Kiếp trước, lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng theo Thẩm Loan về làng Bạch Tuyền thăm bà nội của anh ta là sau khi cô vào làm việc ở tập đoàn Viễn Tinh.
Bà nội anh ta, Tôn Lan Hương, sau khi ly hôn với Thẩm Hưng Bang, vẫn ở quê chăm sóc mẹ chồng cho đến khi mẹ chồng qua đời ở tuổi chín mươi.
Mẹ của Thẩm Hưng Bang tính tình ngang bướng, khó gần, hồi trẻ không ít lần hành hạ con dâu. Tôn Lan Hương hiền lành yếu đuối, chồng đi làm ăn xa, bà ấy ở nhà nuôi con, sống cùng mẹ chồng ở vùng nông thôn, chỉ biết nhẫn nhịn.
Kết hôn mười mấy năm, con trai đã lớn, công việc làm ăn của Thẩm Hưng Bang ngày càng phát đạt, sau đó lão phải lòng người phụ nữ cùng làm ăn với mình ở thành phố, về nhà đòi ly hôn với Tôn Lan Hương.
Sau khi ly hôn, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu lại tốt hơn. Bà cụ chỉ thừa nhận người con dâu này. Sau khi con trai kết hôn với người phụ nữ thành phố kia, bà cụ chưa từng đến nhà con trai, thậm chí còn không nhìn mặt cháu nội Thẩm An Ngô lấy một lần.
Trái lại, Thẩm Loan, cháu cố của bà cụ, nghỉ hè năm nào cũng về thăm bà nội và bà cố, ở lại mười ngày nửa tháng.
Sau khi mẹ chồng qua đời, Tôn Lan Hương vẫn sống ở nhà cũ, bà ấy cũng không chịu ngồi yên, ngày nào cũng bận rộn ngoài vườn.
Thẩm Loan dẫn Hứa Thanh Lăng đến Bạch Tuyền, Tôn Lan Hương chân cẳng không linh hoạt, vẫn kiên trì chống gậy ra vườn hái rau nấu cho họ ăn. Một mảnh vườn nho nhỏ được bà ấy chăm sóc gọn gàng, trồng cà chua, mướp, ớt, cà tím và đủ các loại rau.
Khi còn ở Bạch Tuyền, mỗi sáng Hứa Thanh Lăng đều giúp Tôn Lan Hương trồng rau tưới nước, hái rau. Tôn Lan Hương luôn để dành những quả cà chua to nhất, đỏ nhất để dầm đường cho cô ăn. Sự đối đãi đặc biệt này, ngay cả Thẩm Loan cũng không có được.
Kiếp trước, Hứa Thanh Lăng ít quan hệ họ hàng, cũng chỉ có chút tình cảm kính trọng với bà cụ này. Năm thứ ba sau khi cô kết hôn với Thẩm Loan, Tôn Lan Hương qua đời. Trước khi mất, bà cụ còn tiếc nuối vì không được nhìn thấy con của cô và Thẩm Loan chào đời.
Lúc đó, Hứa Thanh Lăng nằm mơ cũng không ngờ rằng, hai năm sau cô và Thẩm Loan sẽ ly hôn... Thời thế thay đổi, kiếp này cô và bà cụ không thể nào có duyên phận như kiếp trước nữa.
Hứa Thanh Lăng chỉ coi bà ấy như một bà cụ bình thường hỏi đường, chỉ tay về phía chậu cây cảnh bằng ngọc bích khổng lồ, nói với giọng lớn hơn bình thường: "Ở đó có một cánh cửa, phía sau cánh cửa là nhà vệ sinh."
Tôn Lan Hương hơi lãng tai, nhưng lần này bà ấy lại nghe rất rõ lời cô gái nói, mỉm cười gật đầu với cô ấy: "Cô gái, cảm ơn cháu nhé!"
Nói xong, bà ấy chống gậy đi về phía cô chỉ. Hứa Thanh Lăng nhìn theo bóng lưng bà ấy, dáng đi của bà cụ còn run rẩy hơn so với trong ký ức. Kiếp trước, khi cô và Thẩm Loan đến Bạch Tuyền thăm bà ấy, lúc đó tuy bà ấy cũng chống gậy nhưng đã hồi phục khá nhanh nhẹn.
Với tính cách của bà cụ, chắc sẽ không một mình đến khu nghỉ dưỡng chơi, nhất định là con trai và con dâu đưa bà ấy đến. Không biết sao lại để bà ấy một mình ở đây.
…
Cuối năm, Thẩm Loan đi theo bố mẹ và bà nội đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của nhà họ Thẩm nghỉ vài ngày. Lần này anh ta đề nghị đưa Uyển Nguyệt đi cùng, tuy không vui nhưng mẹ anh ta cũng không nói gì.
Chỉ là khi đặt phòng khách sạn, Phó Cần sắp xếp cho Uyển Nguyệt ở chung phòng với mẹ chồng. Con trai và con hồ ly tinh kia đã ngầm đến giai đoạn nào, bà ta không quan tâm, nhưng ngay trước mặt bà ta thì không thể để chúng ngủ chung được.
Hơn nữa, mẹ chồng vừa bị ngã, rạn xương bánh chè, sau khi nghỉ ngơi một thời gian, chân tay không còn nhanh nhẹn như trước, đi lại phải chống gậy. Phó Cần đang lo lắng tối mẹ chồng ở một mình, nửa đêm muốn dậy tiểu tiện cũng không tiện. Thế này lại vừa hay! Cứ để con hồ ly tinh kia ngủ chung phòng với bà cụ.
Thẩm Loan định nói anh ta sẽ ngủ chung phòng với bà nội, nhưng mẹ anh ta nói kiểu gì tới tối bà nội cũng sẽ dậy đi tiểu đêm, Uyển Nguyệt là con gái sẽ tiện hơn.
Anh ta suy nghĩ một chút, cũng không có kế hoạch nào tốt hơn. Sau khi nói với Uyển Nguyệt, cô ta lập tức đồng ý: "Đó là bà của anh mà, chẳng phải em chăm sóc bà là chuyện nên làm sao?"
Một câu nói khiến tâm trạng Thẩm Loan lập tức thoải mái vô cùng, Uyển Nguyệt luôn hiểu chuyện như vậy.
Năm người họ đến Thúy Cốc, bữa ăn đầu tiên là ở nhà hàng Trung Hoa của Thúy Cốc. Đầu bếp của nhà hàng còn đặc biệt ra chào hỏi gia đình họ, hiện đang là mùa ăn thịt dê, đầu bếp chính giới thiệu món lẩu dê đặc biệt của nhà hàng.
Phó Cần mới gọi món xong, vừa quay đầu lại đã không thấy mẹ chồng đâu, vội vàng bảo con trai ra ngoài tìm. Thấy vậy, Uyển Nguyệt cũng ra ngoài theo, cô ta không muốn ở riêng với Phó Cần và Thẩm Thiệu Chu.
Tôn Lan Hương một tay chống gậy, một tay vịn vào Hứa Thanh Lăng, thấy cháu trai ra tìm mình, vui mừng vẫy tay với họ, nói với Hứa Thanh Lăng bằng khẩu âm Bạch Tuyền đặc trưng: "Kia là cháu trai của bà."
Không cần bà ấy nói, Hứa Thanh Lăng cũng biết cháu trai bà ấy là ai, chậm rãi buông tay ra. Tôn Lan Hương lại nắm chặt tay cô, hướng về phía cháu trai khen may là lúc nãy có cô gái này đưa bà ấy đi vệ sinh.
Uyển Nguyệt đứng một bên, cô ta không ngờ lại gặp Hứa Thanh Lăng ở đây. Thẩm Loan cũng không ngờ tới, anh ta đỡ lấy tay bà nội mình, nói với Hứa Thanh Lăng: "Cảm ơn."
Hứa Thanh Lăng không nói gì, cũng chẳng buồn chào hỏi họ. Phía bên kia, Dương Hủ vẫn đang gọi điện thoại, hình như đang bàn công việc, cô định đi qua chỗ họ, Uyển Nguyệt bỗng gọi giật cô lại.
"Hứa Thanh Lăng, sao cậu cũng đến đây? Nghe nói cậu với Thân Thuấn đang hẹn hò? Hai người cùng tới chơi hả?"
Hứa Thanh Lăng ngớ người ra, từ bao giờ cô lại hẹn hò với Thân Thuấn? Rồi cô chợt nhớ ra, hôm đó cô và Thân Thuấn đang chụp ảnh lấy liền ở đường Nam gần đại học Cửu Giang thì tình cờ gặp Thẩm Loan.
Không ngờ anh ta lại lắm chuyện như vậy. Cô liếc nhìn Thẩm Loan. Quả nhiên trong mắt Thẩm Loan thoáng qua vẻ lúng túng.
Cô không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nói một câu: "Hôm nay tôi đến đây với giảng viên và bạn bè cùng ngành."
Nói xong, cô không để ý đến hai người họ nữa, quay đầu bỏ đi.
Tôn Lan Hương nghe nói cô gái vừa rồi là bạn học cấp ba của con trai, lại còn là hàng xóm cùng làng với Uyển Nguyệt, lập tức hết lời khen ngợi: "Đứa trẻ đó không chỉ xinh xắn đáng yêu mà còn tốt bụng nữa."
Thẩm Loan đỡ lấy bàn tay gầy guộc, thô ráp của bà cụ, không nói gì, qua hồi lâu mới bảo: "Cô ấy đúng là rất tốt bụng. Uyển Nguyệt không biết đi xe đạp, hồi cấp ba toàn là cô ấy chở Uyển Nguyệt đi học."
Nghe cháu trai nói vậy, Tôn Lan Hương nhìn Uyển Nguyệt: "Ồ! Đúng là tốt bụng thật!"
Nghe hai bà cháu nói vậy, Uyển Nguyệt chẳng vui chút nào, sao lại nói như thể cô ta chỉ là một kẻ vô dụng chẳng biết làm gì chứ.
Cô ta nhíu mày, trừng mắt nhìn Thẩm Loan, nhỏ giọng nói: "Đâu phải lúc nào cũng là cô ấy chở em! Rõ ràng Phùng Bác chở em nhiều hơn mà!"
Lúc đó hầu như ngày nào Thẩm Loan cũng học thêm buổi tối cùng đường với họ, sao có thể không biết ai chở Uyển Nguyệt nhiều hơn chứ. Nhìn Uyển Nguyệt giận dỗi trừng mắt nhìn mình, khóe môi anh ta lại vô thức cong lên.
Anh ta biết Uyển Nguyệt chỉ là không muốn mình khen Hứa Thanh Lăng mà thôi. Tính cách của Uyển Nguyệt và Hứa Thanh Lăng rất khác nhau, lúc nào cô ta cũng bộc lộ trực tiếp cảm xúc của mình. Cho dù là ghen hay không vui, cô ta nhất định sẽ cho anh ta biết.
Trong mắt Thẩm Loan, những cảm xúc phiền muộn, cáu kỉnh hay ghen tuông nhỏ nhặt này của cô ta đều cực kỳ đáng yêu.
…
Đây là lần đầu tiên đến Thúy Cốc của Phùng Niệm Hạ và Trương Đạt, hai người cứ ngâm mình trong suối nước nóng mãi không muốn lên.
Trương Đạt còn định nhân lúc tắm suối nước nóng để ngắm no mắt một bữa. Không ngờ cả Phùng Niệm Hạ lẫn Hứa Thanh Lăng đều trùm kín mít.
"Em nói này, hai người là đi tắm suối nước nóng hay đi thi bơi vậy? Nhìn sang bể bên cạnh kìa, váy hoa nhỏ của người ta xinh biết bao."
Phùng Niệm Hạ liếc xéo anh ấy: "Chị đến đây để tắm suối nước nóng, chứ không phải để thi xem ai đẹp hơn. Mặc sao thấy thoải mái là được."
Nói rồi, cô ấy kéo Hứa Thanh Lăng sang bể không người bên cạnh. Hai người ngâm mình trong nước, dựa vào thành bể trò chuyện.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu là có thể nhìn thấy đường cong đầy đặn trước ngực của đàn chị, không khỏi có chút ghen tị. Cô chỉ có vòng một cỡ B bình thường, còn đàn chị ít nhất cũng phải cỡ D.
Xinh đẹp, dáng người thì chuẩn, chuyên môn lại giỏi như vậy, thảo nào vừa vào trường đã nghe thấy tên cô ấy.
"Đàn chị, chị có bạn trai chưa?" Hứa Thanh Lăng cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà mình muốn hỏi.
Phùng Niệm Hạ chớp mắt, cười nói: "Nếu chị nói với em, chị chưa yêu đương với ai bao giờ, em có tin không?"
Hả? Hứa Thanh Lăng sững sờ, theo cô biết, trong học viện có rất nhiều chàng trai thích đàn chị Phùng, không ngờ cô ấy lại chưa từng hẹn hò.
Phùng Niệm Hạ không hề bất ngờ trước phản ứng của cô: "Có đôi khi chị cũng cảm thấy mình có chút vấn đề. Chỉ cần ánh mắt khi nhìn chị của của đàn ông có gì đó khiến chị khó chịu, chị lập tức sinh lòng phản cảm, thậm chí là chán ghét người đó. Cứ thế này không chừng chị sẽ ế tới già mất..."
Có lẽ vì từ nhỏ đã xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, Phùng Niệm Hạ rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác giới. Chín mươi chín phần trăm ánh mắt đánh giá phụ nữ của những người đàn ông mà cô ấy gặp hàng ngày đều khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái. Đó cũng là lý do cô ấy học đến nghiên cứu sinh rồi mà vẫn độc thân, cô ấy muốn tìm một người đàn ông không có ánh mắt dâm tà. Nói cách khác, dù có thì cũng phải là người biết che giấu rất kỹ.
Thật ra, cô ấy cũng đã từng gặp kiểu đàn ông như vậy. Nhưng chẳng hề có ngoại lệ, một là cô ấy không với tới, hai là không có khả năng...
Hiện giờ sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà cô ấy vẫn chưa có lấy một người bạn trai. Nói ra chắc chẳng ai tin. Học nghiên cứu rất khác với học hệ chính quy, lúc các bạn cùng phòng tâm sự về chuyện tình cảm cởi mở hơn nhiều.
Trong những tối nằm trò chuyện với nhau, cô ấy thường bị bạn hỏi "có còn trinh không?".
Phùng Niệm Hạ bị họ hỏi đến mức không biết trả lời thế nào, đành phải thành thật khai báo: Hai mươi lăm cái tết rồi mà vẫn chưa từng nếm qua mùi vị đàn ông.
Kết quả đương nhiên là không ai tin.
Có lẽ vì tắm suối nước nóng khiến toàn thân thư giãn, Phùng Niệm Hạ bèn xem những chuyện này như một câu chuyện cười kể cho Hứa Thanh Lăng nghe.
Hứa Thanh Lăng lặng lẽ lắng nghe, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Đàn chị, hai mươi lăm tuổi chưa có bạn trai là chuyện bình thường, em rất hiểu cảm giác của chị."
Cô vẫn đang nghĩ về ánh mắt đánh giá phụ nữ mà Phùng Niệm Hạ nói: "Đàn chị, kể em nghe về 1% còn lại đi. Kiểu đàn ông đó trông như thế nào?"
Phùng Niệm Hạ bị suối nước nóng làm cho choáng váng, cô ấy nhìn xung quanh, lúc này Trương Đạt đang tán tỉnh một cô gái đến gần, còn Dương Hủ thì không hề xuống nước, quấn khăn tắm ngồi gọi điện thoại.
"Thật ra kiểu đàn ông đó rất ít, nhưng cũng không phải là không có. Có hai người em cũng quen."
"Ai vậy?"
Phùng Niệm Hạ có chút ngại ngùng, khuôn mặt hơi nóng lên: "Dương Hủ là một. Ông ấy dù nhìn thấy cô gái xinh đẹp, gợi cảm đến đâu thì ánh mắt vẫn trong sáng."
Hứa Thanh Lăng ngẫm ngợi một chút, rồi gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Dù sao Dương Hủ cũng không nghe thấy, cô bắt đầu nói linh tinh: "Có thể là vì ông ấy đã ly hôn, vì từng bị phụ nữ phụ bạc nên không còn hứng thú với phụ nữ nữa."
Phùng Niệm Hạ: "Còn một người nữa, chính là người mà lần trước chúng ta cùng đi gặp, họ hàng nhà em..."
Hứa Thanh Lăng mở to mắt nhìn cô ấy: "Chị nói Thẩm An Ngô à?"
Phùng Niệm Hạ đỏ mặt gật đầu: "Không phải chị tự luyến đâu. Hôm đó mấy đứa chúng ta đi gặp anh ấy, anh ấy chẳng thèm nhìn chị lấy một lần. Mãi sau khi chị nói gì đó thì anh ấy mới nhìn chị một cái. Chị cũng không biết nói sao nữa, nhưng chị cảm thấy trong ánh mắt anh ấy chẳng lẫn chút tạp chất nào, khiến người ta rất thoải mái. Quân tử tựa nước… hẳn là như anh ấy vậy."
Nhìn đàn em chớp chớp đôi mắt to suy tư nhìn mình, Phùng Niệm Hạ có hơi hối hận tại sao lại nhắc tới đề tài này với một cô bé ngây ngô chứ. Nhưng đã đến bước này, cô ấy chỉ đành cắn răng nói tiếp: "Ha ha! Chị chỉ nói đùa thôi. Người như anh ấy hẳn là có nhiều mối tình vắt vai lắm, mắt nhìn lại cao, chắc anh ấy chẳng thèm để mắt đến mấy cô gái đẹp bình thường đâu…"
Hứa Thanh Lăng ngây người nhìn khuôn mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng của đàn chị, đây mà là đẹp bình thường hả?
Hứa Thanh Lăng buột miệng thốt lên: "Liệu có khả năng nào khác không?"
Phùng Niệm Hạ không hiểu: "Khả năng gì?"
Hứa Thanh Lăng ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói: "Anh ấy là GAY, không thích phụ nữ."
"Há!" Phùng Niệm Hạ phì cười, vỗ nhẹ cô một cái: "Em nói linh tinh gì vậy? Hôm đó không phải anh ấy có hỏi trong sân nên thiết kế thêm thứ gì cho trẻ con chơi đùa hả? Tám mươi, không, có khi chín mươi phần trăm là người ta đã có đối tượng rồi!"
Hai người xúm lại nói xấu khách hàng, Phùng Niệm Hạ cũng thấy mình quá đáng, vội dừng lại: "Dù sao thì, kiểu đàn ông như thế đều là ngàn dặm mới tìm được một người. Đợi đến lúc chị phát hiện ra thì người ta cũng sớm bị khai quật rồi, làm gì đến lượt chị? Mà không tìm được thì thôi, chị cũng không vội."
Tối hôm đó, Hứa Thanh Lăng và Phùng Niệm Hạ trò chuyện từ bể suối nước nóng đến tận phòng khách sạn, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn.
Hứa Thanh Lăng nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, lấy điện thoại ra xem mấy lần, Tào Tư Thanh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.