Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 54

Thẩm An Ngô đỡ lấy vai cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô từ trên xuống dưới: "Làm sao vậy? Đụng đau rồi à?"

Sự quan tâm trong mắt anh dần dần gia tăng, Hứa Thanh Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, trong đầu tức khắc tự động hiện lên rất nhiều hình ảnh trước đây, lập tức không kìm được nữa.

Nhớ lại kiếp trước khi cô làm việc dưới trướng anh, dù hay bị mắng, nhưng nếu công tác bên ngoài bị bắt nạt hay gây ra họa, chưa bao giờ lo sẽ không có ai bênh vực và giải quyết hậu quả.

Dù sao phòng tiếp thị của cô cũng là bộ phận do anh trực tiếp quản lý.

Có một lần, cô tranh cãi với trưởng phòng công trình về tiến độ chỉnh sửa và cải cách dự án, người đàn ông đó chỉ vào mũi cô mắng chửi thậm tệ. Đám đàn ông ở phòng công trình này toàn là dân giang hồ, vừa mở miệng là đủ loại từ ngữ tục tĩu.

Hứa Thanh Lăng như tú tài gặp lính, hoàn toàn không mắng lại được lão già ranh ma này, chỉ có thể cố nén nước mắt, nuốt uất ức vào trong bụng.

Tối hôm đó, cô một mình tăng ca ở tổ dự án. Thẩm An Ngô thình lình xuất hiện, thấy trên bàn cô đặt một đống khăn giấy và cái mũi đỏ hoe vì lau quá nhiều, không nói một lời an ủi nào, chỉ lạnh lùng hỏi cô: "Rốt cuộc cô là người của ai?"

Hứa Thanh Lăng không hiểu gì hết, rõ ràng là mình chịu uất ức, vậy mà anh còn cố ý đến mắng cô, bực bội đáp: "Tôi là người của phòng tiếp thị!"

Thẩm An Ngô bị cô chọc cười: "Phòng tiếp thị do ai quản lý?"

Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?! Hứa Thanh Lăng ngẩng mắt nhìn anh: "Anh!"

Thẩm An Ngô cạn lời: "Cô còn nhớ là do tôi quản lý! Nếu đã do tôi quản lý, thế thì ở tập đoàn Viễn Tinh này, ngoài tôi ra còn ai có tư cách mắng cô chứ?"

Hứa Thanh Lăng ngơ ngác nhìn anh, nghiêm túc suy ngẫm ý tứ trong lời nói của anh.

Thẩm An Ngô thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, sắc mặt càng lạnh hơn: "Người ta cáo mượn oai hùm, cô thì trong tay có oai hùm lại không biết dùng! Cô có bao giờ nghĩ tới chuyện, cô ở ngoài bị người ta mắng sẽ làm ai mất mặt không!"

Hôm đó, Hứa Thanh Lăng bị một lão cáo già, du côn mắng, sau đó còn bị Thẩm An Ngô quát một trận, khó chịu cả đêm không ngủ được.

Ai ngờ ngày hôm sau, lão già ranh ma đó như biến thành người khác, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, đột ngột đến tổ dự án nịnh nọt xin lỗi cô.

Mãi sau Hứa Thanh Lăng mới biết hôm đó trưởng phòng công trình đã bị thay người. Phòng tài vụ còn khấu trừ tiền thưởng và lương hiệu suất nguyên một quý của ông ta. Dù vậy, lão già ranh ma đó vẫn vô cùng biết ơn cô, tuy bị mất chức, nhưng ít nhất sếp Thẩm không đuổi việc ông ta.

Bởi vì chuyện này, ở tập đoàn Viễn Tinh không ai dám đắc tội với người của phòng tiếp thị nữa. Ai mà không biết, phòng tiếp thị chính là đội quân thân tín của Thẩm An Ngô.

Sống lại một đời, Thẩm An Ngô thân thể khỏe mạnh, tính cách rất khác so với kiếp trước. Quan hệ giữa anh và cô không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh cũng chưa bao giờ dùng vẻ mặt lạnh lùng đó đối xử với cô.

Mặc dù vậy, vừa nhìn thấy Thẩm An Ngô, Hứa Thanh Lăng không khỏi nghĩ đến những khoảnh khắc chịu uất ức và gặp rắc rối trước đây, trong lúc nhất thời không kìm nén được cảm xúc.

Thẩm An Ngô nghe Hứa Thanh Lăng nức nở kể lại vì bản thân lắm mồm lắm miệng báo hại bạn thân mất tích thế nào, cùng với ý định đến thị trấn suối nước nóng, xem bạn mình có đến đó không.

Thẩm An Ngô càng nghe, mày càng nhíu chặt: "Đến thị trấn suối nước nóng thì được, nhưng có thể đừng đổ chuyện bạn mất tích lên người mình không?"

Đôi mắt Hứa Thanh Lăng sưng mọng như quả đào, cắn môi: "Bây giờ cháu sẽ bắt xe đến thị trấn suối nước nóng."

Kiếp trước, cô không tận mắt chứng kiến quá trình Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy yêu đương. Lần này, cô lại rất rõ ràng, kỳ nghỉ hè năm ngoái khi đi chơi núi Tú Đàm, lúc ngâm suối nước nóng riêng ở thị trấn suối nước nóng, hai người họ mới quen nhau. Sau khi về Cửu Giang, họ vẫn thường xuyên liên lạc, đến lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, hai người chính thức thành người yêu.

Tuy Hứa Thanh Lăng cảm thấy khả năng không cao, nhưng vẫn muốn đến thị trấn suối nước nóng xem sao.

Thẩm An Ngô đang lấy điện thoại ra định gọi điện, nghe vậy quay đầu nhìn cô: "Thị trấn suối nước nóng chẳng phải ở ngay gần đây sao? Chú lái xe đưa cháu qua đó. Một lát nữa trên đường nói cho chú số chứng minh thư của bạn cháu, chú cho người đi tra xem cô ấy có rời khỏi Cửu Giang không."

Nói xong, anh vừa dẫn Hứa Thanh Lăng ra bãi đậu xe, vừa gọi điện cho bạn bè ở bộ giao thông.

Hứa Thanh Lăng bắt đầu liên lạc với bà Tào, xin số chứng minh thư của Tào Tư Thanh. Hai người chia nhau liên hệ, trên đường đến thị trấn suối nước nóng đã nhận được tin tức, khả năng cao là Tào Tư Thanh vẫn chưa rời khỏi Cửu Giang.

Sau khi được cô nhắc nhở, Thẩm An Ngô cũng nhớ ra hôm đó ở Thúy Cốc, bên cạnh cô có một cô gái gương mặt bầu bĩnh đi cùng, thầm nghĩ rõ ràng trông người ta nhanh nhẹn, thông minh hơn cô nhiều.

Anh liếc nhìn Hứa Thanh Lăng: "Chỉ cần người còn ở Cửu Giang thì dễ rồi. Trông cô ấy cũng không giống người sẽ nghĩ quẩn."

Hứa Thanh Lăng dựa đầu vào cửa kính xe, nhìn cành cây trọc lóc hai bên đường vươn lên bầu trời, u sầu nói: "Thật ra, cháu cũng không nghĩ cậu ấy sẽ làm chuyện dại dột. Cậu ấy thích kiếm tiền như vậy, nhà còn chưa mua được, sao có thể nghĩ quẩn? Thậm chí ở cái hôm bạn trai ngả bài với mình, cuối cùng cậu ấy vẫn còn nhớ bắt cậu ta cởi đôi giày bóng rổ trả lại cơ mà. Đó là giày cậu ấy bỏ tiền mua tặng cậu ta…"

Thẩm An Ngô yên lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô.

Nghe cô nói đến chuyện cô gái kia bắt bạn trai đi chân trần về nhà giữa mùa đông, anh không khỏi bật cười, người có thể làm ra chuyện như vậy, sao có thể nghĩ quẩn?

Vào mùa đông, thị trấn suối nước nóng trông có vẻ tiêu điều, suối nước nóng riêng ở đây tuy nhiều, nhưng quản lý lộn xộn, mang nét đặc trưng của khu vực giao thoa giữa thành thị và nông thôn.

Đường vào thị trấn suối nước nóng là một con đường nhựa chia làm bốn làn mới làm xong gần đây. Xe của Thẩm An Ngô vừa chạy vào lập tức thu hút ánh mắt của đám trẻ con đang chơi đùa trên đường. Loại xe hơi cao cấp này đáng lẽ phải chạy vào Thúy Cốc mới đúng, tại sao lại chạy đến thị trấn, tám mươi, chín mươi phần trăm là tìm nhầm chỗ rồi.

Thẩm An Ngô: "Chắc chắn là ở đây chứ?"

Hứa Thanh Lăng vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Là ở đây, ngay chỗ bảng hiệu ghi suối nước nóng tư nhân nhà họ Lý ở phía trước đó ạ. Cháu vào xem một chút, lát sẽ quay lại ngay."

Thẩm An Ngô gọi cô lại: "Chờ đã, chú đi cùng cháu."

Suối nước nóng tư nhân nhà họ Lý là nơi họ đã đến sau khi hoàn thành kỳ thi đại học hồi năm ngoái. Vì gia đình Tào Tư Thanh đã tìm tất cả những nơi mà họ nghĩ là cô ấy có thể đến, vậy cô cũng phải tìm tất cả những nơi cô cho rằng cô ấy sẽ tới.

Gần đến cuối năm, việc kinh doanh của những suối nước nóng riêng ở thị trấn suối nước nóng này càng ảm đạm. Cuối năm, những người làm việc ở gần đây đều về quê, người thành phố bận rộn chuẩn bị đón Tết, kể cả muốn đi chơi, gia đình sẽ chọn đến Thúy Cốc để hưởng thụ.

Sân vườn hồi mùa hè còn xanh tươi um tùm giờ đã lộ ra vẻ tiêu điều, ai mà ngờ được vào lúc bận rộn nhất, nơi này đã từng chật kín người, một đám học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp làm ầm ĩ đến độ suýt lật luôn cả mái che nắng chứ?

Ông chủ đang ngồi dưới mái hiên, xắn tay áo dựa vào bên chậu than sưởi ấm, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn dẫn theo một cô gái nhỏ đi vào, cứ tưởng họ đến tắm suối nước nóng, cười tủm tỉm đứng dậy chào hỏi.

Hứa Thanh Lăng nói rõ mục đích đến đây, đặng hỏi ông chủ có thấy một cô gái trạc tuổi cô tới chỗ này không.

Ông chủ vừa nghe họ đến tìm người, tức khắc mất hết vẻ niềm nở: "Không có! Không có! Cô thấy chỗ tôi giống có khách sao!"

Hứa Thanh Lăng vẫn không bỏ cuộc, đẩy cửa từng căn phòng nhỏ ra xem một lần. Vắng tanh, bể còn chưa xả nước, hai phòng trọ duy nhất trong quán cũng trống không.

Hoàn toàn không thấy dấu vết Tào Tư Thanh đã đến đây.

Hứa Thanh Lăng ủ rũ đi ra khỏi suối nước nóng riêng nhà họ Lý, tâm trạng rất khó diễn tả. Một mặt thở phào nhẹ nhõm, mặt khác, nỗi lo lắng sâu sắc hơn lại ập đến.

Thẩm An Ngô đề nghị về Cửu Giang trước, trên đường lại nghĩ xem Tào Tư Thanh có thể đi đâu. Hứa Thanh Lăng do dự một hồi cũng đành nghe theo.

Trên đường trở về, Dương Hủ gọi điện cho cô: "Vừa rồi Phùng Niệm Hạ nói nhà em có việc, xin về trước. Em không sao chứ?"

Hứa Thanh Lăng: "Em không sao, em đang trên đường về Cửu Giang rồi."

Dương Hủ: "Nhanh vậy sao? Em đi xe gì về?"

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn Thẩm An Ngô đang lái xe bên cạnh: "Xe taxi."

Dương Hủ chợt hiểu, từ đây bắt taxi về Cửu Giang, xem ra trong nhà thật sự có việc gấp: "Tiền trong túi em đủ chứ?"

Hứa Thanh Lăng không muốn nói nhiều với ông ấy, vội vàng nói: "Đủ ạ đủ ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm."

Thẩm An Ngô mím môi, được, anh thành tài xế taxi rồi.

Xe chạy dọc theo quốc lộ về Cửu Giang, lúc đi ngang đại học Cửu Giang, Hứa Thanh Lăng nhìn bức tượng màu trắng ở bồn hoa trung tâm ló ra một góc nhỏ sau những tán cây tràm rậm rạp ở phía xa, rồi từ từ phóng to ngay trước mắt.

Trong đầu cô lóe lên tia sáng, cô quay đầu nhìn Thẩm An Ngô: "Chú nói xem có khi nào cậu ấy đến trường không?"

Đúng lúc xe vừa chạy tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, nghe cô hỏi vậy, Thẩm An Ngô lập tức đánh xe sang làn đường ngoài cùng bên phải: "Đến trường học xem thử chẳng phải biết ngay sao."

Thẩm An Ngô phát hiện chỉ trong vòng nửa năm, đại học Cửu Giang đã trở nên vô cùng quen thuộc với anh. Anh nhấn ga, lái xe đến dưới tòa nhà thứ tư. Hứa Thanh Lăng dán mặt lên cửa kính xe, từ xa đã thấy dì quản lý ký túc xá đang ngồi đan áo len trong căn phòng nhỏ cạnh cửa.

Nghe nói Tết âm lịch hằng năm, có kha khá sinh viên nhà ở xa không quay về, ở lại trong trường ăn Tết. Trong tòa nhà số bốn hẳn cũng có người không về. Vì vậy, dì quản lý ký túc xá cũng không nghỉ về nhà ăn Tết mà ở lại dưới tầng trông coi cửa ra vào.

Ký túc xá nữ, Thẩm An Ngô không thể lên được, chỉ có thể ngồi trong xe đợi cô.

Hứa Thanh Lăng xuống xe đi tìm dì quản lý ký túc xá. Cô suy nghĩ một chút, không nói mình muốn lên tìm người, lấy thẻ sinh viên của mình ra: "Dì ơi, cháu ở phòng 202. Cháu có vài món đồ để ở ký túc xá quên mang về, giờ cháu có thể lên lấy không ạ?"

Dì quản lý ký túc xá không ngẩng đầu lên: "Không được. Nghỉ lễ rồi, sinh viên không có thẻ chứng nhận được ở lại trong kỳ nghỉ đông thì không được lên."

Hứa Thanh Lăng sốt ruột: "Dì ơi, cháu là sinh viên Học viện Mỹ thuật, cháu để thẻ sinh viên và chứng minh thư lại đây làm tin được không…"

Dì quản lý ký túc xá ngẩng đầu lên, nhìn cô qua cặp kính viễn thị.

Có lẽ vẻ mặt sốt sắng sắp khóc của cô gái nhỏ đã khiến bà ấy xiêu lòng, bà ấy lại nhìn chiếc xe hơi đậu cách đó không xa phía sau Hứa Thanh Lăng, cuối cùng mềm lòng: "Nửa tiếng thôi đấy! Nửa tiếng sau nhất định phải xuống!"

Hứa Thanh Lăng vội vàng đảm bảo: "Chắc chắn cháu sẽ xuống trong vòng nửa tiếng!"

Nói xong, cô đặt chứng minh thư và thẻ sinh viên ở chỗ dì quản lý ký túc xá, cất bước chạy nhanh lên lầu.

Ký túc xá của Tào Tư Thanh ở tầng sáu, cô chạy thẳng đến phòng 624, phát hiện cửa không khóa!

Lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trước máy tính, nước mắt Hứa Thanh Lăng suýt nữa trào ra: "Tào Tư Thanh, sao cậu không nghe điện thoại! Dọa mình sợ chết khiếp!"

Tào Tư Thanh thấy cô đến cũng rất ngạc nhiên: "Thanh Lăng, sao cậu lại đến trường?"

Hứa Thanh Lăng tức giận đến giậm chân: "Câu này nên là mình hỏi cậu mới đúng! Không nghe điện thoại, không xem tin nhắn! Đến trường học cũng không nói với người nhà một tiếng! Bố mẹ cậu lo lắng muốn chết rồi!"

Tào Tư Thanh thấy cô sắp khóc đến nơi, vội vàng tiến lên ôm cô: "Mình ra ngoài vội quá, quên mang sạc điện thoại rồi. Mình có để lại giấy nhắn cho bố mẹ mình mà! Họ không thấy sao!"

Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc lúc lên lúc xuống như tàu lượn siêu tốc. Cô gọi điện cho Thẩm An Ngô, nói Tào Tư Thanh ở trong ký túc xá, bảo anh đợi cô một lát, sau đó đưa điện thoại của mình cho Tào Tư Thanh: "Bố mẹ cậu lo lắng đến mức báo cảnh sát rồi! Cậu tự nói chuyện với họ đi!"

Hả? Tào Tư Thanh vội vàng gọi điện về nhà, đầu dây bên kia hai vợ chồng nghe thấy giọng con gái, xúc động đến nghẹn ngào.

Bà Tào trách con gái đến trường cũng không nói với họ một tiếng. Tào Tư Thanh bị giọng nói cất cao của mẹ làm đau hết cả đầu đầu, vội vàng nói: "Mẹ, không phải con đã để lại giấy nhắn rồi sao? Bố mẹ không thấy à?"

Lúc đó cô ấy thấy trên bàn có một vỏ thuốc đã dùng hết, tiện tay viết lời nhắn ở mặt sau tờ hướng dẫn sử dụng, nói cô ấy phải giúp giáo viên làm chút việc, máy tính ở trong trường, cô ấy phải đến trường ở vài ngày.

"Con còn cẩn thận kẹp tờ giấy đó bên dưới hộp kính của bố mà…"

Biết con gái đã để lại giấy nhắn cho họ, bà Tào bắt đầu quở trách chồng, chắc chắn là ông ấy không chú ý, tiện tay vứt tờ giấy đó đi rồi.

Con gái không sao, hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm. Ông Tào tự trách muốn chết, vội gọi điện đến đồn công an, nói đã tìm thấy con gái.

Bà Tào hỏi con gái khi nào thì về, Tào Tư Thanh trả lời: "Con làm xong tờ gấp quảng cáo rồi, lát nữa chỉ cần gửi cho giáo viên là được. Nếu nhanh thì hôm nay con có thể về."

Hứa Thanh Lăng đi đến trước máy tính của cô ấy, thấy cô ấy đang làm một tờ gấp quảng cáo sản phẩm trang sức. Trên bàn bày la liệt vỏ mì ăn liền và bát tráng men ăn xong chưa rửa.

Tào Tư Thanh cúp điện thoại, nhìn Hứa Thanh Lăng. Hứa Thanh Lăng cũng quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt dần đỏ lên, khóe miệng không kiềm được mà run run: "Cậu có biết, mấy hôm nay mình lo muốn chết, chỉ muốn tự tát bản thân vài cái, đáng lý không nên để Hà Cảnh Huy tự nói rõ với cậu, đáng lý mình phải tự nói cho cậu biết, nếu cậu nghĩ quẩn, mình sẽ đánh ngất cậu…"

Tào Tư Thanh bình tĩnh vượt qua mấy ngày, phòng tuyến tự mình cho là kiên cố cứ như vậy bị cô rạch một đường, sống mũi cay xè, tiến lên ôm chặt cô: "Thanh Lăng, lần này mình thật sự rất cảm ơn cậu. Cậu không biết, cậu để cậu ta tự mình nói với mình, mình mới hết hy vọng nhanh như vậy! Trước đây mình luôn cảm thấy giữa mình và Hà Cảnh Huy có gì đó không đúng, lần này cuối cùng mình cũng biết điểm sai ở đâu rồi. Mình và cậu ta hoàn toàn không phải người cùng một đường, cho dù ở bên nhau cũng không đi được lâu.

Cậu không thấy cậu ta chẳng hề giống sinh viên năm nhất chút nào sao? Mới năm nhất đã dồn hết tâm sức lo nghĩ cho việc sau này ở lại Bắc Kinh, trong đầu toàn là lôi kéo quan hệ với những bạn học giàu có, hôm nay có Chu Ngọc Kha, ngày mai có Trương Ngọc Kha. Nói về tính toán khôn khéo, mình cũng không phải đối thủ của cậu ta, ngày nào đó bị cậu ta bán, có khi còn đang giúp cậu ta đếm tiền…"

Hứa Thanh Lăng không ngờ Tào Tư Thanh lại nói ra hết những lời cô định nói để an ủi cô ấy.

Nghe cô ấy nói đến cuối cùng, Hứa Thanh Lăng nín khóc mỉm cười: "Cậu sẽ không bị cậu ta bán đâu, cậu xem cậu vừa đá cậu ta xong, quay đầu đã vùi đầu kiếm tiền rồi. Cậu giỏi hơn cậu ta nhiều! Chu Ngọc Kha là cái thá gì, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thành tỷ phú!"

Hai cô gái nói xong, ôm nhau vừa khóc vừa cười trong ký túc xá.

Hứa Thanh Lăng cảm thấy mình lớn hơn Tào Tư Thanh nhiều tuổi như vậy, lại không có chút tiền đồ nào, cô lau nước mắt: "Mình thấy tờ gấp của cậu cũng làm xong rồi, bây giờ có thể về nhà chưa? Hôm nay là Thẩm An Ngô đi cùng mình, anh ấy còn đang đợi mình ở dưới lầu."

Tào Tư Thanh: "Tờ gấp thì làm xong rồi, nhưng còn phải gửi cho giáo viên nữa. Cậu đợi mình một chút, mình đi cắm dây mạng."

Phí cuối hành lang là lối thoát hiểm, Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn hộp dây mạng phía trên: "Cậu có chắc làm được không vậy?"

Tào Tư Thanh đứng trên ghế: "Mình cũng nghe các bạn nam trong lớp nói, trong hộp này mỗi phòng đều có một dây mạng, đều được đánh số phòng ký túc xá. Muốn lên mạng, chỉ cần tìm dây mạng của phòng mình, c*m v** một cổng bất kỳ là được."

Có lẽ nhân viên phụ trách lắp dây mạng nằm mơ cũng không ngờ mới lắp mạng xong, sinh viên đại học Cửu Giang đã nhanh chóng tìm được bí quyết lên mạng miễn phí. Tốc hành đến độ họ còn chưa kịp nghĩ đến việc khóa hộp dây mạng lại.

Tào Tư Thanh tìm được dây mạng phòng 624, c*m v** cổng, lại tìm dây mạng phòng 202: "Mình cắm cả dây phòng ký túc xá của cậu luôn nhé, học kỳ sau vừa tới là có thể lên mạng luôn, tiết kiệm được mấy trăm."

Hai người bận rộn một hồi, Tào Tư Thanh cuối cùng cũng gửi được tờ gấp cho giáo viên qua email. Ở ký túc xá hai đêm, cũng bình tĩnh lại rồi, cô ấy đeo ba lô đi xuống lầu cùng Hứa Thanh Lăng.

Thẩm An Ngô nhìn hai cô gái một cao một thấp đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, cô gái thấp hơn vừa nói vừa cười, đâu có giống dáng vẻ thất tình? Trái lại trông Hứa Thanh Lăng cứ hoảng hốt như vừa sống sót sau tai nạn thảm khốc.

Hứa Thanh Lăng vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm An Ngô, anh đang nhìn cô chăm chú. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô mỉm cười ngượng ngùng với anh.

Cảm thấy mình lại để anh xem trò hề một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment