Nhà ga xe lửa Cửu Giang, Hà Cảnh Huy với quả đầu kiểu dứa mới uốn, một tay ôm ghế xếp, một tay kéo vali, theo dòng người ra cửa. Ghế xếp là do Tào Tư Thanh tặng cậu ta năm ngoái, hè này về Cửu Giang lại được dùng đến.
Thân Thuấn mặc áo phông cộc tay màu xanh quân đội, vẫn là kiểu tóc húi cua sát da đầu, chỉ đeo một cái ba lô, sải bước đi phía trước.
Hai người, một người học đại học Thể thao, một người học trường quân đội, mới một năm mà khí chất đã khác hoàn toàn.
Suốt chặng đường, Thân Thuấn mặt mày lạnh tanh, chẳng buồn nói chuyện với Hà Cảnh Huy.
Ánh nắng tháng sáu ở Cửu Giang chói chang, xung quanh là dòng người tấp nập. Vì muốn về sớm một chút, Hà Cảnh Huy chỉ đành mua vé đứng, hệ quả là thức trắng cả đêm, tâm trạng không mấy dễ chịu, nói với theo bóng lưng cậu ta: "Này! Tôi có làm gì đắc tội cậu đâu! Tôi biết cậu muốn theo đuổi Hứa Thanh Lăng, vấn đề là người ta không có ý với cậu!"
Hà Cảnh Huy do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện bạn trai của Hứa Thanh Lăng là chú út của Thẩm Loan. Các bạn học hồi cấp ba đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này, cậu ta mới vừa nghe Lý Chính Kỳ kể cách đây không lâu, còn chưa kịp tiêu hóa.
Một câu nói của Hà Cảnh Huy thành công chọc cho Thân Thuấn nổi đóa. Cậu ta quay ngoắt đầu nhìn người bạn từng thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó cậu lo mà quản chuyện của mình đi! Là ai khóc lóc đòi tôi về Cửu Giang cùng hả? Nói thêm câu nữa là ông đây về đấy!"
Hà Cảnh Huy thấy cậu ta giận thật, vội vàng tiến lên xin lỗi, nhỏ giọng khép nép bảo: "Được rồi được rồi! Tôi im miệng được chưa!"
Kỳ thật, Hà Cảnh Huy luôn cho rằng Hứa Thanh Lăng là nguyên nhân khiến cậu ta và Tào Tư Thanh chia tay. Cậu ta vốn không hề có ý định tiến tới với Chu Ngọc Kha. Ai ngờ mắt Hứa Thanh Lăng tinh như vậy, nhìn cái đã phát hiện đồng hồ của cậu ta là hàng thật. Rồi thêm hôm đó tình cờ thế nào lại bị cô bắt gặp cậu ta ở cùng Chu Ngọc Kha, còn bắt cậu ta phải thú nhận tất cả với Tào Tư Thanh nữa chứ.
Điều làm cậu ta ngạc nhiên hơn cả là một người bình thường dễ đỏ mặt, tính tình nhu mì như Tào Tư Thanh lại cứng rắn tới vậy, ngay lập tức chia tay, không cho cậu ta chút cơ hội chuộc tội nào.
Cứ nghĩ đến hôm đó, Tào Tư Thanh nhẫn tâm bắt cậu ta cởi giày thể thao ra, đi chân đất về giữa trời tuyết rơi, lòng Hà Cảnh Huy lại đau như bị kim châm.
Cậu ta không thể chấp nhận chuyện Tào Tư Thanh có thể dễ dàng buông tay mình như thế.
Ngày ấy, mãi đến khi ra khỏi ký túc xá của nhà máy đồng hồ, cậu ta mới tìm được một cửa hàng nhỏ, mua tạm đôi dép lê để đi. Lúc về đến nhà, chân cậu ta đã lạnh cóng không còn cảm giác.
Sau khi khai giảng, cậu ta hẹn hò Chu Ngọc Kha, chỉ là hào quang con nhà cán bộ cao cấp Bắc Kinh xa xôi không thể với tới trong mắt cậu ta dần phai nhạt.
Chu Ngọc Kha quen được nuông chiều từ nhỏ, nên khi hai người yêu đương, cậu ta có cảm giác mình không phải bạn trai, mà là người hầu của cô ta. Ngày nào cậu ta cũng phải xách hộp cơm đứng đợi cô ta dưới ký túc xá nữ tận nửa tiếng đồng hồ, ga giường cô ta thay ra toàn do cậu ta giặt hộ. Sau một thời gian đóng vai người bạn trai kiểu mẫu, Hà Cảnh Huy thật sự không chịu nổi nữa.
Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chia tay có lẽ là lần nọ, khi Chu Ngọc Kha bị ốm, cậu ta đến ký túc xá đưa thuốc, tiện thể giặt giúp cô ta cả đống quần áo bẩn tích tụ mấy ngày. Bạn cùng phòng của Chu Ngọc Kha vô cùng ghen tị khi thấy cô ta có người bạn trai tốt, Hà Cảnh Huy cứ chắc mẩm trong lòng rằng cô ta sẽ nhân cơ hội này khen mình vài câu, ai ngờ Chu Ngọc Kha lại ung dung đáp: "Không còn cách nào, ai bảo tớ sinh ra đã có số hưởng chứ."
Đối với Chu Ngọc Kha, đây chỉ là một câu nói đùa thuận miệng, nhưng lọt vào tai Hà Cảnh Huy lại vô cùng chói tai.
Đúng vậy, cô ta sinh ra đã có số hưởng, đâu giống cậu ta, tuy cũng có bố làm ăn lớn, nhưng lại bỏ rơi cậu ta và mẹ cậu ta từ rất sớm để cưới người phụ nữ khác, còn sinh thêm một đứa con trai.
Bố cậu ta rất giàu, nhưng tiền sinh hoạt cho cậu ta rất ít, thế nên sau khi vào đại học, cậu ta phải liên tục làm thêm kiếm tiền.
Từ nhỏ đến lớn, bố cậu ta chưa bao giờ quan tâm đến việc học của cậu ta.
Hà Cảnh Huy chẳng là cái thá gì, cũng chẳng có gì trong tay. Cậu ta chưa bao giờ nói chuyện của gia đình mình với Chu Ngọc Kha, nhưng Tào Tư Thanh lại khác, cô ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình cậu ta. Sau khi thi đại học xong, có một khoảng thời gian cậu ta rất suy sút. Thế là Tào Tư Thanh đã lén đi hỏi thăm thành tích học tập của em trai cậu ta, rồi về an ủi cậu ta rằng: "Em trai anh không phải người có thiên phú học tập, chắc chắn sau này không đậu nổi vào cấp ba đâu."
Hà Cảnh Huy thấy cô ấy thật vô vị, trong mắt bố, thành tích em trai có tốt hay không căn bản không quan trọng! Dù vậy, thấy cô ấy âm thầm quan tâm mình, cậu ta vẫn cảm thấy rất sung sướng.
Mẹ cậu ta vì bị người thứ ba cướp chồng nên quản cậu ta rất nghiêm, chỉ chăm chăm vào việc đào tạo cậu ta thành tài, để mình được nở mày nở mặt trước bé ba và bố cậu ta. Kết quả, thành tích học tập của cậu ta từ nhỏ đến lớn vô cùng bình thường, phải dựa vào năng khiếu thể thao mới thi đậu được đại học.
Chỉ khi ở bên Tào Tư Thanh, Hà Cảnh Huy mới cảm thấy được thả lỏng, có thể bộc lộ con người thật của mình.
Càng so sánh, cậu ta càng thêm nhớ nhung người yêu cũ ở Cửu Giang. Cảm giác hối hận ngày một lớn dần, cuối cùng cậu ta không chịu nổi nữa, nói lời chia tay với Chu Ngọc Kha.
Chỉ là hình như Chu Ngọc Kha không quá ngạc nhiên, thậm chí còn kiêu ngạo cười khẩy: "Anh nghĩ kỹ chưa?"
Hà Cảnh Huy không chút do dự gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Sau khi chia tay, cậu ta cố tìm cách quay lại với Tào Tư Thanh, kết quả lại phát hiện Q-Q đã bị chặn, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, gọi đến ký túc xá của cô ấy thì lúc nào cũng là "không có ở đây".
Hà Cảnh Huy có chút hận Hứa Thanh Lăng, nếu không phải cô xen vào chuyện của người khác, cậu ta và Tào Tư Thanh đã chẳng chia tay!
Hứa Thanh Lăng nói cậu ta ham hư vinh, rõ ràng chính cô mới là kẻ ham hư vinh nhất! Trước đây các bạn học đều tưởng Thẩm Loan đá Hứa Thanh Lăng rồi mới ở bên Uyển Nguyệt. Giờ xem ra sự thật chưa chắc đã vậy, biết đâu chừng là thông qua Thẩm Loan, Hứa Thanh Lăng mới có cơ hội quen được chú út của anh ta!
Dù vậy, Hà Cảnh Huy biết Tào Tư Thanh chơi thân với Hứa Thanh Lăng, chuyện gì cũng sẽ nói với Hứa Thanh Lăng. Do không liên lạc được với Tào Tư Thanh, cậu ta chỉ đành nhờ Thân Thuấn ra mặt liên hệ với Hứa Thanh Lăng giúp mình.
...
Hai người vừa ra khỏi ga xe lửa, điện thoại của Thân Thuấn chợt đổ chuông, là Lý Chính Kỳ gọi đến.
Hôm nay Lý Chính Kỳ mời một nhóm bạn cấp ba đến câu lạc bộ Ngựa Gỗ tụ tập. Hiện tại cậu ta và Hà Cảnh Huy đã là đôi bạn cùng cảnh ngộ, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, ngoại trừ Thẩm Loan và Uyển Nguyệt, mấy đôi hồi cấp ba đều chia tay hết trơn.
Lý Chính Kỳ có nằm mơ cũng không ngờ rằng còn chưa hết năm nhất mà Triệu Tử Bối đã đá cậu ta, chạy theo một đàn anh khóa trên trong trường.
Cậu ta đau khổ đến mức chẳng còn tâm trí thi cuối kỳ, vừa thi xong là chạy ngay về Cửu Giang để gặp Triệu Tử Bối hỏi cho ra lẽ.
Sau khi gọi điện hẹn Triệu Tử Bối mãi không được, Lý Chính Kỳ chỉ có thể nhờ đám con gái giúp đỡ. Hiện Triệu Tử Bối đang học ở trường Nghệ thuật Cửu Giang, sau khi lên đại học chỉ còn liên lạc với mỗi Uyển Nguyệt.
Lý Chính Kỳ mượn cớ họp lớp, nhờ Uyển Nguyệt gọi Triệu Tử Bối ra ngoài giúp mình. Uyển Nguyệt cũng rất có nghĩa khí, gọi điện mời Triệu Tử Bối ra ngoài tụ tập, Triệu Tử Bối cũng đồng ý.
Ở đầu dây bên kia, giọng Lý Chính Kỳ không giấu nổi sự phấn khích, hẹn được ra ngoài tức là vẫn còn hy vọng.
Chuyện của mình đã có tiến triển, đương nhiên cậu ta không quên chuyện của Hà Cảnh Huy: "Tôi cũng đã gọi điện cho Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng rồi, có điều hè này hai người họ đều tìm việc làm thêm, ban ngày phải đi làm, nói là không đến được."
Điện thoại của Thân Thuấn không bật loa ngoài, nhưng Hà Cảnh Huy vẫn nghe rõ mồn một. Cậu ta cả đêm không ngủ, hốc mắt thâm đen, tinh thần uể oải, sắc mặt càng thêm tiều tụy.
Lên xe taxi, Thân Thuấn nhìn bộ dạng bồn chồn như đứng đống lửa, như ngồi đống than của cậu ta, cười khẩy: "Không hẹn được thì thôi, mai đến đại học Cửu Giang tìm họ là xong chứ gì? Đã cầu xin người ta quay lại với cậu thì cũng phải thể hiện chút thành ý chứ."
Hà Cảnh Huy vẫn không cam tâm, nịnh nọt nhờ vả: "Cậu gọi lại cho Hứa Thanh Lăng lần nữa đi mà."
...
Nghỉ hè, phòng 202 có bốn người xin ở lại ký túc xá, nên còn trống hai giường. Nhà trường yêu cầu mọi người cố gắng ghép phòng, đừng để giường trống, Đúng lúc Tào Tư Thanh cũng không về nhà, bèn cùng một bạn nữ cùng lớp tên Thiệu Thủy Phương chuyển đến ký túc xá của Hứa Thanh Lăng.
Tháng trước, hiệu trưởng trường mẫu giáo Lam Thiên đã gọi điện cho Hứa Thanh Lăng, hỏi cô năm nay còn mở lớp học vẽ không. Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh bàn bạc một chút, quyết định mở tiếp.
Sau khi thanh toán hai tháng tiền thuê nhà cho hiệu trưởng, họ lập tức bắt tay vào việc tuyển sinh. Đầu tiên là gọi điện thông báo cho các phụ huynh từng đăng ký cho con em học hồi năm ngoái, kế tiếp là in quảng cáo tuyển sinh.
Chỉ là Hứa Thanh Lăng còn việc khác cần làm trong kỳ nghỉ hè, thỉnh thoảng phải chạy tới công trường giám sát, thế nên việc tuyển sinh của lớp học vẽ hầu như dựa cả vào Tào Tư Thanh và Thiệu Thủy Phương.
Sau lần nhận sửa sang lại nhà cho nữ ca sĩ Chu Lệ, Dương Hủ xem như có chút tiếng tăm trong khu phố, kế đó lại có hai khách hàng tới tìm ông ấy thiết kế trang hoàng lại nhà cửa. Vì thế, vào đợt nghỉ hè này, một trong những công việc của Hứa Thanh Lăng là làm quản lý dự án cho một trong những căn hộ đó.
Đây là lần đầu tiên cô độc lập phụ trách một dự án, từ vẽ phác thảo phối cảnh, đến giai đoạn thi công, tuy Dương Hủ vẫn sẽ giúp cô đánh giá xem hiệu quả phối cảnh thế nào, nhưng cô phải tham dự vào tất cả những khâu ngoài thực tế.
Ở đại học Cửu Giang, chắc chẳng có bao nhiêu sinh viên khoa Mỹ thuật được như cô, mới năm nhất mà đã được giao vẽ nhiều bản thiết kế đến vậy. Tuy rất mệt, nhưng cũng là cơ hội tốt để rèn luyện và Hứa Thanh Lăng cũng rất hưởng thụ quá trình này.
...
Khi biết các bạn theo học các trường đại học ngoài tỉnh đã lần lượt trở về Cửu Giang, Lý Chính Kỳ lại bỏ tiền tổ chức một buổi họp lớp, mời mọi người cùng tham dự, tất nhiên cũng gọi điện hẹn cô và Tào Tư Thanh.
Hai người chạy đôn chạy đáo cả ngày, vừa trở về ký túc xá đã nhận được điện thoại, nghe xong lý do thì lập tức từ chối không chút do dự.
Họp lớp là hoạt động vô cùng nhàm chán, muốn gặp người nào có thể hẹn riêng mà. Với cả, mỗi ngày bận rộn làm thêm kiếm tiền đã đủ mệt, nào có tâm trạng tham gia tụ tập.
"Không ngờ Lý Chính Kỳ và Triệu Tử Bối cũng chia tay rồi." Tào Tư Thanh vừa sấy tóc, vừa thở dài: "Hai người họ đẹp đôi như vậy, mình cứ tưởng ít nhất cũng kiên trì đến khi tốt nghiệp đại học, không ngờ mới năm nhất đã chia tay."
Hứa Thanh Lăng không nói gì, kiếp trước những cặp đôi vô cùng đẹp đôi trong mắt cô cuối cùng đều không thể nên duyên, hết cặp này tới cặp kia lần lượt chia tay. Sau rốt chỉ có cô và Thẩm Loan bước vào lễ đường, trở thành cặp đôi duy nhất còn sót lại của lớp.
Nghĩ lại cũng thật mỉa mai.
Trong lúc hai người đang cảm khái, Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đã trở về. Kỳ nghỉ hè năm nay cả hai người cùng tới phòng làm việc của Diêu Vĩnh An làm thêm, giúp ông ấy sắp xếp lại bản thảo gửi đến tham gia giải thưởng Kim Tỉ, mỗi ngày xem tranh đến mức mắt sắp mù.
Vào hè, nhà tắm trường học đóng cửa, thế là mọi người treo một tấm vải che lại khu vực rửa mặt cuối hành lang, sau đó xối đại vài ca nước lạnh là coi như tắm xong.
Tiêu Đình Đình mệt mỏi không muốn xuống khu vực rửa mặt lấy nước, bèn mua một cái ấm đun nước mang vào ký túc xá, mới đun được một nửa thì quạt trần trên đầu không chạy nữa.
Cô ấy không nhịn được mắng: "Hôm nay không bật máy tính mà, sao lại đứt cầu dao nữa rồi!"
Mấy hôm trước họ bật máy tính, thế là chỉ dùng máy sấy tóc thôi cũng đứt cầu dao, dì quản lý ký túc xá nghi ngờ phòng họ xài thiết bị điện công suất lớn nên đã hạ tối hậu thư rằng nếu còn có lần sau sẽ không giúp họ bật cầu dao nữa.
Thực ra từ học kỳ một năm nhất đến bây giờ, hầu như phòng nào cũng có người dùng mấy thiết bị điện công suất nhỏ, nên đứt cầu dao hay không toàn xem thời vận hôm ấy thế nào.
Trước giờ đã đứt cầu dao không ít lần, Hứa Thanh Lăng chẳng còn thấy lạ nữa: "Không sao, dì ấy không bật cầu dao thì, chúng ta tự đi bật là được."
Vừa lúc hai người là cô và Tào Tư Thanh cũng tính xuống khu vực rửa mặt lấy nước, Tiêu Đình Đình bèn cầm bình nước nóng, cùng họ xuống tìm dì quản lý ký túc xá.
Giao tiếp với dì quản lý ký túc xá lâu rồi, kinh nghiệm chiến đấu có thể nói là đầy mình. Hai người Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình vừa xuống đến tầng một, lập tức đi thẳng tới trước cửa sổ nhỏ, rủ rê dì quản lý ký túc xá nói chuyện phiếm.
Nghỉ hè ít người, dì quản lý mỗi ngày ngồi không cũng chán, nên rất vui khi thấy các cô gái nhỏ tới tìm mình tám chuyện.
"Dì ơi, tối qua cháu bị muỗi cắn nhiều quá, ngứa muốn chết luôn, liệu chúng cháu có thể mua ít nhang muỗi để đốt trong phòng không ạ?"
Một cô gái xinh đẹp cao gầy đến bắt chuyện với bà ấy. Ngày nào, mỗi lần ra cửa hay về đến ký túc xá, cô gái nhỏ đề vui vẻ chào hỏi bà ấy, nên vừa thấy mặt là dì quản lý nhận ra ngay. Có điều mới nghe tới hai chữ "nhang muỗi", khuôn mặt vốn đang tươi cười của bà ấy lập tức xụ xuống: "Phòng các cháu có nhiều muỗi, chẳng lẽ nhiều hơn phòng dì à? Trong ký túc xá không được đốt nhang muỗi, sợ muỗi cắn thì mua mùng đi!"
Phòng của dì quản lý ký túc xá nằm ngay cạnh phòng điện tầng một, đối diện với bãi cỏ phía sau, nên thường bị không ít rắn rết chuột bọ bò vào.
Tiêu Đình Đình liếc nhìn chiếc giường phía sau bà ấy, chớp mắt: "Dì ơi, mùng của dì trông chắc chắn ghê, mua ở đâu vậy ạ?"
"Chợ lớn Cửu Giang, mười mấy tệ một cái, rẻ lắm!"
Hai người níu lấy dì quản lý ký túc xá tám chuyện, Tào Tư Thanh nhân cơ hội này lẻn vào phòng điện bên cạnh. Trên tường có mấy hàng cầu dao, cô ấy nhanh chóng tìm thấy cầu dao đánh số 202, nhanh tay bật nó lên.
Xong xuôi, cô ấy lẻn ra ngoài, đứng phía xa ra hiệu "OK" với hai người kia, đồng thời thì thầm: "Xong rồi."
Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình lập tức ngừng nói chuyện, cười híp mắt vẫy tay chào dì quản lý ký túc xá: "Tạm biệt dì ạ!"
Dì quản lý ký túc xá hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn lẩm bẩm chuyện nhang muỗi, may có hai cô gái nhỏ này nhắc nhở, không thì bà ấy suýt quên mất.
Dì quản lý ký túc xá cầm tấm bảng đen nhỏ bên cạnh lên, dùng phấn viết một dòng chữ lớn.
Tiêu Đình Đình nhìn dòng chữ "Ký túc xá cấm sử dụng nhang muỗi" được in đậm thì che miệng cười, cùng Hứa Thanh Lăng, Tào Tư Thanh xách bình nước nóng đến khu vực rửa mặt lấy nước.
Trời nóng cỡ này họ cũng không định đến căn tin ăn cơm, thế là mua đại một cốc chè đậu xanh, định về ký túc xá ăn cùng mì ăn liền.
Ba người mỗi người xách một bình nước nóng trở về, lúc đến dưới toà nhà ký túc xá, họ thình lình nhìn thấy Quách Lệ Na và Nghiêm Soái đứng dưới gốc cây long não đối diện con đường nhỏ. Không biết hai người họ đang nói chuyện gì, Nghiêm Soái sắc mặt nghiêm trọng, Quách Lệ Na cúi đầu, dường như đang lau nước mắt.
Quách Lệ Na mặc bộ đồ thể thao, tóc buộc cao, làn da rám nắng, đứng cùng Nghiêm Soái cũng mặc đồ thể thao, da đen bóng, nói thật trông cũng hài hoà lắm.
"Tiểu Quách bây giờ chẳng còn quê mùa chút nào ha." Tiêu Đình Đình buột miệng thốt ra: "Không lẽ em ấy đang hẹn hò với Nghiêm Soái?"
Tào Tư Thanh lắc đầu lia lịa: "Không thể nào. Em nghe nói mấy cầu thủ đội bóng đá đều đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái đều là sinh viên khoa Âm nhạc. Sinh viên nữ khoa khác không lọt nổi vào mắt họ đâu."
Tiêu Đình Đình bĩu môi, coi thường người này người kia, đẹp trai thì ghê gớm lắm à?
Hứa Thanh Lăng nghiêm túc quan sát, đặng nhíu mày, không lẽ Quách Lệ Na lại bị người của đội bóng đá trường bắt nạt?
Có điều chẳng ai trong số họ muốn tiến lên chào hỏi Nghiêm Soái, thế nên chỉ đứng xem một lúc rồi lên tầng.
Tại phòng 202, Diệp Tư Văn đang ngồi trước máy tính lướt mạng, nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau thì vội vàng thu nhỏ trang web lại. Lúc quay đầu lại, thấy là mấy người họ, bờ vai căng cứng của cô ấy lập tức thả lỏng, đưa tay lên miệng "suỵt" một tiếng, sau đó kéo ba người họ đến trước máy tính, thấp giọng nói nhỏ: "Không biết ai đã đăng bài bôi nhọ Quách Lệ Na lên diễn đàn trường, nói cậu ấy sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, bên ngoài ăn chơi lêu lổng, mượn cớ gặp gỡ bạn trên mạng để đòi quà đắt tiền. Còn bảo người như cậu ấy căn bản không có tư cách đại diện trường đi tham gia vòng chung kết đại sứ hình ảnh bóng đá…"
Hả? Tiêu Đình Đình trợn trừng mắt, ngồi xuống trước màn hình máy tính, bắt đầu di chuột, đọc lướt toàn bộ bài đăng, vừa xem vừa mắng: "Bài này do ai viết vậy? Chị ở cùng ký túc xá với Quách Lệ Na, sao chị không biết mấy chuyện vớ vẩn này! Món quà đó không phải do Thuyền không có mái chèo chủ động tặng cậu ấy hả? Sao lại thành cậu ấy đòi quà đắt tiền rồi?"
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh cũng xúm lại trước máy tính, mắt dán chặt vào màn hình.
Tào Tư Thanh không hiểu chuyện gì, Hứa Thanh Lăng nhìn vài lần đã hiểu. Ngày mốt Quách Lệ Na sẽ đến Thâm Quyến tham gia vòng chung kết, xem chừng có người muốn tranh thủ những phút cuối cùng, đặt điều bôi nhọ cô ấy, khiến cô ấy không thể tham gia vòng chung kết.
Diệp Tư Văn: "Có người nói tận mắt thấy Quách Lệ Na mua thuốc tránh thai ở hiệu thuốc. Nói như thật vậy, mình vừa mới bình luận bên dưới, cãi nhau với người đăng bài một trận."
Tào Tư Thanh nhíu mày: "Cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá này thật ghê tởm. Nghe nói trước đó người đứng đầu - sinh viên nữ bên khoa Khoa học máy tính cũng bị người ta tố cáo, sau đó mất tư cách thi đấu. Bây giờ Quách Lệ Na xem như chắc suất, vậy mà vẫn có người dám giở trò. Nếu cậu ấy không đi được, chắc chắn người xếp hạng phía sau sẽ được đẩy lên đi thay rồi."
Nói đến đây, cô ấy chợt hiểu ra, nhìn Hứa Thanh Lăng với vẻ mặt khó tin: "Không lẽ là Uyển Nguyệt…"
Tào Tư Thanh không quá tin, trước kia ở trường cấp ba số một Cửu Giang, Uyển Nguyệt luôn là học sinh nổi bật nhất trường, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, hơn nữa con người Uyển Nguyệt rất kiêu ngạo, không cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi này.
Thật lòng mà nói, Hứa Thanh Lăng cũng không tin, trong đầu lóe lên đôi mắt đỏ hoe của Quách Lệ Na, có thứ gì đó lờ mờ xẹt qua.
Các cô gái phòng 202 đều im lặng, ký túc xá chìm vào sự yên tĩnh tột cùng.
Chẳng mấy chốc, Quách Lệ Na đã trở về. Ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, tâm trạng cô ấy đã ổn định lại. Mấy đôi mắt trong phòng đổ dồn về phía cô ấy, không một ai biết nên mở lời hỏi cô ấy thế nào. Quách Lệ Na không quan tâm đến những người khác, đi thẳng tới trước mặt Hứa Thanh Lăng, gọi cô ra khỏi ký túc xá.
Cả khu ký túc xá nữ chẳng còn mấy người, hành lang vắng tanh, yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng vang. Hai người ăn ý đi về phía lối thoát hiểm nằm cuối hành lang.
Bên cửa sổ cầu thang, ánh nắng chiều chưa tắt hẳn, gió lay cây động, phát ra tiếng xào xạc.
Sắc mặt Quách Lệ Na ảm đạm, ánh mắt đờ đẫn nhìn Hứa Thanh Lăng, có chút mất hồn mất vía, khóe miệng run rẩy không kiểm soát được.
"Cô bạn Uyển Nguyệt đó của cậu đã tìm một đám người bôi nhọ mình trên diễn đàn trường. Cô ta rất muốn đến Thâm Quyến tham gia vòng chung kết, cô sinh viên bên khoa Khoa học máy tính có số lượt bình chọn đứng đầu ấy, cũng là bị cô ta tố cáo. Lúc đó xếp hạng bình chọn của cô ta là thứ ba, chắc cô ta nghĩ chỉ cần cô gái khoa Khoa học máy tính không đi được, cô ta sẽ được đi. Không ngờ sau khi tố cáo, số phiếu của mình lại vượt qua cô ta. Bây giờ cô ta lại giở trò với mình…"
Thật sự rất khó diễn tả cảm giác của cô ấy khi nhìn thấy bài đăng đó, ban đầu Quách Lệ Na chỉ thấy như trời sập xuống, ngay sau đó là nỗi xấu hổ cùng cực, bây giờ lại thành bất lực và chán nản: "Cậu còn nhớ lần cậu đi cùng mình đến hiệu thuốc mua thuốc không? Vừa hay bị Uyển Nguyệt nhìn thấy. Khoảng thời gian trước, mình và cô ta thi đấu ở đại học Bách Khoa, cô ta còn hỏi mình chuyện này. Mình không biết cô ta biết chuyện của mình và Thuyền không có mái chèo bằng cách nào…"
Hứa Thanh Lăng nghe cô ấy kể xong đầu đuôi câu chuyện, trái tim như thắt lại, rơi thẳng xuống đáy cốc, đủ loại suy nghĩ cuồn cuộn trào dâng trong đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Quách Lệ Na, cô cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Ngoại trừ Uyển Nguyệt, thật sự không tìm ra đối tượng tình nghi nào khác.
Hứa Thanh Lăng mím chặt môi, một lúc lâu mới lên tiếng: "Ký túc xá nữ vốn không phải nơi giấu được chuyện."
Quách Lệ Na đi gặp bạn trên mạng, người bạn trên mạng xa lạ còn tặng cô ấy một đống đồ đắt tiền. Ngay hôm sau, chuyện này đã lan ra khắp toàn bộ phòng tầng hai. Hứa Thanh Lăng từng nghe Triệu Tịnh tám về vụ này với các cô gái thuộc phòng khác ở khu vực rửa mặt.
Sau một hồi tam sao thất bản, bản chất sự việc đã bị thay đổi, cuối cùng bị người có dụng tâm lợi dụng.
Quách Lệ Na đỏ hoe hốc mắt, cúi đầu như cam chịu số phận, cuối cùng không nhịn được mà bắt đầu nức nở: "Suy cho cùng vẫn là lỗi của mình, nếu mình không dễ dãi phát sinh quan hệ với Thuyền không có mái chèo thì sẽ không có những chuyện này."
Ngọn lửa trong lòng Hứa Thanh Lăng bùng lên, lạnh lùng nói: "Lệ Na, tại sao cậu luôn đổ lỗi cho bản thân vậy? Chuyện của cậu và Thuyền không có mái chèo với việc cậu được chọn làm đại diện của trường đi tham gia vòng chung kết đại sứ hình ảnh bóng đá là hai chuyện khác nhau. Không một ai có tư cách bôi nhọ cậu sau lưng như vậy."
Trong mắt Quách Lệ Na tràn đầy tuyệt vọng: "Bây giờ lãnh đạo nhà trường và người của đội bóng đá đều đã biết chuyện này, người ngoài nói cũng rất khó nghe. Vừa rồi Nghiêm Soái tới khuyên mình bỏ cuộc, đừng đi thi chung kết nữa."
"Bỏ cuộc? Vậy những nỗ lực của cậu trong thời gian qua chẳng phải uổng phí sao? Vì tham gia cuộc thi, cậu còn hoãn thi nữa đấy!"
Hứa Thanh Lăng mặt mày tái mét. Điện thoại trong túi reo lên, cô lấy ra xem, là Thân Thuấn gọi đến.
Cô tính cúp máy theo bản năng, nhưng trong một khoảnh khắc, cô như nhớ ra điều gì đó, lập tức ấn nút nghe máy.
Tiếng ồn ào truyền tới từ bên kia đầu dây, giọng Thân Thuấn nghe có vẻ xa xăm: "Thanh Lăng, hôm nay các bạn học cấp ba hẹn nhau tụ tập ở câu lạc bộ Ngựa Gỗ, cậu không đến hat?"
Hứa Thanh Lăng nhìn thẳng vào Quách Lệ Na, lạnh lùng nói vào điện thoại: "Uyển Nguyệt có ở đó không?"
Thân Thuấn ở đầu bên kia sững người, cứ tưởng Hứa Thanh Lăng sẽ hỏi chuyện Hà Cảnh Huy, không ngờ cô lại hỏi về Uyển Nguyệt.
Cậu ta sững sờ vài giây mới trả lời: "Có, đang hát cùng Triệu Tử Bối."
Hứa Thanh Lăng cúp máy, ngẩng đầu nhìn Quách Lệ Na: "Nếu cậu đã nghi ngờ Uyển Nguyệt đăng bài bôi nhọ, thế có dám ba mặt một lời hỏi cô ta cho rõ ràng không?"