Đường Nam đại học Cửu Giang chỉ cách đại học một con phố, hai bên đường các quán ăn vặt, hiệu sách, cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ và cửa hàng quần áo san sát nhau. Mỗi khi đến cuối tuần, người người tấp nập, không khí tràn ngập mùi khói lửa và đồ nướng.
Thân Thuấn đi theo sau Hứa Thanh Lăng, cậu ta có cảm giác như tất cả các giác quan của mình trong nháy mắt đều bị lấp đầy, so sánh ra thì đại học ở An Thành lạnh lẽo hơn nhiều.
Địa điểm trường mới chuyển đến gần sân bay, khuôn viên trường rộng lớn mà trống trải, rất nhiều nơi vẫn còn trong trạng thái chưa hoàn thành. Đập vào mắt toàn là những bạn học mặc đồng phục giống nhau, cắt kiểu tóc giống nhau, ngay cả sinh viên nữ cũng lác đác, bên tai cậu ta thường xuyên nghe thấy nhất là tiếng ồn ào khi máy bay cất cánh và hạ cánh.
Cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng dẫn Thân Thuấn tìm được cửa hàng chụp ảnh. Đó thực ra là một cửa hàng nhỏ cung cấp dịch vụ điện thoại đường dài IP, ông chủ thuê rất nhiều điện thoại, cho sinh viên đại học gần đó gọi điện thoại đường dài, tiện thể đặt trong cửa hàng một chiếc máy chụp ảnh.
Ảnh lấy liền thời đại này cũng không có gì nhiều để lựa chọn, đều là những khung viền và hoa văn rất đơn giản. Hứa Thanh Lăng chụp mấy tấm, cô còn kéo Thân Thuấn cùng chụp ảnh chung.
Thân Thuấn cảm giác mình giống như một đạo cụ bị Hứa Thanh Lăng bày biện hết kiểu này đến kiểu khác, lúc thì cô bảo cậu ta ngồi xuống, lúc thì cô chê cậu ta cười mở miệng quá rộng.
Vậy nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cô, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Vừa định nhấn nút, Hứa Thanh Lăng chợt phát hiện ở góc dưới bên phải của mình có một hình Bát Giới đang vác cuốc, song ngay lập tức, cô kéo Thân Thuấn sang bên phải mình.
"Cậu đứng bên này!"
Cứ như vậy, Thân Thuấn và Hứa Thanh Lăng chụp một loạt ảnh thẻ, có ảnh chụp một mình, có ảnh chụp chung của cậu ta và Hứa Thanh Lăng, còn có cả Bát Giới.
Hứa Thanh Lăng chỉ giữ lại một tấm ảnh chụp chung của cô và Thân Thuấn, những bức ảnh khác đều đưa cho Thân Thuấn.
Cô cười tươi nhìn cậu ta: "Những cái này có thể thay thế cho bức ảnh kia rồi chứ?"
Trong sổ lưu niệm tốt nghiệp, bức ảnh mà cô tặng cho các bạn trong lớp để làm kỷ niệm đều là chụp đại ở một tiệm ảnh gần làng Sồi. Phần lớn các bạn nữ trong lớp chọn mặc áo cử nhân để chụp, chỉ có mình cô là khác hẳn với số đông, đeo gùi nhỏ, chân trần, dáng vẻ như sắp xuống ruộng làm việc.
Ảnh nghệ thuật được làm mờ đến mức biến dạng, căn bản không nhìn ra hình dáng người thật, ngược lại loại ảnh thẻ này thì chụp rất tự nhiên.
Thân Thuấn rất hài lòng, giữa lông mày và khóe mắt cũng tràn ngập ý cười: "Được."
Ánh đèn neon bên đường hắt lên mặt cậu ta, trong đôi mắt đen lóe của cậu ta lên những tia sáng vàng. Hai người cười nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
…
Quan Bằng và đồng đội chọn một quán thịt nướng rồi ngồi xuống, mọi người gọi một bàn đầy ắp đồ nướng, mở thêm hai thùng bia, họ vừa uống vừa ngắm các cô gái trên đường.
Thẩm Loan uống liên tiếp hai chai bia, anh ta lạnh nhạt nghe Quan Bằng chấm điểm cho mấy cô gái đang mua đậu phụ thối ở phía trước.
"Ở đại học Cửu Giang, con gái tám điểm rất nhiều, trên chín điểm thì ít." Nói đến đây, Quan Bằng vỗ vai Thẩm Loan: "Cô gái kia khoa Mỹ thuật lần trước, cậu thấy cô ấy được mấy điểm?"
Quan Bằng đã ngà ngà say, anh ta muốn cho một số điểm công bằng hơn, khi anh ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sinh viên nữ đó đang đứng ở đối diện, bên cạnh cô còn có sinh viên nam mà anh ta nhìn thấy ở sân bóng lúc nãy.
Anh ta giơ tay vẫy về phía cô, mặt Thẩm Loan tối sầm, giữ tay anh ta lại. Thẩm Loan dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang anh ta.
Quan Bằng cho rằng anh ta sợ mình gây chuyện mà tặc lưỡi một tiếng, anh ta hất tay Thẩm Loan ra: "Sợ gì chứ! Chỉ chào hỏi thôi mà."
Hứa Thanh Lăng nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại thì thấy Quan Bằng đang ngồi ở quán thịt nướng đối diện. Anh ta đã say lờ đờ nhưng vẫn chào hỏi cô, cả bàn đều là các sinh viên nam của đội bóng, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
Cái tên Quan Bằng này vẫn là rảnh rỗi sinh nông nổi, ăn no rồi không có việc gì làm. Mấy ngày nay, tối nào anh ta cũng gọi điện thoại đến phòng ngủ của cô, còn cứ nhờ các bạn nữ khoa khác đưa đồ lên cho cô. Lúc thì đồ ăn, lúc thì thú nhồi bông, lúc thì hoa. Tuy không phải đồ vật gì đáng giá nhưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy thật sự rất phiền.
Bây giờ, khi cô nhìn thấy Quan Bằng, cô lại cảm thấy đau đầu. Cô nói với Thân Thuấn: "Cậu giúp tôi một việc."
Thân Thuấn vừa định hỏi cô việc gì thì tay cậu ta đã bị cô nắm lấy, ngón tay thon thả của cô luồn vào giữa các ngón tay cậu ta, kéo cậu ta đi hướng ngược lại.
Quan Bằng nhìn thấy cô kéo bạn trai quay đầu bỏ đi, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu, đúng lúc này Thẩm Loan ở bên cạnh lại lạnh lùng nói: "Người ta đã có bạn trai rồi, cậu xía vào làm gì?"
Quan Bằng bất mãn lẩm bẩm: "Có bạn trai thì cũng không cần nhìn thấy tôi là quay đầu bỏ đi chứ. Tôi cũng đâu phải chưa từng hẹn hò với người chín điểm đâu."
Khi hai người đi ra khỏi đường Nam đại học Cửu Giang, Hứa Thanh Lăng mới buông tay ra. Nửa người của Thân Thuấn đã cứng đờ vì cái nắm tay, khi bàn tay mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay cậu ta rút ra, cậu ta thấy thoáng chút mất mát vô cớ.
Hứa Thanh Lăng giải thích với cậu ta, có một sinh viên nam cô rất ghét đang theo đuổi cô, vừa rồi cô mượn cậu ta một chút. Nếu sau này sinh viên nam kia hỏi, cô sẽ nói cô đã có bạn trai rồi.
Thân Thuấn lấy lại tinh thần: "Sau này nếu cậu gặp lại tình huống này thì cứ lấy tôi ta làm lá chắn."
Hứa Thanh Lăng cười gật đầu: "Được."
Rất nhanh sau cô lại hỏi cậu ta: "Buổi tối, mấy giờ xe lửa của cậu xuất phát? Chúng ta cùng nhau ăn tối rồi đi nhé."
Thân Thuấn lấy điện thoại ra xem giờ, đầu óc cậu ta giờ đã hoàn toàn tỉnh táo: "Không cần đâu. Người nhà tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà ga xe lửa, bây giờ tôi bắt xe buýt qua đó, vừa kịp giờ."
Hứa Thanh Lăng im lặng, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta. Mặc dù có ảnh của cậu ta nhưng cô vẫn muốn khắc thật sâu hình ảnh cậu ta lúc này vào trong đầu.
Trong đầu cô, giọng nói của Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi và Hứa Thanh Lăng ba mươi tám tuổi lần lượt xuất hiện.
Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi an ủi cô, nói rằng cô có số điện thoại và số QQ, muốn liên lạc lúc với cậu ta lúc nào cũng được. Hứa Thanh Lăng ba mươi tám tuổi thì vô cùng lạnh nhạt, giữa nam nữ không có duyên phận tiến xa hơn, cuối cùng cũng chỉ trở thành những người xa lạ được trả về với núi sông mà thôi.
Thế nhưng, dù như vậy thì sao chứ?
Hứa Thanh Lăng của khoảnh khắc này chỉ có mười tám tuổi. Cô chủ động tiến lên ôm Thân Thuấn, cô nói bên tai cậu ta: "Giữ liên lạc nhé."
Thân Thuấn không ngờ cô sẽ ôm mình, cậu ta bị cô nhào tới nên lùi lại mấy bước, cuối cùng cậu ta cũng dang tay ôm lại cô: "Tự chăm sóc bản thân nhé."
Trạm xe buýt ở cổng đại học Cửu Giang có xe buýt chạy thẳng đến nhà ga xe lửa, Hứa Thanh Lăng nhìn Thân Thuấn lên xe rồi mới quay người rời đi.
Mùa thu cuối năm 2001, nhà họ Thân từ Cửu Giang chuyển đến Bắc Kinh. Lần này Thân Thuấn không có cảm giác gì nhiều, bởi vì cậu ta đã diễn tập cảnh chia ly này từ trước rồi.
…
Sau lập đông, cái lạnh của Cửu Giang ngày càng khắc nghiệt, trong khuôn viên đại học Cửu Giang lại không kìm nén được sự xôn xao bởi vì có người nói tối ngày mười tám có mưa sao băng chòm Sư Tử.
Ngày mười tám là thứ bảy, hiếm khi người của phòng 202 đều tề tựu đầy đủ. Sau khi ăn tối xong, Triệu Tịnh đã ở trong phòng nhắc nhở mọi người những thứ cần chuẩn bị để xem mưa sao băng vào buổi tối.
"Nghe nói từ hơn hai giờ đến năm giờ sáng mai, tức là nửa đêm về sáng mai. Tốt nhất chúng ta nên đi sớm hơn để giữ chỗ."
Giang Bồng Bồng: "Hơn hai giờ sáng á? Đến lúc đó dì quản lý ký túc xá có cho chúng ta về không?"
Quách Lệ Na: "Hôm qua dì quản lý đã nói rồi, tối nay hủy bỏ giờ giới nghiêm, thích về hay không thì tùy, đừng ồn ào là được."
Tiêu Đình Đình vì xem mưa sao băng mà cuối tuần không đi hẹn hò với bạn trai: "Trời lạnh thế này, buổi tối lại ra sân vận động, chẳng lẽ chúng ta phải quấn chăn bông đi à?"
Diệp Tư Văn: "Mình không quấn chăn bông đâu, mình mặc áo lông vũ đi. Mấy cậu không có áo lông vũ tốt nhất nên mang theo chăn bông."
Cái lạnh mùa đông ở Cửu Giang, chính là cái lạnh âm ỉ luồn vào tận xương tủy, khiến cơ thể cùng với đầu óc đều cứng đờ.
Thời gian xem mưa sao băng quá muộn, Hứa Thanh Lăng không muốn đi lắm, ngày mai cô còn phải cùng Dương Hủ và Trương Đạt đi hoa viên Lệ Hồ.
Cuối cùng nữ chủ nhân của Lệ Hồ cũng từ chuyến biểu diễn ở nơi khác trở về, sau khi tranh tường được vẽ xong, chủ nhà vẫn chưa xem qua cho nên Hứa Thanh Lăng nhất định phải đến đó. Nếu như cần điều chỉnh gì, cô có thể vẽ lại ngay tại chỗ.
Đương nhiên cô hy vọng tốt nhất là không phải làm lại. Nếu như mọi việc thuận lợi thì ngày mai dự án ở hoa viên Lệ Hồ có thể kết thúc.
Dương Hủ ra lệnh ép cô và Trương Đạt nhất định phải đi. Có thêm người thì có thêm miệng, đôi khi họ cũng cần phải dụ dỗ bên A.
Hứa Thanh Lăng đang vẽ tranh minh họa cho tập san trường của ngành Tiếng Trung trên máy tính. Sau lần Thân Tĩnh hẹn cho cô và Tào Tư Thanh vẽ tranh, Tào Tư Thanh vẫn luôn không có thời gian. Cô đành phải tự mình vẽ.
"Mọi người cứ đi đi. Buổi tối mình không đi đâu, muộn quá, ngày mai mình còn có việc."
Tiêu Đình Đình trừng mắt nhìn cô: "Không được, hoạt động tập thể của phòng sao em có thể không đi? Ba mươi ba năm mới có một lần, bỏ lỡ lần này, lần sau gặp lại chắc em cũng mãn kinh rồi, vậy còn gì thú vị nữa?"
Hứa Thanh Lăng muốn nói với cô ấy rằng, thật ra năm sau còn có một trận lớn hơn nhưng lời đến miệng rồi cô lại nuốt trở vào. Không biết vì sao, ký ức của cô về mưa sao băng lại trống rỗng, cô chỉ nhớ là hai năm liên tiếp đều có mưa sao băng với quy mô lớn.
Kiếp trước, vào thời điểm này, Thẩm Loan và Uyển Nguyệt đều đã đi học đại học, một mình cô đầu bù tóc rối ở nhà trông coi cửa hàng, cô cả ngày đều ngồi sau quầy thu ngân, ngây ngốc nhìn ra góc trời bên ngoài.
Cứ như vậy, cô ở nhà trông coi cửa hàng một năm, ăn ở đều ở trong cửa hàng. Thỉnh thoảng cô mới được nghỉ một ngày, cô sẽ đến đại học Cửu Giang tìm Thẩm Loan.
Cho đến khi kỳ thi đại học năm thứ hai kết thúc, Hứa Tuấn Văn thi trượt, không lâu sau, bố mẹ cô dùng tiền mua một suất vào trường đại học truyền hình cho cậu. Lúc này Hứa Thanh Lăng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cô ở nhà khóc lóc om sòm, cuối cùng vẫn là chú út thím út không đành lòng mới giới thiệu cô đến Viễn Tinh làm việc.
…
Hứa Thanh Lăng vừa nói cô không muốn đi, Tào Tư Thanh đã mang theo lều và chăn xuống tầng gọi cô, cô ấy muốn cô cùng đi xem mưa sao băng.
Vừa hay các cô gái phòng 202 đều định đi, thế là mọi người lập thành một đội nhiều người cùng đi xem sao băng, họ đi thẳng đến sân vận động.
Sân vận động ngoài trời của đại học Cửu Giang chưa bao giờ có buổi tối nào lại đông người như vậy, trên bãi cỏ đã cắm không ít lều. Trên các bậc thang xung quanh cũng ngồi đầy người.
Tào Tư Thanh nhìn xung quanh, trong góc có mấy cặp đã không chờ được mà hôn nhau rồi. Cô ấy không khỏi lẩm bẩm: "Đây đâu phải xem mưa sao băng chứ, đây rõ ràng là từng cặp đến hẹn hò!"
Cô ấy trải lều ra, các cô gái đều thu mình vào trong lều, nhìn màn đêm đen kịt như tấm màn khổng lồ trên đỉnh đầu, mọi người đều im lặng không nói gì.
Triệu Tịnh và bạn trai khoa Kiến trúc đã chiến tranh lạnh mấy ngày liền, gần đây họ đang cãi nhau đòi chia tay cho nên tâm trạng cô ấy không tốt: "Mọi người nói mình có nên tiếp tục ở bên Tống Lương không? Đến cả tên của anh ta cũng là giả, còn giấu mình đăng ký học môn tự chọn khiêu vũ đôi, anh ta còn ôm ấp với cô gái khác."
Hả? Các cô gái trong phòng không ngờ Triệu Tịnh vừa lên tiếng đã ném ra một quả bom như thế: "Đến cả tên cũng là giả? Anh ta không phải tên Tống Lương à? Vậy anh ta tên gì?"
Triệu Tịnh nghiến răng: "Mình cũng mới biết mấy hôm trước, anh ta tên Tống Lương Căn. Anh ta sợ mình chê tên anh ta quê mùa, lừa mình nói anh ta tên Tống Lương."
Tống Lương và Tống Lương Căn, cũng giống như trứng cá muối và trứng cá thường, nghe qua thật sự khá khác biệt.
Tiêu Đình Đình: "Còn có thể như vậy á? Tên giả thì coi như anh ta ham hư vinh, vậy việc anh ta còn giấu em đăng ký học lớp khiêu vũ đôi là có ý gì?"
Mỗi sinh viên ở đại học Cửu Giang đều phải học đủ điểm thể dục nhất định, khiêu vũ đôi có thể lấy điểm thể dục, thông thường những người chọn lớp này đều là từng cặp cùng chọn.
Anh ta có bạn gái rồi, không nói với bạn gái mà tự mình đi chọn lớp khiêu vũ đôi, đây là không tuân thủ nam đức.
Triệu Tịnh ấp úng: "Chẳng phải là do em phát hiện anh ta dùng tên giả nên cãi nhau với anh ta một trận sao. Anh ta tưởng em chia tay với anh ta rồi, nên là…"
Tiêu Đình Đình bất lực, thiếu chút nữa cô ấy đã chọc vào trán Triệu Tịnh: "Cái loại đàn ông này, còn không mau chia tay!"
Nhắc đến chia tay, Triệu Tịnh lại thoáng do dự, Tống Lương đối xử với cô ấy rất tốt.
Giang Bồng Bồng thu mình trong chăn, cô ấy uể oải nói: "Cậu trai lần trước hát cho phòng chúng ta nghe thật ra là bạn học của mình học ở Trung tâm Mỹ thuật Trung Ương. Cậu ấy vẽ tranh giỏi hơn tớ, vẻ ngoài cũng đẹp trai, mình mới biết được hóa ra cậu ấy có cảm tình với tớ."
Quách Lệ Na nghe vậy thì chua xót: "Ai trong các cậu đều có người theo đuổi, chỉ có mình là không có."
Hứa Thanh Lăng trêu chọc: "Ai nói cậu không có? Cậu có cái người có nick thuyền không có mái chèo đó, mỗi ngày cậu nói chuyện hăng say với anh ta trên QQ, mình còn tưởng hai các cậu đang yêu nhau chứ!"
Thuyền không có mái chèo là bạn trên mạng mà Quách Lệ Na quen, hai người gần như ngày nào cũng nói chuyện trên mạng. Người kia còn có số điện thoại phòng ngủ của họ. Có một lần Hứa Thanh Lăng nhận điện thoại của anh ta, giọng nói của anh ta rất dễ nghe.
Quách Lệ Na buồn bã: "Mình thì rất thích anh ấy nhưng mình cảm giác anh ấy không thích mình như vậy. Anh ấy tìm mình nói chuyện chỉ là để giết thời gian thôi."
Nhắc đến vấn đề tình cảm, tất cả mọi người đều im lặng, mỗi người đều có nỗi phiền muộn riêng. Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đương nhiên cũng có, chỉ là bình thường họ ít khi nhắc đến trước mặt bạn cùng phòng mà thôi.
Từ khi khai giảng, Tào Tư Thanh rất bận rộn, ngoài việc lên lớp, đi vẽ phác họa với giảng viên, cô ấy còn làm thêm chút việc. Tất cả thời gian còn lại của cô ấy đều dùng để nói chuyện yêu đương với Hà Cảnh Huy.
Hai người không biết đã dùng bao nhiêu thẻ điện thoại. Tào Tư Thanh còn đến Bắc Kinh thăm Hà Cảnh Huy một lần, cô ấy còn tiện thể đi dạo một vòng quanh trường bạn trai để tuyên bố chủ quyền.
Lúc này nhìn những cặp tình nhân từng đôi từng cặp đến đây hẹn hò, Tào Tư Thanh cũng cảm thấy rất chán nản: "Lần trước đến đại học Thể Thao ở Bắc Kinh, mình mới phát hiện bạn trai mình ở trường có quan hệ rất rộng. Nào là đàn chị, đàn em, không ai là cậu ta không quen."
Hà Cảnh Huy còn tìm được một công việc gia sư lương rất cao, mỗi cuối tuần cậu ta đều kèm một cậu bé học trường quốc tế chơi cầu lông. Hai trăm tệ một tiếng, đối với Tào Tư Thanh mà nói quả thực là một con số trên trời. Mỗi tháng cậu ta chỉ cần công việc làm thêm này thôi đã có thể kiếm hơn một ngàn tệ, cậu ta dư sức tự nuôi sống bản thân.
Đến trường học của bạn trai một chuyến, cô ấy mới biết cô ấy chiếm một tỷ lệ rất nhỏ đến nhường nào trong cuộc sống của cậu ta.
Trận mưa sao băng chòm Sư Tử ba mươi ba năm mới gặp một lần này, các cô gái đợi đến mức gật gà buồn ngủ, mà chuyện riêng tư của mình đều đã kể hết sạch.
Hứa Thanh Lăng nghe thấy có người hỏi cô thời trung học phổ thông có yêu đương không, cô thật sự quá buồn ngủ, buồn ngủ đến mức miệng như bị dán keo, làm thế nào cũng không mở ra được.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Lăng nghe thấy một trận hoan hô, ngay sau đó là một trận rung lắc dữ dội, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tào Tư Thanh.
"Mau dậy đi! Mưa sao băng đến rồi!"
Hứa Thanh Lăng dụi dụi mắt, cô chui ra khỏi lều, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại.
Cả sân vận động đều đang hoan hô. Những vệt sao băng khổng lồ kéo dài trên bầu trời, màn đêm đen kịt được chiếu sáng như ban ngày, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng làn khói cuồn cuộn bốc lên từ đuôi sao băng đang cháy.
Tào Tư Thanh và các cô gái phòng 202 đều ngây người ra nhìn. Từng ngôi sao băng từ trên đỉnh đầu bay qua, lao xuống nơi tiếp giáp giữa trời và đất trong tầm mắt, giống như những quả cầu lửa khổng lồ lao vào vòng tay của Trái Đất.
Đây đâu phải mưa sao băng, đây là bão sao băng, mọi người hoàn toàn không cần lo lắng việc chớp mắt sẽ bỏ lỡ nó. Cả bầu trời giống như đang bắn pháo hoa sao băng khổng lồ.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, trong tiếng huýt sáo và tiếng kinh hô vang lên liên tục trên sân vận động. Thì ra mưa sao băng hơn hai mươi năm trước là như thế này, Hứa Thanh Lăng đứng đó, cô run rẩy vì cơ thể bị cái lạnh đầu đông thấm vào, cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đáng tiếc là thời đại này không có điện thoại di động để chụp ảnh, cô không thể lưu lại hình ảnh của trận mưa sao băng vĩ đại này.
"Mau ước nguyện! Mau ước nguyện!" Không biết ai đã hét lên.
"Hy vọng kỳ thi cuối kỳ đừng trượt môn nào!"
"Hy vọng sang năm thi được bằng cấp bốn!"
"Nhìn xem mấy cậu kém chưa kìa!"
Hứa Thanh Lăng còn chưa kịp ước nguyện, điện thoại trong túi cô rung lên. Cô mở ra nhìn một cái, là tin nhắn của Thẩm An Ngô gửi đến.
Thẩm An Ngô: [Có phải cháu cũng đang ở sân vận động trường xem mưa sao băng không?]
Hứa Thanh Lăng: [??? Sao chú biết?]
Thẩm An Ngô: [Chú vừa đi công tác về, xe đi ngang qua trường các cháu, nghe thấy trong sân vận động toàn là tiếng la hét chói tai.]
Hứa Thanh Lăng tưởng tượng ra giọng điệu của anh khi nói những lời này, cô nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành trả lời một câu: [Người trẻ tuổi dễ bị kích động quá, khiến chú chê cười rồi.]
Ánh mắt Thẩm An Ngô dừng lại ở ba chữ người trẻ tuổi mà khóe miệng anh từ từ mím chặt.
Trương Dã đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ vào giờ này mà vẫn đang nhắn tin, có lẽ là có chuyện quan trọng. Lúc đầu khuôn mặt anh còn vẻ mặt thoải mái, không lâu sau sắc mặt đã trầm xuống.
Chuyến công tác này, ông chủ bị cảm, vừa hạ sốt đã vội vàng trở về Cửu Giang. Hôm nay là lễ khởi động dự án căn hộ cao cấp Viễn Tinh, bên họ đã mời rất nhiều giới truyền thông đến phỏng vấn, ông chủ nhất định phải trở về gấp.
Xe vừa đi qua đại học Cửu Giang, vào giờ này trong trường dường như đang có hoạt động gì đó, bên trong rất náo nhiệt.
Trương Dã thuận miệng nói: "Nghe nói nửa đêm hôm nay sẽ có mưa sao băng, đám sinh viên này chắc sẽ ồn ào cả đêm. Người trẻ tuổi đúng là sức khỏe tốt mà."
Lời anh ta còn chưa dứt hẳn, anh ta đã phát hiện ông chủ đang nhìn mình với khuôn mặt lạnh tanh.
Trương Dã cũng không biết mình đã nói sai chỗ nào, anh ta đành vội vàng ngậm miệng chuyên tâm lái xe.