Quách Lệ Na đến từ một thị trấn rất xa xôi ở phía Tây Bắc. Học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, cô ấy cứ học xong là trở về phòng ngủ, phần lớn thời gian đều dùng để tô vẽ và không nói chuyện nhiều với người khác. Sau khi cùng mua một chiếc máy tính với Triệu Tịnh, cô ấy đã đăng ký số OICQ và kết bạn với rất nhiều bạn trên mạng. Từ đó trở đi, cô ấy say mê trò chuyện với bạn bè qua mạng và quen Thuyền không có mái chèo.
Vì trò chuyện trực tuyến, chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, tốc độ đánh máy của Quách Lệ Na đã tăng vọt, từ hai mươi ký tự đến hơn một trăm ký tự trên một phút, ngay cả ký tự năm nét khó nhớ cũng được khắc ghi trong tâm khảm.
Trên mạng, Quách Lệ Na như cá gặp nước nhưng ngoài đời lại rất tự ti vì bề ngoài của mình. Bởi khung xương cô ấy khá lớn, còn rất cao.
Hứa Thanh Lăng là người duy nhất trong ký túc xá có chiều cao bằng cô ấy, nhưng khung xương Hứa Thanh Lăng tinh tế, dáng người cân đối. Không giống Quách Lệ Na, nơi cô ấy xuất hiện, tất cả nam sinh đại học Cửu Giang đều trở nên xinh xắn đáng yêu. Cô ấy lại không thích những chàng trai thấp hơn mình. Ở đại học Cửu Giang toàn những nam sinh như vậy, nếu muốn tìm bạn trai, cô ấy chỉ có thể tìm trong số những sinh viên thể thao được tuyển thẳng của học viện thể thao hoặc đội tuyển của trường.
Vì lợi thế về chiều cao nên những người đó đi đường đều vểnh mũi lên trời. Cô ấy để ý người ta nhưng người ta lại chướng mắt cô ấy.
Trước khi đồng ý gặp Thuyền không có mái chèo, cô ấy đã hỏi chiều cao của anh ta. Thuyền không có mái chèo nói mình cao 1m81, Quách Lệ Na nhìn con số trong tin nhắn, không thể kìm nén độ cong của miệng nữa.
Trong buổi tâm sự của phòng, Quách Lệ Na nghe Tiêu Đình Đình nói chênh lệch chiều cao tối ưu giữa nam và nữ là 12 cm. Chiều cao của cô ấy vừa khít 169 cm, thật hoàn hảo.
Vì chiều cao của Thuyền không có mái chèo, Quách Lệ Na cảm thấy dù anh ta có hơi xấu xí, cô ấy cũng có thể chấp nhận.
...
Cuối cùng Hứa Thanh Lăng vẫn dành ra một ngày để đi làm tóc, mua quần áo với Quách Lệ Na.
Mấy tiệm cắt tóc trên đường Nam đại học Cửu Giang đã tung ra một kiểu tóc thẳng mới có tên là duỗi tóc hơi nước, giá cả đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi, một lần làm tóc tốn tận 130 tệ.
Nghe nói dù tóc khô, xơ đến đâu cũng sẽ trở nên mềm mượt và óng ả sau khi được duỗi bằng hơi nước. Hứa Thanh Lăng đã làm tóc quá nhiều lần nên tất nhiên nhớ rõ công nghệ của thời đại này không hoàn hảo như thế hệ sau. Quá trình duỗi tóc rất phức tạp và phải mất ít nhất sáu hoặc bảy tiếng mới hoàn thành.
Nếu không phải bạn cùng phòng thân thiết thì cô sẽ không đi làm tóc cùng, giờ không có điện thoại thông minh để chơi nên có khác gì ngồi tù đâu.
Quách Lệ Na muốn làm nhưng lại ngại giá cả quá đắt nên xoắn xuýt mãi không quyết định được. 130 tệ là gần nửa tháng phí sinh hoạt của cô ấy. Chủ quán thấy cô ấy còn dẫn theo một bạn học thì đề nghị hai người làm cùng nhau, như vậy sẽ rẻ hơn và đỡ mất công người kia phải ngồi đó chờ đợi.
Hứa Thanh Lăng thực sự không muốn ngồi đó chờ một mình. Cô đang chê tóc mình quá dài, gội đầu phiền phức bèn nhân cơ hội này cắt ngắn, thuận tiện ép thẳng luôn.
Máy duỗi hơi nước năm 2002 có thể khiến tóc bạn thẳng hơn cả dây sắt!
"Ông chủ, tôi làm cũng được nhưng ông phải lấy rẻ một chút. Một người 100, nếu đắt hơn thì chúng tôi không làm đâu. Uốn ion này phải mất cả ngày trời, quá phiền toái."
Quách Lệ Na nghe Hứa Thanh Lăng nói "nếu đắt hơn thì không làm", trong lòng hơi hoảng, không nhịn được đưa tay ra kéo tay áo cô, kết quả bị Hứa Thanh Lăng véo tay.
Chủ quán thấy dáng vẻ không kiên nhẫn, không muốn chờ đợi của Hứa Thanh Lăng thì vội nói: "100 thì 100, làm xong nếu hài lòng nhớ giới thiệu cho tôi thêm vài khách nữa nhé!”
Quách Lệ Na nghe thấy giá tiền này thì không do dự nữa mà sảng khoái đồng ý.
Mặc dù Hứa Thanh Lăng đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ rằng cô và Quách Lệ Na phải mất tám tiếng mới hoàn thành quá trình duỗi hơi nước! Tám tiếng đồng hồ! Từ mười một giờ sáng đến bảy giờ tối!
May mà thành quả cuối cùng không tệ. Ngoài duỗi tóc, Quách Lệ Na còn cắt tóc mái, vừa vặn che đi phần trán rộng của cô ấy. Khỏi phải nói, Hứa Thanh Lăng cảm thấy làm tóc xong, cô ấy trông sáng sủa hơn trước rất nhiều.
Hứa Thanh Lăng nhìn bản thân trong gương, sau khi uốn ion, mái tóc dài vừa đen vừa sáng lại mượt mà dán sát vào da đầu khiến đường nét khuôn mặt của cô nổi bật hơn trước. Sự ngây thơ trong mắt giảm đi, cảm giác đã trưởng thành lên khá nhiều.
Cô đã nhờ thợ làm tóc cắt bớt mười mấy cm, cảm giác người mình nhẹ đi mấy cân, thế này thì không cần đi cắt tóc trong thời gian dài sắp tới nữa rồi.
Khi hai người bước ra khỏi tiệm cắt tóc thì trời đã tối, Quách Lệ Na cảm thấy rất ngại, bèn chủ động mời Hứa Thanh Lăng ăn lẩu malatang.
Ăn lẩu malatang xong, Hứa Thanh Lăng còn giúp cô ấy tỉa lông mày, xỏ lỗ tai và mua một bộ quần áo mới.
Bước từ đường Nam đại học Cửu Giang ra, Hứa Thanh Lăng mượn ánh đèn đường nhìn đi nhìn lại Quách Lệ Na, không nhịn được trêu chọc: "Đẹp quá! Đừng nói là Thuyền không có mái chèo, dù thuyền có mái chèo thì cũng bị cậu mê hoặc thôi!"
Mất công cả nửa ngày còn có thể vì ai?
Mặt Quách Lệ Na đỏ ửng, sẵng giọng: "Cậu đừng nói mình nữa, cậu nhìn bản thân đi, làm tóc xong là thành hoa khôi rồi."
Hứa Thanh Lăng bật cười: "Được rồi. Chúng ta đừng khen xã giao nhau nữa, quay lại trường học thôi."
...
Từ những ngày cuối tuần của tuần đầu tiên sau khai giảng, con đường chính trong khuôn viên trước đã xuất hiện rất đông người qua lại, lý do là các câu lạc bộ tới để tuyển thành viên mới.
Sau vụ cãi nhau với Thuyền không có mái chèo lần trước, Quách Lệ Na đã tham gia câu lạc bộ cờ. Câu lạc bộ cờ thường tổ chức các cuộc tranh tài, đôi khi sẽ vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ, học kỳ này Quách Lệ Na không có kế hoạch tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào khác.
Thật ra Hứa Thanh Lăng chẳng muốn gia nhập câu lạc bộ chi cho mệt, cuối tuần cô còn bận đi làm thêm để kiếm tiền nhưng cô không chịu được khi người ta nhét đủ loại tờ rơi vào tay mình.
"Câu lạc bộ tâm lý học của chúng tôi có nhiều hoạt động lắm. Nếu các bạn nữ tham gia thì không cần phải trả bất kỳ khoản phí hoạt động nào."
"Các bạn ơi, tham gia câu lạc bộ bóng rổ của chúng tôi đi, thành viên nữ chẳng những không phải trả phí tham gia mà còn được thưởng khi chơi trò chơi đấy..."
"Bạn học, dàn nhạc quân đội nữ của chúng tôi thường tham gia nhiều hoạt động khánh điển khác nhau và có tiền lương!"
Hứa Thanh Lăng nhận từng tờ một, còn chưa kịp đọc thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo, sau đó một nam sinh bắt đầu đọc những câu quảng cáo bằng tiếng Quan Thoại với giọng hơi Hồng Kông pha Đài Loan: "Tình nhân trong mộng của tôi, cô ấy có mái tóc đen dài và xinh đẹp…”
Đây là quảng cáo nổi tiếng nhất trên TV gần đây - quảng cáo dầu gội đầu của Lưu Thiên Vương.
Một tràng cười vang lên, Quách Lệ Na nhìn thấy một đám nam sinh cười với mình và Hứa Thanh Lăng, cô ấy chợt nhận ra bọn họ đang ồn ào chuyện gì nên đỏ bừng mặt.
Không hiểu sao Hứa Thanh Lăng thấy giọng Hồng Kông kỳ lạ kia rất quen thuộc, vừa quay lại đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc giữa một nhóm chàng trai cao lớn.
Quan Bằng thấy Hứa Thanh Lăng thì ngây dại, không thể nói nốt nửa câu thoại còn lại của mình.
Lần trước, Quan Bẳng nhìn thấy Hứa Thanh Lăng hẹn hò với bạn trai trên đường Nam đại học Cửu Giang thì đã hết hy vọng. Kể từ đó, cậu ta quen thêm hai người bạn gái, một người ngành tiếng Trung và một người ngành tiếng Anh, về cơ bản, cứ hai tháng lại đổi một người.
Ban nãy anh ta đang ngồi ở ven đường với một nhóm bạn trong câu lạc bộ bóng rổ, tiến hành bình phẩm từ đầu đến chân và chấm điểm từng cô gái đi ngang qua, bỗng nhiên có hai cô gái cao ráo ung dung đi tới.
Anh ta không nhìn rõ dung mạo của hai người, cũng chưa kịp chấm điểm thì người đã đi lướt qua. Đúng lúc này, quảng cáo của Lưu Thiên Vương chợt hiện lên trong đầu Quan Bằng, anh ta bèn bắt chước, nhằm thu hút chú ý của 2 cô gái kia.
Quả nhiên, hai cô gái đó đã quay lại nhìn, Quan Bằng không ngờ trong đó lại có người quen.
Hứa Thanh Lăng nhìn Quan Bằng cao lớn cứ đứng ngây ra đó nhìn mình, như con trai ngốc nhà địa chủ. Trông người này không giống sinh viên năm ba đại học, cùng lắm là học sinh lớp 10, không thể cao hơn nữa. Cô không thèm để ý anh ta mà kéo Quách Lệ Na về ký túc xá.
"Hứa Thanh Lăng, câu lạc bộ bóng rổ của bọn tôi không tệ đâu! Em đừng chạy!"
Cuối cùng Quan Bằng cũng phản ứng lại, nhấc chân nhảy qua bàn như chạy vượt rào, muốn đuổi theo cô.
Các thành viên câu lạc bộ bóng rổ phía sau cười ngặt nghẽo, không ngờ Quan Bằng cũng có ngày này - bị con gái nhìn như đống gì đó bẩn thỉu. Thoáng cái người đã biến mất.
...
Hứa Thanh Lăng dựa theo những gì Dương Hủ nói, chủ động liên hệ với Chu Mẫn Hành, kết bạn với số OICQ của cậu ta, sau đó đi thẳng vào vấn đề, đầu tiên là giới thiệu bản thân, rồi hỏi cậu ta có vấn đề gì cần cô hỗ trợ hay không.
Chu Mẫn Hành có vẻ rất lạnh lùng, mãi đến một ngày sau cậu ta mới trả lời hai chữ: [Không cần.]
Cậu ta nói không cần thì "Không cần" thôi, Hứa Thanh Lăng cũng không phải kiểu người mặt nóng dán mông lạnh.
Thẩm An Ngô nhanh chóng trả lời hòm thư điện tử của cô. Anh không đưa ra bất kỳ đề xuất sửa đổi nào mà chỉ hỏi rất nhiều chi tiết về phương diện thi công.
Ví dụ, làm sao để giải quyết vấn đề thoát nước của hồ thuỷ tạ trong phòng ngủ? Đá bên trong được sử dụng chất liệu gì? Cách giải quyết vấn đề độ ẩm trong phòng?
Ngoài ra còn màu tường, anh không thích tường quá trắng. Anh nên dùng vật liệu gì để làm tường?
Hứa Thanh Lăng chết lặng khi nhìn thấy những câu hỏi trong hòm thư điện tử. Cô cảm thấy Thẩm An Ngô thật sự dã suy nghĩ rất nghiêm túc về thiết kế phòng ngủ của mình, chỉ là mấy câu anh hỏi cô không trả lời được.
Không có kinh nghiệm thi công dự án nên cái gọi là bản phối cảnh của cô ấy chỉ là bản vẽ thôi. Nhưng cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, cô nhanh chóng gọi điện cho Dương Hủ để xin giúp đỡ khẩn cấp về vấn đề thi công chi tiết.
Dương Hủ đề xuất thiết kế hệ thống thoát nước của thuỷ tạ tương tự như hệ thống thoát nước của bồn tắm. Bình thường sẽ dùng ống thoát nước ẩn dưới sàn, khi muốn thoát nước thì có thể xả trực tiếp, rất thuận tiện. Đá thì có thể dùng đá cuội màu đen....
Ở bên này, cô còn chưa nói chuyện xong với Dương Hủ, ảnh đại diện của Thẩm An Ngô đã sáng lên, không lâu sau, anh gửi đến một tin nhắn: [Thứ bảy tuần này chú sẽ cùng Bạc Thanh đến công trường biệt thự Long Não, đến lúc đó cháu cũng tới đi. Nếu muốn trở thành nhà thiết kế nội thất thì phải nói chuyện nhiều hơn với chủ nhà chứ.]
Hứa Thanh Lăng bèn nói việc này với Dương Hủ, Dương Hủ nói thứ bảy mình không rảnh, bảo cô qua đó tìm hiểu cẩn thận và học tập nhiều một chút.
Hứa Thanh Lăng kẹp điện thoại di động giữa tai và bả vai, rảnh tay trả lời tin nhắn của Thẩm An Ngô: "Vâng, chú Thẩm."
Thẩm An Ngô ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dừng ở hai chữ "Chú Thẩm", trong mắt hiện lên nụ cười khổ, chẳng biết từ bao giờ "Ngài Thẩm" đã biến thành "Chú Thẩm”...
"Mười giờ sáng thứ bảy, chú đợi cháu ở biệt thự Long Não."
Hứa Thanh Lăng vừa định nhắn tin trả lời thì chợt phát hiện cáp mạng bị ngắt, không tài nào gửi tin nhắn đi được.
Triệu Tịnh đang lướt mạng cũng bị ngắt kết nối làm cô ấy không thể ngồi yên, vội ra ngoài xem các ký túc xá khác có bị ngắt kết nối không.
Một lúc sau cô ấy quay lại, lo lắng báo: "Xong đời! Bên viễn thông phát hiện chúng ta lén lút xài mạng sau lưng họ nên đã rút hết dây cáp, khoá luôn hộp băng thông mở rộng rồi."
Kể từ khi đám nam sinh bên ngành khoa học máy tính khám phá ra bí kíp truy cập mạng miễn phí và dạy nó cho mấy cô gái. Từ đầu học kỳ này, số người trả phí băng thông mở rộng ở các ký túc xá đã giảm mạnh.
Bên viễn thông nhận thấy dữ liệu cung cấp cho đại học Cửu Giang hàng tháng không chênh lệch so với lúc trước nhưng chi phí lại giảm một nửa nên đã đến từng ký túc xá kiểm tra và biết chuyện gì đang xảy ra. Nhân viên báo cáo lại tình hình với bên trên và lên tận tầng khóa hộp băng thông rộng ngay trong ngày.
Triệu Tịnh thở phì phò nói: "Nói cắt là cắt, không thèm báo trước một tiếng! Một học kỳ sáu trăm tệ, một năm là một ngàn hai, quy định hiện tại lại chỉ cho phép kết nối bốn máy tính! Quá đắt!"
Giang Bồng Bồng cũng cảm thấy đắt: "Nghe nói lưu lượng họ phân bổ cho đại học Cửu Giang lưu lượng là cố định, nên phí mạng cũng cố định, không xê xích gì mấy. Càng nhiều người sử dụng thì chi phí theo đầu người càng giảm. Tương tự, càng ít người sử dụng thì sẽ nhiều lên. Trường học c*̃ng thật là, hiện tại ký túc xá sinh viên đâu có nhiều máy tính, vậy mà một năm thu mỗi người những 300 tệ. Chúng ta không còn cách nào khác sao? Phải ngoan ngoãn trả số tiền này thật hả?"
300 tệ, tức là phải báo lại với gia đình để không tính vào phí sinh hoạt.
Hứa Thanh Lăng đứng dậy: "Mình đi xem hộp băng thông rộng."
Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng cũng đi cùng cô. Lúc này, trước hộp băng thông rộng đặt nơi cuối hàng lang đã có hai nữ sinh của phòng bên cạnh đứng táy máy gì đó. Họ cùng nhau kéo mạnh nắp hộp, mặc dù đã khóa nhưng khe hở vẫn rất lớn.
Một bạn nữ thò tay qua khe hở luồn vào, kết quả cổ tay có hơi lớn nên bị cấn, để lại một vệt đỏ rực, thế mà vẫn chưa tìm thấy dây mạng của phòng mình.
Cô gái tức đến độ mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Nghe nói một số ổ khóa ở ký túc xá nam bị cạy ra, có người còn tìm thợ sửa khóa đến phá. Chỉ có chúng ta mới văn minh như vậy thôi."
Hứa Thanh Lăng đứng đó, đánh giá cổ tay mình và đối phương rồi nói: "Để mình thử."
Triệu Tịnh: "Đúng đúng đúng! Tay Thanh Lăng nhỏ, để cô ấy thử đi!"
Mấy cô gái luống cuống tay chân, cổ gắng giật cho khe hở mở rộng nhiều nhất có thể, Hứa Thanh Lăng đứng phía dưới nhìn một hồi, thấy sợi cáp mạng 202 và 203 thì thò tay vào, khóa chặt vị trí, rút hai sợi cáp mạng ra rồi lần lượt nhét vào hai ổ cắm trống dựa theo cảm giác.
Sau khi kết nối, cô kiểm tra lại qua khe hở, phát hiện ra đó đúng là hai sợi cáp mạng nối giữa ký túc xá của cô và ký túc xá bên cạnh!
“Cuối cùng cũng không cần cạy khóa nữa!” Trong lúc nhất thời, mấy các cô gái phá lên cười.
Hứa Thanh Lăng: "Cứ dùng tạm đã, khi nào không dùng được nữa thì trả tiền."
Mấy cô gái không hẹn mà cùng mím môi cười.
Hứa Thanh Lăng nhảy khỏi ghế, thản nhiên liếc nhìn cửa sổ bên cạnh, ánh mắt bỗng đờ ra.
?
Giang Bồng Bồng nhìn theo ánh mắt của cô, trợn to mắt: "Người đàn ông đứng đối diện Quách Lệ Na là ai vậy?"
Triệu Tịnh nghe xong lập tức chạy tới, trong chốc lát, ba cái đầu chúm chụm trước cửa sổ, cố nhìn ra ngoài.
Cửa sổ ở cuối hành lang hướng về phía ký túc xá nữ và thường có rất ít người qua lại. Quách Lệ Na đang đứng ở tầng dưới nói chuyện với một người đàn ông mặc áo khoác đen.
Các cô đứng ở cửa sổ tầng hai nên có thể thấy rất rõ.
Quách Lệ Na có mái tóc dài thẳng màu đen, mặc một chiếc áo mỏng màu trắng có ren ở tay áo và viền áo, bên dưới là váy kẻ sọc, chân đi bốt. Từ bóng lưng có thể thấy một cô gái đang độ thanh xuân xinh đẹp, nào còn dáng vẻ giản dị giống ngày thường? Người đàn ông đối diện trông lớn hơn họ vài tuổi. Anh ta đeo kính gọng vàng, dáng người cao và khuôn mặt rất gầy.
Triệu Tịnh bỗng phản ứng lại, vô thức cao giọng: "Đây là Thuyền không có mái chèo đúng không?"