Mỗi năm, khi sinh viên mới vào trường đại học Cửu Giang, các khoa sẽ tổ chức các trận đấu bóng rổ giao hữu. Những đội thường giành được vị trí cao thường là các khoa có nhiều sinh viên nam. Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như khoa Quản trị kinh doanh, nơi kết hợp cả sinh viên khoa Tiếng Trung và khoa Tự nhiên, cũng nhờ có nhiều vận động viên được tuyển thẳng vào trường qua đường lối thể thao nên luôn giữ vững vị trí trong top 4.
Còn khoa Mỹ thuật thì khác, ngay từ đầu đã thiếu thốn rồi, sau đó lại... tóm lại, chỉ là đi theo cho có lệ, tham gia một chút cho có mặt mà thôi.
Hứa Thanh Lăng cùng Thân Thuấn vội vã đến sân bóng rổ của trường học. Nửa hiệp một đã kết thúc, đang trong giờ nghỉ giải lao.
Thân Thuấn đi vệ sinh ở gần đó, còn cô đi vào tìm lớp trưởng.
Vào đến sân, cô mới biết tại sao lớp trưởng lại gọi mọi người đến. Trên khán đài của khoa Quản trị kinh doanh, chỗ nào cũng có người ngồi. Còn bên phía khoa Mỹ thuật thì chỉ lác đác vài nhóm nhỏ, có vẻ như ai cũng biết đội của mình sẽ bị đối phương áp đảo nên chẳng mấy ai có hứng thú đến xem.
Hứa Thanh Lăng nhón mũi chân lên nhìn xung quanh, cô tìm thấy lớp trưởng đang ngồi ở một góc trên khán đài, phụ trách ghi điểm.
Cô khom người chạy chậm đến chỗ lớp trưởng, ký tên vào danh sách.
"Phòng cậu có một mình cậu đến à?" Lớp trưởng nhìn về phía khán đài: "Vậy thì cậu xem xong trận đấu rồi hãy về. Lát nữa còn chụp ảnh chung nữa, ít người quá thì cũng kỳ."
"Được." Hứa Thanh Lăng đồng ý, có điểm thể dục thì cô không ngại chờ thêm nửa tiếng nữa, thế nên cô quay lại chỗ ngồi chờ Thân Thuấn.
…
Hôm nay, Thẩm Loan và đồng đội thi đấu rất ăn ý, khoa Mỹ thuật vốn không phải là đối thủ của họ cho nên bị bọn họ dễ dàng hạ gục.
Thắng quá dễ khiến anh ta cảm thấy không thú vị lắm. Đặc biệt là khi anh ta vô thức nhìn về phía khán đài, trong lòng anh ta cảm thấy trống rỗng, như thiếu mất cái gì đó.
Đúng rồi. Hôm nay Uyển Nguyệt có hoạt động câu lạc bộ nên không đến được.
Sau trận đấu với khoa Mỹ thuật, đội anh ta sẽ bước vào vòng tứ kết. Trong giờ nghỉ giải lao, Quan Bằng đến nói với mọi người rằng sau khi kết thúc trận đấu, cả đội sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng ở đường Nam gần đại học Cửu Giang, anh ta sẽ khao mọi người.
"Ai có bạn gái thì dẫn theo nhé!"
Hầu hết các sinh viên nam trong đội đều đã có bạn gái, chỉ có mỗi Quan Bằng là chưa. Gần đây anh ta đang theo đuổi một cô gái nhưng nghe nói không được suôn sẻ.
"Ông đây vừa mới thất tình còn phải mời khách, xui thật chứ!"
Thẩm Loan dùng khăn lau mồ hôi, anh ta uống ừng ực mấy ngụm nước khoáng. Đương nhiên Thẩm Loan biết Quan Bằng đang nói ai, từ lần Hứa Thanh Lăng nhận một quả bóng của anh ta, anh ta cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Quan Bằng đã mấy lần ở trước mặt anh ta thề thốt rằng nhất định phải theo đuổi được Hứa Thanh Lăng, anh nghe thấy thì chỉ thấy phiền phức. Giờ nghe Quan Bằng lải nhải bên tai thế này, rất hiển nhiên là anh ta vẫn chưa theo đuổi được.
"Tôi không dẫn bạn gái đi đâu, hôm nay cô ấy có hoạt động câu lạc bộ. Vừa hay tiết kiệm cho cậu…" Thẩm Loan đang vui vẻ trêu chọc Quan Bằng nhưng khi anh ta vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không biết đến từ lúc nào mà Hứa Thanh Lăng lại đang khom người chạy về phía khán đài trống trải phía đối diện. Cửa sổ của sân bóng trong nhà rất cao, từ bên ngoài chiếu vào mấy vệt nắng nghiêng nghiêng, chúng vừa vặn phác họa lên người cô một tầng viền vàng mờ ảo.
Thẩm Loan hơi ngây người.
Ba năm cấp ba, ở cái sân bóng rách nát của trường Trung học số 1 Cửu Giang, cô cũng như vậy, mỗi lần sau khi cô tập luyện đều không về mà lại chạy trở lại đợi anh ta.
Khán đài xi măng trống trải, cô một mình ngồi ở đó đọc sách, làm bài tập và đợi anh ta.
Cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến vậy, ký ức như thủy triều ập đến. Đến mức có một khoảnh khắc anh ta cảm thấy lỗ chân lông trên mặt mình từng chút một nổ tung, ngực anh ta như bị thứ gì đó nắm chặt.
Thẩm Loan không nhịn được mà nghĩ, có lẽ trong lòng Hứa Thanh Lăng vẫn còn anh ta, cho nên cô mới từ chối Quan Bằng không chút do dự.
…
Anh ta đang miên man suy nghĩ thì một sinh viên nam đi lên khán đài, ngồi sát bên Hứa Thanh Lăng.
Ánh mắt Thẩm Loan dán chặt vào hai người trên khán đài, đợi đến khi anh ta nhận ra người kia là ai thì vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.
Là Thân Thuấn, chẳng phải cậu ta đang học đại học ở An Thành à? Sao lại chạy về Cửu Giang rồi?
Quan Bằng nhìn theo ánh mắt của anh ta, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã nổi đóa: "Đó đó đó chẳng phải là cái bạn bên khoa Mỹ thuật kia à? Tôi còn thắc mắc sao cô ấy không thèm để ý đến tôi! Thì ra là có bạn trai rồi!"
Ngực Quan Bằng nghẹn lại khó chịu, anh ta tức giận đá văng chai nước khoáng dưới chân.
…
Hứa Thanh Lăng tìm một chỗ trên khán đài ngồi xuống, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Loan.
Anh ta đứng ở đó, đang nhìn thẳng về phía khán đài chỗ cô.
Đúng rồi, đáng lẽ cô phải nghĩ ra từ trước rồi chứ, với trình độ của Thẩm Loan trước đây khi ở trường trung học số 1 Cửu Giang, chuyện anh ta vào đội tuyển của khoa Quản trị kinh doanh cũng là lẽ đương nhiên.
"Cậu điểm danh chưa?" Bên tai vang lên giọng nói của Thân Thuấn.
"Rồi." Hứa Thanh Lăng quay đầu nhìn cậu ta, cô vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Vẫn còn nửa trận nữa, chúng ta xem xong rồi về."
Thân Thuấn ngồi xuống bên cạnh cô, cậu ta nhìn tình hình trên sân một lát, lập tức mất hứng: "Đội của các cậu căn bản không phải là đối thủ của đội Quản trị kinh doanh!"
Hứa Thanh Lăng ừ một tiếng: "Đội của khoa bọn tôi giới hạn về chuyên môn nên không được sinh viên thể dục tuyển thẳng."
"Cũng phải." Thân Thuấn gật đầu, liếc nhìn sân đấu: "Hửm? Cái cậu mặc áo số 8 có phải là Thẩm Loan không? Là cậu ta đúng không?"
Hứa Thanh Lăng nhẹ giọng: "Đúng vậy, chắc vừa nhập học đã gia nhập đội bóng rổ của khoa Quản trị kinh doanh rồi."
Thân Thuấn không thân với Thẩm Loan, cũng biết Hứa Thanh Lăng đã chia tay với anh ta, cậu ta chuyển chủ đề sang chuyện trường của mình: "Thường ngày huấn luyện đã đủ mệt, lần này tôi không tham gia mấy đội như này nữa."
Hai người ngồi giữa một đám sinh viên nữ đến xem trận đấu để lấy điểm thể dục. Hứa Thanh Lăng nhận ra mấy người trong số họ là sinh viên nữ lớp bên cạnh, họ từng học chung môn chuyên ngành với cô.
Mấy sinh viên nữ kia vẫn luôn nhìn Thân Thuấn, có lẽ ở đại học Cửu Giang, họ chưa từng gặp sinh viên nam nào có khí chất như vậy. Vóc dáng cậu ta cao gầy, lại mặc một chiếc áo khoác denim đầy tùy ý, tóc thì cắt ngắn gần như sát da đầu, đôi mắt một mí dài hẹp mang lại cảm giác khó gần nhưng khí chất lại rất đoan chính, sảng khoái.
Có một sinh viên nữ quen Hứa Thanh Lăng hơn một chút nên cô ấy đã chủ động chào hỏi cô: "Đây là bạn trai cậu à? Đẹp trai quá! Cậu ấy không phải người trường mình nhỉ?"
Thân Thuấn ở trường quân đội nửa học kỳ, cậu ta đã quên cảm giác được sinh viên nữ khen là như thế nào rồi nên giờ có chút không quen. Tay phải cậu ta nắm lại, đặt lên chóp mũi, vừa vặn che đi khóe miệng dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén được của mình.
Nói thật, mười tám năm trước đó, chưa ai liên hệ hai chữ "bạn trai" với cậu ta. Ngược lại, sau khi lên đại học ở An Thành, thỉnh thoảng cậu ta sẽ nghe thấy có người dùng từ đó để hình dung đến cậu ta. Ít nhiều gì cậu ta cũng có chút không quen.
Hứa Thanh Lăng thoải mái nói: "Cậu ấy là bạn học cấp ba của tớ, hiện đang học trường quân đội ở An Thành."
Mấy sinh viên nữ cười hì hì tiếp lời: "Thì ra là người trường quân đội! Khó trách khí chất không giống sinh viên nam bình thường khác."
…
Buổi tối Thân Thuấn còn phải đi xe lửa về An Thành. Cậu ta đặt balo hai quai xuống dưới chân, vừa mở khóa kéo vừa nói với Hứa Thanh Lăng: "Tôi mang một ít đặc sản từ An Thành về cho cậu."
Trong ba lô cậu ta nhét đầy quần áo của mình, còn có cả sổ lưu niệm tốt nghiệp mà cậu ta mang từ nhà đến, mấy thứ chuẩn bị cho cô lại bị đè ở dưới đáy ba lô.
Cậu ta có chút khó xử mà lục lọi đồ trong ba lô, sau đó cậu ta lấy ra mấy thứ: "Tặng cho cậu này."
Hứa Thanh Lăng nhận lấy rồi nhìn, đây toàn là đặc sản của An Thành. Tất cả được đặt trong một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo, đó là một đôi hoa tai bằng ngọc Hòa Điền, không phải loại ngọc đặc biệt quý giá nhưng kiểu dáng khá đẹp.
Còn có hai hộp bánh ngọt, còn có…
"Đây là bánh cuộn thừng hả?" Hứa Thanh Lăng lắc cái túi đựng món ăn vặt màu vàng óng đã bị ép thành vụn kia.
Cái túi bánh cuộn thừng này lúc thu dọn balo vẫn còn nguyên vẹn, không ngờ bây giờ đã vỡ vụn hết cả rồi. Thân Thuấn có chút ngại ngùng, cậu ta đưa tay định giật lại từ tay cô: "Cái này là tôi mang theo ăn trên đường, cậu đừng ăn."
Hứa Thanh Lăng ôm lấy túi bánh cuộn thừng, cô cười toe toét: "Cái này hồi nhỏ tôi thích ăn lắm đó! Nát rồi cũng không ảnh hưởng đến mùi vị!"
Cô thấy Thân Thuấn có vẻ không tin lời mình nên cô cười hì hì đưa bàn tay trái cho cậu ta xem: "Tôi nói thật đó, cậu xem ngón út của tôi có một vết sẹo này. Chính là hồi nhỏ xếp hàng mua bánh cuộn thừng, lúc bánh vừa ra lò thì bị bỏng đó."
Thân Thuấn ghé lại nhìn, đúng là ở vị trí các đốt tay ở ngón út tay trái của cô có một vết sẹo nhỏ, lúc đó chắc là bị bỏng không nhẹ.
Bánh cuộn thừng đối với Hứa Thanh Lăng mà nói thật sự là ký ức tuổi thơ, tuy rằng khi lớn lên cô không còn ăn nữa.
Cô dùng tay bốc một nắm bỏ vào miệng, nhai nhai, cô gật đầu với Thân Thuấn: "Ngon lắm."
Hai người chia nhau một túi bánh cuộn thừng đã vỡ vụn, thế nhưng ăn cũng rất ngon. Thân Thuấn có cảm giác như đi xem bóng rổ lại biến thành cùng bạn gái đi xem phim rồi cùng ăn bắp rang vậy.
Ăn vài miếng, Hứa Thanh Lăng không ăn nữa. Món ăn tuổi thơ này chỉ là để gợi lại ký ức thôi, gợi lại một chút là được rồi.
Thân Thuấn thu dọn lại số quần áo bị xáo trộn lúc nãy, nhét vào lại ba lô, cậu ta lại cẩn thận nhét cuốn sổ lưu niệm tốt nghiệp vào giữa đống quần áo.
Hứa Thanh Lăng mắt nhanh tay lẹ giật lấy: "Để tôi xem sổ lưu niệm của cậu nào."
Sổ lưu niệm này là do cả lớp cùng nhau đặt mua, mỗi người đều có một cuốn, cuốn của cô ở nhà.
Cuốn này là của Thân Thuấn, cô đã không nhớ mình đã viết gì cho cậu ta. Hứa Thanh Lăng mở sổ lưu niệm ra, lật trang đầu tiên, cô đã nhìn thấy bức ảnh nghệ thuật "giết người không đền mạng" của mình.
Cô không khỏi bất ngờ thốt thành tiếng: "Trời ơi! Xấu quá đi mất!"
Bức ảnh nghệ thuật này chắc chắn là một trong những bức ảnh mà cô muốn tiêu hủy nhất. Hồi tốt nghiệp cấp ba, não cô bị "giật mồng" nên chạy theo trào lưu đi chụp ảnh nghệ thuật, còn rửa tận bốn mươi chín tấm, tặng mỗi bạn trong lớp một tấm.
Nhiếp ảnh gia không biết kiếm đâu ra cho cô một cái gùi nhỏ, mặc một bộ trang phục dân tộc thiểu số, trông chẳng khác nào một cô gái dân tộc Miêu vừa làm xong việc đồng áng.
Bên dưới bức ảnh nghệ thuật đó là lời nhắn tốt nghiệp mà cô viết cho Thân Thuấn, rất khách sáo, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Bạn Thân à, chúc bạn tiền đồ như gấm, Hứa Thanh Lăng. Ngày 31 tháng 5 năm 2001.
"…"
Hứa Thanh Lăng nhanh tay lẹ mắt giật lấy bức ảnh với thái độ vô cùng kiên quyết: "Không được, bức ảnh này không thể tặng cho cậu được."
Thân Thuấn nóng nảy, cậu ta chạy về cả quãng đường hơn một ngàn cây số này, chính là vì bức ảnh này và cuốn sổ lưu niệm.
Cậu ta vội đến mức mặt đỏ bừng, cậu ta nắm lấy cổ tay cô, muốn giật lại ảnh từ tay cô: "Tôi mặc kệ, đã tặng cho tôi rồi thì giờ nó là của tôi!"
Thân Thuấn thật sự rất khỏe, cậu ta nắm chặt cổ tay khiến cô đau nhói. Hứa Thanh Lăng dùng tay còn lại giấu bức ảnh ra sau lưng, cô cười với cậu ta: "Bức ảnh này thật sự rất xấu! Tôi đổi một bức đẹp hơn cho cậu nhé!"
Thân Thuấn nắm chặt tay cô không chịu buông, cậu ta nghiêm túc nhìn cô, có vẻ như cậu ta đã giận thật: "Bức này đã rất đẹp rồi. Tôi không đổi. Tôi chỉ muốn bức này."
Hứa Thanh Lăng nhét bức ảnh vào túi sau quần bò của mình, cô cười hì hì nhìn cậu ta rồi dỗ dành cậu ta như dỗ trẻ con: "Tôi không lừa cậu đâu! Tôi thật sự sẽ đổi cho cậu một bức đẹp hơn! Gần trường tôi có chỗ chụp ảnh, bây giờ chúng ta đi chụp luôn, được chưa?"
Đáng tiếc là cô không lấy được sổ lưu niệm của các bạn khác, loại ảnh nghệ thuật ngốc nghếch này tuyệt đối không thể giữ lại, cô nhất định phải tiêu hủy chứng cứ. Gặp một tấm hủy một tấm.
Thân Thuấn nghe cô nói đi chụp ảnh thì mắt sáng lên, cậu ta thừa dịp này mà ra điều kiện: "Vậy lát nữa chúng ta phải chụp chung một tấm."
Hứa Thanh Lăng sảng khoái đồng ý: "Được thôi."
Trận đấu trên sân đã kết thúc, Hứa Thanh Lăng phối hợp với lớp trưởng kéo băng rôn, chụp mấy tấm ảnh với các cầu thủ của khoa rồi cô đưa Thân Thuấn chuồn đi.
Hai người đi đến đường Nam gần đại học Cửu Giang chụp ảnh.