Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 55

Hoàng Quyên đã về quê từ ngày hai mươi sáu tháng mười hai âm lịch, nhưng Hứa Thanh Lăng không dọn về căn phòng chứa đồ đó, mà tiếp tục ngủ lại khách sạn.

Dựa theo tính tình trước đây của Ngô Quế Phân, chắc chắn sẽ cằn nhằn mấy trăm lần. Lần này bà nhịn, dù sao trong khoảng thời gian này khách ở trọ cũng không nhiều. Con gái không muốn chuyển về ngủ trong phòng chứa đồ đó thì tùy cô, dù sao cũng chẳng ở nhà được mấy ngày.

Mùng ba Tết, theo lệ thường phải về nhà cũ của Ngô Quế Phân ở Phong Kiều chúc Tết. Những năm trước, Hứa Thanh Lăng thích nhất là đến nhà cậu ở quê. Nhà hai người cậu ở sát vách nhau, cậu cả Ngô Hữu Lương thừa kế nhà cũ của nhà họ Ngô, cậu hai Ngô Hữu Tài chạy xe tải ở quê, kiếm được chút tiền, thế là xây nhà mới bên cạnh nhà cũ.

Kiếp trước, những năm Hoàng Quyên mới đến nhà họ Hứa, quan hệ giữa Hứa Thanh Lăng và Hoàng Quyên khá tốt. Mỗi dịp Tết về nhà cậu, cô đều thuận đường ghé qua chơi với Hoàng Quyên. Nhà Hoàng Quyên cách nhà các cậu không xa, chỉ khoảng mười mấy phút đi bộ.

...

Sáng sớm, Ngô Quế Phân đã chuẩn bị xong quà Tết mang về quê. Trước đây Hứa Thanh Lăng nào có để ý đến những thứ này, năm nay mới phát hiện mẹ cô còn chuẩn bị cả quà cho nhà Hoàng Quyên. Hai bình rượu một cây thuốc lá, ước chừng cũng phải một, hai trăm đồng, ở quê thì quà cáp như vậy là rất hậu hĩnh rồi.

Hứa Đức Mậu diện một bộ tây trang thẳng thớm, còn thắt cà vạt, trông như chuẩn bị đi gặp khách hàng. Trước tết Ngô Quế Phân đã ra tiệm uốn tóc, giờ tóc cứ xoăn tít cả lên, khiến đầu trông càng thêm to. Hôm nay bà mặc một chiếc áo khoác lông dê màu xanh đen, quấn khăn quàng cổ đỏ tươi, trên mặt còn trang điểm nhẹ nhàng.

Cả năm chỉ có một dịp về quê, nhất định phải ăn diện chỉnh tề, áo gấm về làng.

Hứa Thanh Lăng đã nói với mẹ rằng cô không đi Phong Kiều chúc Tết. Bên Lỗ Minh nhận được ủy thác của một trường nọ, không tài nào làm xong được trước khi khai giảng, đành mò tới tìm cô và Tào Tư Thanh, còn hứa sẽ trả cho mỗi người hai trăm đồng một ngày. Ngoại trừ mùng một năm mới đến nhà chú thím, Hứa Thanh Lăng cũng không có kế hoạch thăm hỏi họ hàng nào khác, lập tức đồng ý ngay.

Tào Tư Thanh vốn định theo bố mẹ đi thăm họ hàng ở tỉnh ngoài, thấy Hứa Thanh Lăng muốn đi làm thêm, thế là cô ấy không đi thăm họ hàng nữa, cùng Hứa Thanh Lăng đến trường dạy nghề mới mở kia làm việc.

Trước đây Hứa Thanh Lăng không hiểu, cứ tưởng về quê chúc Tết là chuyện bắt buộc. Nhưng giờ cô biết rồi, cô không đi cũng chẳng sao, còn Hứa Tuấn Văn thì nhất định phải đi.

Hai vợ chồng cả đời chỉ có mỗi một đứa con trai, không dẫn theo sao được?

Cả nhà ngồi xuống ăn sáng, Hứa Thanh Lăng liếc nhìn đống quà Tết, thuận miệng hỏi: "Không phải bảo tặng quà Tết cho hai cậu thôi hả? Sao nhà Hoàng Quyên cũng có?"

Ngô Quế Phân tặc lưỡi, bắt đầu trách mắng con gái: "Con bé này, chẳng hiểu lễ nghĩa gì cả! Nhà Hoàng Quyên gần nhà cậu con như vậy, xuống quê một chuyến không dễ dàng, sẵn tiện ghé qua thăm hỏi luôn! Mà đã ghé nhà thì sao có thể đi tay không được?"

Hứa Thanh Lăng nghe mẹ nói một tràng nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại rất đanh thép, trong lòng thầm cười khẩy, ngoài mặt vẫn vui vẻ nói với Hứa Đức Mậu: "Bố, bố mau đến phân xử đi! Con không hiểu lễ nghĩa chỗ nào? Mỗi năm ăn Tết đều là bố xách đồ đến nhà hai cậu trước. Họ đến nhà mình đều phải mùng năm mùng sáu rồi. Cậu lớn hơn mẹ nên không bàn tới, nhưng nhà Hoàng Quyên thì lễ nghĩa chỗ nào? Vai vế của cô ta cao hơn cậu con hay gì? Bố mẹ cô ta cũng có đến nhà mình chúc Tết đâu, vậy mà nhà mình mới mùng ba Tết đã xách rượu và thuốc lá tới chúc tết họ, này mà là lễ nghĩa đó hả?"

Hứa Đức Mậu là người rất coi trọng thể diện, mỗi năm đến nhà ai trước, đến nhà ai sau đều phải tuân theo quy tắc riêng của ông. Lấy nhà em trai em dâu làm ví dụ, vì Hứa Đức Hữu là em trai, nên mỗi năm đều là ông ấy dẫn cả nhà đến chúc Tết Hứa Đức Mậu trước, hôm sau Hứa Đức Mậu mới đến nhà ông ấy. Tuyệt đối không có chuyện ông đến nhà em trai trước.

Nghe con gái nói vậy, trong lòng Hứa Đức Mậu quả thực có chút không thoải mái. Hai anh vợ đều ở quê, không có học thức gì, ông là em rể ở thành phố năm nào cũng xách rượu thuốc đến nhà trước thì cũng thôi, có thể nhân nhượng cho qua. Nhưng vợ còn chuẩn bị cả quà Tết cho nhà Hoàng Quyên, tuy biết bà đang tính toán gì, chỉ là chuyện mất mặt thế này, Hứa Đức Mậu thật sự không muốn làm.

Tuấn Văn còn nhỏ, đâu đến nỗi không lấy được vợ, đừng khiến nhà họ Hứa trông như chẳng đáng một cắc chứ.

Hứa Đức Mậu nhìn vợ, hắng giọng nói: "Con gái nói đúng. Năm nay không cần biếu quà Tết cho nhà Hoàng Quyên nữa. Trước Tết đã mua cho nó rất nhiều đồ mang về rồi, tết nhất không cần tặng quà làm gì!"

Ngô Quế Phân trừng mắt nhìn chồng mình: "Đồ đã mua rồi, dù sao cũng thuê xe đi về, tiện đường ghé qua đưa đồ cho người ta là được mà, có tốn mấy phút đâu."

Hứa Đức Mậu nghiêm mặt: "Không phải chuyện mấy phút!"

Hai vợ chồng nói qua nói lại rồi bắt đầu cãi nhau, Hứa Tuấn Văn cúi đầu ăn sủi cảo, hoàn toàn không để ý họ đang cãi nhau việc gì.

Hứa Thanh Lăng im lặng lắng nghe, những cảm xúc đã từng bị cô cố gắng kìm nén chôn vùi lại cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực.

Có những thứ tựa như khối mủ tiềm ẩn trong cơ thể, chọc vỡ sớm còn hơn để sau này lở loét thành vết thương.

Kiếp này, cô sẽ không để Hoàng Quyên trở thành em dâu của mình đâu.

Hứa Thanh Lăng cắn một miếng sủi cảo, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ đúng là tốt bụng, mẹ có biết người trong làng nói sau lưng thế nào không?"

Ngô Quế Phân thấy con gái như vậy, vẻ mặt có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm cô: "Người trong làng nói gì?"

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn bà, mặt không đổi sắc nói: "Nói Hoàng Quyên là vợ mà mẹ tìm cho em trai đấy!"

Hả? Hứa Tuấn Văn không có ngủ đủ, đầu óc còn đang choáng váng, vừa nghe vậy, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, há hốc mồm nhìn chị gái, qua một lúc lâu mới tức giận nói: "Chị! Ai nói vậy? Hoàng Quyên lớn hơn em mà! Em không thích chị ta!"

Hứa Thanh Lăng biết em trai đã có người con gái thầm thương trộm nhớ từ hồi cấp ba. Kiếp trước, ban đầu chuyện của Hoàng Quyên không có bị chọc thủng, thế nên ngoài bố mẹ cô ra, trong nhà không một ai biết Hoàng Quyên là người mà họ định sau này cưới về làm vợ cho con trai.

Bẵng đi một thời gian, Hứa Tuấn Văn lên đại học, lại chia tay với bạn gái, tốt nghiệp đại học xong mới tiến tới với Hoàng Quyên.

Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi phản nghịch nhất của thiếu niên, bình thường chẳng thiết tha quan tâm đến chuyện gì, giờ vừa nghe người trong làng nói Hoàng Quyên là vợ mà người nhà tìm cho mình, Hứa Tuấn Văn tức giận đến mặt đỏ bừng.

Bị con gái nói trúng tim đen, trong lòng Ngô Quế Phân vốn đã chột dạ, lại thấy con trai tức giận trừng mắt nhìn mình, cứ như mình nợ nó mấy vạn đồng vậy, bà cũng tức không chịu được: "Kẻ nào không biết điều nói lung tung sau lưng vậy? Mẹ thấy bọn họ là ghen tị nhà mình có tiền thuê người làm đấy!"

Hứa Thanh Lăng mím môi, nói tiếp: "Mấy lời đồn trong làng toàn là người này rỉ tai người kia, ai biết bắt nguồn từ đâu chứ! Trước Tết con ghé quán ăn sáng của chị Vương mua bánh bao thì tình cờ nghe thấy một đám các bà các cô nói xấu nhà mình. Đến chị Vương cũng bảo mẹ dạy con gái con trai nhà mình còn chẳng kiên nhẫn bằng dạy Hoàng Quyên..."

Câu cuối đúng là trích nguyên văn từ lời chị Vương nói, trong những ngày Hoàng Quyên đến nhà họ Hứa, Ngô Quế Phân có thể nói là dạy cô ta từng li từng tí những mẹo vặt mở siêu thị.

Trong lòng Ngô Quế Phân không được tự nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, có lý không hay không có lý gì cũng bị bà bẻ thành có lý: "Lúc mẹ dạy nó, nó rất chịu khó lắng nghe, đương nhiên mẹ sẽ kiên nhẫn hơn rồi. Chứ hai đứa các con có đứa nào chịu lắng nghe mẹ giảng chuyện nhập hàng, chuyện giá vốn và mấy thứ khác không?!"

Hứa Tuấn Văn sa sầm mặt: "Mẹ muốn dạy Hoàng Quyên cái gì, con không quan tâm! Dù sao đừng kéo con xuống nước, con không thích chị ta!"

Hứa Đức Mậu không ngờ tới nhà mình cũng thành đề tài cho người trong làng bàn ra tán vào. Chuyện Hoàng Quyên vốn là do vợ ông nghĩ ra, ông không đồng ý cũng không phản đối, nhưng giờ bắt buộc phải lên tiếng.

"Không cần tặng quà Tết cho nhà Hoàng Quyên nữa! Trước Tết đã mua cho nó một đống đồ rồi, Tết còn chưa hết đâu, lại xách một đống đồ đến nhà. Nó đến nhà mình làm thuê, lương thỏa thuận thế nào thì trả bấy nhiêu thôi!"

Ngô Quế Phân xị mặt, không nói gì, một lúc lâu sau mới tức tối hất hai chai rượu với một cây thuốc lá sang một bên: "Không tặng thì không tặng!"

Hứa Tuấn Văn ăn sáng xong bỏ chén xuống, lạnh lùng nói: "Đến nhà hai cậu con không có ý kiến, nếu đến nhà Hoàng Quyên, con sẽ không đi. Bố mẹ tự đi đi!"

Quả nhiên, vừa nghe con trai không định về quê cùng mình, hai vợ chồng lập tức sốt hết cả ruột. Hứa Đức Mậu trách vợ tự chuốc lấy phiền phức, Ngô Quế Phân thì nóng vội dậm chân với con trai: "Mẹ đã bỏ quà Tết ở nhà rồi đó! Nhất định sẽ không đến nhà Hoàng Quyên!"

Hai vợ chồng thề sống thề chết mời Hoàng Quyên đến chỉ là làm nhân viên bán hàng, không có ý đồ gì khác. Lúc này Hứa Tuấn Văn mới nguôi giận, cũng chịu đồng ý về quê cùng họ.

Khóe miệng Hứa Thanh Lăng khẽ nhếch, thong thả gắp một miếng sủi cảo cắn một miếng, nhân tóp mỡ miến cải thảo, ngon quá!

...

Ngày lễ tình nhân năm 2002 chỉ cách Tết hai ngày, nhưng thời này các cửa hàng vẫn chưa liên kết ngày lễ tình nhân với việc tiêu dùng. Những người trẻ tuổi cũng không ai chú ý đến ngày này.

Qua Tết xong ngày tháng trôi qua nhanh, cuối cùng cũng đến ngày trở lại trường. Hứa Thanh Lăng về trường rất đơn giản, đeo ba lô mang theo vài bộ quần áo, lên xe buýt là về đến nơi.

Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đi xe khách đường ngắn về trường, cũng không sao. Còn ba cô gái Triệu Tịnh, Quách Lệ Na và Giang Bồng Bồng đều là người tỉnh ngoài, phải đi tàu hỏa về trường nên khá là vất vả. Họ chen chúc trên tàu suốt chặng đường, lúc đến nơi cảm giác người toàn mùi tàu hỏa.

Việc đầu tiên khi trở lại trường là chen nhau vào nhà tắm. Lúc Hứa Thanh Lăng đi lấy nước, thấy hàng người trước cửa nhà tắm nữ xếp đến tận nhà ăn số hai, mừng thầm vì mình đã tắm rửa trước khi về trường.

Xách theo phích nước nóng từ phòng nước ra, Hứa Thanh Lăng vừa hay gặp Tiêu Đình Đình, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng tắm xong đi ra từ nhà tắm. Ba người cùng nhau đến nhà ăn số hai ăn cơm, gọi món gà xào ớt ngon nhất nhà ăn số hai, một phần một đồng rưỡi, lại gọi thêm một phần khoai tây xào hoặc cải thảo năm hào, cơm ba hào. Một bữa ăn không quá hai đồng rưỡi, coi như là tiết kiệm.

Triệu Tịnh hất mái tóc ướt sũng ra sau đầu: "Mấy cậu đã xem thời khóa biểu học kỳ này chưa? Trời ơi! Bốn vị bổ khoái của khoa chúng ta đã tập hợp được hai người, học kỳ này mình không đòi hỏi cao, không bị trượt là được rồi!"

Học viện Mỹ thuật của đại học Cửu Giang có bốn giáo viên dạy môn nào là tỷ lệ trượt môn đó cực kỳ cao, được sinh viên các khóa truyền tai nhau, xưng tụng là "bốn vị bổ khoái của học viện Mỹ Thuật". Vậy mà mới học kỳ một năm nhất, họ đã diện kiến được hai người, đó là Dương Hủ và Diêu Vĩnh An. Dương Hủ dạy họ môn "Vẽ tay và sáng tác", Diêu Vĩnh An dạy họ môn "Thiết kế đồ họa".

Lúc này Giang Bồng Bồng bắt đầu ghen tị với Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình, bởi hai người họ, một người là thành viên nhóm dự án của Dương Hủ, một người là thành viên nhóm dự án của Diêu Vĩnh An, đều là con ruột, đánh trượt ai cũng sẽ không đánh trượt sinh viên trong nhóm dự án của mình, đúng không?

Hứa Thanh Lăng không lo nhiều về môn của Dương Hủ, kỳ nghỉ đông cô đã theo đàn chị Phùng học được rất nhiều kỹ xảo vẽ tay, cộng thêm nền tảng vẽ tranh tường của cô, kỹ năng cơ bản về vẽ tranh trang trí và thiết kế phông chữ cũng khá ổn.

Điều khiến cô lo lắng là môn của Diêu Vĩnh An. Diêu Vĩnh An là người sáng lập giải thưởng Kim Tỉ, với môn thiết kế đồ họa của ông ấy, tất cả tác phẩm sinh viên nộp cuối kỳ đều sẽ bị gửi đi dự thi. Ông ấy sẽ chấm điểm theo tiêu chuẩn của kỳ thi, những người điểm kém sẽ bị đánh trượt, phải học lại.

Vừa nhắc đến Diêu Vĩnh An, Tiêu Đình Đình cũng đầy bụng ấm ức: "Ông ấy bận bịu lắm, chẳng có thời gian hướng dẫn sinh viên đâu. Mình ở trong nhóm dự án của ông ấy mà tính ra chẳng gặp ông ấy được mấy lần. Nhưng mà mình nghe nói ông ấy thích sinh viên có ý tưởng sáng tạo, chỉ vẽ đẹp thôi thì không tác dụng gì đâu."

Trong lúc mấy người họ tụ tập lại với nhau bàn luận về giáo viên dạy chuyên ngành học kỳ này, loa căn tin đột nhiên vang lên tiếng phát thanh của trường.

Một giai điệu quen thuộc khiến Hứa Thanh Lăng sững người: "Có một bộ phim truyền hình Đài Loan rất nổi tiếng, tên là Vườn Sao Băng, mấy cậu đã xem chưa?"

Triệu Tịnh và Tiêu Đình Đình nghe nhạc nghe đến mê mẩn, lắc đầu: "Chưa xem."

Giang Bồng Bồng nghe nói họ vẫn chưa xem "Vườn Sao Băng", kích động đến mức vỗ bàn: "Mấy cậu vậy mà chưa xem Vườn Sao Băng hả? Trời ơi, bộ phim đó hay lắm! Lúc Tết, đài truyền hình chỗ tớ có chiếu, tớ mới xem được sáu tập đã phải về trường rồi, những tập sau chưa xem được."

Tập sáu vừa hay chiếu đến đoạn Hoa Trạch Loại và Sam Thái ôm hôn nhau bên bờ biển, bị Đạo Minh Tự nhìn thấy. Sắp sửa diễn ra màn kịch tay ba lôi cuốn rồi, thế mà cô ấy phải về trường.

Nghĩ đến những tình tiết phía sau, trong lòng Giang Bồng Bồng như bị mèo cào: "Muốn xem mấy tập sau quá. Hay là, chúng ta ra chợ đồ cũ mua một cái tivi về đi."

Hứa Thanh Lăng: "Mua tivi mà không lắp truyền hình cáp sẽ không bắt được bao nhiêu kênh để xem đâu. Để lát nữa mình đi hỏi thử người bạn bán máy tính của mình xem chỗ anh ấy có đĩa Vườn Sao Băng không."

Giang Bồng Bồng hào hứng nắm lấy tay cô lắc lư: "Cậu mau liên lạc với người ta đi, nếu có đĩa mình sẽ mua nguyên bộ!"

Nhắc đến "Vườn Sao Băng", Hứa Thanh Lăng có ấn tượng rất sâu sắc về bộ phim này. Lúc đó cô trông cửa hàng ở siêu thị tiện lợi Tấn Đạt, hầu như tất cả quảng cáo trong tiệm đều biến thành bốn người đàn ông đó, từ dán trên tủ lạnh, treo trên tường đến bày trên kệ hàng. Sau đó có một lần cô đi chợ sỉ nhập hàng còn nhập cả một lô áp phích và đĩa "Vườn Sao Băng".

Lúc mua về bị Hứa Đức Mậu mắng một trận, nói siêu thị nhà họ mở trước cổng bệnh viện, sao mà bán được mấy thứ này. Kết quả chưa đến ba ngày đã bị đám học sinh của mấy trường gần đó mua sạch, kiếm được một khoản kha khá. Từ đó về sau, con gái nhập hàng gì, Hứa Đức Mậu cũng không dám ý kiến nữa.

Hứa Thanh Lăng về ký túc xá, lập tức gọi điện cho Vạn Đào, trước tiên là chúc mừng năm mới, sau đó hỏi anh ấy ở khu điện tử có bán đĩa "Vườn Sao Băng" không.

Vạn Đào nghe giọng cô thì khá vui vẻ: "Anh cũng không biết ở đó có bán đĩa phim mà em nói không, để lát anh hỏi vợ mình xem, cô ấy bán đĩa ở tầng sáu khu điện tử. Nếu không thì em đến thẳng khu điện tử tìm cô ấy đi."

Nói là làm, Hứa Thanh Lăng tranh thủ nửa ngày trước khi khai giảng, nhanh chóng chạy một chuyến đến khu điện tử, cứ như vậy quen biết vợ của Vạn Đào là Lý Kiều Kiều.

Tốc độ bắt xu hướng ở đây chậm hơn Cửu Giang, ngoài quầy hàng của Lý Kiều Kiều ra, chỉ còn bốn năm quầy có bán đĩa "Vườn Sao Băng", hàng tồn kho cũng không nhiều.

Một bộ mười lăm đồng, Hứa Thanh Lăng bao trọn hơn một trăm bộ.

Lý Kiều Kiều thấy cô mua nhiều đĩa như vậy thì ngạc nhiên lắm: "Em gái này, Tết được nhiều tiền lì xì lắm hả? Nhưng nhiều cũng không nên tiêu xài như vậy đâu!"

Hứa Thanh Lăng cười hì hì nói: "Chị à, chị yên tâm, trường bọn em có rất nhiều người thích xem bộ phim này! Nhất định sẽ bán hết thôi. Chị nhanh chóng nhập thêm hàng đi, mai mốt phim này sẽ bán chạy lắm."

Còn tại sao lại bán chạy hả? Bởi vì kênh truyền hình đã phát sóng một tháng, sau đó bị cấp trên bảo dừng phát. Những đài truyền hình vừa mua bản quyền nhưng chưa kịp phát sóng đau khổ không biết phải làm sao. Một khi đài truyền hình không phát được, đĩa trên thị trường tự nhiên bán chạy.

Lý Kiều Kiều nhìn thấy vẻ tràn đầy tự tin của cô, chợt nghĩ đến đống poster F4 trong kho: "Hình như trong kho chị còn mấy cái poster của bốn người đó, em có muốn không?"

Ánh mắt Hứa Thanh Lăng sáng lên: "Muốn!"

Không thể phủ nhận một điều, người ở Thâm Quyến rất biết làm ăn, đợt bán đĩa "Vườn Sao Băng" này còn tặng kèm poster.

Những thứ này để trong kho, Lý Kiều Kiều ban đầu định bán cho người thu mua giấy vụn, nhưng thấy Hứa Thanh Lăng mua nhiều đĩa như vậy, cô ấy quyết định tặng cho cô.

Hứa Thanh Lăng biết những poster này sẽ nhanh chóng trở nên cung không đủ cầu, nên không có lấy không mà nhất quyết đòi trả tiền, còn mua với giá một đồng một cái.

Lý Kiều Kiều thấy cô nhóc này cũng khá hiểu chuyện, hoàn toàn có kiểu làm ăn có qua có lại, tươi cười nhận tiền.

Đĩa và poster được gói lại xong, Hứa Thanh Lăng gọi taxi chở thẳng đến dưới tòa nhà số bốn.

Về đến phòng ký túc xa, bộ đầu tiên cô bán cho Giang Bồng Bồng. Cô không lấy tiền lời của Giang Bồng Bồng mà bán với giá gốc.

Sau đó Hứa Thanh Lăng bắt đầu đăng nhập vào diễn đàn trường, phát quảng cáo: Đĩa phim "Vườn Sao Băng" trọn bộ mới nhất và hot nhất đây, chỉ ba mươi đồng thôi! Ngoài ra còn có áo phông giá năm đồng một cái!

Ngoài việc đăng trên diễn đàn đại học Cửu Giang, cô còn đăng ở diễn đàn của một vài trường đại học lân cận, thậm chí gửi tin nhắn riêng cho những bạn học trước đây từng mua máy tính từ chỗ cô.

Sau khi gửi tin nhắn xong cũng đã chín giờ tối. Hứa Thanh Lăng duỗi tay, kéo rèm lên nhìn, thấy trước ba chiếc máy tính còn lại trong ký túc xá đã chật cứng đầu người.

"Đạo Minh Tự đẹp trai quá!"

"Hoa Trạch Loại mới là đẹp trai nhất!"

"Tôi thích Tây Môn!"

"Không ai thích Mỹ Tác à?"

...

Phòng bên cạnh, rổi cả phòng bên cạnh của bên cạnh, không cần biết có quen với nhau hay không, các cô gái cũng đều ùa đến như một làn sóng lớn, phòng 202 chớp mắt đã biến thành rạp chiếu phim.

Một năm này, Hứa Thanh Lăng đã thành công dùng sức của một người biến sinh viên đại học Cửu Giang trở thành những người đầu tiên trong thành phố xem "Vườn Sao Băng".

Bình Luận (0)
Comment