Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 43

Dương Hủ lái chiếc ô tô Phú Khang tồi tàn của mình, chở Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt đến biệt thự Lệ Hồ.

Từ sau khi vẽ xong hai bức tranh tường đó, Hứa Thanh Lăng chưa từng đến đây nữa.

Vừa bước vào cửa, cô không khỏi ồ lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đây, đây chính là khuê phòng trong truyền thuyết ư!

Xanh coban, vàng tươi, hồng đậm, màu sắc rực rỡ đến cực điểm, thuần khiết đến mức nghẹt thở, ngay lập tức chiếm lĩnh các giác quan của con người. Đồ nội thất kiểu Tây Tạng có thể thấy ở khắp mọi nơi, lấp đầy toàn bộ không gian. Cộng thêm ánh đèn mờ ảo và những lối đi quanh co. Đây quả thực là một căn nhà nữ tính đến cực điểm.

Nếu nói thứ gì không hài hòa nhất trong toàn bộ căn nhà, có lẽ chính là hai người đàn ông đứng sừng sững ở cửa, trông họ giống như hai tên lưu manh xông vào khuê phòng thơm ngát này.

Thật lòng mà nói, khi Hứa Thanh Lăng nhìn thấy căn nhà này, cô thật sự khó có thể tưởng tượng được đây là do Dương Hủ thiết kế. Quá xinh đẹp, quá nữ tính, xem ra lần này ông ấy hoàn toàn dựa theo gu thẩm mỹ của chủ nhà.

Chủ nhà Chu Lệ đã đến căn hộ mới trước họ một bước, khi cô ấy nghe thấy tiếng động ở cửa thì vội vàng ra đón.

"Ôi chao! Thầy Dương! Cảm ơn thầy rất nhiều!" Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trước đây Hứa Thanh Lăng đã từng nhìn thấy nữ ca sĩ này trên tivi. Nghe nói cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn độc thân. Người thật còn trẻ hơn trên TV, mái tóc xoăn dài như tảo biển, thân hình đầy đặn, rất có sức hút của phụ nữ.

Có thể thấy Chu Lệ rất hài lòng với việc trang trí, cô ấy hết lời khen ngợi Dương Hủ: "Thầy Dương, thầy thật sự quá hiểu tôi! Căn nhà này hoàn toàn là phong cách của tôi! Tôi cực kỳ thích hai bức tranh tường hoa sen vẽ tay này. Còn có rèm giường trong phòng ngủ cũng rất đẹp, tôi đứng ở ban công nhìn vào phòng ngủ giống như một sân khấu vậy."

Chu Lệ là người Vân Nam, dân tộc thiểu số, tính tình cô ấy phóng khoáng, ánh mắt cô ấy nhìn Dương Hủ tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng.

Dương Hủ vội vàng đẩy Hứa Thanh Lăng ra: "Hai bức tranh đó là do người học trò này của tôi vẽ. Dù sao thì phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ hơn, là con bé vẽ ra được cảm giác sống động chân thực."

Chu Lệ cười tươi như hoa: "Đó cũng là do thầy Dương dạy dỗ tốt."

Trên đường đi, Hứa Thanh Lăng đã chuẩn bị mấy cách nói kiểu như ý nghĩa thẩm mỹ của hai bức tranh, vân vân mây mây, thế nhưng cô không ngờ rằng cô hoàn toàn không có cơ hội mở miệng.

Toàn bộ sự chú ý của Chu Lệ đều đặt lên người Dương Hủ, trải qua những kinh nghiệm không vui với hai công ty trang trí trước đó, cuối cùng cô ấy cũng gặp được một nhà thiết kế hiểu mình.

Quá trình kết thúc dự án diễn ra suôn sẻ hơn họ tưởng tượng, Chu Lệ rất sảng khoái ký một tờ séc hai trăm ngàn, trả hết toàn bộ số tiền còn lại.

Lúc sắp đi, Chu Lệ có chuyện riêng muốn nói với Dương Hủ, Trương Đạt và Hứa Thanh Lăng đi ra ngoài chờ thầy mình.

Đợi hơn mười phút vẫn không thấy Dương Hủ ra, Hứa Thanh Lăng duỗi cổ nhìn vào trong sân, bất chợt cô nghe thấy Trương Đạt ở bên cạnh nói: "Đừng nhìn nữa, tám chín phần mười là hỏi thầy Dương đã kết hôn chưa, có đối tượng chưa."

"Hả?" Hứa Thanh Lăng kinh ngạc nhìn anh ấy: "Sao anh biết?"

Trương Đạt toe toét cười: "Trang trí mà, chủ nhà và nhà thiết kế giống như đang yêu nhau vậy. Rất nhiều chủ nhà sau khi trang trí xong mới phát hiện, nhà thiết kế mới là người hiểu mình nhất trên đời."

Hứa Thanh Lăng nghe xong thì liếc mắt nhìn anh ấy. Những lời này nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ lại thì toàn là vấn đề.

Vài phút sau, Dương Hủ cuối cùng cũng ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú của ông ấy đầy căng thẳng, lông mày nhíu chặt, tai đỏ ửng một cách đáng ngờ.

Trương Đạt nháy mắt với Hứa Thanh Lăng một cái, trên mặt anh ấy viết rõ bốn chữ: "Anh bảo rồi mà."

Hứa Thanh Lăng cũng đáp lại bốn chữ: "Anh im miệng đi."

Dương Hủ không nhận thấy những hành động nhỏ phía sau lưng của hai người học trò: "Chiều nay thầy còn phải đi một nơi, lát nữa hai em tự đến trường nhé."

Nói xong, ông ấy lấy từ trong túi ra năm trăm tệ đưa cho Hứa Thanh Lăng: "Đây là tiền công vẽ tranh tường."

Hứa Thanh Lăng định nói cô tổng cộng chỉ đến bốn ngày, đưa bốn trăm tệ là được rồi, Dương Hủ liếc nhìn cô một cái: "Số tiền thừa coi như là tiền trợ cấp đi lại cho em."

Ông ấy lại đưa thêm vài trăm tệ cho Trương Đạt: "Buổi trưa em dẫn Hứa Thanh Lăng đi ăn một bữa đi, thầy trả tiền."

Trương Đạt vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn thầy."

Dương Hủ xua tay: "Không cần cảm ơn thầy. Một tháng còn lại hai em hãy chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối kỳ, kỳ nghỉ đông còn phải giúp thầy làm việc đấy."

Dương Hủ trông có vẻ thật sự có việc gấp, nói xong thì ông ấy đã vội vàng lái xe đi.

Trương Đạt nhìn mấy tờ tiền màu xanh biếc trong tay, ông chủ nhận hai trăm ngàn tệ tiền thanh toán, hai người bọn họ chỉ nhận được vài trăm tệ tiền công.

Thế nào là làm thuê? Đây chính là làm thuê!

Trương Đạt và Hứa Thanh Lăng cùng nhau đi xe buýt về trường. Lúc lên xe buýt, Hứa Thanh Lăng vừa định lấy tiền xu từ trong túi ra thì bị Trương Đạt ngăn lại, anh ấy hào phóng chìa ra một cái vé tháng: "Anh dư một phiếu vé tháng, em dùng của anh đi."

Hứa Thanh Lăng vừa hay không đủ tiền xu, cô đành mượn vé tháng của anh ấy. Vé tháng thời này, lúc lên xe chỉ cần đưa cho tài xế nhìn một cái là được. Phần lớn thời gian tài xế cũng không nhìn kỹ lắm.

Lên xe ngồi xuống, Hứa Thanh Lăng mới phát hiện có gì đó không đúng, cô cầm vé tháng trên tay xem đi xem lại mấy lần, sau đó cô tức giận véo mạnh Trương Đạt một cái, cô hạ giọng mắng: "Anh cũng quá to gan rồi! Tự làm vé tháng là phạm pháp đấy!"

Cái vé tháng mà Trương Đạt vừa đưa cho cô là một chiếc vé tháng được vẽ tay giống như thật, độ chân thực đạt đến hơn 90%, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra. Cô chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể đoán được chắc chắn là do sinh viên khoa Mỹ thuật vẽ.

Trương Đạt không hề để ý nói: "Đâu phải anh vẽ đâu! Đây cũng là người khác đưa cho anh đấy. Khoa chúng ta, ai bỏ tiền ra mua vé thì đúng là ngốc, nào là vé tháng, vé vào công viên, cái gì cũng có."

Hứa Thanh Lăng tức giận đến mặt mày trắng bệch, cô trả lại tấm vé tháng cho anh ấy: "Hôm nay có thể làm giả vé tháng, ngày mai có thể làm giả tiền nhân dân tệ, mấy người cứ chờ mà vào đồn cảnh sát đi!"

Trương Đạt thấy cô thật sự tức giận, anh ấy mới vội nói: "Em xem em nói gì vậy. Tại hôm nay anh ra ngoài rồi mới phát hiện không đủ tiền xu, anh tìm người mượn vé tháng, là người phòng bên cạnh cho cho. Lần sau anh không dùng nữa là được chứ gì."

Hứa Thanh Lăng đè nén cơn giận, cô nói với Trương Đạt nhiều lần về tác hại của việc này. Vì chuyện này mà vào đồn cảnh sát, đến lúc đó hồ sơ bị ghi một bút, đó chính là vết nhơ cả đời.

Thật ra, trước đó Trương Đạt không coi chuyện này là gì, bây giờ bị Hứa Thanh Lăng cằn nhằn đến đau cả đầu, anh ấy đành phải thề thốt sau này tuyệt đối không dùng loại vé tháng này nữa. Lúc này Hứa Thanh Lăng mới bỏ qua.

Thẩm An Ngô trở về căn hộ ở trung tâm thành phố, lúc đó mới sáu giờ rưỡi sáng.

Căn hộ này là do anh mua lúc trở về Cửu Giang sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở tầng cao nhất của một tòa nhà căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

Tầng năm mươi tám, đối với rất nhiều người là quá cao nhưng đối với anh lại vừa vặn. Anh không thích cảm giác bị người khác giẫm lên đầu.

Hơn ba trăm mét vuông, ngay cả phòng ngủ phụ cũng không có, hoàn toàn là lãnh địa riêng tư. Vật sống duy nhất trong cả căn nhà là mấy chậu hoa được trồng ở ban công. Dì giúp việc một tuần đến ba lần, dọn dẹp nhà cửa, tưới hoa.

Thẩm An Ngô vào nhà tắm nước nóng rồi chân trần bước ra từ phòng tắm.

Anh lau đi lớp sương mù trắng xóa trên gương, rồi nhìn người đàn ông đầy những tia máu đỏ trong mắt bên trong gương, bộ dạng này của anh thật sự trông không còn trẻ nữa.

Anh duỗi cổ sờ sờ bộ râu lún phún mọc ra ở cằm, cầm lấy dao cạo râu, chậm rãi cạo.

Tính ra, năm nay là năm thứ chín anh gia nhập Viễn Tinh. Trước khi ngồi vào vị trí tổng giám đốc, anh đã làm việc ở Viễn Tinh được năm năm.

Trong một thời gian dài, tuổi tác đã là một vấn đề lớn mà anh phải đối mặt ở Viễn Tinh. Làm thế nào để những người dưới quyền và các đối tác tin tưởng một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi có thể quản lý tốt một công ty lớn như vậy. Anh cố gắng thể hiện sự chững chạc trong cách ăn mặc, giữ cho cảm xúc ổn định trước mặt cấp dưới.

Tất cả những cơn bão cảm xúc đều được anh giữ lại khi ở một mình. Cũng chính vì vậy, anh không thích có người ở nhà, bất kỳ sinh vật sống nào có hơi thở đều khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Từ lúc vào nhà đến lúc cạo râu xong, mất nửa tiếng. Anh ném quần áo bẩn vào giỏ, quay người bước vào phòng thay đồ.

Hôm nay việc chọn quần áo trong phòng thay đồ mất nhiều thời gian hơn bình thường vài phút, anh chọn một cà vạt hẹp kẻ sọc màu xám mà bình thường rất ít khi đeo, so với những chiếc cà vạt rộng mà anh vẫn thường đeo thì nó trẻ trung và năng động hơn vài phần.

Anh gọi điện thoại xuống quán cà phê dưới tầng gọi một phần cà phê đen và bánh sừng trâu làm bữa sáng, ăn xong anh cũng không bảo Trương Dã đến đón. Tự anh đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe đến công ty.

Đến văn phòng, thư ký đã đặt các tài liệu cần phê duyệt theo mức độ quan trọng trên bàn làm việc. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lễ ký kết, thời gian trống này vừa vặn cho anh phê duyệt tài liệu.

Anh vừa xem xong hai phần tài liệu thì điện thoại trên bàn reo lên. Thư ký chuyển một cuộc gọi đến, là của chị dâu cả Phó Cần gọi tới, bà ta nhắc anh tối về Ngự Viên ăn cơm.

Mấy năm gần đây, Thẩm Hưng Bang luôn sống ở Ngự Viên. Càng lớn tuổi, càng muốn có con cháu ở bên cạnh. Cứ cách một khoảng thời gian, Thẩm An Ngô lại phải qua đó ăn cơm cùng Thẩm Hưng Bang.

Thẩm An Ngô nói một câu "biết rồi", sau đó cúp điện thoại. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lễ ký kết hợp tác giữa tập đoàn Viễn Tinh và Văn phòng kiến trúc sư Bạc Thanh ở Singapore được tổ chức tại khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Viễn Tinh.

Hai năm nay, danh tiếng của Bạc Thanh ở trong nước ngày càng tăng, hai nơi Bắc Kinh và Thượng Hải đã có không ít các nhà kinh doanh bất động sản hợp tác với ông ấy. Ở Cửu Giang, Viễn Tinh là công ty đầu tiên hợp tác với ông ấy.

Các tờ báo lớn nhỏ trong vùng đều đến, Thẩm An Ngô đặc biệt dành ra nửa tiếng để phỏng vấn, cùng Bạc Thanh nhận phỏng vấn của các phóng viên.

Tiếng Trung của Bạc Thanh không tốt lắm, ông ấy kể vài chuyện cười nhỏ, khiến không khí buổi họp báo trở nên thoải mái.

Thực ra hiệp định hợp tác đã được ký kết từ trước, lễ ký kết lần này chẳng qua chỉ là hoạt động tuyên truyền. Sau buổi gặp mặt báo chí, còn có một buổi tiệc buffet nhỏ, có không ít các nhà thiết kế thành danh từ Cửu Giang và thậm chí là trong tỉnh đến tham dự.

Dương Hủ lái chiếc xe Phú Khang sắp rã rời của mình đi, cuối cùng ông ấy cũng đến khách sạn đúng giờ. Chàng trai giữ xe ở cửa nhìn thấy chiếc xe tồi tàn của ông ấy thì nhất quyết không cho vào ông ấy vào. Ông ấy lục tung xe, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ thông hành của đại học Cửu Giang, chứng minh ông ấy là giảng viên của đại học Cửu Giang, ông ấy còn nói mình là bạn của Bạc Thanh, lúc này chàng trai mới được cho ông ấy đi vào.

Văn phòng của Bạc Thanh dồn phần lớn sức lực vào căn hộ cao cấp mới được Viễn Tinh phát triển không lâu. Về việc cải tạo nhà riêng của Thẩm An Ngô, Bạc Thanh hy vọng Dương Hủ có thể dành thêm chút tâm huyết. Dương Hủ là đàn em của ông ấy ở đại học Hồng Kông, ông ấy hoàn toàn yên tâm về khả năng chuyên môn của Dương Hủ.

Phương án kiến trúc nhà riêng của Thẩm An Ngô đã được thông qua. Phương án trang trí nội thất do Dương Hủ phụ trách mới chỉ bắt đầu khởi động, hiện tại ông ấy đang nắm bắt mọi cơ hội để tìm hiểu về Thẩm An Ngô càng nhiều càng tốt. Cách tốt nhất để tìm hiểu một người, đương nhiên là đến xem nơi ở hiện tại của người đó.

Dương Hủ đề nghị với Thẩm An Ngô rằng ông ấy muốn đến xem căn hộ của anh ở trung tâm thành phố.

Thẩm An Ngô đồng ý, anh đưa số điện thoại của thư ký Trương Dã cho ông ấy: "Căn hộ của tôi thực ra không có phong cách gì, bình thường tôi ở nhà cũng ít. Thế nhưng anh đến xem cũng tốt, xem nhiều cũng có thể tiết kiệm được một số trao đổi không cần thiết."

Dương Hủ cũng tỏ vẻ đồng ý: "Tôi đã có ý tưởng sơ bộ cho phương án thiết kế nội thất của biệt thự Long Não. Tuy nhiên, phương án cụ thể thì đợi sau khi tôi đến tham quan căn hộ của anh, rồi chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện."

Thẩm An Ngô không nói gì thêm, ánh mắt anh dừng lại một lát trên cổ áo sơ mi xám của Dương Hủ, đó rõ ràng là một vết son môi nhạt màu.

Anh không khỏi đánh giá lại Dương Hủ vài lần, anh thản nhiên nói: "Tôi có một thân thích có con đang theo học ở khoa Mỹ thuật của đại học Cửu Giang, hình như còn là sinh viên của thầy Dương."

Nếu Hứa Thanh Lăng ở đây, cô mà nghe Thẩm An Ngô giới thiệu cô như vậy, chắc chắn cô sẽ vô cùng kinh ngạc. Cô có đức hạnh gì mà có thể leo lên hàng thân thích với nhà họ Thẩm vậy?

Dương Hủ hứng thú hỏi: "Ồ? Tên sinh viên đó là gì?"

Thẩm An Ngô: "Hứa Thanh Lăng."

Lúc này đến lượt Dương Hủ kinh ngạc, ông ấy chỉ biết Hứa Thanh Lăng là người Cửu Giang nhưng không ngờ cô lại có quan hệ thân thích với Thẩm An Ngô.

Ngoài sự ngạc nhiên, ông ấy cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Hóa ra Hứa Thanh Lăng là con cháu nhà người thân của anh. Ngay khi nhập học, con bé đã chọn nhóm dự án của tôi, con bé nói là sau này muốn trở thành một nhà thiết kế nội thất. Hiện tại tôi đang dẫn dắt nó làm dự án. Con bé rất giỏi, nền tảng chuyên môn cũng rất vững chắc."

Thẩm An Ngô gật đầu: "Thầy Dương vất vả rồi."

Anh vừa nói ra lời này, Dương Hủ đã hiểu, đây không phải là quan hệ thân thích bình thường, đây rõ ràng là giọng điệu nói về con cháu trong nhà.

Dương Hủ là người thông minh, ông ấy nghe hiểu ý tứ trong lời nói: "Sếp Thẩm, anh cứ yên tâm, anh không nói tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho Hứa Thanh Lăng."

Thẩm An Ngô cụp mắt xuống, trong thời gian ngắn anh vẫn không lên tiếng, thực ra anh cũng không có ý đó.

Hôm nay Dương Hủ đến còn có một mục đích khác, ông ấy muốn mời Bạc Thanh đến đại học Cửu Giang tổ chức buổi tọa đàm, cũng đảm nhiệm vị trí giáo sư thỉnh giảng.

Gần đây vị trí chủ nhiệm ngành Thiết kế của khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang bị bỏ trống, người sáng suốt đều biết người được chọn nằm trông hai người ông ấy và Diêu Vĩnh An. Ông ấy và Diêu Vĩnh An, một người chuyên về thiết kế nội thất, một người chuyên về thiết kế quảng cáo.

Diêu Vĩnh An mượn danh người sáng lập giải thưởng Kim Tỉ nên rất nổi bật trong trường, còn Dương Hủ, đương nhiên ông ấy cũng không thể bị tụt lại phía sau.

Dương Hủ một lòng một dạ nghĩ phải thể hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo trường. Với tư cách là chủ nhiệm khoa, ông ấy có thể giành được nguồn lực như thế nào cho khoa, đây là chỉ tiêu đánh giá quan trọng nhất.

Tiệc chiêu đãi đã gần kết thúc. Thẩm An Ngô để họ nói chuyện, thời gian không còn sớm, anh còn phải đến chỗ Thẩm Hưng Bang.

Tại Ngự Viên, Phó Cần đang ở trong bếp chỉ huy người giúp việc chuẩn bị bữa tối, bà ta nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài thì biết chú em chồng đã đến.

Thẩm Loan đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, khi anh ta nhìn thấy chú nhỏ bước vào, anh ta theo phản xạ mà đứng dậy: "Chú nhỏ."

Thẩm An Ngô ừ một tiếng, anh chào hỏi chị dâu cả rồi đi lên phòng làm việc trên tầng hai. Anh cũng không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào.

Phòng làm việc trải thảm dày, đồ nội thất bằng gỗ lim kiểu Trung Quốc nặng nề. Bên tay phải là bức tranh sơn thủy chiếm trọn một bức tường, bên trái là một bức thư pháp.

Cửa sổ đóng kín mít, Thẩm An Ngô ngửi thấy mùi rượu thuốc. Mỗi lần anh bước vào căn phòng này, anh đều cảm thấy một sự ngột ngạt khó tả.

Thẩm Hưng Bang đang ngồi trên ghế sô pha bọc da bên cạnh, lão đang nói chuyện gì đó với con trai cả, khi Thẩm An Ngô bước vào, anh chỉ nghe thấy một câu: "Nếu nó muốn tổ chức tiệc ở quê thì cứ tổ chức ở quê…"

Sự xuất hiện của con trai thứ hai đã cắt ngang cuộc trò chuyện của Thẩm Hưng Bang và con trai cả, lão nói với con trai cả một câu: "Con ra ngoài trước đi."

Thẩm Thiệu Chu chào em trai rồi đứng dậy đi ra ngoài, ông ta cũng tiện tay đóng cửa phòng sách.

Thẩm An Ngô vừa chạm mông vào ghế sô pha thì anh đã cảm thấy không khí có chút không ổn. Hôm nay, có vẻ tâm trạng của Thẩm Hưng Bang không tốt.

Quả nhiên, trong phòng làm việc im lặng một hồi lâu.

Thẩm An Ngô biết đây là thủ đoạn quen thuộc mà của bố anh hay dùng để gây áp lực cho cấp dưới. Đôi khi, việc không nói một lời còn đáng sợ hơn là quát mắng lớn tiếng.

Đôi mắt đục ngầu của Thẩm Hưng Bang rơi lên người con trai lão. Lão chậm rãi mở miệng: "Nghe nói, mẹ con và Giang Khai Thành đã kết hôn ở Canada rồi."

Lão nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con trai, lông mày anh không hề nhúc nhích, Thẩm Hưng Bang nhíu mày càng chặt hơn, ánh mắt đục ngầu của lão lướt qua một tia lạnh lùng, lão nghiêm giọng: "Con có biết chuyện này không?"

Bình Luận (0)
Comment