Chỉ trong mấy tuần lễ ngắn ngủi, áp phích của F4 đã được dán khắp ký túc xá nữ, ngay cả Tiêu Đình Đình chưa từng hâm mộ minh tinh nào bao giờ cũng dán một tấm áp phích của Ngôn Thừa Húc trên tủ quần áo của mình.
Phòng ngủ 202 chia thành hai phe chính, phe Đạo Minh Tự và phe Hoa Trạch Loại. Tào Tư Thanh là phe Tây Môn, sau khi xem phần hai, cô ấy đã hoàn toàn say mê Tây Môn. Về phần Hứa Thanh Lăng, cô là phe F4, không hâm mộ riêng bất kỳ thành viên nào.
Trong phòng họ, người si mê "Vườn Sao Băng" nhất chính là Triệu Tịnh, cô ấy còn làm hẳn một cuốn sổ nhỏ để trích dẫn những câu thoại kinh điển của Sam Thái. Nét chữ nắn nót, nghiêm cẩn, phối hợp với những hình vẽ tay xinh đẹp, nói thực thì còn chịu bỏ công bỏ sức hơn cả việc giam gia môn "Tiếng Trung Đại học".
Không chỉ như thế, Triệu Tịnh còn dùng băng ghi lại lời thoại của Sam Thái.
"Phụ nữ như kim cương hoa lệ, như ngọc trai lấp lánh. Tưởng rằng đã giành được vinh quang hư ảo của một Nữ Hoàng, nào đâu biết rằng xung quanh mình chỉ còn lại những chất độc bợ đỡ, những mùi hương ngạo mạn, một mùi hương vừa quyến rũ vừa chết người.”
Triệu Tịnh dùng máy nghe nhạc cầm tay của Hứa Thanh Lăng nên cô đã nghe đến mức lỗ tai sắp đóng kén.
Hứa Thanh Lăng không có hứng thú với phim truyền hình thần tượng của thời đại này. Sau khi trải nghiệm những thước phim có độ phân giải cực cao ở thế hệ sau, việc xem những bộ phim truyền hình với độ phân giải thấp như thế này luôn khiến cô cảm thấy khó chịu. Hơn nữa cô đã thuộc nằm lòng kịch bản này từ lâu, thực sự không còn sức lực để xem lại.
Các cô gái ở 202 đều nói rằng giờ trong mắt cô chỉ có mỗi tiền thôi, trong lúc bọn họ bận đu phim, cô lại vội vàng bán đĩa. Không chỉ bán trong trường mà còn bán cho người bên ngoài trường, mỗi lần tan học là bận tối mặt tối mày, có đôi khi còn phải nhờ các cô ấy tiếp hộ đủ loại cuộc gọi công việc.
Cũng may Hứa Thanh Lăng thường xuyên mua đồ ăn vặt cho mọi người trong ký túc xá nên mới bịt miệng được họ.
Nhờ bắt kịp cơn sốt "Vườn sao băng", phần tiếp theo thứ nhất và thứ hai đã giúp Hứa Thanh Lăng kiếm được 10 000 tệ. Tuy nhiên, cô không định làm việc này lâu dài, một khi thấy đủ là lập tức dừng tay.
Dù sao hiện tại, các cửa hàng cho thuê đĩa và băng đĩa nhạc mọc lên như nấm sau mưa. Đĩa ngày càng rẻ nên giá cho thuê cũng giảm, hầu như không có lãi.
Khai giảng mới bắt đầu, điều vui mừng nhất là không có ai trong sáu người ở ký túc xá rớt tín chỉ của tất cả các bài kiểm tra học kỳ trước.
Ba người Hứa Thanh Lăng, Diệp Tư Văn và Giang Bồng Bồng còn lấy được học bổng. Hứa Thanh Lăng giành được học bổng hạng nhất, còn Diệp Tư Văn và Giang Bồng Bồng giành được học bổng hạng hai. Nhà tài trợ của Đại học Cửu Giang thích mưa móc rải đều, tuy không nhiều, được cái phạm vi bao phủ rộng. Một phần tư số sinh viên đứng đầu sẽ có cơ hội nhận được học bổng, hạng nhất là 800 tệ, hạng hai là 500 tệ và hạng ba là 300 tệ.
Ba người nhận được học bổng cùng nhau góp tiền và mời mọi người trong ký túc xá tới tiệm mát-xa trên đường Nam đại học Cửu Giang một bữa. Trên đường về, Hứa Thanh Lăng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trương Đạt.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói run run của Trương Đạt: "Hứa Thanh Lăng, công an vừa đến ký túc xá của bọn anh lật tung mọi ngóc ngách lên tìm kiếm thứ gì đó! Dọa anh sợ muốn chết!"
Hứa Thanh Lăng nghe mà giật mình: "Hả? Công an đến ký túc xá các anh làm gì?"
Trương Đạt vẫn còn sợ, nhỏ giọng nói: "Cái vé tháng tự làm lần trước đã xảy ra chuyện! Một đàn anh năm bốn cùng ngành với bọn anh đã làm một đống vé thủ công để bán ra bên ngoài, chẳng may lại bị người soát vé núi Thương Hà phát hiện!”
Núi Thương Hà là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất ở Cửu Giang. Nó nổi tiếng khắp cả nước vì phong cảnh đẹp, vé vào cửa c*̃ng rất đắt đỏ. Một vé người lớn có giá 85 tệ, vé dành cho sinh viên dù đã giảm nửa nhưng cũng hơn 40 tệ. Anh chàng đó vẽ một đống vé vào cửa của núi Thương Hà rồi đem đi bán, sự việc đã diễn ra hơn nửa năm nhưng không một ai để ý. Cách đây một thời gian, núi Thương Hà thay đổi hệ thống kiểm tra vé mới nên anh ta mới bị bắt quả tang.
Nhân viên trong Ban quản lý đã trình báo cơ quan công an, cơ quan công an lần theo manh mối, tìm tới "nơi sản xuất" vé giả, hóa ra là sinh viên Học viện Mỹ thuật Đại học Cửu Giang!
Trong lòng Hứa Thanh Lăng thắt lại: "Lần trước anh không dùng vé tháng đó phải không?"
Trương Đạt vội nói: "Không dùng! Lần trước nghe em nói vậy, anh lập tức quẳng nó đi rồi!”
Hứa Thanh Lăng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Nói thật, hiện giờ trán Trương Đạt vẫn còn đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ trong thoáng chốc mà đã có mười mấy bạn học bị kéo về học viện thẩm vấn.
Trương Đạt: "Anh nghe đồn đàn anh kia đã xin được việc rồi, là vị trí biên tập viên mỹ thuật của một nhà xuất bản lớn. Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, em nói xem việc này có bị ghi vào hồ sơ không?"
Hứa Thanh Lăng: "Ai mà biết được! Tính chất vụ việc nhẹ hay nặng còn phải xem trường học và cảnh sát xử lý thế nào nữa."
Trương Đạt liên tục bày tỏ lòng biết ơn qua điện thoại: "Hứa Thanh Lăng, từ nay trở đi em chính là ân nhân cứu mạng của anh! Có công việc bẩn thỉu, mệt nhọc gì, em cứ để anh làm là được!"
"Không thèm nghe anh nói nữa!" Hứa Thanh Lăng lười nghe mấy lời miệng lưỡi dẻo quẹo của Trương Đạt, lập tức cúp điện thoại.
Phùng Niệm Hạ đã tới đơn vị thực tập ở Bắc Kinh báo danh, Trương Đạt cũng sắp phải đến một viện thiết kế ở Cửu Giang để thực tập. Đừng nói công việc bẩn thỉu mệt nhọc, e là từ nay về sau sẽ khó mà gặp được những người khác trong nhóm Dương Hủ.
Cô vừa cúp máy thì điện thoại của Tiêu Đình Đình lại vang lên, giáo viên cố vấn thông báo với cô ấy rằng buổi họp lớp sẽ bắt đầu lúc 7 giờ tối.
Ai mà ngờ rằng buổi họp lớp đầu năm học lại liên quan tới chuyện vé giả do sinh viên học viện mỹ thuật tự chế! Nghe nói ban đầu anh sinh viên năm tư này tính làm giả vé tháng cho bản thân sử dụng thôi, nhưng sau đó lại bị một băng nhóm cũng kinh doanh mấy thứ này bắt quả tang, ép anh ta phải làm vé giả cho họ. Cuối cùng anh ta đã giúp băng đảng đó kiếm được lợi nhuận hơn chục nghìn tệ.
Hậu quả là sắp tốt nghiệp lại bị trường cưỡng chế thôi học, cũng không giữ được công việc tốt đã thoả thuận xong.
Sau buổi họp lớp, mấy cô gái ở ký túc xá 202 trò chuyện suốt dọc đường, ai nấy đều thở dài. Hết bốn năm đại học lại chỉ nhận được tờ giấy chứng nhận, còn để lại vết nhơ không thể xóa trong hồ sơ, cuộc đời anh ta thực sự tiêu tùng rồi.
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực, thở dài: "Nói vậy chứ công an vẫn tha cho anh ta một con đường, không bắt anh ta phải ngồi tù. Mặc dù không xin vào được công ty lớn nhưng có giấy chứng nhận tốt nghiệp thì vẫn có thể ra ngoài xông xáo thử. Nếu đủ liều, không chừng sẽ tạo dựng được cả một mảnh trời riêng của mình. Chưa đến phút chín mươi, ai mà biết được cuộc đời này sẽ thế nào…”
Tiêu Đình Đình đã ra ngoài xã hội lăn lộn, cũng trải qua một số chuyện nên gật đầu đồng tình: “Hiện nay, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật đều ra ngoài lập nghiệp, có kỹ năng là có thể kiếm sống, chỉ cần đừng đi sai đường là được!"
…
Hai vị tướng tài trong tổ dự án của Dương Hủ đã đi mất, Hứa Thanh Lăng và một nam sinh năm hai khác tên Chu Mẫn Hành được nhắc lên thành lực lượng chính.
Sau khi tiết học "Vẽ tay và sáng tác" của tuần thứ hai sau khai giảng kết thúc, Dương Hủ bảo Hứa Thanh Lăng ở lại, lấy từ trong túi tài liệu ra một tờ giấy đưa cho cô: "Hoàn thiện phương án này của em đi."
Hứa Thanh Lăng cầm lấy và xem qua: "Đây không phải bản thiết kế phòng ngủ mà em đã vẽ cho Thẩm An Ngô sao?"
Dương Hủ liếc cô: “Đúng vậy. Cách đây không lâu thầy và anh ấy đã bàn bạc lại với nhau. Anh ấy khá hài lòng với cách bố trí phòng ngủ mà em đưa ra. Thầy sẽ giao phần phòng ngủ cho em, vì em đã có thông tin liên hệ của anh ấy nên nhớ thảo luận chi tiết với anh ấy, cuối cùng làm một bản phối cảnh trên máy tính rồi đưa lại cho thầy.”
Hứa Thanh Lăng há to miệng, đây là một dự án trị giá hơn một triệu tệ, vậy mà thầy giao phương án phòng ngủ cho cô làm?
Cô nhanh chóng động não, chớp mắt đã nghĩ đến một chuyện khác, chậm rãi đưa tay về phía Dương Hủ, cười thầm: "Thầy Dương, thế này có xem là phương án của em thắng không? Chẳng phải thầy từng nói người thắng sẽ được khen thưởng sao?"
Dương Hủ cười híp mắt nhìn cô: "Cuối học kỳ em không cần phải nộp bài. Bản kế hoạch này sẽ là bài cuối kỳ môn vẽ tay và sáng tác trong học kỳ này của em. Giờ em đã hài lòng chưa?"
Hứa Thanh Lăng không cười nổi: “...." Phần thưởng quái quỷ gì vậy!
Dương Hủ lại lấy ra một chồng bản vẽ khác: “Đây là tài liệu cho dự án thầy vừa đảm nhận. Chủ nhà không hài lòng với kết cấu căn hộ nên đưa ra rất nhiều yêu cầu. Thầy đã bảo Chu Mẫn Hành làm một bản phương án cho thầy, em nhớ chia bớt công việc với cậu ta, xem thử cậu ta có cần giúp đỡ gì không.”
Quả nhiên đàn anh, đàn chị vừa đi, công việc của cô sẽ ngày một nặng. Vấn đề là học kỳ này có nhiều môn hơn học kỳ trước.
Có lẽ do sắc mặt của cô quá ủ dột, Dương Hủ bèn cầm cuốn sách trong tay lên, gõ vào đầu cô: “Thầy sẽ không để em làm không công đâu. Từ giờ trở đi, chỉ cần phương án của em được thông qua, thầy sẽ trả cho em một phần hoa hồng của dự án đó.”
Khuôn mặt mướp đắng của Hứa Thanh Lăng lập tức biến thành đóa hoa tươi rói: "Dạ!"
…
Trở lại ký túc xá, Hứa Thanh Lăng bật máy tính lên, sử dụng phần mềm đồ họa máy tính để hoàn thiện bản phối cảnh vẽ tay, sau đó gửi nó đến địa chỉ hòm thư điện tử của Thẩm An Ngô.
May thay cô vẫn còn giữ tấm danh thiếp anh đưa cho lúc trước, trên đó có ghi địa chỉ hòm thư của anh. Sau khi gửi đi, cô lại lo anh bận rộn nhiều việc, có thể sẽ bỏ lỡ thư của mình nên đã để lại tin nhắn cho anh ấy trên OICQ, bảo anh có thời gian rảnh thì nhớ kiểm tra hòm thư, có ý kiến gì thì có thể trả lời trực tiếp cho cô qua email.
Có thể thấy anh rất ít khi dùng OICQ, hầu như lần nào cô đăng nhập, ảnh đại diện của anh cũng xám xịt.
Sau khi giải quyết mọi chuyện, Hứa Thanh Lăng đang định lôi dự án Dương Hủ mới nhận ra nghiên cứu một chút, bỗng, một tin nhắn hiện lên trên chiếc loa nhỏ của cửa sổ trò chuyện, cô bấm xem, mắt dán chặt vào dãy số vô cùng quen thuộc.
Dãy số mà cô khóc lóc van nài để được kết bạn ở kiếp trước thế mà lại xuất hiện trong cửa sổ trò chuyện của cô.
Cô giơ tay, bấm thẳng vào dấu "X". Có điều, dường như người ở đầu bên kia biết cô đang lên mạng nên liên tục gửi tin nhắn tới.
aDay: [??? Sao cô từ chối kết bạn với tôi?]
aDay: [Cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho bà tôi hôm ở Thuý Cốc. Sau đó bà tôi cứ khen cô mãi. Ngày ấy thấy cô khóc, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Tuy chúng ta không có duyên trở thành người yêu nhưng cũng đâu đến mức là kẻ thù, đúng không? Chí ít chúng ta từng học chung một lớp tận ba năm trời mà, chẳng lẽ ngay cả tư cách kết bạn với cô tôi cũng không có sao?]
Hứa Thanh Lăng không nhịn được bật cười thành tiếng, ý xấu chôn dưới đáy lòng bắt đầu rục rịch, gõ thêm một câu vào cửa sổ trò chuyện trước khi từ chối: [Anh đi hỏi Uyển Nguyệt xem mình có tư cách kết bạn với tôi không.]
aDay: [Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy. Dù cô ấy là bạn gái của tôi cũng không có quyền can thiệp vào việc tôi kết bạn với ai.]
Quả nhiên, từ đầu tới cuối vẫn là cái tính đó. Hứa Thanh Lăng lười trả lời anh ta, giơ tay tắt tin nhắn đi.
Lúc này, một góc rèm bị vén lên, Quách Lệ Na thò đầu vào, đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói: "Hứa Thanh Lăng, mình có chuyện muốn nói với cậu, nghe xong cậu đừng giận được không?"
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Có chuyện gì?"
Mặt Quách Lệ Na càng ngày càng đỏ, cô ấy ngập ngừng nói: "Thuyền không có mái chèo nói anh ấy sắp tới Cửu Giang công tác, muốn gặp mình một lần."
Hứa Thanh Lăng sửng sốt: "Thuyền không có mái chèo? Không phải cậu đã tuyệt giao với anh ta rồi sao?"
Quách Lệ Na cúi đầu xoắn vạt áo: "Chưa tuyệt giao. Sau lần đó, anh ấy đã xin lỗi mình rất nhiều lần. Mình suy xét hồi lâu, cảm thấy lúc ấy anh ấy thua cờ nên nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, chưa đủ để chứng minh nhân phẩm anh ấy kém cỏi. Hiếm khi có dịp khi anh ấy đến Cửu Giang, mình nghĩ… Hay là đi gặp thử xem sao."
Ai mà không có mấy người bạn trên mạng. Hứa Thanh Lăng cũng không phải loại người nhỏ nhen, mặc dù ấn tượng của cô về Thuyền không có mái chèo chẳng có gì đặc biệt.
"Cậu muốn gặp thì đi gặp thôi. Nhưng tốt nhất là hẹn gặp ở nơi công cộng, chú ý an toàn. Nếu thực sự không được thì cứ hẹn anh ta ở đại học Cửu Giang."
Quách Lệ Na muốn nói lại thôi: "Thanh Lăng, cậu… Cậu đi gặp anh ấy với mình được không?"
Hứa Thanh Lăng lắc đầu: "Mình không có ấn tượng tốt với anh ta, kiểu gì cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ khi vừa gặp người thôi, đến lúc đó lại làm ảnh hưởng tới bầu không khí của buổi gặp mặt giữa hai người nữa. Cậu vẫn nên tự mình đến gặp anh ta thì hơn, dù sao cậu cũng là người thân nhất với anh ta trong phòng ký túc mà.”
Quách Lệ Na muốn gặp nhưng lại xoắn xuýt chẳng biết có nên không, dù gì thì trước giờ cô ấy đã từng đi gặp bạn trên mạng lần nào đâu.
Tuy hành vi mất phong độ của Thuyền không có mái chèo khi thua cờ lần trước khiến người ta ngán ngẩm, nhưng lúc nghỉ đông ở nhà, cô ấy đã ra quán net lên mạng, anh ta lại đến tìm cô ấy nói chuyện phiếm, sau vài lần như vậy, ấn tượng của Quách Lệ Na với anh ta lại thay đổi, tốt lên.
Thành thật mà nói, ấn tượng về Thuyền không có mái chèo trong lòng Quách Lệ Na khá tốt. Mấy chàng trai mà cô ấy tiếp xúc ở Học viện Mỹ thuật tương đối nữ tính, vì vậy khí chất của trai khoa học kỹ thuật tỏa ra từ Thuyền không có mái chèo rất có sức hấp dẫn với cô ấy.
Quách Lệ Na còn muốn nói thêm gì đó thì mấy người Triệu Tịnh đã trở về. Cô ấy đành phải trở lại vị trí của mình, lần trước vì Thuyền không có mái chèo mà cô ấy đã nảy sinh chút khúc mắc với Triệu Tịnh, nên vô thức không muốn nói cho Triệu Tịnh biết chuyện Thuyền không có mái chèo sắp tới Cửu Giang.
Trong toàn bộ ký túc xá 202, ngoại trừ cô ấy và Hứa Thanh Lăng, bốn người còn lại đều đã có bạn trai. Nhưng Hứa Thanh Lăng là không muốn yêu đương thôi, chứ nếu thích thì cô đã có bạn trai từ lâu rồi. Lần trước có chàng trai tên Quan Bằng bên học viện Quản trị Kinh doanh đã theo đuổi cô rất lâu.
Quách Lệ Na cũng muốn có bạn trai, nhưng tiếc là cô ấy không gặp được chàng trai mình thích ở đại học Cửu Giang, chỉ có Thuyền không có mái chèo mới khiến trái tim cô ấy đập rộn ràng một chút.
Còn một tuần nữa là Thuyền không có mái chèo sẽ đến Cửu Giang. Quách Lệ Na vừa mong chờ vừa hoảng hốt. Sau khi đọc cuốn tiểu thuyết “Lần tiếp xúc thân mật đầu tiên”, cô ấy rất thích câu chuyện hẹn hò qua mạng trong đó. Nhưng các bạn cùng lớp từng gặp bạn trên mạng lại khuyên cô ấy rằng tốt nhất là đừng gặp vì rất dễ vỡ mộng.
Quách Lệ Na gục xuống bàn suy nghĩ hồi lâu rồi gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Lăng trên OICQ: "Cậu không đi gặp Thuyền không có mái chèo với mình cũng được. Nhưng cuối tuần cậu có thể đi làm tóc và mua quần áo với mình được không?"