Quan Bằng nhe hàm răng trắng sáng của mình, vẻ mặt kích động: "Bạn học, tôi là Quan Bằng, sinh viên khoa Quản trị kinh doanh. Tuần trước bọn mình chơi bóng rổ ở sân bóng, bóng bay ra ngoài, cậu đã bắt được và ném thẳng vào rổ, quá ngầu…"
Hứa Thanh Lăng nhớ ra có chuyện như vậy, nhưng không để ý đến việc hôm đó là các bạn nam của khoa Quản trị kinh doanh chơi bóng.
"Cậu tìm tôi có việc gì à?"
Cô gái nhìn anh ta bằng đôi mắt trong veo, mang theo một chút cảnh giác, rõ ràng là một tân sinh viên. Quan Bằng cười ngại: "Cũng không có gì nhiều, chỉ là muốn làm quen với cậu thôi. Hôm đó định xin phương thức liên lạc của cậu nhưng cậu đi quá nhanh. Sau đó tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ đến lấy nước nóng, mấy ngày nay tôi cứ đợi ở phòng nước nóng, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi."
Hứa Thanh Lăng nghe xong thì ngây người, hơi bất lực: "Bạn Quan, cậu rảnh rỗi thật đấy."
Quan Bằng nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô, nhưng anh ta không ngại xấu hổ, cười nói: "Haiz! Cũng không hẳn là cố ý đợi, chỉ là tiện đường đi chơi bóng thôi. Bạn học, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không? Cảm giác cậu cũng thích chơi bóng rổ, có lẽ chúng ta sẽ có nhiều chủ đề chung để nói chuyện…"
Hứa Thanh Lăng cau mày: "Tôi không kết bạn với sinh viên nam khoa Quản trị kinh doanh, còn nữa, thật ra tôi rất ghét chơi bóng rổ."
Quan Bằng sững sờ: "Tại sao lại thế? Làm bạn, làm quen với nhau, chẳng có gì sai cả mà?"
Tiêu Đình Đình xách bình nước nóng đi ra, thấy lão Ngũ bị một chàng trai chặn ở cửa. Chàng trai đó mặc áo bóng rổ, tay ôm quả bóng, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bé năm, trông rất giống kiểu người lăng nhăng.
Nghe anh ta hỏi phương thức liên lạc của bé năm, Tiêu Đình Đình xách bình nước đi tới, đôi mắt sắc bén đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: "Bạn học này đang làm gì vậy?"
Thái độ của cô ấy giống như một con gà mái bảo vệ gà con. Quan Bằng đã chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng cũng gặp được cô gái mình thích nhưng không ngờ vừa xuất hiện đã bị coi như kẻ lưu manh.
Anh ta cố gắng nở một nụ cười vô hại: "Bạn học, tôi là sinh viên năm ba bên khoa Quản trị kinh doanh, tôi chỉ là muốn làm quen thôi. Thứ sáu tuần này khoa tôi thi đấu với khoa Mỹ thuật, có thể mời các cậu đến xem được không?"
Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình đồng thanh: "Không thể."
"Tại sao?"
Hứa Thanh Lăng: "Chúng tôi là sinh viên khoa Mỹ thuật. Khoa các cậu thi đấu với khoa chúng tôi, chúng tôi lại đi xem các cậu thi đấu, chẳng phải là phản bội mọi người à?"
Tiêu Đình Đình: "Đúng vậy! Nếu xem thì cũng đi xem các chàng trai trong khoa chúng tôi thi đấu!"
Quan Bằng ngây ngốc đứng đó, nhìn hai cô gái xách bình nước nóng đi mất.
Ngoài việc biết họ là sinh viên khoa Mỹ thuật, anh ta chẳng hỏi được gì thêm. Đây là lần đầu tiên trong ba năm đại học, anh ta bị con gái từ chối. May mắn là hôm nay anh ta đi một mình, nếu không thì chắc chắn sẽ bị anh em cười nhạo.
Mất mặt quá!
Tuy nhiên, biết được cô ấy là sinh viên khoa Mỹ thuật cũng đủ rồi, với mối quan hệ của anh ta, tìm hiểu một người không khó.
Tiêu Đình Đình kéo tay Hứa Thanh Lăng đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Chàng chàng đó nhìn y như sinh viên khoa Thể dục, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Ăn no rảnh rỗi mới đứng đợi người ở phòng nước nóng."
Hứa Thanh Lăng bình tĩnh nói: "Chứng tỏ khoa họ ít bài tập quá."
Tiêu Đình Đình bật cười, rồi lại thở dài. Gần đến giữa kỳ, nhiều môn học đều phải nộp bài tập nhỏ, có bài tiểu luận, có bài thiết kế cần dùng máy tính.
…
Tối hôm đó, Hứa Thanh Lăng mở máy tính, theo thói quen đăng nhập OICQ, lập tức có rất nhiều yêu cầu kết bạn hiện lên. Cô mở ra xem, có người hỏi tự vấn máy tính, có bạn cùng lớp cấp ba, có bạn cùng lớp hiện tại, thậm chí còn có những người cô không quen biết.
Trong số rất nhiều tin nhắn yêu cầu kết bạn, có một tin nhắn đến từ Thân Thuấn.
Hứa Thanh Lăng nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. Ngày hôm sau khi nhận được thư của cậu ta, cô đã viết thư trả lời, từng chữ từng câu đều suy nghĩ rất kỹ. So với ba trang giấy của cậu ta, thư hồi âm của cô ngắn gọn và nhạt nhẽo hơn nhiều, giữa những dòng chữ ấy chỉ hiện rõ một ý: hiện tại cô không có ý định yêu đương.
Sau khi gửi thư đi, Thân Thuấn không hồi âm nữa. Qua mấy ngày, cậu ta lại gửi yêu cầu kết bạn, có lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi.
Hứa Thanh Lăng đưa tay nhấn đồng ý, ngay lập tức, hình đại diện của Thân Thuấn bắt đầu nhấp nháy ở góc bên phải màn hình: [Tuần này tôi sẽ về Cửu Giang một chuyến, lúc đó sẽ đến đại học Cửu Giang tìm cậu.]
Hứa Thanh Lăng hơi ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung: Lần này Thân Thuấn về có phải vì cô không? Nếu đúng vậy, cô nên nói gì để cậu ta từ bỏ ý định trở về
Dù sao thì từ An Thành đến Cửu Giang cũng phải mất mười mấy tiếng, đi về mất ba mươi tiếng. Cô không cậu ta lãng phí thời gian vào một chuyện không có kết quả.
…
Trường của Thân Thuấn không cho phép sinh viên năm nhất mua máy tính cá nhân nên cậu ta đang lên mạng trong phòng máy tính của trường.
Cậu ta mất nhiều ngày để tiêu hóa bức thư hồi âm của Hứa Thanh Lăng. Thật ra, cậu ta cũng biết rằng cô không có ý gì với mình, nhiều nhất cũng chỉ là không ghét cậu ta mà thôi.
Nhưng cậu ta không cam lòng, dù chỉ có một phần trăm hy vọng, cậu ta cũng muốn hỏi thử. Kết quả tất nhiên là không ngoài dự đoán, cậu ta bị từ chối. Cậu ta hối hận vì đã không để ý đến cô gái này sớm hơn.
Lớp mười một cậu ta chuyển đến trường cấp ba số 1 Cửu Giang, cậu ta mất rất lâu cũng không thích nghi được với cái nóng mùa hè dài lê thê và mùa đông lạnh giá của Cửu Giang, cũng như mùa xuân và mùa thu ngắn ngủi nơi đây.
Lớp mười một ngu ngơ, lớp mười hai cố gắng luyện đề, thỉnh thoảng cũng nghe thấy tên cô từ miệng mấy người bạn thân, toàn là những chuyện về cô ấy và Thẩm Loan.
Đến kỳ nghỉ hè trước khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta mới để ý đến Hứa Thanh Lăng. Ban đầu quả thật là vì cô xinh đẹp, nhưng sau khi tiếp xúc, cậu ta thực sự rất thích cô, thậm chí còn có cảm giác muốn bảo vệ cô.
Mất rất lâu cậu ta mới hiểu ra: Thật ra h*m m**n bảo vệ cũng chính là h*m m**n chiếm hữu.
Lúc tốt nghiệp, cả lớp có trào lưu tặng ảnh, cậu ta không tặng cho ai cả. Lên đại học, cậu ta lại điên cuồng muốn tặng cho cô một tấm ảnh.
Viết bức thư đó có lẽ cũng do cảm xúc nhất thời, nhưng đó thực sự là suy nghĩ thật lòng của cậu ta. Nói rồi thì nói, cậu ta không hề hối hận.
Nhìn thấy sự im lặng rõ ràng trên màn hình máy tính, Thân Thuấn đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó xử của cô, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, tiếp tục gõ trên bàn phím: [Tôi đã nhận được thư của cậu rồi, không muốn yêu đương cũng không sao, vậy thì chúng ta cứ coi nhau như bạn học bình thường. Lần này về là vì nhà tôi có việc, tiện thể đến đại học Cửu Giang thăm cậu và Tào Tư Thanh, tôi chỉ quen với hai người các cậu thôi. Lúc đó dẫn tôi đi ăn thử căng tin của trường các cậu nhé…]
Giọng điệu của cậu ta đã trở lại vẻ trêu chọc như thường ngày, quả nhiên bên kia màn hình nhanh chóng trả lời: [Được! Lúc đó dẫn cậu đi ăn một bữa ở căng tin của trường tôi. Tiếc là Tào Tư Thanh không có ở đây, lớp cậu ấy tổ chức đi núi Hoàng vẽ thực vật rồi.]
Thân Thuấn cười trước màn hình, thực ra cậu ta chỉ muốn gặp cô thôi, Tào Tư Thanh ở đó hay không cũng chẳng sao nhưng cậu ta không dám nói ra điều đó.
[À đúng rồi. Đây là số điện thoại của tôi. Cậu đến đại học Cửu Giang thì cứ gọi cho tôi nhé.]
Hứa Thanh Lăng để lại một dãy số rồi offline. Thân Thuấn nhìn chằm chằm vào hình đại diện đã chuyển sang màu xám của cô, cô bé tóc tím tràn đầy sức sống lúc nãy dường như đã mất hết linh hồn.
Cậu ta vô thức sờ vào túi quần nhưng không có gì cả. Cậu ta nhìn quanh, phía sau máy tính là một người đàn ông đầu húi cua tóc mai màu xanh, cậu ta mới nhớ ra mình đang ở đâu.
…
Các cô gái trong phòng 202 khi ở trong phòng nói chuyện không ngừng. Không chỉ chat trên OICQ mà còn vào các phòng chat trên các trang web lớn để tìm người nói chuyện.
Từ lâu Hứa Thanh Lăng đã không còn hứng thú với việc chat trên mạng, mỗi ngày cô đăng nhập OICQ chủ yếu để xem tin nhắn, xem có ai muốn mua máy tính không.
Trò chuyện với Thân Thuấn một lúc rồi cô tắt OICQ, bắt đầu làm bài tập CDR. Cô vừa sửa xong bản vẽ thì có cuộc gọi đến phòng tìm cô.
Người ở đầu dây bên kia rất phấn khích: "Hứa Thanh Lăng! Đoán xem tôi là ai?"
Trong ký túc xá nữ, luôn nhận được những cuộc gọi như thế này, Hứa Thanh Lăng đã miễn dịch rồi, giọng điệu rất lạnh lùng: "Tôi không quan tâm cậu là ai! Có việc gì không? Không có việc gì thì cúp máy!"
Chàng trai kia sốt ruột: "Đừng cúp máy mà! Tôi là Quan Bằng, hôm nay gặp cậu ở phòng nước nóng đấy. Tôi đã thêm cậu vào OICQ, cậu đồng ý nhé."
Không ngờ Quan Bằng lại nhanh như vậy đã tìm được số điện thoại và OICQ của cô. Hứa Thanh Lăng thực sự rất bất lực, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ thêm những người mua máy tính, không mua máy tính tôi không thêm."
Cô cúp máy rồi nói với các bạn cùng phòng: "Sau này nếu Quan Bằng bên khoa Quản trị kinh doanh gọi điện cho mình, các cậu cứ nói mình không có ở đây."
Trong trường đại học, những sinh viên nam như Quan Bằng không hề ít, luôn cho rằng mình đẹp trai ngời ngời nhưng cách tán gái lại rất ngây thơ.
Hứa Thanh Lăng không nhịn được nghĩ đến cuộc gọi quấy rối gần đây ở ký túc xá. Mỗi tối lúc bảy giờ, đều sẽ có một cuộc gọi đến. Nhấc máy lên là bài hát "Tình yêu như thủy triều", nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của một sinh viên nam.
Các cô gái trong phòng 202 đã loại trừ tất cả những người tình nghi. Ban đầu Hứa Thanh Lăng nghĩ có thể là Thân Thuấn, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận, với tính cách của Thân Thuấn sẽ không bao giờ làm những trò đùa dai như vậy.
Loại trừ rồi loại trừ, cuối cùng Giang Bồng Bồng nói có thể là bạn học cũ của cô ấy. Ngày hôm sau, đúng bảy giờ tối, người đó lại gọi điện đến. Giang Bồng Bồng nghe máy, mắng cho đối phương một trận.
Quả nhiên, sau đó không còn ai gọi điện quấy rối nữa.
Vậy nên mới nói, một số sinh viên nam cũng không khác gì với những cậu bé tiểu học hay kéo tóc đuôi ngựa của các bạn gái.
…
Thứ sáu, không khí trong trường đại học tràn ngập mùi hormone. Buổi sáng khi ra khỏi ký túc xá, Triệu Tịnh đã trang điểm xong, mặc áo khoác và đi giày mới.
Hôm nay, lớp họ chỉ có tiết buổi sáng. Lần trước, ở Pizza Hut, cô ấy đã quen được bạn nam khoa Kiến trúc. Anh ta đã mời cô đi ăn lẩu cá trên đường Nam của đại học Cửu Giang. Mấy ngày nay, Triệu Tịnh và chàng trai tên là Tống Lương nói chuyện rất vui vẻ trên mạng, cả hai đều có cảm tình với nhau nhưng chưa chính thức xác nhận mối quan hệ.
Buổi chiều Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình cũng có hẹn, tiết thứ tư chưa học xong đã trốn về trước. Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na cùng nhau đi dạo phố mua sắm quần áo, cũng không ăn cơm trưa ở trường.
Hứa Thanh Lăng biết rằng Thân Thuấn chắc hẳn đã đến Cửu Giang rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa liên lạc với cô, cô cũng không hỏi. Một mình cô ôm sách đi chậm rãi ra khỏi tòa nhà tổng hợp, suy nghĩ xem trưa nay sẽ ăn gà xào ớt ở căng tin số 2 hay ăn mì ở căng tin Nam Uyển.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ phía sau. Cô quay đầu lại và thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh bồn hoa.
Hứa Thanh Lăng nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy ngượng ngùng nhưng khi nhìn thấy cậu ta, điều đầu tiên lại là cảm giác thân quen: "Sao cậu đến mà không nhắn tin cho tôi?"
Hơn hai tháng không gặp, Thân Thuấn đen đi và gầy đi, khí chất cũng hơi thay đổi. Vẻ thờ ơ và bất cần trước đây đã giảm đi đôi chút, cả người trông chững chạc hơn nhiều.
Ban đầu cậu ta định mặc quân phục, nhưng Hứa Thanh Lăng đã ngăn cậu ta.
Bây giờ nhìn cậu mặc áo khoác jean và đi giày thể thao, Hứa Thanh Lăng yên tâm, đeo cặp sách chạy tới: "Chắc cậu đợi lâu rồi đúng không?"
Thân Thuấn lắc đầu: "Không đâu, mới đến thôi."
Cậu ta đã đi một quãng đường dài từ An Thành đến đây, Hứa Thanh Lăng đương nhiên không thể mời cậu ta ăn món xào ở Nam Uyển được, quá bình dân.
Gần đây cô bán máy tính kiếm được một khoản nên cô dẫn cậu ta đến nhà hàng kiểu Tây của trường ăn gà rán và mì ý.
Cả hai đều rất ăn ý không nhắc gì đến bức thư, Thân Thuấn vừa dùng nĩa xoay xoay mì ý vừa nói: "Lần này về, thật ra là bố tôi sắp chuyển công tác, cả nhà sẽ chuyển đến Bắc Kinh. Ban đầu không định về nhưng ở nhà còn vài thứ sót lại, định tranh thủ dọn dẹp rồi mang theo đến trường."
Thân Thuấn không nhớ nổi từ nhỏ đến lớn cậu ta đã theo bố chuyển nhà bao nhiêu lần. Thường thì khi vừa đến một nơi, chưa kịp thân thiết với bạn bè và thầy cô, cậu ta lại phải chuyển đến nơi khác.
Ở Cửu Giang, tính ra cậu ta cũng chỉ ở đây hai năm. Trong số tất cả các thành phố mà cậu ta từng sống, Cửu Giang không phải là nơi cậu ta thích nhất. Lần trở về vội vã này là vì quyển kỷ yếu cấp ba bị bỏ quên ở nhà, cậu ta sợ khi chuyển nhà sẽ làm mất nó.
Trong quyển kỷ yếu đó có tấm ảnh nghệ thuật mà Hứa Thanh Lăng tặng, dù ai trong lớp cũng có tấm ảnh đó.
…
Hứa Thanh Lăng đã nghĩ ra vô số khả năng nhưng không ngờ cậu ta trở về là vì lý do này.
Cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy sau này nghỉ đông hay nghỉ hè cậu có còn quay lại Cửu Giang nữa không?"
Thân Thuấn nhìn cô, mỉm cười: "Không quay lại đâu, vốn dĩ tôi chẳng có họ hàng thân thích nào ở đây cả."
Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Vậy cậu định sau khi tốt nghiệp sẽ đến thành phố nào?"
Thân Thuấn dựa lưng vào ghế, nhếch miệng: "Không biết, dù sao cũng không phải là Bắc Kinh. Bố tôi không muốn tôi ở cùng một thành phố với ông ấy, muốn ném tôi đến một nơi mà ông ấy không thể quản được."
Hứa Thanh Lăng cúi đầu, dùng nĩa chọc miếng gà rán trong bát, trong lòng không nhịn được dâng lên một nỗi thương cảm. Kiếp trước, cô và Thân Thuấn không thân, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì mất liên lạc, cả hai đều không để lại bất kỳ dấu ấn nào trong cuộc đời của nhau.
Kiếp này, cô và Thân Thuấn vô tình trở thành bạn bè nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cửu Giang là quê hương của cô, đối với cậu ta cũng chỉ là nơi đất khách quê người.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười nói: "Dù sao thì cậu cũng có số OICQ của tôi mà, sau này có gì thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Thân Thuấn ừ một tiếng, cả hai không nói gì thêm. Bữa ăn này có phần hơi trầm lắng.
Ăn xong, cô muốn dẫn Thân Thuấn đi dạo quanh trường đại học nhưng điện thoại trong túi reo lên, là lớp trưởng gọi đến.
"Điện thoại phòng các cậu sao không ai nghe máy vậy? Chiều nay đội bóng rổ khoa chúng ta thi đấu giao hữu với khoa Quản trị kinh doanh, đang thiếu người, các cậu mau qua đây đi!"
Hứa Thanh Lăng không muốn xem bóng rổ: "Lớp trưởng, các cậu tìm người khác đi, phòng tôi ra ngoài hết rồi, bây giờ không ở trường."
"Họ không ở trường thì cậu mau qua đây đi! Một người thì một người!"
"Tôi không đi đâu, bạn cấp ba của tôi đến đây, tôi phải cùng cậu ấy đi dạo."
Lớp trưởng vẫn không chịu: "Ai da! Cậu đưa bạn cấp ba của mình đến đây! Chủ nhiệm bảo rồi nếu chiều nay ai đến xem trận đấu, sẽ cộng thêm ba điểm rèn luyện!"
Cộng thêm điểm rèn luyện, nghĩa là hy vọng nhận được học bổng cao hơn.
Hứa Thanh Lăng do dự. Cô nhìn Thân Thuấn, hơi ngại ngùng nói: "Cậu đi cùng tôi đến sân bóng rổ đăng ký cái đã, được không? Khoa chúng tôi đang thi đấu giao hữu, chỉ cần đến đó điểm danh là được."
Thân Thuấn nhún vai: "Được thôi!"