Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 79

Đại học Cửu Giang, đường Nam, hôm nay Thẩm Loan bao trọn quán bar Lam Điều mời đồng đội trong đội bóng rổ của khoa cùng xem World Cup.

World Cup lần này do Nhật Bản và Hàn Quốc đồng tổ chức, không có lệch múi giờ, thời gian thi đấu cơ bản đều vào ban ngày. Vào lúc hai giờ rưỡi chiều sẽ diễn ra trận đấu giữa đội Đan Mạch đấu và đội Pháp, Thẩm Loan không muốn đợi xem lại, bèn bao luôn một quán bar để xem trận đấu.

Là hoạt động với anh em nên lúc đầu Thẩm Loan không tính dẫn bạn gái theo. Sau khi trở về từ Ngự Viên, anh ta đã cãi nhau với Uyển Nguyệt, hai người chiến tranh lạnh mấy ngày liên tục. Kế đó, Uyển Nguyệt lại theo đội bóng đá của trường ra tỉnh ngoài thi đấu.

Hai người mới làm lành được mấy ngày, anh ta không muốn lạnh nhạt với Uyển Nguyệt. Với cả ngoài Thẩm Loan, cũng có vài người cũng dẫn bạn gái theo.

Vì đợt World Cup lần này mà rất nhiều cặp đôi cãi nhau om tỏi. Bạn gái học khoa Báo Chí của Quan Bằng thấy anh ta xem bóng đá quá nhập tâm, không để ý gì đến mình nên hầu như ngày nào cũng gây gỗ với anh ta. Để bạn gái không có cơ hội bắt bẻ, Quan Bằng đành phải dẫn bạn gái theo.

May mà bạn gái Uyển Nguyệt của Thẩm Loan cũng có mặt. Nhờ tham gia cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá, hiện tại Uyển Nguyệt đã nắm rõ tên các đội bóng cũng như các cầu thủ ngôi sao. Quan Bằng hy vọng Uyển Nguyệt có thể ảnh hưởng tốt đến bạn gái mình, ít nhất thì đừng để cô ta gây sự với mình trong thời gian diễn ra World Cup.

Hai giờ rưỡi, kênh thể thao đúng giờ phát sóng, các chàng trai ngồi quanh quầy bar, ngửa cổ xem tivi treo trên tường. Các cô gái thì ngồi bên cạnh trò chuyện, cắn hạt dưa, ăn vặt.

Uyển Nguyệt ban đầu không định để ý đến cô gái tên Hồ Quỳnh, bởi tốc độ thay bạn gái của Quan Bằng phải nói là tính theo tháng, chỉ riêng năm ba đại học này, anh ta đã thay không biết bao nhiêu người rồi.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta cảm thấy có thể nhân cơ hội này để kéo thêm phiếu bầu cho mình. Thấy các cô gái ngồi tám chuyện với nhau, Uyển Nguyệt cũng sán lại gần: "Mấy cậu đừng ngồi không ở đây, qua bên kia xem bóng đá đi, nếu không sẽ không có tiếng nói chung với bạn trai đâu."

Hồ Quỳnh ngồi tại chỗ cúi đầu nhắn tin, không lên tiếng. Nói thật cô ta không tài nào làm thân được với nhóm bạn gái của bạn Quan Bằng.

Trước đây cô ta chưa từng yêu người học thể thao, sau khi hẹn hò với Quan Bằng thì mới phát hiện chẳng hiểu sao đám người này luôn tự mang cảm giác bản thân vô cùng ưu việt. Nói thẳng ra là ỷ vào lợi thế chiều cao và ngoại hình, họ luôn cho rằng bạn gái phải xoay quanh mình.

Cô ta và Quan Bằng thường xuyên cãi nhau vì chuyện này, nghe Uyển Nguyệt nói vậy, Hồ Quỳnh bỗng cảm thấy khó chịu. Tại sao cứ phải là con gái chiều theo con trai, nếu muốn có tiếng nói chung, con trai cũng có thể xem "Vườn Sao Băng" cùng bạn gái mà.

Quan Bằng chê mấy anh chàng trong "Vườn Sao Băng" xấu xí, cô ta lại thấy một đám con trai chạy khắp sân tranh giành một quả bóng mới là nhàm chán.

Mấy cô gái khác khá thân với Uyển Nguyệt, nghe vậy thì không nhịn được chọc cô ta: "Thẩm Loan thích xem bóng đá, cậu thì tham gia cuộc thi đại sứ hình ảnh bóng đá, chắc là để có thêm tiếng nói chung với anh ấy đúng không?"

"Chứ gì nữa. Không lẽ lại vì phần thưởng của trận chung kết? Cái điện thoại Phi Địch đó chưa đến năm nghìn tệ, điện thoại Uyển Nguyệt đang dùng còn xịn hơn cái nắp gập của Phi Địch nhiều."

Uyển Nguyệt đang cầm trên tay chính là chiếc điện thoại mà Thẩm Loan tặng cô ta dạo trước, Motorola V70 - điện thoại màn hình xoay mới ra mắt trên thị trường, giá bán hơn bảy nghìn tệ.

Kích thước điện thoại nhỏ xinh, cô ta còn mua hẳn một sợi dây để đeo điện thoại trước ngực. Lúc đi trên đường, hầu như ai đi ngang cũng phải tò mò nhìn vài lần, tỷ lệ quay đầu là một trăm phần trăm.

Chỉ trong chốc lát, mấy cô gái đã cầm điện thoại của cô ta lật qua lật lại xem kỹ, ai cũng lộ vẻ mặt ghen tị. Cơn hưng phấn ban đầu của Uyển Nguyệt đã qua từ lâu, chiếc điện thoại này là Thẩm Loan mua cho cô ta sau khi trở về từ Ngự Viên.

Dạo trước, vì chuyện của Hứa Thanh Lăng, cô ta và Thẩm Loan cãi nhau một trận lớn. Cô ta không hiểu, cùng là đến Ngự Viên gặp người lớn, tại sao Hứa Thanh Lăng lại được Thẩm Hưng Bang tặng đồng hồ kim cương còn cô ta thì chẳng có gì, còn bị Phó Cần mắng một trận. Cô ta chịu đựng đủ cái sự hai mặt của Phó Cần rồi, với Hứa Thanh Lăng thì khách sáo tươi cười, với cô ta thì chỗ nào cũng không vừa mắt.

Thẩm Loan đương nhiên không muốn nghe cô ta phàn nàn những điều này. Anh ta rất phiền khi Uyển Nguyệt cứ so sánh mình với Hứa Thanh Lăng. Từ nhỏ đến lớn, chú út của anh ta chưa từng dẫn bạn gái về. Lần này chú út chịu dẫn Hứa Thanh Lăng đến cho ông nội xem, nếu ông nội đã đồng ý, những người khác không muốn cũng phải chấp nhận.

Uyển Nguyệt nhất quyết đòi hơn thua với cô, kỳ thật chẳng khác nào đang đặt anh ta và chú út lên bàn cân so sánh, điều này khiến Thẩm Loan vô cùng bực bội.

Hơn nữa, chẳng lẽ Uyển Nguyệt thật sự không biết tại sao mẹ anh ta lại không vừa mắt cô ta hả? Thật lòng mà nói, trước đây Thẩm Loan thấy cô ta khá biết điều, giờ mới phát hiện cũng chỉ có vậy.

Cãi nhau đến cuối cùng, Thẩm Loan bỏ Uyển Nguyệt lại một mình bên đường, tự mình bắt xe về trường học. Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, Uyển Nguyệt cũng cứng phết, cùng đội bóng đá của trường đi thi đấu ở thành phố bên cạnh, ương ngạnh không thèm để ý đến Thẩm Loan cả nửa tháng trời.

Trong nửa tháng này, cô ta đã liên lạc với tất cả bạn học cũ hồi cấp ba, gửi địa chỉ diễn đàn của trường cho họ, nhờ họ bình chọn cho mình, nhưng lại không câu nào với Thẩm Loan.

Đội bóng đá của đại học Cửu Giang giành chức vô địch ở giải đấu cấp tỉnh, với tư cách là đại sứ hình ảnh của giải bóng đá do trường tuyển chọn, cô ta đã được lên TV.

Tối hôm đoạt giải quán quân, Thẩm Loan đột nhiên gọi điện cho cô ta như chưa từng xảy ra xung đột gì. Lúc cô ta trở về, Thẩm Loan còn ra tận ga đón cô ta. Hai người coi như đã làm lành.

Để dỗ dành cô ta, Thẩm Loan đã mua cho cô ta chiếc điện thoại đắt tiền và cao cấp nhất trên thị trường hiện nay. Nếu là trước đây, có lẽ cô ta sẽ rất vui, nhưng từ khi thấy ông nội Thẩm Loan tặng đồng hồ kim cương cho Hứa Thanh Lăng ở Ngự Viên, giờ cô ta có nhìn thứ gì cũng không còn thấy hào hứng.

Điện thoại dù đắt đến đâu, cũng chẳng thể nào sánh nổi với chiếc đồng hồ kim cương ấy.

Nhân lúc mấy cô gái đang cầm điện thoại nghịch, Uyển Nguyệt không nhịn được nhắc nhở họ: "Các cậu đừng quên bình chọn cho tớ trên diễn đàn trường nhé. Đại sứ hình ảnh bóng đá của trường chúng ta chỉ có hai suất, bây giờ số phiếu của tớ đang kém hai người đứng đầu nhiều lắm."

Sắc mặt mấy cô gái có vẻ hơi lúng túng, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không ai lên tiếng. Chỉ có Hồ Quỳnh là thẳng thắn nhất, ngạc nhiên nhìn Uyển Nguyệt: "Sao cậu không nói sớm. Tôi đã bình chọn cho một bạn nữ của khoa Mỹ thuật bên cạnh rồi. Trước đó Quan Bằng có hỏi Thẩm Loan cần bình chọn cho cậu không, Thẩm Loan bảo không, còn nói cậu tham gia hoạt động này chỉ cho vui thôi."

Hồ Quỳnh vẫn đang kể với họ chuyện hôm ở phòng của khoa Mỹ thuật bên cạnh xem TV, cô ta bị họ xúi giục bình chọn, hoàn toàn không chú ý đến nụ cười trên mặt Uyển Nguyệt đã biến mất.

...

Thẩm Loan không ngờ rằng, sau khi xem bóng đá xong, trên đường về Uyển Nguyệt lại cãi nhau với anh ta.

Một Uyển Nguyệt luôn giữ thể diện vậy mà nay lại lớn tiếng hét thẳng vào mặt anh ta trên đường phố đông người qua lại.

Uyển Nguyệt tức giận đến run người, cô ta vất vả vượt năm ải, chém sáu tướng, chỉ còn một bước cuối cùng. Trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn luôn vận động mọi người xung quanh bình chọn giúp mình, cũng nhắc nhở Thẩm Loan rất nhiều lần. Cô ta cứ đinh ninh rằng Thẩm Loan đã bình chọn cho mình, không ngờ anh ta chẳng những không quan tâm, còn bảo bạn bè đừng bình chọn cho cô ta!

Thẩm Loan nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Uyển Nguyệt, không biện minh cho mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí giọng còn pha chút mỉa mai: "Đại sứ hình ảnh bóng đá gì chứ, nói trắng ra là chọn người đẹp bóng đá thôi chứ gì? Đã ăn mặc thiếu vải còn lên uốn éo trên sân khấu, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Hơn nữa anh đã bồi thường cho em rồi đó thôi! Lúc em đi thi về, anh đã chuyển năm nghìn tệ vào tài khoản cho em, còn mua cho em một cái điện thoại. Dù em thắng trận chung kết cùng lắm chỉ được hai nghìn tệ tiền thưởng cộng với một cái điện thoại trị giá ba, bốn nghìn tệ thôi. Anh đâu có để em thiệt."

"Đâu có để em thiệt…" Mấy chữ này vang vọng bên tai, Uyển Nguyệt trợn trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy Thẩm Loan lúc này rất xa lạ.

Cô ta vẫn luôn cho rằng vì Hứa Thanh Lăng có đồng hồ kim cương, cô ta không có, nên Thẩm Loan mới chuyển cho cô ta năm nghìn tệ và mua tặng cô ta chiếc điện thoại V70. Tuy cô ta cảm thấy những thứ này chẳng đáng là bao so với chiếc đồng hồ đó. Nhưng cô ta biết ngày thường Thẩm Loan rất tiết kiệm, không bao giờ tiêu xài hoang phí.

Vừa nghĩ đến việc vì dỗ dành cô ta mà anh ta chịu chi nhiều tiền như vậy, trong lòng lại thấy ngọt như mía lùi. Không ngờ, những thứ đó chỉ là để bù đắp cho việc cô ta không thể tham gia cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Loan chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, sau đó bàng quan nhìn cô ta bận rộn vì cuộc thi này như một thằng hề.

Đúng vậy, ai bảo mối quan hệ của cô ta và Thẩm Loan đã không bình đẳng ngay từ đầu chứ. Khoảnh khắc mẹ anh ta bỏ tiền giải quyết nợ nần cờ bạc thay bố Uyển Nguyệt, địa vị của cô ta đã thấp kém hơn anh ta và gia đình anh ta một bậc.

Uyển Nguyệt cảm thấy tủi thân cực kỳ, máu toàn thân dồn hết lên não. Cô ta cố kìm nén sự chua xót tràn ra từ hốc mắt và xoang mũi, giật chiếc điện thoại trên ngực xuống, ném thẳng vào lòng Thẩm Loan, lạnh lùng nói: "Điện thoại của anh đây! Còn năm nghìn tệ đó, ngày mai tôi sẽ ra ngân hàng rút trả lại cho anh!"

Trở về ký túc xá, Uyển Nguyệt kéo rèm, úp mặt xuống bàn bật khóc.

Khóc một hồi, cô ta mở máy tính trên bàn. May mà chiếc máy tính này không liên quan gì đến Thẩm Loan, là cô ta dùng tiền sinh hoạt tiết kiệm được và tiền nhuận bút từ việc viết bài để mua lại máy tính cũ của một đàn anh khóa trên đã tốt nghiệp.

Cô ta đăng nhập OICQ, mở trang chủ chính thức của trường lên xem, hiện cô ta đã thua Quách Lệ Na hơn một trăm phiếu.

Thấy tên Quách Lệ Na, cô ta không khỏi nghĩ đến Hứa Thanh Lăng. Lúc đi thi đấu ở thành phố bên cạnh, sau khi nói chuyện với Quách Lệ Na, cô ta mới biết hoá ra cô ấy và Hứa Thanh Lăng ở cùng phòng với nhau.

Theo lời miêu tả của Quách Lệ Na, quan hệ giữa cô ấy và Hứa Thanh Lăng rất tốt. Uyển Nguyệt không ngờ bạn học cùng ký túc xá của Quách Lệ Na lại đoàn kết như vậy, chịu đi khắp nơi kéo phiếu cho cô ấy.

Uyển Nguyệt ghen tị đánh giá Quách Lệ Na, luôn cảm thấy cô ấy trông quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Vài giây sau, cô ta chợt nhớ ra, cô ấy chính là người đã đi mua thuốc tránh thai cùng Hứa Thanh Lăng tại hiệu thuốc lân cận trường học ngày đó!

Thế là Uyển Nguyệt giả vờ thuận miệng nhắc đến hiệu thuốc đó trước mặt Quách Lệ Na, nói hình như từng thấy cô ấy và Hứa Thanh Lăng cùng tới đó mua thuốc. Biểu cảm trên mặt Quách Lệ Na lập tức cứng đờ, vội vàng chuyển chủ đề. Từ đó về sau, dường như cô ấy cố tình tránh mặt Uyển Nguyệt.

...

Uyển Nguyệt ngẩn người nhìn màn hình máy tính, đúng lúc này, chiếc loa nhỏ góc dưới bên phải đột nhiên hiện lên tin nhắn khiến trái tim cô ta đập nhanh hơn vài nhịp.

Lần này Thẩm Loan lại phát hiện ra cô ta chặn mình sớm như vậy sao?

Cô ta nhấn vào chiếc loa nhỏ đó, tin nhắn xác minh hiện lên khiến cô ta thoáng sững sờ, không phải Thẩm Loan.

Nhìn cái tên từng vô cùng quen thuộc trên màn hình, nước mắt đã kìm nén cả đêm của Uyển Nguyệt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Bẵng đi một thời gian, hóa ra cô ta đã chặn Ngụy Đông Lai hơn nửa năm . Nửa năm qua, gã không đến trường học quấy rầy cô ta nữa. Hồi kỳ nghỉ đông về thăm làng Sồi, cô ta cũng không thấy gã đâu. Nghe bố mẹ nói có vẻ gã đã cùng chú út đi làm ăn xa.

Nói thật cô ta không tài nào diễn tả nổi tâm trạng lúc đó, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy tim như khuyết mất một góc.

Giờ phút này, cảm xúc trào dâng trong lòng Uyển Nguyệt, thế là cô ta di chuột, nhấp vào nút đồng ý lời mời kết bạn của Ngụy Đông Lai.

...

Cuối kỳ gần kề, còn đúng dịp World Cup, thế nên cứ đến tối là khuôn viên đại học Cửu Giang lại bắt đầu mở chế độ quỷ khóc sói gào.

Hết khán giả xem bóng đá đến người ôn thi, ai nấy thi nhau gào theo cách riêng của mình. Mấy cô gái phòng 202 cũng không ngủ nổi, nếu không thức đêm học bài trong những ngày cuối kỳ này, e là lương tâm sẽ cắn rứt muốn chết mất.

Ngoài các môn đại cương phải học thuộc lòng, giảng viên các môn chuyên ngành còn cho rất nhiều bài tập vẽ, tỷ như môn của Dương Hủ phải nộp tận ba bức tranh vẽ tay, còn lớp của Diêu Vĩnh An thì yêu cầu mỗi người tự làm một áp phích công ích liên quan đến bảo vệ môi trường để gửi bài tham gia cuộc thi giải Kim Tỉ.

Điều này khiến Triệu Tịnh và những người khác lo sốt vó, mỗi việc lên ý tưởng thôi đã mất tận mấy ngày. Riêng Hứa Thanh Lăng lại không quá để tâm đến cuộc thi ấy, lấy đại một ý tưởng liên quan đến tiết kiệm nước để làm cho xong rồi nộp lên.

Trước khi nộp bài, cô cầm năm mươi nghìn tệ đến văn phòng của Diêu Vĩnh An tìm ông ấy. Đúng như Dương Hủ đã nói, Diêu Vĩnh An không nhận tiền của cô.

Không những không nhận, ông ấy còn khách sáo tiễn cô ra tận cửa văn phòng. So với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Hứa Thanh Lăng không hiểu điều gì đã khiến thái độ của Diêu Vĩnh An thay đổi một trăm tám mươi độ. Nhưng nghĩ đến những lời Tiêu Đình Đình từng nói, rằng ông ấy thường xuyên gọi các nữ sinh đến công ty thiết kế để làm nền cho mình, đồng thời tiếp đãi khách hàng, ấn tượng của Hứa Thanh Lăng về ông ấy lập tức tụt dốc không phanh.

Nói thật thì về mặt này, ông ấy không thể nào bằng Dương Hủ. Tuy Dương Hủ hơi keo kiệt, nhưng nhân phẩm không chê vào đâu được.

Sự keo kiệt của Dương Hủ được thể hiện rõ nhất vào ngày khai trương công ty. Ông ấy gọi điện cho tất cả bạn bè trong giới thiết kế của mình, bảo họ đến tham dự lễ khánh thành công ty thiết kế của mình.

Trong cuộc gọi, Dương Hủ thẳng thừng bảo bạn bè đừng đặt lẵng hoa, thay vào đó hãy tặng ông ấy một số đồ nội thất cho văn phòng, đồ cũ cũng được, như vậy ông ấy sẽ không phải tốn tiền mua.

Cái gọi là lễ khánh thành, chẳng qua là Hứa Thanh Lăng gọi cho một cửa hàng chuyên bán đồ ngọt, bảo họ mang vài cái bánh kem, bánh quy và đồ uống đến, sau đó trang trí thành một bữa tiệc đơn giản.

Cô cứ tưởng sẽ không có bao nhiêu người đến dự, không ngờ tính riêng khoa Mỹ thuật thôi có tận mấy giảng viên chịu tới rồi. Không chỉ Diêu Vĩnh An mà Bạc Thanh cũng đến. Ông ấy còn tặng cho Dương Hủ hai chiếc máy tính, không hề tức giận dù đàn em đã nhận dự án của bất động sản Vĩnh Hải.

Trái lại, Dương Hủ tỏ ra khá lo lắng, dù sao đàn anh là đối tác thường xuyên của tập đoàn Viễn Tinh, mà Vĩnh Hải và Viễn Tinh lại là đối thủ cạnh tranh với nhau.

Không ngờ Bạc Thanh chỉ vỗ vai ông ấy: "Chúng ta chỉ làm thiết kế, giao bản vẽ nhận tiền là xong rồi. Những chuyện khác đừng nghĩ nhiều."

Dương Hủ ngẫm nghĩ một lúc, thấy đàn anh nói cũng có lý, là ông ấy lo bò trắng răng. Trò chuyện xong, mọi người bắt đầu quan sát văn phòng của Dương Hủ.

Ở nước ngoài cũng có người sử dụng nhà kho và nhà máy bỏ hoang cải tạo thành văn phòng, nhưng trong nước vẫn còn khá hiếm. Đều là đồng nghiệp làm nghệ thuật, nhìn không gian rộng lớn, nguyên sơ mộc mạc, có rất nhiều tiềm năng để cải tạo theo ý thích này, mọi người cũng bắt đầu dao động. Tính ra chọn chỗ này để mở công ty cũng đâu có tệ, với họ mà nói, chuyện có thể tự tay cải tạo theo ý mình tốt hơn là chọn mấy tòa nhà văn phòng cứng nhắc kia nhiều.

Diêu Vĩnh An đi dạo một vòng, không khỏi khâm phục biệt tài tiết kiệm của Dương Hủ. Nghe nói tiền thuê nhà kho một tháng chỉ có vài trăm tệ, còn chẳng bằng con số lẻ của tiền thuê mặt bằng mà ông ấy phải chi trả nữa.

Với cả tu sửa cũng không quá rườm rà, chỉ cần làm phẳng tường và sàn, cải tạo lại hệ thống điện nước, lắp đặt đèn trần. Nói thật thì sau khi cải tạo, thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình lắm, đặc biệt là mấy bức tranh tường.

Bạc Thanh và Diêu Vĩnh An nhìn khẩu hiệu và bức chân dung màu đỏ vẽ trên tường, vừa cười vừa lắc đầu.

Dương Hủ rất đắc ý, chỉ vào Hứa Thanh Lăng đứng bên cạnh: "Thế nào? Vẽ giống chứ? Học trò của tôi vẽ đấy."

Bức chân dung màu đỏ đó là Hứa Thanh Lăng vẽ theo ảnh chân dung của Dương Hủ, vẽ xong, Dương Hủ vô cùng hài lòng, tự nhiên có cảm giác mình đã trở thành một tấm biển hiệu sống vậy.

Đến giờ Diêu Vĩnh An vẫn còn hơi ghen tị chuyện Dương Hủ nhanh tay nhận cháu gái của Thẩm An Ngô về phòng làm việc của mình, ngoài miệng không nhịn được nói móc: "Dương Hủ, ông cũng tự luyến quá rồi đấy. Soi gương mỗi ngày thôi chưa đủ, còn muốn treo ảnh mình lên tường luôn."

Bạc Thanh cũng cười, gọi Hứa Thanh Lăng lại, tủm tỉm nói: "Em đừng chỉ lo trang trí phòng làm việc cho thầy em. Nhà của anh Thẩm hết hè này là hoàn công rồi đấy..."

Hai người đang trò chuyện thì trước cửa bỗng xuất hiện hai công nhân mặc đồng phục màu xanh: "Cho hỏi cô Hứa có ở đây không?"

Việc trang trí của Dương Hủ hầu như đều do Hứa Thanh Lăng phụ trách, cô vội vàng vẫy tay, bước tới: "Tôi đây."

Một trong hai công nhân vừa nhìn tờ đơn trên tay vừa nói: "Có một vị họ Thẩm gửi tặng cô vài bộ bàn ghế văn phòng, cần cô ký nhận."

Hả? Hứa Thanh Lăng sững sờ, họ Thẩm, không lẽ là Thẩm An Ngô?

Cô đâu có mở công ty, sao lại tặng bàn ghế văn phòng cho cô?

Bình Luận (0)
Comment