Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 83

Các bạn học tham gia buổi họp lớp thấy Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh bước vào còn tưởng rằng hai người họ cũng đến dự buổi họp lớp. Chờ khi người lại gần mới phát hiện có gì đó sai sai, vẻ mặt cả hai người đều không tốt, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái lạ mặt với dáng người cao ráo, khung xương to, làn da rám nắng mang đến cảm giác khỏe khoắn, năng động.

Vừa tiến vào cửa, cô gái đó lập tức đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía bọn họ, nét mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Các cô gái bỗng thấy hơi căng thẳng, cứ thế nhìn họ trân trân. Đợi đến khi cô gái cao ráo kia bước tới trước mặt Uyển Nguyệt, các cô gái mới phản ứng lại, chẳng lẽ là đến tìm Uyển Nguyệt gây sự?

Uyển Nguyệt thấy Quách Lệ Na bước vào thì ngạc nhiên vô cùng. Sao cô ấy mò được đến đây chứ? Nghĩ vậy, cô ta nhìn sang Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh, bỗng hiểu ra, là hai người họ dẫn cô ấy đến.

Cô ta cố tình lảng tránh ánh mắt, bắt chuyện với người bên cạnh.

"Bài viết trên diễn đàn trường do cô đăng đúng không?" Một giọng nói truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Uyển Nguyệt quay đầu lại, lúc bắt gặp đôi mắt rực lửa giận của Quách Lệ Na, nụ cười trên môi tức khắc tắt ngúm. Cô ta cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng đáp: "Bài viết nào? Tôi không biết cô đang nói gì hết."

Lửa giận dồn nén suốt dọc đường của Quách Lệ Na như đấm vào bông, câu trả lời của Uyển Nguyệt đã khiến cơn giận bùng lên đến đỉnh điểm, giọng cô ấy cũng không còn mềm yếu như xưa: "Dám làm mà không dám nhận hả? Có bản lĩnh thì thắng tôi một cách quang minh chính đại đi, đừng như con chuột chui rúc trong cống ngầm lén giở trò sau lưng!"

Những lời này cực kỳ khó nghe, mấy cô gái ngồi cạnh Uyển Nguyệt tức khắc biến sắc, ý gì đây, Uyển Nguyệt… chuột cống?

Uyển Nguyệt lớn đến từng này chưa từng bị ai sỉ nhục ngay trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy. Cô ta ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm Quách Lệ Na, không chịu thua kém, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi giở trò gì chứ? Có câu nào tôi nói là sai sự thật hả? Người đi mua thuốc tránh thai ở hiệu thuốc không phải cô sao? Trêu đùa bạn qua mạng, dụ dỗ người ta sắm đồ hiệu cho mình, cái này không phải tôi nói, là người trong ký túc xá của cô kể với người khoa khác đấy. Nếu cô thật sự không có vấn đề gì thì người ta đầo đâu ra tư liệu để đăng bài?"

Thời buổi này ba chữ "thuốc tránh thai" giống như quả bom, quán bar vốn ồn ào bỗng dưng im bặt, chỉ còn tiếng bình luận về trận đấu bóng đá phát ra từ TV.

Uyển Nguyệt ngẩng cao đầu, nhìn Quách Lệ Na với vẻ mặt kiêu ngạo, khuôn mặt đang giận dữ của cô ấy nhanh chóng trở nên tái nhợt.

"Thuốc tránh thai", "không đứng đắn", những từ ngữ này như roi quất vào Quách Lệ Na. Cô ấy đứng chết trân tại chỗ, trên mặt không còn chút máu.

Các chàng trai vốn đang xem bóng đá cũng phát hiện ra họ đang cãi nhau, vội bước tới.

Thẩm Loan đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ không để ý đến Uyển Nguyệt, nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại thì thấy Uyển Nguyệt ngẩng cổ, môi mím chặt cố tỏ vẻ cứng rắn, hình như đang cãi nhau với cô gái đối diện. Quan trọng là rõ ràng cô gái đó cao to khỏe mạnh hơn cô ta nhiều.

Uyển Nguyệt mạnh miệng cỡ nào, có lẽ chỉ mình anh ta biết. Thẩm Loan hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi không đành lòng. Thấy Thân Thuấn, Hà Cảnh Huy và Lý Chính Kỳ đều đã qua đó, anh ta cũng bước tới.

Thẩm Loan đứng bên cạnh Uyển Nguyệt, ánh mắt lướt qua cô gái trước mặt cô ta và Hứa Thanh Lăng: "Có chuyện gì vậy?"

Uyển Nguyệt mím môi, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có gì."

Hôm nay Hứa Thanh Lăng chịu dẫn Quách Lệ Na đến tìm Uyển Nguyệt đơn giản là vì không tài nào chịu nổi những thủ đoạn hèn kém đó của Uyển Nguyệt, càng không muốn Quách Lệ Na bị cô ta hãm hại.

Giờ phút này, trông thấy vẻ kiêu ngạo và thờ ơ trên khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Nguyệt, cảm giác ghê tởm quen thuộc lại trỗi dậy.

Trời mới biết cô ghét cay ghét đắng chuyện con gái đấu đá lẫn nhau đến nhường nào! Kiếp trước khi phát hiện Thẩm Loan và Uyển Nguyệt đồng thời phản bội mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm Uyển Nguyệt để đối chất.

Thật khó để nói giữa việc Thẩm Loan ngoại tình và Uyển Nguyệt phản bội, cái nào khiến cô đau khổ hơn. Vô số đêm, cô nằm bất lực trên sàn nhà, chỉ hận không thể xóa bỏ đoạn ký ức này khỏi đầu mình.

Uyển Nguyệt là người bạn thân nhất của cô từ nhỏ đến lớn, là tình bạn tri kỷ mà cô hết lòng hết dạ bồi dưỡng.

Hứa Thanh Lăng phát hiện, hóa ra đến cuối cùng, người không dám đối mặt chỉ có mình cô mà thôi, còn hai người đó vẫn có thể nói cười vui vẻ trước ống kính như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Những người như Uyển Nguyệt sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai. Giống như giờ phút này, rõ ràng là cô ta làm tổn thương Quách Lệ Na, vậy mà vẫn mặt dày làm ra vẻ đường hoàng lắm vậy!

Thẩm Loan cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa họ, khẽ đưa tay nắm lấy tay Uyển Nguyệt: "Không có gì thì đừng đứng đây nữa."

Hứa Thanh Lăng bỗng nhếch môi cười khẩy, cất giọng lạnh như băng: "Uyển Nguyệt à, khi nói người khác thì cũng nên soi gương nhìn lại chính mình đi chứ. Quách Lệ Na mua thuốc gì ở hiệu thuốc là quyền tự do của cậu ấy, giống như việc cô và Thẩm Loan tới khách sạn hai lần mỗi tuần ấy, cũng là tự do của hai người thôi. Dù bọn tôi có thấy cũng tuyệt đối không đăng bài lên diễn đàn trường vạch trần chuyện cô quan hệ lăng nhăng, bởi đó là nguyên tắc cơ bản nhất của việc làm người. Dù sao thì…"

Nói đến đây, cô dừng vài giây, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Uyển Nguyệt: "Ai mà chẳng biết tung tin nóng chứ?"

Có vẻ lượng thông tin ẩn trong lời cô quá nhiều, thế nên vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán, ngay cả Tào Tư Thanh và Quách Lệ Na cũng quay đầu lại nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Loan, Uyển Nguyệt, vào khách sạn?!

Các cô gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Thẩm Loan và Uyển Nguyệt vào khách sạn hai lần mỗi tuần. Còn mấy chàng trai lại hiểu ngay, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, có vài người không nhịn được phải cúi đầu che miệng cười.

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Uyển Nguyệt biến mất, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến mức đỏ bừng, trong mắt hiện rõ vẻ không dám tin xen lẫn hoảng loạn. Cô ta vô thức quay đầu nhìn Thẩm Loan, không hiểu tại sao Hứa Thanh Lăng lại biết được mấy chuyện riêng tư như thuê phòng khách sạn. Mỗi lần đi khách sạn cô ta đều rất cẩn thận, chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với Thẩm Loan.

Hứa Thanh Lăng thấy phản ứng này của cô ta là biết ngay mình đã đoán đúng, nơi đáy mắt thoáng hiện sự chế giễu.

Quả nhiên sống lại một đời, Thẩm Loan vẫn là cái loại đó.

Thẩm Loan cúi đầu, lúng túng gãi gãi mũi. Ngay cả việc anh ta và Uyển Nguyệt một tuần vào khách sạn mấy lần mà Hứa Thanh Lăng cũng biết, chứng tỏ cô vẫn còn quan tâm đến anh ta.

Đầu óc anh ta trống rỗng trong giây lát, ngước mắt nhìn Hứa Thanh Lăng, cất giọng nhẹ nhàng: "Mọi người đừng đứng đây cãi nhau, có gì thì vào phòng riêng nói chuyện."

Triệu Tử Bối và các cô gái khác không hiểu mô tê gì, chỉ thấy hai người Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh hùng hổ xông tới, còn dẫn theo cả người ngoài đến gây sự với Uyển Nguyệt, mà Uyển Nguyệt lại bị họ chặn họng đến mức không nói được lời nào.

Triệu Tử Bối không nhịn được, vội lên tiếng bênh vực Uyển Nguyệt: "Thanh Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là bạn học của cậu hả? Uyển Nguyệt đắc tội cô ta chỗ nào vậy? Nghiêm trọng tới đâu mà lại không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện cho rõ ràng?"

Mấy cô gái khác cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ: "Đúng vậy. Có khi nào là hiểu lầm không? Sao Uyển Nguyệt có thể tùy tiện chĩa mũi dùi vào người khác chứ."

Tào Tư Thanh nhịn nãy giờ, thật ra hôm nay cô ấy chỉ đi cùng Hứa Thanh Lăng để làm chỗ dựa tinh thần cho Quách Lệ Na thôi. Suy cho cùng đây cũng là chuyện riêng giữa Quách Lệ Na và Uyển Nguyệt. Nhưng cô ấy thật sự không tài nào chịu nổi vẻ mặt vênh váo của Uyển Nguyệt, càng không chịu nổi tới lúc này rồi mà vẫn có người đứng ra bênh vực Uyển Nguyệt.

"Hiểu lầm cái khỉ gì! Ban nãy chính miệng Uyển Nguyệt cũng tự thừa nhận rồi đó, bài viết bôi nhọ sinh viên nữ khoa bọn tôi trên diễn đàn đại học Cửu Giang là do cô ta đăng. Rõ ràng là chiều cao của bản thân không đủ, điều kiện không đạt, không thắng nổi người ta, vậy là giở trò nói xấu sau lưng! Vì để được chọn đi Thâm Quyến tham gia cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá mà cô ta cố tình bôi nhọ sinh viên nữ khoa chúng tôi đấy!"

Nghe vậy, Triệu Tử Bối và mấy cô gái khác bàng hoàng tột độ, vừa nãy không phải Uyển Nguyệt nói cô ta thắng nhờ bình chọn hả? Sao giờ lại biến thành phải bôi nhọ người khác mới thắng được?

Uyển Nguyệt vừa rồi còn nghênh nghênh cái mặt, giờ phút này lại uất ức đến mức nước mắt lưng tròng. Cô ta đứng đó với sắc mặt lạnh tanh, nghe vậy bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, nức nở chất vấn Tào Tư Thanh: "Tôi bôi nhọ chỗ nào, tôi nói đều là sự thật…"

Tào Tư Thanh không thể chịu nổi cái kiểu bắt nạt người khác của Uyển Nguyệt, lúc thì cao ngạo vô cùng, khi lại giả vờ đáng thương. Chỉ có mình Hứa Thanh Lăng đã bị cô ta cướp bạn trai vẫn hiền lành không lên tiếng thôi, cô ấy tức giận nói: "Người ta mua thuốc tránh thai thì sao, mắc gì cô lại xồn xồn đưa lên diễn đàn trường học như bà già lắm chuyện vậy. Làm như cô ngây thơ thuần khiết lắm ấy, chẳng lẽ cô ra ngoài thuê khách sạn lại không cần mua bao? Có tư cách gì mà nói người khác!"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Loan cũng thay đổi, xụ mặt nhìn cô ấy chằm chằm: "Tào Tư Thanh, cậu nói chuyện chú ý một chút!"

Hà Cảnh Huy nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Tào Tư Thanh, muốn cô ấy liếc nhìn mình một lần, kết quả người ta không thèm để ý đến.

Lúc này nghe thấy Thẩm Loan cảnh cáo Tào Tư Thanh, Hà Cảnh Huy tỏ vẻ không vui: "Thẩm Loan, cậu đừng có bênh vực mù quáng như vậy, theo những gì tôi nghe được thì bạn gái cậu cũng không đúng đâu."

Tào Tư Thanh quay đầu lại trừng Hà Cảnh Huy, cậu ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc này không còn cô gái nào lên tiếng bênh vực Uyển Nguyệt nữa. Có vẻ chuyện này còn phức tạp hơn những gì bọn họ tưởng. Thế là mọi người quyết định im lặng, bàng quan đứng nhìn.

Khi bị vô số ánh mắt đổ dồn lên người mình, tất cả niềm kiêu hãnh và tự tôn của Uyển Nguyệt tức khắc vỡ nát. Cơn thịnh nộ dồn nén trong lòng cô ta chợt bùng phát, nghiến răng nghiến lợi nói với Quách Lệ Na: "Những gì viết Trong bài đăng đó đều là sự thật, tôi sẽ không xóa! Danh sách dự thi vòng chung kết đã được xác định rồi, có giỏi thì đi mà tìm lãnh đạo nhà trường khiếu nại!"

Sắc mặt Quách Lệ Na tái mét, không ngờ Uyển Nguyệt lại trơ trẽn đến mức này.

Hứa Thanh Lăng không nghe nổi nữa, phí lời với loại người này thật không đáng. Có vài lời vốn không định nói ra, nhưng cô chẳng muốn nhịn thêm nữa.

"Sự thật, sự thật nào?" Cô trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn Uyển Nguyệt từ đầu đến chân: "Cái điện thoại bảy tám nghìn trong tay cô, rồi cái đầm bốn năm nghìn trên người cô nữa, đều là tự cô bỏ tiền ra mua hả?! Chưa hết, món nợ cờ bạc mấy trăm nghìn tiền của bố cô đấy, là ai giúp cô trả vậy? Chẳng lẽ chỉ mình cô mới được phép hẹn hò, được phép nhận đủ loại quà cáp cũng như được nhà bạn trai trả nợ giúp, còn Quách Lệ Na nhận quà là ham hư vinh hả? Uyển Nguyệt, tôi thật sự không ngờ cô trơ trẽn tới vậy!"

Lời cô nói lạnh lùng như mưa đá, từng câu từng chữ tàn nhẫn nện thẳng vào người Uyển Nguyệt. Sắc mặt Uyển Nguyệt trắng bệch, nhìn cô với ánh mắt không dám tin, khóe miệng run lên trong vô thức.

Không khí xung quanh như đông cứng lại. Hứa Thanh Lăng nhìn những cô gái phía sau Uyển Nguyệt, những người bạn cấp ba từng học chung một lớp năm ngày xưa giờ đang dùng dòm cô bằng ánh mắt vô cùng xa lạ.

Cô bỗng thấy vô cùng chán ghét những điều này, kinh tởm đến độ chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.

"Tôi không cần biết cô giải thích với lãnh đạo nhà trường thế nào, nhưng cô nhất định phải xóa bài bôi nhọ trên diễn đàn, trả lại suất thi cho Quách Lệ Na. Nếu ngày mai Quách Lệ Na chưa nhận được thông báo đi Thâm Quyến, cô tự gánh lấy hậu quả."

Nói xong, Hứa Thanh Lăng không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài.

Tào Tư Thanh cũng thấy ghê tởm chết đi được, giơ ngón giữa về phía Uyển Nguyệt, lạnh lùng nói: "Ai mà chẳng biết bóc phốt!"

Sắc mặt Uyển Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, cô ta đờ đẫn đứng đó như bị rút mất hồn vía. Mặt mày Thẩm Loan cũng không khá hơn là bao.

Các bạn học đứng vây xem cũng không dám nói thêm lời nào. Lý Chính Kỳ cố gắng làm dịu không khí, hô hào đám con trai ra xem tiếp trận bóng.

Nhóm con gái chẳng còn tâm trạng dỗ dành, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ để bàn tán về đề tài nóng hổi vừa nghe được tối nay.

Trời ạ! Không ngờ một Uyển Nguyệt luôn tỏ ra kiêu ngạo như một nàng công chúa trước mặt người khác, sau lưng lại là loại người đó! Thẩm Loan đối xử với cô ta tốt thật, tiêu cho cô ta không biết bao nhiêu tiền, còn giúp bố cô ta trả nợ cờ bạc! Cứ tưởng Uyển Nguyệt vào đại học cũng sẽ xuất sắc giống như hồi ở trường cấp ba số một Cửu Giang, nào ngờ chẳng là cái thá gì.

Triệu Tử Bối không nói một lời, dùng sức cắn chặt môi mình, sớm biết vậy cô ta đã chẳng đến buổi họp lớp này!

...

Quách Lệ Na không ngờ Hứa Thanh Lăng sẽ vì mình mà gây chuyện với bạn học cũ của cô. Rõ ràng chỉ đứng đó trong chốc lát, vậy mà toàn thân cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác yếu ớt bất lực dâng lên.

Nhìn Hứa Thanh Lăng đi ra ngoài, Quách Lệ Na cũng đuổi theo.

Bước ra khỏi câu lạc bộ Ngựa Gỗ, gió đầu hè phả vào mặt, dòng máu nóng sục sôi trong người Hứa Thanh Lăng lúc nãy dần nguội lạnh.

Cô nghe thấy có người gọi mình phía sau, quay đầu lại nhìn, là Tào Tư Thanh và Quách Lệ Na, còn có Thân Thuấn lẽo đẽo theo sau.

Thân Thuấn đút hai tay vào túi quần, hai mắt dán chặt lên người cô, không xê xích nửa phân: "Hứa Thanh Lăng, ngày kia tôi về Bắc Kinh rồi, tìm chỗ nào nói chuyện nhé?"

...

Ở ngã tư cách câu lạc bộ Ngựa Gỗ một con đường, Thân Thuấn dựa lưng vào cột đèn, Hứa Thanh Lăng ôm đầu gối ngồi xổm trên lề đường. Chỉ cần cúi đầu xuống là cậu ta có thể nhìn thấy bím tóc sắp bung và xoáy tóc trên đỉnh đầu cô.

Thân Thuấn thở dài, lấy thuốc lá trong túi ra, ngồi xuống cạnh cô, thuận tay đưa cho cô một điếu, rồi ngậm một điếu vào miệng. Bật lửa là lúc nãy mua khi ăn bún, chất lượng không tốt lắm, cậu ta quẹt tận mấy lần vẫn không chịu lên lửa.

Hứa Thanh Lăng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cậu ta, bực bội chờ lửa. Nhìn cậu ta quẹt lên quẹt xuống một hồi lâu, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa, giật phắt lấy cái bật lửa, quẹt một phát thật mạnh.

Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, Hứa Thanh Lăng ghé lại gần, nheo mắt rít một hơi dài.

Thân Thuấn ở bên cạnh nhìn, khi cô hút thuốc, hàng mi dày khẽ rung động, trên mặt toát lên vẻ say mê.

"Nghiện thuốc lá nặng vậy, thường một ngày hút mấy bao thế?"

Hứa Thanh Lăng rít liên tục mấy hơi, nhẹ nhàng nhả khói mới trả lời: "Nếu tôi nói đây là điếu thuốc đầu tiên trong năm nay thì cậu có tin không?"

Thân Thuấn nhếch mép: "Tin chứ, sao lại không tin?"

Thân Thuấn không nhắc đến mục đích lần này đến Cửu Giang, lúc nãy Hà Cảnh Huy đã đi gặp Tào Tư Thanh rồi, chuyện còn lại cậu ta sẽ tự giải quyết.

Cậu ta chuyển chủ đề: "Rốt cuộc giữa cậu và Uyển Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Thanh Lăng không muốn nhắc đến Uyển Nguyệt thêm một lần nào nữa, tay kẹp thuốc đặt trên đầu gối, tay kia chống cằm, nhìn xe cộ tấp nập và dòng người hối hả trên đường, cô cất giọng u buồn như màn đêm.

"Không có gì. Chỉ là không quen nhìn cô ta bắt nạt người khác thôi."

...

Chuyến công tác Nhật Bản lần này của Thẩm An Ngô thật sự rất vất vả, ghé tận ba thành phố, liên tục tham quan các công ty kiến trúc ở địa phương cũng như gặp gỡ các kiến trúc sư nổi tiếng.

Cửu Giang không có đường bay thẳng đến Nhật Bản, phải quá cảnh ở Thượng Hải. Thế nên muốn bay từ Tokyo về Cửu Giang phải mất tận tám tiếng đồng hồ.

Vừa ra khỏi sân bay, Trương Dã đã đứng đợi sẵn. Anh lên xe, xem báo cáo hợp đồng tích lũy mấy ngày qua theo lệ thường.

Xe chạy vun vút trên đường cao tốc, Thẩm An Ngô không muốn mang công việc về nhà, vậy là tập trung phê duyệt tài liệu ngay trên xe.

Nửa tiếng trôi qua, xe cuối cùng cũng xuống đường cao tốc, chạy về phía trung tâm thành phố.

Thẩm An Ngô cũng phê duyệt xong tài liệu, giơ tay xoa xoa ấn đường mỏi nhừ: "Anh đã gửi đồ nội thất văn phòng đến chỗ Dương Hủ chưa?"

Trương Dã không ngờ câu đầu tiên sếp hỏi lại là việc này, vội vàng đáp: "Đã gửi rồi, cô Hứa có gọi điện cho anh, lúc đó anh đang ở trên máy bay nên không kết nối được. Vì thế sau đó cô ấy đã gọi cho tôi, nhờ tôi chuyển lời cảm ơn anh."

Thẩm An Ngô không nói gì, nâng tay xem đồng hồ, tám giờ rưỡi tối, còn ba tiếng rưỡi nữa là kết thúc ngày hôm nay.

Trương Dã liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy sếp nhìn chằm chằm đồng hồ, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: "Sếp Thẩm, tôi có nói với cô Hứa là anh chắc chắn sẽ về trước sinh nhật, nhưng không nói rõ ngày nào, có thể cô ấy không biết anh đã về…"

Đèn đỏ bật sáng ở ngã tư phía trước, Trương Dã vừa nói vừa đạp phanh.

Đèn đỏ sáu mươi giây. Thẩm An Ngô ậm ừ một tiếng không tỏ ý kiến, lấy điện thoại ra gọi.

Trong vài giây chờ điện thoại kết nối, anh quay đầu nhìn lướt qua những người đi đường trên vỉa hẻ, để rồi tình cờ phát hiện dưới ánh đèn đường, có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ ngồi cạnh nhau, tay mỗi người cầm một điếu thuốc.

Cô gái trẻ thắt bím tóc buông thõng trước ngực, vài lọn đã bung ra, khuôn mặt trắng nõn sau làn khói trắng lọt vào mắt anh.

Con ngươi đen láy của Thẩm An Ngô đột nhiên co lại.

Bình Luận (0)
Comment