuấn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn quanh quất đặng hỏi: "Bạn cậu đến rồi hả, ở đâu?"

Hứa Thanh Lăng chỉ tay sang bên kia đường: "Xe anh ấy đang đậu bên kia kìa."

Nói xong, cô vẫy tay chào Thân Thuấn: "Tạm biệt. Kỳ nghỉ hè tôi đến Bắc Kinh sẽ liên lạc lại với cậu."

Thân Thuấn đứng dậy, nhìn cô chạy về phía một chiếc hơi màu đen bên kia đường. Cậu ta nhận ra logo màu bạc nhô lên phía trước xe, đó là một chiếc xe hàng hiệu mà dù có ở Bắc Kinh cũng cực kỳ hiếm thấy.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau sở hữu đường nét khuôn mặt sắc sảo, khuỷu tay gác trên cửa sổ xe, chiếc khuy măng sét bằng bạc trên áo sơ mi trắng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm. Người đàn ông đó hơi ngoái đầu, thấy cô gái đang chạy về phía mình, nơi đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh khẽ nâng mí mắt mỏng dài, liếc nhìn Thân Thuấn.

Khoảnh khắc chạm phải đôi mắt đen sắc bén của anh, Thân Thuấn cảm nhận được khí chất điềm đạm, lạnh lùng của người đàn ông trưởng thành phả vào mặt.

...

Hứa Thanh Lăng chui vào trong xe, bầu không khí thoang thoảng hương gỗ lành lạnh tức khắc bao bọc lấy cô, tâm trạng cũng theo đó dịu đi đôi chút.

Mỗi khi Thẩm An Ngô không muốn tự lái xe, anh đều ngồi chiếc xe này.

Hứa Thanh Lăng ngồi xuống, kéo dây an toàn, dựa lưng vào ghế ngồi êm ái, lúc này cô mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi cả tối hôm nay.

Cô còn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì đã nghe Thẩm An Ngô hỏi: "Buổi họp lớp của bọn cháu được tổ chức bên lề đường hả?"

Hứa Thanh Lăng nhận ra giọng điệu trêu chọc trong lời nói của anh, dù sao anh cũng đã thấy hết rồi, cô bèn thành thật đáp: "Họp lớp ở câu lạc bộ Ngựa Gỗ, vừa nãy cháu cãi nhau với bạn gái của Thẩm Loan, xong thì ra ngoài hóng gió."

Rõ ràng Thẩm An Ngô có chút bất ngờ, lúc này mới nhận ra tâm trạng của cô gái nhỏ hôm nay không ổn.

Anh hơi nghiêng người, cẩn thận nhìn cô một lượt: "Cãi thắng không?"

Hứa Thanh Lăng cụp mắt xuống, không muốn nói thêm gì nữa, một lúc sau mới nhỏ giọng lầu bầu: "Dù sao cũng không thua."

Thẩm An Ngô hiểu ý gật đầu, khóe môi nhếch lên: "Chỉ cần cháu không chịu thiệt là được."

Câu nói quen thuộc vang lên bên tai, lòng Hứa Thanh Lăng khẽ rung lên. Lần đó cô cãi nhau thua với trưởng phòng phòng công trình, dường như mỗi lần cô tranh chấp với người của bộ phận hoặc công ty khác mà lan đến tai anh, anh không phân biệt ai đúng ai sai trước mà chỉ hỏi một câu: "Cãi thắng không?" Sau đó mới đưa ra kết luận công bằng.

Nếu cô trả lời "Không", anh sẽ không vui, cảm thấy cô làm mất mặt anh. Vì vậy, mỗi khi cãi nhau với ai đó trong công ty, cô rất sợ bị anh biết.

Thu hồi suy nghĩ, Hứa Thanh Lăng không khỏi quay đầu nhìn anh: "Không ngờ chú lại thích bao che khuyết điểm như vậy."

Thẩm An Ngô: "Đừng nói thế về bản thân."

Hứa Thanh Lăng bị anh chọc cười, tâm trạng u ám cả buổi tối cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Đúng vậy, với loại người không từ thủ đoạn, không có điểm mấu chốt thì nói đạo lý làm gì!

Không biết từ lúc nào xe đã dừng lại trước cửa hàng bán nhẫn mà Thẩm An Ngô từng đưa cô đến mua lần trước. Hứa Thanh Lăng cởi dây an toàn, vừa định xuống xe thì mới nhận ra hôm nay mình ra ngoài vội vàng quá nên vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ra công trường trên người.

Áo phông quần jean dính đầy sơn, tóc tai cũng rối bù. Nhìn lại Thẩm An Ngô, không biết có phải vì mới đi công tác về hay không mà tóc anh hẵng vuốt keo, mày kiếm mắt sáng, áo trắng quần đen chỉnh tề lịch sự, chỉ cần cài thêm bông hoa đỏ lên ngực là có thể lên lễ đường làm chú rể rồi.

Hứa Thanh Lăng tức khắc cảm thấy hơi tự ti.

"Chờ đã, cháu mà bước vào đó với thì trông có giống người mua nổi nhẫn hiệu C không?" Cô mở hộp đựng đồ trước mặt: "Chú có lược không?"

"Chú để lược trên xe làm gì?" Thẩm An Ngô buồn cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Lúc này cô đã vén bím tóc rối tung ra trước ngực, bắt đầu tết lại.

Những ngón tay thon dài của cô rất khéo léo, nhẹ nhàng luồn lách trong mái tóc đen nhánh.

Đây là lần đầu tiên Thẩm An Ngô cảm thấy mình bị hổng rất nhiều kiến thức về sinh vật được gọi là phụ nữ. Ví dụ như bây giờ, cô chỉ cần luồn các ngón tay qua lại giữa ba lọn tóc một lúc là đã thắt bím xong rồi.

Không thể phủ nhận một điều, dáng vẻ cô v**t v* mái tóc của mình thật sự rất đẹp, làm anh phải cố gắng lắm mới có thể rời mắt đi chỗ khác.

Hứa Thanh Lăng tết đến bước cuối cùng, phát hiện dây chun buộc tóc của mình bị đứt, liếc mắt thấy trong túi đựng đồ trước mặt Thẩm An Ngô có một xấp tài liệu.

Cô chỉ vào chiếc kẹp hồ sơ màu đen trên cùng: "Cho chú mượn cái này được không?"

Thẩm An Ngô lấy ra đưa cho cô, Hứa Thanh Lăng kẹp nó vào đuôi tóc: "Hoàn thành. Giải quyết xong."

Thẩm An Ngô: "…"

...

Tầm mười mấy phút nữa là cửa hàng trang sức hiệu C sẽ đóng cửa. Cô nhân viên bán hàng vốn không định tiếp thêm vị khách nào nữa, nhưng lúc nhìn thấy đôi nam nữ bước vào, chẳng hiểu sao người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khí chất tuyệt vời kia lại mang tới cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Hai mắt cô nhân viên bán hàng sáng lên, đột nhiên nhớ ra, thế là vội tiến lên đón tiếp người đàn ông: "Thưa anh, có phải anh đã từng đến cửa hàng chúng tôi rồi không? Lần này định mua gì ạ?"

Thẩm An Ngô lùi sang một bên, cố gắng kìm nén khóe môi hơi cong, chỉ vào Hứa Thanh Lăng: "Người mua là em ấy."

Hứa Thanh Lăng cảm thấy may mắn vì hôm nay có mang theo thẻ ngân hàng, cô chẳng chọn lựa tới lui làm gì cho mệt, mua ngay chiếc nhẫn mà Thẩm An Ngô đã xem trúng lần trước - nhẫn nam trị giá mười nghìn tám trăm tệ.

Cô nhân viên bán hàng vừa định đưa máy quét thẻ cho người đàn ông thì thấy cô gái bên cạnh lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi, nhanh chóng quẹt thẻ thanh toán, rồi ký tên.

Thôi được rồi. Thời buổi này con gái mua nhẫn tặng bạn trai cũng không ít. Cô gái này trông bình thường là thế mà khi tiêu tiền lại không chớp mắt cái nào.

Cô nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn hai người, tuy cô gái ăn mặc giản dị, nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông bên cạnh nhìn cô, hai người này chắc chắn là một đôi.

...

Bỏ ra hơn mười nghìn tệ mua một chiếc nhẫn, đối với Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi mà nói, có lẽ là việc chỉ những người đầu óc có vấn đề mới làm. Có điều Hứa Thanh Lăng hiện tại không phải là Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi.

Trong mắt cô, để Thẩm An Ngô đeo chiếc nhẫn tầm giá này quả thực hơi thiệt thòi cho anh. Ai bảo lúc trước cô đã đồng ý làm bạn gái tạm thời của Thẩm An Ngô chứ? Cứ coi như đưa Phật đưa đến Tây Thiên vậy.

Tặng xong nhẫn, nhiệm vụ bạn gái tạm thời của cô cũng kết thúc.

Hứa Thanh Lăng đưa chiếc hộp đựng nhẫn cho Thẩm An Ngô: "Bình thường anh đừng đeo, khi nào gặp bố anh hẵng đeo."

Thẩm An Ngô nhìn cô, cười tủm tỉm: "Nếu đã tặng cho anh rồi, anh đeo thế nào là việc của anh."

Câu nói này khiến cô nhân viên bán hàng bên cạnh mím môi cười.

Hứa Thanh Lăng thấy anh xách túi đi ra ngoài, lập tức nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao trước quầy, vừa đuổi theo vừa gọi: "Thẩm An Ngô!"

Thẩm An Ngô quay đầu lại, khi thì thấy cô tháo chiếc chìa khóa đeo trên cổ xuống, nụ cười trên môi anh chợt tắt.

Từ lúc rời khỏi câu lạc bộ Ngựa Gỗ, Hứa Thanh Lăng đã nghĩ kỹ rồi. Kiếp này, cô không muốn dính líu sâu hơn với Thẩm Loan và nhà họ Thẩm nữa.

Kiếp này thân thể Thẩm An Ngô lành lặn, Thẩm Loan không có khả năng cướp tập đoàn Viễn Tinh từ tay anh. Thế nên Thẩm Loan chỉ là một cậu chủ nhà giàu bình thường, sau này anh ta và Uyển Nguyệt thế nào cũng không liên quan đến cô.

Còn về Thẩm An Ngô, cô cũng không thể tiếp tục làm cấp dưới của anh nữa. Dự án thiết kế biệt thự của anh là do Dương Hủ đích thân thực hiện, những công việc cần cô hoàn thành, cô sẽ hoàn thành một cách nghiêm túc và có trách nhiệm.

Hứa Thanh Lăng tháo chìa khóa khỏi sợi dây màu đen, đưa cho anh: "Trả chìa khóa này lại cho chú, sau này cháu sẽ không làm bạn gái tạm thời của chú nữa."

Thẩm An Ngô không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu ngậm trên môi.

Bánh xe mài của chiếc bật lửa bằng bạc phát ra âm thanh giòn tan trong bóng đêm, làn khói màu trắng bốc lên, cuối cùng anh mới lên tiếng: "Là vì chàng trai ngồi hút thuốc uống rượu bên lề đường với cháu vừa nãy sao? Cháu có bạn trai rồi à?"

Hứa Thanh Lăng ngẩn người nhìn anh, nhanh chóng hiểu ra: "Cháu không có bạn trai. Người vừa nãy là bạn học cấp ba của cháu."

Thẩm An Ngô nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: "Vậy tại sao lại đột nhiên đổi ý?"

Hứa Thanh Lăng bình tĩnh đáp với sắc mặt như thường: "Cũng không hẳn là đột nhiên đổi ý, chỉ là cảm thấy mình không gánh vác nổi trách nhiệm này, hơn nữa cứ chơi trò đối phó thế này mãi cũng không phải là cách. Cháu cảm thấy vẫn nên trả chìa khóa két sắt này lại cho chú thì hơn."

Thẩm An Ngô không để lộ chút biểu cảm gì, từ tốn nhả khói, cất giọng nhẹ bẫng: "Chìa khóa cháu cứ giữ lấy. Đồng hồ là bố chú tặng cháu, muốn trả thì tự cháu trả lại cho ông ấy đi. Về phần chiếc vòng cổ đó, đồ đã tặng rồi không có chuyện nhận lại."

Làm sao Hứa Thanh Lăng có thể không nhận ra anh đang tức giận. Anh càng tức giận, bề ngoài lại trông càng bình tĩnh.

Cô lập tức đút chìa khóa vào túi, cố gượng cười với anh: "Để cháu giữ tiếp cũng được, đợi khi nào chú có bạn gái, cháu sẽ chuyển lại chìa khóa cho cô ấy."

Cô đã nhượng bộ một bước.

Nhưng Thẩm An Ngô không nghe nổi nữa, nhấc chân hướng về phía bãi đậu xe: "Tuỳ cháu!"

Bình Luận (0)
Comment