Ban đầu, nhà kho nơi được Dương Hủ thuê để mở công ty thiết kế là nơi mà một nhà xuất bản lâu đời ở Cửu Giang dùng để cất trữ sách, cách đại học Cửu Giang không xa, chỉ tầm ba trạm dừng xe buýt.
Ngày khai trương, khách khứa đến tham dự đều là những người bạn thân thiết với Dương Hủ. Chắc hẳn họ chưa từng thấy lễ khánh thành nào sơ sài tới vậy, đến cả bàn ghế cũng không chuẩn bị đủ.
Có thể thấy Dương Hủ không hề coi họ là người ngoài thật.
Diêu Vĩnh An tặng một số đồ nội thất văn phòng đã bị đào thải của công ty mình, tuy hơi cũ và hỏng hóc đôi chỗ nhưng nhìn chung vẫn sử dụng được. Chỉ là hôm nay có quá nhiều người đến, dẫn tới số bàn ghế ông ấy tặng rõ ràng là không đủ dùng.
May mà trong kho còn sót lại một số sách báo chưa bán hết của nhà xuất bản, những người không có chỗ ngồi đã chồng sách lên để làm ghế.
Dương Hủ nghe thấy "vị họ Thẩm", lại nhìn đống bàn ghế văn phòng mà nhân viên vận chuyển đang khuân xuống từ xe tải, giống hệt những bộ mà ông ấy từng thấy trong văn phòng của Thẩm An Ngô, lập tức nhận ra là do Thẩm An Ngô sai người gửi đến.
Ông ấy biết mình hưởng nhờ phúc phần của Hứa Thanh Lăng, vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn cô: "Em nói với anh Thẩm chuyện chúng ta mở công ty mới hả?"
Hứa Thanh Lăng lắc đầu, Thẩm An Ngô bận rộn như vậy, sao cô có thể nói với anh chuyện mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ.
Bạc Thanh đứng bên cạnh cười bảo: "Lần trước gặp anh Thẩm, tôi thuận miệng nhắc đến đó. Không ngờ anh ấy lại nhớ."
Tuy những người bạn làm nghệ thuật của Dương Hủ không quan tâm đến thế sự, nhưng ít nhiều cũng từng nghe danh tập đoàn Viễn Tinh. Không ngờ Dương Hủ vốn kín tiếng lại có quan hệ với người giàu nhất tỉnh này, thế là mọi người vui vẻ xúm vào trêu chọc ông ấy.
Dương Hủ càng thêm ngại ngùng, dù sao hiện tại ông ấy cũng đang nhận dự án của đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Viễn Tinh. Thẩm An Ngô quả không hổ là ông chủ tập đoàn lớn, lòng dạ rộng rãi ghê.
Ông ấy vội chỉ vào Hứa Thanh Lăng, giải thích với bạn bè: "Tôi làm gì có bản lĩnh lớn cỡ đó, toàn nhờ phúc học trò tôi cả đấy, con bé này là cháu gái của anh Thẩm..."
Hứa Thanh Lăng: "..."
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, có tò mò, có dò xét, khiến Hứa Thanh Lăng nhức nhức cái đầu. Chắc phải tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với Dương Hủ rằng cô không phải cháu gái của Thẩm An Ngô, cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Thẩm cả.
Bận rộn hơn một tháng trời, công ty thiết kế Duy Diệu của Dương Hủ cuối cùng cũng khai trương. Sau khi khách khứa ra về, Hứa Thanh Lăng đưa sổ sách chi tiêu và số tiền còn lại cho Dương Hủ.
Dương Hủ nhìn thấy trong túi giấy còn hơn bốn mươi nghìn tệ, lập tức rút một xấp ra đưa cho Hứa Thanh Lăng: "Mười nghìn tệ này em cầm về chia cho cô bạn kia của em đi, khoảng thời gian này vất vả cho các em rồi."
Hứa Thanh Lăng cũng không khách sáo với ông ấy, hơn một tháng nay vì muốn tiết kiệm tiền, cô và Tào Tư Thanh đã tự làm hết những việc có thể tự mình làm.
Hiện tại, Hứa Thanh Lăng đã thành thạo tất tần tật toàn bộ các việc có trên công trường, từ quét sơn, trát tường, lát nền, cho đến đi dây điện… Giờ có ra ngoài nhận thầu công trình xây dựng chắc cũng không thành vấn đề với cô luôn.
Cô đi xe buýt về trường học, sau khi xuống xe, từ cổng trường đến ký túc xá vẫn còn một đoạn đường, thế là vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm An Ngô, muốn cảm ơn anh, nhưng mãi mà không có ai bắt máy.
Đến khi tới dưới tòa nhà ký túc xá, cô mới nhận được điện thoại của Trương Dã hỏi đã nhận được bàn ghế chưa, lúc này cô mới biết Thẩm An Ngô đã đi công tác ở Nhật Bản.
Hứa Thanh Lăng không nói nhiều với anh ta, chỉ bảo khi nào Thẩm An Ngô về, nhờ anh ta chuyển lời cảm ơn tới Thẩm An Ngô giúp mình.
Ở đầu dây bên kia, Trương Dã ngập ngừng vài giây, cuối cùng nói: "Cô Hứa, chắc cô tự nói với sếp Thẩm đi, tầm ngày hai mươi hai sếp Thẩm sẽ về, hôm đó là sinh nhật của anh ấy."
Hứa Thanh Lăng "ồ" một tiếng, đứng bên đường vỗ mạnh vào đầu mình. Gần đây bận rộn nhiều việc quá nên cô suýt quên mất chuyện này!
***
Sắp đến kỳ nghỉ, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu đều mong ngóng con gái về nhà, vì họ có một bụng vấn đề muốn hỏi trực tiếp con gái.
Hứa Thanh Lăng biết bố mẹ muốn hỏi về chuyện giữa cô và Thẩm An Ngô, đoán chừng lại nghe được gì đó từ chú út nên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô đã giải thích với họ qua điện thoại rất nhiều lần. Kỳ thực họ cũng biết con gái và Thẩm An Ngô không thể nào đến được với nhau, chênh lệch thân phận và tuổi tác rành rành ở đó, nhưng hai vợ chồng vẫn muốn hỏi thẳng mặt cho rõ ràng.
Đợt nghỉ hè, Hứa Thanh Lăng không muốn về làng Sồi. Ở nhà không có phòng cho cô, nhưng nếu thuê phòng khách sạn hai tháng, chắc chắn bố mẹ cô sẽ xót tiền đến nhỏ máu.
Hứa Thanh Lăng bèn xin dì quản lý ký túc xá cho ở lại trường trong kỳ nghỉ hè. Ngoài cô ra, Tiêu Đình Đình, Diệp Tư Văn và Quách Lệ Na cũng xin ở lại.
Trong khoảng thời gian này, Quách Lệ Na bận tham gia thi đấu với các trường đại học trong tỉnh, dẫn tới bỏ lỡ vài môn thi tập trung, nhà trường đã đồng ý cho cô ấy và các thành viên trong đội bóng đá của trường thi lại vào học kỳ sau.
Thi xong môn cuối cùng, các cô gái phòng ký túc xá 202 hoàn toàn thả lỏng, mọi người hẹn nhau cùng đến nhà tắm chung của trường tắm rửa, gột sạch hết xui xẻo của tuần thi.
Cuối học kỳ, nhà tắm nữ vẫn còn rất đông, mới bốn giờ chiều mà mọi người đã xếp hàng rồng rắn tận hai vòng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với nhà tắm nam vắng tanh bên cạnh. Triệu Tịnh đã có kinh nghiệm giành chỗ, vừa thấy dì quản lý mở cửa, cô ấy lập tức quẹt thẻ, lao thẳng đến phòng tắm trong cùng ở tầng hai, chiếm một hơi hết năm vòi hoa sen, vừa đủ cho mỗi người một cái.
Những người xếp hàng phía sau không tranh được chỗ đành phải đứng chờ, có điều ngắn nhất cũng phải nửa tiếng mới đến lượt kế tiếp.
Đến tận bây giờ, Hứa Thanh Lăng vẫn chưa thể quen nổi kiểu nhà tắm lộ thiên này. Phòng thay đồ và phòng tắm cách nhau đúng một hành lang, các cô gái vô tư đi tới đi lui với cơ thể trần nhồng nhộng.
Chưa hết, Tiêu Đình Đình thuộc phòng ký túc xá của họ còn thích ỷ vào việc mình là chị cả trong phòng mà tối ngày trêu chọc mấy em nhỏ hơn.
Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng bị cô ấy chọc ghẹo đến đỏ mặt tía tai, tới lượt Hứa Thanh Lăng, Tiêu Đình Đình nhân lúc cô nhắm mắt gội đầu, cố tình ghé sát lại gần, vừa cười hì hì vừa quét mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Đình Đình tắm chung với Hứa Thanh Lăng, xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, cô ấy thoáng ngây người.
Trong làn hơi nước mù mịt, da của Hứa Thanh Lăng trắng như ngọc, dòng nước chảy dọc theo chiếc cổ thon dài của cô, lướt xuống dưới, đi ngang vòng eo mềm mại thon thả hơi cong, vừa hay có thể nhìn thấy b* ng*c m*m m** căng tròn phía trước.
Dù là con gái, Tiêu Đình Đình vẫn thấy rung động trước vẻ đẹp này.
Hứa Thanh Lăng đổ một đống dầu gội ra lòng bàn tay, mùi bưởi nho nồng nàn lập tức xâm chiếm mọi giác quan. Thương hiệu dầu gội yêu thích thời thiếu nữ, giờ lại khiến cô thấy hơi gay mũi. Nhưng cô vẫn thích dùng, vì nó mang tới cho cô cảm giác an tâm quen thuộc.
Trong lúc cô đang dùng đầu ngón tay xoa xoa da đầu, chợt cảm nhận được như có ai đó nhìn mình chằm chằm, thế là vội xoay người liếc Tiêu Đình Đình, đặng sẵng giọng: "Chị nhìn gì vậy! Mau tắm đi!"
Tiêu Đình Đình không nhịn được mà "chậc" một tiếng, quay về chỗ của mình, vừa tắm vừa nói: "Không ngờ Hứa Thanh Lăng trông gầy gầy mà cũng được phết đấy chứ!"
Vừa nói xong, Triệu Tịnh, Giang Bồng Bồng và Diệp Tư Văn đều xúm lại muốn xem: "Cho mình xem với!"
"Mình cũng muốn xem!"
"Mình cũng muốn!"
Hứa Thanh Lăng không chịu nổi đám người thích ồn ào này, vội rửa sạch bọt trên người, sau đó quấn khăn tắm, nói: "Các cậu xem của mình còn không bằng xem của Tiêu Đình Đình!"
Những sinh viên học vẽ như bọn họ nhạy cảm với tỷ lệ cơ thể con người hơn hẳn người bình thường. Trong phòng 202, nói về đầy đặn thì Tiêu Đình Đình và Quách Lệ Na xếp đầu, Hứa Thanh Lăng tự nhận bản thân chỉ có thể coi là dáng người cân đối.
Về phần cỡ ngực, cô chỉ miễn cưỡng đạt mức trung bình của phụ nữ Trung Quốc.
Thực ra, đã từng có một thời gian, bởi vì một câu nói của ai đó, cô thậm chí còn lén nghĩ thầm rằng giá ngực mình to hơn một chút thì tốt rồi...
Có điều hiện tại cô đã không còn suy nghĩ đó nữa. Trên đời này không gì sánh bằng một cơ thể khỏe mạnh hết!
***
Cả nhóm vừa tắm vừa cười nói, sau đó cùng đến nhà ăn Nam Uyển gọi vài món xào để chúc mừng học kỳ đã kết thúc.
Ngày mai, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng sẽ lên tàu về nhà, ở nhà không tiện lên mạng như ở trường học, thế nên đêm cuối cùng ở ký túc xá, họ quyết tâm thức trắng đêm.
Trong kỳ nghỉ hè, Hứa Thanh Lăng chạy tới chạy lui vài công trường, toàn là những dự án thiết kế nhà riêng cho khách mà Dương Hủ nhận lúc trước, giờ cần cô giúp ông ấy giám sát công trình cũng như tiến độ thi công vì Dương Hủ và Trương Đạt đang bận làm dự án của bên Vĩnh Hải.
Về phần biệt thự Long Não của Thẩm An Ngô, phải đến tháng chín mới bắt đầu vào guồng. Hứa Thanh Lăng còn định tháng tám sẽ đến Bắc Kinh thăm chị gái, ở bên cạnh chăm sóc cho chị gái đang bước vào những tháng cuối thai kỳ.
Kỳ nghỉ hè này có rất nhiều việc, một đống thứ đè nặng trên đầu, thế nên hiện Hứa Thanh Lăng đang ngồi trước máy tính sắp xếp lại các mốc thời gian của từng dự án. Đúng lúc này điện thoại trong ký túc xá chợt đổ chuông, lại là mẹ cô gọi đến.
Ở đầu dây bên kia, Ngô Quế Phân luôn miệng giục con gái về nhà: "Mấy ngày nữa Tuấn Văn thi đại học rồi. Bố mẹ không lo xuể, ba ngày đó con đi thi cùng em nó đi."
Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng cái đã qua một năm. Ngô Quế Phân hẵng còn lải nhải phàn nàn rằng sắp thi rồi mà con trai chẳng chịu ở nhà học bài. Hứa Thanh Lăng nghe xong cũng hơi tức giận: "Năm ngoái con thi đại học cũng toàn tự mình đến trường thi chứ có nghe ai trong bố mẹ nói muốn đi cùng đâu, sao đến lượt Hứa Tuấn Văn lại nhất quyết phải có người đi cùng chứ?"
Bây giờ con gái hễ mở miệng là lại chỉ trích họ "trọng nam khinh nữ", Ngô Quế Phân ở nghe mà sa sầm mặt, nhưng bà không thể để con gái nhỏ bắt được nhược điểm rõ ràng, đành dịu giọng khuyên bảo: "Năm ngoái bố mẹ cũng muốn đi cùng con mà, có điều công việc trong tiệm bận rộn quá chứ bộ! Muốn trách thì trách chị con không ở Cửu Giang, bằng không mẹ nhất định sẽ bảo chị đưa con đi thi. Năm nay trường thi của em trai con xa nhà quá, gần chỗ chú thím con hơn. Hôm qua chú con cũng bảo cứ để Tuấn Văn tới nhà chú ở trong ba ngày thi đại học. Vừa hay con có thể đi cùng để trông chừng nó, chứ mẹ sợ vừa ra khỏi trường thi là nó chạy đến quán net và tiệm trò chơi..."
Trình độ của Hứa Tuấn Văn thế nào, Hứa Thanh Lăng rõ hơn ai hết. Hồi thi vào trường cấp ba, bố mẹ đã phải bỏ tiền đút lót cho nó vào, ấy thế mà suốt ba năm chỉ lo chơi bời, nó mà thi được kết quả tốt trong kỳ thi đại học mới là lạ đấy.
"Con không đi! Cứ để nó tự đi đi, nếu mỗi ba ngày mà nó cũng không nhịn nổi, chẳng lẽ mẹ còn trông mong nó thi đại học được điểm cao sao?"
Ngô Quế Phân thấy mình nói câu nào là con gái cãi lại câu đó, lửa giận trong lòng tức khắc bốc lên: "Có người nào làm chị như con không? Con không muốn đi thì thôi! Mẹ sẽ bảo Hoàng Quyên đi cùng nó!"
Nghe thấy hai chữ "Hoàng Quyên", Hứa Thanh Lăng chợt thấy tê rần cả sống lưng, ký ức ngủ sâu trong não bộ tức khắc được đánh thức. Cô chợt nhớ ra, kiếp trước lúc Hứa Tuấn Văn thi đại học, Hoàng Quyên là người đã đi cùng cậu suốt ba ngày!
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau khi thi đại học về, quan hệ của hai người bỗng tốt lên trông thấy... Mỗi tối khi Hứa Tuấn Văn đi chơi game về, thỉnh thoảng sẽ mua đồ ăn khuya cho cô và Hoàng Quyên. Lúc đó cô còn tưởng Hứa Tuấn Văn tự dưng suy nghĩ thông suốt, biết mua đồ ăn khuya cho chị gái. Sau này mới biết đối tượng cậu nịnh nọt là Hoàng Quyên, cô chỉ trùng hợp có mặt ở đó nên cậu mới giả vờ là mua cho cả hai người.
Nghĩ lại cũng thật trớ trêu.
Con trai mình thi đại học mà lại để một đứa con gái không liên quan đi cùng, cái chủ ý này e chỉ có mẹ cô mới nghĩ ra được. Hứa Thanh Lăng cười khẩy: "Vốn dĩ Hứa Tuấn Văn đến chỗ chú thím ở đã đủ làm phiền họ rồi, vậy mà mẹ còn muốn em trai dẫn theo một đứa con gái không thân không thích! Mẹ không thấy chuyện này kỳ cục lắm hả?"
Ngô Quế Phân nghe con gái nói cũng thấy có lý, nhíu mày hỏi: "Thế phải làm sao đây? Dạo này công việc làm ăn đang trên đà phát triển, mẹ với bố con không thể rời đi được."
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lát, mặt mày vô cảm nói: "Nếu không còn cách nào, vậy con có thể đi cùng Hứa Tuấn Văn, nhưng nói trước là chỉ ba ngày thôi đấy!"
Ngô Quế Phân thấy con gái đồng ý thì mừng rỡ ra mặt: "Con chịu đi cùng nó là tốt rồi!"
***
Sau khi cúp máy, Hứa Thanh Lăng nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn ngoài cửa, giây tiếp theo, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Quách Lệ Na đã trở về, trên người là đồng phục của đội bóng đá đại học Cửu Giang, tóc tai rối bù, da có vẻ đen hơn trước, nhưng khí chất toàn thân lại rạng rỡ hẳn ra.
Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cứ tưởng phải đến học kỳ sau mới gặp lại cô ấy, không ngờ lại gặp được ngay trước hôm chuẩn bị về nhà.
Hứa Thanh Lăng vui mừng ôm lấy Quách Lệ Na: "Mới một tháng không gặp mà sao mình lại có cảm giác như cậu đã biến thành người khác thế nhỉ!"
Nếu bắt buộc phải nói cụ thể khác chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ, cô chỉ biết Quách Lệ Na của bây giờ khi nhìn người khác đã không còn né tránh ánh mắt như trước, mà có thể nhìn thẳng một cách tự nhiên và thoải mái. Lúc bị Hứa Thanh Lăng quan sát một lượt từ trên xuống dưới cũng không hề ngại ngùng, còn cười tủm tỉm nhìn lại cô.
Trong đầu Hứa Thanh Lăng chợt lóe lên hai chữ "tự tin". Đúng vậy, Quách Lệ Na tự tin hơn trước rồi!
Thấy các bạn cùng phòng đều đang nhìn mình, Quách Lệ Na cười toe toét, dạo này vì theo chân đội bóng đá đi thi đấu khắp các trường đại học nên cô ấy đã đen đi mấy tông, lúc nhoẻn miệng cười sẽ để lộ hàm răng trắng sáng khá nổi bật.
Vừa trở về, cô ấy đã tuyên bố một tin trọng đại: "Mấy hôm nữa mình sẽ đi Thâm Quyến!"
Tiêu Đình Đình trợn trừng mắt nhìn cô ấy, cuối cùng không kìm được sự phấn khích: "Em được chọn làm đại diện trường để đi tham gia vòng chung kết à?"
Quách Lệ Na gật đầu: "Ừ. Bên trường học đã quyết định rồi, em với một bạn nữ bên khoa Âm nhạc sẽ cùng nhau đến Thâm Quyến tham gia chung kết."
Sau khi tổng hợp điểm của ban lãnh đạo nhà trường, phiếu bầu của các thành viên đội bóng đá và phiếu bầu trên diễn đàn trường, cuối cùng Quách Lệ Na và Tống Diệu Văn bên khoa Âm nhạc đã chiến thắng.
Vì số phiếu chênh lệch quá lớn so với những người phía sau, cô gái bên khoa Khoa học máy tính đã bị người ta tố cáo gian lận phiếu bầu, sau khi cân nhắc toàn diện mọi mặt, ban lãnh đạo nhà trường quyết định loại cô ta. Bởi vậy, Quách Lệ Na vốn xếp thứ ba đã trở thành người về nhì.
Kết quả này khiến mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, đặc biệt là mấy thành viên đội bóng đá vốn không coi trọng Quách Lệ Na. Có điều, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, họ đã phải nhìn Quách Lệ Na bằng con mắt khác. Tuy cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất trong bốn nữ sinh, nhưng chắc chắn là người có điều kiện tổng hợp tốt nhất, ít nhất kỹ năng bóng đá của cô ấy hơn hẳn mấy người kia.
Có thể chịu khổ, không điệu đà, hơn nữa làm gì có ai tâng bóng đẹp bằng cô ấy?
Mấy cô gái trong ký túc xá không nhịn được vỗ tay rần rần, Triệu Tịnh kêu lên: "Lệ Na, cậu phải mời chúng mình ăn cơm đấy! Dạo này ngày nào chúng mình cũng bình chọn cho cậu trên diễn đàn trường học, còn vận động cả các bạn của khoa khác bình chọn cho cậu nữa!"
Giang Bồng Bồng: "Đúng! Ít nhất cũng phải như Hứa Thanh Lăng, mời chúng mình đến đường Trung Sơn ăn Pizza Hut!"
Hứa Thanh Lăng mỉm cười nhìn họ. Học kỳ một năm nhất, cô đã dùng tiền kiếm lời được từ việc mua chung máy tính để mời bạn cùng phòng ăn Pizza Hut, mỗi một lần thôi nhưng họ cứ nhắc đi nhắc lại cả năm trời. Cô có cảm giác cứ cái đà này, có khi họ sẽ tung hô đến tận lúc tốt nghiệp luôn quá, con gái dễ thỏa mãn như vậy.
Quách Lệ Na sảng khoái đồng ý: "Học kỳ này chắc là không kịp rồi, đầu học kỳ sau mình sẽ mời các cậu đi!"
Triệu Tịnh nghe nói ban tổ chức sẽ mua vé máy bay cho tất cả các thí sinh vào chung kết, nói cách khác, mấy hôm nữa Quách Lệ Na sẽ lên máy bay đến Thâm Quyến thì ghen tị muốn chết: "Phi Địch cũng hào phóng quá chừng!"
Tiêu Đình Đình ghét nhất việc vận động, cứ tưởng tượng đến chuyện phải phơi nắng ngoài trời là chẳng còn hứng thú gì nữa: "Lần này Lệ Na được ra ngoài mở mang tầm mắt, có ghen tị cũng chẳng ích gì đâu, vì trời nóng cỡ này mà bắt chị ra ngoài tập luyện ấy hả, đừng nói máy bay, cho dù có cho chị ngồi tên lửa chị cũng không thèm."
Diệp Tư Văn không có hứng thú với bóng đá, nhưng lại quan tâm đến việc bạn mình được lên TV: "Lệ Na, nghe nói trận chung kết sẽ được phát trên kênh thể thao và đài truyền hình địa phương, đến lúc đó cậu nhớ nhắc mình đấy nhé. Mình sẽ dùng máy quay phim ghi hình lại cho cậu."
Cả phòng ríu rít, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng vốn định thức đêm cày phim, giờ chẳng muốn xem nữa, thay vào đó là bám lấy Quách Lệ Na, hỏi han cô ấy về chuyện của các thành viên đội bóng đá.
Trong mắt Quách Lệ Na hiện tại, những anh chàng đẹp trai kiêu ngạo khó gần của đội bóng đá trường chẳng còn là cái thá gì nữa. Trừ Nghiêm Soái ra, ai cũng như trẻ con, thậm chí còn chẳng khơi gợi nổi hứng thú bàn luận của cô ấy.
Lúc này, hồn cô ấy đã bay đến Thâm Quyến, nào có ngờ chuyến đi tham dự vòng chung kết tưởng chừng nắm chắc trong tay lại suýt đổ bể.