Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 58

Cửa sổ hành lang tầng hai quá gần mặt đất. Tiếng hét của Triệu Tịnh lập tức khiến Quách Lệ Na và người đàn ông mặc áo khoác đen cùng ngẩng đầu nhìn về phía các cô.

"Lệ Na!" Giang Bồng Bồng chẳng những không xấu hổ, còn kiễng chân thò đầu ra vẫy tay với Quách Lệ Na.

Chỉ một khoảnh khắc đã tạo cơ hội cho ba cặp mắt trông rõ người đàn ông. Khuôn mặt người này rất gầy, ngũ quan không tính là đẹp nhưng nhìn chung cũng khá được, có khí chất tản mạn phóng khoáng mà sinh viên không có.

Quách Lệ Na bị các cô làm cho ngượng chín mặt, cô ấy chỉ nói với Hứa Thanh Lăng về việc đi gặp bạn trên mạng, không nói rõ thời gian cụ thể. Thuyền không có mái chèo hẹn gặp mặt cô ấy ở ngay dưới ký túc xá nữ. Cô ấy nghĩ trong trường học an toàn nên đồng ý, còn cố tình dẫn người đến hành lang nhỏ bên cạnh ký túc xá. Bình thường ở đây không có ai nhưng không hiểu sao lại bị người trong ký túc xá bắt gặp.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thuyền không có mái chèo, cô ấy đã có ấn tượng rất tốt về anh ta. Anh ta không hề nói dối về chiều cao của mình, hơn nữa còn đẹp trai hơn cô ấy tưởng tượng đôi chút.

Cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta luôn dán chặt lên người mình. Mặt Quách Lệ Na nóng bừng, ngại ngùng không dám nhìn anh ta quá lâu.

Thấy bị bạn cùng phòng phát hiện, Thuyền không có mái chèo ngẩng đầu lên đánh giá bạn cùng phòng của cô ấy đầy hứng thú.

Không biết tại sao, Quách Lệ Na rất sợ anh ta đề nghị mời Triệu Tịnh và Hứa Thanh Lăng đi ăn cùng. Nhất là Triệu Tịnh, bởi trước đó cô ấy đã nói chuyện rất thân với Thuyền không có mái chèo.

May là anh ta không nói gì.

Ba cô gái phía sau cửa sổ trơ mắt nhìn Quách Lệ Na dẫn chàng trai kia đi. Anh ta còn quay đầu nhìn các cô vài giấy, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười nhạt.

Thị lực của Hứa Thanh Lăng rất tốt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt sau mắt kính của anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười của anh ta tràn ngập sự khiêu khích. Tuy cô không nói chuyện nhiều với Thuyền không có mái chèo nhưng cũng biết người này không mấy hào phóng. Trước đó, cô còn tự hỏi liệu mình có ôm định kiến về anh ta không, không ngờ lúc nhìn thấy người thật, ấn tượng của cô không hề cải thiện.

...

Mùa xuân ở Cửu Giang vẫn khá lạnh, nhưng hôm nay, để trông đẹp hơn, Quách Lệ Na chỉ mặc một lớp tất dưới váy. Gió lạnh khiến hàm răng cô ấy khẽ run lên.

Cù Tuấn c*̃ng không ngờ Cửu Giang lạnh như thế, anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dê. Tuy nhiên, khi nhìn cô gái mặc váy bên cạnh, anh ta bỗng cảm thấy không còn lạnh như thế nữa.

“Người vừa nhận ra anh là Tuyết phải không?" Mặc dù anh ta là một trong những người đầu tiên ở Trung Quốc truy cập mạng nhưng vẫn hơi xấu hổ khi bị người khác gọi thẳng tên tài khoản ở ngoài đời.

Tuyết là tên trên mạng của Triệu Tịnh, Quách Lệ Na không ngờ anh ta sẽ đoán ra ngay lập tức, thế là ngạc nhiên nhìn anh ta: "Làm sao anh biết?"

Cù Tuấn nở nụ cười thần bí: "Để anh đoán xem, còn lại hai người, người cao ráo với mái tóc dài là Lăng Giác Nhi phải không?"

Quách Lệ Na bội phục từ đáy lòng: "Sao anh có thể đoán chính xác như vậy thế?"

Cù Tuấn nghiến răng, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên hỏi: “Chuyện tìm kỳ thủ chuyên nghiệp tới đánh cờ với anh lần trước đó, là do cô ấy nghĩ ra đúng không?"

Quách Lệ Na cảm thấy khó xử, lúng ta lúng túng nói: "Không phải cố ý đâu ạ. Vì Hứa Thanh Lăng thấy em cứ thua mãi nên muốn giúp em một chút...."

Hóa ra tên cô là Hứa Thanh Lăng. Cù Tuấn đút hai tay vào túi, nhìn về phía trước, như thể không quá để tâm, mỉm cười: "Hôm nay chúng ta nên gọi Tuyết và Lăng Giác Nhi đi ăn cùng chứ nhỉ, dù sao hai người họ cũng là bạn trên mạng của anh mà."

Nụ cười Quách Lệ Na trở nên cứng ngắc: "Em gọi hai rồi nhưng họ không muốn đi."

Cù Tuấn không nói gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười: "Không đi thì thôi vậy. Hôm nay chúng ta đừng ăn căng tin. Anh dẫn em đến Yêu Nguyệt ăn cơm."

Cho dù Quách Lệ Na là một sinh viên nghèo chưa trải sự đời nhưng cũng từng nghe thấy người khác nhắc đến Yêu Nguyệt. Đó là một nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của Cửu Giang, nghe nói một bữa ăn có giá hơn một ngàn tệ.

Cô ấy đã từ chối nhiều lần nhưng Thuyền không có mái chèo nhất quyết đòi đưa cô ấy đến đó. Cơ hội mở mang tầm mắt không phải lúc nào cũng có nên Quách Lệ Na vui vẻ đi theo anh ta.

...

Trở lại ký túc xá, Triệu Tịnh có chút không vui. Gặp bạn trên mạng cũng không có gì nhưng thái độ giấu diếm không nói của Quách Lệ Na khiến cô ấy cảm thấy rất nhàm chán. Huống hồ, kể từ đợt chơi cờ lần trước, cô ấy gần như không nói chuyện qua mạng với Thuyền không có mái chèo nữa.

Trước đó Quách Lệ Na còn nói Thuyền không có mái chèo rất thiếu phong độ, cảm thấy anh ta rất buồn nôn, không ngờ chẳng qua bao lâu đã ăn mặc thật xinh đẹp đi gặp anh ta.

Triệu Tịnh không thể chấp nhận được người trong ngoài bất nhất, không nhịn được nói thầm: "Mình đã nói mà, chẳng trách gần đây Quách Lệ Na lại như biến thành người khác ấy. Thay hình đổi dạng từ đầu đến chân, mình còn tưởng cô ấy có bạn trai. Hoá ra là Thuyền không có mái chèo tới."

Học kỳ trước, Giang Bồng Bồng thường xuyên nghe các cô nói về "Thuyền không có mái chèo" khiến cô ấy vô cùng tò mò về người này, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người thật: "Anh ta chính là Thuyền không có mái chèo hả? Trông cao đấy nhưng lông mày gần mắt quá. Các cậu không thấy khoảng cách giữa lông mày và mắt anh ta hơi ngắn sao? Mẹ mình nói người có tướng mạo này rất ích kỷ, tốt nhất là đừng xung đột với người ta."

Hứa Thanh Lăng không thích đánh giá con người qua vẻ bề ngoài nhưng lần này lại không khỏi đồng tình với Giang Bồng Bồng, cô cũng cảm thấy khí chất của Thuyền không có mái chèo có chút âm trầm.

Tâm sinh tướng, đạo lý này chưa bao giờ sai… Hứa Thanh Lăng đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là số của Thẩm An Ngô, bèn vội vàng bắt máy.

Nghe giọng Thẩm An Ngô có chút không vui: “Còn chưa nói chuyện xong đã chạy đâu mất rồi?”

Hả? Đầu óc Hứa Thanh Lăng tạm ngừng hoạt động, một lát sau mới phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Chú Thẩm, vừa rồi cáp mạng trong ký túc xá của chúng cháu đột nhiên bị ngắt, hiện tại đã sửa được rồi."

Một tay cô cầm điện thoại, tay kia bấm chuột, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Thẩm An Ngô có nhắn [Mười giờ sáng thứ bảy, chú đợi cháu ở biệt thự Long Não], sau đó cô mất mạng nên chưa trả lời.

Giờ nhìn khung chat OICQ cô mới phát hiện vừa rồi mình không trả lời, cứ năm phút Thẩm An Ngô lại nhắn một [?].

Có lẽ vì mãi không thấy cô trả lời nên vài phút sau anh lại nhắn: [Quên đi, có thể sáng thứ bảy chú sẽ qua đại học Cửu Giang, đến lúc đó tiện đường đón cháu luôn.]

Sau khi kết nối băng thông rộng, cô đi xem Quách Lệ Na gặp bạn trên mạng nên không biết sau đó anh nhắn thêm hai tin nữa.

Thẩm An Ngô lại đợi một hồi, cuối cùng hết kiên nhẫn, gọi thẳng cho cô.

Cho nên… Vừa rồi Thẩm An Ngô vẫn luôn ngồi trước máy tính đợi tin nhắn của cô? Nhìn thấy dấu chấm hỏi thật to kia, Hứa Thanh Lăng nhếch môi cười, bỗng nhận ra khi Thẩm An Ngô không phải cấp trên của mình, anh rất kiên nhẫn.

"Chú Thẩm, cháu xin lỗi. Cháu vừa đi sửa băng thông rộng, quên mất chú vẫn đang đợi cháu trả lời."

Giọng cô gái đầu bên kia điện thoại tràn ngập ý cười, rõ ràng là an ủi anh.

Anh đáng sợ đến thế à? Tại sao lần nào nói chuyện, anh cũng có cảm giác cô rất thận trọng.

Thẩm An Ngô nhiều lần cảm thấy cô đang dỗ dành mình, chỉ “ừm” một tiếng và không nói thêm gì nữa.

Hứa Thanh Lăng lắc cổ tay và nhận ra rằng mình vừa nhét tay vào hộp băng thông rộng bị khóa nên cổ tay bị trầy da nhẹ, còn đỏ lên, có hơi đau.

Cô kể với Thẩm An Ngô về việc trường vừa ngắt mạng và cô đã kết nối lại.

Ban nãy Thẩm An Ngô vừa đọc báo cáo vừa chờ tin nhắn của cô, lại chẳng vào đầu được chữ nào. Hiện tại, anh tựa lưng vào ghế, xoay ra sau đối mặt với sông Cửu Giang, đặng xoa xoa ấn đường, cạn lời hỏi: "Các cháu không thấy phiền hả? Phí băng thông rộng đắt lắm à?"

Hứa Thanh Lăng biết kẻ có tiền như anh sẽ không hiểu chuyện này, cô cười thầm: "Đương nhiên là không thấy phiền rồi! Này không chỉ là chuyện tiền nong thôi đâu!"

Một năm 300 tệ tiền băng thông rộng, phòng 202 nghiến răng vẫn trả được. Nhưng sao bên ký túc xá nam có thể không trả còn bên nữ lại phải thành thật nộp tiền lên? Các cô chỉ muốn công bằng mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn trở về, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng vẫn đang nói về việc Quách Lệ Na hẹn gặp bạn trên mạng.

Ngày nay việc gặp gỡ bạn trên mạng rất thời thượng, Tiêu Đình Đình nghe tin mấy người các cô đều gặp Thuyền không có mái chèo rồi thì tiếc nuối lắm: “Tất cả là tại Diêu Vĩnh An cứ nhất quyết đòi giữ bọn mình lại, nói gì mà động não giúp ông ấy nghĩ ý tưởng!"

Nhiều giảng viên bên ngành thiết kế của Học viện Mỹ thuật Cửu Giang đều có nghề phụ bên ngoài. Dương Hủ có công ty thiết kế nội thất của riêng mình, Diêu Vĩnh An cũng thành lập công ty quảng cáo với bạn bè, nghe nói khá là nổi tiếng trong nước.

Diệp Tư Văn nhắc nhở mọi người: "Đúng rồi, tuần sau sẽ nộp bài tập thiết kế đồ họa. Làm ba tấm áp phích quảng cáo cho máy tính xách tay Tinh Huy. Thầy Diêu nói bài tập về nhà thường chiếm 30% điểm cuối kỳ lận đấy."

Cô ấy vừa dứt lời, tiếng k** r*n lập tức lấp đầy ký túc xá, không ai nói gì về cuộc gặp gỡ của Quách Lệ Na với bạn trên mạng nữa. Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng ghét nhất là tiết của Diêu Vĩnh An. Khi đi dạy, ông ấy thường gọi sinh viên lên bục thuyết trình về tác phẩm và ý tưởng của mình, sau đó nhận xét trước mặt mọi người. Vấn đề là miệng Diêu Vĩnh An cực kỳ cay nghiệt khiến sinh viên nào lên diễn thuyết cũng nơm nớp lo sợ.

Hứa Thanh Lăng chưa bắt tay vào làm áp phích, không phải vì khó mà cô không nghĩ ra được ý tưởng gì đặc biệt.

Triệu Tịnh không nhịn được phàn nàn: "Nói không chừng máy tính xách tay Tinh Huy là dự án quảng cáo Diêu Vĩnh An nhận bên ngoài. Người trong công ty ông ấy không nghĩ ra ý tưởng nào hay ho nên mới bảo chúng ta nghĩ giúp."

Tiêu Đình Đình không đồng ý: “Chúng ta có thể nghĩ ra ý tưởng chấn động nào chứ? Với cả ông ấy phải đi tham gia buổi quảng cáo chiêu hàng, cạnh tranh với mấy công ty 4A khác nên đã sớm làm xong phương án rồi. Giờ chỉ lấy một trường hợp tương tự cho chúng ta thực hành thôi."

Mấy người còn lại trong phòng ký túc xá không có tâm trạng tám chuyện nữa, đồng loạt mở phần mềm Photoshop lên, bắt đầu làm bài tập.

Quách Lệ Na đi gặp bạn trên mạng mãi đến giờ giới nghiêm mới mò về, cô ấy tưởng mọi người trong ký túc xá đều ngủ rồi nên cố mở cửa thật nhẹ.

Kết quả lại thấy màn hình của cả bốn chiếc máy tính sáng trưng, người trong phòng nghe thấy tiếng mơt cửa, lập tức quay đầu lại nhìn, xong đó trợn tròn mắt.

Quách Lệ Na hớn hở bước vào phòng, trên đầu là một chiếc kẹp tóc rất đẹp, trong tay là một đống túi mua sắm.

Chậc chậc! Là túi mua sắm từ Metro Plaza luôn cơ! Mấy cô gái ngay lập tức xúm lại.

Trung tâm thương mại đó là nơi họ chỉ dám ghé vào ngó thử lúc đi dạo trên phố đi bộ thôi. Các quầy ở tầng một b*n n**c hoa và mỹ phẩm. Những người bán hàng bên trong đều rất xinh đẹp trong bộ vest và bảng tên màu đen. Mấy cô gái chỉ đi ngang qua chứ không dám hỏi giá.

Triệu Tịnh hơi ghen tị: "Thuyền không có mái chèo mua cho cậu những thứ này hả?"

Quách Lệ Na có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Mình đã bảo không cần rồi nhưng anh ấy cứ nhất quyết đòi mua cho mình."

Giang Bồng Bồng lục lọi đồ trong túi: "Không biết hết bao nhiêu tiền nhỉ?"

Hứa Thanh Lăng c*̃ng liếc mắt nhìn thoáng qua, có mỹ phẩm, quần áo, giày dép, rồi cả túi xách, toàn là hàng hiệu, tính sơ thì ít nhất cũng tốn vài nghìn tệ.

Tiêu Đình Đình không hổ là chị cả trong ký túc xá, đầu óc tỉnh táo nhất: "Quách Lệ Na, Thuyền không có mái chèo đang theo đuổi em hay muốn ngủ với em vậy?"

Mặt Quách Lệ Na sưng lên, ngoài miệng nói: "Chị đừng nói lung tung có được không! Ăn xong chúng em tình cờ đi ngang trung tâm thương mại, em cũng không muốn vào đâu nhưng anh ấy cứ kéo em đi bằng được, nói em là người bạn trên mạng đầu tiên anh ấy gặp nên muốn mua vài thứ cho em làm kỷ niệm."

Không quan tâm đó là thứ gì, chỉ cần cô ấy nhìn thoáng qua, Thuyền không có mái chèo sẽ móc tiền ra mua. Một xấp tiền mặt thật dày, tất cả đều là mệnh giá một trăm đồng mà anh ta cứ thản nhiên nhét vào túi như không ấy.

Quách Lệ Na biết tiền lương anh ta cao nhưng không ngờ anh ta lại vung tiền như rác đến mức này. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy có người mang nhiều tiền mặt đi mua sắm tới vậy. Sau khi mua xong, cô ấy chỉ thấy choáng váng, mắt không dám nhìn xung quanh nữa.

Vừa rồi trên đường về, Thuyền không có mái chèo nắm tay Quách Lệ Na, cô ấy để anh ta nắm. Cô ấy c*̃ng rất thích anh ta.

Hứa Thanh Lăng nhìn dáng vẻ lòng xuân phơi phới của cô ấy, không nhịn được giội cho gáo nước lạnh, cười hì hì nói: "Hai bên đều có tình cảm với nhau đương nhiên là tốt! Không cần biết động cơ và mục đích của anh ta là gì, tốt nhất là cậu nên hỏi rõ ràng anh ta đã có bạn gái chưa. Còn nữa, nếu anh ta muốn lăn giường với cậu, cậu cũng muốn lên giường với anh ta, vậy nhớ biết đường tự bảo vệ bản thân đấy."

Mặc dù Quách Lệ Na đến từ một huyện nhỏ nhưng bố mẹ đều là giáo sư, gia giáo rất nghiêm ngặt. Theo cô ấy, vấn đề có nên ngủ hay không là điều chỉ nên cân nhắc khi bàn đến chuyện hôn nhân.

Nghe Hứa Thanh Lăng nói vậy, cô ấy xấu hổ tới nỗi mặt mày đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, tiến lên véo cánh tay cô: "Cậu đừng nói lung tung nữa!"

Hứa Thanh Lăng che cánh tay xin tha: "Được rồi Lệ Na, được rồi, được rồi, đừng nhéo mình nữa! Hai người yêu nhau và là một cặp trời sinh, được chưa?"

Ký túc xá nữ không thể che giấu những chuyện như thế này, một chút gió thổi cỏ lay cũng lập tức lan truyền khắp học viện.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Hứa Thanh Lăng đánh răng trong phòng tắm thì nghe thấy Triệu Tịnh nói chuyện phiếm với mấy cô gái ở ký túc xá bên cạnh, bảo Quách Lệ Na quen một người bạn giàu có trên mạng, hôm qua mới tới thăm, còn bỏ ra mấy nghìn tệ mua đồ cho cô ấy.

Nhưng Quách Lệ Na không còn thời gian để tâm đến chuyện này, Thuyền không có mái chèo chỉ ở lại Cửu Giang đến cuối tuần. Mấy ngày nay, không ai nhìn thấy bóng cô ấy trong ký túc xá, bởi người ta đang bận ở cùng Thuyền không có mái chèo rồi.

...

Thứ bảy, Hứa Thanh Lăng không để Thẩm An Ngô đến dưới ký túc xá nữ mà dặn anh dừng xe ở cổng trường.

Chiếc xe của anh quá bắt mắt, cô không muốn biến thành đề tài cho người ta nói chuyện sau bữa tối.

Vừa lên xe, Thẩm An Ngô đưa cho cô một túi giấy: “Bữa sáng chú mua trên đường cho cháu.”

Khi nhìn thấy logo bên trên túi giấy, mắt Hứa Thanh Lăng sáng lên. Sau khi trở về, ngoại trừ Pizza Hut, cô chưa từng ăn bất kỳ món thức ăn nhanh nào.

Bữa sáng ở căng tin trường quanh năm suốt tháng toàn là bánh bao hấp, màn thầu và bánh rán, đôi khi cô rất thèm ăn thực phẩm rác.

Trong túi có gà KFC vị nguyên bản, khoai tây nghiền sốt gà, salad, snack và sữa đậu nành, trông rất phong phú.

Cô luôn cảm thấy việc mua bữa sáng cho người khác và ăn cùng họ là một điều đặc biệt ấm áp. Kiếp trước cô không nhớ mình đã mua bữa sáng cho Thẩm Loan biết bao nhiêu lần.

Có thể nói Thẩm An Ngô rất rất tốt. Hứa Thanh Lăng cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu: "Cảm ơn Chú Thẩm."

Mắt Thẩm An Ngô nhìn về phía trước nhưng vẫn thấy được nụ cười rạng rỡ của cô qua gương chiếu hậu.

Hứa Thanh Lăng cắn một miếng gà vị nguyên bản, đột nhiên kịp phản ứng lại, đóng túi và để qua một bên.

Thẩm An Ngô quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Sao không ăn nữa?"

Hứa Thanh Lăng xấu hổ đáp: "Chắc chờ khi nào xuống xe rồi cháu mới ăn, giờ ăn sợ làm bẩn xe của chú."

Trước kia Thẩm Loan chưa bao giờ cho phép cô ăn trong xe, nên cô tập mãi cũng quen. Vừa rồi nhìn thấy thức ăn nhanh mình thèm đã nên mới nhất thời kích động quên mất.

Nghe xong, Thẩm An Ngô bất đắc dĩ nhếch môi: "Đâu cần chú ý nhiều như vậy? Xe của chú được mang đi vệ sinh thường xuyên lắm. Cháu đói thì cứ ăn đi, chờ chút nữa đến biệt thự Long Não không có chỗ cho cháu ngồi ăn đâu."

“Dạ.” Quả thực, biệt thự Long Não bây giờ là công trường xây dựng, nếu không kiếm được nơi đầu gió mà đứng thì kiểu gì cũng sẽ ăn phải một miệng cát bụi mất.

Lúc này Hứa Thanh Lăng mới hoàn toàn thả lỏng, sáng vội ra ngoài nên cô chưa ăn gì, giờ thật sự rất đói bụng.

Sau khi ăn được vài miếng gà vị nguyên bản, cô chợt nhớ ra, vừa ăn vừa hỏi anh: "Chú Thẩm, chú ăn gì chưa?"

Thẩm An Ngô nhịn cười liếc nhìn cô: “Cuối cùng cháu cũng nhớ đến chú. Sáng sớm đi mua bữa sáng cho cháu, sau đó lái xe tới đây, cháu cảm thấy chú có thời gian ăn không?"

Lần này đến lượt Hứa Thanh Lăng trợn tròn mắt, cô nhanh chóng mở túi giấy đưa cho anh. Lúc này cô mới để ý thấy lọn tóc của anh vẫn còn ướt, sắc mặt cũng tái nhợt hơn bình thường, dưới mắt còn có màu xanh nhạt.

Thẩm An Ngô: "Chú lái xe. Không ăn."

Hứa Thanh Lăng lại nhìn anh mấy cái, cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm.

Cô lấy khăn giấy lau tay và làm điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám làm.

Cô đút phần bữa sáng còn lại vào miệng anh.

Bình Luận (0)
Comment