Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 82

Trong năm nay, Cửu Giang lại mở thêm mấy địa điểm giải trí rất được giới trẻ yêu thích. Có điều Lý Chính Kỳ đi học đại học ở tỉnh ngoài, không biết gì về những chốn ăn chơi thời thượng đó.

Thế nên lúc nảy ra ý định tổ chức buổi họp lớp, nơi đầu tiên cậu ta nghĩ đến vẫn là câu lạc bộ Ngựa Gỗ và đương nhiên, cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho Thẩm Loan. Thẩm Loan không có hứng thú với việc gặp lại bạn cũ, nhưng ở nhà còn khó chịu hơn. Chẳng hiểu làm thế nào mà mẹ anh ta lại biết chuyện anh ta cãi nhau với Uyển Nguyệt, phấn khích như được tiêm máu gà, tìm mọi cách giới thiệu anh ta với con gái của các bà bạn.

Phiền chết đi được.

May mà tháng sau anh ta sẽ đến tập đoàn Viễn Tinh thực tập, lần này vẫn là dưới trướng Cao Hàn. Sau một năm, Cao Hàn đã được thăng lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn, ngoài việc phụ trách phòng Tài chính, anh ấy còn đảm nhận công việc quan hệ chính phủ và đầu tư đất đai. Năm ngoái Cao Hàn đã chỉ định giám đốc Lý dưới trướng anh ấy dẫn dắt anh ta, lần này Thẩm Loan không muốn thực tập với giám đốc Lý nữa. Anh ta muốn theo Cao Hàn, cho dù chỉ là phụ tá cho trợ lý của anh ấy cũng được.

Anh ta nói ý định này với bố, bố anh ta chẳng nói gì, ông nội lại khen anh ta một thôi một hồi, nói anh ta không phải đứa trẻ chỉ biết nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

Thật ra anh ta chỉ là không muốn ngày nào cũng ngồi lì trong văn phòng. Giám đốc Lý mỗi lần toàn giao cho anh ta những việc không đâu vào đâu, nếu vậy chẳng thà theo Cao Hàn ra ngoài chạy tới chạy lui còn hơn. Cao Hàn có quan hệ rất rộng với các quan chức nhà nước và ngân hàng, có thể đi theo học hỏi, đặng mở mang tầm mắt cũng tốt.

Tóm lại tuyệt đối không thể trở nên giống như bố anh ta, chỉ biết ru rú trong công ty nghiên cứu công trình kỹ thuật.

Về phần Uyển Nguyệt, anh ta đã nói rõ suy nghĩ của mình rồi, những chuyện khác anh ta không muốn nói thêm nữa.

Lần này anh ta tuyệt đối sẽ không chủ động dỗ dành cô ta.

Mặc dù câu lạc bộ Ngựa Gỗ đã hơi lỗi thời, nhưng trong mùa World Cup vẫn rất náo nhiệt. Ông chủ không chỉ lắp đặt hai chiếc TV treo tường cực lớn trong sảnh, còn bổ sung thêm vài bàn bi lắc.

Tranh thủ lúc người vẫn chưa đông lắm, Lý Chính Kỳ và Thẩm Loan chiếm một bàn, bắt đầu chơi. Chơi được một lúc, Lý Chính Kỳ liếc nhìn đồng hồ treo tường, trận đấu sắp bắt đầu rồi mà Hà Cảnh Huy và Thân Thuấn vẫn chưa đến. Cậu ta lập tức gọi điện thúc giục.

Bố mẹ Thân Thuấn đã chuyển công tác đến Bắc Kinh, nhà cũng chuyển theo, nên cậu ta không còn chỗ nào để qua đêm tại Cửu Giang. Sau mười mấy tiếng đồng hồ ngồi tàu hỏa cùng Hà Cảnh Huy, cậu ta cứ cảm thấy cả người bị ám mùi tàu hỏa. Vậy là vừa đến Cửu Giang, họ vội vàng tìm khách sạn đặt phòng, tắm rửa thay đồ, lại chạy ra ngoài ăn bát bún rồi mới đến chỗ Lý Chính Kỳ.

Chờ tới khi hai người đến câu lạc bộ Ngựa Gỗ, các bạn học trong lớp hồi cấp ba đã đến gần đủ.

Mặc dù Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy thi đậu đại học, nhưng học lực hồi cấp ba cũng chỉ tàng tàng, không quá giỏi, một người đi theo dạng được cử đi học, một người là học sinh năng khiếu thể thao, thành tích văn hóa đều không quá tốt.

Hai người họ đảo mắt nhìn lướt qua, những người đến đây hôm nay toàn là những học sinh xuất sắc, con cưng của giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba, còn đám học sinh cá biệt ngồi bàn cuối như hai người họ lại chẳng được mấy mống.

Mấy chàng trai vây quanh quầy bar vừa uống bia vừa xem TV, vài cô gái ngồi riêng một bàn khác, ríu ra ríu rít không biết đang nói chuyện gì.

Lúc Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy bước vào, rõ ràng các cô gái im lặng trong giây lát, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người. Trong "tứ đại ma vương" của lớp ngày trước, chỉ có hai người họ đỗ đại học, hai người còn lại thì ra xã hội tìm việc ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Mới qua có một năm mà các bạn học lớp 12-1 ngày trước đã tự động phân thành nhóm thi lên đại học và không lên đại học. Hôm nay người đến dự họp lớp hầu như toàn thuộc nhóm thi đỗ đại học.

Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy chỉ thân với Lý Chính Kỳ, bèn đi qua chào hỏi. Hà Cảnh Huy quay người nhìn về phía các bạn nữ, quả nhiên Tào Tư Thanh không đến, cậu ta có chút thất vọng, chợt thấy cả căn phòng ồn ào náo nhiệt này sao mà tẻ nhạt vô vị.

Lý Chính Kỳ đang buồn bực nốc bia ừng ực, nhìn thấy Hà Cảnh Huy, cậu ta lập tức có cảm giác anh em cùng chung hoạn nạn, vỗ vai an ủi: "Anh bạn à, xin lỗi, không giúp được gì."

Mặc dù Hà Cảnh Huy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy trống vắng trong lòng. Có điều so với Lý Chính Kỳ, trường hợp của cậu ta quả thật chẳng có gì oan ức, thế là vội nhếch mép: "Không sao. Tối nay tôi đến đây để xem bóng đá với các cậu mà."

Thẩm Loan đang uống bia, quay đầu vẫy tay chào hai người họ, rõ ràng đã uống không ít, hai mắt giăng đầy tơ máu.

Thân Thuấn cảm thấy Thẩm Loan có gì đó là lạ, cứ như đã đánh mất dáng vẻ tràn đầy khí phách hăng hái lúc đi núi Tú Đàm hồi năm ngoái.

"Trận đấu còn chưa bắt đầu mà cậu đã uống rồi!" Cậu ta vỗ vai Thẩm Loan, nhoẻn miệng cười.

Thẩm Loan nhếch mép đáp lại: "Hiếm khi mới có dịp tụ tập xem bóng đá với nhiều bạn học như hôm nay mà."

Thân Thuấn gật đầu: "Cũng đúng."

Giữa tiếng nhạc ồn ào, Lý Chính Kỳ bỗng ghé sát lại gần, hất cằm chỉ về phía các bạn nữ, đặng nói nhỏ vào tai Thân Thuấn: "Cậu ấy đang chiến tranh lạnh với Uyển Nguyệt."

Thân Thuấn chợt hiểu ra, gật đầu: "Hèn chi!"

Vừa nãy lúc cậu ta bước vào hình như có thấy Uyển Nguyệt, đang ngạc nhiên sao cô ta lại để Thẩm Loan ngồi uống rượu giải sầu một mình. Năm ngoái ở núi Tú Đàm, sau khi Thẩm Loan và Uyển Nguyệt ở bên nhau, hai người lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng.

Cả lần tình cờ gặp mặt ở đại học Cửu Giang cũng vậy, hai người vẫn quấn quýt không rời nhau nửa bước, thậm chí Thẩm Loan còn vì Uyển Nguyệt mà đánh nhau với một tên côn đồ. Thế mà mới trôi qua một năm, hai người đã giận dỗi nhau rồi?

Thân Thuấn không khỏi lắc đầu, thật không tài nào hiểu nổi mấy cặp đôi hồi cấp ba nghĩ gì.

Từ lúc Hà Cảnh Huy và Thân Thuấn bước vào, các bạn nữ vẫn luôn quan sát hai người, hai người này thay đổi nhiều quá.

Hà Cảnh Huy lên Bắc Kinh học đại học, phong cách rõ ràng sành điệu hơn trước, tóc cắt kiểu quả dứa giống Đạo Minh Tự, mặc áo ba lỗ. Vì chơi cầu lông từ nhỏ nên vóc dáng của cậu ta thuộc dạng ưa nhìn nhất trong số các bạn nam, thon gọn rắn chắc, lúc cử động sẽ toát lên vẻ nhanh nhạy.

Nhưng người thay đổi nhiều nhất lại là Thân Thuấn, khí chất cà lơ phất phơ trước đây đã biến mất, thay vào đó là phong thái lãnh đạm xen lẫn vài phần oai hùng.

Trường quân đội giỏi rèn người thật! Nhìn hiện tại mà xem, làm gì còn tí dáng vẻ "Ma Vương" dám đập bàn với giáo viên ngày trước nào nữa.

Nghe nói sau khi chia tay với Tào Tư Thanh, Hà Cảnh Huy đã có bạn gái mới ở Bắc Kinh, điều kiện gia đình rất giàu có. Thân Thuấn thì bí ẩn hơn, sau khi vào trường quân đội, cậu ta chẳng mấy khi liên lạc với các bạn học cũ. Cũng vì vậy mà Thân Thuấn đã trở thành tâm điểm bàn tán của tất cả các bạn nữ.

"Mấy cậu nói xem Thân Thuấn có bạn gái chưa?"

"Chắc là chưa. Không nghe nói gì cả."

"Trước đây Thân Thuấn ngồi bàn cuối, mình không dám nói chuyện với cậu ấy, cứ có cảm giác là hiểu con trai thích trêu chọc con gái ấy, sao bây giờ lại thấy cậu ấy đứng đắn thế nhỉ?"

"Học sinh trường quân đội mà không nghiêm túc sao được? Gì đây? Cậu để ý cậu ấy hả?"

"Cậu đừng có nói bậy!"

Các cô gái cười ầm lên, Uyển Nguyệt đang nói chuyện phiếm với Triệu Tử Bối, nghe thấy mấy cô gái bên cạnh bàn tán về Thân Thuấn bèn mỉm cười, bất chợt lên tiếng: "Mấy cậu đừng mơ mộng viển vông nữa. Từ hồi lên năm nhất đại học, Thân Thuấn đã bắt đầu theo đuổi Hứa Thanh Lăng rồi, kiên trì lắm, còn tới tận cả đại học Cửu Giang thăm người ta nữa cơ. Chỉ là Hứa Thanh Lăng không có hứng thú với cậu ấy."

Hả? Một cô gái trợn tròn mắt nhìn Uyển Nguyệt: "Gu của Hứa Thanh Lăng cao thế, đến Thân Thuấn mà cũng không vừa mắt à?"

Uyển Nguyệt bĩu môi: "Người ta quen được một anh bạn trai giàu lắm, sao có thể để mắt đến Thân Thuấn chứ!"

Nghe cô ta nói vậy, các cô gái càng hào hứng. Họ nháo nhào muốn biết bạn trai của Hứa Thanh Lăng là ai, nhưng Uyển Nguyệt lại ngậm miệng không nói gì thêm, vì nói ra cũng mất mặt lắm. Từ khi biết Hứa Thanh Lăng cặp kè với Thẩm An Ngô, chuyện tình cảm của cô ta với Thẩm Loan ngày một tẻ nhạt.

Rõ ràng trên đời có nhiều đàn ông như vậy, sao Hứa Thanh Lăng cứ nhất quyết tìm đến chú út của Thẩm Loan làm gì, chắc chắn là muốn nhắm vào cô ta đây mà.

Uyển Nguyệt biết sau khi cô ta và Thẩm Loan ở bên nhau, Hứa Thanh Lăng rất tức giận, không thèm liên lạc với cô ta nữa. Vấn đề là cô ta không ngờ Hứa Thanh Lăng lại tức giận đến mức tìm cách trả thù cô ta.

Nói thật cô ta cũng chẳng hiểu sao Hứa Thanh Lăng lại đi nổi giận với mình. Là Thẩm Loan thích cô ta, chủ động theo đuổi cô ta chứ bộ. Quả thật cô ta và Hứa Thanh Lăng từng là bạn tốt của nhau, nhưng điều đó đâu có nghĩa cô ta không thể chấp nhận lời theo đuổi của Thẩm Loan chứ?

Uyển Nguyệt không muốn thừa nhận bản thân chướng mắt Hứa Thanh Lăng, nhưng cô ta thật sự có chút coi thường. Hứa Thanh Lăng học không giỏi bằng cô ta, cũng không quen biết nhiều bạn như cô ta, trước đây hồi còn đi học cứ thích lẽo đẽo sau lưng cô ta, đến quần áo cũng mua giống cô ta.

Không chỉ Hứa Thanh Lăng, trong cả lớp 12-1, chẳng có mấy người đáng để cô ta coi trọng. Nếu nói trong lớp cô ta ngưỡng mộ ai, chắc chỉ có mình Triệu Tử Bối.

Gia đình Triệu Tử Bối cực kỳ giàu có, từ nhỏ đã được cho đi học đàn dương cầm, khí chất hơn người, khác hoàn toàn với kiểu học sinh suốt ngày vùi đầu vào sách vở như Uyển Nguyệt. Hơn nữa Triệu Tử Bối đã yêu sớm từ hồi cấp ba, có vẻ cũng không dành nhiều công sức cho việc học, ấy thế mà vẫn thi đỗ trường Nghệ thuật Cửu Giang một cách dễ dàng.

Uyển Nguyệt ngưỡng mộ sự thoải mái, ung dung của Triệu Tử Bối. Nếu nói lúc học cấp ba, Hứa Thanh Lăng thích bắt chước cách ăn mặc của cô ta, vậy cô ta cũng luôn âm thầm chú ý đến Triệu Tử Bối.

Triệu Tử Bối dùng đồ dùng học tập gì, cắt kiểu tóc gì, mặc quần áo gì, tất cả đều là trọng điểm cần chú ý với cô ta. So với Hứa Thanh Lăng cùng đến từ làng Sồi, Uyển Nguyệt thích chơi với Triệu Tử Bối hơn.

Tuy ánh sáng trong quán bar khá mờ, Uyển Nguyệt vẫn có thể nhận ra Triệu Tử Bối đã thay đổi khá nhiều, mái tóc uốn xoăn gợn sóng, trên người là chiếc váy hai dây màu đen. Nhìn từ xa, trông chiếc váy rất bình thường, nhưng đến gần mới phát hiện được may từ chất liệu vô cùng xa xỉ, sang trọng.

Hôm nay đi họp lớp nên Uyển Nguyệt cũng chú ý ăn diện hơn ngày thường.

Vì tham gia cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá, da cô ta đen đi nhiều, thế là hôm nay cô ta cố tình đánh một lớp phấn mỏng, môi cũng thoa loại son bóng đang thịnh hành, trên người còn mặc chiếc đầm màu hồng mà Phó Cần không chịu mua cho cô ta vào cái ngày đến thăm Ngự Viên.

Đúng vậy, cuối cùng cô ta vẫn mua chiếc váy đó.

Lần ấy khi chuẩn bị để đi gặp mặt Thẩm Hưng Bang, rõ ràng cô ta đã tỏ ra rất thích chiếc đầm màu hồng này, nhưng Phó Cần lại không đồng ý, cứ bắt cô ta mua chiếc váy màu đen kia. Sau khi từ Ngự Viên trở về, lòng cô ta khó chịu như bị kim châm, không kiềm được mà cãi nhau một trận lớn với Thẩm Loan, vậy là Thẩm Loan phải dẫn cô ta đến trung tâm thương mại để mua chiếc đầm màu hồng đó.

Giờ phút này, ngồi trên ghế sô pha, Uyển Nguyệt quét mắt liếc nhìn mấy cô gái khác, họ đều ăn mặc rất bình thường, có người thậm chí chỉ mặc áo phông và quần đùi đơn giản, thoải mái như đang ra ngoài hóng gió sau khi ăn tối.

Vừa ngồi xuống, vạt váy xòe rộng của Uyển Nguyệt đã chiếm gần một nửa ghế sô pha, chỉ là một buổi họp lớp thôi, có vẻ cô ta đã ăn diện hơi quá rồi.

Nhưng cô ta chỉ thoáng lộ vẻ lúng túng, chẳng mấy chốc đã lấy lại sự tự tin. Váy đẹp thì phải mặc ra ngoài cho người ta ngắm, mua về mà chỉ cất trong tủ cho bám bụi thì có ý nghĩa gì đâu.

Triệu Tử Bối ngồi cạnh cô ta, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng hướng về phía các anh chàng đang xem bóng đá ở quầy bar. Vừa hay Lý Chính Kỳ cứ nhìn chằm chằm về phía họ, Triệu Tử Bối chạm phải ánh mắt của cậu ta, lập tức quay mặt đi chỗ khác.

May mà ánh sáng ở đây mờ ảo, khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tử Bối chìm khuất trong bóng tối.

Uyển Nguyệt lại có chút cảm động trước ánh mắt đầy mong mỏi của Lý Chính Kỳ, hôm nay Thẩm Loan đến đây từ sớm, thế mà cứ đứng bên quầy bar xem bóng đá, chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần.

Từ khi cô ta khăng khăng muốn tham gia vòng chung kết cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá, cô ta và Thẩm Loan cứ giữ nguyên trạng thái chiến tranh lạnh thế này đến tận hôm nay.

Lần này, tính cách hiếu thắng trong Uyển Nguyệt thật sự bị đánh thức. Ban nãy, người phụ trách hoạt động đại sứ hình ảnh có gọi cho cô ta, nói có thể Quách Lệ Na sẽ không đến Thâm Quyến được, bảo cô ta mấy ngày nay đừng rời khỏi Cửu Giang, khả năng cao là cuối cùng bên trên sẽ để cô ta thay Quách Lệ Na đến Thâm Quyến tham gia cuộc thi.

Chuyện này coi như đã ngã ngũ, Thẩm Loan không đồng ý, cô ta cũng sẽ đi. Ngoài phần thưởng và tiền thưởng của cuộc thi, điều cô ta để ý nhất là quán quân, á quân và quý quân sẽ được quay quảng cáo cho dòng điện thoại di động đời mới nhất của hãng Phi Địch.

Đúng là Thẩm Loan rất xuất sắc, nhưng Uyển Nguyệt không cho rằng mình kém anh ta bao nhiêu. Dựa vào cái gì mà gia đình anh ta lại dám khinh thường cô ta? Ngoại trừ điều kiện gia đình không tốt, cô ta có điểm nào không xứng với Thẩm Loan?

Uyển Nguyệt kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, quay sang nhìn Triệu Tử Bối, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với Lý Chính Kỳ… thật sự chia tay rồi à?"

Đến giờ cô ta vẫn chưa tin, tuy điều kiện gia đình của Lý Chính Kỳ kém Thẩm Loan một chút, nhưng suốt thời đi học luôn giữ vững chức vụ lớp trưởng, quan hệ với bạn bè rất tốt, lại có năng lực lãnh đạo, tương lai chắc chắn không tồi.

Triệu Tử Bối: "Chia tay rồi."

Uyển Nguyệt hạ giọng: "Tôi nghe nói mới năm nhất mà Lý Chính Kỳ đã được bầu làm phó chủ tịch hội sinh viên của khoa, không phải khen quá chứ cậu ấy ưu tú…"

Triệu Tử Bối thản nhiên cắt lời: "Cậu ấy ưu tú thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn tìm một người bạn trai luôn đặt mình lên hàng đầu thôi."

Lý Chính Kỳ vào đại học còn năng nổ hơn cả hồi cấp ba, chẳng những tiếp tục làm lớp trưởng, còn tham gia ứng cử hội sinh viên, ngày nào cũng bận đến đầu tắt mặt tối. Có lần cậu ta tham gia một khóa đào tạo khép kín cho một cuộc thi kéo dài những mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày đó, đúng lúc Triệu Tử Bối bị ốm. Mà con gái lúc ốm đau càng dễ nảy sinh tính ỷ lại, muốn được bạn trai quan tâm nhiều hơn. Kết quả gọi điện mãi không ai nghe máy, không cách nào liên lạc được.

Triệu Tử Bối cảm thấy rất tủi thân, thật ra lúc vừa vào trường đã có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ta, nhưng đều bị cô ta dứt khoát từ chối. Có điều dần dần, cô ta cảm thấy trong lòng Lý Chính Kỳ, cô ta vốn không phải là điều quan trọng nhất.

Uyển Nguyệt nghe loáng thoáng hình như Triệu Tử Bối đang quen với một đàn anh khóa trên cùng khoa. Nhưng Triệu Tử Bối không nói, cô ta cũng không tiện hỏi.

Triệu Tử Bối cũng không muốn vừa ngồi xuống đã nói chuyện liên quan đến con trai, bèn chủ động hỏi Uyển Nguyệt về cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá.

Mấy cô gái bên cạnh cũng rất hứng thú, xúm hết lại: "Đúng rồi, Uyển Nguyệt, dạo trước không phải cậu kêu bọn tớ bình chọn cho cậu sao? Kết quả cuối cùng thế nào rồi?"

Khoảng thời gian trước, Uyển Nguyệt đã tuyên truyền một lượt trong nhóm bạn hồi cấp ba, nhờ mọi người bình chọn cho cô ta.

Hầu như bạn học cũ nào cũng biết cô ta đang tham gia cuộc thi này, có người còn nhắn tin trên Q-Q nói thấy cô ta trên ti vi.

Khóe môi cô ta không tự chủ được cong lên: "Cảm ơn mọi người đã bình chọn cho mình. Có kết quả rồi, mấy hôm nữa mình sẽ cùng đội bóng đá của trường đi Thâm Quyến dự trận chung kết."

Triệu Tử Bối phấn khích nắm chặt tay cô ta: "Thật sự à? Tuyệt quá! Tôi ngày nào cũng bình chọn cho cậu đó, vậy là không uổng công rồi!"

Uyển Nguyệt học hành giỏi, lại xinh đẹp, trước đây vốn là thành viên tích cực trong mặt văn nghệ của lớp, lúc còn học ở trường cấp ba Cửu Giang, cô ta luôn là học sinh giỏi nổi bật nhất. Thật không ngờ sau khi lên đại học cô ta vẫn nổi bật như vậy.

"Quả nhiên người ưu tú ở đâu cũng ưu tú." Có người cảm thán nói.

"Đúng vậy. Trường tớ cũng có người tham gia cuộc thi này, nhưng đội bóng đá quá cùi bắp, mới trận đầu tiên vòng bảng đã thua rồi. Mấy cô gái ứng cử viên tham gia đại sứ hình ảnh bóng đá tới cả vòng sơ loại cấp tỉnh cũng không qua được."

"Đội bóng đá đại học Cửu Giang mạnh lắm đấy, từng đạt thứ hạng cao trong rất nhiều giải đấu sinh viên. Nhưng cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá thì là lần đầu tiên tổ chức, tất cả các cô gái xinh xắn, cao ráo trong trường đều đăng ký tham gia tuyển chọn… Không ngờ Uyển Nguyệt lại giỏi như vậy, vượt qua hết các vòng…"

Thời cấp ba có huy hoàng thế nào thì cũng là chuyện của quá khứ, lên đại học vẫn giữ được sự xuất sắc mới có thể khiến người ta ngưỡng mộ.

"Vậy lcus cậu đi Thâm Quyến thi đấu, Thẩm Loan có đi cùng cậu không?" Có người hỏi.

Uyển Nguyệt mỉm cười đáp: "Kỳ nghỉ hè này Thẩm Loan phải đi thực tập. Tớ sẽ đi cùng các bạn nam trong đội bóng đá của trường."

Các cô gái đang trò chuyện thì quầy bar bên kia bỗng vang lên tiếng huýt sáo chói tai và tiếng reo hò. Trận đấu bắt đầu rồi, các chàng trai vỗ bàn đá ghế, người nào người nấy phấn khích nhảy nhót.

Quán bar vừa rồi còn sáng lờ mờ bỗng bật hết đèn, lúc này các cô gái mới nhìn rõ hôm nay Uyển Nguyệt mặc một chiếc váy rất đẹp, đẹp đến lóa cả mắt. Chiếc đầm có màu hồng nhạt, phần gấu váy được viền bằng vải ren, ngực và eo có đính những bông hồng, giữa bông hoa còn khảm ngọc trai, tôn lên đường cong duyên dáng của cô ta, đôi môi thoa son bóng lấp lánh dưới ánh đèn, tóc xõa ngang vai, mặt mày tươi tắn rạng rỡ, trông cứ như một nàng công chúa đang ngồi giữa quán bar.

Ngay cả các chàng trai đang xem bóng đá cũng không kiềm được liếc nhìn vài lần. Lý Chính Kỳ huých tay vào người Thẩm Loan, lại ghé sát tai anh ta: "Trai tài gái sắc là đây, cậu với cô ấy có giận dỗi nhau cũng chừng mực thôi, đừng dọa người ta chạy mất…"

Chưa nói hết câu, Hà Cảnh Huy ngồi bên cạnh bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế ngã lăn quay, kim loại cọ sát mặt đất tạo nên âm thanh cực chói tai.

Lý Chính Kỳ tưởng Hà Cảnh Huy bị ngã, sợ hãi vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa ngẩng đầu lên mới thấy cậu ta đứng sững tại chỗ, hai mắt dán chặt về phía cửa ra vào.

Thân Thuấn cũng chú ý tới động tác của cậu ta, bèn nhìn theo hướng mắt cậu ta, rồi không khỏi sững người, Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh vậy mà lại tới, bên cạnh còn có một cô gái mà cậu ta không quen biết.

Thân Thuấn đang định chào Hứa Thanh Lăng, kết quả cô chẳng thèm để ý cậu ta, hùng hồ đi thẳng một mạch về phía nhóm con gái trong lớp.

Sau khi nói chuyện với Hứa Thanh Lăng, Quách Lệ Na cũng cảm thấy mình không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô ấy đã kiên trì đến tận bây giờ, vậy mà chỉ vì có người bôi nhọ lại chấp nhận nhường chỗ cho người khác ư?!

Thật lòng mà nói, cô ấy không cam tâm. Bởi tới chuyện giả vờ Uyển Nguyệt cũng lười. Nếu cô ta thật lòng muốn đi Thâm Quyến tham gia trận chung kết, mọi người có thể cạnh tranh công bằng, nhưng cô ta không làm thế. Rõ ràng cô ta đâu có thích bóng đá, lúc nào cũng tìm cách trốn mấy buổi tập luyện, vậy mà đến lúc quan trọng lại dùng thủ đoạn mờ ám để cướp lấy vị trí của cô ấy.

Quách Lệ Na đã dồn nén cảm xúc phẫn nộ suốt dọc đường, vừa vào, đảo mắt một vòng đã nhìn thấy Uyển Nguyệt ngồi giữa ghế sô pha.

Hiển nhiên Uyển Nguyệt cũng nhìn thấy cô ấy, nụ cười trên môi tắt ngấm, mặt mày cứng đờ, cả người đầy vẻ cảnh giác.

Quách Lệ Na mặt lạnh tanh bước tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô ta.

"Bài viết trên diễn đàn trường học là do cô đăng đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment