Sau một đêm ở chung phòng với bà nội của Thẩm Loan, Uyển Nguyệt hơi hối hận vì đã đến Thúy Cốc.
Hóa ra người có tuổi đến đêm sẽ không ngủ được. Chưa đến chín giờ tối, bà cụ đã lên giường, Uyển Nguyệt sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà ấy, mới chơi với Thẩm Loan đến mười giờ đã vội vàng về phòng. Cô ta tưởng bà cụ ngủ rồi, nằm xuống trùm kín chăn nhắn tin. Không lâu sau, cô ta lại nghe thấy bà cụ lẩm bẩm gì đó.
Bà cụ nói giọng địa phương rất nặng, cô ta nghe không hiểu một câu nào, nhưng đoán chừng là bảo cô ta đi ngủ sớm.
Dọa Uyển Nguyệt sợ tới nỗi vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt giả vờ ngủ. Đến nửa đêm, cô ta đang ngủ mơ màng, bà cụ lại mắc tiểu muốn đi vệ sinh.
Người già khi ngủ không chịu bật điều hòa nên phòng lạnh như hầm băng, Uyển Nguyệt cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp thật sự không muốn dậy chút nào.
Nhưng cũng đâu còn cách nào, mắt bà nội Thẩm Loan không được tốt, chân tay lại không được nhanh nhẹn, cô ta chỉ đành dậy bật đèn, dìu bà cụ vào nhà vệ sinh. Đợi bà cụ đi vệ sinh xong, lại dìu bà ấy về giường.
Chỉ chốc lát như vậy, nhưng ổ chăn đã lạnh lẽo từ lâu. Đến khoảng bốn, năm giờ, lúc cô ta đã ngủ say, bà cụ lại muốn dậy. Đầu Uyển Nguyệt giống như bị ai đó đánh, choáng váng không tài nào ngẩng lên được. Cô ta tưởng bà cụ lại muốn đi vệ sinh, thoáng bực bội trong lòng, không ngờ bà cụ lại định dậy luôn.
Người trẻ ngủ nhiều, cô gái nhỏ nằm trong chăn ậm ừ, không thèm ló đầu ra khỏi chăn. Tôn Lan Hương dùng vốn tiếng phổ thông không mấy lưu loát của mình bảo cô ta cứ ngủ thêm chút nữa.
Lần này Uyển Nguyệt nghe hiểu, đưa tay mò điện thoại dưới gối, cố gắng mở mắt xem điện thoại, đây là dậy sớm hơn cả gà gáy.
Chẳng lẽ ai có tuổi cũng không ngủ được hả? Nhưng cô ta thật sự quá buồn ngủ, bà cụ bảo cô ta ngủ thêm chút nữa thì cô ta cứ ngủ thêm chút nữa vậy.
Sau sáu mươi lăm tuổi, không một tối nào Tôn Lan Hương có thể ngủ yên, hầu như cứ qua nửa đêm là nằm mở mắt thao láo chờ trời sáng. Mặc kệ trời có lạnh đến đâu, khi gà gáy lần thứ hai, bà ấy nhất định sẽ dậy. Dậy rồi sẽ đi loanh quanh trong sân, ngoài vườn rau một lúc, cho gà, chó, mèo trong nhà ăn, thế là đến giờ ăn sáng.
Không giống như ở thành phố, chỉ có thể ngồi chờ đến giờ ăn sáng.
Bà ấy cảm thấy vẫn là ở nông thôn thoải mái hơn, lên thành phố sống ở nhà con trai với con dâu không quen. Con trai nhất quyết đưa bà ấy đến đây tắm suối nước nóng, nói là tốt cho chân tay. Bà ấy không chịu đi, lại bị con trai nói một câu chặn miệng.
"Mẹ, mẹ đã chịu khổ cả đời rồi, giờ còn chưa chịu đủ sao? Mười mấy năm sống với bố con, mẹ nuốt hết những cay đắng, để phần ngọt ngào rơi vào tay người khác. Bây giờ con trai muốn mẹ hưởng chút phúc, mẹ cũng không chịu!"
Tôn Lan Hương biết con trai oán trách mình. Năm đó Thẩm Hưng Bang lên thành phố làm ăn, vốn định đưa hai mẹ con họ cùng đi. Nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, nói cuộc sống ở thành phố đắt đỏ, vẫn là ở lại Bạch Tuyền thoải mái hơn.
Ai ngờ đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, trong túi có chút tiền là vội vàng đổi vợ.
...
Tôn Lan Hương mặc quần áo xong, chống gậy đi dạo vài vòng ngoài hành lang, sau đó nghe thấy loáng thoáng tiếng người nói chuyện. Bà ấy không hiểu những người đó đang làm gì, cứ đi theo hướng có tiếng người.
...
Hứa Thanh Lăng muốn về Cửu Giang sớm một chút, sáng sớm đã kéo Phùng Niệm Hạ đi ăn sáng.
Hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, một người quyến rũ lạnh lùng, một người cao ráo thanh tú, tay trong tay xuất hiện ở nhà ăn, giống như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của mọi người, buổi sáng mùa đông ảm đạm mệt mỏi cũng trở nên tươi mới hơn.
Có lẽ vì hôm qua mới nghe được "lý luận ánh mắt" của Phùng Niệm Hạ, hôm nay Hứa Thanh Lăng đặc biệt chú ý đến ánh mắt của mọi người, quả thật có vài ông chú kỳ lạ như đàn chị nói. Tuy nhiên, may là mặt cô đủ lạnh, những ánh mắt đánh giá soi mói đó vừa chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của cô là lập tức rụt trở về.
Hứa Thanh Lăng muốn ăn chút gì đó nóng hổi cho bữa sáng, quyết định đi tìm quầy bán mì nước với hoành thánh, bảo đầu bếp nấu cho cô một bát hoành thánh. Từ phía xa, cô nhìn thấy đầu bếp đang nổi nóng, quát tháo một bà cụ.
"Rốt cuộc bà muốn ăn mì hay hoành thánh?"
Bà cụ lẩm bẩm nói câu gì đó, vì khẩu âm địa phương quá nặng, đầu bếp đành lớn tiếng hỏi lại một lần nữa. Âm lượng to đến mức mọi người trong nhà ăn đều hướng mắt nhìn về phía họ.
Sống lại một đời, nhìn Tôn Lan Hương bị người ta quát mắng, Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất khó chịu, đi tới nói với đầu bếp: "Bà ấy bảo ông nấu nửa mì nửa hoành thánh."
Lúc này vẫn còn sớm, quản lý, giám đốc đều chưa đến, đầu bếp mặt nặng mày nhẹ, nói một cách khó chịu: "Không có kiểu nấu như vậy!"
Sắc mặt Hứa Thanh Lăng lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào mắt người bán hàng, lạnh lùng nói: "Vừa lúc tôi cũng muốn ăn nửa mì nửa hoành thánh, ông có thể nấu mỗi loại một bát, tôi và bà ấy tự chia nhau là được."
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cô, đầu bếp nấu mì không tình nguyện mà ngậm miệng lại. Tôn Lan Hương thấy lại là cô gái hôm qua giúp mình, không khỏi nắm lấy tay Hứa Thanh Lăng, cảm ơn: "Cô gái, cảm ơn cháu nhé! Hiếm có người nghe hiểu khẩu âm Bạch Tuyền!"
Bạch Tuyền nằm ở cực bắc tỉnh Ninh, tiếng địa phương khác với các thành phố trong tỉnh, khẩu âm lại gần với tỉnh bên cạnh hơn. Đó cũng là một trong những lý do Tôn Lan Hương không thích đến thành phố, bà ấy không biết nói tiếng phổ thông, nói tiếng địa phương thì người khác lại nghe không hiểu, giao tiếp rất khó khăn. May mắn gặp được một cô gái nghe hiểu khẩu âm của mình, tất nhiên bà ấy sẽ cảm thấy thân thiết, nắm tay cô muốn trò chuyện thêm vài câu.
Hứa Thanh Lăng lại không muốn tiếp xúc quá gần gũi với bà ấy, chỉ lặng lẽ nghe bà cụ nói, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Đợi đầu bếp nấu xong mì và hoành thánh, cô trộn hai bát lại, chia thành hai bát mì hoành thánh, cô và bà cụ mỗi người một bát.
...
Uyển Nguyệt bị điện thoại của bạn trai đánh thức, trong cơn mơ màng, cô ta nghe thấy Thẩm Loan bảo cô ta dẫn bà nội xuống tầng cùng đi ăn sáng qua điện thoại.
Cô ta chống người dậy nhìn, lại phát hiện bà nội đã ra ngoài từ sớm, không có trong phòng. Lúc này cô ta mới nhớ ra, hình như bà cụ đã dậy từ lúc bốn, năm giờ sáng.
Thế là suốt quãng đường xuống tầng, cô ta phải nghe Thẩm Loan ca cẩm một hồi lâu, nói bà nội anh ta không biết nói tiếng phổ thông, lại lãng tai, sao cô ta có thể để bà ấy ra ngoài một mình.
Nghe anh ta phàn nàn như vậy, Uyển Nguyệt khó chịu vô cùng. Vi ở cùng phòng với bà nội anh ta, mà cả đêm qua cô ta không tài nào ngủ ngon, sao qua miệng anh ta lại biến thành lỗi của cô ta hết vậy?
Uyển Nguyệt không vui, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, đi theo Thẩm Loan đến sảnh chính khách sạn tìm một vòng cũng không thấy bà cụ, hai người lại đến nhà hàng tìm. Kết quả vừa vào nhà hàng tự chọn đã thấy bà cụ đang nói cười vui vẻ với Hứa Thanh Lăng.
Hứa Thanh Lăng còn giúp bà ấy bưng bát mì đến bàn, khuôn mặt Uyển Nguyệt hiện rõ vẻ khó chịu: "Hứa Thanh Lăng khéo nịnh người già như vậy từ khi nào thế, còn chủ động xum xoe lấy lòng bà nội anh!"
Không biết tại sao, hôm nay khi nghe thấy câu nói này, Thẩm Loan lại có cảm giác cực kỳ chói tai. Bình thường chỉ thấy tính khí nhỏ nhen của cô ta rất đáng yêu, giờ lại đột ngột khiến anh ta khó chịu vô cùng.
Anh ta quay đầu nhìn Uyển Nguyệt, sắc mặt không được tốt: "Em nói gì vậy! Hôm qua, lúc cô ấy dìu bà nội anh từ nhà vệ sinh ra có biết đó là bà nội của anh đâu! Em đừng nghĩ người ta thực dụng như vậy được không! Là bạn học với nhau tận ba năm, cô ấy thế nào chẳng lẽ em lại không biết?"
Uyển Nguyệt kinh ngạc nhìn anh ta, quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu lạnh lùng, gay gắt tới thế. Từ sắc mặt cho đến ánh mắt của anh ta đều khiến Uyển Nguyệt cảm thấy cực kỳ xa lạ, cảm giác tủi thân dâng lên, hốc mắt cô ta đỏ hoe: "Sao anh lại nói to tiếng với em như vậy? Cô ấy tốt bụng, chẳng lẽ em xấu bụng sao? Tối qua từ nửa đêm đến sáng, bà nội anh dậy mấy lần, là ai chăm sóc bà ấy? Sáng nay lúc bà ấy thức dậy, em cũng muốn dậy cùng bà ấy, là bà ấy thấy em cả đêm không ngủ, bảo em ngủ tiếp…"
Uyển Nguyệt càng nói càng tủi thân, nước mắt cứ như hạt châu đứt dây rơi xuống. Thẩm Loan cũng thấy mình vừa rồi hơi quá đáng, vội vàng nắm lấy tay cô ta, nhỏ giọng dỗ dành: "Thôi, thôi nào. Chúng ta đừng vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau được không?"
Uyển Nguyệt hậm hực hất tay anh ta ra.
Bên kia Hứa Thanh Lăng chia mì xong, bèn bưng đi ăn cùng Phùng Niệm Hạ, không để ý đến bà cụ nữa.
Hai người Uyển Nguyệt và Thẩm Loan ổn định lại tâm trạng, lấy chút đồ ăn, bưng đến ăn cùng bà nội.
Cuối cùng Tôn Lan Hương cũng gặp được một người hiểu tiếng Bạch Tuyền, vì quá vui mừng nên quên mất, dùng luôn tiếng địa phương nói với cháu trai: "Vừa rồi bà lại gặp cô bạn học kia của cháu đấy, con bé ấy vậy mà nghe hiểu tiếng Bạch Tuyền của chúng ta, thật hiếm có!"
Tiếng Bạch Tuyền thật sự rất khó hiểu, Thẩm Loan cũng chỉ nghe hiểu được bảy tám phần, còn nói thì càng không biết nói.
Không ngờ Hứa Thanh Lăng lại giao tiếp được với bà nội. Thẩm Loan lại nghĩ đến hôm đó, khi cô báo nhóm máu của anh ta cho bác sĩ, giọng điệu chắc chắn như thể cô đã quen anh ta mấy kiếp, trong lòng anh ta chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cúi đầu ăn sáng, ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Uyển Nguyệt hoàn toàn không hiểu tiếng Bạch Tuyền, thấy Tôn Lan Hương vừa nói vừa liếc về phía Hứa Thanh Lăng, lập tức biết bà ấy đang nói về Hứa Thanh Lăng với cháu trai. Trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu, mặt xị ra ăn cơm.
Nếu bọn họ đã nói chuyện bằng tiếng địa phương, tức là không muốn cô ta tham gia. Cô ta cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh, đơn giản mặc kệ tất cả, tập trung ăn sáng.
...
Hai người Hứa Thanh Lăng và Phùng Niệm Hạ ăn gần xong, Trương Đạt và Dương Hủ mới đến.
Dương Hủ có quầng thâm mắt, rõ ràng là không ngủ ngon, nhưng tâm trạng có vẻ không tệ: "Tối qua Thẩm An Ngô cũng đến, thầy đã trao đổi với anh ấy về kế hoạch mới."
"Về thiết kế phòng ngủ ấy, cuối cùng anh ấy chọn kế hoạch của ai vậy thầy?" Trương Đạt hỏi.
Nhất thời, sáu con mắt tức khắc quay ngoắt nhìn Dương Hủ chằm chằm, ông ấy hắng giọng: "Vẫn chưa quyết định, thầy cũng không biết anh ấy lại ở đây nên có mang đủ bản vẽ thiết kế tới đâu. Sau Tết rồi tính."
Mấy người đang nói chuyện, điện thoại của Hứa Thanh Lăng bỗng reo lên, cô lấy ra nhìn, là số máy bàn nhà Tào Tư Thanh, vội vàng nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của mẹ Tào Tư Thanh: "Thanh Lăng, mấy hôm nay cháu có thấy Tư Thanh đâu không? Tối hôm kia bọn dì về nhà không thấy con bé, cứ tưởng con bé đến nhà bà ngoại. Hôm qua tan làm về nhà vẫn không thấy con bé nên mới gọi điện cho bà ngoại nó hỏi, kết quả con bé đó chưa từng đến nhà bà ngoại, cũng chẳng biết biến đi đâu suốt mấy ngày qua nữa!"
Trái tim Hứa Thanh Lăng thắt lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, đứng dậy đi ra sảnh chính: "Dì ơi, mấy hôm nay cháu cũng gọi điện tìm cậu ấy nhưng cậu ấy không trả lời cháu. Nhắn tin cho cậu ấy, cậu ấy cũng không trả lời."
Nghe cô nói vậy, mẹ Tào Tư Thanh càng sốt ruột: "Thanh Lăng, bọn dì biết con bé có bạn trai, nhưng không có số liên lạc của cậu thanh niên đó, cháu có thể cho bọn dì biết số điện thoại của cậu ta không?"
Đã đến nước này rồi cũng không có gì phải giấu nữa. Hứa Thanh Lăng tìm số Hà Cảnh Huy trong danh bạ điện thoại, gửi qua cho mẹ Tào Tư Thanh: "Dì ơi, dì hỏi Hà Cảnh Huy trước xem cậu ta có biết Tư Thanh đi đâu không. Đợi lát nữa cháu sẽ gọi hỏi mấy bạn khác, bất kể có kết quả hay không, tối nay cháu cũng sẽ gọi lại báo cho dì."
Mẹ Tào Tư Thanh ở đầu dây bên kia rối rít cảm ơn.
Hứa Thanh Lăng cúp điện thoại, nhanh chóng liên lạc với Triệu Tử Bối và Lý Chính Kỳ, cả hai đều nói gần đây Tào Tư Thanh không liên lạc với họ. Cô lại gọi điện cho Lỗ Minh, anh họ Tào Tư Thanh, Lỗ Minh nói mấy hôm nay anh ta cũng đang tìm Tào Tư Thanh, trong tay anh ta có một dự án, họa sĩ chính về quê ăn Tết sớm, sau Tết chờ mãi không thấy quay lại, nhất thời không tìm được người thay thế. Anh ta tính nhờ em họ làm giúp anh ta mấy ngày, kết quả gọi cả di động lẫn điện thoại bàn đều không liên lạc được.
Lỗ Minh còn muốn nói chuyện công việc với Hứa Thanh Lăng, cô không có tâm trạng, vội vàng cúp điện thoại.
Hỏi một vòng, đều không có tin tức của Tào Tư Thanh. Trái tim Hứa Thanh Lăng càng lúc càng thắt chặt, cô cố gắng giữ bình tĩnh, gọi điện cho Hà Cảnh Huy.
Cuối cùng điện thoại của Hà Cảnh Huy cũng được kết nối, giọng cậu ta có vẻ hơi hoảng, đồng thời xen lẫn sự tức giận dữ dội: "Hôm kia tôi làm theo lời cậu, đến nhà cậu ấy nói hết mọi chuyện giữa tôi và Chu Ngọc Kha cho cậu ấy biết."
Hứa Thanh Lăng đứng ở một góc sảnh khách sạn, mồ hôi túa ra trên trán, mắt liếc nhìn rừng trúc bị gió thổi nghiêng ngả bên ngoài, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.
Cô nghe thấy mình hỏi: "Lúc cậu nói với cậu ấy, tâm trạng cậu ấy thế nào?"
Mấy hôm nay Hà Cảnh Huy thấy rất khó chịu, nên lúc này dứt khoát trút cả bụng ấm ức ra hết: "Cậu ấy rất tức giận, nhưng nhìn bề ngoài vẫn bình tĩnh, lúc tôi đi còn bắt tôi cởi đôi giày dưới chân trả lại cho cậu ấy! Bên ngoài đang có mưa tuyết đấy, thế mà cậu ấy để tôi đi chân đất về…"
Hứa Thanh Lăng không quan tâm cậu ta về bằng cách nào, chỉ hỏi thêm vài câu sau hôm đó Tào Tư Thanh có liên lạc với cậu ta không, rồi cúp máy.
Gọi điện thoại một vòng, sau lưng Hứa Thanh Lăng ướt đẫm, cảm thấy sức cùng lực kiệt. Cô cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác đau đớn từ môi truyền đến khiến cô không thể chịu đựng được nữa.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ một lần, nói lại tình hình mà mình đã hỏi thăm từ các bạn học cho mẹ Tào Tư Thanh.
Bà Tào biết con gái cãi nhau với bạn trai, cuống cuồng hết lên, khóc nức nở nói vào điện thoại: "Đều tại bọn dì bình thường ít quan tâm đến con bé, báo hại đứa nhỏ này mới gặp chút trắc trở về tình cảm đã vội chui rúc vào sừng trâu."
Ông Tào ở bên cạnh an ủi vợ: "Bà đừng khóc nữa, đã báo công an rồi…"
Bầu không khí trong sảnh chính rất ấm, Hứa Thanh Lăng lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, đủ loại suy nghĩ ngổn ngang ùa vào trong đầu. Cả người cô chìm trong cảm xúc hối hận.
Có lẽ ngay từ đầu cô không nên xen vào chuyện tình cảm của họ.
Dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ chia tay. Nếu cô không ép Hà Cảnh Huy nói rõ với Tào Tư Thanh, vậy sẽ không xảy ra tình trạng hiện tại.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Hứa Thanh Lăng bỗng cay xè.
...
Thẩm Loan ăn sáng xong, bước ra ngoài, cả nhà đã lên lầu dọn đồ. Anh ta đứng dưới sảnh chính đợi, vừa quay người lại thì nhìn thấy Hứa Thanh Lăng đứng gọi điện thoại ở góc khuất.
Anh ta nghĩ đến hình ảnh cô bênh vực bà nội trong nhà hàng hồi nãy, cảm giác kỳ lạ đó lại trỗi dậy, bước chân vô thức hướng về phía cô.
"Vừa rồi, cảm ơn cô!"
Phía sau truyền tới giọng nói, Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ cứ thế đập vào mắt Thẩm Loan.
Quen biết Hứa Thanh Lăng nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng thấy cô khóc. Phần lớn thời gian tính cách cô đều rất hoạt bát, thường xuyên khiến người ta quên mất cô là con gái, mà hình như cô cũng chẳng xem mình là con gái.
Thẩm Loan cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đó đập vào, ngây người nhìn cô: "Cô, cô bị sao vậy?"
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Loan, Hứa Thanh Lăng đã thoát khỏi cảm xúc vừa rồi.
Cô không muốn để anh ta thấy bộ dạng bối rối hoảng loạn của mình, xoay mặt đi vội vàng lau nước mắt, lúc quay lại đôi mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: "Không có gì. Tôi có chút việc, đi trước đây."
Hứa Thanh Lăng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Hủ và những người khác, trở về phòng lập tức bắt đầu dọn đồ, đeo ba lô ra cửa, đi thẳng xuống bằng thang máy.
Cô biết Tào Tư Thanh không phải loại người dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Hôm đó lúc đi ăn đồ nướng ở quán nướng Giang Bắc Lão, cô ấy còn kể mình dự định mua nhà trước khi tốt nghiệp.
Thực ra, trong số các bạn học, Tào Tư Thanh xem như là có tiền có của rồi. Hứa Thanh Lăng biết cô ấy đã tiết kiệm được mấy chục nghìn tệ, chỉ là trước giờ cô ấy luôn tỏ ra khiêm tốn, không kể với ai khác ngoài cô, bao gồm cả Hà Cảnh Huy.
Từ giờ đến lúc Tào Tư Thanh trở thành tỷ phú cũng không còn bao nhiêu năm, vậy mà Hà Cảnh Huy lại không đợi được, chỉ muốn hái quả ngọt có sẵn!
Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, càng nghĩ càng khó chịu, một mặt thấy không đáng cho Tào Tư Thanh, mặt khác lại sợ cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ lại những nơi Tào Tư Thanh có thể sẽ đến, đột nhiên nghĩ tới một nơi!
"Ting" - cửa thang máy bật mở, Hứa Thanh Lăng kích động lao thẳng ra ngoài, bất ngờ đâm sầm vào lòng người đàn ông đang đợi thang máy.
Hương gỗ mang theo mùi sáp thoang thoảng xộc vào mũi, rất giống mùi hương cô ngửi được hôm đó ở văn phòng Thẩm An Ngô.
Hứa Thanh Lăng ngẩng mặt lên khỏi chiếc khăn quàng cổ, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Thẩm An Ngô, cô cứ như một đứa trẻ gây ra họa lớn gặp phải phụ huynh, khóe môi mím chặt thành đường thẳng lúc nãy không khống chế được mà trễ xuống.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An Ngô gặp một cô gái, rõ ràng là cô đâm sầm vào lòng anh, vậy mà anh còn chưa nói gì thì cô đã "òa" lên khóc.